Bên trong phòng thay quần áo của bệnh viện, Wendy đang thực hiện khử trùng toàn thân như thường ngày, rồi thay đổi đồng phục y tá. Hôm nay là thứ 6, một ngày lòng người náo động, các chị em xung quanh ríu rít thảo luận xem cuối tuần đi đâu chơi, bầu không khí sôi động.
"Nghe nói gần đây hình như không còn người đánh nhau nữa rồi, chúng ta có nên đi khu vui chơi giải trí hay không a? Đã lâu không có đến đó rồi!"
"Ngươi đúng là đã lâu không đến đó? Khu vui chơi đã bị nổ tung từ lâu rồi."
"A a a a a, đã bị nổ tung rồi sao? Không người nào sửa chữa sao? Bọn họ không chơi vòng quay ngựa gỗ nữa à? Không chơi vòng quay khổng lồ nữa sao?"
"Không, bây giờ mỗi ngày bọn họ đều hô hào bảo vệ nông trường. Xem không hiểu, nói là bảo hộ nông trường nhưng lại không đến nông trường, hàng ngày cứ loay quanh lúc ẩn lúc hiện trên đường phố, trong thành thị."
"Rất đơn giản a, vậy thì chứng tỏ khu vực thành thị cũng là địa bàn của người ta. Lão đại của Thạch Xuyên là một nông trường? Vậy về sau sản xuất trụ cột của Thạch Xuyên sẽ là nông nghiệp sao? Ta có nên bảo mẹ ta đi mua trước một lô đất hay không chứ?"
"Vậy ngươi phải hỏi Wendy thử xem, nhà nàng nhiều con đường, quen biết rộng, biết được nhiều."
Wendy cũng không quay đầu lại nói: "Đừng hỏi ta, ta cũng không biết."
Có một em gái đi tới gần: "Wendy, hay là ngày mai chúng ta đi đến nông trường dạo một vòng xung quanh, nói không chừng có thể gặp được mấy đại lão(/ông trùm/đại gia), có một cuộc tình, ai nha, thật lãng mạn."
"Sau đó cùng nhau cùng đi trồng trọt?" Wendy không vui nói: "Ngày mai ta có ca trực. Còn có a, đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi a, đừng đi trêu chọc nông trường. Bọn họ giết người không chớp mắt, các đại lão băng nhóm tại Thạch Xuyên, bây giờ chỉ còn lại có hai người. Hãy dùng đầu óc đang phát dục của các ngươi mà suy nghĩ cho kỹ."
"Ta không quan tâm, ta không quan tâm, ta muốn có đại lão!"
Các chị em vui vẻ, khúc khích cười nói.
Thay xong đồng phục y tá, đeo lên kính mắt thông minh chuyên nghiệp dùng cho y tế, Wendy lắc lắc đầu đi ra phòng thay đồ.
Quy mô bệnh viện Thạch Xuyên không lớn, nhưng trang thiết bị tuyệt vời, chất lượng bệnh viện và đội ngũ y tế đều vô cùng tốt, am hiểu nhất chính là chữa trị các loại chấn thương do chiến đấu. Thạch Xuyên là một thành phố băng đảng, chuyện xô xát, sống mái với nhau là chuyện thường ngày, hàng ngày các thành viên băng đảng tới đây trị thương nối liền không dứt.
Tại Thạch Xuyên có một quy định bất thành văn, đó là nghiêm cấm gây ra bất kỳ ẩu đả đánh nhau gì tại trong bệnh viện Thạch Xuyên. Đối với "Thánh địa" có thể cứu được mạng nhỏ của mình tại thời khắc mấu chốt, các thành viên băng đảng vẫn là duy trì một sự kính trọng tương đối.
Bởi vậy bệnh viện Thạch Xuyên trở thành khu vực an toàn nhất tại thành phố Thạch Xuyên.
Bên cạnh đó còn có điều kiện đãi ngộ tốt, nên bệnh viện Thạch Xuyên thu hút rất nhiều cô gái địa phương đến làm việc, phụ trách công việc nhân viên y tá. Còn về bác sĩ thì đa số là được đám thành viên bang phái dùng các loại thủ đoạn, mạnh mẽ "Thuyết phục" đến.
Thời gian lâu dài, các bác sĩ phát hiện thấy sự an toàn cá nhân có thể được bảo đảm. Các thành viên bang phái tuy rằng có hơi hung ác một chút, nhưng mà tại trên những vấn đề liên quan đến tính mạng của họ thì họ khá sẵn sàng chi tiền và cũng dần dần trở nên an tâm, rồi định cư tại Thạch Xuyên.
Các y tá bệnh viện Thạch Xuyên tương đối được chào đón tại địa phương, các nàng cũng không thiếu đối tượng để hẹn hò. Tuy nhiên các nàng thích nhất vẫn là kết với các đại lão. Tại Thạch Xuyên, đại lão là đồng nghĩa với quyền lực và sự an toàn.
Wendy là một người trái hẳn. Nàng sinh ra trong một gia đình băng đảng, vô cùng chán ghét các thành viên băng đảng và từ chối vô số sự theo đuổi của đám thanh niên bang phái.
Nàng đi vào phòng bệnh, bệnh nhân là Quán trưởng của võ quán Thạch Xuyên. Võ quán Thạch Xuyên đã mở ra tại Thạch Xuyên rất nhiều năm, Wendy là người địa phương, khá quen thuộc với Quán trưởng.
Tình trạng bệnh của Quán trưởng là bị chấn thương sọ não, diện tích bị tổn thương khoảng chừng một phần ba, thương tích không nhẹ, nghe nói là do huấn luyện quá mạnh liệt mà vô ý té ngã.
Điều này khiến cho Wendy có phần nhìn với ánh mắt khác xưa.
Tại trong ấn tượng của nàng, thực lực Quán trưởng bình thường, tính cách cũng tương đối thành thật và nhu nhược. Không nghĩ tới tại đêm khuya trong một góc không người biết được, người đàn ông trung niên trọc lóc đầu trơn bóng như đầy mỡ này vậy mà lại còn có niềm đam mê nhiệt huyết khắc khổ như thế.
Sau khi kiểm tra một chút tình trạng bệnh và số liệu giám sát, Wendy nở một nụ cười theo chức nghiệp: "Quán trưởng, tình hình phục hồi thương thế của ngươi vô cùng tốt, hôm nay đã có thể xuất viện. Để ta tháo băng giúp ngài."
Quán trưởng vội vàng nói: "Làm phiền ngươi rồi."
Wendy vừa giúp Quán trưởng tháo băng vải trên đầu, vừa căn dặn: "Về sau Quán trưởng cần phải huấn luyện kiềm chế một chút, không nên thực hiện động tác có độ khó quá cao. Chấn thương sọ não giống như vậy vẫn là có tính nguy hiểm nhất định, dễ dàng làm cho chấn động não và ý thức hỗn loạn, còn dễ dàng lưu lại di chứng."
Khóe miệng Quán trưởng hiện lên nét cười khổ, miệng nói: "Phải phải phải."
Wendy làm ra vẻ vô tình hỏi: "Quán trưởng, người lần trước đưa ngươi tới kia, là thân thích của ngươi sao? Lịch sự nhã nhặn, hắn làm gì vậy a?"
Vẻ mặt Quán trưởng có phần mất tự nhiên: "A, ngươi nói tới hắn sao? Ừm, hắn là Thủ tịch võ quán mà chúng ta vừa mới mời tới, thực lực rất tốt."
Cũng không biết vì sao, nói xong lời này, Quán trưởng cảm thấy vết thương vừa lành trên đầu mình lại bắt đầu mơ hồ ngấm ngầm đau.
Wendy rất giật mình: "Trời ạ! Hắn vậy mà lại là thủ tịch? Ta nhìn thấy hắn hào hoa phong nhã, lại đẹp trai như thế, còn tưởng rằng là một giáo viên chứ, vậy mà lại là thủ tịch!"
Quán trưởng thở dài: "Wendy, ta nói với ngươi a, người không thể nhìn tướng mạo, nếu không sẽ chịu thiệt."
Hắn cũng không biết mình vì sao lại thở dài.
"Quán trưởng nói phải." Wendy đáp, tiếp theo liền chuyển đề tài: "Thủ tịch không phải người địa phương đi? Trước đây chưa từng nhìn thấy. Hắn đẹp trai như thế, cũng không biết đã có bạn gái hay chưa a?"
Quán trưởng liên tục lắc đầu: "Ngươi không nên nghĩ ngợi tới hắn, các ngươi không phải người cùng đường."
Đều là hàng xóm láng giềng nhiều năm, hắn cũng không muốn nhìn thấy sọ não Wendy bị đánh vỡ.
Ánh mắt Wendy trở nên ảm đạm, miệng nói: "Ta nghĩ ngợi gì đâu chứ? Ta không có nghĩ ngợi gì cả! Ai nha, ta nhớ ra rồi, băng vải trên đầu ngươi còn chưa thể tháo ra. Bên trong vẫn còn đắp thuốc, trong vòng 3 ngày, không thể tắm nha."
Quán trưởng bất mãn nói: "Wendy ngươi biến đổi sắc mặt cũng quá nhanh đi!"
"Thật a! Thuốc trong này là ta đặc biệt biếu tặng Quán trưởng, không thu tiền."
Quán trưởng sờ sờ băng vải trên đầu: "Thuốc gì vậy? Không phải nói vết thương đã khỏi hẳn rồi sao?"
Wendy nháy nháy mắt, giọng điệu vui vẻ: "Thuốc mọc tóc chuyên trị rụng tóc!"
Quán trưởng: "..."
Rời khỏi bệnh viện Thạch Xuyên, Quán trưởng do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn là hướng về phía võ quán đi đến.
Không bao lâu sau, hắn liền đi tới trước cửa võ quán, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Khung cửa rỗng tuếch, cánh cửa gỗ khí phái của võ quán được hắn tiêu tốn một khoản tiền lớn đặt làm thủ công điêu khắc trạm trổ hình rồng đã không cánh mà bay, chỉ để lại mấy đoạn cọc gỗ gãy đổ. Xuyên qua hành lang trống trải, bên trong võ quán mơ hồ có âm thanh không khí xé gió kích động, tiếng quyền cước đánh đấm vang lên.
Quán trưởng cố lấy dũng khí, từng bước một đi vào bên trong với tâm trạng kinh hãi khiếp đảm.
Khi hắn đi vào bên trong võ quán, cảnh tượng huấn luyện kịch liệt bên trong khiến hắn sửng sốt. Hắn hoàn toàn không thể nắm bắt được bất kỳ một thân ảnh nào bên trong sân, quá mức nhanh!
Bỗng nhiên, một tiếng xương gãy khiến người rợn tóc gáy vang lên.
Một cái bóng người màu trắng rơi xuống nện mạnh ở trước mặt hắn, trên sàn nhà hợp kim dày xuất hiện những đường nét rạn nứt như mạng nhện.
Chất động từ mặt đất truyền đến khiến cho Quán trưởng thiếu một chút đứng thẳng không ổn, va chạm đáng sợ như thế há là thân thể huyết nhục có thể chịu đựng được sao?
Thân ảnh màu trắng lung lay lắc lư giãy giụa đứng lên, thì ra là một thiếu niên cả người quấn đầy băng vải, chỉ là trên lớp băng vải trắng tinh bây giờ đã bị máu tươi nhuộm đẫm, như là một cái xác ướp mới vừa sống lại.
Thiếu niên quấn băng vải phun ra một búng máu, hung dữ nói: "Làm lại! Muốn đánh bại Tông thần, không..."
Quán trưởng ngây người.
Chờ chút, Tông thần? Đây là Tông thần sao? Xác ướp bị đánh cho không còn nhận ra này, là cao thủ số một Thạch Xuyên, Tông thần sao?
Lời nói còn chưa có nói xong, một cái tàn ảnh mơ hồ lướt qua không trung, Tông thần liền giống như bị một bộ quang giáp bay tốc độ cao đâm thẳng vào trước mặt, thình thịch, nện dữ dội lên trên vách tường. Mặt tường trực tiếp bị nện ra một cái lỗ với những vết nứt hình mạng nhện, Tông thần bị khảm tại chính giữa, hôn mê bất tỉnh.
Huyết sắc trên mặt Quán trưởng biến mất không còn, bước chân không khống chế được mà lui về phía sau.
Bỗng nhiên hắn thấy hoa mắt, Họa Kích đột nhiên xuất hiện tại trước mặt hắn, mỉm cười hỏi: "Nha, đây không phải là Quán trưởng sao? Khách hiếm có khách hiếm có, có muốn vào ngồi một chút hay không?"
Quán trưởng nỗ lực kìm nén gương mặt rung động, nuốt nước bọt nói: "Không, không được... Ta, ta chỉ là tới nhìn xem."
Họa Kích lộ ra nét tươi cười hiền lành khiêm tốn: "Đây là võ quán của ngài, ngài mới là Quán trưởng của võ quán chúng ta. Hoan nghênh ngài tùy thời tới chỉ đạo công việc cho chúng ta."
"Ta, ta chỉ là tiện đường." Quán trưởng miễn cưỡng nặn ra nét tươi cười, sau đó sờ sờ băng vải trên đầu: "Đầu có chút đau, thương thế còn chưa có khỏi hẳn, ta trở về nghỉ ngơi trước đây. Võ quán liền giao lại cho ngươi."
"Yên tâm đi! Quán trưởng!"
Trước khi đi, khóe mắt Quán trưởng thoáng nhìn mấy tầm áp-phích treo phía trên vách tường bên trong võ quán, những khuôn mặt xa lạ trên áp-phích tựa như từng con quái vật hung thần ác sát.
Chân Quán trưởng hơi lảo đảo, bước chạy càng nhanh hơn.
Nhìn theo bóng lưng Quán trưởng chạy trối chết, Lộc Mộng xuất hiện tại bên cạnh Họa Kích, không tán thành: "Tiểu Kê, bây giờ ngươi cũng đã bắt đầu khi dễ người lương thiện rồi."
"Xin gọi ta là Thủ tịch, Lộc phổ giáo!"
Họa Kích xụ mặt quát lớn, sau đó nắm tay đưa tới che miệng, ho nhẹ một tiếng: "Được rồi. Xin các vị phổ giáo, bồi luyện, học viên chú ý, hoạt động khởi động làm nóng người đã kết thúc. Ta tuyên bố, đặc huấn chính thức bắt đầu!"
Quán trưởng rõ ràng bị một màn trong võ quán vừa rồi làm cho chấn động mãnh liệt, bước chân vội vã, thần tình hoang mang, ngay cả tại trên đường gặp được người quen chào hỏi, hắn cũng làm như không thấy.
Về đến nhà, hắn đóng cửa lại.
Vẻ mặt hoang mang biến mất không còn, thần sắc có chút âm trầm.
Hắn trước tiên kiểm tra cẩn thận các dấu tích xung quanh cửa sổ, xác định thời điểm mình không ở nhà, không có người nào lẻn vào. Sau đó hắn đeo lên kính mắt thông minh, mở ra chương trình ẩn giấu.
Trước mắt xuất hiện mười sáu màn sáng, trên mỗi một màn sáng, đều là hình ảnh giám sát thời gian thực xung quanh nhà hắn. Hắn kiểm tra kỹ càng toàn bộ hìn hảnh giám sát, không có người nào theo dõi.
Lúc này hắn mới thở dài ra một hơi nhẹ nhõm, cả người triệt để trầm tĩnh lại, nằm bệt trên sô pha.
Nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng đầy đủ mấy phút, hắn ngồi dậy trên sô pha, xoa xoa khuôn mặt có chút tê cứng, bàn tay vướn cầm hộp thuốc lá.
Tao ngộ trong hai ngày qua, quả thực là khiêu chiến giới hạn chịu đựng của hắn.
Địa phương quỷ quái này, càng ngày càng không an toàn rồi.
Hút hết một điếu thuốc lá, tâm tình hắn cuối cùng triệt để ổn định lại. Hắn nhìn mình với cái đầu quấn băng vải trong gương, Quán trưởng lộ ra nét tươi cười tự giễu cợt.
Ai có thể nghĩ đến một người đàn ông trung niên đầu trọc bóng loáng như thế, vậy mà lại là một kẻ ẩn núp nằm vùng chứ?
Quán trưởng mở thiết bị liên lạc ra, bắt đầu gọi.
Không bao lâu, cuộc gọi được kết nối.
Vừa bắt máy, giọng nói nôn nóng của người bên trên giữ liên lạc với hắn vang lên: "Phía bên ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Mấy ngày nay không thể liên lạc được!"
"Có đại sự xảy ra." Giọng điệu Quán trưởng rất ổn: "kế hoạch định ra lúc trước cần phải đình chỉ!"
Bên trên đột nhiên cao giọng: "Ngươi biết mình đang nói gì không? Ngươi biết đình chỉ kế hoạch có nghĩa là như thế nào không?"
Quán trưởng thành thạo rút ra một điếu thuốc, đốt cháy, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng phun ra một vòng khói thuốc. Nhìn theo vòng khói thuốc lá dần dần rời xa trước mắt, tan đi, ánh mắt hắn cũng trở nên thâm trầm, giọng điệu nhưng là trở nên nhẹ nhàng lạ thường.
"Không còn cách nào, huynh đệ."
"Ba vị Siêu cấp sư sĩ, ngươi tới sao?"