"Phác Huyễn Hải, mười sáu tuổi, thực lực không tệ. Phác Thân Dong, phụ thân của hắn là một vị sư sĩ thực lực xuất sắc, biệt danh [Hỏa Liệt điểu], khi mười tám tuổi thì đã từng được đưa vào [Tân tú TOP100] của tạp chí [ Siêu Cấp chi Quang ], xếp hạng 87. Đáng tiếc về sau lại sự phát triển của Phác Thân Dong không được như ý, trình độ Não khống dừng lại tại cấp 8, đảm nhiệm làm một sĩ quan trung cấp tại ty Cảnh sát địa phương."
"Phác Huyễn Hải kế thừa thiên phú của phụ thân hắn, có thành tích Não khống kỷ lục là cấp 6. Tính cách của hắn ngông cuồng phản nghịch, năm nhất liền gia nhập vào Quang giáp xã, nhanh chóng trở thành nòng cốt của Quang giáp xã. Biệt danh là [Hỏa Sơn]. Phong cách chiến đấu của hắn hoàn toàn trái ngược với tính cách của hắn, vô cùng chậm rãi. Tại thời điểm đầu chiến đấu, hắn thường thường không ấm không nóng, nhưng mà phòng thủ vô cùng xuất sắc, đối phương rất khó đột phá tầng phòng ngự của hắn. Mà tại giai đoạn trung và hậu kỳ thì bắt đầu phát lực, thẳng đến khi phá hủy đối phương. Tựa như một ngọn núi lửa, không ngừng tích súc năng lượng, đột nhiên bùng phát."
"Quang giáp của Phác Huyễn Hải, [Thiết Bích], quang giáp cỡ trung, sản phẩm của Hiệp hội sắt thép, cao 25 mét, trọng lượng 124 tấn. Có thể gắn được nhiều vũ khí, mạnh mẽ nhất chính là tấm đại thuẫn hai tay kia, [Cảm Khái Thiết Bích], không thể phá vỡ. Phác Huyễn Hải theo học thuẫn thuật từ danh gia Thạch Vinh, tương đương lợi hại. Nếu như hắn không muốn tấn công, không ai có thể đột phá được tuyến phòng thủ của hắn."
Thành viên Trung tâm an ninh phụ trách kho dữ liệu rất nhanh mà giới thiệu.
Mọi người đều ý thức được, Long Thành gặp phải đại phiền toái rồi!
"Long Thành bắt đầu tấn công rồi!"
Trung tâm an ninh to như vậy nhưng mà trong nháy mắt liền trở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi người nhanh chóng nhìn chằm chằm vào màn hình, bảy cái màn hình trình chiếu lên các góc độ theo dõi Long Thành khác nhau.
Âm thanh động cơ trầm thấp truyền vào trong tai bọn họ, rất nhiều người kìm lòng không đậu mà bắt đầu trở nên khẩn trương, đó là âm thanh công suất động cơ vận chuyển đến cực hạn mà sinh ra tiếng vang cộng hưởng nhẹ.
Tốc độ đến cực hạn làm cho quang giáp không khống chế được mà rung động, động cơ phun ra đuôi lửa nóng cháy nung nóng không khí xung quanh sinh ra sóng nhiệt bốc lên, làm cho tầm nhìn bị mơ hồ.
Yến Chuẩn rõ ràng là một quang giáp xinh xắn, nhưng khí thế quyết tuyệt, mãnh liệt tiến tới không lùi đó lại giống như xuyên qua màn hình, lao thẳng vào mặt!
Bên trong khoang điều khiển, Phác Huyễn Hải rất bình tĩnh, không để ý tới hành động khiêu khích cắt yết hầu vừa rồi kia, đó là mánh khóe gã cố ý làm địch nhân tức giận. Địch nhân càng phẫn nộ, càng có lợi cho gã.
Đối diện với Yến Chuẩn gào thét lao đến, Phác Huyễn Hải thủ chặn phía trước, đại thuẫn hai tay bảo vệ tất cả yếu hại, hạ eo thấp xuống, đùi phải rút ra sau nửa bước, một cái động tác phòng thủ tiêu chuẩn, chuẩn bị sẵn sàng đề phòng chấn động.
Yến Chuẩn xông tới với tốc độ rất cao cũng không có khiến cho Phác Huyễn Hải rối loạn tâm tình, gã rất có kinh nghiệm ứng đối với tình huống như trước mắt. Mặc dù tốc độ cao nhất có thể đưa đến lực tác động càng mạnh mẽ, nhưng mà điều này cũng làm cho nó mất đi cơ hội ứng biến.
Bùng phát tất cả, sau đó là suy, cuối cùng là kiệt.
Gã cần phải làm, chính là chống chịu được đến lúc "cuối cùng là kiệt".
Tới rồi!
Yến Chuẩn tựa như một tia chớp, khoảng cách giữa song phương nhanh chóng thu hẹp lại. Trong lúc lao xuống, nửa người trên Yến Chuẩn bắt đầu vươn lên, hai tay khép lại nắm Quỷ Hỏa kiếm cũng đang vung lên, tiếp đó tất nhiên sẽ là một cú chém long trời lở đất!
Động tác của Phác Huyễn Hải cũng cực kỳ nhanh, [Thiết Bích] phần eo hạ thấp thêm một chút, vai trước nghiêng tới trước, thân thể và tấm thuẫn tạo thành một cái cấu trúc tam giác ổn định.
Phác Huyễn Hải có thể được lão sư Thạch Vinh tán thưởng, tại phương diện thuẫn thuật quả thực là có thiên phú phi thường. Khi điều khiển [Thiết Bích], không phải nói Yến Chuẩn, chính là quang giáp hạng nặng toàn lực chém ra, gã cầm thuẫn chống đỡ cũng sẽ không tan.
Đang nín thở ngưng thần quan chiến, Harold (Cáp La Đức), nhìn thấy Phác Huyễn Hải tổ chức phòng thủ tiêu chuẩn như sách giáo khoa, nhịn không được hô lớn: "Tốt!"
Đang quan chiến, nét mặt Phí Mễ hơi biến đổi, lần này Long Thành gặp phải đại phiền toái rồi.
Phác Huyễn Hải phòng thủ nghiêm mật chặt chẽ, không hề có kẽ hở.
Một khi Long Thành bị cuốn lấy, tình cảnh liền sẽ trở nên cực kỳ tồi tệ. Nòng cốt của Quang giáp xã đang từ bốn phương tám hướng chạy tới bên này, nếu như Long Thành không thể giải quyết chiến đấu thật nhanh thì lập tức sẽ rơi vào cục diện bị vây đánh.
Thế nhưng là, Phác Huyễn Hải chính là con rùa co mình tại trong vỏ, căn bản không chỗ hạ thủ.
Yến Chuẩn vung Quỷ Hỏa kiếm lên cao, Phí Mễ trừng lớn đôi mắt, gã thậm chí quên cả hô hấp, cú chém thế lớn lực trầm của Yến Chuẩn có thể phá vỡ sự phòng ngự của Phác Huyễn Hải không?
Gã không thể xác định.
Nhưng mà, Yến Chuẩn chợt làm ra một cái động tác mà tất cả mọi người đều không có nghĩ đến, hai bàn tay nó bỗng nhiên buông chuôi kiếm ra!
Bên trong khoang điều khiển, luồng số liệu lướt qua trước tầm mắt Long Thành đột nhiên nhanh hơn, giống như hồng thủy vỡ đê, điên cuồng tràn xuống.
Ca ca ca.
Các khớp xương của Yến Chuẩn giống như đột nhiên sống lại, động cơ phụ cũng đang hơi hơi vận chuyển, tìm kiếm góc độ thích hợp.
Chỉ thấy ở giữa không trung, cái đầu Yến Chuẩn hơi lệch ra một cái góc độ quỷ dị, sau đó há miệng, chuẩn xác ngậm chặt lấy Quỷ Hỏa kiếm ở giữa không trung. Cùng lúc đó, đôi bàn tay của nó xòe ra, gập khuỷu tay vươn ra phía trước, giống như một con cóc nhảy dựng lên giữa không trung, tứ chi đồng thời đè lên mặt tấm thuẫn [Cảm Khái chi Bích]!
Phốc! Một tiếng trầm đục vang lên!
[Thiết Bích] không chút động đậy.
Không đúng! Ở phía sau tấm thuẫn, khóe mắt Phác Huyễn Hải chợt nhảy lên, lực lượng không thích hợp! Lực tác động tại sao lại nhỏ như thế chứ?
Lực chấn động thật lớn làm cho khớp xương tứ chi của Yến Chuẩn tựa như lò xo, đột nhiên trầm xuống, gần như dán sát mặt thuẫn, nhưng vì vậy mà cũng đánh tan hơn phân nửa lực chấn động.
Gần như cùng lúc, bốn cái động cơ phụ vốn đã vận chuyển chờ đợi sẵn sàng, lập tức phát động!
Đặt ở trên mặt thuẫn mặt, Yến Chuẩn tựa như là trượt băng, phút chốc liền theo mặt đại thuẫn trượt sang bên trái. Tại thời điểm khi lướt qua sát mép mặt thuẫn, ngón tay Yến Chuẩn nắm lấy cạnh thuẫn, thân thể quay tròn chuyển người vòng đến phía sau thuẫn, ngay sau đó là rùn người xuống, chui vào trong lòng quang giáp đối phương.
Quỷ Hỏa kiếm cắn chặt trong miệng trong chớp mắt liền đâm vào khớp xương phần eo [Thiết Bích].
Phác Huyễn Hải chỉ cảm thấy thân thuẫn chợt nhẹ đi, đã mất đi tung tích của Yến Chuẩn, không đợi cho gã kịp phản ứng lại, phần eo bên trái đã nhói đau.
Không tốt!
Sắc mặt Phác Huyễn Hải đại biến, Yến Chuẩn tại sao lại xuất hiện tại nơi đây?
Gã chưa từng có gặp phải tình huống không thể tưởng tượng nổi như thế, trong lúc nhất thời vậy mà lại không biết phải làm gì cho đúng.
Đối diện với cơ hội rất tốt như thế, Long Thành đương nhiên sẽ không khách khí.
Yến Chuẩn há miệng ra, khi đứng dậy thì hai tay đã nắm được chuối Quỷ Hỏa kiếm, đột nhiên phát lực!
Răng rắc!
Quỷ Hỏa kiếm chìm thật sâu vào trong khớp xương phần eo [Thiết Bích], chỉ lộ ra ngoài non nửa thân kiếm. Bàn tay Yến Chuẩn chuyển đổi từ tư thế nắm sang đẩy, giống như đẩy một cái cối xay gỗ, chân đạp mặt đất, động cơ vận chuyển ầm ầm, thúc đẩy chuôi kiếm!
Rắc rắc rắc, linh kiện bên trong khớp nối của [Thiết Bích] trong nháy mắt liền bị vặn xoắn tan vỡ.
[Thiết Bích] bị mạnh mẽ cắt đứt thành hai đoạn, ầm ầm ngã xuống đất.
Trung tâm an ninh trải qua mấy giây yên tĩnh ngắn ngủi, sau đó thoáng cái liển nổ tung rồi, làn sóng âm thanh nổi lên cơ hồ muốn hất tung cả đem nóc.
"Đó là thao tác gì vậy?"
"Ta đã hoa mắt rồi sao? Ta đã hoa mắt rồi sao? Con mẹ nó, ta đang mơ ngủ sao? Người nào, mẹ nó, cho ta một cái tát..."
Bốp!
"Mẹ nó, thật sự không phải nằm mơ a!"
"A a a a, quá điên cuồng rồi! Ta sắp thở không nổi nữa rồi!"
"Cảnh tượng vừa rồi đã được ghi hình lại chưa? Ta muốn xem clip! Nhớ kỹ gửi cho ta, chuyển ngay cho ta hôm nay nhé! Đêm nay ta muốn xem một trăm lần!"
"Ta cũng muốn một bản!"
"Ta cũng muốn!"
Quản lý Trung tâm An ninh xoa xoa cái đầu mình, nét mặt tràn đầy vẻ không thể tin tưởng, thì thào tự nói: "Điều đó không có khả năng..."
Bỗng nhiên hắn phục hồi lại tinh thần, quay đầu hỏi: "Lập tức phân tích một chút, trình độ Não khống như vậy là cấp mấy?"
Thuộc hạ ở bên cạnh vội vàng đáp: "Tuyệt đối vượt hơn cấp 6!"
"Lời vô dụng! Điều này còn cần ngươi nói cho ta biết sao?"
"Chúng ta lập tức bắt đầu phân tích!"
Quản lý An ninh vung tay lên, ngăn cản lại: "Chờ chút, trước tiên xem xong hết đã, để xem Long Thành còn có hành động gì."
Tiếp theo hăn nâng cao âm lượng: "Mọi người đều nghe cho kỹ đây, đêm nay trở về, mỗi người đều phải làm phân tích hình ảnh, ngày mai nộp báo cáo, số lượng từ không được ít hơn một vạn chữ. Ai không hoàn thành báo cáo, trừ tiền thưởng tháng này!"
Mọi người vốn đang phấn khích lập tức liền giống như bị giội một chậu nước lạnh, khắp nơi vang tiếng kêu rên.
"Di, Long Thành muốn làm gì vậy?"
Có người nhịn không được kêu gọi, lập tức lần nữa thu hút sự chú ý của mọi người tới đó.
Phanh, nửa người trên của Thiết Bích rơi xuống đất, ở bên trong khoang điều khiển, Phác Huyễn Hải trời đất quay cuồng, thần tình gã mờ mịt, đầu óc trống rỗng.
Thua rồi? Tại sao lại thua rồi chứ?
Gã nghĩ mãi mà không rõ.
Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Thẳng đến khi trước mắt tối sầm, một cái thân ảnh xám trắng xách theo một thanh kiếm, ngược ánh sáng đứng ở trước người gã, từ trên cao mà nhìn xuống gã.
Một bộ Yến Chuẩn...
Đây là đang cười nhạo mình sao?
Cảm giác bị sỉ nhục khó mà nói rõ bằng lời dâng lên trong lòng Phác Huyễn Hải, mặt gã đỏ bừng, nhịn không được mắng vào trong kênh công cộng: "Long Thành! Chúng ta đây là đã kết thù kết oán rồi nha, ngươi chờ đó cho bọn ta, tiểu gia không đem ngươi đánh cho quỳ xuống đất gọi..."
Giọng nói của Phác Huyễn Hải chợt ngừng bặt, bởi vì Yến Chuẩn đã vung lên Quỷ Hỏa kiếm trong tay.
Sát nhân diệt khẩu!
Trong đầu Phác Huyễn Hải chợt lóe lên bốn chữ này, tất cả lời muốn nói thoáng cái kẹt lại trong cổ họng.
Trong đầu Phí Mễ ong ong vang vọng, gã từng nghĩ tới Long Thành có khả năng sẽ thắng, tuy nhiên tuyệt đối không có nghĩ tới vậy mà lại thắng được dễ dàng như thế. Nhưng mà rất nhanh gã liền chú ý tới trên ra-đa có mấy cái điểm sáng đang nhanh chóng tới gần Long Thành.
"Long Thành, đừng kéo dài nữa! Nhanh chóng đi vào trong đi!"
"Có quang giáp đang di chuyển tới gần phía ngươi, nhanh chóng tiến vào ranh giới bảo vệ của Trung tâm trang bị đi! Nhanh!"
"Bọn họ tới..."
Phí Mễ gấp gáp thúc giục, thần tình gã nôn nóng.
Tai trong lúc Phí Mễ cất tiếng nói chuyện, Quỷ Hỏa kiếm vung lên cao ngất đột nhiên được Yến Chuẩn chém xuống.
Bên trong khoang điều khiển, Phác Huyễn Hải hét lớn lên một tiếng ‘A’, sắc mặt trắng bệch, gã không nghĩ tới Quỷ Hỏa kiếm thật sự sẽ chém xuống! Trong đầu gã chỉ có ong ong vang vọng một câu nói, Long Thành muốn giết gã!
Rẹt, một kiếm!
Rẹt, lại một kiếm.
Liên tục mấy kiếm chém xuống, Phác Huyễn Hải phát hiện mình không có chết, gã dần dần phục hồi lại tinh thần, vô ý thức mà thở phào nhẹ nhõm,
Nhưng mà ngay sau đó, cảm giác nhục nhã càng thêm mãnh liệt bao phủ lòng gã, giết người chẳng qua là đầu rơi xuống đất mà thôi! Long Thành vậy mà lại lặp đi lặp lại nhiều lần nhục nhã gã, người nào có thể nhẫn có thể nhịn được a!
Gã nghiến răng nghiến lợi nói: "Long Thành, ngươi chờ đó cho bọn ta!"
Long Thành giống như không nghe thấy, Yến Chuẩn tựa như tiều phu vung lên búa đốn củi, một kiếm tiếp một kiếm.
Phốc phốc phốc!
Mấy viên quang đạn bắn tới bên chân Yến Chuẩn, chỉ sai một ly.
Long Thành tăng nhanh tốc độ, chỉ thấy động tác của Yến Chuẩn rất nhanh, dùng Quỷ Hỏa kiếm hất một cái, khoang điều khiển của [Thiết Bích] nguyên nguyên vẹn vẹn và trực tiếp từ bên trong lồng ngực bị phá vỡ của quang giáp bay thẳng ra ngoài. Ngay sau đó thân hình Yến Chuẩn di chuyển, Quỷ Hỏa kiếm được vung lên như gậy bóng chày, thân kiếm mạnh mẽ nện trúng khoang điều khiển.
Phanh!
Khoang điều khiển bị đánh bay giống như một quả đạn pháo, mang theo tiếng gió rít, gào thét bay về phía mấy cái quang giáp cách đây không xa.
Mấy cái quang giáp này sợ ngộ thương Phác Huyễn Hải, dồn dập né tránh, lần nữa tìm kiếm tầm bắn. Khoang điều khiển trần trụi không có lớp giáp, không cẩn thận mà hứng một phát đạn, vậy thì Phác Huyễn Hải sẽ lập tức đi đời nhà ma.
Yến Chuẩn thu kiếm lại, sau đó nhân cơ hội lăn vòng trên mặt đất, nắm lên [Cảm Khái chi Bích] nằm trên mặt đất ngăn trở trước thân mình.
Đùng đùng đùng!
Quang đạn bắn trúng [Cảm Khái chi Bích], nhưng nó không chút động đậy.
Long Thành không khỏi thầm khen, thuẫn tốt!
Một tay cầm lấy đại thuẫn, Yến Chuẩn chạy đến bên cạnh nửa thân dưới của Thiết Bích, nhặt lên treo tại trên cổ. Tiếp theo lại chạy đến bên cạnh nửa người trên Thiết Bích, chụp lấy một cái cánh tay Thiết Bích, cất bước liền chạy về phía ranh giới bảo vệ cách năm mươi mét.
Đùng đùng đùng!
Ở phía sau, mặt thuẫn bắn lên tung toé tia lửa, nửa đoạn quang giáp treo trên cổ đung đưa va đập đinh đương, nửa đoạn quang giáp còn lại bị kéo ngược trên mặt đất hất tung lên bụi bặm, Yến Chuẩn bước đi như bay.
Sau khi xuyên qua ranh giới bảo vệ thì cũng không có chút nào dừng lại, chớp mắt liền biến mất không thấy.
Cái này...
Phí Mễ ngây ra như phỗng.