Long Thành đứng ở trước khoang trò chơi, nói thật, hắn không thích thiết kế của khoang trò chơi chút nào.
Vì sao không thể đứng chơi trò chơi chứ?
Bất quá nội tâm cũng không có giãy dụa quá lâu, hắn rất hiếu kỳ ký ức tâm phiến đến cùng là chuyện gì. Nằm vào khoang trò chơi, nhìn cửa khoang trò chơi chậm rãi đóng lại, Molly ở bên ngoài nghiêm túc đưa tay ra hiệu cổ vũ nỗ lực lên.
Có được một học trò thật rất tốt.
Năm đó Huấn luyện viên nhất định cũng có cảm giác như mình bây giờ đi.
Ngoài khoang trò chơi, Phí Mễ khoanh tay hỏi: "Molly, ngươi không lo lắng cho lão sư của ngươi sao? Ký ức tâm phiến có khả năng có phản ứng không tốt, tuy rằng xác suất không lớn."
"Không lo lắng." Molly lắc đầu: "Ta lo lắng cho khoang trò chơi."
Phí Mễ ngẫm lại hôm nay nhìn thấy đám mây âm thanh bùng nổ, gật đầu đồng ý: "Ngươi lo lắng rất có đạo lý. Molly, bữa cơm có thịt không?"
Molly che miệng cười khẽ: "Có có!"
Phí Mễ vô liêm sỉ dõng dạc nói: "Không có biện pháp, thịt bị lão sư ăn hết, ta chỉ có thể hỏi học sinh đòi rồi."
Trung tâm trang bị, Hoang Mộc Thần Đao đi tới Trung tâm mạng 3 chiều, theo thói quen nhìn lướt qua, có chút kinh ngạc, đã kín chỗ.
Nhân viên công tác nghênh đón: "Xấu hổ, khách nhân, chỗ đã đầy, ngài cần phải chờ một lát, hoặc là ngài trước tiên đi dạo một vòng?"
Hoang Mộc Thần Đao lắc đầu: "Ta không cần vào khoang, ta muốn hỏi một chút, video Long Thành khiêu chiến bị lão bản các ngươi mua rồi phải không?"
"Đúng vậy, khách nhân."
"Ta muốn mua một phần, bán thế nào?"
"Rất xin lỗi a, khách nhân, video của Long Thành tạm thời không bán ra ngoài, hiện tại chỉ dành cho các hội viên suốt đời thâm niên."
Vẫn là quay lại chuyện tiền a, Hoang Mộc Thần Đao hỏi: "Hội viên suốt đời thâm niên bao nhiêu tiền?"
"Trước tiên, Ngài cần phải nạp tiền cho 1000 tiếng đồng hồ trở thành Hội viên suốt đời của chúng ta, còn cần có thời gian chơi trò chơi từ 500 tiếng đồng hồ trở lên, mới phù hợp yêu cầu của chúng ta."
Hoang Mộc Thần Đao nhíu mày: "Ta nạp 2000 tiếng đồng hồ được hay không?"
Nạp bao nhiêu tiếng đồng hồ nàng không để ý, 2000 tiếng đồng hồ cũng chỉ mới hai trăm vạn, thời gian chơi trò chơi 500 tiếng đồng hồ trở lên kia mới là làm khó nàng.
"Không được, khách nhân."
Hoang Mộc Thần Đao biết rõ cùng nhân viên công tác đàm luận không được cái gì, nói thẳng: "Lão bản của các ngươi có trong phòng làm việc không?"
Khách nhân tùy tùy tiện tiện mở miệng liền hai trăm vạn, nhân viên công tác cũng không dám chậm trễ, vội vàng liên lạc với lão bản.
Phòng làm việc của Ngả Bá Tháp(Alberta).
Hoang Mộc Thần Đao quan sát xung quanh một lượt, âm thầm bĩu môi, kiểu phòng làm việc điển hình của trung niên lão nam nhân, con buôn đầy mỡ.
Ngả Bá Tháp ngẩng đầu, nở nụ cười theo chức nghiệp: "Chào ngươi, tiểu thư, ta có thể giúp gì cho ngươi?"
Hoang Mộc Thần Đao giọng điệu rất bình tĩnh: "Cũng may nãi nãi vừa mới gửi cho hai trăm triệu tiền tiêu vặt, video của Long Thành, nói cái giá đi, Ngả Bá Tháp tiên sinh."
Ngả Bá Tháp áp lực rồi đột nhiên tăng nhiều, ‘thượng đế’ há mồm chính là hai trăm triệu tiền tiêu vặt, lão ta không thể không cẩn thận ứng phó.
Lão ta đứng lên, khom lưng rót một chén nước cho Hoang Mộc Thần Đao: "Tiểu thư, thực sự rất xin lỗi, việc này không phải vấn đề tiền bạc..."
Hoang Mộc Thần Đao vung tay lên, ngăn cản Ngả Bá Tháp nói tiếp, nàng lạnh lùng mở miệng: "Nãi nãi bình thường khuyên ta, nữ hài tử mọi nhà không nên đánh đánh giết giết, phải ôn tồn nhã nhặn mới được người thích. Gặp phải chuyện gì, dùng tiền mở đường sẽ rất thuận lợi. Nếu như tiền cũng giải quyết không được, vậy thì dùng nàng để mở đường, cũng rất thuận lợi."
Ngả Bá Tháp trong lòng sinh ra cảm giác không ổn: "Nãi nãi của ngài là?"
Hoang Mộc Thần Đao búng ngón tay cái tách, bên người nàng phóng ra hình ảnh một tấm ảnh chụp, là một vị lão nãi nãi tóc bạc hòa ái hiền lành.
Hai phút sau, Hoang Mộc Thần Đao cảm thấy mỹ mãn ly khai phòng làm việc của Ngả Bá Tháp.
Hai mươi phút sau, phòng làm việc của Ngả Bá Tháp nghênh đón một vị nữ nhân khác.
Ngả Bá Tháp mặt đầy áy náy: "Hoàng Phi Phi đồng học, thực sự xin lỗi, việc này ta thật sự làm không được. Video Long Thành khiêu chiến là nội dung chiến lược của trung tâm chúng ta năm nay, toàn bộ công tác của chúng ta đều sẽ xoay quanh nó để triển khai..."
Hoàng Phi Phi cười ha hả: "Ta đã chuẩn bị hai thuyền BM35."
Ngả Bá Tháp sửng sốt một cái: "Đó là cái gì?"
Hoàng Phi Phi cười rất xán lạn: "Một loại đạn nhiễu tín hiệu điện từ, có thể hữu hiệu quấy nhiễu các loại tín hiệu điện từ, phạm vi quấy nhiễu a, không lớn, chỉ 80 km, cho nên rất rẻ, số lượng lớn."
Ngả Bá Tháp mồ hôi lạnh toát ra tới, lão ta kìm nén duy trì trấn định, tàn khốc hỏi: "Hoàng Phi Phi, ngươi đây là công khai uy hiếp ta?"
Hoàng Phi Phi thể hiện như đó là lẽ đương nhiên, gật đầu: "Đúng vậy, thế nào?"
Ngả Bá Tháp cười nhạt: "Thông tin của trung tâm internet chúng ta bị ảnh hưởng chỉ là chuyện nhỏ, toàn bộ Trung tâm trang bị đều sẽ bị ảnh hưởng đến, ngươi có nghĩ qua hậu quả không?"
Hoàng Phi Phi không quan trọng nói: "Trường học ta cũng từng nổ qua, chuyện này có là gì? Ta lại không nổ Trung tâm trang bị, trường học nếu như vì việc này tìm chuyện, ta đây nói không chừng sẽ thử nổ nổ Trung tâm trang bị một lần. Ta nhiều người, nhiều tiền, rảnh rỗi."
Ngả Bá Tháp nhìn chằm chằm Hoàng Phi Phi nửa ngày, theo trong kẽ răng đẩy ra ba chữ: "Ngươi điên rồi!"
Hai phút sau, Hoàng Phi Phi khoan khoái ly khai phòng làm việc.
Ba mươi phút sau.
Ngả Bá Tháp nhìn chằm chằm Vũ Triết mặt đầy mỉm cười ở trước mặt: "Nếu như ta không đáp ứng thì sao chứ?"
Vũ Triết tựa như chủ nhân, rót cho mình chén nước, sau đó ngồi xuống sô pha, chậm rãi nói: "Ta là người không thích khơi mào chiến tranh, ta thích giảng đạo lý, chúng ta nói một chút đạo lý trong chuyện này?"
Ngả Bá Tháp trầm mặc không nói, liên tục kinh ngạc, trong lòng lão ta tích tụ một đám lửa.
Vũ Triết tựa như nói việc nhà, êm tai nói: "Nhà ta tại Trung tâm trang bị cũng mở một cửa hàng. Dù sao ta đi học tại đây, nhiều ít cũng phải chiếu cố chút a. Trường học không cho phép người nhà cùng theo đi học, không nói không cho phép người nhà của học sinh mở cửa hàng nơi này. Bởi vì ta thích mèo, bọn họ liền mở cửa hàng sủng vật."
Ngả Bá Tháp cười nhạt: "Cho nên?"
Vũ Triết vươn tay ra, nhẹ nhàng nói: "Cho nên ngươi xem, ta có thể mở cửa hàng sủng vật, vậy thì cũng có thể mở trung tâm internet a."
Ngả Bá Tháp tiếp tục cười nhạt: "Vậy thì thế nào? Thật cho là Trung tâm internet dễ mở như vậy? Ngươi nguyện ý thua lỗ vậy thì ngươi mở đi."
Vũ Triết tuyệt không tức giận, dáng tươi cười ấm áp: "Nhà ta mở Trung tâm internet khẳng định không chuyên nghiệp như ngươi."
Ngả Bá Tháp không có sợ hãi.
"Thế nhưng ta là Quất Miêu thi xã lão đại a, cần phải chiếu cố việc làm ăn của nhà mình có đúng hay không? Bản chất con người a? Nếu ai không vào trung tâm của nhà ta, vậy có phải là không cho ta mặt mũi? Có phải là cắt tài lộ của ta hay không? Ta đây sẽ đánh hắn một trận, có đúng là có đạo lý hay không?"
"Ta và Cáp La Đức a, Pháo tỉ a, quan hệ cũng tạm được. Bằng hữu giúp đỡ nhau, có đạo lý đi. Đương nhiên, bằng hữu ủng hộ ta, ta tự nhiên không thể bạc đãi người ta, có phải cũng có đạo lý hay không?"
"Ngả Bá Tháp tiên sinh, ngươi nói, có đúng hay không cái đạo lý này?"
Ngả Bá Tháp sắc mặt tái nhợt, trái lại không thấy mồ hôi, này này nói: "Đây là tài sản của trường học, công ty có cổ phần của trường học..."
"Là tài sản của trường học a, ta cũng không có nổ nó, cạnh tranh thương nghiệp mà thôi." Vũ Triết cười khẽ, tiếp theo hời hợt: "Lại nói, dù cho có nổ rồi, cùng lắm thì đền tiền a, cũng không phải chưa nổ qua."
Hai phút sau, cửa vào phòng làm việc, Vũ Triết cùng Ngả Bá Tháp nắm tay, mặt đầy tươi cười ấm áp.
Nửa giờ sau, Trung tâm trang bị Trung tâm mạng 3 chiều công khai bán ra video Long Thành khiêu chiến, giá bán ra 20 vạn.
Trong ngày bán được số tiền 2 trăm triệu!
Khoang trò chơi vô thanh vận chuyển.
Long Thành mở mắt, hiện ra trong tầm mắt chính là trần nhà, đây là trần nhà xinh đẹp nhất hắn từng gặp qua, vẽ đầy bức tranh rất đẹp, bốn phía hình vẽ mạ vàng, chính giữa là đèn treo thủy tinh màu trà, tráng lệ nguy nga.
Xúc cảm dưới thân mềm mại, nói cho Long Thành, mình đang nằm trên giường. Giường quá mềm, khiến Long Thành có chút không được tự nhiên, trên người đắp một cái mền tơ lụa mềm mại, bên cạnh nằm một vị nữ tử ôn nhu.
Vũ Trăn, Tiêu Vũ Trăn.
Trong đầu hắn đột nhiên toát ra cái tên này, thế nhưng là, vì sao trong lòng đau thương như thế?
Long Thành như có đăm chiêu, đây là ký ức của nguyên chủ nhân ký ức tâm phiến sao?
Long Thành ngọ nguậy làm Tiêu Vũ Trăn tỉnh lại, nàng áp sát lại ôm lấy Long Thành, mơ mơ màng màng hỏi: "A Liên, mấy giờ rồi?"
Long Thành vô ý thức tránh ra.
Tiêu Vũ Trăn mở mắt, trong đôi mắt ngái ngủ biếng nhác có chút nghi hoặc không lý giải được.
Thùng thùng thùng, tiếng đập cửa vang lên, ngoài cửa truyền tới thanh âm nam tử: "Thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị sẵn sàng. Lão gia dặn dò, chín giờ chờ ngươi tại sân huấn luyện."
Tiêu Vũ Trăn lập tức thanh tỉnh ngồi lên, thúc giục Long Thành: "A Liên, nhanh lên một chút, đừng để ba ngươi chờ quá lâu."
Nàng vừa vén tóc dài lên, vừa xuống giường rất nhanh thu dọn.
A Liên, tên của hắn là Diêu Hưng Liên.
Bắt đầu từ khi nam tử ngoài tử cất tiếng, trong lòng Long Thành liền tràn ngập tâm tình rất phức tạp, tựa hồ có kính ngưỡng, nhưng lại có thật sâu căm hận cùng chán ghét.
Nhìn đến quan hệ giữa họ tựa hồ rất không tốt, Long Thành âm thầm suy đoán. Hắn rất không thể lý giải loại tâm tình này, hắn là cô nhi.
Hắn duy nhất có thể cầm tới so sánh tham chiếu chỉ có huấn luyện viên, nhưng nói thật, Long Thành đối với huấn luyện viên cũng không có quá sâu căm hận cùng chán ghét.
Long Thành lúc này đang tán thán, sự thần kỳ của ký ức tâm phiến.
Hắn giống như là người đứng xem, rõ ràng biết rõ bước tiếp theo phải làm gì, hắn lại như là người tham dự, có thể khống chế hành vi của mình.
Mặc y phục vào, Long Thành động tác rất thành thạo, cho dù hắn chưa từng có mặc qua loại y phục này. Y phục rất tinh tế, nhìn qua đã biết rất đắt.
Chủ nhân Diêu Hưng Liên của Ký ức tâm phiến là kẻ có tiền. Suy nghĩ cũng phải, bằng không tứ cấp sư sĩ lấy tiền đâu để chế tác ký ức tâm phiến? Molly từng nói, ký ức tâm phiến cần tài liệu rất đắt.
Chờ Long Thành rửa mặt xong, Tiêu Vũ Trăn đã quần áo y phục chỉnh tề, trang điểm xong xuôi.
Ngạch, trang điểm là ý gì? Ngụy trang sao?
Tiêu Vũ Trăn lại đây kéo cánh tay Long Thành, cánh tay Long Thành tự nhiên giơ lên, thân thể rất quen thuộc, thế nhưng là trong lòng Long Thành lại rất không quen.
Hắn không có cưỡng ép thay đổi, đây là kí ức của Diêu Hưng Liên, hắn rất hiếu kỳ kế tiếp là cái gì.
Vì sao Diêu Hưng Liên muốn đem đoạn ký ức này làm thành ký ức tâm phiến?
Theo hiện tại đến xem, tựa hồ là một ngày rất trọng yếu trong cuộc đời của Diêu Hưng Liên.
Bữa sáng rất phong phú, phòng ăn hào hoa xa xỉ đến cực điểm sắp đầy các loại mỹ vị, nhưng lại trống không, chỉ có hai người hắn và Tiêu Vũ Trăn ăn. Khi đi ra có thể cảm nhận được Tiêu Vũ Trăn không yên lòng, nàng rất khẩn trương, ừm, Diêu Hưng Liên cũng rất khẩn trương.
Hai người không yên lòng mà ăn xong cơm nước, đứng dậy ly khai phòng ăn. Tại cửa vào phòng ăn, Tiêu Vũ Trăn bỗng nhiên ôm lấy hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: "Đừng lo lắng, ngươi và ba ngươi lần đầu tiên gặp mặt, cho dù có việc gì cũng cứ thoải mái nói ra. Ta tại trong phòng chờ ngươi. A Liên, nhớ kỹ, cho dù phát sinh chuyện gì, ta vĩnh viễn cùng ngươi cùng một chỗ!"
Long Thành quan sát thấy trong lòng Diêu Hưng Liên có sự cảm động cùng nỗi đau thương nồng đậm không tan đi được, hắn suy đoán kết quả của nữ nhân này khả năng không tốt.
Từ biệt Tiêu Vũ Trăn, Long Thành đi về phía phòng huấn luyện, Diêu Hưng Liên trong lòng thấp thỏm bất an, còn có bi thương.
Long Thành đẩy cửa phòng huấn luyện ra, trong căn phòng huấn luyện trống trải, một gã nam tử đứng ở bên trong, đưa lưng về phía cửa, bóng lưng rất khôi ngô hùng tráng.
Tâm tình Diêu Hưng Liên xuất hiện dao động thật lớn, kính ngưỡng, sợ hãi, phẫn nộ cùng tuyệt vọng.
Phụ thân của hắn.
Nam tử xoay người, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị đường nét kiên cường, tựa như từ nham thạch điêu khắc mà thành, trong ánh mắt xám trắng chỉ có lạnh lùng và nhìn kĩ.
"Ta chỉ truyền thụ một lần."
"Mười bốn ngày, luyện được rồi, ngươi chính là con trai của Diêu Thiên Lai ta, dù cho mẹ ngươi không có nhập môn, gia tộc cũng có một vị trí cho ngươi."
"Không luyện được, sửa họ lại, ngươi không xứng họ Diêu, không cho phép ở bên ngoài đề cập tới Diêu gia. Chiếc phi thuyền này sẽ đem ngươi cùng nữ nhân của ngươi đưa đến một ngôi sao nhỏ, tự sinh tự diệt."
"Ngươi, tự giải quyết cho tốt."