Tại nơi rời xa chiến trường, mặt kia của Sơn Nguyệt tinh, giữa trong núi non trùng điệp, An Mạc Bỉ Khắc hào lơ lửng giữa không trung, giống như cự quy ngủ say. Rất nhiều quang giáp xoay xung quanh nó, tựa như hải điểu quanh quẩn tìm kiếm nơi trú ngụ lâu dài, lại như là đàn ong bảo vệ tổ.
Hạm trưởng Mai Đặc đi vào phòng hạm trưởng: "Hôm nay có chyện gì không?"
"Tất cả bình thường, hạm trưởng."
Mai Đặc gật đầu thỏa mãn, tiếp theo căn dặn: "Nói với mọi người, phải nhẹ nhàng một chút, An Lão đại đang ngủ."
Tiếp theo hắn nhấn mạnh: "Ta không muốn đối diện cơn giận của lão đại, đừng rước phiền phức cho ta."
"Đã rõ."
Mai Đặc dặn dò xong, xoay người rời đi.
Hắn là hạm trưởng thâm niên, đã đảm nhiệm hạm trưởng hơn ba mươi năm. Trong cuộc đời đã lái hơn mười loại phi thuyền và chiến hạm nhưng An Mạc Bỉ Khắc hào mới là hắn thích nhất.
Tính cách bốn vị lão đại cũng không tệ lắm, không khó ở chung.
Bỉ Lợi lão đại tính cách nóng nảy nhưng tính tình ngay thẳng, chỉ cần uống rượu với hắn, mọi người chính là huynh đệ tốt. Mai Đặc rất thích uống rượu với Bỉ Lợi, hắn thích kiểu bạn nhậu như vậy, không mời rượu sau đó ùng ục ùng ục uống say khướt.
Nhã Khắc lão đại quả thực là thân sĩ trong hải tặc, lễ phép, ít tiếng, kiềm chế, Mai Đặc hoài nghi Nhã Khắc có phải hay không là có huyết thống quý tộc. Người như thế vậy mà lại làm hải tặc?
Ánh mắt Mạc Tát lão đại có phần dọa người, nhưng miễn là hắn đã điều tra rõ ràng tổ tông mười tám đời của ngươi vậy thì hắn sẽ biến thành một cái nam nhân trung niên nửa ngốc phổ thông.
Kỳ quái nhất chính là An Cốc Lạc lão đại, thực lực yếu nhất, nhưng đứng đầu bốn người, nhắc tới thì hình như ngoại trừ thích ngủ ra còn lại không điểm kỳ quái nào khác.
An Lão đại cả ngày đều là ngủ, có đôi khi thậm chí ngủ mấy ngày mấy đêm.
Nói chung tính tình An Lão đại rất ôn hòa, còn ôn hòa hơn cả Nhã Khắc, chỉ cần không phải bị đánh thức lúc đang ngủ.
Mai Đặc nhớ kỹ có một lần, An Cốc Lạc lão đại bị đánh thức, nét mặt tái nhợt âm trầm, ánh mắt giống như mũi đao, hù dọa khiếp mọi người. Thời khắc đó, hắn thậm chí đều hoài nghi mình ngày mai sẽ không thấy được An Mạc Bỉ Khắc hào.
Nói chung, An Lão đại là cái quái nhân, nghìn vạn lần không nên đánh thức hắn.
An Mạc Bỉ Khắc hào có một tầng, toàn bộ một tầng, tất cả đều là phòng ngủ của An Lão đại.
Mai Đặc không chút nào quan tâm tới tình hình chiến đấu, trong trí nhớ của hắn, cho tới bây giờ bọn họ chưa lần nào thất bại. Chức trách của hắn chỉ là điều khiển tốt An Mạc Bỉ Khắc hào, cùng với việc không nên xúc phạm bốn vị lão đại.
Trong phòng ngủ trống trải không có bật đèn, nhưng mà trong góc thỉnh thoảng lại có ánh sáng chói mắt thoáng hiện. Tại trong bóng tối thâm trầm thỉnh thoảng có đèn hiệu màu đỏ chớp sáng, khiến người ta nhớ tới bầy sói trong đêm khuya hoang dã.
Chính giữa gian phòng, đặt một cái khoang ngủ.
Ánh sáng màu lam mờ lạnh từ trong nắp khoang trong suốt chiếu ra ngoài, bên ngoài vách khoang ngủ vươn ra ba mươi sáu dây cáp thô to bằng cánh tay, chúng nó kết nối theo từng đôi, vây thành một vòng. Một đầu khác của dây cáp thả xuống trên mặt nền, uốn lượn dọc theo sàn nhà kéo dài đến chỗ xa, giống như từng con rắn dài. Dây cáp lộn xộn uốn lượn rải đầy mặt sàn, thỉnh thoảng xì xì chuyển động, rất rõ ràng trong bóng tối yên tĩnh.
Ở trong góc, bốn cái thân thể cao to an tĩnh đứng sừng sững, giống như bốn cái cự nhân bóng tối.
Chỉ có ánh sáng thỉnh thoảng hiện lên rọi sáng ra thân thể không trọn vẹn và khung xương sắt thép lộ ra ngoài của chúng nó. Cánh tay người máy mềm dẻo kết nối với dây cáp, khi thì vung lên, tựa như độc xà ngóc đầu, khi thì uốn lượn tại trên bốn cái khugn cương sắt thép, khi thì tiến vào trong khung xương sắt thép.
Vị trí chúng nó di chuyển uốn lượn lui tới, hợp kim cứng rắn băng lãnh tựa như được tín đồ rót vào tín ngưỡng, nổi lên một tầng sáng bóng kỳ dị.
Bên trong khoang ngủ, An Cốc Lạc khép mắt ngủ say, hô hấp sâu và kéo dài, khuôn mặt hắn hờ hững, tựa như thần linh đang chờ đợi tín đồ thức tỉnh, lại như là bức tượng không có sự sống.
#################
Doanh địa của Hải tặc.
Chu lão đại nhận được thủ hạ báo cáo, đại bộ đội đã trở về.
Hắn rất kinh ngạc, nhanh như vậy? Mới đi ra ngoài mấy tiếng đồng hồ, đã đình chiến? Lẽ nào Bỉ Lợi lão đại cứ như thế để La Mỗ làm loạn?
Rất nhanh, hắn liền bị gọi đi họp. Khi hắn đi vào hội trường, phát hiện bầu không khí có phần kiềm chế.
Lẽ nào bị thua rồi?
Chu lão đại trong lòng khó giải thích mà có chút vui vẻ, hắn đi tới một góc hội trường, ngồi xuống, thấp giọng hỏi hải tặc bên cạnh: "Sao rồi? Trở về sớm như vậy?"
"Không may! Mấy tên gia hỏa đối diện hôm nay tiêu rồi!"
Chu lão đại giả tình giả ý mà an ủi mấy câu rồi không tiếp tục nói chuyện. Hắn đang chờ đợi Bỉ Lợi lão đại nổi cơn, tính tình Bỉ Lợi lão đại đụng tới là bạo nổi, tuyệt đối không thể khoan dung thất bại và lùi bước. Đợi một hồi, trong cơn phẫn nộ, nếu Bỉ Lợi lão đại ngay tại chỗ chặt đầu tên quy tôn tử La Mỗ này xuống, thì hắn cũng không kỳ quái.
Bùm!
Bỉ Lợi một quyền nện mạnh lên mặt bàn, mọi người tức thì câm như hến.
Chu lão đại trong lòng mừng thầm, tới rồi!
"Hôm nay đánh được không tệ!"
Giọng Bỉ Lợi to lớn khiến tai mọi người ông ông vang vọng.
Chu lão đại có chút ngây ra, không phải tổn thất rất lớn sao? Không phải sớm bại lui sao?
"Mấy tên điểu nhân kia xác thực lợi hại, trừ phi lão tử ra sân. Các ngươi có thể đánh thành như vậy, không tệ, nhất là La Mỗ, chỉ huy rất tốt, không hổ là Ước Khắc Tiểu Dao Cạo của chúng ta." Bỉ Lợi đột nhiên cất cao âm lượng: "Đều mẹ nó ngẩng đầu lên! Chúng ta lại không có thua, các ngươi ủ rũ con chim a?"
Vốn cho rằng sẽ bị giáo huấn, tinh thần đám hải tặc dâng cao, dồn dập ngẩng đầu.
Chu lão đại ngây ra như phỗng.
Bỉ Lợi quay mặt về phía La Mỗ, giọng điệu nhẹ lại: "Tiểu Dao Cạo, tới, suy nghĩ biện pháp dùm mọi người."
La Mỗ lườm Bỉ Lợi một cái: "Biện pháp tốt nhất, chính là các lão đại tham gia..."
Lời hắn còn chưa có nói xong liền bị Bỉ Lợi không kiên nhẫn cắt đứt: "Gặp phải một tến lợi hại liền cần lão tử ra sân, vậy có các ngươi làm cái gì? Tập trung nghĩ biện pháp đi!"
Nửa câu sau cùng, đã toát ra mấy phần không vui.
La Mỗ hơi hơi hạ thấp mí mắt, nói: "Cũng không phải không có cách nào. Bọn họ cá nhân thực lực mạnh, nhưng nhân số thì chúng ta chiếm ưu thế, chỉ cần phát huy tốt điểm này, chúng ta không phải không có cơ hội."
Bỉ Lợi làm bộ làm tịch gật đầu: "Nói rất hay, tiếp tục nói."
La Mỗ chuyển đề tài: "Căn cứ tiến tới của Chu lão đại chính là then chốt của chúng ta. Chúng ta có thể tổ chức tấn công từ hai phương hướng, bọn họ cần phải tách ra phòng thủ, mà chúng ta từ hai cái phương hướng xa luân chiến, duy trì liên tục tiêu hao bọn họ, khiến bọn họ không có được cơ hội nghỉ ngơi. Lúc đó cơ hội cho chúng ta tới rồi."
Bỉ Lợi đột nhiên vỗ tay: "Ý kiến hay! Cứ làm như thế đi!"
La Mỗ yếu ớt nói: "Căn cứ tiến tới của Chu lão đại chính là then chốt của chúng ta."
Bỉ Lợi rất tán đồng, con mắt trừng lên nhìn về bốn phía: "Ai là Chu lão đại?"
Chu lão đại hoàn toàn ngây dại, hắn vốn là đến xem trò náo nhiệt về La Mỗ, tên gia hỏa này thế nào lại đốt tới trên người mình rồi?
Tên hải tặc ở bên cạnh vội lấy tay chọc chọc Chu lão đại.
Chu lão đại như ở trong mộng chợt tỉnh, vội vàng đứng lên: "Bỉ Lợi lão đại!"
Bỉ Lợi trừng mắt, ánh mắt hung thần ác sát nhìn chằm chằm Chu lão đại, nhìn chăm chú đến nỗi khiến Chu lão đại trong lòng run sợ.
"Căn cứ lúc nào dựng xong? Nói!"
Chu lão đại gian nan nuốt nuốt nước miếng, chân hắn đang hơi run rẩy: "Lão đại, sáng hôm nay vừa mới bắt đầu xây..."
Rầm!
Bỉ Lợi nên một quyền lên bàn, răng rắc, bàn vỡ tan.
Chu lão đại run rẩy, vội vàng nói: "Hai ngày, chỉ cần hai ngày... Ngày mai, ngày mai là có thể dựng xong!"
Bỉ Lợi theo mũi hừ một tiếng, không chút nào che giấu sát cơ: "Ngày mai nếu như không nhìn thấy căn cứ, lão tử sẽ chém đầu ngươi."
Không đợi Chu lão đại trả lời, Bỉ Lợi vung tay lên: "Được rồi, tản hết đi. Không nên làm lỡ thời gian lão tử uống rượu!"
Khi Chu lão đại đi ra phòng họp, sắc mặt tái nhợt, hai chân run rẩy mềm oặt. Những hải tặc khác dồn dập lộ ra vẻ nhìn có chút hả hê, còn có số trong bụng chứa đầy ý nghĩ xấu chạy tới, vẻ mặt bi thương mà vỗ vỗ vai Chu lão đại.
Chu lão đại trở lại doanh địa của mình mới lấy lại được sức lực.
Bát Gia chú ý tới sắc mặt lão đại rất tệ, vội vàng tiến lên: "Lão đại, thế nào rồi?"
Chu lão đại trầm mặc chốc lát, mới từ kẽ răng đẩy ra: "Lần này chỉ sợ chúng ta bị tên Dao Cạo quỷ lão kia chơi sau lưng rồi."
Bát Gia trong lòng cả kinh: "La Mỗ?"
Lúc này Chu lão đại đã hoàn toàn phục hồi lại tinh thần, suy nghĩ một phen, hắn dặn dò: "Ngươi hỏi Thiết Trảo một cái, căn cứ xây dựng thế nào rồi?"
Bát Gia vội vàng bắt đầu gọi Thiết Trảo.
"Thiết Trảo, lão đại hỏi ngươi căn cứ xây dựng thế nào rồi?"
"Còn phải hai ngày."
Bát Gia không khỏi cau mày, giọng Thiết Trảo có phần ngọng ngịu, tên gia hỏa này khẳng định lại uống rượu rồi!
Trên cơ bản hải tặc nào cũng có tật xấu say rượu, đều là tại mũi đao liếm huyết, có hôm nay không có ngày mai, cơ bản rượu không rời miệng.
Bát Gia báo với Chu lão đại: "Thiết Trảo nói còn phải hai ngày."
Chu lão đại dứt khoát nói: "Không được! Ngày mai! Ngày mai phải dựng xong!"
Bát Gia giật nảy mình: "Ngày mai? Ngày mai thế nào dựng xong được?"
"Bất kể biện pháp gì!" Chu lão đại nghiến răng nghiến lợi: "Tên La Mỗ cháu con rùa kia chính là muốn nhìn lão tử lật thuyền, khiến cho Bỉ Lợi lão đại chém đầu lão tử. Tên tiểu nhân âm hiểm!"
Bát Gia tức thì cũng cảm thấy đầu đau như đấu, ngày mai xây dựng xong căn cứ, thời gian quá gấp gáp rồi.
Nghĩ đến Thiết Trảo vẫn còn đang uống rượu, Bát Gia quyết định thật nhanh: "Để ta đem thêm chút quang giáp công trình đến đó!"
"Đem hết cả đi!" Trên mặt Chu lão đại hiện lên vẻ hung dữ: "Ta đi doanh địa khác mượn một ít quang giáp công trình."
Rất ít có hải tặc đem theo quang giáp công trình, trọng điểm của hải tặc cho tới bây giờ đều là "Cướp " và "Chạy", mang nhiều quang giáp công trình như vậy, lẽ nào muốn đi xây nhà cho người khác ở sao?
Khi mới nhận lấy nhiệm vụ, Chu lão đại đã hướng hải tặc khác mượn một ít quang giáp công trình. Lúc đó mọi người đều cho rằng đây là một nhiệm vụ bình thường, cũng vì ít bị thương vong, nên sảng khoái đưa quang giáp công trình cho hắn mượn.
Bây giờ người khác đều biết rõ hắn cần gấp quang giáp công trình, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, La Mỗ đang tại xử hắn. Cho hắn mượn liền sẽ đắc tội La Mỗ, La Mỗ hiện tại chạm tay có thể bỏng, người nguyện ý cho hắn mượn trong lòng cũng thấp thỏm.
Chuyện này chỗ nào là mượn a, đó rõ ràng là đưa gậy trúc tới cửa cho người khác đập a, người khác không muốn đập mình còn phải chủ động đập, chỉ cầu mượn được quang giáp công trình.
Chu lão đại trong lòng chảy máu.
Bát Gia ý thức được vấn đề nghiêm trọng, liền nói ngay: "Ta xuất phát ngay bây giờ."
Dứt lời, hắn liền bắt đầu điều động chiến hạm vận tải, mang theo toàn bộ quang giáp công trình xuất phát.
##################
Sơn cốc vào sáng sớm khí thế ngất trời, lúc này nhìn không thấy bóng dáng một bộ quang giáp, chỉ có phi thuyền vận tải lẻ loi trơ trọi dừng tại trên đất trống, yên tĩnh như con chim cút béo ú.
Bên trong phi thuyền vận tải.
Cuối cùng được nghỉ ngơi, Long Thành tại trong kênh liên lạc có chút không lý giải được, hỏi: "Molly, vì sao phải đem hải tặc dời đến một chỗ?"
Molly trả lời như lẽ đương nhiên: "Một nhà... Một tổ hải tặc, chính là phải chỉnh chỉnh tề tề."
"Vậy những quang giáp công trình này thì sao?"
"Một tổ quang giáp chẳng lẽ không cần phải chỉnh chỉnh tề tề sao?"
Long Thành không biết nói cái gì, hắn quyết định ngậm miệng, xung động phải kéo Molly lên lớp càng mạnh hơn một ít.
Thật hy vọng sớm một chút đánh bại hải tặc, có thể sớm một chút cho Molly đi học.
Trong kênh liên lạc, giọng Molly lại vang lên: "Lão sư, người của bọn họ sắp tới rồi. Bọn họ nhận đến nhiệm vụ mới nhất, yêu cầu ngày mai phải lập xong căn cứ."
Long Thành không có nghĩ đến, hải tặc đối với cái căn cứ này vậy mà lại chấp nhất như thế.
"Tới bao nhiêu người?"
"Không biết. Đối phương rất cẩn thận, đóng toàn bộ cửa khẩu đối ngoại trên chiến hạm vận tải."
"Biết rồi."
Long Thành bắt đầu chỉnh lý Bi Ca. Chủ ý của hắn là dự định kéo dài mấy ngày, không nghĩ tới đối phương sốt ruột như thế, trận chiến này đã không thể tránh khỏi, trừ khi hắn buông bỏ ký túc xá.
Điều này không có khả năng.
Hiện tại mọi người trốn ở trong ký túc xá còn có một tia sinh cơ. Nếu như bộc lộ thân hình, vậy đó mới là tử lộ.
Hắn bỗng nhiên nảy sinh ý nghĩ: "Molly có thể khống chế những quang giáp này không?"
"Chiến đấu sao? Molly không được, chỉ có thể khống chế chúng nó làm một ít hoạt động đơn giản."
"Hoạt động đơn giản?"
"Đi đường một chút a, những chỉ lệnh động tác cơ sở này có trong chủ khống quang não, các chỉ lệnh hoạt động càng phức tạp hơn cần phải dùng thiết bị não khống đưa vào mới được."
"Biết rồi."
...
"Lão sư, ngươi quá đê tiện rồi!"
"Phải không?"
Molly sau một trận tán dương, yếu yếu nói: "Lão sư, dựa theo kế hoạch, những quang giáp này ngài phải dời đi ra ngoài..."
Long Thành nhìn thoáng qua những quang giáp chỉnh chỉnh tề tề trước mặt.
"..."