"Đây là Lộc phổ giáo."
"Đây là Ngư bồi luyện."
Họa Kích vẫn giống như bình thường, cười tủm tỉm mà giới thiệu, làm cho người ta có cảm giác như gió nhẹ mùa xuân.
Long Thành vô cùng lễ phép mà cất lời chào "Lộc phổ giáo" "Ngư bồi luyện" . Hắn đã từng gặp tình hình tương tự nên không còn kinh ngạc, đôi khi Long Thành thậm chí cảm thấy nơi đây càng với nông trường mà không phải là võ quán.
Mỗi khi qua một đêm, trong võ quán liền sẽ xuất hiện một hai vị phổ giáo và bồi luyện, còn phát triển nhanh hơn cả hoa màu trồng trong đất.
Hình như mỗi một vị phổ giáo đều dẫn theo hai vị bồi luyện, lần này bồi luyện do Lộc phổ giáo mang theo vậy mà lại là một cặp sinh đôi.
Theo một đoàn người Long Thành tiến đến, ánh mắt Lộc Mộng liền đảo qua từng người, sau cùng dừng tại trên người Long Thành. Y bỗng nhiên nhớ tới lời đồn nghe được về "2333", trong lòng kinh nghi bất định, lẽ nào... 2333 thật sự tồn tại?
Không có khả năng...
Ngư rất bất mãn, hai cái phân thân đồng thanh cất tiếng: "Thủ tịch, vì sao mập mạp là phổ giáo, còn Song Ngư chỉ là bồi luyện?"
Họa Kích rất bình tĩnh: "Phan phổ giáo và Lộc phổ giáo đều là Siêu cấp sư sĩ, Ngư, nếu như ngươi là Siêu cấp sư sĩ thì cũng có thể làm phổ giáo."
Ngư tức thì nghẹn họng.
Long Thành trấn định như thường, nhưng mà Mạc Vấn Xuyên ở phía sau hắn lại giật nảy mình. Hai vị phổ giáo đều là Siêu cấp sư sĩ, lại thêm vị thủ tịch này nữa, vậy chẳng phải là có đến ba vị Siêu cấp sư sĩ hay sao?
Một cái võ quán ngay cả cổng cũng không có, vậy mà lại có đến ba vị Siêu cấp sư sĩ!
Nếu Hạ gia biết rõ Ngọc Lan tinh có ba vị Siêu cấp sư sĩ giá lâm, hiện tại chỉ sợ ngay cả ngủ cũng không ngủ được đi.
Bắt đầu cảm nhận thấy áp lực, Mạc Vấn Xuyên nhịn không được liếc nhìn Long Thành mặt không đổi sắc, cũng không biết tên gia hỏa này là tâm lý tố chất quá tốt hay là thần kinh vô cùng căng thẳng quá mức?
Từ khi bắt đầu bước vào cửa, ánh mắt Tông Á liền không có rời khỏi hai cái Ngư phân thân.
Đến bây giờ gã mới hiểu được, vì sao Nguyên Chí và Dương Lão Hổ mô tả lại trước sau mâu thuẫn như vậy.
Tướng mạo của hai vị Ngư bồi luyện hoàn toàn không giống Ngư sư, tuổi cũng trẻ hơn rất nhiều, nhưng mà lúc giở tay nhấc chân thì có cảm giác thực sự quá giống.
Hơn nữa cũng là họ Ngư... Chẳng lẽ là con trai sinh đôi của Ngư sư?
Tông Á nhịn không được mở miệng hỏi: "Hai vị Ngư bồi luyện, các ngươi có quen biết Ngư Mậu Điển không?"
Ánh mắt Lộc Mộng đột nhiên ngưng tụ, đột ngột quay đầu lại nhìn về phía Tông Á.
Tông Á nhận thấy được ánh mắt của Lộc Mộng, ngẩng đầu liếc Lộc phổ giáo một cái, sau đó ánh mắt lại quay nhìn về phía hai vị Ngư bồi luyện, trong lòng tràn đầy sự mong đợi.
Họa Kích và Phan Quang Quang đồng thời chú ý tới sự khác thường của Lộc Mộng.
Họa Kích giống như có đăm chiêu, ánh mắt nhìn về phía Ngư càng thêm nhu hòa hơn mấy phần, có thêm chút thương hại và đồng cảm.
Phan Quang Quang thì liên tục cười nhạt, trông như đang xem kịch vui.
Ngư phân thân số 1: "Ngư Mậu Điển? Là ai nha?"
Ngư phân thân số 2 lắc đầu: "Không quen biết."
Trên mặt Tông Á khó nén vẻ thất vọng, gã đi tới trước giá binh khí, cầm lấy một thanh trường đao, trầm giọng nói: "Vậy các ngươi nhận biết chiêu này không?"
Trường đao nhẹ nhàng vung lên, phát ra tiếng vang vọng rất nhỏ, một vầng trăng tròn màu tím trong vắt lơ lửng sau lưng Tông Á.
Tông Á bảo tướng trang nghiêm, ánh mắt lãnh đạm, trường đao trong tay chỉ đất, giống như một xác ướp Bồ Tát, nhưng cũng lộ ra cảm giác yêu dị khó mà nói rõ bằng lời.
Võ quán đột nhiên trở nên yên tĩnh, Phan Quang Quang và Lộc Mộng đồng thời lộ ra vẻ mặt kinh sợ.
Ngư phân thân số 1 tiến tới gần: "Đây là cái gì? Là khống mang sao?"
Ngư phân thân số 2 vòng đến bên kia: "Thật xinh đẹp a! Không phải khống mang!"
"Đây là 【 Đao ấn 】."
Giọng nói của Họa Kích từ phía sau Ngư truyền đến, giọng điệu y lộ ra chút kinh ngạc và khen ngợi: "Không nghĩ tới bây giờ còn có người có thể đem Cổ võ đao thuật luyện đến loại cảnh giới này. Ý niệm nhập đao, hóa thần làm ấn. Dù cho tại thời đại Cổ võ, võ giả có thể luyện thành 【 Đao ấn 】cũng là của quý hiếm có."
Ánh mắt Họa Kích nhìn thân hình Tông Á từ trên xuống dưới quấn đầy băng vải, khóe miệng nhịn không được nhếch lên.
Hiện tại vậy mà còn có võ giả giữ truyền thống cổ điển như thế, là một phôi thai thốt hàng đầu, nếu có thể mang về Hoang Nguyên...
Tông Á có phần kinh ngạc liếc nhìn Họa Kích, thần tình ngạo nghễ: "Ngươi trái lại rất có ánh mắt! Có thể nhận ra 【 Đao ấn 】, ngươi là người đầu tiên! Không giống một số người, không biết hàng, chỉ học chút đồ rác rưởi."
Nói xong gã nhịn không được nhìn lướt qua Long Thành ở bên cạnh.
Đối với việc Long Quả Táo không học【 Nguyệt Chi Hoa 】của mình mà lại chạy đến cái võ quán gì đây để học Thể thuật gì gì đó, Tông Á canh cánh trong lòng.
Long Thành hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Tông Á, tên gia hỏa này một ngày không liêc mắt trừng hắn vài lần thì tròng mắt tựa như chưa được đồ dầu bôi trơn.
Chú ý thấy ánh mắt Tông Á nhìn về phía Long Thành, lại nghe được ba chữ "Thứ rác rưởi", nét tươi cười trên khuôn mặt Họa Kích biến mất không còn.
Loại chết tiệt không lễ phép này... Mang về Hoang Nguyên sao? Nếu không hôm nay đùa chết hắn là được rồi?
"Giáo viên, cái gì là 【 Đao ấn 】?"
Long Thành hỏi ra nghi hoặc chất chứa trong lòng lâu nay, lúc trước hắn đã phát hiện thấy【 Nguyệt Chi Hoa 】 của Tông Á không phải là Khống mang, nhưng mà vẫn luôn không biết được rõ ràng đến cùng là thứ gì.
Ánh mắt chuyển hướng Long Thành, vẻ mặt Họa Kích lại trở nên nhu hòa, vẫn là hài tử này tốt, rất lễ phép!
Y cười ha hả giải thích: "Một loại Cổ võ bí kỹ với độ khó cũng tạm được, cổ đại nói là bí kỹ, kỳ thực nói rõ ra thì sẽ không có cảm giác gì thần bí. Dùng lời hiện tại để giải thích, sóng não của võ giả cùng năng lượng do võ kỹ sinh ra hình thành cộng hưởng, từ đó khiến cho hình thái năng lượng của võ kỹ phát sinh biến đổi."
Long Thành bừng tỉnh đại ngộ: "Có điểm lợi hại!"
Vốn vừa nghe thấy trong lời nói của giáo viên chó má gì đây có ý chê bai, Tông Á giận tím mặt, nhưng rồi nghe thấy Long Thành nói "Có điểm lợi hại", gã lập tức chuyển giận làm vui mừng, nét mặt giả vờ lạnh nhạt nhưng trong lòng đắc ý.
Long Quả Táo cuối cùng đã hiểu rồi đi, hắn đã tự mình bỏ mất cơ duyên tốt cỡ nào rồi đi, ha ha ha ha!
"Lợi hại? Cũng chỉ là như vậy mà thôi." Họa Kích cười tủm tỉm, thoạt nhìn vô cùng hòa ái dễ gần: "Nói cho dễ nghe một chút thì gọi là cổ điển, nói kiểu khó nghe một chút thì kêu là lỗi thời. Ngươi phải nhớ kỹ, thứ gì bị lịch sử đào thải, luôn luôn có nguyên nhân bị đào thải."
Long Thành gật đầu: "Giáo viên, ta nhớ kỹ."
Lỗi thời? Đang đắc ý, nét tươi cười trên mặt Tông Á chợt cứng lại, trong đôi mắt hiện lên nhàn nhạt sát khí, khí thế từ từ kéo lên, trường đao nắm chặt, liền muốn giẫm chân tiến lên.
Nhận thấy được dị thường, Long Thành quay mặt lại nhíu mày, hỏi: "Ngươi muốn quấy rầy ta huấn luyện?"
Long Thành đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu Tông Á nói "Phải" thì mình lập tức động thủ.
Đối diện với ánh mắt nguy hiểm của Long Thành, Tông Á tức thì giống như bóng cao su xì hơi, ho nhẹ một tiếng làm bộ làm tịch: "Ta là hạng người như vậy sao?"
Đêm nay mình một chuyến tay không, không thú vị!
Tâm tình Họa Kích càng thêm sung sướng, quả nhiên không hổ là hạt giống tốt có thể hoàn toàn thay thế 2333 mà mình nhìn trúng! Sự dứt khoát lưu loát, một lời không hợp liền muốn đem người khác đùa chết như vậy rất hợp với khẩu vị của Họa Kích.
Lộc Mộng thấy thế, vội vàng đi ra hòa giải: "Chiêu thức【 Đao ấn 】này của tiểu huynh đệ thực sự là kinh diễm, ta thế nhưng là chưa bao giờ gặp qua..."
Mới vừa phải chịu thua Long Thành, tâm tình Tông Á rất khó chịu, mí mắt liếc một cái: "Ngươi chỉ là một phổ giáo, chưa thấy qua cũng bình thường."
Nét mặt Lộc Mộng cứng lại.
Bàn tay Phan Quang Quang vuốt ve cái trán bóng loáng trơn trượt của mình, cười ha ha, dáng vẻ như đang cười nhạo Lộc Mộng, trong lòng nhưng là có chút kinh nghi bất định. Tại lĩnh vực Cổ võ, gã tự thấy thúc ngựa cũng theo không kịp Tiểu Kê, thí dụ như chuyện Tiểu Kê vừa nhìn liền nhận ra vầng trăng tím là 【 Đao ấn 】, gã làm không được.
Nhưng mà thanh danh của 【 Đao ấn 】thì gã đã nghe nói qua, tuyệt không phải tầm thường giống như Tiểu Kê nói! Cái xác ướp khô gầy cả người quấn đầy băng vải này không thể nghi ngờ là một vị đao thuật thiên tài chân chính!
Chỉ là tên đao thuật thiên tài này tựa hồ đối với 2333 nói gì nghe nấy, còn là một người địa phương...
Chẳng lẽ... Hệ 2 đã sớm có bố cục tại Ngọc Lan tinh sao?
Tin tức về căn cứ của Hệ 0 là sự thật?
Mà theo thái độ của thiên tài đao thuật đối với Tiểu Kê thì có thể nhận ra được, trước đây bọn họ chưa từng gặp nhau, cho nên... Tất cả những việc này đều là thủ bút của 2333?
Vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu Phan Quang Quang, ánh mắt gã đảo qua Mạc Vấn Xuyên, bỗng nhiên mở miệng: "Thủ tịch, kế hoạch huấn luyện của chúng ta không phải thiếu nhân thủ sao? Nếu như có thêm hai vị tiểu huynh đệ này, chẳng phải là như hổ thêm cánh?"
Họa Kích nghe vậy, đôi mắt sáng ngời, vẻ mặt trở nên vô cùng hiền lành, nhìn về phía Mạc Vấn Xuyên: "Vị tiểu... Đại bằng hữu này, có thể hỗ trợ không?"
Đám người trong võ quán này tựa hồ sẽ tiến hành đặc hấun nào đó co Long Quả Táo, lòng hiếu kỳ của Mạc Vấn Xuyên đã sớm bị gợi ra, nghe vậy lập tức sảng khoái đáp ứng: "Không thành vấn đề!"
Họa Kích cười càng thêm hiền lành: "Bằng hữu am hiểu phương diện nào?"
"Cũng là đao thuật." Mạc Vấn Xuyên vừa nói, vừa hướng Tông Á móc móc ngón tay.
Hai người mỗi ngày đều đối luyện, đã trở nên cực kỳ quen thuộc, Tông Á hừ lạnh một tiếng, cầm trường đao trong tay ném đi.
"Bêu xấu!"
Trường đao tại tay, khí thế của Mạc Vấn Xuyên biến đổi, râu tóc đều dựng lên, không giận tự uy, một tia hồ quang lóe lên, ngay sau đó rẹt rẹt rẹt, một chùm điện quang màu trắng bạc bao phủ thân đao.
"Đao thuật khống mang dung hợp lôi điện!" Đôi mắt Họa Kích sáng ngời: "Ta nhớ được có một vị sư sĩ họ Mạc biệt danh 【 Lôi Đao 】, có phải là các hạ?"
Mạc Vấn Xuyên thu đao ôm quyền: "Không nghĩ tới thanh danh nhỏ bé lạ có thể vào được tai giáo viên, tại hạ là Mạc Vấn Xuyên!"
Tông Á nhịn không được mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, trong lòng chua xót, chút bản lĩnh này của họ Mạc vậy mà cũng có người biết rõ? Xem ra trình độ của tên thủ tịch chó má gì đây cũng chẳng ra sao a!
Phan Quang Quang vỗ tay cảm thán: "Ngọc Lan tinh nho nhỏ, vậy mà tàng long ngọa hổ!"
Khống mang! Thiên tài đao thuật bây giờ tựa như rau cải trắng sao? Tùy chỗ đều có sao?
Nhìn xem Tông Á và Mạc Vấn Xuyên bên cạnh Long Thành, một kẻ Đao ấn một người khống mang, lại nhìn nhìn 7758 bên cạnh mình, trong lòng Phan Quang Quang cảm thấy khó chịu.
Với cả hai người, Tiểu Kê đều không quen biết, đó chính là do bàn thân 2333 mời chào? Có điểm bản lĩnh a... Phỏng chừng phí không ít công phu.
Nếu như nói vừa rồi Phan Quang Quang còn có mấy phần nghi ngờ, vậy thì hiện tại, Phan Quang Quang đã trăm phần trăm xác định, tin tức về căn cứ của Hệ 0 chân thực không thể nghi ngờ! Hệ 2 đã sớm có được tin tức, đã sớm làm bố cục!
Mưu lược sâu xa như thế, lặng yên không một tiếng động mà âm thầm bố cục... Cũng không giống phong cách của Hệ 2 chút nào a!
Không có người nào càng lý giải Hệ 2 hơn Hệ 7, ân oán giữa hai Hệ có thể ngược dòng đến mấy trăm năm trước. Hệ 2 thừa thải mãng phu, thích thẳng thắn dứt khoát, hay để ý đến bất đồng.
Bố cục? Không tồn tại!
Âm mưu? Nhắc tới điều này, Phan Quang Quang nhớ tới một chuyện thú vị.
Nghe nói đầu lĩnh tình báo Thiên Cơ của Hệ 2 đã từng mô tả cho thuộc hạ của hắn về tổng bộ như thế này: Đầu óc Hoang Nguyên(hoang vu), một rừng cơ bắp.
Nhưng mà... Sự việc hình như phát sinh biến hóa khó lường, tuy rằng Tiểu Kê vẫn còn ngây thơ ấu trĩ như trước.
Toàn bộ nguyên nhân, tất cả đều chỉ tới một người.
Phan Quang Quang ngước cái đầu sáng loáng dưới ánh đèn lên, chú ý thấy Lộc Mộng đang nhìn mình. Ánh mắt hai người đan xen tại không trung, bọn họ đều đọc hiểu được sự cảnh giác trong mắt của nhau, đề phòng, và thâm ý mịt mờ khó nói rõ kia.
Hai người đồng thời xoay chuyển khuôn mặt, sau đó ánh mắt bọn họ không hẹn mà cùng dừng lại trên thân một người.
Một cái thân ảnh nhỏ gầy yên tĩnh bên trong sân.