Mục lục
Long Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khang Ninh vội vàng tiến lên, hỏi rõ ràng tình trạng, một đoàn người lục tục xuống xe nhận kiểm tra.

Bọn họ không biết, tại trong chiếc phi thuyền loại nhỏ giữa đội ngũ tuần tra kiểm tra kia có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ.

"Đôi nam nữ kia là ai?"

Mạc Ngọc Anh cúi đầu nhìn chằm chằm hệ thống [Hải Quỳ] trước mặt, miệng cất tiếng hỏi. Sắc mặt nàng ta nhìn qua có chút tái nhợt, môi khô, khóe mắt xuất hiện nếp nhăn nhàn nhạt.

Thương thế trên người mơ hồ đau đớn, trận chiến đấu hôm nay đã cho nàng ta một khóa học sinh động.

Con chuột chết tiệt Hệ 7 kia còn phải âm hiểm xảo trá hơn so với nàng ta tưởng, vậy mà lại dùng quang giáp tiêu chuẩn hệ thống để ngụy trang. Tại tình trạng không hề đề phòng, Mạc Ngọc Anh tại chỗ bị thương.

Bất quá, nàng ta cũng không để cho đối phương dễ chịu, thương thế của đối phương tuyệt đối sẽ không nhẹ hơn so với mình bao nhiêu.

Kha Hình lập tức nói: "Nữ tử trẻ tuổi là Molly, nam tử gọi là Long Quả Táo. Mới đến Ngọc Lan tinh không bao lâu, bọn họ mua sắm một cái nông trường. Thủ lĩnh của bọn họ gọi là La Tháo Giáp, thực lực vô cùng mạnh mẽ, đánh bại Tông Á. Tông Á là sư sĩ mạnh nhất Ngọc Lan tinh, cấp 12. Đẳng cấp cụ thể của Long Quả Táo còn chưa rõ ràng lắm, nhưng mà thực lực rất mạnh, có phải là hắn hay không?"

Ở một bên, Nancy muốn nói lại thôi, Simons khẽ lắc đầu với nàng.

"Không phải hắn."

Mạc Ngọc Anh trả lời rất khẳng định, nàng nhìn chằm chằm trị số trên [Hải Quỳ], cũng không ngẩng đầu lên nói: "Sóng não của hắn hỗn loạn, các loại sóng ngắn quấy rầy lẫn nhau, không thể tập trung sức chú ý, loại bệnh trạng này ta đã thấy, Chống chịu cao áp sụp đổ."

"Một cái phế nhân." Mạc Ngọc Anh bổ sung một câu: "Không quản hắn trước đây thực lực cỡ nào, có thiên phú bao nhiêu."

Vốn không có dự định nói chuyện, Simons nhịn không được: "Chống chịu cao áp sụp đổ? Vậy thì đáng tiếc."

Là trưởng lão thực quyền của Hạ gia, Simons phụ trách kiểm tra và đánh giá đệ tử trẻ tuổi bên trong tộc, lão tự nhiên là biết rõ Chống chịu cao áp mất khống chế. Chống chịu cao áp mất khống chế sẽ tổn thương đến đầu óc, không có biện pháp trị liệu đặc biệt gì hữu hiệu, nhìn thấy Long Quả Táo tuổi còn trẻ liền gặp phải loại bệnh tổn thương này, không khỏi có chút tiếc hận.

Nancy không khỏi lộ ra vẻ lo lắng.

Mạc Ngọc Anh không có lãng phí thời gian, hiện tại quý giá nhất chính là thời gian: "Một nhóm mục tiêu tiếp theo."

Một gia hỏa Chống chịu cao áp bị mất khống chế, tự nhiên không có khả năng bắt cóc [Sơn Vương Tọa]. Nữ hài tử gọi là Molly kia, không có sóng não đặc thù, là một người máy. Những gia hỏa còn lại thực lực thấp kém, hơn nữa không có rời khỏi tầm mắt của Khang Ninh.

Không có hiềm nghi, không phải bọn họ.

Trong đầu Mạc Ngọc Anh lại hiện lên hình ảnh khi vừa mới mở ra khoang điều khiển của [Sơn Vương Tọa], lửa giận bùng lên trong lòng, bàn tay tái nhợt kìm lòng không đậu gắt gao nắm chặt.

Khi tìm được đến [Sơn Vương Tọa], nhìn thấy các bộ phận, linh kiện nằm tán loạn rải rác khắp nơi, sắc mặt nàng ta lập tức trắng bệch.

Hết rồi, Tín Tiêu!

Đối phương là hướng về phía Tín Tiêu mà tới!

Sau khi kiểm tra hài cốt [Sơn Vương Tọa], Mạc Ngọc Anh phát hiện quả nhiên Tín Tiêu đã biến mất không thấy.

Điểm duy nhất đáng để ăn mừng chính là Sơn Sơn Tử đại nhân bình yên vô sự. Sơn Sơn Tử đại nhân bị hôn mê nằm cuộn mình tại trên boong khoang lái đã bị tháo rời. Nhìn dáng vẻ đại nhân thật bất lực, trên thân thể nhỏ nhắn xinh xắn khắp nơi đều là vết chân, nước mắt Mạc Ngọc Anh không nhịn được, ầm ầm trào ra.

Mà khi Mạc Ngọc Anh ôm lấy Sơn Sơn Tử đại nhân bị hôn mê thì mới phát hiện sàn khoang lái dưới thân đại nhân vậy mà lại lõm xuống đến năm centimet!

Năm centimet!

Nàng ta tức giận đến cả người phát run, phải mất ba phút mới kiềm chế lại được.

Nàng ta không thể tưởng tượng nổi, thân thể mảnh mai của Sơn Sơn Tử đại nhân phải gánh chịu cơn đau đớn cỡ nào! Tên cầm thú 2333 này, đến cùng đã dùng sức lực mạnh cỡ nào để giẫm đạp Sơn Sơn Tử đại nhân, khiến cho sàn hợp kim của khoang lái phải bị biến dạng lõm xuống!

Hắn làm sao có thể hạ thủ được!

Tên biến thái này!

Mạc Ngọc Anh rơi lệ đầy mặt, trong lòng âm thầm phát thệ, hôm nay dù cho đào hết ba thước đất, cũng phải tìm cho ra tên gia hỏa 2333 đáng ghét kia, tỏa cốt dương hôi(đốt thành tro tàn)!

Nàng ta kéo thân thể mệt nhọc quá sức và bị thương của mình, hoàn toàn không để ý đến nguy cơ khiến cho thương thế nặng thêm, đẩy công suất hệ thống của [Hải Quỳ] đến lớn nhất.

Không buông tha bất cứ một mục tiêu khả nghi nào!

Hai tiếng đồng hồ sau, sắc mặt Mạc Ngọc Anh khó coi tới cực điểm, một quyền nện tại trên [Hiểu Tuyết] đã chằng chịt vết thương, nắm đấm tuyết trắng da tróc thịt bong, máu tươi giàn giụa.

Toàn bộ mục tiêu khả nghi đều đã bị tiến hành kiểm tra, bên trong khu vực 20 km đã hoàn thành dò xét theo hình thức kéo lưới, nhưng mà lại không có chút thu hoạch nào!

Không những không tìm được 2333, ngay cả Giết Chóc sư sĩ Hệ 5 và Hệ 7 cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Bọn họ tựa như đã hư không biến mất vậy.

Vì sao!

Cảm giác chán nản mãnh liệt, tự trách và hổ thẹn giống như độc xà quấn quanh tâm tình nàng.

Nếu như mình mạnh hơn một chút, chỉ cần mạnh hơn một chút nữa thôi! Thì có phải Sơn Sơn Tử đại nhân sẽ không phải gánh chịu sự vô cùng nhục nhã như thế?

Nếu như mình cẩn thận hơn một chút...

Tâm tình kích động, ánh mắt Mạc Ngọc Anh đảo qua [Sơn Vương Tọa] phá thành mảnh nhỏ, đảo qua khẩu pháo Gatling bị vặn xoắn thành dây thừng kia, không tự chủ mà run lên, trước mắt hiện lên hình ảnh ác mộng đó.

Thân thể sắt thép ưu nhã đứng tại trong bóng tối, một tay thô lỗ mà cầm lấy nòng súng vặn vẹo biến dạng nghiêm trọng, phía sau vị trí bị vỡ nát của khẩu Gatling phơi bày ra những linh kiện đường dây bên trong, tia lửa điện lập lòe lườn lờ bất định tại bên trong chúng nó, lúc sáng lúc tối, chiếu rọi ra hình dáng băng lãnh của Sơn Vương Tọa.

Đó là [Sơn Vương Tọa] mà nàng ta chưa bao giờ gặp qua, sắt thép kỵ sĩ quang minh chính nghĩa, giống như đi vào địa ngục u ám tàn ác.

Đây là một cơn ác mộng!

Mạc Ngọc Anh tỉnh táo lại.

Tín Tiêu bị đoạt đi, Sơn Sơn Tử đại nhân hôn mê, [Sơn Vương Tọa] bị tách rời, có thể thấy đối phương hoàn toàn hiểu rõ mục đích chuyến này của bọn họ.

Người xuất thủ có lý giải cực sâu về các nàng! Có thể lẻn vào [Sơn Vương Tọa], còn có thể thông qua tổng bộ AI kiểm tra...

Có pphải là... vị kia đại nhân hay không?

Trong đầu Mạc Ngọc Anh không tự chủ hiện lên một cái thân ảnh u ám và kinh khủng, thân thể không khống chế được mà rùng mình. Cho dù vị đại nhân kia mỗi lần đối với nàng đều cực kỳ hiền lành, thế nhưng là, mầm móng sợ hãi không biết từ khi nào đã nảy mầm sinh trưởng.

Nếu quả thật chính là vị đại nhân kia... Thảo nào Sơn Sơn Tử đại nhân sẽ bình yên vô sự...

Cho dù vị đại nhân kia tâm cơ thâm trầm, tính tình quái đản tàn nhẫn, nhưng mà đối với Sơn Sơn Tử đại nhân thì có sự thiên vị và sủng ái khác thường. Dù cho đã làm phản tổ chức, phần thiên vị và sủng ái này vẫn còn y nguyên lưu lại sao?

Mạc Ngọc Anh có chút mờ mịt.

Sơn Sơn Tử đại nhân hôn mê, không có dấu hiệu tỉnh dậy.

Vừa mới sử dụng kích hoạt não vực tầng thứ hai, hiện ở vào hoàn cảnh tiêu hao nghiêm trọng, hai tiếng đồng hồ duy trì [Hải Quỳ], càng là khiến nàng ta tiếp cận sơn cùng thủy tận.

Còn có Hệ 5, Hệ 7 trốn ở chỗ tối...

Mạc Ngọc Anh phát hiện tình thế đã phát triển vượt xa phạm trù năng lực của nàng, cần phải lập tức báo cáo cho tổ chức.

Tình huống nguy cấp! Thỉnh cầu chi viện!

*************

Mạc Vấn Xuyên bước chậm trên đường phố thành phố Thạch Xuyên, nhìn vết đạn có thể nhìn thấy ở khắp nơi trên các tòa nhà xung quanh, những bức tường đổ bị ngọn lửa đốt cháy đen, gã hứng thú dạt dào, giống như đang du lãm danh thắng cổ tích.

Rất hiển nhiên, không lâu trước nơi đây đã trải qua một trận chiến đấu kịch liệt.

Đôi khi gã sẽ dừng lại tại trước phế tích, thử dùng đầu óc cố gắng phục dựng lại cảnh tượng chiến đấu lúc đó. Có khi gã sẽ ngồi xổm xuống, bóp nặn một nắm đất vụn để phán đoán mức độ chấn động của hỏa lực lúc đó.

"Cảnh quan" đồ sộ nhất là một chỗ hố bom thật lớn, bùn đất cháy đen bên trong hố rõ ràng có vết tích bị thủy tinh hóa, có thể thấy lúc đó nơi đây gặp phải hỏa lực kinh khủng cỡ nào tấn công.

Tại sau khi tiêu tốn hai trăm tiền boa, một người đi đường mở cờ trong bụng mà mô tả cho gã nghe tình hình lúc đó, Mạc Vấn Xuyên nghe kể mà ngón trỏ động đậy.

Vốn là đối tượng khiêu chiến lại trở thành tù binh của người khác... A, điều đó không trọng yếu.

Thực sự là đột nhiên nhận được điều bất ngờ, Mạc Vấn Xuyên đã quên vị huấn luyện viên kai của Hạ Đại quân đoàn, tên của sư sĩ cấp 12, mục tiêu mới được gã liên tục lặp lại tại trong lòng.

La Tháo Giáp!

Thực sự là một cái tên khí phách!

Mỗi trận chiến tất sẽ tháo dỡ quang giáp của địch nhân? Chiến tất thắng, thắng tất sẽ tháo dỡ? Nhân gian anh hùng, cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi! Mạc Vấn Xuyên không khỏi thản nhiên hướng về.

Trên đường phố người người ngược xuôi vội vã, cửa hàng dọc đường cũng đều là doanh nghiệp bình thường, xuyên qua tủ kính tới sàn, có thể nhìn thấy người máy phục vụ mặc đồng phục, bưng khay, qua lại tự nhiên giữa các chỗ ngồi. Trên khay, thức ăn nóng hầm hập tỏa ra hơi mù nhàn nhạt, đá trong đồ uống va chạm, phát ra âm thanh leng keng lanh lảnh, mặt ngoài ly pha-lê rịn một tầng hơi nước nhỏ mịn.

Mạc Vấn Xuyên đói bụng, đi thẳng vào nhà hàng, gọi thức ăn xong liền ngồi ở trước cửa sổ thong dong mà thưởng thức khung cảnh đường phố bên ngoài.

Căn cứ vào tin tức gã nghe được, thành phố Thạch Xuyên là một thành thị bang phái san sát, nghiễm nhiên là một phương cắt cứ, ngay cả ty Cảnh sát địa phương cũng không thể chen chân.

Ngay vào lúc này, một đám quang giáp màu đen súng vác vai, đạn lên nòng đáp xuống đường phố, vốn tinh tế, Mạc Vấn Xuyên vừa nhìn liền nhận ra được, trang bị của những quang giáp này tất cả đều là chuẩn bị cho thực chiến.

Cửa khoang điều khiển của quang giáp màu đen dồn dập mở ra, một đám nam tử cường tráng tay xăm trổ đeo kính râm đi xuống, thần tình lãnh khốc, đằng đằng sát khí.

Quả nhiên là cái thành thị bang phái, loại phong cách lỗ mãng này, Mạc Vấn Xuyên quen thuộc vô cùng. Tại trong thành thị bang phái, chuyện sống mái với nhau trên đường phố là chuyện thường ngày, đây là sắp khai chiến sao?

Mạc Vấn Xuyên chú ý thấy trong tay đám nam tử đều xách theo một cái rương sắt lớn, bên trong là cái gì? Vũ khí? Hàng cấm?

Đám nam tử nhìn xung quanh mọi nơi, sau đó nhỏ giọng thảo luận chốc lát, liền phân tán ra.

Trong đó có một gã nam tử cường tráng tay xăm trổ xách theo cái rương, băng qua đường cái, đi về phía Mạc Vấn Xuyên bên này. Mạc Vấn Xuyên chú ý thấy đối phương theo dõi mình, nhưng mà thản nhiên an tọa, chậm rãi mà nâng ly nhấp một ngụm nước trái cây.

Nam tử tay xăm trổ gõ gõ vách kính, ra hiệu cho Mạc Vấn Xuyên đi ra.

Mình bị theo dõi? Mạc Vấn Xuyên cảm thấy có ý tứ, với tướng mạo của gã, trái lại rất ít bị coi là dê béo. Gã mỉm cười đứng dậy, tương đương phối hợp mà đi ra nhà hàng.

Nam tử cánh tay xăm trổ trên dưới quan sát gã một chút, giọng ồm ồm hỏi: "Người bên ngoài?"

Mạc Vấn Xuyên lộ ra nét tươi cười phúc hậu: "Mới đến Thạch Xuyên hôm nay."

Nam tử cánh tay xăm trổ a một tiếng, tiếp theo cúi người mở cái rương ra: "Giúp một tay."

Mạc Vấn Xuyên vô ý thức mà chuẩn bị sẵn sàng xuất thủ, thẳng đến khi gã phát hiện rương sắt mở ra bên trong không phải vũ khí, cũng không phải hàng cấm, mà là một chồng vải lụa màu đỏ thẫm, vô cùng vui mừng.

Gã có chút bất ngờ, vô ý thức gật đầu: "Được."

"Ngươi kéo đầu kia, treo đến trên cái móc kia."

"Nga..."

"Đúng hay không? Có lệch hay không?"

"Không lệch, rất thẳng."

"Được rồi, cảm tạ, huynh đệ."

Nam tử cường tráng lộ ra vẻ thỏa mãn, vẫy vẫy cánh tay xăm trổ tươi đẹp, cũng không lời vô dụng, xoay người băng qua đường phố, leo lên quang giáp gào thét rời đi.

Mạc Vấn Xuyên ngẩng đầu nhìn tên đỉnh đầu, một cái băng rôn đỏ tươi hiện lên trong tầm mắt.

"Chi viện Nông trường Táo, kiến thiết tốt đẹp gia viên!"

Lúc này Mạc Vấn Xuyên mới chú ý tới, ở cách không xa, những nam tử cường tráng vừa mới tản ra kia cũng đều đã treo xong băng rôn.

"Thạch Xuyên bởi vì nông trường mà mỹ lệ! Bảo hộ nông trường bắt đầu từ ta!"

"Nông trường có táo, Thạch Xuyên có ta! Kiến thiết Thạch Xuyên hài hòa, người người có trách nhiệm!"

"Nghiêm khắc đả kích các loại hành vi ác liệt nhiễu loạn kiến thiết nông trường!"

Toàn bộ băng rôn màu đỏ trên đường phố giống như từng lá cờ đỏ, đón gió đung đưa, bay phất phới.

Mạc Vấn Xuyên nhìn nhìn đường phố treo đầy băng rôn, lại nhìn nhìn những bức tường đổ phủ đầy vết đạn, vẻ mặt có phần ngẩn ngơ. Trong lúc nhất thời vậy mà lại không biết nên nói cái gì mới có thể biểu đạt được tâm tình mình lúc này.

Thành thị bang phái Thạch Xuyên hiển hách hung danh này, phong cách hình như rất không giống như những thành thị bang phái khác...

Bỗng nhiên, có cuộc gọi tới, là Triệu Nhã tiểu thư.

Mạc Vấn Xuyên phục hồi lại tinh thần, tiếp nhận cuộc gọi: "Ngươi khỏe, Triệu tiểu thư."

Triệu Nhã không có lời vô dụng, mà là nói thẳng: "Hạ gia tại Ngọc Lan tinh hình như gặp phải một chút phiền phức, hi vọng thỉnh cầu Mạc tiên sinh ngài có thể chi viện, bọn họ nguyện ý trả thù lao khiến ngài thỏa mãn."

Nàng dừng lại một chút, nói tiếp: "Ngài không cần phải cố kỵ phía bên ta. Về phần Ngọc Lan tinh đến cùng đã xảy ra chuyện gì, Hạ gia không có để lộ, phía bên ta cũng không có càng nhiều hơn tình báo. Đồng ý hay không, hoàn toàn tùy theo ý nghĩ cá nhân của ngài."

Ánh mắt Mạc Vấn Xuyên dừng lại tại những băng rôn màu đỏ kia, giọng điệu tùy ý nói: "Thỉnh cự tuyệt giúp ta đi, ta đã có mục tiêu."

Triệu Nhã gật đầu: "Được, ta hiểu rồi."

Kết thúc cuộc gọi, Mạc Vấn Xuyên không có tiếp tục dừng lại, trực tiếp bay về phía mục đích, Nông trường Táo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK