Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thánh nhân hạ chỉ, truy nã Thẩm Khuyết, đồng thời miễn tội đại bất kính với Thịnh A Man. Quần thần cảm động đến rơi nước mắt, đồng thanh cúi xuống dập đầu, ca ngợi Thánh nhân quả là minh chủ nhân từ.

Sau buổi triều nghị, Thịnh A Man được ân chuẩn về nhà. Thánh nhân lại phái thêm hai mươi Kim Ngô Vệ để bảo vệ nàng, phòng ngừa Thẩm Khuyết cùng đường sinh liều, gây nguy hại đến tính mạng của nàng. Trong sự hộ tống nghiêm ngặt của Kim Ngô Vệ, Thịnh A Man bước khỏi điện Tử Thần.

Nàng vừa bước qua ngưỡng cửa, ánh mắt bỗng chăm chú dõi theo bóng dáng gầy gò phía trước. Quan bào đỏ thẫm mặc trên người ấy cũng toát lên vẻ trống trải, thắt lưng đai ngọc càng tôn thêm thân hình thanh mảnh tựa trúc xanh. Các quan viên xung quanh đều kết thành nhóm ba người, năm người, trò chuyện rôm rả, ngay cả Lư Hoài cũng bị mười học sĩ vây quanh. Duy chỉ có Thôi Tuần, trong phạm vi vài bước quanh người lại chẳng thấy bóng dáng một ai.

Thịnh A Man cắn chặt môi, bất chợt sải bước chạy tới.

Nàng thở hổn hển, dừng ngay trước mặt hắn, chắn ngang đường đi. Đôi môi khẽ động, cuối cùng vẫn khó khăn nói ra: “Hôm nay, ta cảm ơn ngươi.”

Thôi Tuần ánh mắt bình thản như nước hồ sâu, chỉ đáp: “Cô không cần cảm tạ ta. Công lao lớn nhất hôm nay thuộc về cô.”

“Không phải ta.” Thịnh A Man ngượng ngùng nói: “Nếu không nhờ ngươi dùng chức quan và tính mạng bảo vệ ta, e rằng ta đã bị Kim Ngô Vệ xử tử ngay tại chỗ.”

Nàng cúi thấp đầu, bàn tay xoắn vào nhau đầy lúng túng: “Trước khi vào điện Tử Thần, ngươi còn dặn ta hãy cố gắng thuyết phục bọn họ. Nhưng ta lại bị cơn giận làm mờ mắt, khiến mọi việc rối tung hết lên… Ta lúc nào cũng vậy, quá mức bốc đồng…”

Thôi Tuần thở dài: “Cô không làm rối mọi chuyện. Ngược lại, cô đã làm rất tốt.”

Thịnh A Man ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn hắn. Thôi Tuần lại nói: “Từng lời cô nói đều rất thuyết phục. Nếu không, đám học sĩ Quốc Tử Giám kia sao có thể kêu oan giúp cô? Họ ghét ta sẵn, sẽ không vì ta giúp cô mà dễ dàng thay đổi thái độ đâu.”

“Thật vậy sao…” Nàng ngập ngừng.

“Thật.” Thôi Tuần gật đầu: “Từ khi cô đến Lĩnh Nam cho đến lúc đứng trước điện Tử Thần cáo trạng, cô đều làm rất tốt. Cái chết của Vân Đình được điều tra kỹ lưỡng, tất cả đều nhờ vào cô.”

Đôi mắt Thịnh A Man đỏ hoe. Thôi Tuần tiếp lời: “Chờ khi Thẩm Khuyết bị bắt, Hình bộ, Đại Lý Tự và Ngự Sử Đài sẽ lần lượt thẩm vấn cô. Đó đều là những kẻ thâm sâu khó lường, nhưng cô không cần sợ hãi, chỉ cần khai thật là được. Trong thời gian này, cô nhất định phải giữ gìn sức khỏe, phải thế thì mới đủ sức chịu đựng những ngày dài thẩm tra phía trước.”

Thịnh A Man gật đầu. Thôi Tuần nhìn về phía sau nàng, nơi Kim Ngô Vệ đang chờ, dịu dàng nói: “Mau trở về đi.”

Thịnh A Man khẽ đáp: “Ừm.” Nàng xoay người bước đi cùng Kim Ngô Vệ. Nhưng vừa đi được vài bước, nàng lại không nhịn được mà quay đầu nhìn hắn lần nữa. Ánh mắt nàng thoáng ảm đạm, mím chặt môi, rồi lặng lẽ quay người, tiếp tục bước về phía cổng cung.

Đêm ấy, một cỗ xe ngựa mui đen lặng lẽ tiến vào phủ Bùi Quan Nhạc.

Bùi Quan Nhạc có bốn con trai, hai con gái. Từ khi ông ta bị cách chức về nhà, mấy đứa con trai đều thu liễm không ít. Trưởng tử Bùi Chương cũng không dám đến phường Bình Khang chơi bời nữa. Cả gia đình co đầu rụt cổ sống qua ngày. Sau khi trách mắng mấy đứa con xong, Bùi Quan Nhạc mới ung dung bước vào thư phòng, nơi Lư Dụ Dân đã thay trà đến ba lần.

Thấy Bùi Quan Nhạc bước vào, nét mặt Lư Dụ Dân không tỏ vẻ khó chịu. Ông ta nhấc chén trà sứ trắng, nhấp một ngụm, rồi đặt xuống, hời hợt nói: “Bùi Thượng thư quả là bận rộn.”

Bùi Quan Nhạc ngồi xuống, nở nụ cười nhạt nhẽo: “Cả đời Bùi Quan Nhạc ta, tâm nguyện lớn nhất là làm quan cao lộc hậu, rạng danh tổ tông. Có lẽ trong mắt Lư tướng công một lòng vì nước vì dân, nguyện vọng này quá tầm thường, nhưng đối với người không có phúc ấm tổ tiên như ta, những vất vả ấy, Lư tướng công liệu có thấu hiểu hay chăng? Tâm nguyện ấy đã hoàn thành được một nửa, tiếc thay bốn đứa con trai đều bất tài, lúc nào cũng phải dạy dỗ, đâu được tài giỏi như cháu trai của Lư tướng công.”

Lời lẽ xiên xẹo ấy rõ ràng là có ý chỉ trích Lư Hoài. Lư Dụ Dân điềm nhiên đáp trả: “Hoài Tín nhà ta quả thực xuất sắc. Mười bảy tuổi đã đỗ tiến sĩ, giữ chức Quốc Tử Tư nghiệp. Lần nào thi cử cũng đứng đầu, tuy tính tình có phần cương trực, nhưng nếu rèn giũa thêm, sau này nhất định là nhân tài trợ quốc.”

Bùi Quan Nhạc hừ lạnh: “Nếu Thái hậu nắm quyền, e rằng thiên lý mã nhà Lư tướng công chẳng những không thành tài, mà ngay tính mạng cũng khó bảo toàn.”

Sắc mặt Lư Dụ Dân trầm xuống. Bùi Quan Nhạc lại nói: “Hẳn Lư tướng công cũng lo lắng điều này, nên hôm nay mới đặt chân đến phủ của ta. Nếu không, suốt sáu năm qua, chẳng phải ông luôn khinh miệt, không buồn ghé qua lấy một lần sao?”

Lư Dụ Dân nhíu mày: “Bùi Thượng thư, giờ không phải lúc nhắc chuyện cũ. Chuyện hôm nay hẳn Bùi Thượng thư cũng đã nghe qua. Đợi đến khi Thẩm Khuyết bị giải về Trường An, những ân oán cũ sáu năm trước kiểu gì cũng sẽ bị khơi lại. Ít nhất, những lời Thịnh A Man tố cáo cũng có liên quan đến thê tử của ngài, Vương nương tử. Dù bà ta đã qua đời, nhưng nếu điều tra rõ ngọn ngành, Bùi Thượng thư cũng không tránh khỏi có liên can.”

Nghe vậy, Bùi Quan Nhạc cũng thu lại ý cười, lạnh lùng nói: “Nếu không phải Thôi Tuần đứng sau thúc đẩy, Thịnh A Man cũng đâu thể thành công.”

Nhắc đến Thôi Tuần, cả hai đều lộ vẻ khó chịu. Bùi Quan Nhạc nghiến răng, hằn học nói: “Đúng là một con chó điên, cắn mãi không buông.”

Ông ta đặt chén trà sứ trắng xuống, đột nhiên cất giọng: “Lư tướng công, có một việc ông không thấy kỳ lạ sao?”

“Việc gì?”

“Thôi Tuần gần đây bị giam lỏng trong phủ, do Đại Lý Tự canh giữ, gia nhân cũng đều bị đuổi đi hết. Theo lý mà nói, hắn đã đoạn tuyệt liên hệ với bên ngoài, vậy làm sao hắn có thể nhìn thấu kế sách của ta để làm chim sẻ chờ sau?”

Lư Dụ Dân cũng nghĩ mãi không thông: “Ai mà biết được? Cứ như gặp phải quỷ ấy.”

Bùi Quan Nhạc đập bàn: “Đúng, ta cũng thấy giống như gặp phải quỷ vậy.”

Lư Dụ Dân nghi hoặc, Bùi Quan Nhạc tiếp lời: “Người không ra được, nhưng quỷ thì chắc chắn có thể ra ngoài đúng không? Chưa kể còn một chuyện nữa. Trước khi Thẩm Khuyết bị lưu đày, chẳng phải từng có xung đột với Thôi Tuần trong tiệc thưởng xuân hay sao? Lúc đó, Thẩm Khuyết có hét lên với ta rằng hắn gặp phải quỷ. Khi ấy, ta chỉ nghĩ rằng tên vô dụng đó không đánh lại Thôi Tuần nên bịa cớ, đối đáp qua quýt cho xong. Giờ nghĩ lại, có lẽ hắn không nói dối.”

Lư Dụ Dân lộ vẻ trầm ngâm, nhưng ông ta vốn không tin vào chuyện quỷ thần, càng không giống Bùi Quan Nhạc thích nuôi dưỡng đạo sĩ hay tăng nhân, bèn nói: “Những chuyện quái lực loạn thần như thế này chưa chắc đã đáng tin.”

Bùi Quan Nhạc không tranh cãi, chỉ nhấc chén trà lên, nhấp một ngụm: “Quái lực loạn thần hay không, cứ điều tra thử là biết.”

Trong thư phòng của Thôi phủ, đèn sứ trắng Cảnh Diêu tỏa ánh sáng đỏ nhạt. Lý Doanh đang mài mực, vừa mài vừa ngáp. Thôi Tuần mỉm cười, đặt bút lông đầu sẻ xuống: “Nếu nàng mệt, cứ đi nghỉ trước đi.”

Lý Doanh dụi dụi mắt, không cam lòng: “Không được, ta đã hứa mài mực cho chàng thì không thể thất hứa.”

“Trước đây nàng từng mài mực chưa?”

“Cho a gia…” Lý Doanh đột ngột ngừng lời. Cả đời này, nàng không muốn nhắc đến a gia nữa.

Thôi Tuần mím môi, nhận lấy nghiên mực từ tay nàng: “Để ta tự làm.”

Hắn cầm lấy thỏi mực tùng yên, nhỏ vào nghiên mực một ít nước trong, động tác tao nhã, chậm rãi vừa phải. Lý Doanh chống cằm nhìn, chợt hỏi: “Nếu lần này tố cáo Thẩm Khuyết thành công thì vụ án Thiên Uy quân có được tái thẩm hay không?”

Động tác mài mực của Thôi Tuần thoáng khựng lại, hắn cụp mắt xuống, rồi tiếp tục mài mực: “Vụ án Thiên Uy quân liên lụy quá nhiều, không phải cứ muốn là được.”

“Liên lụy điều gì?”

Thôi Tuần trầm ngâm, bởi việc này liên quan đến hai người thân cận nhất với Lý Doanh, hắn cẩn thận cân nhắc lời nói, cố gắng dùng ngữ điệu ôn hòa nhất có thể: “Nhờ vụ án của Thiên Uy quân nên Thánh nhân mới giành được quyền bính, chắc chắn người sẽ không muốn tái thẩm. Về phần Thái hậu, vì vụ án này mà bà buộc phải ẩn cư tại cung Bồng Lai. Nếu bà yêu cầu tái thẩm, bách tính sẽ cho rằng bà muốn khơi lại chuyện cũ để tranh đoạt quyền lực với Thánh nhân, vì vậy bà sẽ không đời nào chủ động đề xuất.”

Lý Doanh nghe xong, có chút bùi ngùi. Nói cho cùng thì tất cả cũng chỉ xoay quanh hai chữ “quyền lực”. Thứ quyền lực ấy có ma lực gì mà khiến mẹ con nghi kỵ đến mức này?

Nàng nhớ đến lời Thôi Tuần từng nói về a đệ: “Lôi đình mưa móc, đều là thiên ân”. Có lẽ hắn đã có bất mãn với a đệ. Nhưng, a đệ là hoàng đế, nếu quan hệ giữa hai người quá căng thẳng, người chịu thiệt thòi nhất chắc chắn vẫn là Thôi Tuần. Nàng muốn hòa giải mối quan hệ giữa họ, bèn hỏi: “Vì vụ án của Thiên Uy quân nên a đệ thuận lời chấp chính, chàng nghĩ thử xem, liệu nó có biết sự thật đằng sau vụ án này không?”

Thôi Tuần hơi nhíu mày. Hắn không trả lời ngay mà hỏi ngược lại nàng: “Nàng nghĩ thế nào?”

Lý Doanh đang chờ đợi chính câu hỏi này. Nàng lập tức đáp: “Ta nghĩ a đệ không biết.”

Nàng giải thích: “Thiên Uy quân là đội quân tinh nhuệ nhất của Đại Chu. Sáu châu vùng Quan Nội Đạo là lãnh thổ của Đại Chu, dân chúng sáu châu đều là bách tính của a đệ. Nếu a đệ biết sự thật, sao có thể cam lòng hủy hoại đội quân tinh nhuệ nhất? Lại càng không thể dâng lãnh thổ và bách tính cho Đột Quyết giày xéo. Hơn nữa, dưới Địa phủ, Quách soái cũng nói rằng chiếu lệnh ép ông ấy xuất binh là giả. Lư Dụ Dân là thái phó của a đệ, a đệ tin ông ta nhất. Hẳn ông ta đã giả mạo chiếu lệnh.”

Thôi Tuần nghe xong, không tỏ thái độ gì, nhưng khi bắt gặp ánh mắt đầy mong đợi của Lý Doanh, hắn vẫn cúi mắt, đáp: “Ừ, nàng nói đúng. Có lẽ Thánh nhân không biết gì đâu.”

Lý Doanh thở phào một hơi. Nàng chợt nghĩ đến điều gì, liền hỏi: “Vậy vì sao dù biết rõ cả a nương lẫn a đệ đều không muốn truy xét lại vụ án Thiên Uy quân thì chàng vẫn kiên trì suốt đến cùng?”

Thôi Tuần đã mài xong mực, trong nghiên đá thạch cừ, mực đậm nhạt vừa phải, hương mực nhè nhẹ lan tỏa khắp thư phòng. Hắn cầm lấy bút đầu chim sẻ, trên cổ tay là vết thương sâu đến lộ xương. Trên tờ giấy gai trắng, từng nét bút đang hướng về những điểm liên quan đến vụ án của Thẩm Khuyết: “Phải có ai đó kiên trì.”

Hàng mi dài như cánh bướm của Lý Doanh hơi run. Nàng chăm chú nhìn vào vết thương trên cổ tay hắn, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót. Nàng nói: “Trước đây, chàng đều kiên trì một mình. Hiện tại, sẽ có ta đi cùng chàng.”

Thôi Tuần dừng bút, quay đầu nhìn nàng, mỉm cười: “Được.”

Một bản tấu dài ngàn chữ, phải qua hai lần thêm dầu thì mới hoàn thành.

Lý Doanh nâng niu tờ giấy gai trắng còn mùi mực chưa khô, khẽ hỏi: “Chàng định tự mình áp giải Thẩm Khuyết?”

Thôi Tuần gật đầu: “Thẩm Khuyết biết quá nhiều chuyện. Nếu giữa đường có kẻ ám sát hắn, thì tất cả những gì chúng ta nỗ lực bấy lâu đều sẽ đổ sông đổ bể.”

Lý Doanh ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Cũng phải.”

Nàng lại hỏi: “Khi nào chàng đi?”

“Càng sớm càng tốt.”

Nghe vậy, lòng nàng không khỏi buồn bã: “Vậy sao…”

Nếu thế, họ sẽ không gặp nhau suốt gần hai mươi ngày.

Thôi Tuần nhìn nàng, thấy rõ nỗi buồn nơi đáy mắt. Hắn mím môi, rồi vẫn lên tiếng: “Ta sẽ đi cùng vũ hầu của Sát Sự Thính. Nàng nên ở lại Trường An thì hơn.”

Hắn không giải thích lý do vì sao không thể dẫn nàng đi cùng đến Lĩnh Nam. Có lẽ bởi chuyến đi này quá hệ trọng, mà những năm tháng qua, hắn đã cô độc chống đỡ, mang đầy thương tích, gánh chịu tiếng xấu nửa đời. Giờ đây, khi ánh sáng hy vọng cuối cùng ló dạng, hắn không muốn bất kỳ sai lầm nào xảy ra.

Lý Doanh dù hiểu nhưng vẫn không ngăn được sự lưu luyến. Nhìn nàng ủ dột, Thôi Tuần rút từ trong tay áo ra một chiếc hộp nhỏ bằng bạch ngọc: “Ta có thứ muốn tặng nàng.”

Lý Doanh nhận lấy, không khỏi tò mò. Hộp bạch ngọc chưa mở mà đã phảng phất mùi đàn hương thanh nhã. Nàng mỉm cười: “Kiểu dáng này, lại thêm mùi hương này, chắc hẳn là son môi rồi.”

Thôi Tuần gật đầu: “Lúc hạ triều, ta đã mua cho nàng.”

Lý Doanh chưa từng dùng qua loại son môi của ba mươi năm sau, cũng không biết nó khác gì so với ba mươi năm trước. Nàng vui vẻ mở nắp hộp ra, nhưng khi nhìn thấy bên trong liền lập tức tròn mắt kinh ngạc: “Đây là màu gì vậy?”

Son trong hộp bạch ngọc lại có màu tím…

Thôi Tuần nói: “Hồ thương bán cho ta bảo đây là màu thịnh hành nhất hiện nay.”

Lý Doanh nghẹn lời: “Chắc là màu ế nhất thì có!”

“Thật sao?”

“Ai lại dùng son môi màu tím chứ?” Lý Doanh xoa trán, như cảm thấy đau đầu: “Tên người Hồ nào to gan dám lừa cả Diêm Vương sống như chàng?”

Thôi Tuần chợt im lặng, giờ mới ý thức được mình đã bị lừa: “Chắc hắn mới đến Trường An, chưa nhận ra ta…”

“Chàng đúng là… Chàng chỉ cần nhìn kỹ vài tiểu nương tử ngoài phố là biết ngay, có ai thoa màu son tím này đâu…”

Lần này, vẻ mặt Thôi Tuần càng thêm bối rối. Nhưng dáng vẻ bấn loạn của hắn lại khiến Lý Doanh nảy sinh ý muốn trêu chọc. Kẻ từng khiến người đời kính sợ, Thiếu khanh Sát Sự Thính luôn lạnh lùng tàn nhẫn với thế nhân, nhưng lại đỏ bừng vành tai khi đứng trước mặt nàng. Nàng cười nói: “Thôi Thiếu khanh, Thôi lang quân, chàng ngây thơ thế này, chuyến đi Lĩnh Nam lần này, đừng để tiểu nương tử nào bắt cóc mất đấy nhé!”

Câu nói đùa của nàng khiến hai má Thôi Tuần càng thêm ửng đỏ, tựa như vệt mây hồng lững thững trôi lúc cuối ngày. Hắn cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Sẽ không có tiểu nương tử nào khác bắt cóc ta đâu.”

Lý Doanh chưa nghe rõ: “Gì cơ?”

Thôi Tuần lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Cả đời này, dù bị đọa xuống A Tu La đạo, thân vấy đầy ô uế, trong những năm tháng chìm trong bóng tối vô tận, may thay có ánh sáng của nàng soi rọi. Ánh sáng ấy chưa từng rời bỏ hắn, dẫn hắn qua tàn tro của kiếp người. Dù thế gian này có bao nhiêu giai nhân mỹ lệ, cũng chẳng bì được dù chỉ một phần nhỏ với ánh trăng ấy.

Hắn thề rằng cả đời này, cả kiếp sau, trái tim hắn chỉ trao trọn cho mỗi một mình nàng mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK