Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một vệt nắng chiều yếu ớt nhuốm màu chân trời.

Vài tên lính Đột Quyết đang thu dọn chiến trường, bỗng có một người hét lớn khi nhìn thấy thi thể cuối cùng của Thiên Uy quân nằm dưới đất. Kẻ này tuy đã gục ngã nhưng ngay trước khi chết, hắn vẫn bộc phát sức lực, dùng dao găm đâm chết một tên đồng bọn của chúng. Đám lính Đột Quyết chưa hết bàng hoàng, bèn nhìn quanh chờ đợi chỉ thị.

Một đội kỵ binh của Khả hãn từ xa thúc ngựa tiến đến, người dẫn đầu là Phụ Ly Vệ, tay ghìm chặt dây cương. Gã liếc qua thi thể đầy máu trước mặt, rồi hỏi: “Tìm thấy Quách Cần Uy chưa?”

“Vẫn chưa.”

Phụ Ly Vệ nhìn thi thể Thiên Uy quân nằm co quắp trên đất, máu nóng sủi lên, dù biết rằng kẻ này không thể sống sót, nhưng ánh mắt mở to đầy căm hận vẫn khiến gã cảm thấy khó chịu. Gã bĩu môi, lẩm bẩm: “Mấy tên người Hán này, chết cũng không biết sợ là gì.”

Một tên lính bên cạnh đáp lại, giọng không giấu nổi oán hận: “Còn phải nói! Một mình hắn trước khi chết đã gi.ết ch.ết ba người trong số mười người.”

Phụ Ly Vệ siết chặt dây cương, hậm hực nói: “Đó vẫn còn nhẹ! Các ngươi biết hai trăm tàn quân Thiên Uy của chúng gi.ết ch.ết bao nhiêu người của ta không? Những một ngàn mạng! Thiên Uy quân không hổ danh dũng mãnh không sợ chết, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Gã giơ cao roi ngựa, lớn tiếng ra lệnh: “Nghe lệnh Khả hãn, bắt sống Quách Cần Uy bằng mọi giá! Ai bắt được hắn, sẽ được trọng thưởng!”

Nói xong, Phụ Ly Vệ thúc ngựa rời đi. Đám lính Đột Quyết nghe lệnh đều phấn khích, nhanh chóng leo lên ngựa, chia nhau truy tìm. Một kẻ trong nhóm quay lại nhìn thi thể Thiên Uy quân vừa ngã xuống, thấy trên cánh tay hắn quấn một chiếc khăn lụa tinh xảo, giờ đã thấm đẫm máu. Hắn liền cúi xuống, giật mạnh chiếc khăn, nhét vào ngực áo, rồi nhanh chóng cưỡi ngựa đuổi theo đồng đội.

Bên trong Trung Nghĩa Từ, thi thể của Quách Cần Uy đã dần lạnh đi. Thôi Tuần quỳ bên cạnh, mắt hắn khô cạn, chỉ còn lại sự trống rỗng vô hồn.

Đây là người chủ soái đã quan tâm chăm sóc hắn suốt ba năm, giờ lại nằm bất động trước mặt hắn. Bên tai Thôi Tuần vang lên tiếng bước chân nặng nề, hắn bất giác siết chặt bàn tay đặt trên cây thiết thai cung trước gối.

Một toán lính Đột Quyết xông vào, người đi đầu chính là Phụ Ly Vệ. Gã bước đến, đôi mắt thoáng lộ vẻ vui mừng: “Quách Cần Uy ở đây!” Nhưng khi nhìn rõ hơn, gã lập tức gầm lên giận dữ: “Quách Cần Uy chết rồi!”

Khả hãn đã dặn đi dặn lại rằng phải bắt sống Quách Cần Uy để hạ nhục Đại Chu, để quân uy thiên triều sụp đổ. Không ngờ Quách Cần Uy lại tự sát ngay tại nơi hoang phế này!

Ánh mắt Phụ Ly Vệ chuyển qua Thôi Tuần, nhìn thấy một thiếu niên Thiên Uy quân toàn thân nhuộm máu, gã híp mắt, lạnh lùng ra lệnh: “Bắt sống hắn!”

Những tên lính lập tức xông tới. Thôi Tuần siết chặt cây cung, trong đầu hắn chỉ lặp đi lặp lại lời Quách Cần Uy nói trước khi tự vẫn: “Cháu không được chết, nhất định phải sống!”

Bàn tay hắn run lên, nhưng cuối cùng vẫn không phản kháng.

Thấy vậy, Phụ Ly Vệ cười lạnh, khinh miệt thốt: “Không ngờ Thiên Uy quân lại có kẻ ham sống sợ chết thế đấy.”

Một tên lính Đột Quyết đá ngã Thôi Tuần, những kẻ khác vội lao vào trói hắn lại. Thôi Tuần để mặc cho chúng hành động, nhưng ánh mắt hắn dừng lại khi nhìn thấy trong ngực áo của một tên lính lộ ra góc khăn lụa trắng, dính đầy máu tươi.

Thôi Tuần toàn thân chấn động, còn chưa đợi tên binh lính Đột Quyết kia kịp phản ứng, thiếu niên người Hán trông giống như một con cừu non không chút kháng cự, bất thình lình trở nên nhanh nhẹn như báo săn. Hắn nắm chặt thiết thai cung, dùng dây cung sắt vòng ngược siết chặt cổ tên lính Đột Quyết. Cánh tay hắn dồn hết sức lực, dây cung bằng tơ trắc cứa đứt đầu tên lính, máu tươi ấm nóng phun đầy lên khuôn mặt và mái tóc thiếu niên.

Mọi người kinh hãi thốt lên. Trên gương mặt và trong ánh mắt của Thôi Tuần đều là máu tươi, đỏ ngầu như máu đọng. Hắn giữ chặt chiếc cung sắt, thân cung làm từ huyền thiết nặng nề vô cùng. Chiếc cung giáng mạnh lên đầu những kẻ còn lại, khiến xương sọ vài người lập tức nứt toác, gục chết ngay tại chỗ.

Biến cố này làm đội trưởng của đám quân Đột Quyết có tên là Phụ Ly Vệ, trợn mắt cứng họng. Ngày càng nhiều lính Đột Quyết tràn vào Trung Nghĩa Từ, Phụ Ly Vệ lấy lại tinh thần, lớn tiếng hét: “Bắt sống hắn!”

Thôi Tuần nắm chặt cung sắt, toàn thân đẫm máu. Dưới chân hắn, những thi thể lính Đột Quyết nằm ngổn ngang chồng chất. Đôi mắt đen láy của hắn bừng bừng lửa giận, không rõ bản thân đã giết bao nhiêu người, chỉ biết lại có vài chiếc đầu rơi xuống đất, máu đỏ thẫm ngấm vào huyền thiết lạnh lẽo, khiến cây cung cũng trở nên nóng rực.

Bất chợt, đầu gối hắn bị chém trúng bởi một thanh trường đao. Thân hình Thôi Tuần khựng lại, tay hắn lập tức bị lưỡi đao của Phụ Ly Vệ cứa qua. Cung sắt rơi xuống đất, bụng hắn bị một cước đạp mạnh, cả người lăn xuống, miệng trào ra một ngụm máu tươi. Phụ Ly Vệ giẫm mạnh lên lưng hắn, khiến hắn không thể nhúc nhích.

Thôi Tuần kiệt sức, không còn sức phản kháng. Cảm giác bị người ta mặc sức hành hạ dâng tràn trong lòng, ngón tay hắn bất chợt chạm đến một thanh bội đao—đó là bội đao mà Quách Cần Uy dùng để tự vẫn.

Nếu hắn cầm lấy thanh bội đao này, vẫn có thể vùng vẫy một phen. Ít nhất, hắn có thể tự kết liễu chính mình.

Nhưng ngón tay hắn chỉ khẽ động, cuối cùng lại không cầm bội đao, mặc kệ đám Đột Quyết dùng sức vặn ngược tay hắn, trói chặt bằng dây thừng thô cứng. Đến khi dây thừng siết chặt vào cổ tay, hắn ngẩn ngơ nhìn Quách Cần Uy nằm chết trên mặt đất, lệ từ trong mắt cuối cùng cũng lăn dài, lã chã rơi xuống.

Trường An, Thôi phủ.

Thôi Tuần vốn đang chợp mắt trên giường, đột nhiên giật mình tỉnh giấc. Hắn bật dậy, vài sợi tóc đen bóng bết mồ hôi lạnh, dính sát vào trán và cổ. Loạng choạng bước xuống giường, trong tiếng leng keng của xiềng xích, hắn đi tới chiếc án bằng gỗ tử đàn, ngồi xếp bằng, rót một chén trà lạnh rồi uống cạn chỉ trong một hơi.

Vì sao… lại mơ thấy Lạc Nhạn Lĩnh lần nữa?

Từ khi Lý Doanh đốt hương an thần cho hắn, những giấc mộng về Lạc Nhạn Lĩnh đã thưa dần. Nhưng hôm nay, cảnh tượng thảm khốc ấy lại tái hiện trong mơ, khiến lòng hắn không cách nào yên ổn.

Hắn khép đôi mi đen dài như cánh quạ, những ký ức nhục nhã khi bị Đột Quyết bắt giữ tại Lạc Nhạn Lĩnh vẫn còn mới nguyên. Điều hắn không ngờ là, trong những năm tháng sau này, thứ từng là nỗi nhục nhã ấy, cuối cùng lại chẳng đáng để gọi là nhục nhã, thậm chí, so với những gì hắn phải chịu sau đó, còn có thể coi là một sự may mắn.

Hắn lại rót một chén trà lạnh. Nước trà lạnh buốt đến tận xương, chén trước vừa uống xong thì đã khiến dạ dày hắn đau âm ỉ. Nhưng hắn tựa như không hề cảm nhận được, chuẩn bị uống tiếp thì bất chợt nhìn thấy dải lụa trắng mềm, bọc quanh cổ tay nơi cùm sắt chạm vào.

Thôi Tuần khựng lại, ngây người trong giây lát.

Hắn mím môi, cuối cùng chậm rãi đặt chén trà lạnh xuống, ngón tay lạnh lẽo từ từ chạm vào dải lụa trắng, cảm giác bất an trong lòng cũng dần tan biến.

Dải lụa trắng được dệt từ loại tơ tằm thượng hạng nhất. Khi chạm vào, hắn cảm thấy đôi tay băng giá của mình cũng được sưởi ấm. Đúng lúc ấy, một bóng hình dịu dàng, thanh tao bỗng hiện lên trong tâm trí Thôi Tuần.

Hắn mấp máy môi, lặng lẽ gọi lên ba chữ: “Minh Nguyệt Châu.”

Nhưng một trận tiếng bước chân lộn xộn đã cắt đứt mạch suy nghĩ. Thôi Tuần hơi nhíu mày.

Hắn cúi đầu, lấy tấm lụa trắng đang lót dưới xích sắt nơi cổ tay, rồi cẩn thận gấp lại ngay ngắn. Khi Lư Hoài, Thiếu khanh Đại Lý Tự, đẩy cửa bước vào, liền thấy tên tội đồ sắp phải đối mặt với cái chết đang chăm chú gấp tấm lụa trắng một cách nghiêm túc.

Lư Hoài cười lạnh: “Thôi Thiếu khanh thật biết cách hưởng thụ.”

Thôi Tuần không để ý đến hắn, vẫn tiếp tục gấp mảnh lụa trắng. Bị Thôi Tuần coi như không tồn tại, Lư Hoài nhất thời cảm thấy mất mặt, lạnh lùng nói: “Thôi Tuần, ta tới đây báo cho ngươi biết, chỉ còn hai mươi ngày nữa, đầu của Quách Cần Uy sẽ được đưa về Trường An.”

Thôi Tuần vẫn không để ý đến hắn, gương mặt cũng không lộ ra vẻ kinh hoàng như Lư Hoài mong đợi mà chỉ bình thản tiếp tục gấp lụa. Lư Hoài nhìn hắn, nghĩ bụng: Một là hắn không giết Quách Cần Uy. Hai là hắn quá xảo quyệt, đến mức khiến người khác không thể nhìn thấu.

Lư Hoài cho rằng, khả năng thứ hai lớn hơn.

Hắn hừ lạnh: “Thôi Tuần, ngươi không nói cũng không sao. Dù sao thì hai mươi ngày nữa, sự thật sẽ rõ như ban ngày!”

Nói rồi, hắn phất tay áo rời đi, nhưng vừa bước ra đến sân, liền nghe thấy tiếng ồn ào náo loạn từ bên ngoài.

Ngay sau đó, mười mấy thiếu niên lao vào, đều mặc áo vải thô, vừa nhìn đã biết xuất thân thường dân. Lư Hoài lập tức quát lớn: “Các ngươi là ai?”

Ngục tốt theo sau vội bẩm: “Thiếu khanh, chúng tự xưng là thân quyến của Thiên Uy quân, muốn vào báo thù cho Cố soái.”

Thiếu niên cầm đầu ưỡn cao đầu, nói: “Ta tên Hà Thập Tam, Hà Cửu của quân Thiên Uy là anh ruột ta. Thôi Tuần giết Quách soái, Thái hậu còn bao che hắn. Chúng ta phải báo thù cho Quách soái!”

Lư Hoài giận dữ quát: “Vô lễ! Không bàn đến chuyện vụ án còn chưa làm rõ, nhưng các ngươi dám bất kính với Thái hậu tôn quý, đúng là không biết trời cao đất dày!”

Thiếu niên chỉ chừng mười ba, mười bốn tuổi, nhưng không hề tỏ ra nao núng: “Ngươi cũng định bao che cho Thôi Tuần sao?”

Hai chữ “bao che” khiến Lư Hoài tức đến run người, đó là sự sỉ nhục lớn nhất đối với hắn. Hắn thét lên: “Tiểu tử vô tri! Còn không mau đuổi bọn chúng ra ngoài!”

Ngục tốt liền xông đến đẩy đám thiếu niên ra ngoài. Nhưng những thiếu niên ấy, lòng đầy nhiệt huyết, không những không chùn bước mà còn giằng co, xô đẩy với đám ngục tốt.

Thôi Tuần nghe thấy động tĩnh, từ từ bước ra khỏi phòng giam. Hắn khoác áo tù, trên người quấn đầy xiềng xích, vốn nên là một kẻ thất thế nhếch nhác, nhưng thần sắc lại vô cùng bình thản, đôi mắt không lộ chút buồn vui nào, trầm tĩnh nhìn nhóm thiếu niên kia.

Không biết ai hô lên một tiếng: “Giặc phản quốc ra rồi!”

Những thiếu niên bị ngục tốt ngăn lại đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt trừng trừng nhìn về phía Thôi Tuần.

Trong ngục thất của Quỷ Phán Điện, Quách Cần Uy kể lại tất cả những gì đã xảy ra ở Lạc Nhạn Lĩnh, rồi thở dài một tiếng, hỏi Lý Doanh và A Sử Na Gia: “Dám hỏi hai vị công chúa, sau khi Thập Thất lang bị bắt, không biết có bị người Đột Quyết gây khó dễ gì không?”

Nếu Lý Doanh có thể hóa thành hình người, Quách Cần Uy ắt sẽ nhìn thấy nàng lúc này đã khóc đến mức không thành tiếng. A Sử Na Gia cắn môi, cúi đầu, nước mắt lăn dài nơi khóe mắt. Nàng không biết phải trả lời thế nào.

Quách Cần Uy lòng đầy hoài nghi, vừa định nói gì đó, thì từ trong ánh lửa ma trơi phát ra giọng nói trong trẻo tựa dòng suối: “Không. Dù gì đi nữa Thôi Tuần vẫn là con cháu Thôi thị ở Bác Lăng, thân phận cao quý. Người Đột Quyết không làm khó hắn, ngược lại còn đối xử rất khách khí. Hắn ở Đột Quyết hai năm, sau đó tìm được cơ hội liền trốn về Đại Chu.”

Lời này của Lý Doanh khiến Quách Cần Uy hơi yên tâm. Ông lại hỏi: “Vậy sau khi Thập Thất lang trở về, dân chúng Đại Chu và thân quyến của quân Thiên Uy có lời ra tiếng vào gì về nó không?”

Ở Thôi phủ, Hà Thập Tam bị ngục tốt đẩy tới trước, đột nhiên cúi xuống nhặt một viên đá cuội, ném thẳng về phía Thôi Tuần.

Viên đá cuội đập vào trán Thôi Tuần, một chuỗi máu đỏ tươi từ đuôi mắt hắn chảy xuống, lăn dài trên gương mặt tái nhợt, để lại một vệt dài đỏ thẫm.

Giống như huyết lệ.

Trong ánh lửa ma trơi, Lý Doanh cắn chặt mu bàn tay mình, cố gắng khiến giọng nói thốt ra có phần vui vẻ. Nàng trả lời câu hỏi của Quách Cần Uy: “Không. Dân chúng Đại Chu và thân quyến Thiên Uy quân đều hiểu rõ Thôi Tuần bị bắt là vạn bất đắc dĩ. Hơn nữa, hắn chưa từng quy phục Đột Quyết, ai có thể oán trách hắn chứ? Mọi người đều thông cảm cho hắn.”

 A Sử Na Gia không thể kìm nén thêm, nước mắt như mưa. Trước khi Quách Cần Uy kịp nghi ngờ, nàng ngẩng đầu, vừa cười vừa nói qua làn nước mắt: “Những gì công chúa Vĩnh An nói đều là thật. Ta khóc, là bởi nhớ lại những ngày ở Đột Quyết, ta không có đủ dũng khí bày tỏ tâm ý của mình với chàng. Giờ đây, tất cả đã muộn, nên ta mới khóc.”

Lý Doanh và A Sử Na Gia đều nói như vậy, khiến Quách Cần Uy cuối cùng cũng yên tâm. Ông thở dài: “Người Đột Quyết không làm khó nó, người Đại Chu cũng hiểu cho nó, vậy thì tốt, vậy thì tốt…”

Những giọt máu rơi xuống nền đá xanh, tựa như những đóa hoa ma mị nở rộ. Bị Hà Thập Tam kích động, nhóm thiếu niên đồng loạt lao lên nhặt đá cuội dưới đất, không ngừng ném về phía Thôi Tuần.

Lư Hoài bước nhanh lên trước, chắn trước người Thôi Tuần. Hắn giơ tay áo che mặt, những viên đá cuội va vào người hắn, đau nhói đến tận xương. Lư Hoài giận tím mặt, hạ tay áo, quát lớn với đám ngục tốt: “Các ngươi chết cả rồi sao?”

Đám ngục tốt giật mình, vội vàng tuốt đao khỏi vỏ: “Đây là Thiếu khanh Đại Lý Tự của chúng ta! Mau dừng tay!”

Nhìn thấy ánh đao sáng loáng, đám thiếu niên cuối cùng cũng im lặng. Lư Hoài cười gằn: “Sợ rồi sao? Muộn rồi! Bắt hết về Đại Lý Tự, đánh mỗi đứa hai mươi trượng! Đánh thật mạnh! Để xem chúng còn dám tái phạm nữa không!”

Như sực nhớ ra điều gì, hắn lại nói: “Đánh xong, tiếp tục tra hỏi! Tra xem là ai cho bọn chúng lá gan dám xông vào phủ của quan viên triều đình!”

Ngục tốt nhận lệnh, liền áp giải đám thiếu niên đi. Thôi Tuần vẫn không nói lời nào từ đầu tới cuối, giờ bỗng cất giọng: “Thôi đi.”

Lư Hoài kinh ngạc: “Ngươi nói gì?”

Thôi Tuần lặp lại: “Thôi đi.”

Lư Hoài nhìn giọt máu lăn dài trên trán hắn, trong lòng không khỏi kinh ngạc, đây thật sự là Thôi Tuần, kẻ luôn nhỏ nhen, mắt đền mắt, răng trả răng sao? Hắn nhíu mày hỏi. Hắn buột miệng hỏi: “Sao lại thôi?”

Thôi Tuần điềm nhiên đáp: “Việc này cũng cần lý do sao?”

Lư Hoài sững người, sau một lúc lại bật cười lạnh: “Ngươi nói thôi là thôi à?”

Lần này đến lượt Thôi Tuần sững sờ. Hắn đáp: “Ta là khổ chủ còn không muốn truy cứu thì ngươi muốn truy cứu cái gì?”

“Khổ chủ?” Lư Hoài hừ lạnh một tiếng: “Khổ chủ gì? Thôi Tuần, ta nói cho ngươi biết, ngươi bị giam ở đây, Đại Lý Tự phụng mệnh trông coi. Đây là ngục Đại Lý Tự, kẻ nào dám xông vào ngục, thì phải chịu hậu quả tương xứng! Nào đến lượt ngươi quyết định truy cứu hay là không truy cứu?”

Thôi Tuần ngẩn ra một hồi, môi mím chặt, trông như đã rất mệt mỏi. Hắn thở dài: “Tùy ngươi thôi.”

Nói rồi, hắn kéo xích tùy tiện trở về phòng giam, chẳng buồn nhìn đến Lư Hoài. Tiếng xích sắt va vào nhau leng keng, bóng dáng trong bộ áo tù nhạt nhòa dưới ánh đèn mờ. Lư Hoài nhìn theo, trong lòng dâng lên nỗi giận không tên, chỉ muốn bùng nổ ngay tức khắc.

Đúng lúc này, một ngục tốt mang hộp cơm gỗ đến. Từ xa, Lư Hoài đã ngửi thấy mùi thiu nồng nặc, hắn lập tức quát: “Đứng lại!”

Ngục tốt dừng bước, cung kính hành lễ. Lư Hoài hỏi: “Đây là thứ gì?”

Ngục tốt đáp: “Thưa Thiếu khanh, đây là phần cơm dành cho phạm nhân.”

Lư Hoài bước tới gần, mắt liếc nhìn hộp gỗ: “Mở ra.”

Ngục tốt có phần khó xử, nhưng vẫn phải làm theo. Trong hộp, một bát cơm với vài cọng rau xanh héo rũ hiện ra, mùi cơm thiu xộc lên khiến người ta chỉ muốn nôn.

Lư Hoài nổi giận, hất tung chén cơm xuống đất: “Đây là cơm sao? Đến chó cũng không ăn nổi!”

Ngục tốt sợ hãi quỳ rạp xuống, cả người run rẩy. Lư Hoài phóng mắt nhìn quanh, thấy những ngục tốt khác đều cúi đầu, run như cầy sấy. Hắn nghiến răng, hừ lạnh: “Trước kia Thái hậu từng nói, nếu để Thôi Tuần bị giam ở Đại Lý Tự, chỉ e chưa thấy đầu Quách Cần Uy thì hắn đã bỏ mạng. Lúc đó ta còn cảm thấy oan ức. Nhưng xem ra, Thái hậu quả là biết nhìn xa trông rộng.”

Đám ngục tốt đồng loạt quỳ xuống: “Xin Thiếu khanh tha tội!”

Lư Hoài siết chặt nắm tay, từng chữ rõ ràng: “Nghe đây, Lư Hoài ta làm quan, chỉ cầu hai chữ công chính. Dù Thôi Tuần đã là phạm nhân, ta vẫn sẽ đối xử công bằng với hắn. Từ hôm nay, nếu hắn chịu tổn hại dù chỉ một sợi tóc, ta sẽ lấy các ngươi ra hỏi tội!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK