Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi hai người xuống núi, bầu trời đã bắt đầu nhuốm một sắc tối nhàn nhạt. Áng mây chiều nhuộm đỏ cả chân trời, biến nền trời xanh trong thành một dải vàng cam rực rỡ. Dưới chân núi, làn khói bếp lững lờ bay lên từ những gian nhà nhỏ. Dòng người nhộn nhịp đi tảo mộ ngày Hàn Thực cũng dần tan đi. Khi bước qua một con đường nhỏ giữa chốn thôn quê, ánh mắt Lý Doanh dừng lại trên một chiếc xích đu được buộc giữa hai gốc liễu bằng dải lụa màu. Nàng không khỏi dừng bước, hồi tưởng.

Nhớ lại mỗi năm vào đúng dịp Hàn Thực, trong cung luôn dựng những chiếc xích đu lớn. Các phi tần, công chúa, cung nữ đều thích chơi đánh đu. Lần nào a nương của nàng đánh đu cũng cao, cũng vững, còn nàng, kỹ năng cũng chẳng kém cạnh. Giữa đám đông trong cung, nàng luôn là một trong những người đánh đu đẹp nhất.

Thôi Tuần nhìn theo ánh mắt nàng, thấy nàng chăm chú nhìn chiếc xích đu, liền hỏi: “Công chúa muốn chơi thử sao?”

Lý Doanh gật đầu, giọng nói có chút ngập ngừng: “Đã ba mươi năm không chạm vào xích đu nữa. Thậm chí có chút e sợ.”

“Ta sẽ đỡ cô.” Thôi Tuần nói.

Lý Doanh nghiêng đầu nhìn hắn, nhoẻn miệng cười: “Vậy ta đi nhé.”

Nàng bước đến bên xích đu, nắm lấy hai dải lụa, nhẹ nhàng đặt chân lên tấm ván gỗ, cánh tay hơi dùng sức, xích đu liền nhịp nhàng lắc qua lắc lại.

Thôi Tuần đứng trước mặt nàng, ánh mắt dõi theo từng động tác. Ban đầu, hắn vẫn giữ tâm trạng lo lắng, sợ nàng trượt chân ngã xuống. Nhưng dần dần, ánh mắt ấy chuyển sang chăm chú, không muốn rời khỏi hình bóng nàng. Hôm nay, Lý Doanh mặc một chiếc áo tay lửng màu vàng nhạt, phối với váy dài màu phấn hồng. Trên vai nàng vắt chiếc sa mỏng màu ngọc bích, mỗi lần xích đu đưa lên cao, váy áo theo gió bay bổng, tà áo và dải lụa phấp phới như tiên nữ giáng trần. Bên hông nàng treo từng chuỗi ngọc, âm thanh phát ra lanh lảnh, nụ cười rạng rỡ như hoa đào tháng ba.

Thôi Tuần bất giác nhớ đến câu văn mà sử quan trong cung từng ghi lại ba mươi năm trước. Khi đó, vào ngày Hàn Thực, ông từng tận mắt thấy công chúa Vĩnh An đánh đu và đã viết nên mấy chữ: “Vĩnh An công chúa, quang thái động thiên.” (ánh sáng rạng ngời khắp trời)

Hôm nay nhìn thấy nàng, hắn mới hiểu, quả thực, những lời ấy không hề khoa trương.

Xích đu càng đưa lên cao, Lý Doanh càng có thể thấy rõ bầu trời hoàng hôn màu vỏ cam. Khoảnh khắc này, nàng như trút bỏ mọi muộn phiền, trở lại làm tiểu công chúa vô tư vô lo của ba mươi năm trước, được a nương và a gia yêu thương, không vướng bận bất kỳ điều gì.

Nàng nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió nhẹ nhàng lướt qua. Toàn thân nàng như hòa vào thiên địa bao la, nơi non cao đua sắc, khe suối tranh chảy. Ba mươi năm trước là vậy, ba mươi năm sau vẫn chẳng hề đổi thay.

Thiên địa vô cùng, nhân sinh hữu hạn.

Lý Doanh từ từ mở mắt, ánh nhìn rơi vào bóng dáng cao gầy khoác áo choàng đen trước mặt. Hắn đứng đó, cô đơn tựa tùng già, lặng lẽ tựa cây khô. Nàng càng đu lên cao, khoảng cách giữa hai người lúc gần, lúc xa. Khi nàng tiến về phía trước, hắn chỉ cách trong gang tấc, nhưng khi nàng lùi về sau thì lại xa đến mức chẳng thể nhìn được rõ bóng hình.

Bất chợt, Lý Doanh nhớ đến lời nàng từng nói với Thôi Tuần. Nếu thật sự là a nương giết nàng, nàng sẽ chẳng còn lưu luyến gì nơi trần thế sẽ, sẵn sàng đến Vong Tử Thành chờ đợi, đợi đến khi a nương bách niên quy tận rồi sẽ đầu thai. 

Nhưng nếu sự thật được phơi bày, liệu nàng có thể làm được không đây? 

Giây phút này, nàng bỗng thấy lòng mình dao động.

Tâm trạng bỗng chùng xuống, bàn tay giữ lấy dây lụa cũng chẳng còn cố sức. Nàng không muốn đu cao nữa. Đu càng cao thì càng ngắm được cảnh đẹp mây hồng, nhưng cũng khiến nàng càng rời xa hắn.

Càng đến gần, lại càng chẳng muốn rời xa.

Xích đu dần chậm lại, khi đã ngừng hẳn, Lý Doanh định bước xuống, nhưng có lẽ vì lâu quá không chơi nên khi vừa bước xuống, nàng liền mất thăng bằng, cả người ngã chúi về phía trước.

Thôi Tuần kịp thời dang tay đỡ lấy nàng. Thân mình nàng chao đảo ngã vào lòng hắn. Ngẩng đầu lên, đập vào mắt nàng là gương mặt tái nhợt như tuyết nhưng vẫn rạng ngời tựa đóa sen.

Nàng không vội vã rời khỏi hắn như thường ngày, mà chỉ ngước mắt nhìn hắn. Đôi mắt nàng lấp lánh như sao trời. Còn Thôi Tuần, ánh mắt cũng dừng lại trên gương mặt nàng. Một lúc lâu sau, hắn bất chợt buông tay, lùi lại một bước, vẻ mặt thản nhiên: “Muộn rồi, chúng ta về thôi.”

Trong lòng Lý Doanh bỗng dâng lên chút hụt hẫng, nàng mím môi, cúi đầu: “Được.”

Tiết Hàn Thực sắp kết thúc, bên bờ sông Vị vẫn rộn ràng huyên náo. Hơn chục thanh niên quý tộc vận cẩm phục hoa lệ vây quanh một đài cao, chăm chú theo dõi cuộc hỗn chiến của hai con gà chọi trên đài.

Trong các hoạt động giải trí dịp Hàn Thực, chọi gà là môn đặc biệt thịnh hành. Người thì lớn tiếng reo hò, kẻ thì nín thở theo dõi. Trung lang tướng Thẩm Khuyết ngồi ngay ngắn trước án kỷ gỗ mun, tay nâng chén kim bôi, uống cạn loại rượu thiêu xuân được Thánh nhân ngự tứ, mắt không rời hai con gà đang đấu đá trên đài.

Hai con gà chọi mổ nhau đến rụng cả lông, chẳng bao lâu, con lớn hơn chịu thua. Một vị quan lục phẩm mặc thường phục màu xanh sẫm vỗ tay cười nói: “Thẩm tướng quân, mỗ thắng rồi!”

Phụ thân của Thẩm Khuyết được phong là Thẩm quốc công. Sau khi phụ thân qua đời, hắn kế thừa tước vị, nhưng luôn nghiêm cấm người khác gọi hắn là Thẩm quốc công, chỉ cho phép gọi là Thẩm tướng quân. Gương mặt hắn âm trầm, liếc nhìn con gà thua trận do gia nhân xách đến, lạnh lùng nói: “ Đồ vô dụng, giữ lại làm gì, giết đi rồi vứt xuống sông Vị!”

Gia nhân nhận lệnh, liền túm lấy cánh gà. Con gà chọi như dự cảm được tai họa, liều mạng giãy giụa, kêu lên những tiếng thảm thiết, nhưng cuối cùng vẫn bị vặn gãy cổ chỉ trong chớp mắt, sau đó bị quăng “tõm” xuống dòng Vị hà.

Vị quan lục phẩm thắng cuộc nhìn cảnh tượng ấy, cũng đành ngượng ngùng ngồi xuống. Đối diện Thẩm Khuyết là Hoàng môn Thị lang Vương Huyên và Đại Lý Tự Thiếu khanh Lư Hoài. Lư Hoài bất bình nói: “Một con gà chọi nếu muốn mua về thì phải tốn hàng nghìn văn tiền, trong khi một nhà nông vất vả cả năm cũng chỉ kiếm được bấy nhiêu. Chỉ vì thua một trận mà gi.ết ch.ết nó, thật quá phung phí và ngang ngược!”

Vương Huyên cười khẩy: “Thẩm Khuyết nhận được ân sủng của Thái hậu và Thánh nhân chẳng kém gì Thôi Tuần. Liệu hắn có thấy tiếc một con gà chọi?”

Tiệc thưởng xuân vẫn tiếp diễn, đài cao đã dẹp màn chọi gà, thay bằng màn trình diễn của các nhạc cơ giáo phường, thổi sáo, gảy đàn. Tiếng nhạc réo rắt vang lên, nhưng sắc mặt mọi người lại có phần không vui. Lư Hoài bực bội nói: “Kẻ này hẹp hòi, phẩm hạnh thấp kém, còn tệ hơn cả Thôi Tuần. Nếu không phải thúc phụ bảo ta kết giao với hắn, thực lòng ta chẳng muốn tới bữa tiệc thưởng xuân này.”

Vương Huyên cũng phụ họa: “Xưa nay Lư tướng công luôn giữ phong thái cao thượng, không hiểu sao lại đặc biệt khoan dung với người này.”

Lư Hoài đáp: “Hắn là biểu huynh của Thánh nhân, lại là cháu ngoại của Thái hậu. Chắc rằng thúc phụ cũng không muốn đắc tội với hắn.”

Trong lòng Vương Huyên lại nghĩ khác. Thúc phụ của Lư Hoài, Lư Dụ Dân, nổi tiếng thanh liêm, ghét ác như thù. Dù là hoàng thân họ Lý, nếu phạm pháp vẫn sẽ bị ông ta tố cáo không chút nể nang. Vậy mà Thẩm Khuyết kiêu ngạo ương ngạnh, tham lam bất chính, ai ai ở Trường An cũng biết, nhưng lại chưa từng bị ông ta tố cáo lần nào. Thật là kỳ lạ!

Trong lòng mọi người đều oán thầm sự hống hách của Thẩm Khuyết, mặt mày không giấu nổi vẻ khinh thường. Thẩm Khuyết cầm chén kim bôi, lạnh lùng cười: “Chư vị, mỗ biết các người đều là con cháu thế gia, khinh thường trọc phú mới nổi như mỗ. Các người khinh thường mỗ, mỗ cũng khinh thường các người. Nhưng mẫu thân của Thánh nhân và mẫu thân của mỗ là thân thích ruột thịt. Thánh nhân xuân thu chính thịnh, (đang tuổi khỏe mạnh, trai tráng) trong mấy chục năm tới, mong các vị nhịn thở thêm chút nữa, tiếp tục chung đụng với kẻ hèn này đi!”

Lời nói của Thẩm Khuyết thật cuồng ngạo, sắc mặt Lư Hoài, Vương Huyên đều biến đổi. Lư Hoài suýt nữa đập bàn đứng dậy, may mà Vương Huyên kéo nhẹ tay áo hắn dưới bàn, hắn mới nén giận, căm phẫn nói: “Phách lối đến mức này! So với Thôi Tuần thì có gì khác biệt?”

Vương Huyên đáp: “Khác đấy.”

“Khác gì?”

“Ít nhất Thôi Tuần còn biết ai là kẻ mang đến vinh hoa phú quý cho mình, còn hắn, vừa hưởng thụ giàu sang, vừa căm hận kẻ mang đến vinh hoa cho mình”. Vương Huyên lắc đầu, nói: “Hắn sống được lâu đến đâu còn phụ thuộc vào kẻ mang đến vinh hoa kia cho hắn có thể nhẫn nhịn được lâu đến đâu.”

Tiệc thưởng xuân vẫn tiếp tục. Thẩm Khuyết uống một chén rượu Thiêu Xuân, nheo mắt ngắm nhìn các nhạc cơ trên đài vừa thổi sinh vừa gảy đàn. Trong số đó, một tỳ bà cơ có dung nhan đặc biệt xuất chúng. Đôi tay nàng thoăn thoắt lướt trên dây đàn, ánh mắt cúi xuống, chuyên tâm tấu nhạc. Dù thân là nhạc cơ thấp kém, nhưng ánh mắt nàng hướng xuống đám quan viên bên dưới lại không lộ vẻ khúm núm nịnh bợ như những nhạc cơ khác. Dường như trong mắt nàng, những kẻ quyền quý này chẳng đáng một đồng, ngược lại, chính nàng mới là người phải khinh thường họ.

Thẩm Khuyết bất giác nhớ đến sáu năm trước, khi hắn dụ giết viên Ngu hầu của quân Thiên Uy, một kẻ xuất thân hàn môn, địa vị thấp hèn, vậy mà tại Trường Lạc dịch, lại dùng ánh mắt khinh rẻ nhìn mình – biểu huynh của thiên tử, một quốc công tập tước. Đối phương dám công khai bày tỏ sự khinh miệt ấy, và Thẩm Khuyết cũng biết rõ lý do. Hắn từng bất kính với chủ soái của Thiên Uy quân, nên đến một Ngu hầu nhỏ nhoi cũng dám không nể mặt. Nhưng, một Ngu hầu quân thôi mà, y xứng sao?

Thẩm Khuyết hỏi gia phó: “Nhạc cơ kia tên gì?”

Gia phó đáp: “Thịnh A Man.”

“Thịnh A Man…”

Viên Ngu hầu kia cũng họ Thịnh. Y biết rõ rằng mình tất phải chết, nhưng vẫn liều mạng giết chóc, thân thể chi chít vết thương. Đến khi trọng thương ngã xuống, y lại đột nhiên bật dậy, suýt nữa là dùng một đao, chém đứt cổ Thẩm Khuyết.

Khi ấy Thẩm Khuyết kinh hồn bạt vía. Cuối cùng, Ngự hầu quân ấy bị đám thân binh của hắn xông lên chém chết. Chết đi mà hai mắt vẫn trừng lớn, không cam tâm nhắm lại. Nhưng những thân binh đã giết y, trên mặt từng người đều không giấu được vẻ kính phục.

Thẩm Khuyết căm ghét ánh mắt như vậy nhất. Một Ngu hầu quân, dựa vào đâu chứ? Chẳng qua y muốn vào cổng Thông Hóa để cầu viện cho quân Thiên Uy, thế nên hắn liền khiến y, bất kể là người hay quỷ, đời này kiếp này đều không bước qua được cổng Thông Hóa.

Thẩm Khuyết hồi tưởng lại quá khứ, tay khẽ lắc lư chén rượu kim bôi, lẩm bẩm: “Đều họ Thịnh sao?”

Gia phó lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng lấy hết can đảm đáp: “Tướng quân, nàng ấy chính là… em gái của Thịnh Vân Đình.”

“Em gái Thịnh Vân Đình?”

Thẩm Khuyết kinh ngạc đến mức làm rơi cả chén rượu xuống án kỷ. Gia phó vội vàng lau sạch rượu, rót đầy chén mới. Nhưng ánh mắt Thẩm Khuyết chỉ đăm đăm nhìn về phía Thịnh A Man. Bỗng nhiên, hắn bật cười lạnh: “Đưa tỳ bà cơ ấy lại đây, cùng ta uống rượu.”

Khi ấy khúc nhạc vừa kết thúc, các nhạc cơ chuẩn bị lui xuống, nhưng Thịnh A Man lại bị gia phó của Thẩm Khuyết mạnh tay kéo đến, ấn ngồi cạnh hắn.

So với những nhạc cơ xung quanh, người nào cũng cố sức làm dáng lấy lòng, A Man ngồi bên Thẩm Khuyết, thân mình cứng ngắc, rõ ràng không hề tình nguyện. Thẩm Khuyết đặt mạnh chén rượu lên bàn, cất giọng: “Không vui sao?”

A Man nén giận, đáp: “Nô gia không dám.”

“Không dám thì uống rượu với ta!”

Tính tình ngang ngược của Thẩm Khuyết, khắp nơi ai ai cũng biết. A Man không muốn chuốc họa, đành uống liền mấy chén. Nhưng Thẩm Khuyết cứ rót thêm, nàng lại phải uống tiếp. Sau hàng chục chén, nàng bị rượu cay đến mức ho sặc sụa, giọng nói khàn khàn: “Thẩm tướng quân, tửu lượng nô gia thấp kém, thực sự không uống thêm được nữa.”

Thẩm Khuyết liền nổi giận: “Sao? Đến cả ngươi cũng dám coi thường ta?”

“Nô gia nào dám xem thường Thẩm tướng quân?”

Thẩm Khuyết cười khẩy: “Đừng ở đây giả bộ thanh cao nữa. Ngươi là em gái của một tên bại tướng Thiên Uy quân, chịu cảnh người người khinh thị, lấy tư cách gì mà giữ vẻ thanh cao?”

Hắn rót đầy một chén rượu Thiêu Xuân, đưa tới sát môi Thịnh A Man: “Uống!”

Nhưng A Man không hề tỏ vẻ sợ hãi, nàng thẳng tay gạt chén rượu của hắn. Nàng quét mắt nhìn qua án kỷ chất đầy mỹ tửu cao lương, rồi lướt qua đàn gà chọi lông vũ bóng mượt được nuôi để giải trí, “A huynh của ta, nhập ngũ từ năm mười lăm tuổi, mười năm trấn giữ biên cương. Khi a huynh ta hành quân trên sa mạc, chịu cảnh đói khát, ngươi lại đang thưởng xuân ở Trường An. Lúc a huynh ta liều mình chống lại Đột Quyết, ngươi ở Trường An, tụ tập chọi gà. Vậy, ngươi dựa vào đâu để sỉ nhục huynh ấy?”

Thẩm Khuyết bị A Man nói đến ngây người, hắn vỗ bàn, lớn tiếng quát: “Rượu này, ngươi uống hay không uống?”

A Man nói dõng dạc từng chữ: “Không uống.”

Lửa giận trong lòng Thẩm Khuyết bùng lên ngùn ngụt. Hắn vớ lấy chén rượu, định ép nàng uống, mạnh tay ghì chặt khiến nàng dù cố sức giãy giụa cũng không thoát ra được. Tình cảnh ấy trở nên vô cùng khó coi. Lư Hoài không chịu nổi nữa, đứng phắt dậy, lớn tiếng nói: “Thẩm tướng quân, bắt nạt một nữ tử yếu ớt, không phải hành vi của bậc trượng phu!”

Động tác của Thẩm Khuyết khựng lại. Hắn nhìn Lư Hoài, lạnh lùng bật cười: “Một nô tỳ tiện tịch, luật định sánh ngang gia súc. Một nhạc hộ bán thân hèn mạt như nàng ta, bị ta bắt nạt thì đã sao?”

Lư Hoài giận dữ phản bác: “Cho dù nàng là nhạc kỹ tiện tịch, cũng không đáng bị làm nhục như vậy!”

Thẩm Khuyết liếc mắt đầy khinh thường: “Lư Hoài, thúc phụ ngươi còn không dám đắc tội với ta, ngươi bớt lo chuyện bao đồng!”

Lư Hoài nghiến răng, cất cao giọng: “Ta xen vào thì đã sao?”

Thẩm Khuyết cười lạnh, ánh mắt băng lãnh: “Nếu ngươi khăng khăng muốn xen vào, sợ răng thúc phụ ngươi sẽ chịu cảnh “người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh.”

Thái độ ngông cuồng của hắn khiến Lư Hoài cũng nổi trận lôi đình. Nhưng lúc này, Vương Huyên vội kéo hắn ngồi xuống.

Lư Hoài phẫn nộ, gằn giọng hỏi: “Ngươi kéo ta làm gì?”

Vương Huyên thấp giọng khuyên nhủ: “Thẩm Khuyết là biểu huynh của Thánh thượng, cháu ngoại của Thái hậu, hoàng thân quốc thích, thân phận tôn quý. Thúc phụ ngài đang bị cường địch trong triều bủa vây tứ phía, đừng gây thêm phiền phức cho ông ấy, tốt nhất ngài đừng nên can dự!”

Lư Hoài siết chặt nắm tay, nhìn A Man bị Thẩm Khuyết bóp chặt má, cưỡng ép đổ rượu. Rượu cay nồng ướt đẫm mặt mày, thân thể nàng run rẩy chống cự, nhưng với hắn chẳng khác nào mèo cào. Mắt Lư Hoài đỏ rực, gằn từng tiếng qua kẽ răng: “Ta không quản được, nhưng ta cũng không thể nhắm mắt làm ngơ!”

Nói rồi, hắn xoay người, phất tay áo bỏ đi. Vương Huyên ngây người một lúc, cũng vội vã đuổi theo. Thẩm Khuyết chẳng thèm liếc mắt, chỉ cười nhạo: “Tưởng là anh hùng cứu mỹ nhân, hóa ra chỉ là kẻ hèn nhát nhu nhược.”

A Man bị rượu làm sặc, ho khan không ngừng. Thẩm Khuyết bóp cằm nàng, vỗ mặt, cười lạnh: “Ta nói cho ngươi biết, hôm nay ta làm nhục ngươi như thế, chỉ vì ngươi là muội muội của Thịnh Vân Đình. A huynh ngươi lúc sống không bảo vệ nổi ngươi, chết đi lại càng không thể!”

Tóc Thịnh A Man bị rượu làm ướt, cả người thê lương, nhếch nhác. Nhưng ánh mắt nàng nhìn Thẩm Khuyết vẫn dữ dội như lửa: “Lúc a huynh ta còn sống ngươi không dám động đến một ngón tay của ta. Phải chờ huynh ấy chết thì ngươi mới dám bắt nạt ta.”

Thẩm Khuyết giận đến tím mặt, tát mạnh một cái khiến Thịnh A Man ngã nhào xuống đất. Hắn rút kiếm bên hông, chỉ thẳng vào nàng, gằn giọng: “Tiện nhân, giết hạng như ngươi chẳng khác gì giết một con gà chọi. Hôm nay, ta tiễn ngươi xuống dưới đoàn tụ với a huynh ngươi!”

Thanh kiếm vung xuống, chợt nghe một giọng nói giận dữ vang lên: “Dừng tay!”

Người tới khoác áo hạc đen, thân hình cao lớn như trúc, gương mặt u lạnh, chính là Thiếu khanh Sát Sự Thính: Thôi Tuần.

Thôi Tuần cùng Lý Doanh vừa từ mộ viên họ Thôi trở về Trường An. Khi ngang qua vùng sông Vị, cả hai trông thấy Lư Hoài đang bước đi trong cơn giận dữ. Ánh mắt Thôi Tuần vô tình hướng về phía Lư Hoài, lại bắt gặp trước cao đài có một nhóm quan viên đang quây quần. Dường như họ đang tổ chức một yến hội thưởng xuân, song trên chủ tọa, một nam nhân lại ngang nhiên khinh nhục một thiếu nữ.

Lý Doanh kiễng chân nhìn kỹ, bất giác thốt lên: “Đó chẳng phải là A Man sao?”

Sắc mặt Thôi Tuần lập tức biến đổi. Hắn nhanh chóng sải bước tiến tới, Lý Doanh vội vàng theo sau, nhưng Thôi Tuần như chợt nhớ ra điều gì, quay đầu nói với nàng: “Cô đừng đi theo.”

Lý Doanh hơi sững sờ, bước chân thoáng khựng lại. Thôi Tuần không chần chừ, lập tức tiến về phía yến hội, ngăn cản Thẩm Khuyết.

Thẩm Khuyết bật cười nhạo báng: “Lại thêm một kẻ bại tướng của Thiên Uy quân, ồ không, phải gọi là tướng hàng mới đúng.”

Thôi Tuần không đáp, sắc mặt càng thêm âm trầm. Các quan viên xung quanh đưa mắt nhìn nhau, rồi từng người định âm thầm rời khỏi. Họ hiểu rõ, họ không thể trêu chọc Thẩm Khuyết, nhưng về phía Thôi Tuần, họ càng không dám đụng vào.

Vậy mà, Thôi Tuần chỉ nhàn nhạt nói: “Không được đi.”

Ba chữ nhẹ nhàng, nhưng tựa như thánh lệnh, khiến đám người đều bất giác dừng bước. Dù đang cầm kiếm nhưng Thẩm Khuyết vẫn bị khí thế ấy dọa đến sững sờ. Nhân lúc đó, A Man vội vã bò dậy, loạng choạng chạy đến bên cạnh Thôi Tuần. Nàng ôm khuôn mặt sưng đỏ, ánh mắt phức tạp nhìn hắn, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã nghe hắn nói: “Đi đi.”

A Man ngẩn người: “Ta…”

“Ta nói, đi.”

Từ lần gặp lại ba năm trước, Thôi Tuần vẫn luôn để mặc nàng mắng nhiếc, chưa từng nổi giận dù chỉ một lần. Vậy mà lúc này, giọng nói hắn mang theo sự phẫn nộ hiếm thấy. A Man thoáng run sợ, cắn môi, liếc nhìn hắn một cái rồi siết chặt áo khoác, lảo đảo rời đi.

Thẩm Khuyết giận dữ: “Thôi Tuần, ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám xem vào chuyện của ta?”

Hắn lảo đảo vung kiếm xông tới, song bỗng nhiên đầu gối đau nhói, ngã quỵ xuống đất.

Lúc này trong tay Lý Doanh đang là một ngọn quỷ hỏa màu xanh lục, ánh lửa lập lòe rực rỡ. Nàng vốn không định đi theo, nhưng vì lo lắng nên đã âm thầm bám sát. Thẩm Khuyết chật vật bò dậy, nhưng quỷ hỏa lại nhắm ngay đầu gối hắn, khiến hắn tiếp tục ngã. Lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng Thẩm Khuyết bị quật đến mặt mũi bầm dập, chẳng còn sức đứng dậy. Hắn nghiến răng ken két: “Thôi Tuần… Ngươi là tên khốn kiếp!”

Thôi Tuần không đáp, cũng chẳng phí lời, chỉ cúi người nhặt thanh kiếm rơi trên đất. Ánh mắt hắn dừng trên lưỡi kiếm sáng lạnh, sắc bén đến mức chém sắt như bùn, nhưng bề mặt lại chẳng một vết trầy xước. Rõ ràng, thanh kiếm này rất ít khi được dùng đến.

Thôi Tuần cười nhạt, mũi kiếm sắc bén dí sát cổ họng Thẩm Khuyết.

Thẩm Khuyết sợ đến tỉnh nửa cơn say, không khí quanh đó lập tức trở nên tĩnh mịch, chẳng ai dám thở mạnh. Song hắn vẫn cố cứng miệng: “Thôi Tuần, ngươi dám giết ta sao?”

Thôi Tuần tay giữ chuôi kiếm, điềm nhiên đáp: “Hôm trước, khi ta bị cách chức, chính ngươi đã xông vào phủ ta, tuyên bố muốn lấy mạng ta. Ngươi từng nói giết ta chẳng khác gì giẫm chết một con kiến. Nay ta nói với ngươi, trong ba năm đảm nhiệm vị trí Thiếu khanh của Sát Sự Thính, việc giết Thẩm Khuyết nhà ngươi đối với ta cũng chỉ như giết một con kiến mà thôi. Nhưng… ta không giết ngươi.”

Thẩm Khuyết nhếch mép cười khẩy: “Hừ, ngươi không dám.”

Khóe môi Thôi Tuần hơi nhếch, mũi kiếm nhích thêm một tấc. Một vết cắt mảnh như sợi chỉ xuất hiện trên cổ Thẩm Khuyết, máu đỏ tươi rỉ ra, làm hắn lập tức câm lặng. Thôi Tuần từ tốn nói: “Sớm muộn gì ngươi cũng phải chết, nhưng không phải hôm nay.”

Hắn đưa mắt nhìn quanh đám đông đang bàng hoàng không thốt nên lời, đều giọng nói: “Các vị căm ghét Thẩm Khuyết chắc chẳng kém gì căm ghét ta. Hôm nay coi như ta giúp các vị, góp vui cho bữa tiệc thưởng xuân này.”

Dứt lời, hắn thả thanh kiếm xuống đất, cất tiếng cười lớn rồi ung dung rời đi. Một lúc lâu sau, gia nhân của Thẩm Khuyết mới dám tiến lên đỡ hắn. Thẩm Khuyết phẫn nộ, ánh mắt đầy sát khí, quét qua một lượt quan viên xung quanh. Nhưng tất cả chỉ dám nín cười, cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị.

Hắn nghiến răng, giọng đầy căm phẫn: “Về phủ! Lập tức về phủ!”

Vừa về đến phủ, Thẩm Khuyết lập tức lao thẳng vào phòng ngủ. Hắn xoay nhẹ chiếc bình mai trên án thư, bức tường phòng ngủ bỗng dưng mở ra, lộ ra một mật thất bí mật.

Mặc kệ vết thương trên cổ vẫn rỉ máu, Thẩm Khuyết lao vào trong mật thất. Bên trong, một nam tử khoảng ngoài năm mươi, không để râu, đang an nhiên ngồi trên ghế.

Thẩm Khuyết túm lấy cổ áo người kia, gào lên: “Miêu quỷ đâu? Miêu quỷ đâu? Ta đã bảo ngươi giết Thôi Tuần! Giết hắn ngay lập tức!”

Nam tử kia nhẹ nhàng gạt tay Thẩm Khuyết ra, giọng nói bình thản: “Miêu quỷ không phải dùng để giết Thôi Tuần.”

Ông ta đưa mắt quan sát Thẩm Khuyết với khuôn mặt sưng bầm và dáng vẻ lôi thôi, ánh nhìn dừng lại nơi đầu gối hắn: “Tướng quân, ngài đã gặp quỷ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK