Lý Doanh trở về phòng, liền úp mặt vào chăn, khóc nức nở.
Nàng không biết phải diễn tả cảm giác trong lòng mình lúc này như thế nào. Nàng đã từng gặp Thôi Tuần ở Lạc Nhạn Lĩnh, lại từng gặp hắn ở Đột Quyết, nàng đã biết hết thảy những giãy giụa và thống khổ hắn phải chịu đựng sáu năm trước. Nhưng khi thời gian trôi qua, đến sáu năm sau, hắn cuối cùng cũng trở về Đại Chu, vậy mà nàng nhận ra cuộc sống của hắn chẳng tốt đẹp hơn bao nhiêu, thậm chí còn thêm phần khắc nghiệt. Ở nơi này, ác ý khắp chốn và những lời mắng nhiếc tràn ngập như sóng dữ, nhấn chìm cả con người hắn. Điều đáng sợ hơn, những ác ý và mắng nhiếc ấy dường như không có hồi kết, mỗi ngày hắn sống đều giống như bị dao cùn cứa thịt, đau đớn khôn nguôi.
Bách tính Đại Chu mỗi ngày đều cầu nguyện hắn sớm bị giải lên pháp trường, chịu hình phạt lăng trì cho đến hết. Nhưng có ai biết rằng, mỗi ngày trôi qua, hắn đều đang sống trong tình cảnh ấy.
Hắn không phát điên, thật sự là một kỳ tích.
Nhưng Lý Doanh sắp phát điên rồi. Nàng không biết từ khi nào, mỗi lần thấy hắn bị người khác sỉ nhục, trong lòng nàng lại nhói đau. Lư Hoài dùng hai chữ “sắc đẹp” để hình dung hắn, xem hắn như nữ nhân mà làm nhục, nàng đau lòng. A Sử Na Ngột Đóa cố ý gọi hắn là “Liên Hoa Nô,” nhắc nhở hắn về quá khứ nhục nhã ở Đột Quyết, nàng đau lòng. Hà Thập Tam cùng những gia quyến Thiên Uy quân dùng đá ném hắn, mắng hắn là hung thủ giết người, là phản tặc bán nước, nàng lại càng đau lòng hơn. Nhất là khi nhìn vết sẹo trên trán hắn, vết thương do một viên đá cuội để lại, nàng lại nhớ tới cảnh tượng hắn cúi người từng chút một nhặt đồng tiền cúng tế trước mộ phần Thịnh Vân Đình, dâng lên gia quyến Thiên Uy quân. Nghĩ đến đây, lòng nàng như bị dao cắt.
Nàng vẫn luôn nói muốn cứu hắn, nhưng đến tận bây giờ, nàng nhận ra bản thân mình không mạnh mẽ như tưởng tượng. Nàng chỉ là một cô hồn dã quỷ mà thế nhân không hề nhìn thấy. Rốt cuộc nàng phải làm thế nào mới cứu được hắn đây?
Cuộc sống thế này, đến bao giờ mới kết thúc?
Lòng nàng tràn ngập cảm giác bất lực, như một con sóng lớn cuốn phăng tất cả. Nàng không biết phải diễn tả nỗi bất lực này thế nào. Nàng chỉ biết, từ khi nàng bước ra khỏi Địa phủ, biết được tất cả những gì đã xảy ra tại Lạc Nhạn Lĩnh, biết được câu nói của Quách Cần Uy với Thôi Tuần: “Cháu không được chết, cháu phải sống, tìm ra kẻ đã hại chết chúng ta,” rồi nghĩ đến hình ảnh Hà Thập Tam và đám thiếu niên kia ném đá vào hắn, miệng cười nói cợt nhả, lòng nàng đau đến mức không chịu nổi.
Lý Doanh đau lòng, nàng buồn bã bởi người mà nàng thích lại lần nữa bị chính người hắn xem trọng nhất làm tổn thương.
Đúng vậy, người nàng thích.
Nàng thích Thôi Tuần.
Không phải sự tò mò ban đầu, cũng không phải lòng trắc ẩn ban sơ, mà là thích. Là sự rung động khi đã thấy hết thảy quá khứ của hắn, thấu hiểu tất cả những bất cam và nhẫn nhịn của hắn, rồi đau lòng đến tột cùng mà nảy sinh tình cảm.
Rõ ràng hắn mang một trái tim thuần khiết, rõ ràng hắn xứng đáng có một cuộc đời tốt đẹp hơn. Tại sao thế gian lại đối xử với hắn như vậy?
Lý Doanh trùm kín đầu trong chăn, khóc đến trời đất mịt mù, chẳng biết đã qua bao lâu.
–
Hai ngày sau, Lý Doanh vẫn ở lì trong phòng, ôm chăn nhưng khó lòng yên giấc. Trong hai ngày ấy, nàng chưa từng đến tìm Thôi Tuần. Không phải nàng không muốn gặp hắn, mà là nàng không dám. Nàng sợ, mỗi lần thấy hắn, nhìn đến vết thương trên trán hắn, nàng lại không kiềm được mà khóc.
Nhưng Thôi Tuần không hiểu được lòng nàng. Hắn chỉ biết trước đây, khi ở Thôi phủ, nàng luôn chủ động đến tìm hắn, chưa từng có chuyện hai ngày liền không thấy mặt nàng. Cuối cùng, Thôi Tuần không nhịn được nữa. Cho dù hắn không muốn bước chân ra khỏi phòng, bởi tiếng xích kêu loảng xoảng trên cổ chân làm hắn thấy hổ thẹn khi đối diện với nàng, thì hôm nay, hắn vẫn hạ quyết tâm, bước ra khỏi cửa.
Tiếng xích dưới chân kéo lê trên nền đất, âm thanh vang dội chẳng thể tránh khỏi. Vì muốn giảm bớt tiếng động, hắn bước rất chậm. Khi đến trước cửa phòng Lý Doanh, hắn chần chừ rất lâu nhưng vẫn không đủ dũng khí để gõ cửa.
Khi hắn lấy hết can đảm gõ cửa, cánh cửa gỗ lại tự động mở ra, phát ra tiếng “cạch” rất nhỏ. Lý Doanh đứng đó, trên người là bộ váy trắng lưu tiên, đôi mắt đỏ hoe sưng húp, ngẩng lên nhìn hắn.
Ban đầu, Thôi Tuần hơi ngượng ngùng, nhưng khi thấy đôi mắt sưng đỏ của nàng, hắn bất giác hỏi: “Cô… làm sao vậy?”
Lý Doanh không trả lời. Nàng chỉ nhìn thân hình gầy gò của hắn trong bộ áo tù, mím môi nói: “Bên ngoài lạnh lắm, ngài vào trong đi.”
Thực ra tiết trời tháng Tư vốn không hề lạnh. Nhưng Thôi Tuần đã bị đọa đày suốt ba năm, cơ thể tổn hao nghiêm trọng. Dù giữa ngày hè nóng bức, hắn vẫn cảm thấy cái lạnh như xuyên thấu tận xương. Thôi Tuần khẽ gật đầu, rồi theo nàng bước vào trong phòng.
–
Lý Doanh đóng kín hết cửa nẻo, chỉ chừa một khe nhỏ ở cửa sổ song gỗ để thông khí. Nàng đốt lò than hương, khiến cả phòng dần ấm áp đến ngột ngạt. Nhưng cũng may nàng là hồn ma, thân thể vốn lạnh hơn người thường nên chẳng cảm thấy nóng nực. Nàng đặt cây kẹp bằng đồng thau xuống sau khi đảo nhẹ lò than, hỏi: “Không lạnh chứ?”
Thôi Tuần lắc đầu: “Không lạnh.”
Cả hai lại rơi vào một khoảng lặng, cuối cùng vẫn là Thôi Tuần mở lời trước: “Mấy ngày nay công chúa khép kín cửa phòng không ra, cô có tâm sự gì sao?”
Trên án thư của Lý Doanh, đặt một con châu chấu bằng cỏ mà Thôi Tuần đã tặng nàng. Nàng nhìn nó, nhẹ giọng đáp: “Coi như là có đi.”
Thôi Tuần hơi ngập ngừng: “Không biết… là tâm sự gì?”
Lý Doanh cắn môi, không đáp. Nàng ngước lên, ánh mắt dừng lại ở vết thương trên trán Thôi Tuần. Hiển nhiên vết thương chưa được xử lý đàng hoàng, đã qua hai ngày nhưng vẫn còn sưng đỏ. Nàng thở dài. So với việc quan tâm đến tâm sự của nàng, sao hắn không nghĩ đến bản thân mình trước đi?
Nàng đứng dậy, từ trong tay áo lấy ra một lọ thuốc bằng sứ trắng: “Ta đã bảo tỳ nữ bằng giấy mang đến ít thuốc trị thương. Để ta bôi thuốc cho ngài.”
Thôi Tuần thoáng ngẩn người, theo bản năng định đưa tay nhận lấy lọ thuốc: “Để ta tự làm.”
Lý Doanh không đưa cho hắn: “Ta sẽ bôi thuốc cho ngài.”
Hắn vẫn nói: “Chỉ là vết thương nhỏ, không cần phiền đến công chúa.”
Lý Doanh đã quỳ ngồi xuống trước mặt hắn, tháo nắp gỗ của lọ thuốc, đổ ra chút cao màu trắng. Nàng dịu dàng nói: “Đối với ngài là vết thương nhỏ, nhưng với ta, ta không muốn thấy ngài chịu bất kỳ tổn thương nào.”
Lời nàng nói thẳng thắn đến mức Thôi Tuần lập tức ngây người. Lý Doanh dùng ngón tay trộn đều thuốc, rồi hơi nhổm người lên, chậm rãi thoa lên vết thương trên trán hắn.
Khi đầu ngón tay nàng vừa chạm vào vết thương, Lý Doanh nhận thấy hàng mi của Thôi Tuần run run, nhưng trên gương mặt hắn không lộ vẻ đau đớn nào. Hắn xưa nay vốn giỏi chịu đau. Khi chịu một trăm trượng phạt kia, dù đau thấu xương, hắn vẫn không phát ra tiếng r.ên rỉ. Nhưng rốt cuộc, trên đời này có ai là không sợ đau? Có ai thật sự là mình đồng da sắt?
Chẳng qua cũng chỉ là thân xác phàm tục.
Sợ làm hắn đau, động tác của Lý Doanh vô cùng nhẹ nhàng. Khoảng cách giữa hai người rất gần, đến mức Thôi Tuần có thể thấy bóng mình phản chiếu trong đôi mắt trong trẻo của nàng. Ánh mắt ấy chuyên chú, như chứa đựng cả thế giới chỉ vì một mình hắn.
Khoảnh khắc đó, Thôi Tuần bỗng ngẩn ngơ. Hóa ra, trên đời này vẫn còn một người, quan tâm đến hắn, lo lắng cho hắn, không muốn hắn chịu bất kỳ thương tổn nào.
Có lẽ, bởi hắn từng gặp quá nhiều ác ý, nên khi đối mặt với tình cảm thuần khiết như vậy, lòng hắn lại sinh ra cảm giác bất an. Hắn tự hỏi, liệu tất cả những điều này có phải chỉ là một giấc mộng? Phải chăng, ngay cả Lý Doanh cũng chỉ là giấc mơ của hắn? Có lẽ trên đời này chẳng hề tồn tại ma quỷ, cũng không tồn tại một linh hồn trong sáng như nàng. Có lẽ chỉ vì hắn quá mỏi mệt, nên mới mơ tưởng có một người ở bên cạnh, cùng hắn đi nốt quãng đời ngắn ngủi còn lại. Nghĩ đến đây, hắn bắt đầu cảm thấy mọi thứ không chân thực.
Lý Doanh đã bôi thuốc xong. Nàng đặt lọ thuốc sứ trắng sang một bên, lấy khăn tay lau sạch thuốc còn dính trên ngón tay. Nhưng Thôi Tuần vẫn bần thần, sắc diện như trôi lạc nơi nào. Lý Doanh dịu giọng hỏi: “Sao thế? Có phải ta vừa làm ngài đau không?”
Thôi Tuần lúc này mới hoàn hồn. Hắn cười khổ lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy ngài đang mải nghĩ gì thế?”
Thôi Tuần nhìn khuôn mặt như ngọc quý của nàng, những suy nghĩ mông lung vừa rồi khiến hắn cảm thấy thật khó để nói ra. Lý Doanh thở dài: “Thật không công bằng. Ta bôi thuốc cho ngài, mà ngay cả đang nghĩ gì, ngài cũng không chịu nói cho ta biết.”
Thôi Tuần có chút không phục: “Ta đã hỏi cô, hai ngày nay cô đóng cửa không ra ngoài là có tâm sự gì, cô cũng đâu chịu nói với ta.”
Lý Doanh nhướng mày: “Được, ngài nói trước, rồi ta sẽ nói sau.”
Câu nói của nàng như xoay chuyển tình thế, khiến Thôi Tuần cứng đờ người. Liệu hắn có thể thổ lộ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu hắn? Ánh mắt hắn lảng tránh, đầu hơi cúi xuống, đến cả đôi tai cũng đỏ lên. Lý Doanh thấy vậy, nhướng nhẹ khóe môi: “Nếu ngài không nói, thì ta cũng không nói nữa.”
Nghe nàng nói vậy, Thôi Tuần lại càng muốn biết lý do vì sao suốt hai ngày nay nàng đóng cửa không ra khỏi phòng. Hắn trầm mặc một lát, cuối cùng khó nhọc mở miệng: “Ta… vừa rồi ta đang nghĩ… cô có thật hay không?”
“Ừm?”
“Ta sợ rằng ngày mai khi mở mắt ra, tất cả chỉ là một giấc mộng. Cô vốn chưa từng tồn tại, và ta cũng chưa từng gặp cô.” Thôi Tuần đáp, giọng đầy vẻ trầm ngâm.
Lý Doanh khẽ cười: “Thì ra ngài đang nghĩ đến điều đó.”
Nàng bất ngờ đưa tay vòng qua eo hắn, tựa đầu vào ngực hắn: “Vậy bây giờ, ta có thật không?”
Thôi Tuần không ngờ nàng lại đột ngột ôm lấy mình, cả người cứng đờ, bàn tay lóng ngóng không biết nên đặt vào đâu. Thân thể Lý Doanh so với hắn ấm áp hơn nhiều, nàng ôm hắn, trong khi lửa than trong phòng vẫn đang cháy rực, khiến hắn cảm thấy sau lưng dường như lấm tấm mồ hôi, chẳng rõ là vì nóng hay là do căng thẳng.
Lý Doanh vẫn ôm chặt hắn, thì thầm bên tai: “Thôi Tuần, ta chỉ là một giấc mộng thôi sao?”
Thôi Tuần bối rối đến nỗi lời nói cũng lắp bắp: “Không… không phải…”
Hắn lại nói: “Nàng là thật.”
Lý Doanh từ từ di chuyển đôi tay từ eo hắn lên tới lưng, chạm nhẹ qua những đốt xương gầy guộc, hai bả vai nhô lên tựa như đôi cánh bướm mỏng manh. Nàng khựng lại, không chạm lên nữa mà buông hắn ra. Giọng nàng thoáng nghẹn ngào: “Thôi Tuần, sao chàng lại gầy đến thế này?”
Thôi Tuần nhìn vào đôi mắt long lanh ngấn lệ của nàng, ngây người.
Nàng đang khóc vì hắn.
Những giọt lệ nhỏ đọng trên hàng mi dài, rung rinh như chực rơi xuống. Nàng vừa cười vừa khóc, nói: “Thôi Tuần, chẳng phải chàng muốn biết hai ngày nay ta có tâm sự gì sao? Tâm sự của ta, chính là đau lòng vì chàng.”
Nàng ngước nhìn hắn, ánh mắt dừng trên những vết thương sưng đỏ dù đã được bôi thuốc: “Ta đã khóc vì chàng suốt hai ngày nay.”
Một giọt lệ lăn xuống gò má trắng ngần như ngọc của nàng. Thôi Tuần ngây ngẩn nhìn, theo bản năng nhấc tay định lau đi, nhưng tiếng xích sắt leng keng nhanh chóng kéo hắn về thực tại. Hắn thở dài: “Cần gì phải vậy?”
Lý Doanh cúi đầu, mắt chăm chú nhìn chiếc cùm đen trên cổ tay hắn. Ánh nhìn ấy khiến Thôi Tuần không khỏi lúng túng. Hắn kéo tay áo tù che đi xiềng xích, nhưng nàng đã đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào chiếc cùm. Nàng nói: “Có phải chàng luôn nghĩ rằng thân chàng mang đầy ô danh, cả đời khổ nhục, nên không xứng để ta khóc vì chàng? Nhưng ta lại cho rằng, trên đời này, không ai xứng hơn chàng cả.”
Nàng nói: “Thôi Tuần, ta không muốn điều tra vụ án của mình nữa, cũng không muốn luân hồi chuyển kiếp. Ta chỉ muốn mãi mãi được ở bên chàng.”
Thôi Tuần lặng người.
Nàng vừa nói, nàng không muốn chuyển kiếp nữa sao? Nhưng chẳng phải đầu thai vẫn luôn là ước mơ lớn nhất của nàng ư? Ban đầu nàng đến tìm hắn, chẳng phải chính vì điều này sao? Nhưng giờ đây, nàng lại không muốn nữa?
Vì sao nàng không muốn? Thôi Tuần không dám nghĩ.
Lý Doanh như còn điều gì muốn nói, nhưng Thôi Tuần lại không dám nghe. Hắn lên tiếng trước: “Đừng nói nữa…”
Hắn biết, chỉ cần nàng không nói ra, giấc mộng này sẽ kéo dài được thêm chút nữa.
Lý Doanh cố chấp: “Không, ta phải nói!”
Thôi Tuần không muốn nghe, định gượng dậy, định rời khỏi nơi này, nhưng chiếc cùm trên tay đã bị Lý Doanh giữ chặt, khiến hắn không thể trốn đi đâu.
Lý Doanh nói từng chữ, từng lời rành rọt: “Ta biết chàng đang nghĩ gì. Chàng đang nghĩ vì sao ta không muốn đầu thai chuyển kiếp, đúng không? Có lẽ chàng đã đoán được, nhưng không dám thừa nhận. Vậy thì để ta nói ra thay chàng: Là vì ta thích chàng. Ta ngưỡng mộ chàng. Ta không muốn rời xa chàng thêm lần nào nữa!”
Nàng nói trong một hơi, đôi mắt đã đong đầy ánh lệ, rồi cười tiếp: “Thôi Tuần, chàng nghe rõ chưa? Ta, Lý Doanh, mến mộ chàng, Thôi Vọng Thư. Dẫu nhân quỷ cách biệt, lòng ta vẫn không đổi.”