Trước cổng Khai Viễn, Lý Doanh tay xách một giỏ trúc đựng hoa Mạn Châu Sa Hoa, chần chừ chưa bước.
Từ phường Tập Hiền phía Tây trở về phường Vĩnh Hưng phía Đông vốn không cần đi qua cổng Khai Viễn. Thế nhưng, chẳng rõ vì cớ gì, nàng lại vô thức đi ngược đường, từng bước chậm rãi tiến đến trước cổng Khai Viễn. Nếu tiếp tục đi về phía Nam, chính là phường Nghĩa Ninh, nơi có Sát Sự Thính tọa lạc.
Đứng trước cổng Khai Viễn, cổng này là cửa thành phía Bắc của Trường An, bên ngoài có quan đạo dẫn thẳng đến Tây Vực. Vì thế, tiếng lục lạc của lạc đà không ngừng vang lên. Các thương nhân người Hồ mũi cao mắt xanh dẫn theo đoàn lạc đà, cầm giấy thông hành xuất trình cho thủ vệ cửa thành kiểm tra. Hồ cơ xinh đẹp, tóc gài hoa tươi, cổ tay đeo lục lạc vàng, mặt che nửa khăn voan, ánh mắt say mê nhìn khung cảnh phồn hoa nhộn nhịp bên trong cổng thành.
Nhưng trong sự náo nhiệt ấy, Lý Doanh không hề dừng chân thưởng lãm. Trong đầu nàng chỉ quanh quẩn bốn chữ Ngư Phù Nguy từng nói: “Rất thích luyện ưng.”
Nghĩ đến những vết thương dữ tợn trên người Thôi Tuần, đôi mày nàng khẽ nhíu, chân cũng vô thức bước về phía Sát Sự Thính. Thế nhưng, đi chưa được hai bước, nàng đã dừng lại.
Một cỗ xe ngựa tam mã thong thả chạy đến. Người thanh niên trong xe vén nhẹ rèm lên, nhìn chăm chú về phía nàng.
Chính là Thôi Tuần.
Hắn có lẽ vừa từ cung Đại Minh trở về Sát Sự Thính, ngang qua cổng Khai Viễn, tình cờ gặp được Lý Doanh.
Bàn tay mềm mại của nàng siết chặt lấy quai giỏ trúc, ánh mắt ngỡ ngàng dừng trên khuôn mặt tái nhợt hơn tuyết của hắn. Nàng mấp máy môi, định nói điều gì đó thì bất chợt, một đội quan viên phi ngựa từ cổng Khai Viễn tiến vào. Đi đầu là một người mặc quan phục màu đỏ sẫm, chính là Đại Lý Tự Thiếu khanh Lư Hoài.
Gần đây, Đại Lý Tự và Sát Sự Thính đều đang truy tìm tung tích Kim Di, hai bên thường xuyên chạm mặt, không ai nhường ai. Lư Hoài ghìm cương ngựa, đôi môi mím chặt, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường khi nhìn vào cỗ xe ngựa của Thôi Tuần.
Đám Hồ cơ tiến vào cổng Khai Viễn không biết thân phận của Lư Hoài hay Thôi Tuần. Khi nhìn thấy gương mặt lộ ra sau rèm của Thôi Tuần, mi mặt như họa, đuôi mắt hơi nhếch, ánh mắt đào hoa rực rỡ mà kiều diễm, sống mũi cao thẳng, đường nét môi tuyệt mỹ, làn da tái nhợt như bạch ngọc. Đôi tay thon dài, sạch sẽ đang vén rèm. Tất cả toát lên vẻ đẹp không tì vết. Đám Hồ cơ đưa mắt nhìn nhau, trên mặt thoáng nét thẹn thùng. Một vài người không kìm được, gỡ hoa tươi trên tóc ném về phía cỗ xe ngựa của Thôi Tuần, thậm chí có kẻ còn tháo cả lục lạc vàng trên cổ tay, ném theo.
Thấy cảnh đó, Lư Hoài cười khẩy: “Quả không hổ danh là Liên Hoa Lang, từ công chúa Đột Quyết cho đến Hồ cơ bình thường, đều bị sắc đẹp của Thôi Thiếu khanh mê hoặc.”
Từ “sắc đẹp” này vốn thường dùng để miêu tả nữ tử. Lư Hoài rõ ràng cố ý dùng từ này để sỉ nhục Thôi Tuần. Lý Doanh cắn môi, trong mắt lóe lên một tia bất mãn. Thôi Tuần lặng lẽ nhìn nàng, hắn cũng thấy rõ ánh mắt đầy phẫn nộ của nàng. Vốn dĩ, hắn không thích đôi co cùng người khác, nhưng hôm nay lại muốn tranh luận một phen.
Hắn thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói với Lư Hoài: “Lư Thiếu khanh vẫn còn thời gian đứng đây nói nhăng nói cuội à, không bằng dốc sức truy tìm tung tích Kim Di, nếu không chẳng phải mấy tháng làm việc ở Đại Lý Tự cũng trở thành công cốc?”
Lư Hoài giận dữ: “Công cốc? Đó là vì ta không học được cách đảo lộn trắng đen, khổ hình bức cung như Thôi Thiếu khanh!”
Thôi Tuần cười lạnh: “Kể cả Lư Thiếu khanh có tấm lòng từ bi như Bồ Tát thì cũng nên nghĩ đến thúc phụ của mình đi chứ.”
Lời này của Thôi Tuần là châm chọc rõ ràng, ý nói Lư Hoài dựa vào quan hệ với thúc phụ là Lư Dụ Dân mới được điều đến Đại Lý Tự. Lư Hoài biến sắc, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy bách tính đều ngước cổ hóng chuyện, dáng vẻ muốn xem kịch vui. Lư Hoài nghiến răng, không muốn tranh cãi tiếp, đành dẫn theo đám quan viên Đại Lý Tự, tức tối bỏ đi.
–
Lư Hoài rời đi, Lý Doanh liếc nhìn Thôi Tuần, nàng cắn nhẹ môi rồi cúi đầu, xoay người bước về hướng Vĩnh Hưng. Xe ngựa của Thôi Tuần chậm rãi theo sau nàng, cho đến khi nàng đi tới một bụi hoa hải đường bên cạnh bờ suối, dừng chân ngồi lại nghỉ ngơi, hắn mới sai xa phu đánh xe rời đi, bản thân thì thong thả bước tới cạnh nàng, khoanh chân ngồi xuống.
Xuân ý dạt dào, những tán hải đường bên dòng suối róc rách soi bóng xuống làn nước trong xanh, cánh hoa hồng phấn nhẹ nhàng theo gió rơi xuống, trôi dạt trên mặt nước, hợp thành một dòng suối hoa. Thôi Tuần cất giọng hỏi: “Sao lại mất hứng nữa rồi?”
Lý Doanh cắn môi, hồi lâu mới đáp: “Không phải đang mất hứng, mà là…”
Là đau lòng.
Nhưng hai chữ cuối cùng, nàng rốt cuộc vẫn không thốt ra, chỉ cúi đầu, nhặt lấy một viên đá cuội, buồn bực ném xuống suối. Thôi Tuần cũng chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng ném từng viên, từng viên đá cuội. Đến khi bên cạnh nàng chẳng còn mấy viên, hắn mới cất lời: “Thì Lư Hoài cũng có làm được gì đâu.”
Lý Doanh nghe vậy, càng thêm bực bội: “Hắn làm được gì không, ta không quan tâm, điều ta quan tâm là…”
Nàng cắn môi, lại không thể nói nốt câu sau, chỉ nhặt thêm một viên đá cuội, ném vào nước, rồi lên tiếng: “Thôi Tuần, sao lại thành ra thế này?”
Thôi Tuần không đáp. Hắn lặng nhìn những cánh hoa rụng, theo dòng suối róc rách trôi về nơi xa xăm, đi đến kết cục chẳng ai hay biết. Lâu thật lâu sau, hắn hơi cúi mắt, chậm rãi nói: “Cô cứ ở ngoài thì việc tra án cũng bất tiện, hay cô dọn về phủ đi.”
Lý Doanh ngơ ngác nhìn những cánh hải đường rơi. Nàng không vội đáp lời. Thôi Tuần lại hỏi: “Vẫn đang giận ta sao?”
Lý Doanh khẽ liếc chiếc giỏ trúc đặt bên mình, bên trên phủ một tấm nắp đậy, Thôi Tuần chẳng thể nhìn thấy bên trong là những đóa Mạn Châu Sa. Nàng đáp: “Thực ra, ta chưa từng giận ngài.”
Thôi Tuần thoáng sững sờ. Lý Doanh gượng cười: “Chỉ là có chút… khó chịu thôi.”
Thôi Tuần mím môi. Hắn hiểu rằng, hôm đó khi nàng nói muốn giúp hắn, hắn lại lần nữa từ chối, hẳn nàng đã đau lòng lắm. Nhưng Lý Doanh vốn dĩ không thuộc về thế gian này. Đợi khi nàng tìm được chân tướng, nàng sẽ có thể chuyển kiếp đầu thai. Một đời này nàng chưa từng làm điều gì xấu, sau khi chuyển kiếp, nàng cũng sẽ giống như kiếp này, được cha mẹ yêu thương, nâng niu như bảo vật. Mà hắn, hắn sao xứng để giữ lại ánh trăng sáng ấy nơi trần thế nhơ bẩn này?
Hắn khẽ nói: “Xin lỗi, vì đã khiến cô khó chịu.”
Hương hoa hải đường dịu nhẹ theo làn gió xuân thoảng qua. Xa xa, núi non xanh thẫm, dòng suối hoa hải đường vẫn miệt mài chảy trôi. Trong khoảnh khắc yên lặng ấy, bên tai Thôi Tuần vang lên giọng nói nhẹ như làn gió của Lý Doanh: “Không, ta không phải khó chịu vì ngài, mà là… đau lòng vì ngài.”
Đau lòng vì những gì hắn chưa từng làm, lại bị người đời khinh khi, sỉ nhục. Đau lòng vì nàng chẳng thể thay đổi điều gì, hoặc có lẽ, không chỉ là đau lòng, mà còn có chút thương xót.
Nàng đang thương xót cho Thôi Tuần.
Thôi Tuần ngẩn người, một lúc lâu sau, hàng mi dài như cánh quạ khẽ rủ xuống, che đi đôi mắt, ánh nhìn mờ mịt tựa như bị màn sương mỏng bao phủ. Hắn không nói thêm lời nào, Lý Doanh cũng lặng im. Nàng chỉ ngắm dòng nước cuốn hoa trôi, hồi lâu sau mới cầm lấy giỏ trúc đựng đầy Mạn Châu Sa, nói: “Thôi Tuần, ta đi trước.”
Thôi Tuần lặng lẽ gật đầu. Lý Doanh đứng dậy, bước đi vài bước, lại không kìm được mà ngoái đầu nhìn hắn. Trong ánh chiều tà, bóng dáng hắn ngồi lặng lẽ bên dòng suối hoa hải đường, bộ lông hồ ly bạc trắng phủ trên lưng tựa như sương tuyết tinh khôi, nhưng thực tế, thân thể ấy lại vướng bùn nhơ, tiếng xấu muôn đời.
Lý Doanh bỗng thấy không đành lòng nhìn thêm, nàng quay đầu, siết chặt giỏ trúc trong tay, cắn môi, rồi bước nhanh rời khỏi.
–
Trở về tân trạch ở phường Vĩnh Hưng, Lý Doanh lấy từ trong giỏ ra một đóa Mạn Châu Sa, cánh hoa đỏ thẫm như máu, diễm lệ yêu kiều. Nàng đặt Mạn Châu Sa vào lư hương bạc năm chân, từng làn khói xanh nhè nhẹ cuộn lên qua những hoa văn mây khắc rỗng trên nắp lò. Trên án kỷ gỗ đàn hương, thanh loan đao bằng vàng phát ra ánh sáng xanh mờ ảo, bóng dáng của A Sử Na Gia chậm rãi hiện lên.
A Sử Na Gia dường như ngửi được mùi gì đó, vui vẻ bước về phía Lý Doanh, nhưng chẳng mấy chốc lại co rúm lùi sâu vài bước. Nàng bối rối hỏi: “Cô vừa… gặp được Thôi Tuần sao?”
Lý Doanh khẽ gật đầu. A Sử Na Gia lại hỏi: “Cô là bạn của Thôi Tuần sao?”
Nàng lại gật đầu, đáp: “Công chúa A Sử Na Gia này, có phải cô rất thích Thôi Tuần không?”
A Sử Na Gia sững sờ, hai gò má trắng muốt thoáng chốc nhuốm sắc đỏ. Nàng chần chừ hồi lâu, không dám thừa nhận cũng chẳng dám phủ nhận. Lý Doanh khẽ thở dài một tiếng, nghiêm mặt nói: “Công chúa A Sử Na Gia, ta muốn cứu Thôi Tuần. Cô có thể giúp ta không?”
Sắc mặt A Sử Na Gia lập tức trở nên vô cùng căng thẳng: “Tại sao lại phải cứu chàng? Chàng xảy ra chuyện gì rồi?”
Lý Doanh thở dài: “Tình cảnh của hắn… không được tốt lắm. Cô có thể giúp ta không?”
A Sử Na Gia nhìn nàng, lần này, nghiêm túc gật đầu.
–
Trong thư phòng, mùi hương dị thường từ Mạn Châu Sa đang cháy trong lư bạc năm chân lan tỏa khắp không gian. Lý Doanh kể cho A Sử Na Gia nghe về thân phận của mình, đồng thời giải thích quan hệ giữa nàng và Thôi Tuần, cùng chức quan hiện tại của hắn ở Đại Chu và những lời dị nghị không dứt. Cuối cùng, nàng cũng biết, A Sử Na Gia đã mất bốn năm trước, đúng vào năm Thôi Tuần rời khỏi Đột Quyết. Nàng cất tiếng hỏi: “Công chúa A Sử Na Gia, ta có rất nhiều điều muốn hỏi cô, nhưng điều ta muốn biết nhất là: Thôi Tuần… rốt cuộc đã bao giờ hắn đầu hàng Đột Quyết chưa?”
A Sử Na Gia gấp gáp nói: “Tại sao các người cứ nói như vậy? Chàng chưa từng đầu hàng Đột Quyết!”
Dù trong lòng vốn đã tin tưởng, nhưng khi nghe A Sử Na Gia xác nhận, Lý Doanh vẫn không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nàng lại hỏi: “Vậy thời gian hắn ở Đột Quyết, rốt cuộc đã trải qua những gì?”
A Sử Na Gia ngập ngừng: “Ta… ta không muốn nhớ lại.”
“Tại sao lại không muốn nhớ?”
Trong đôi mắt A Sử Na Gia càng lộ rõ vẻ bi thương: “Vì nhớ đến sẽ khiến lòng ta tràn đầy sợ hãi. Sau nỗi sợ, chỉ còn lại sự day dứt vì đã phụ lòng chàng.”
Lý Doanh nghe xong, cảm thấy những gì Thôi Tuần đã trải qua e rằng còn đau đớn vượt xa tưởng tượng của nàng. Nàng trấn tĩnh lại, nói: “Công chúa A Sử Na Gia, tuy cô không muốn nhớ lại, nhưng ta muốn cứu Thôi Tuần, ta nhất định phải biết hắn đã trải qua những gì.”
Hai chữ “cứu hắn” khiến A Sử Na Gia quyết tâm. Nàng đưa tay ra: “Ta không muốn kể lại những chuyện đó. Nếu cô thật sự muốn biết, vậy hãy bước vào ký ức của ta, tự mình chứng kiến.”
–
Mạn Châu Sa, nối liền sinh tử, chứa đựng bí mật luân hồi. Trong làn khói xanh mỏng, Lý Doanh đặt tay lên tay A Sử Na Gia. Một luồng ánh sáng trắng chói lòa bao phủ khắp thân nàng. Ánh sáng mạnh mẽ khiến nàng không kìm được nhắm mắt. Khi ánh sáng tan đi, nàng mở mắt, thấy mình đang đứng giữa một thảo nguyên rộng lớn.
Trời xanh trong vắt, cỏ xanh mướt mắt, xung quanh là những lều trại nối tiếp nhau. Xa xa, từng đàn cừu đang ung dung gặm cỏ, những binh lính Đột Quyết mặc giáp trụ cưỡi ngựa phi nhanh trên thảo nguyên. Lý Doanh buột miệng hỏi: “Đây là nơi nào?”
“Đây là vương đình Đột Quyết.”
A Sử Na Gia dẫn nàng tiến về phía trước. Lý Doanh nhìn thấy nam nữ già trẻ đều đang đổ về phía một chiếc lều tráng lệ. Đỉnh lều nhọn như hình nón, dựng bằng khung gỗ, tường được bao phủ bằng da thú. Trên lều thêu họa tiết sói xanh đậm.
A Sử Na Gia nói: “Đó là đại trướng của bá phụ ta, Khả hãn Ni Đô.”
Đám thần dân Đột Quyết đổ về phía hãn trướng, ai nấy trên mặt đều hiện rõ vẻ hân hoan, như đang chờ mong điều gì đó. Lý Doanh còn nhìn thấy A Sử Na Gia, có lẽ là A Sử Na Gia của bốn năm trước. So với hình bóng đầy đau thương hiện tại, A Sử Na Gia bốn năm trước vẫn còn nét hồn nhiên, tò mò.
Nàng kéo tay thị nữ bên cạnh, vừa căng thẳng vừa háo hức ngóng nhìn. Lý Doanh buột miệng hỏi: “Họ đang chờ đợi gì thế?”
A Sử Na Gia khẽ đáp: “Họ đang chờ… lễ hiến tù binh.”