Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những gì xảy ra trên triều, Thôi Tuần đều kể lại tường tận cho Lý Doanh, bao gồm cả đoạn đối thoại giữa Long Hưng Đế và Thái hậu.

Lý Doanh thoạt đầu nhíu mày: “A đệ thật hồ đồ. Dẫu Lư Dụ Dân là thầy của nó, nhưng nó là hoàng đế Đại Chu. Lư Dụ Dân lại hại chết biết bao tướng sĩ và bách tính Đại Chu, sao nó có thể vì tình riêng mà che chở cho ông ta được?”

Nói xong, nàng liền thở dài: “May mà cuối cùng nó cũng tỉnh ngộ. Lư Dụ Dân, Bùi Quan Nhạc và những kẻ khác đều đã nhận lấy hình phạt thích đáng. Thiên Uy quân rốt cuộc cũng được rửa sạch oan khuất.”

Nàng đưa tay vuốt lên gương mặt Thôi Tuần, từ xương mày đến sống mũi. So với Thôi Tuần sáu năm trước mà nàng từng thấy qua ký ức của A Sử Na Gia, hắn bây giờ gầy hơn rất nhiều. Một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng nàng. Sáu năm qua, hắn sống cảnh người không ra người, quỷ không ra quỷ, kẻ thủ ác cuối cùng cũng bị đưa ra trước công lý. Nàng hỏi Thôi Tuần: “Thập Thất lang, sau này chàng có dự định gì chưa?”

Thôi Tuần lặng im một lúc, đáp: “Ta không muốn làm Thiếu khanh Sát Sự Thính nữa.”

Hắn từng chấp nhận làm chức Thiếu khanh Sát Sự Thính chỉ để có được quyền lực điều tra chân tướng. Nay tâm nguyện đã thành, hắn không còn muốn tiếp tục làm tay sai cho triều đình. Lý Doanh gật đầu, chẳng hề bất ngờ: “Vậy chàng định khi nào sẽ thưa chuyện từ quan với a nương?”

Nghe nàng hỏi, Thôi Tuần lại có chút do dự. Lý Doanh nhìn hắn, hỏi thêm: “Chàng vẫn còn chuyện gì chưa buông được, đúng không?”

Ánh mắt Thôi Tuần thoáng chút hoang mang. Lý Doanh đoán: “Chàng vẫn nghi ngờ a đệ?”

Nàng thật thông minh, lúc nào cũng đoán được tâm tư của hắn. Thôi Tuần mím môi, hàng mi đen dài như cánh quạ cụp xuống, giọng hắn trầm thấp: “Xin lỗi nàng, người là a đệ của nàng, ta không nên nghi ngờ người…”

Lý Doanh lắc đầu: “Chàng có nghi ngờ cũng là điều bình thường thôi. Dẫu sao, việc Thiên Uy quân bị tiêu diệt lại đúng lúc a đệ có cơ hội thân chính. Nhưng lời nó biện giải cũng có phần hợp lý. Nó không có lý do gì để liều mình trở thành một vị vua mất nước chỉ vì muốn thân chính. Cái giá đó quá đắt. Hơn nữa, chàng cũng không có chứng cứ nào chứng minh nó liên quan đến chuyện này, đúng không?”

Thôi Tuần ngẩn người. Ba năm làm Thiếu khanh Sát Sự Thính, hắn chỉ tìm ra được mối liên hệ giữa Lư Dụ Dân, Thẩm Khuyết, Bùi Quan Nhạc với vụ án của Thiên Uy quân, nhưng không hề có bằng chứng nào cho thấy sự tham gia của Long Hưng Đế.

Lý Doanh nói: “Nếu chàng vẫn còn nghi ngờ, thì tạm thời đừng vội từ quan. Hãy tiếp tục quan sát thêm một thời gian. Đợi đến khi chắc chắn a đệ không liên quan đến chuyện này, lúc đó chàng từ quan cũng chưa muộn.”

Thôi Tuần chăm chú nhìn đôi mắt trong sáng của Lý Doanh, lòng hắn như có dòng nước ấm róc rách chảy qua. Hắn khẽ gật đầu, nói: “Ừm.”

Vụ án của Thiên Uy quân được đẩy nhanh tiến độ, chưa đầy một tháng đã kết thúc xét xử. Kẻ chủ mưu là Bùi Quan Nhạc cùng Thẩm Khuyết bị phán hình phạt lăng trì, những đồng lõa khác đều bị xử trảm. Ngày hành hình, Thịnh A Man cùng Hà Thập Tam và những thân nhân khác của Thiên Uy quân ôm bài vị của người thân, đứng dưới pháp trường quan sát, cứ như thể Thiên Uy quân được tận mắt thấy những kẻ hại đã mình phải đền tội. Nhưng dù là vậy, những người đã khuất, chung quy cũng chẳng thể trở về.

Long Hưng Đế hạ tội kỷ chiếu, [1] tự trách bản thân thiếu cẩn trọng, tin lầm gian thần, gây hại trung thần lương dân, làm khổ bách tính sáu châu. Trong chiếu thư, người ra lệnh trả lại tài sản đã bị tịch thu của Thiên Uy quân, cho phép họ mai táng người thân, đồng thời ban phát hậu lễ an ủi. Người cũng hạ lệnh yêu cầu quan phủ các cấp chăm sóc chu đáo cho gia quyến của họ. Cuối chiếu thư, người viết: “Kẻ gian thần làm hại quốc gia, tội ở trẫm. Trẫm không xứng là quân vương, thực cảm thấy hổ thẹn. Chỉ có thể sửa sai, dùng người ngay thẳng, tuyển chọn hiền tài, mở đường ngôn luận, giữ vững cương thổ để chuộc lại tội lỗi của mình. Mong rằng từ nay thiên tai địch họa đều giáng lên người trẫm, đừng làm tổn hại sự an bình của bách tính.”

[1] Tội kỷ chiếu (罪己诏) là một chiếu thư do hoàng đế ban hành, trong đó nhà vua công khai thừa nhận lỗi lầm hoặc trách nhiệm của mình đối với những sai lầm hoặc tai họa xảy ra trong đất nước. Đây là một hành động thể hiện sự tự kiểm điểm, khiêm nhường và trách nhiệm của người đứng đầu quốc gia, thường được thực hiện trong bối cảnh có những biến cố nghiêm trọng, như mất mùa, thiên tai, chính trị rối ren, hoặc sai lầm trong quản lý triều đình.

Đây là tội kỷ chiếu đầu tiên kể từ khi triều Đại Chu thành lập. Đại Chu xây dựng trên nền tảng trung hiếu, tư tưởng trung quân hiếu đễ [2] đã khắc sâu vào xương tủy của mỗi người. Khi quân phụ hạ tội kỷ chiếu, thiên hạ đều kinh ngạc. Người đương thời đã mô tả phản ứng của mọi người lúc ấy là: “Quần thần rơi lệ, bách tính nghẹn ngào, binh sĩ đều khóc.” Lòng người bốn phương đều hướng về cung Đại Minh.

[2] Trung quân hiếu đễ (忠君孝悌) là một khái niệm quan trọng trong hệ tư tưởng Nho giáo, phản ánh các giá trị cốt lõi về đạo đức và trách nhiệm của con người trong xã hội phong kiến. Cụm từ này bao gồm hai phần chính:

1. Trung quân (忠君): Nghĩa là trung thành với quân vương, cống hiến hết lòng cho đất nước và nhà vua. Đây là phẩm chất quan trọng của bề tôi và quan lại dưới chế độ quân chủ. “Trung quân” yêu cầu con người phải đặt lợi ích của triều đình và quốc gia lên trên lợi ích cá nhân, sẵn sàng hy sinh vì sự an nguy của đất nước và tôn trọng quyền lực tối cao của vua.

2. Hiếu đễ (孝悌):

– Hiếu (孝): Nghĩa là lòng hiếu thảo với cha mẹ, kính trọng và phụng dưỡng cha mẹ khi còn sống, giữ gìn danh dự của gia đình và thực hiện nghi lễ chu đáo sau khi cha mẹ qua đời.

– Đễ (悌): Nghĩa là sự kính trọng, nhường nhịn và yêu thương giữa anh chị em trong gia đình.

Mọi chuyện dường như đang chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp. Kế Thanh Dương thông báo với gia quyến của Quách Cần Uy rằng có thể đưa thủ cấp của ông từ chùa Tây Minh về hạ táng. Ngày đón thủ cấp, triều đình đặc biệt phái Kinh Triệu Doãn Tiết Vạn Triệt cùng con trai của Quách Cần Uy là Quách Húc vào chùa. Long Hưng Đế tự nhận mình có tội, không muốn bước vào chùa Tây Minh, chỉ dẫn bá quan đứng chờ bên ngoài. Dân chúng Trường An kéo đến xem rất đông, ai nấy đều xúc động trước sự anh minh của hoàng đế và khí tiết của Quách Cần Uy. 

Quách Húc ôm một chiếc hộp gỗ bước ra từ điện Phật, mắt rưng rưng ánh lệ. Từ sau sự kiện ở Lạc Nhạn Lĩnh, vì tội của phụ thân, hắn bị lưu đày đến đất Tịch Tây. Tịch Tây là nơi còn hẻo lánh hơn cả Lĩnh Nam, nghìn dặm cằn cỗi, cỏ cây cũng không mọc nổi. Một người hơn hai mươi tuổi, vì những khắc nghiệt nơi đó mà già nua như người đã ngoài bốn mươi. Nếu không nhờ Thôi Tuần sai người vượt đường xa bí mật chăm sóc, chỉ e hắn đã sớm bỏ mạng ở nơi hoang vu ấy.

Từ khi biết thủ cấp của Quách Cần Uy bị làm thành chén đựng rượu, Tiết Vạn Triệt đã khóc không ngừng. Ông thở dài: “Thánh nhân đã ban mảnh đất trong khu vực hoàng lăng, cho phép Quách soái được an táng tại đế lăng, còn hạ lệnh quan viên từ cửu phẩm trở lên đều đến đưa tiễn. Điều này cũng xem như sự an ủi lớn đối với Quách soái.”

Quách Húc lại ngập ngừng một chút. Dù có phụ thân là mãnh tướng nhưng bản thân hắn lại vô cùng tầm thường. Hắn không thích võ nghệ, học hành cũng nhiều lần thi không đỗ. Quách Cần Uy là người cương trực, không chịu cầu xin Thái hậu ban chức tước, nên hắn vẫn là một kẻ áo vải, ở quê nhà làm nông, phụng dưỡng tổ mẫu và mẹ ruột. Khi Quách Cần Uy làm Phó Đô hộ phủ An Tây, hắn không được chút lợi lộc nào. Sau khi phụ thân bại trận tự vẫn, hắn lại bị liên lụy lưu đày. Dẫu vậy, hắn chưa từng oán trách phụ thân, ngược lại luôn tôn kính sâu sắc. Hắn nói: “Phụ thân ta được chôn cùng đế lăng, quả là hoàng ân mênh mông. Chỉ là, Tiết Triệu Doãn, liệu ngài có thể giúp ta thỉnh cầu Thánh nhân thu hồi mệnh lệnh này không?”

Tiết Vạn Triệt sửng sốt: “Vì sao?”

“Điều phụ thân mong muốn nhất hẳn là được an táng tại Lạc Nhạn Lĩnh.” Quách Húc nói: “Nơi ấy có năm vạn binh sĩ Thiên Uy quân mà ông coi như con ruột. Trong số họ, có những người đã mất hết thân nhân, chỉ có thể an nghỉ tại Lạc Nhạn Lĩnh. Nhất định phụ thân ta sẽ không muốn rời xa bất kỳ binh sĩ nào của mình.”

Khi nghe vậy, Tiết Vạn Triệt không khỏi lên tiếng: “Nhưng được bồi táng ở đế lăng là vinh hạnh chí tôn của văn thần, tướng lĩnh từ xưa đến nay. Hơn nữa, Đại Chu đã quy định, nếu đời cha ông được an táng tại đế lăng, con cháu muốn táng cùng cũng sẽ được chấp thuận. Phụ thân của ngươi được bồi táng tại đế lăng, sau này ngươi và cả con cháu ngươi đều có thể được chôn cất cùng. Đây không chỉ là vinh dự của riêng ngươi, mà còn là vinh quang của cả gia tộc ngươi. Ngươi thật sự không muốn sao?”

Quách Húc lắc đầu, đáp: “Một vị tướng sẽ không bao giờ từ bỏ binh sĩ của mình. Phụ thân ta là một vị tướng tài ba nhất, ta là con của người, sao có thể vì ham danh lợi mà phớt lờ tâm nguyện của người được? Sau khi ta chết, dù chôn cất ở quê nhà hay trong đế lăng thì cũng đều là chôn cất, ta không quan tâm. Ta chỉ mong tâm nguyện của phụ thân có thể được hoàn thành.”

“Nhưng Lạc Nhạn Lĩnh hiện vẫn nằm dưới gót sắt của Đột Quyết. Ngươi không thể đưa linh cữu phụ thân mình về đó an táng.”

“Đại Chu binh cường mã tráng, lại vừa trừ bỏ gian nịnh. Ta tin rằng một ngày nào đó Lạc Nhạn Lĩnh trở về trong tay Đại Chu. Trước mắt, ta sẽ đưa thủ cấp của của phụ thân về an táng trước ở quê nhà. Đợi đến ngày vương sư bình định phương bắc, rồi sẽ cải táng, hợp thổ với di thể phụ thân ở Lạc Nhạn Lĩnh.”

Tiết Vạn Triệt xúc động muôn phần, trong lòng thực sự khâm phục sự trung hậu, chính trực của người thanh niên trước mắt. Ông nói: “Chuyện này, ta sẽ tấu lên Thánh nhân. Tin rằng Thánh nhân sẽ vui lòng chấp thuận.”

“Đa tạ Tiết Triệu Doãn.”

Tiết Vạn Triệt ngừng một chút, lại nói: “Nghe nói hiền chất vẫn chưa thành thân. Người từng đính ước trước đây cũng đã hủy hôn sau khi hiền chất bị lưu đày. Nếu hiền chất không chê, ta có một nữ nhi, năm nay vừa tròn mười tám, có thể gả cho hiền chất.”

Nghe vậy, Quách Húc hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó, hắn khéo léo từ chối: “Đa tạ Tiết Triệu Doãn coi trọng, nhưng ta đã có người trong lòng.”

“Ồ? Là ai vậy?”

“Là một nữ tử bình dân rất đỗi bình thường. Nếu không có nàng, ta đã chết ở Tịch Tây. Nàng không chê ta ngốc nghếch, cũng không chê thân phận phạm nhân của ta, trái lại luôn ân cần chăm sóc ta. Lần này được đặc xá về Trường An, ta đã dẫn nàng về theo. Sau khi thưa chuyện với mẫu thân, ta sẽ chính thức cưới nàng vào cửa.”

Tiết Vạn Triệt gật đầu, thở dài một hơi: “Hiền chất quả không hổ danh là hậu duệ của Quách Cần Uy!”

Cho dù xuất thân bình thường, vẫn giữ được phẩm hạnh thanh cao, không vì nghèo mà cầu phú, không vì hèn mà nịnh giàu. Chỉ có người như vậy, mới xứng đáng làm con của Quách Cần Uy.

Khi Quách Húc và Tiết Vạn Triệt ôm hộp gỗ bước ra, Long Hưng Đế từ ngự liễn màu vàng sáng bước xuống, đón lấy hộp gỗ, nước mắt tuôn rơi, nghẹn ngào than thở: “Quách soái, là trẫm đã tin nhầm gian thần, để mất một vị lương tướng, khiến thi hài của khanh bị người Đột Quyết nhục nhã như vậy. Là trẫm có lỗi với khanh!”

Quần thần và bách tính đều quỳ rạp trên đất, nước mắt đong đầy. Một phần là vì thương cảm vị trung thần bị gian thần hãm hại, đầu lâu còn bị chế thành vật đựng rượu. Phần khác là vì xúc động trước sự tự trách, biết hối cải của quân phụ.

Chỉ là, Thôi Tuần lại không xuất hiện trong hàng ngũ quần thần, mà đứng trên một triền núi cách đó không xa, lặng lẽ nhìn cảnh tượng long trọng bên ngoài chùa Tây Minh.

Kế Thanh Dương và Lý Doanh đứng bên cạnh hắn. Kế Thanh Dương nhìn thoáng qua chiếc áo khoác hạc màu đen huyền dày sụ mà Thôi Tuần đang khoác trên người. Trời tháng tám, vậy mà hắn còn mặc áo khoác dày như thế, hẳn cơ thể đã suy yếu đến mức khó mà chống đỡ nổi. Sau đó, Kế Thanh Dương nhìn xuống cảnh tượng quân thần hòa hợp dưới chân núi, cất lời: “Nếu không nhờ Thôi Thiếu khanh đến Lĩnh Nam áp giải Thẩm Khuyết, e rằng hắn đã chết dọc đường, Quách soái cũng chẳng thể được rửa oan. Luận công lao, Thôi Thiếu khanh phải là người đứng đầu. Ngài đáng ra nên xuất hiện giữa khung cảnh hoa tươi vây quanh như thế này, đón nhận sự tán dương của bá tánh.”

Thôi Tuần thản nhiên đáp: “Kế đại hiệp cửu tử nhất sinh đưa thủ cấp của Quách soái về Trường An, chẳng phải cũng không lưu lại tên họ đó sao?”

Kế Thanh Dương cười nhạt: “Ta nên dùng thân phận gì? Chỉ là kẻ tội đồ của Bách Kỵ Tư, đương nhiên không thể lưu danh.”

Lý Doanh chen vào: “Ngài là không thể, còn chàng là không muốn.”

Kế Thanh Dương thắc mắc: “Vì sao?”

Lý Doanh nhìn xuống Long Hưng Đế đang ôm hộp gỗ, nước mắt lăn dài: “Chàng vẫn ngờ rằng a đệ ta có liên quan đến vụ án của Thiên Uy quân.”

Kế Thanh Dương ngẩn ra, nói: “Không thể nào.”

Lý Doanh vội hỏi: “Ngay cả ngài cũng thấy không thể nào sao?”

Kế Thanh Dương trầm ngâm một lát, đáp: “Ta chỉ suy luận theo lẽ thường, làm gì có hoàng đế nào lại tự nguyện cắt đất nhường dân, dễ dàng vứt bỏ thần tử của mình? Chẳng lẽ hắn không sợ khi xuống suối vàng sẽ không dám đối mặt với liệt tổ liệt tông? Hơn nữa,Thánh nhân thoạt nhìn không giống một hôn quân mù quáng. Theo ta thấy, chẳng qua lúc đó người còn trẻ, bị Lư Dụ Dân che mắt mà thôi. Dù sao thì thời điểm ấy, thiên hạ đều bị Lư Dụ Dân mê hoặc, ngài không thể yêu cầu một vị đế vương sống nơi thâm cung lập tức nhận ra oan khuất của Thiên Uy quân ngay khi sự việc vừa xảy ra? Điều đó rất không thực tế.”

Lời của Kế Thanh Dương có vài phần đạo lý. Long Hưng Đế sống nơi thâm cung, chưa từng ra khỏi cung cấm, hầu như mọi tin tức đều thông qua lời kể của Lư Dụ Dân. Huống hồ khi đó hắn mới mười bảy tuổi, không thể có hỏa nhãn kim tinh để nhìn thấu mọi âm mưu. Thôi Tuần nghe một người từng trải khắp nơi như Kế Thanh Dương nói vậy, trong lòng cũng thoáng dao động. Lẽ nào, sự nghi ngờ của hắn bấy lâu lại là sai lầm?

Kế Thanh Dương vỗ vai hắn, nói: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, giờ mọi chuyện đã được giải quyết, ngài nên trân trọng người trước mắt, đừng lãng phí thời gian vào những nghi ngờ vô nghĩa nữa.”

Thôi Tuần liếc nhìn Lý Doanh, trong lòng không khỏi cảm thấy đôi phần hổ thẹn. Thời gian còn lại của hắn không biết được bao lâu, mà Lý Doanh đã chờ đợi hắn quá lâu rồi. Hắn không nên để nàng phải tiếp tục chờ đợi.

Lý trí lẫn tình cảm đều mách bảo hắn rằng nên nghe theo lời Kế Thanh Dương, không để thời gian trôi qua trong những hoài nghi vô ích. Thế nhưng, hắn vẫn ngập ngừng trong giây lát, rồi miễn cưỡng nói: “Ta sẽ làm vậy.”

Kế Thanh Dương không nhận ra sự khác thường, chỉ cười ha hả: “Nghĩ thông suốt là tốt rồi. Khi ta mang tin đến cho Quách Húc, có thấy một nữ nhân đi cùng hắn trở về. Trông nàng ấy chẳng giống người dân bình thường, mà lại có vẻ như ám thám. Đừng nói là do ngài phái đi đấy nhé?”

Thôi Tuần thừa nhận: “Đúng vậy, là ta phái nàng tới chăm sóc Quách Húc. Không ngờ nàng lại nảy sinh tình cảm với Quách Húc. Ta đã nói với nàng, không cần trở về Sát Sự Thính nữa, sau này hãy sống yên ổn bên Quách Húc.”

Kế Thanh Dương bật cười: “Ngài tìm nương tử cho người khác, sao lại quên mất nương tử của mình rồi?”

Lý Doanh nghe thấy hai chữ “nương tử,” mặt nàng lập tức đỏ bừng. Thôi Tuần ngắm gương mặt đỏ ửng như hoa đào của nàng, trong lòng khẽ xao động. Hắn nở nụ cười, dịu dàng nói: “Sẽ không quên đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK