Thôi Tuần lại bắt đầu dùng thứ thuốc ấy.
Nhưng lần này, hắn không giấu giếm Lý Doanh.
Dẫu vậy, mỗi khi uống thuốc, hắn vẫn lặng lẽ tránh mặt nàng, không để nàng nhìn thấy. Cũng chính vì điều này, lòng nàng càng thêm nặng trĩu. Nhìn sắc diện Thôi Tuần dần có chuyển biến, nàng chỉ quay đi, ánh mắt dừng trên đám cỏ xanh mướt dưới chân, giả vờ như không để tâm mà khẽ nói: “Hôm rời Trường An, chàng bảo rằng, nếu làm ta giận, chàng sẽ bện một nghìn con châu chấu bằng cỏ để chuộc lỗi. Thế mà giờ, chàng chưa bện nổi một con, ta đã tha lỗi cho chàng rồi. Nghĩ lại, thấy chàng được hời ghê quá.”
Thôi Tuần nghe vậy, rũ mắt, nhổ một nhành cỏ dại trên đất, tỉ mỉ gấp thành một con châu chấu nhỏ tinh xảo, rồi đưa đến trước mặt nàng. Lý Doanh lắc đầu: “Không cần.”
Nàng ngừng một lát rồi nói: “Đã bảo là tha lỗi cho chàng rồi, không cần bện nữa.”
Thôi Tuần nắm chặt con châu chấu trong lòng bàn tay. Hắn cúi đầu, câu nói đã quanh quẩn trong lòng hắn bấy lâu nay, cuối cùng cũng bật ra khỏi miệng: “Minh Nguyệt Châu, ta luôn cảm thấy, ông trời vẫn còn thương xót ta.”
“Hửm?”
“Bởi vì chính điều đó đã khiến ta gặp được nàng.” Giọng Thôi Tuần trầm thấp: “Trên thế gian này, không ai đối tốt với ta hơn nàng cả.”
Thế gian bao la, có người căm ghét hắn, có người ghê tởm hắn, có người h.am m.uốn hắn, có người muốn giết hắn, có người muốn lợi dụng hắn, cũng có người muốn chiếm đoạt hắn. Chỉ có mình nàng, dám mạnh mẽ đến gần hắn, khám phá con người hắn, cứu vớt hắn. Sự tử tế của nàng dành cho hắn, không vướng chút tư lợi hay d.ục v.ọng chiếm hữu nào. Tình yêu nàng dành cho hắn, thuần khiết và trong sáng nhất.
Hắn phải may mắn đến cỡ nào mới có thể gặp được nàng?
Hắn cúi đầu, nói: “Nhưng nàng càng tốt với ta, ta lại càng cảm thấy mình không xứng đáng. Ta còn lừa dối nàng, làm nàng tổn thương…”
Nghe vậy, Lý Doanh mỉm cười. Nàng tách tay hắn ra, lấy con châu chấu cỏ trong lòng bàn tay hắn. Sau đó, nàng lay nhẹ đôi cánh cỏ của con châu chấu, ánh mắt sáng ngời, nét tinh nghịch của thiếu nữ mười sáu tuổi hiện rõ trên khuôn mặt. Nhìn con châu chấu lay động, nàng bỗng nhiên nói: “Thập Thất lang, trước ngày rời Trường An, ta vốn định nói với chàng rằng, nếu lần này chàng giúp Thiên Uy quân được rửa oan, liệu chàng có thể từ chức Thiếu khanh của Sát Sự Thính, cùng ta đi khắp non sông Đại Chu hay không? Nhưng giờ nghĩ lại, ta thấy mình không nên nói như vậy. Chàng từ chức hay không, nên do chàng tự quyết định. Chàng là một cá nhân độc lập, ta không thể vì chàng yêu ta mà đem tình yêu ấy ra làm áp lực ép buộc chàng.”
Nàng ngừng lại đôi chút, rồi thở dài: “Thập Thất lang, chàng và ta, đều là lần đầu tiên biết thích một người. Trong lúc ở bên nhau, khó tránh khỏi những lúc sai sót. Nhưng, thời gian quý giá nhường này, hà tất phải phí hoài vào việc phân định đúng sai?”
Thôi Tuần nghe xong, từ từ ngẩng đầu lên, ngơ ngẩn nhìn nàng. Lý Doanh nhoẻn cười: “Ta chẳng còn lòng dạ đâu để so đo, chẳng nhẽ chàng còn muốn so đo tiếp nữa? Ta khuyên chàng một câu: đừng nghĩ nhiều kẻo tổn hại tinh thần.”
Đôi mắt đen láy của Thôi Tuần cuối cùng cũng hiện lên những tia sáng dịu dàng, hắn khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt bất giác dừng lại ở chiếc trâm phượng cài trên mái tóc đen óng của Lý Doanh. Đầu trâm được chế tác tinh xảo, chính giữa khảm một viên minh châu sáng rực. Hắn nhìn chằm chằm vào viên châu, như chìm vào cõi mộng.
Lý Doanh đưa tay sờ lên tóc theo ánh mắt của hắn, nàng thuận miệng hỏi: “Chàng nhìn đầu trâm làm gì?”
Thôi Tuần lắc đầu: “Không nhìn đầu trâm.”
“Thế chàng nhìn gì?”
“Nhìn… minh châu.” Hắn dừng một chút, rồi nói: “Vừa rồi, ta chợt nhớ đến một đoạn trong Sưu Thần Ký, miêu tả về minh châu.”
Đoạn văn đó viết rằng: Minh nguyệt châu, viên tròn đầy một tấc, trắng tinh thuần khiết, ban đêm tỏa sáng rực rỡ, tựa như ánh trăng, là bảo vật vô giá trên đời.
Mỗi một chữ, đều tựa như nói về nàng.
Mà hắn, lại có thể sở hữu viên bảo châu quý giá ấy. Điều này làm sao không khiến hắn vừa kinh sợ vừa cảm kích, phúc đức như tích tận ba đời.
Lý Doanh cũng từng đọc Sưu Thần Ký, nghe hắn nói, nàng dần hiểu ra ý tứ, rồi bất giác đỏ mặt. Nàng không nghĩ bản thân mình tốt đẹp đến vậy, những lời nàng nói với hắn, chẳng qua đều xuất phát từ tận đáy lòng mà thôi.
Nàng cảm thấy tai mình nóng ran, để che giấu nỗi thẹn thùng, nàng liền chuyển chủ đề: “Phải rồi, hôm ở đàn Vân Trạch, rõ ràng ta thấy túi hương của ta rơi xuống từ người chàng. Chẳng phải chàng nói túi hương đó chàng làm mất rồi sao?”
Thôi Tuần vốn đã lường trước nàng sẽ chất vấn hắn, nhưng khi nàng thực sự hỏi đến, hắn vẫn ấp úng, không biết phải trả lời sao. Lý Doanh bừng tỉnh: “Chẳng lẽ, chàng không muốn trả túi hương cho ta, nên mới bảo là mất rồi?”
Thôi Tuần cúi đầu, không nói một lời, hiển nhiên ngấm ngầm thừa nhận. Lý Doanh đưa tay lên trán: “Chàng đúng là… thật khiến người ta bó tay mà.”
Nếu muốn giữ lại túi hương, chỉ cần nói thẳng với nàng là được. Chắc vì ngại không dám nói, nhưng lại muốn giữ, nên đành viện cớ là đã làm mất.
Cứ phải vòng vo khó đoán như vậy…
Rồi nàng chợt nghĩ, chẳng lẽ khi ở trong Thiên Uy quân, hắn cũng khó đoán thế này?
Thôi Tuần rõ ràng có chút căng thẳng, hắn lắp bắp hỏi: “Chuyện này… có tính là lừa gạt không?”
Hắn sợ Lý Doanh xem việc này ngang với việc hắn giấu chuyện uống dược hổ lang, làm nàng đau lòng. Lý Doanh thấy dáng vẻ bồn chồn của hắn, không nhịn được bật cười: “Ta không xem chuyện này là lừa gạt.”
Thôi Tuần vội ngẩng đầu lên, ánh mắt loé lên mong đợi. Lý Doanh cười khúc khích, nói: “Cứ xem như đây là một chút mưu mẹo nhỏ trong tình yêu của Thôi Thiếu khanh đi.”
Mặt Thôi Tuần ửng đỏ, nhưng đồng thời, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm. Lý Doanh nghịch ngợm chìa tay ra, đòi lại túi hương: “Nhưng chàng vẫn phải trả lại túi hương cho ta.”
Thôi Tuần ngẩn người, sau đó lắc đầu. Lý Doanh nói: “Lúc trước ta cho chàng mượn là để chàng dùng trong buổi thẩm vấn. Giờ thẩm vấn xong cả rồi, mà chàng còn cố tình giở trò, không chịu trả lại cho ta, chàng xem có hợp lý không?”
Thôi Tuần nghe thấy hai chữ ”giở trò”, gò má càng thêm ửng đỏ. Hắn lúng túng đáp: “Không muốn trả lại cho công chúa.”
Nàng bật cười, ánh mắt thoáng tia trêu chọc: “Chàng giữ lại cũng có ích gì đâu.”
“Có ích mà.” Thôi Tuần bất ngờ sửa lời nàng: “Công chúa từng nói, nút tóc đại diện cho công chúa, nút tóc còn đó, cũng như công chúa còn đó.”
Lý Doanh mỉm cười hỏi: “Vậy thì sao?”
Thôi Tuần cúi đầu, cố giấu đi vẻ ngượng ngùng. Lớp đỏ nhạt trên gương mặt hắn như lan rộng ra. Sau một hồi chần chừ, cuối cùng hắn khẽ nói: “Vậy nên ta… muốn công chúa luôn ở bên ta…”
Câu trả lời này giống hệt với điều nàng nghĩ trong lòng. Nhưng nàng lại muốn chính miệng hắn nói ra. Đôi mắt nàng cong cong, nét cười nơi khóe môi dịu dàng tựa như trăm hoa đua nở giữa mùa hạ. Nàng hắng giọng, không trêu chọc hắn nữa, mà mỉm cười đáp: “Được thôi, vậy thì cho chàng.”
–
Vượt qua vạn khe núi, đến được thành Củng Châu, sau đó, hai người lại tiếp tục thúc ngựa không ngừng nghỉ, hướng về phía Lĩnh Nam.
Khi đến Hoành Châu, khoảng cách đến Lĩnh Nam chỉ còn rất gần. Thôi Tuần ước tính chỉ cần vài ngày nữa là có thể tới nơi.
Nhưng càng gần Lĩnh Nam, trong lòng hắn lại càng căng thẳng. Đến Lĩnh Nam chưa hẳn đã là thử thách lớn nhất. Làm thế nào để áp giải Thẩm Khuyết an toàn về Trường An, mới thật sự là thử thách.
Dọc đường, hắn luôn suy tính cách sắp xếp kế hoạch sau đó, đến mức thất thần. Khi múc nước bên suối, hắn suýt để túi nước trôi mất.
Đến khi bừng tỉnh, hắn mới vội vớt lấy túi nước, đậy kín nắp, rồi bước về phía Lý Doanh.
Liên tục thúc ngựa suốt mấy ngày trời, nàng mệt mỏi đến mức tựa lưng dưới bóng cây lớn mà ngủ đi lúc nào không hay. Nhìn dáng vẻ say ngủ của nàng, Thôi Tuần bất giác mỉm cười. Hắn định bước nhanh hơn đến bên nàng, nhưng đột nhiên, một tràng âm thanh dồn dập của vó ngựa vang lên.
Ngoài tiếng vó ngựa, còn có tiếng quát tháo và âm thanh của mũi tên xé gió. Thôi Tuần nhíu mày, lần theo âm thanh mà đi. Tiếng động phát ra từ một quan đạo hoang phế. Hắn vạch đám cỏ dại cao đến ngang người, chỉ thấy trên quan đạo có một người đang cưỡi ngựa tháo chạy, phía sau là một nhóm người đuổi theo.
Người đang chạy trốn mang trên lưng một chiếc hộp gỗ. Rõ ràng chiếc hộp có thể giúp y cản mũi tên, nhưng y lại bất chấp, giật tung dây buộc chiếc hộp, ôm chặt vào lòng. Trong lúc đó, kẻ đuổi theo đã tìm được cơ hội, một mũi tên trúng vào cánh tay y. Vì đau đớn, y ngã khỏi lưng ngựa, nhưng khi chạm đất, y vẫn nhất quyết không buông chiếc hộp trong tay.
Những kẻ truy đuổi cũng lập tức nhảy khỏi ngựa, từng người rút đao bên hông, lao đến tấn công người vừa ngã.
Lấy đông hiếp ít, lại thêm cánh tay đã bị thương, chỉ trong chốc lát người kia đã lãnh thêm mấy vết đao chằng chịt.
Đám người đánh nhau thành một mớ hỗn độn.
Nếu là trước đây, chắc chắn Thôi Tuần sẽ chẳng bận tâm sống chết của người kia mà chỉ lạnh nhạt quay đầu rời đi. Bởi thiên hạ này, người đáng thương vốn dĩ nhiều vô kể, hắn sao có thể cứu giúp hết?
Thế nhưng, từ khi gặp Lý Doanh, hắn luôn mong bản thân có thể trở thành một người tốt hơn, để xứng đáng với nàng hơn.
Vì vậy, lần này, vị Thiếu khanh của Sát Sự Thính không quay đầu bỏ đi mà quyết định làm một việc tốt: ra tay cứu người.
Hắn quan sát kỹ lưỡng cuộc ẩu đả, cố gắng phân biệt nguyên nhân tranh chấp giữa hai bên. Nhưng trong phút chốc, ánh mắt hắn bỗng khựng lại.
Những lưỡi đao đeo bên hông kia không giống binh khí của Đại Chu, mà lại rất giống đao của người Đột Quyết.
Thôi Tuần từng bị giam trong vương đình Đột Quyết suốt hai năm, không ai hiểu rõ về đao Đột Quyết hơn hắn. Chỉ liếc mắt một cái, hắn đã nhận ra ngay.
Hóa ra, những kẻ truy đuổi kia chính là người Đột Quyết. Hơn nữa, nhìn vào kiểu dáng của những lưỡi đao, địa vị của bọn chúng không hề thấp, chí ít cũng thuộc hàng cận vệ vương công.
Cận vệ của Đột Quyết xuất hiện trên đất Đại Chu sao?
Thôi Tuần mím môi trầm ngâm. Hắn nhanh chóng bước đến kiện hành lý, lấy ra cây nỏ gỗ. Sau khi kiểm tra, hắn quay lại bên quan đạo hoang phế, vạch đám cỏ cao ngang người, giương nỏ lắp tên. Tay hắn siết lấy phần đuôi cong của nỏ, xoay mạnh để kéo căng dây cung, rồi nhắm thẳng vào đám người Đột Quyết. Ngay khi ngón tay bóp cò, mũi tên lao đi với tốc độ kinh hồn.
Mũi tên xuyên thẳng qua cổ họng một tên Đột Quyết. Đám còn lại sững người. Ở đây lại có mai phục sao?
Khi bọn chúng dáo dác nhìn quanh, Thôi Tuần lại điềm nhiên lắp tên, kéo cò, mũi tên thứ hai tiếp tục đoạt mạng một tên khác.
Những kẻ còn lại hoang mang nhìn quanh. Đám cỏ cao rậm rạp đã che khuất hoàn toàn người bắn nỏ, chúng không thể nào phát hiện được mũi tên xuất phát từ đâu.
Đúng lúc này, mũi tên thứ ba xé gió lao ra, đâm xuyên qua trái tim một tên khác.
Năm người ngã gục hết ba, người đang bị truy sát liền nắm lấy cơ hội. Thanh kiếm trong tay y vung lên dứt khoát, mạnh mẽ như cuồng phong, trong chốc lát đã kết liễu hai tên Đột Quyết còn lại.
Thoát chết trong gang tấc, người kia dùng một tay bảo vệ chiếc hộp gỗ, miệng thở d.ốc từng hơi nặng nề. Tay còn lại thì chống kiếm để đứng vững. Y đảo mắt nhìn khắp bãi cỏ dày đặc, lớn tiếng gọi: “Ân nhân nào đã cứu mỗ? Xin hãy hiện thân, mỗ nhất định sẽ cảm tạ xứng đáng!”
Thôi Tuần hoàn toàn không để tâm đến lời hứa hẹn hậu tạ của y. Hắn xoay người định rời đi, nhưng không biết từ khi nào, Lý Doanh đã tỉnh lại, nàng lần theo dấu vết từ gốc cây đến nơi này.
Qua những đám cỏ lay động, nàng nhìn thấy người đàn ông đang đứng trên quan đạo hoang phế. Đó là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, đôi mắt sáng ngời, như chưa từng bị những bụi bặm của thế tục vấy bẩn.
Lý Doanh nghiêng đầu hỏi Thôi Tuần bên cạnh: “Sao chàng không ra nhận lời cảm tạ của y?”
Thôi Tuần lắc đầu: “Không cần thiết.”
“Sao lại không chứ?” Nàng đẩy nhẹ hắn một cái, “Đi đi, chàng xứng đáng nhận được sự cảm ơn của người khác.”