Câu hỏi này khiến Kế Thanh Dương nhất thời ngây ngẩn.
Y nhìn về phía Lý Doanh, đôi mắt nàng cũng hiện lên vẻ căng thẳng. Ánh mắt Kế Thanh Dương dừng lại trên gương mặt nàng hồi lâu, rồi mới dời đi, lắc đầu.
Câu trả lời của y vốn nằm trong dự liệu của Thôi Tuần. Rõ ràng Kế Thanh Dương có tình cảm với Lý Doanh, thì làm sao có thể ra tay với nàng được?
Thôi Tuần tiếp tục hỏi: “Vậy đêm đó, đã xảy ra chuyện gì?”
Chuyện gì đã khiến y không thể ra tay?
Kế Thanh Dương mím chặt môi, ký ức mà y không muốn nhớ lại nhất cuối cùng cũng tuôn dần ra khỏi miệng.
–
Kế Thanh Dương đúng là đã yêu thầm Lý Doanh. Sau buổi hội đèn Thượng Nguyên, y đã đem lòng yêu nàng. Nhưng y cũng hiểu rõ thân phận mình thấp kém đến nhường nào, làm sao xứng với nàng công chúa cao quý của Đại Chu?
Cho nên, y chỉ có thể giấu kín tình cảm này trong lòng, không để ai hay biết.
Trước mặt người khác, y là một vũ hầu của Bách Kỵ Tư, thông minh tháo vát, nhưng sau lưng, y chỉ là một thiếu niên hèn mọn, đem lòng thầm mến Lý Doanh. Y sẽ cống hiến hết mình trong Bách Kỵ Tư, chỉ vì muốn có nhiều cơ hội vào cung hơn, y cũng sẽ kiên nhẫn đứng đợi ở những nơi nàng đi qua, chỉ để trộm nhìn dáng hình thanh thoát từ xa của nàng. Tình yêu của y, dịu dàng, khắc chế, đầy sự cẩn trọng.
Chẳng bao lâu sau, Lý Doanh đã có vị hôn phu, đó là Trịnh Quân, đích tử của gia tộc họ Trịnh ở Huỳnh Dương, cháu trai của Trịnh Hoàng hậu. Trịnh Quân là người nho nhã, lễ độ, quả thực rất xứng đôi với Lý Doanh. Dù thấy chua xót trong lòng, nhưng Kế Thanh Dương vẫn vui mừng vì nàng tìm được mối nhân duyên tốt đẹp.
Tuy vậy, y vẫn không thôi cảnh giác. Trên đời này có quá nhiều người phản bội, ít ai có tình cảm chân thành, vì vậy y đã âm thầm theo dõi Trịnh Quân. Không theo dõi thì thôi, vừa theo dõi, y phát hiện ra Trịnh Quân có ý đồ gây bất lợi với Lý Doanh.
Y vô cùng phẫn nộ, lập tức bẩm báo việc này với Đô úy Kim Di. Kim Di giao cho y toàn quyền điều tra. Y dốc hết sức lực, kết quả phát hiện Trịnh Quân vốn có tình ý với biểu muội của mình, Vương Nhiên Tê, vì không muốn cưới Lý Doanh nên mới tìm cách ám hại nàng.
Sau khi biết chuyện, y chỉ muốn băm vằm Trịnh Quân ra thành trăm mảnh. Trịnh Quân may mắn được sở hữu nữ tử thuần khiết, trong sáng bậc nhất thế gian, cớ gì lại không biết trân trọng? Y kỳ vọng Thánh nhân nổi giận lôi đình, đòi lại công bằng cho nữ nhi yêu quý nhất của mình. Nhưng y chờ đợi mãi, không thấy Trịnh Quân bị trị tội, mà chỉ nhận được một đạo mệnh lệnh từ cấp trên Kim Di, bảo y đi giết Lý Doanh.
Khi ấy, y trợn tròn mắt, không dám tin vào tai mình. Kim Di chỉ mỉm cười, nói một câu đầy ẩn ý: “Thanh Dương, Bách Kỵ Tư chúng ta nhìn thì vẻ vang, nhưng khác với lục bộ, chúng ta chỉ là đám chó săn của Thánh nhân mà thôi. Nếu Thánh nhân vui, chúng ta vinh hiển phú quý, nếu Thánh nhân không vui, chúng ta sẽ mất mạng. Ngươi là người thông minh, chắc ngươi hiểu nên phải chọn thế nào.”
Y đau khổ đến tột cùng, nhưng cuối cùng vẫn nhận nhiệm vụ, bởi y biết, nếu y không nhận, Kim Di sẽ giao việc này cho người khác, đến lúc đó, Lý Doanh sẽ không còn đường sống.
Phải, đường sống.
Y nhận nhiệm vụ, không phải để giết Lý Doanh, mà là để cứu nàng.
–
Khi Kế Thanh Dương chậm rãi kể lại mọi chuyện, cố tình lược bỏ chi tiết bản thân từng si mê Lý Doanh, chỉ nói rằng muốn cứu nàng vì trả ơn cứu mạng. Lý Doanh không nhận ra điều gì bất thường, chỉ lẩm bẩm: “Nếu ngài đã quyết ý cứu ta, vì sao ta vẫn phải chết?”
Nàng ngây ngẩn hỏi: “Có phải vì ngay cả khi ngài không giết ta, thì a gia cũng muốn ta chết, nên ông ấy đã để người khác ra tay?”
Kế Thanh Dương nghe xong, buột miệng hỏi: “Công chúa rất hận Tiên đế sao?”
Lý Doanh ngẩn người, thoáng chốc muốn nói “hận,” nhưng rồi lại im lặng. Nàng vốn là một tiểu công chúa sống lâu ngày trong thâm cung, chưa từng biết đến nỗi khổ của nhân gian. Chuyến xuất cung lần này, đặt chân ra khỏi Trường An, nàng mới chứng kiến một thế giới khác. Khi tận mắt nhìn thấy hai trăm hai mươi người ở thôn Ngưu Gia vì mất hết hy vọng về tương lai phía trước mà chọn tin lời Linh Hư Sơn Nhân, uống thánh thủy để tìm đến cái chết, nàng dường như đã hiểu phần nào nỗi lòng của a gia. Chế độ tuyển quan của Đại Chu đã mục nát đến tột cùng, nếu không cải cách thì vong quốc diệt chủng chỉ là chuyện sớm muộn.
Tuy rằng mơ hồ hiểu được, nhưng điều đó không có nghĩa nàng có thể buông bỏ mọi oán hận. Lý Doanh cắn môi, khẽ nói: “Ta… ta vẫn hận người…”
Kế Thanh Dương thở dài một tiếng: “Kỳ thực, công chúa không cần phải oán hận Tiên đế.”
Lý Doanh khó hiểu nhìn y. Kế Thanh Dương nói: “Tuy Tiên đế từng muốn giết công chúa, nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng, người lại dừng tay.”
–
Năm Thái Xương thứ hai mươi, đêm ngày mùng sáu tháng mười.
Trong điện Thần Long, hương thuốc nồng đậm. Thái Xương Đế đóng cửa tĩnh dưỡng, ngay cả Khương Quý phi được sủng ái nhất cũng không được triệu kiến.
Tấu chương từ khắp nơi như dòng nước chuyển đến điện Thần Long, vô số quốc sự chờ Thái Xương Đế phê chuẩn để quyết định. Nhưng vị đế vương nắm trong tay sinh mệnh của hàng vạn người lúc này lại héo hon trên giường bệnh, ngay cả một trang tấu chương cũng không thể xem hết. Cho đến khi chiếc đài sứ trắng khắc hình rồng cháy hết, nội thị thay dầu lần nữa, người mới giật mình tỉnh lại.
Thái Xương Đế nhìn ánh nến lúc sáng lúc tối, bất chợt gập người, trong cổ họng phun ra một ngụm máu tươi.
Máu tươi thấm lên sàn gỗ mun, đỏ đến ghê người.
Cung nhân trong điện sợ đến mất hồn, kẻ thì chạy đi gọi thái y, người thì quỳ dưới chân Thái Xương Đế run rẩy, khóc lóc thảm thiết. Một nội thị đỡ lấy Thái Xương Đế sắp ngã khỏi giường, nhưng lại bị bàn tay gầy guộc của người nắm chặt. Từ kẽ răng, Thái Xương Đế nghiến ra bốn chữ: “Gọi Kim Di đến!”
–
Kim Di vừa lăn vừa bò vào trong điện. Thái Xương Đế vì bệnh lâu ngày mà hai gò má hóp lại đến đáng sợ, không còn chút phong thái uy nghiêm nào. Kim Di quỳ rạp dưới đất, không dám thở mạnh. Thái Xương Đế lại bảo ông ta tiến lại gần. Kim Di rón rén bò đến cạnh giường, liền bị hoàng đế nắm chặt cổ áo: “Người ngươi phái đi giết Minh Nguyệt Châu đâu rồi?”
Kim Di đánh bạo trả lời, giọng run rẩy: “Hắn… hắn đang theo sát công chúa…”
“Bảo hắn quay về!” Ánh mắt Thái Xương Đế đỏ ngầu như người điên: “Nếu Minh Nguyệt Châu có mệnh hệ gì, trẫm sẽ lột da ngươi!”
Kim Di sợ đến hồn bay phách tán, vội vàng dập đầu, đáp: “Tuân chỉ.”
Nhìn bóng lưng Kim Di cuống cuồng chạy đi, Thái Xương Đế ngã phịch xuống giường bệnh. Người nhìn trần điện vẽ rồng vàng năm móng, từ từ nhắm mắt lại, miệng vẫn lầm bầm: “Nhất định còn cách khác, nhất định còn cách khác…”
Người là phụ thân của thiên hạ, nhưng đồng thời cũng là một người cha hết mực yêu thương con gái mình. Nỗi đau tự tay giết con gái như lưỡi dao xoáy vào tim, thực sự người không thể làm được.
–
Vào thời khắc cuối cùng Thái Xương Đế đã đột nhiên thay đổi quyết định. Kim Di lập tức ra lệnh cho người đi báo tin cho Kế Thanh Dương. Nhưng lúc này, Kế Thanh Dương đã cùng Lý Doanh đến hồ sen. Y nhận được thư truyền tin bằng bồ câu, biết rằng Vương Đoàn Nhi đã bỏ trốn giữa chừng. Theo kế hoạch, lẽ ra y phải đẩy Lý Doanh xuống hồ sen dìm chết, sau đó đổ tội cho phò mã Trịnh Quân.
Nhưng y tuyệt đối sẽ không làm theo kế hoạch.
Y muốn đưa Lý Doanh đi.
Tuy thân phận thấp kém, nhưng lòng y đối với nàng lại chân thành tha thiết. Y không giống những kẻ cao cao tại thượng, ngoài mặt tỏ vẻ yêu thương, kính trọng nàng, nhưng lại vì mục đích của mình mà đẩy nàng vào tuyệt cảnh.
Y muốn đưa nàng rời cung, muốn bảo vệ nàng, quyết không để nàng chịu bất kỳ tổn thương nào.
Thế nhưng, cuối cùng y vẫn không thể đưa nàng đi.
Thôi Tuần trầm ngâm suy nghĩ, hắn hỏi Kế Thanh Dương: “Nếu ngươi không đẩy công chúa, lại muốn đưa công chúa đi, vậy công chúa làm sao lại rơi xuống hồ sen?”
Kế Thanh Dương nhìn Lý Doanh với vẻ mặt cũng đầy hoang mang, thở dài lắc đầu: “Ta không biết. Kim Di truyền tin khẩn, bảo ta mau trở về, nên ta đã rời hồ sen để đi gặp ông ta. Về phần ai đã hại công chúa, ta cũng không rõ.”
Ngừng một chút, y nói tiếp: “Có lẽ là Thôi tướng công. Ông ta là người không muốn kế hoạch này thất bại nhất. Để đề phòng Tiên đế mềm lòng, có thể ông ta đã chuẩn bị sẵn hậu chiêu.”
Thôi Tuần và Lý Doanh cũng nghĩ như vậy, đây chính là cách giải thích hợp lý nhất.
Trong lòng Lý Doanh ngổn ngang trăm mối. A gia vì thiên hạ mà muốn giết nàng, nhưng vào phút cuối cùng lại vì tình phụ tử mà không thể xuống tay. Nàng thực sự không biết nên tiếp tục oán hận người, hay như lời của Kế Thanh Dương, bớt hận người đôi chút.
Nàng thẫn thờ, như thể đang lạc mất chính mình. Thôi Tuần đột nhiên lên tiếng: “Cháy rồi.”
Lý Doanh cùng Kế Thanh Dương đồng loạt hướng ánh mắt về phía hắn. Thôi Tuần bình thản nhìn con cá chép bị nướng đen như than: “Cháy rồi.”
Kế Thanh Dương không nhịn được nói: “Sao lại để cháy đến mức này?”
Thôi Tuần đáp: “Vừa nãy khi nướng, để quá gần đống lửa, đến lúc nhận ra, muốn kéo ra xa thì đã không kịp nữa.”
Hắn nói như đang bàn về cá nướng, lại như không chỉ nói về cá nướng. Lý Doanh mù mờ, nửa hiểu nửa không. Nhưng ánh mắt Thôi Tuần nghiêm túc, tựa hồ chỉ nói về con cá. Hắn tiếp tục: “Con người phải chịu trách nhiệm cho lỗi lầm của mình. Ta không ăn nữa, hai người cứ ăn đi.”
Ánh mắt Kế Thanh Dương sáng lên, y bật cười: “Đời người còn dài, một con cá cháy, chẳng phải có thể bắt thêm một con khác để nướng sao? Thôi Thiếu khanh, thứ đã cháy, đừng bận lòng nữa, hãy nhìn về phía trước. Có lẽ, vài năm sau, ngài sẽ quên mất con cá cháy đen như than này thôi.”
Lý Doanh cúi mắt, nở một nụ cười nhè nhẹ. Nàng xé một mẩu thịt cá từ tay mình, đưa đến bên môi Thôi Tuần: “Sao lại không ăn được chứ? Còn có ta mà.”
Khóe môi Thôi Tuần cong lên. Hắn cúi đầu cắn miếng cá từ tay nàng, chậm rãi nhấm nháp, rồi gật đầu: “Ngon lắm.”
Kế Thanh Dương bỗng bật cười. Y nhìn hai người trước mắt, một người như châu ngọc lấp lánh, một người như minh nguyệt sáng trong, quả là xứng đôi vừa lứa. Dẫu mai này nhân quỷ khác biệt, kết cục có thể âm dương chia cách, nhưng chỉ cần có được khoảnh khắc vui vẻ này, đã là đủ đầy.
Y tin rằng, công chúa cũng nghĩ như vậy.
Người phàm không phải thần tiên, chẳng thể đoán trước ngày mai. Chỉ có thể quý trọng những gì trước mắt.
Tuy nhiên, nhìn họ hạnh phúc như thế, có một điều y thực lòng không nỡ nói ra.
–
Kế Thanh Dương vừa ăn cá nướng vừa cúi đầu cẩn thận nhặt từng chiếc xương nhỏ. Bởi không ai giúp y gỡ xương, nên mỗi miếng y ăn đều tỏ vẻ hết sức thận trọng. Bên cạnh y là chiếc hộp gỗ được y xem như sinh mệnh.
Lý Doanh hơi hiếu kỳ, ánh mắt dừng trên chiếc hộp ấy, nàng hỏi: “Trong này đựng gì thế? Đám người Đột Quyết truy sát ngài, có phải là vì nó không?”
Kế Thanh Dương không vội trả lời. Ba người, hai con cá, rõ ràng không đủ ăn. Thôi Tuần liền ra suối bắt thêm. Hắn cầm theo kiếm của Kế Thanh Dương, kiên nhẫn chờ cá bơi tới gần, rồi nhanh nhẹn đâm kiếm xuống. Kế Thanh Dương nhìn bóng lưng hắn, nói: “Hình như Thôi Thiếu khanh rất giỏi dùng kiếm.”
Lý Doanh nhẹ giọng: “Chàng ấy bắn cung cũng rất giỏi.”
Kế Thanh Dương liếc nhìn chiếc cung sắt đã được cải thành nỏ gỗ, lắc đầu thở dài: “Đáng tiếc thật.”
Nhưng dù là kiếm, lực đâm hay tốc độ của hắn cũng đã không bằng người thường. Kế Thanh Dương tinh thông võ nghệ, chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra.
Thiếu niên Thiên Uy quân năm nào, kiếm vừa rút rồng đã đứt, cung vừa giương chim đã rơi, giờ đây lại bị bệnh tật dày vò đến mức chỉ còn đủ sức để giết cá.