Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai ngày sau, Quốc công phủ khua chiêng gõ trống, mười dặm hồng trang, đến giáo phường đón Thịnh A Man về.

Việc này thực chất là ý của Thái hậu và Thánh nhân. Hai vị quan tứ phẩm vì một kỹ nữ mà náo loạn đến mức động tay động chân. Đã vậy, cả hai người này, một người là Thôi Tuần thuộc danh gia vọng tộc đứng đầu thiên hạ, Bác Lăng Thôi thị, một người là Thẩm Khuyết, biểu huynh của đương kim Thánh nhân. Sự việc này không chỉ làm mất mặt Thôi Tuần và Thẩm Khuyết, mà còn làm tổn hại thể diện của cả triều Đại Chu. Nếu chuyện lan truyền đến phiên bang thuộc quốc, thì Thánh nhân biết giấu mặt vào đâu?

Theo ý của Tả bộc xạ Lư Dụ Dân và Hữu bộc xạ Thôi Tụng Thanh, cần phải xử tử Thịnh A Man để làm trong sạch thanh danh chính khí, răn đe hậu thế. Lư và Thôi là hai đảng phái chính trị đối lập lớn nhất trong triều, nhưng lần này lại đồng lòng muốn trừng phạt Thịnh A Man. Điều này chẳng khác nào đại diện cho ý kiến chung của quần thần. Thánh nhân cũng ngầm đồng ý. Tuy nhiên, khi thánh chỉ chuẩn bị ban xuống, từ phía sau rèm ngọc, Thái hậu lại chậm rãi thốt lên một câu: “Hai người đàn ông đánh nhau, lại muốn lấy mạng một người phụ nữ để chấm dứt chuyện này?”

Mọi người lặng yên không nói. Chính vì một câu nói này, A Man tạm thời giữ được tính mạng. Thế nhưng, Tả bộc xạ Lư Dụ Dân nổi tiếng là người cố chấp và nghiêm khắc, ông nói: “Từ thời Tiên Tần đã có Tây Thi dùng mỹ nhân kế khiến nước Ngô đánh mất giang sơn, đến triều Hán lại có Điêu Thuyền ly gián Đổng Lữ. Từ xưa đến nay, hồng nhan vẫn là nguồn cơn của họa loạn. Nay Thịnh A Man vì tranh chấp giữa Thôi Tuần và Thẩm Khuyết mà nổi danh thiên hạ, sau này tất sẽ có thêm nhiều người tìm đến. Nếu để lâu dài, triều đình Đại Chu e rằng khó có ngày yên ổn!”

Giết không được, thả cũng không xong, bá quan tranh luận kịch liệt. Sau cùng, họ đồng thuận rằng Thẩm Khuyết đã chiếm đoạt thân thể Thịnh A Man, vậy thì cứ để hắn đưa “họa thủy” này về phủ quản thúc. Với một nhạc kỹ trong giáo phường, được thoát khỏi thân phận tiện tịch, làm thị tỳ của Quốc công, đã là phúc phận lớn lao.

Về phần Thôi Tuần và Thẩm Khuyết, mỗi người bị phạt một tháng bổng lộc, coi như răn đe.

Sau khi bàn bạc, cả hai Tả Hữu bộc xạ Lư Dụ Dân và Thôi Tụng Thanh đều tỏ ý tán thành. Phía sau rèm châu, Thái hậu hồi lâu không nói, mãi sau bà mới chậm rãi cất lời, nói với đám nam nhân đông nghịt đang đứng chầu bên ngoài: “Đạo lý thiên hạ, đều do chư vị định ra. Bút mực giấy nghiên cũng nằm trong tay chư vị. Chư vị nói Thịnh A Man là họa thủy, nàng ta sẽ là họa thủy.”

Mọi người còn đang suy ngẫm ý tứ trong lời nói của Thái hậu, bà lại tiếp tục: “Thẩm Khuyết có thể mang Thịnh A Man đi, nhưng không phải làm thị tỳ, mà phải là thiếp thất. Không phải ngồi kiệu nhỏ mà phải là mười dặm hồng trang, long trọng rước nàng vào cửa.”

Quần thần rúng động. Quốc công nạp một kỹ nữ làm thiếp, xưa nay chưa từng có tiền lệ. Nhưng nghĩ lại, chuyện này chỉ có mỗi mình Thẩm Khuyết là mất mặt. Thẩm Khuyết cậy thế biểu huynh của Thánh nhân, kiêu ngạo ương ngạnh, chẳng xem ai ra gì. Vậy thì việc gì phải tranh cãi với Thái hậu chỉ để giữ gìn thể diện cho hắn?

Thánh nhân bèn hạ thánh chỉ, ban Thịnh A Man làm thiếp của Thẩm Khuyết.  Nhưng điều mà không ai ngờ tới là, Thẩm Khuyết lại vui vẻ nhận chỉ, chẳng chút ngượng ngùng, thậm chí còn chuẩn bị mười dặm hồng trang, rộn ràng đón Thịnh A Man về phủ.

Hôm nạp thiếp, đội ngũ đón dâu của Quốc công phủ tưng bừng trống nhạc, đi ngang qua Sát Sự Thính. Trong phòng, Lý Doanh nghe tiếng nhạc rộn rã bên ngoài, nàng bỗng cau mày. A Man ở phường Bình Khang, còn Thẩm Khuyết ở phường An Nhân. Theo lý, kiệu đón dâu không thể nào đi qua Sát Sự Thính ở phường Nghĩa Ninh. Rõ ràng là Thẩm Khuyết cố tình.

Thôi Tuần đang làm việc trong nhị đường của Sát Sự Thính. Hai ngày nay, hắn không ngủ không nghỉ, một mực đốc thúc các vũ hầu tìm kiếm tung tích lão đạo Huyền Thành. Lúc này, hắn cúi mình trên án thư bằng gỗ tử đàn, trước mặt là chồng chồng tư liệu ghi chép về các đạo quán trong thành Trường An. Rõ ràng đang là tiết xuân tháng ba, trời trong gió mát, vậy mà Thôi Tuần vẫn khoác trên người một chiếc áo choàng lông hạc màu đen tuyền. Liên tiếp lao lực khiến sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt, tựa như tuyết trắng phủ trên đỉnh núi. Thỉnh thoảng hắn lại ho nhẹ vài tiếng, nhưng bàn tay đang lật từng tấm thẻ trúc vẫn không chút ngơi nghỉ.

Khi nghe tiếng trống nhạc vang dội từ bên ngoài truyền tới, ngón tay đang lật sổ của hắn thoáng khựng lại. Lý Doanh lo lắng nhìn hắn. Hai ngày nay, Thôi Tuần không chợp mắt, nàng cũng không rời khỏi Sát Sự Thính, âm thầm đồng hành cùng hắn. Nàng không nói nhiều, cũng không khuyên giải, chỉ lặng lẽ ở bên, cùng hắn san sẻ bầu không khí ngột ngạt này.

Tiếng trống kèn ầm ĩ ngoài kia dường như lấy đi mấy phần huyết sắc vốn đã ít ỏi trên gương mặt Thôi Tuần. Lý Doanh mím môi, lòng bàn tay bỗng hiện lên ngọn quỷ hỏa màu xanh biếc. Quỷ hỏa hóa thành một lớp ánh sáng nhàn nhạt, bay đến đậu trên khung cửa sổ và cánh cửa gỗ, chặn toàn bộ những âm thanh huyên náo từ bên ngoài.

Căn phòng lập tức yên ắng. Thôi Tuần vẫn không ngẩng đầu, thần sắc như nước, không chút gợn sóng. Duy chỉ có hàng mi dài như cánh quạ khẽ run lên, nhẹ đến mức khó lòng nhận ra. Ngón tay thon dài tiếp tục lật giở, trong không gian yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh giòn giã khi những cuộn thẻ trúc được mở ra.

Lý Doanh tiếp tục dùng quỷ hỏa để phong bế âm thanh bên ngoài, tuy nhiên, việc sử dụng quỷ hỏa quá lâu khiến nàng hao tổn không ít niệm lực. Huống chi, đã hai ngày nàng chưa được nghỉ ngơi, đầu nàng không tránh khỏi choáng váng. Lý Doanh nâng tay xoa trán, định đứng dậy để giảm bớt cảm giác chóng mặt. Nhưng ngay khi nàng vừa nhổm dậy, bóng tối lập tức ùa đến, nàng chỉ kịp cảm thấy thân thể mềm nhũn, rồi ngã xuống đất.

Trong cơn mơ màng, Lý Doanh như cảm nhận được một đôi cánh tay vững chãi bế nàng lên. Là Thôi Tuần sao? Nàng mơ hồ nghĩ vậy.

Thế nhưng, dù cố gắng đến mấy, nàng cũng không thể mở mắt. Dường như, nàng nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ, trầm thấp mà dịu dàng. Rồi đôi cánh tay ấy bế nàng lên, nhẹ nhàng đặt lên chiếc sạp thấp chạm khắc trong phòng. Một bàn tay kéo lấy tấm chăn gấm phủ lên người nàng, động tác cẩn thận vô cùng.

Hắn đứng đó, lặng lẽ trông chừng nàng hồi lâu. Sau khi xác định nàng không còn gì đáng ngại, hắn mới xoay người, chuẩn bị trở lại án thư tiếp tục công việc. Nhưng ngay khoảnh khắc hắn rời đi, vạt áo dài bất ngờ bị một bàn tay nhỏ bé nắm lấy.

Thôi Tuần ngoảnh lại, Lý Doanh hơi nghiêng người, đôi mắt mờ mịt mở ra một cách khó nhọc. Nàng dường như muốn ngồi dậy, nhưng cơn choáng váng làm cơ thể nàng mềm oặt, chẳng thể nhúc nhích. Thôi Tuần hơi nhíu mày, giọng điệu trầm thấp: “Đừng cử động.”

Hắn nói tiếp: “Cô hãy nghỉ ngơi đi.”

Nhưng tay áo của hắn vẫn bị Lý Doanh nhẹ nhàng kéo lấy. Đôi mắt nàng mờ mịt tựa sương sớm chưa kịp tan, đôi nhu đề trắng nõn như bạch ngọc níu lấy tay áo hắn, nhất quyết không chịu buông ra.

Thôi Tuần cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt nàng cũng hướng về hắn. Trong đôi mắt mờ mịt ấy thoáng hiện vẻ dè dặt, ngập ngừng tựa ánh mắt chú nai nhỏ, vừa e sợ vừa như cầu xin. Một chút cảm xúc như gợn sóng lướt nhẹ qua lòng hắn. Hắn mím môi, không rời đi, mà ngồi xuống bên mép giường, khoanh chân đối diện với nàng.

Lý Doanh nằm nghiêng trên giường, đôi mắt nhìn chăm chú vào hắn. Trong căn phòng kín, lò sưởi vẫn cháy hừng hực, không khí ấm áp đến mức khiến người ta đổ mồ hôi. Thế nhưng, Thôi Tuần vẫn khoác một chiếc áo choàng lông dày nặng. Nàng nhớ lại cảnh tượng hai ngày trước, dưới cơn mưa lất phất, bộ quan phục màu thẫm trên người hắn bị mưa làm ướt, bám chặt vào thân hình gầy gò như cánh hạc. So với lần đầu tiên nàng gặp hắn hai tháng trước, dường như hắn lại gầy đi nhiều.

Phải, hai tháng qua, hắn đã trải qua không biết bao nhiêu biến cố. Từ lúc nghe lời dặn dò của Thịnh Vân Đình đến mức đau lòng mà thổ huyết, chịu một trăm trượng đến suýt mất mạng, lại còn chuyện của bá phụ, chuyện của A Man, từng chuyện từng chuyện đều là những đòn chí mạng. Sao hắn có thể không hao gầy?

Mũi Lý Doanh bất giác cay cay. Nàng cúi mắt, hàng mi dài đen mượt che đi đáy mắt, không để hắn nhìn thấu cảm xúc dâng trào trong lòng nàng. Thôi Tuần đột nhiên cất lời, giọng vẫn trầm ổn: “Cô nghỉ ngơi trước đi.”

Lông mi nàng khẽ rung động. Nàng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngài không nghỉ, ta cũng không nghỉ.”

Thôi Tuần im lặng hồi lâu, rồi nói: “Hà tất phải như vậy?”

Lý Doanh cũng trầm mặc, một lúc sau, nàng bất ngờ hỏi: “Thôi Tuần, có phải ngài… vẫn còn giận ta không?”

Dường như Thôi Tuần cũng không ngờ nàng lại đột nhiên hỏi vậy. Hắn không đáp ngay. Nàng nói, giọng điệu nhẹ như gió thoảng: “Sau này, ta sẽ không tự ý quyết định nữa, nhất định sẽ bàn bạc với ngài. Ngài đừng giận ta nữa, được không?”

Nói đến đây, gương mặt nàng thoáng vẻ căng thẳng. Thôi Tuần nhìn sâu vào đôi mắt nàng, đôi mắt trong trẻo như suối nguồn. Hắn vốn không quen giải thích hay bộc bạch lòng mình với bất kỳ ai. Như nàng từng nói, hắn luôn giấu tất cả mọi chuyện trong lòng, chẳng ai biết hắn thực sự nghĩ gì. Nhưng đối diện với đôi mắt trong trẻo ấy, cuối cùng hắn thở dài, nói: “Thật ra… cũng không hẳn.”

“Không hẳn là sao?”

“Ban đầu, ta có hơi giận cô.”

“Vậy sau đó thì sao?”

“Sau đó…” Hắn ngập ngừng, rồi cười nhạt, tự giễu: “Lại giận chính bản thân ta.”

“Tại sao, ngài lại giận chính mình?”

Thôi Tuần cười nhạt, đôi mắt ánh lên sự chua xót: “Có lẽ… ta giận mình vì đã không tìm được miêu quỷ, giận mình vì phải để một nữ tử yếu đuối làm mồi nhử, giận mình cuối cùng… vẫn chẳng làm được gì.”

Khóe mắt Lý Doanh ươn ướt. Nàng hiểu rõ, hắn vẫn còn giận bản thân mình vì sự bất lực. Cũng như chuyện của A Man, rõ ràng là Thẩm Khuyết gây ra tội ác, nhưng hắn lại ôm hết trách nhiệm lên người, tự hành hạ bản thân suốt hai ngày không chợp mắt, chỉ để sớm tìm ra Huyền Thành, giải cứu A Man khỏi tay Thẩm Khuyết.

Trong sáu năm qua, những chuyện như vậy, có lẽ hắn đã trải qua không chỉ ngàn lần mà còn nhiều hơn thế. Trái tim hắn có lẽ đã bị tổn thương đến mức không còn cảm giác đau đớn. Lý Doanh mơ hồ hiểu được vì sao hôm đó, lúc say rượu, hắn lại nói với nàng rằng nàng không thể cứu được hắn.

Bởi vì cả thế gian này đều đang mắng nhiếc hắn. Họ mắng hắn tham sống sợ chết, mắng hắn làm nhục gia phong, mắng hắn dùng sắc hầu chủ. Họ căm ghét hắn, nhạo báng hắn, khinh miệt hắn. Ngay cả A Man, người hắn hết lòng bảo vệ, cũng như thân quyến của Thiên Uy quân, đều mang lòng oán hận hắn. Nhưng chẳng có ai chịu dừng lại để hỏi hắn, liệu những điều đó có thật không.

Có lẽ hắn đã từng đấu tranh, từng cầu cứu, từng mong có ai đó giúp mình. Hắn từng thử nói với bá phụ mà hắn kính trọng từ nhỏ về vụ án Thịnh Vân Đình, nhưng đổi lại chỉ là một câu lạnh lùng: “Tại sao ngươi không chết ở Đột Quyết đi?” Từ đó, hẳn hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng. Vì vậy, hắn thà gánh chịu mọi thứ một mình, thà khép chặt lòng mình, thà không nói gì, không giải thích gì. Vì như vậy, có lẽ sẽ bớt đau đớn hơn.

Lý Doanh lặng lẽ nhìn hắn. Hắn ngồi xếp bằng trước giường, gần nàng đến mức nàng có thể nghe được hơi thở yếu ớt của hắn. Gương mặt tuấn tú tựa đóa sen trắng, nhưng lại nhợt nhạt đến mức gần như trong suốt. Dưới lớp hạc bào dày cộm, thân hình hắn gầy guộc tựa tàn cốt, trên chiếc cổ dài trắng ngọc, mờ mờ hiện ra vết sẹo dữ tợn. Nhưng trong đôi mắt kia, thần sắc lại hờ hững, tựa như chẳng có bất kỳ tổn thương nào từng chạm đến hắn.

Lý Doanh cảm thấy sống mũi cay xè, nàng cúi mắt, không dám nhìn hắn, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: “Thôi Tuần, sau này… đừng làm như vậy nữa có được không, đừng như lần này, tức giận rồi trốn vào Sát Sự Thính, mười mấy ngày không chịu gặp ta?”

Dường như lo sợ Thôi Tuần sẽ từ chối, không đợi hắn trả lời, nàng tiếp tục nói: “Dù ngài giận ta, hay giận chính bản thân ngài, cũng đừng trốn tránh ta nhé. Nếu ngài cảm thấy tự trách thì ngài hãy nói với ta. Nếu ngài không nói, ta sẽ không biết. Ta sẽ nghĩ mình đã làm sai điều gì đó, ta sẽ vì thế mà cảm thấy rất buồn.”

Nàng cúi thấp đầu, khẽ hít một hơi, hàng mi dài che khuất đôi mắt, cố giấu đi nỗi chua xót và khó chịu trong lòng. Có lẽ nàng nghĩ rằng Thôi Tuần không thấy được, nhưng Thôi Tuần nhìn rất rõ. Hắn chăm chú nhìn những giọt nước nhỏ đọng lại trên hàng mi như cánh chim mỏng manh của nàng, rồi nhẹ giọng nói: “Được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK