Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong điện Thần Long, Long Hưng Đế cũng thức trắng cả đêm.

Không rõ vì sao, tối qua hắn cứ thấy đặc biệt bồn chồn, dù có khôi giáp của Huệ phi bầu bạn những vẫn không sao chợp mắt nổi. Khi trời rạng sáng, hắn quyết định hủy buổi triều hôm nay. Dù sao hắn cũng chỉ là một con rối, có lên triều hay không cũng đâu khác gì nhau.

Hoàng hậu nghe tin hắn thấy không khoẻ, vội vàng chạy đến thăm hắn. Nàng là một thê tử hiền thục đoan trang, thực lòng quan tâm đến hắn, còn tự tay hầm một chén canh hậu phác nhân sâm mang tới. Thế nhưng, Long Hưng Đế vừa trông thấy nàng liền cảm thấy khó chịu. Hắn liếc mắt nhìn chén canh, lạnh nhạt nói: “Đây không phải việc một Hoàng hậu nên làm.”

Hoàng hậu thoáng tủi thân, nhưng vẫn nén xuống, dịu giọng khuyên hắn giữ gìn Thánh thể. Dù hắn là một Hoàng đế thất thế bị thao túng hay từng nắm giữ quyền hành trong tay, nàng vẫn luôn đối với hắn chân thành, trước sau như một.

Ánh mắt Thái hậu chưa từng sai. Người sai chính là hắn.

Cả đời này, hắn không thể nào yêu người do Thái hậu lựa chọn.

Hoàng hậu còn đang khuyên nhủ, bỗng cung nhân vào báo Thái hậu ghé qua.

Từ trước đến nay, mỗi lần mẫu tử gặp mặt, Long Hưng Đế vẫn luôn là người đích thân tới điện Bồng Lai. Về phần Thái hậu, chưa khi nào bà chủ động bước chân vào điện Thần Long.

Cả Hoàng đế và Hoàng hậu đều có vẻ sửng sốt, ngay lúc đó, Thái hậu với mái đầu bạc trắng, dưới sự dìu đỡ của cung nhân, chậm rãi tiến vào.

Hoàng hậu kinh ngạc che miệng, nhưng Thái hậu không giải thích với nàng, chỉ khoát tay bảo cung nhân đưa Hoàng hậu lui xuống.

Điện Thần Long rộng lớn, chỉ còn lại hai người: Thái hậu và Long Hưng Đế.

Mây giông ùn ùn kéo đến, gió lộng đầy lầu.

Long Hưng Đế nhạy bén nhận ra có điều không ổn, ánh mắt đảo qua bốn phía, sắc mặt tái nhợt, sau đó mới đỡ lấy Thái hậu: “A nương, tóc người… sao lại thế này?”

Thái hậu hất tay hắn ra, ánh mắt dán chặt vào hắn, như khóc mà cũng như không: “Bồ Tát Bảo, rốt cuộc con có nhúng tay vào chuyện của Thiên Uy quân không?”

Long Hưng Đế khựng lại, nhưng ngay sau đó, hắn quả quyết đáp: “Không!”

“Không thật sao?”

“Không!”

Long Hưng Đế chợt kích động, hắn đi qua đi lại: “A nương, ai đã đặt điều trước mặt người? Thôi Tụng Thanh? Tiết Vạn Triệt? Hừ! Vì muốn cứu Thôi Tuần nên chúng dám bịa đặt bôi nhọ trẫm!”

“Không ai đặt điều cả!” Thái hậu cao giọng: “Là vì chính con cũng không thể giải thích rõ ràng về ký lục sinh hoạt hằng ngày của mình, cũng không thể giải thích rõ về cái chết của Vương Huyên!”

“Còn chưa đủ rõ sao ạ? Trẫm đã nói rồi, trẫm nói câu đó là vì muốn dừng việc cống phẩm từ Thanh Châu! Cái chết của Vương Huyên là do Huệ phi gây ra, chuyện này đâu có liên quan gì đến trẫm?”

Thái hậu nhìn hắn đầy bi thương: “Bồ Tát Bảo, con coi a nương là đồ ngốc sao? Coi những tiến sĩ tam giáp kia là đồ ngốc sao? Coi thiên hạ này đều là đồ ngốc sao?”

“Trẫm chưa từng coi ai là kẻ ngốc, trẫm không làm thì chính là không làm!”

Long Hưng Đế sống chết không nhận. Thái hậu cười khổ hai tiếng, chống tay lên bức bích hoạ vẽ hai màu đỏ trắng, lảo đảo ngồi xuống bên bàn gỗ tử đàn. Một lọn tóc bạc bung khỏi búi tóc cài ngay ngắn, khiến bà càng thêm phần già nua, tiều tụy. Bà chậm rãi nói: “Người không thừa nhận cũng không sao. Cứ để Tam Ty điều tra, tra lại từng câu từng chữ trong Khởi cư chú của người trong khoảng thời gian đó, đồng thời triệu tập hết đám cung nhân hầu hạ người khi ấy tới, thẩm vấn từng người một, kiểu gì cũng tìm được manh mối thôi.”

Sắc mặt Long Hưng Đế lập tức tái mét: “A nương, người nói gì cơ?”

“Người nói mình không làm, vậy sao phải sợ? Trừ phi, người quả thực đã làm!”

Long Hưng Đế cắn răng, bỗng chốc quỳ rạp xuống, bò tới trước mặt Thái hậu, khẩn cầu: “A nương, người không thể làm vậy! Trẫm là Hoàng đế! Người để người ta điều tra Hoàng đế sao? Người không định chừa cho trẫm chút thể diện nào sao?”

“Ngô không chừa lại thể diện cho người, hay chính người không tự chừa lại thể diện cho mình?” Thái hậu nghiêm giọng: “Ngô hỏi người lần cuối, người có tham dự vào án Thiên Uy quân không?”

Bà trừng mắt nhìn Long Hưng Đế, ánh mắt không còn một sự do dự hay mềm lòng. Long Hưng Đế biết bà đã hạ quyết tâm, hắn không dám tiếp tục chối cãi, chỉ quỳ trước mặt Thái hậu, run rẩy không nói nên lời. Cõi lòng Thái hậu lạnh thấu, bà giơ tay, một bạt tai giáng thẳng xuống mặt hắn.

Năm dấu tay đỏ rực hằn trên gương mặt tuấn tú của Long Hưng Đế, Thái hậu đau lòng gào lên: “Sao ngươi dám làm thế? Đó là những tướng sĩ giữ biên cương vì ngươi! Đó là những bách tính kính ngươi, tôn ngươi!”

“A nương…” Long Hưng Đế bật khóc, hắn nắm chặt vạt áo Thái hậu, cầu xin: “Trẫm cũng bị Lư Dụ Dân lừa gạt thôi mà! Ông ta nói, chỉ cần để Thiên Uy quân bại một lần là được, nhưng ông ta không nói hậu quả sẽ nghiêm trọng đến thế này! Trẫm cũng không ngờ sẽ ra nông nỗi này!”

“Có đúng là ngươi bị Lư Dụ Dân lừa gạt?”

Long Hưng Đế gật đầu lia lịa, nước mắt nước mũi tèm lem: “A nương, người biết mà, nhi tử vốn nhát gan, nếu không phải bị ông ta lừa gạt, sao nhi tử dám làm chuyện này chứ? A nương, xin hãy tha cho nhi tử, nhi tử không dám nữa đâu…”

Hắn khóc đến mặt mày lem luốc, trông vô cùng đáng thương. Thái hậu nhìn hắn, chợt nhớ lại khi hắn còn nhỏ, mỗi lần ham chơi bị phạt quỳ cũng khóc lóc thảm thiết như thế. Khi đó, bà cứng rắn nói: “A gia người vẫn còn con trai, vẫn còn cháu trai, nếu người không lo làm Hoàng đế thì vẫn còn rất nhiều người khác muốn làm! Nếu người không chịu tiến bộ, ngô sẽ phế người.”

Phải đến khi Lư Dụ Dân ra mặt cầu xin cho Long Hưng Đế, khi ấy mới chỉ năm tuổi rồi bế hắn ra ngoài, bà mới chịu bỏ qua. Kể từ đó, hắn sợ bà như sợ cọp, không bao giờ dám trái ý bà nữa.

Nước mắt lặng lẽ trượt xuống gò má của Thái hậu, giọng bà khẽ run lên: “Bồ Tát Bảo, sai lầm lần này của con, không phải là một lần ham chơi, một trận giận dỗi trốn không chịu thượng triều, mà là một tội lỗi ngập trời…”

“A nương, con biết con sai rồi! Nhưng con sẽ sửa, con thề, từ nay về sau, con sẽ không làm những chuyện hồ đồ như vậy nữa…”

“Không còn lần sau nữa.” Thái hậu cất giọng ai oán: “A nương là Thái hậu Đại Chu, a nương phải cho năm vạn Thiên Uy quân, cho bách tính sáu châu, một lời giải thích.”

Long Hưng Đế kinh hãi trừng mắt nhìn bà: “A nương, người muốn phế trẫm?”

“Không.” Thái hậu đưa đôi tay run rẩy lên, chạm vào gương mặt hắn như khi còn bé: “Bồ Tát Bảo, từ nhỏ a nương đã dạy con, sai thì phải chịu trách nhiệm. Trên Lạc Nhạn Lĩnh xác chết chất đầy như núi, bách tính sáu châu nhà tan cửa nát. Con… phải chịu trách nhiệm cho sai lầm của mình…”

Long Hưng Đế ngây dại, răng va vào nhau lập cập: “A nương, người… người muốn giết trẫm sao?”

Nước mắt Thái hậu rơi như suối, bà đau đớn đến mức gần như không thể đứng vững: “Bồ Tát Bảo, từ nay a nương sẽ ăn chay trường, sẽ dùng quãng đời còn lại chấn chỉnh giang sơn này, sẽ tạo phúc cho lê dân… chuộc tội thay con.”

Sắc mặt Long Hưng Đế càng lúc càng trắng bệch, hắn bỗng đẩy mạnh bà ra: “A nương, người điên rồi sao? Vì đám con sâu cái kiến thấp hèn kia, mà người muốn giết con ruột của mình?”

Nhưng ngay sau đó, hắn lại nhận thêm một bạt tai đầy tuyệt vọng của Thái hậu: “Bọn họ không phải con sâu cái kiến, không phải cỏ rác, mà là con dân của con! Con là quân phụ của họ!”

Cái tát này khiến Long Hưng Đế lập tức tỉnh táo lại, hắn đột nhiên bò đến dưới chân Thái hậu, khẩn thiết cầu xin: “A nương, trẫm biết lỗi thật rồi mà, người không thể giết trẫm! Trẫm là đứa con duy nhất của người, sao người có thể làm vậy?”

Hắn liên tục cầu xin, nhưng nào phải chỉ riêng hắn đau đớn? Thái hậu buộc mình phải trấn tĩnh, dập tắt nỗi bi thương và sự không đành lòng. Bà nói: “Bồ Tát Bảo, a nương cũng không muốn giết con. Nhưng đêm qua, a nương đã gặp a tỷ của con.”

Long Hưng Đế kinh hãi ngẩng phắt đầu lên, Thái hậu lẩm bẩm: “Mười sáu tuổi, tuổi xuân tươi đẹp biết bao. Nhưng dưới hồ sen, lạnh lẽo biết bao, tối tăm biết bao… Trong khi bên ngoài hồ sen, quốc lực ngày càng cường thịnh, quốc khố ngày càng dồi dào, quân đội ngày càng hùng mạnh… Những điều ấy, đều được lát bằng sinh mệnh của a tỷ con. Nếu không phải a gia con vẫn luôn day dứt vì cái chết của a tỷ, thì đế vị của con, quyền nhiếp chính của a nương, có thể thuận lợi đến thế sao? Bồ Tát Bảo, con có lỗi với a tỷ con. A nương, lại càng có lỗi với a tỷ con. A tỷ con dùng mạng sống để đổi lấy tất cả những điều này. Những gì a tỷ con dùng mạng đổi lấy, không thể là một Thái hậu dung túng con trai mình, lại càng không thể là một Hoàng đế bán rẻ chính con dân của mình.”

Nước mắt Thái hậu tuôn như mưa: “Bồ Tát Bảo, con sai rồi, a nương cũng sai rồi. Vì a tỷ con, a nương không thể để sai lầm này tiếp diễn nữa. Nếu không, a tỷ con sẽ rất thất vọng về a nương…”

Thái hậu nhắc đến Lý Doanh, Long Hưng Đế liền hiểu, lần này hắn đã không còn đường sống. Hắn nghiến răng ken két, bỗng bật cười ha hả: “Cái gì mà gặp a tỷ? Người sống có thể gặp ma sao? Toàn là cái cớ! Đều là cái cớ cả! Nói trắng ra, chẳng qua a nương chỉ muốn mượn cơ hội này để giết trẫm, một mình độc chiếm đại quyền mà thôi! A nương, đừng quên, người còn chưa có cháu trai! Nếu người giết trẫm, người định làm Thái hậu kiểu gì đây?”

Lời hắn nói khiến Thái hậu càng thêm đau lòng, giọng bà trầm xuống: “Bồ Tát Bảo, lẽ nào con cho rằng vì ngôi vị Thái hậu nên a nương mới bao che cho con suốt bao năm qua? Không phải như vậy. Từ sau huyết án Thái Xương, a nương đã bắt đầu tham dự triều chính, đến nay đã ba mươi năm rồi. Con dựa vào đâu để cho rằng ba mươi năm vẫn chưa đủ để a nương củng cố ngôi vị Thái hậu?”

Long Hưng Đế cố chấp không tin: “Nếu không phải vì ngai vị Thái hậu, lẽ nào là vì tình mẫu tử? Hừ, người có tình nghĩa với a tỷ, nhưng có từng dành chút gì cho trẫm không? Trẫm chẳng qua chỉ là công cụ để người thắt chặt quyền lực mà thôi, người chưa từng thực lòng thương yêu trẫm!”

Nói đến đây, hắn đã không còn cố kỵ điều gì nữa, bật cười điên dại: “A nương, dù sao trẫm cũng phải chết rồi, chi bằng nói thẳng cho người biết. Đứa con mà người vẫn tưởng là nhu nhược ngoan ngoãn kia, không chỉ tham dự vào vụ án Thiên Uy quân, mà còn chính là kẻ chủ mưu!”

Hắn cười càng lúc càng cuồng loạn, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn: “Cái gì mà bị Lư Hoài mê hoặc? Là trẫm ép ông ta tham dự! Là trẫm ra lệnh cho ông ta đi tìm Bùi Quan Nhạc và Thẩm Khuyết! Là trẫm tự tay đẩy năm vạn Thiên Uy quân vào chỗ chết!”

Sáu năm trước, trong điện Thần Long, Lư Dụ Dân thất kinh, vội quỳ rạp xuống đất, không dám tin nhìn người học trò mà mình đã dốc hết tâm huyết dạy dỗ: “Thánh nhân không thể làm vậy! Nếu muốn đoạt quyền từ tay Thái hậu, vẫn còn nhiều cách khác, cớ gì lại hy sinh tướng sĩ Đại Chu?”

“Trẫm không thể đợi được nữa! Trẫm đã mười bảy tuổi rồi! Vậy mà bà ta vẫn chưa chịu buông quyền! Sức khỏe bà ta vẫn rất cường kiện, ít nhất có thể sống thêm tám năm, mười năm nữa, trẫm còn phải chờ tới khi nào?” Long Hưng Đế bực bội đi lòng vòng, giọng lạnh lẽo: “Trẫm không thể đợi thêm dù chỉ một ngày! Quách Cần Uy là tướng lĩnh do Thái hậu đích thân đề bạt, Thiên Uy quân là chiến tích hiển hách nhất của bà ta. Nếu Thiên Uy quân đại bại, sáu châu Quan Nội Đạo thất thủ, thì chẳng khác nào tuyên cáo với thiên hạ rằng Thái hậu không biết cách dùng người. Khi đó, bà ta còn mặt mũi nào để thao túng triều chính? Lấy tư cách gì để hiệu triệu quần thần? Đến lúc đó, dù trẫm có nhịn được, thiên hạ cũng không nhịn được!”

“Nhưng Thiên Uy quân cũng là bách tính của Thánh nhân! Sáu châu Quan Nội Đạo vẫn luôn là lãnh thổ Đại Chu, sao Thánh nhân có thể dâng đất đai, để bách tính rơi vào móng vuốt Đột Quyết? Như vậy… chẳng phải sẽ để lại tiếng xấu muôn đời sao?”

“Người làm đại sự, không thể câu nệ tiểu tiết! Trẫm không nói, thầy không nói thì ai biết? Thế nhân chỉ biết rằng Quách Cần Uy tham công liều lĩnh, khiến Thiên Uy quân thảm bại, sáu châu Quan Nội Đạo bị đánh mất. Đến lúc đó, Quách Cần Uy và Thiên Uy quân sẽ trở thành nỗi nhục của Đại Chu, ai, ai sẽ đứng ra, rửa sạch nỗi nhục này? Hơn nữa, một khi trẫm giành lại quyền lực, trẫm nhất định đoạt lại sáu châu từ tay Đột Quyết, tuyệt đối không để bách tính phải chịu cảnh lầm than mãi mãi.”

Dù Long Hưng Đế khẳng định chắc nịch, nhưng Lư Dụ Dân vẫn mặt xám như tro, liên tục lắc đầu: “Thánh nhân, xin hãy suy xét thấu đáo! Đây tuyệt đối không phải việc đấng nhân quân nên làm?”

“Nhân quân, thế nào là nhân quân? Một kẻ chỉ có lòng nhân từ mà chẳng có chút quyền hành nào, cũng có thể gọi là nhân quân sao? Nhân quân, không chỉ cần nhân, mà còn phải là quân! Thầy xem, ngay cả việc bổ nhiệm thầy làm Tả bộc xạ, trẫm cũng chẳng làm được, nhìn trẫm có còn giống một quân chủ hay không?”

Lư Dụ Dân lệ già tuôn trào: “Thái hậu nắm quyền nhiếp chính, quả thật đáng hận, nhưng Thánh nhân không thể vì hận Thái hậu mà vứt bỏ tướng sĩ, vứt bỏ bách tính…”

“Tướng sĩ? Đó là tướng sĩ trung thành với a nương! Còn bách tính, trẫm chỉ để họ chịu khổ nhất thời, chứ không phải cả đời.”

Lư Dụ Dân lặng người, nhìn người học trò của mình, chợt thấy xa lạ đến câm nín.

Long Hưng Đế càng thêm sốt ruột, giọng nói đanh lại: “Thầy, trẫm không thể đợi nữa. Trẫm đã suy tính địa đồ rất lâu, cân nhắc vô số lần mới nghĩ ra cách này. Tuy có phần máu lạnh, nhưng chắc chắn sẽ giáng một đòn chí mạng. Thầy, hãy tin trẫm.”

Cả người Lư Dụ Dân phát run, không nói không rằng. Long Hưng Đế thở dài: “Thầy là người trẫm tin tưởng nhất, nên trẫm mới bàn bạc với thầy. Nhưng nếu thầy không muốn, vậy thì trẫm sẽ tự mình liên lạc với Đột Quyết.”

“Không!” Lư Dụ Dân hoảng hốt ngẩng đầu lên ngăn cản, thần sắc vô cùng thống khổ. Hồi lâu sau, ông ta mới khó nhọc cất lời: “Thánh nhân không thể tự nhúng tay vào chuyện này. Nếu đã vậy… hãy để thần làm thay. Sau này nếu có bại lộ, toàn bộ tội danh cứ để thần gánh chịu.”

Cuối cùng, ông ta cũng đồng ý. Khóe môi Long Hưng Đế khẽ cong lên, nở một nụ cười vừa ngây thơ vừa tàn nhẫn. Thiếu niên mười bảy tuổi ấy cẩn thận dặn dò: “Thầy, Thứ sử Phong Châu là Bùi Quan Nhạc, ông ta tâm cao khí ngạo, có thể lợi dụng đươc. Còn Trung lang tướng Thẩm Khuyết, biểu huynh của trẫm, hắn vốn luôn bất mãn với a nương, cũng có thể lợi dụng. Thầy hãy tìm bọn họ thuyết phục họ giúp một tay, chắc chắn họ sẽ đồng ý.”

Long Hưng Đế đã tính toán sẵn những quân cờ của mình, đem toàn bộ kế hoạch bày ra trước mặt Lư Dụ Dân. Cõi lòng Lư Dụ Dân càng lúc càng rét lạnh, ông ta dè dặt hỏi: “Nếu Đột Quyết lòng tham không đáy, sau khi chiếm sáu châu Quan Nội Đạo vẫn không chịu lui binh, mà lại liên kết với Bùi Quan Nhạc, xuôi nam đánh thẳng vào Trường An, vậy phải làm sao?”

“Không thể.” Long Hưng Đế dứt khoát phủ nhận: “Đối với Khả hãn Ni Đô, Đại Chu quá lớn, ông ta nuốt không trôi, dù có nuốt được, cũng phải hao tổn gấp trăm lần sức lực để giao chiến với tàn quân của Đại Chu, cuộc mua bán này không đáng. Chi bằng tuân theo minh ước, chỉ chiếm sáu châu thuộc Quan Nội Đạo. Sáu châu ấy có đến cả triệu dân, đủ để ông ta dùng rồi. Còn về Bùi Quan Nhạc, tạm không nhắc đến việc vợ con ông ta đều ở Trường An, chỉ xét riêng bản thân ông ta, tuy dã tâm bừng bừng, thủ đoạn bất chấp, nhưng ông ta không phải hạng ngu dốt. Nếu ông ta quy thuận Đột Quyết, sẽ bị cả thiên hạ đồng lòng tru diệt. Chi bằng giả bộ cố thủ Ninh Sóc, kháng cự Đột Quyết, trở thành anh hùng của Đại Chu, như thế chẳng những hưởng vinh hoa phú quý, quan cao lộc hậu, mà còn có thể lưu danh thiên cổ.”

Long Hưng Đế đã suy tính kế hoạch này không biết bao nhiêu lần, cho nên hắn vô cùng chắc chắn rằng Khả hãn Ni Đô sẽ không xuôi nam, Bùi Quan Nhạc cũng không phản bội. Thế nhưng, hắn vẫn chậm rãi nói tiếp: “Tất nhiên, nếu Bùi Quan Nhạc thực sự phản bội trẫm, khiến Đột Quyết áp sát Trường An, vậy cũng chỉ có thể trách trẫm vận số không may, cược thua ván này. Nhưng vận mệnh, nếu không đánh cược một phen, làm sao biết được kết quả? Trẫm thà làm một con bạc thua sạch, còn hơn là làm một con rối vô năng.”

Long Hưng Đế bày ra mọi toan tính, khiến Thái hậu kinh hoàng đến nỗi ngây người. Mãi sau, bà mới hoàn hồn, đôi môi run rẩy, nước mắt ầng ậc trào ra, từng cái bạt tai liên tục giáng mạnh xuống gương mặt tuấn tú như ngọc của con trai mình: “Ngươi còn là người sao? Ngươi thậm chí còn không bằng súc sinh!”

Máu rịn ra từ khóe miệng Long Hưng Đế, hắn bật cười khoái trá: “Phải, trẫm chính là súc sinh. Về phần vụ án miêu quỷ, Thẩm Khuyết muốn hại a nương, nhưng bộ địch y bị lấy cắp kia là do trẫm đưa cho hắn. Chính trẫm muốn lấy mạng a nương!”

“Ngươi… ngươi…” Thái hậu đau đớn đến nghiến răng nghiến lợi: “Sao ngươi lại thành ra thế này!”

So với sự phẫn nộ của Thái hậu, Long Hưng Đế lại tỏ ra hết sức bình thản. Hắn cười khanh khách: “A nương, trẫm trước nay vẫn thế, chưa từng thay đổi. Trẫm là con của người, trên đường trở thành Thái hậu, người đã giẫm lên bao nhiêu thi cốt? Trẫm là con của a gia. A gia là người thế nào? Giả dại chờ thời, bức tử dưỡng mẫu. Trẫm là cốt nhục của hai người cơ mà, cả hai người, có ai là người lương thiện không? Ồ, có lẽ a tỷ là người lương thiện đấy, nhưng tỷ ấy đã chết rồi, ngay cả cái chết của tỷ ấy cũng bị hai người lợi dụng để thúc đẩy tân chính. Ha, tỷ ấy nào giống con gái của hai người chút nào?”

Thái hậu bi phẫn đến mức toàn thân run rẩy: “Ngươi… đến cả cầm thú ngươi cũng không bằng! Dù ngô và a gia ngươi có mất nhân tính thế nào, thì cũng chưa từng làm chuyện b.án n.ước! Ngươi xứng làm Hoàng đế sao? Ngươi xứng để bách tính tôn xưng một tiếng “Thánh nhân” sao?”

“Sao lại không xứng? A gia biết rõ Trịnh Quân không giết a tỷ, nhưng vẫn khơi mào huyết án Thái Xương, giết hàng vạn người. Chẳng lẽ những người đó không phải bách tính của ông ta? Ông ta vẫn được xưng là Thánh nhân đấy thôi, tại sao trẫm lại không thể?” Long Hưng Đế cười phá lên: “Từ xưa đến nay, thắng làm vua, thua làm giặc. B.án n.ước ấy à? Nếu trẫm thành công, tương lai sử sách sẽ chép rằng trẫm là Thánh chủ Trung Hưng, khôi phục đại cục! Biết đâu được, có khi còn ca tụng trẫm nhẫn nhục chịu đựng, một chiêu đoạt quyền cũng nên!”

Thái hậu giận đến phát run, bà vơ lấy công văn trên bàn ném thẳng vào Long Hưng Đế: “Đến giờ mà ngươi vẫn không chịu hối cải! Ngươi xứng làm Thánh nhân? Ngay cả làm người ngươi cũng không xứng!”

Bị đánh đến rách trán, máu đỏ tuôn ra, chảy xuống đôi mắt, khiến khuôn mặt Long Hưng Đế thoáng chốc tựa như ma quỷ. Hắn cười nhạt: “A nương, vì sao trẫm cấu kết với Đột Quyết, vì sao trẫm giết hại mẫu thân, tất cả đều là nhờ ơn người cả đấy!”

Thái hậu khựng lại, Long Hưng Đế chậm rãi nói: “Từ nhỏ, người đã dạy trẫm phải làm một Thánh nhân. Trẫm không thể có hỉ nộ, không thể có ai lạc, trẫm chỉ là một công cụ để người thực hiện hoài bão của mình. Người và a gia, ai cũng độc ác như ai, vậy mà lại mong trẫm trở thành một bậc minh quân nhân đức? Người tự vấn lòng đi, người có phải Thánh nhân không? Ngay cả người còn không làm được, dựa vào đâu bắt trẫm làm được? Từ nhỏ đến lớn, những gì trẫm nhận được từ người chỉ là quỳ phạt, trách mắng, uy hiếp. Rõ ràng người là mẹ ruột của trẫm, vậy mà trẫm chẳng cảm nhận được chút yêu thương nào, dựa vào đâu để trẫm tin rằng người sẽ trao trả quyền hành hay tin rằng người sẽ không phế bỏ trẫm? Để bảo vệ chính mình, trẫm mới phải cấu kết Đột Quyết, mới phải giết hại mẹ ruột. Suy cho cùng, đó chẳng phải đều do người ban tặng sao?”

Thái hậu phẫn uất đến mức bật khóc: “Ngươi nói tất cả là do a nương? Ngươi nói a nương không thương yêu ngươi? Khi ngươi bốn tuổi bệnh nặng, là ai thức trắng đêm chăm sóc ngươi? Khi ngươi mười tuổi bị thích khách của Giang Châu vương ám sát, là ai đẩy ngươi ra, dùng thân che chắn cho ngươi? Là a nương đây, người mà ngươi luôn miệng nói rằng không yêu thương gì ngươi đấy! Vì sao ta bắt ngươi làm Thánh nhân? Là bởi vì ta và cha ngươi sát nghiệt quá nặng, mai sau hậu thế ắt sẽ khen chê lẫn lộn. Ta muốn ngươi làm một minh quân được người đời ca tụng, ngàn năm vạn năm sau, khi nhắc đến chỉ toàn những lời tán dương. Chẳng lẽ là sai sao?”

“Đương nhiên là sai!”

Long Hưng Đế phản bác: “Đó là suy nghĩ của người! Người đã từng hỏi trẫm chưa? Người luôn muốn trẫm trở thành một a tỷ khác, nhưng trẫm không phải a tỷ! Giống như a nương và a gia, trẫm cũng là một kẻ ích kỷ, quyết tuyệt, bạo ngược! Trẫm không thể biến thành a tỷ!”

Thái hậu nghiến răng, trừng mắt nhìn Long Hưng Đế, nhưng trên mặt hắn không hề có chút ăn năn. Đến tận khoảnh khắc này, rốt cuộc bà cũng đã lạnh lòng, gật nhẹ đầu: “Được, không dạy dỗ ngươi đến nơi đến chốn là lỗi của a nương ngươi. Mẹ con ta không còn lời nào để nói thêm nữa, cứ để tất cả kết thúc tại đây đi.”

Long Hưng Đế bật cười khinh bỉ, hắn loạng choạng đứng lên, lấy bộ khôi giáp của Huệ phi ra, rồi ngồi xuống đất, đặt nó lên đầu gối. Giờ phút này, hắn thà để đoạn tình cảm méo mó này bầu bạn với mình, còn hơn mở miệng cầu xin Thái hậu lấy một câu.

Hắn chỉnh lại y quan, bình tĩnh nói: “Rượu độc hay lụa trắng, a nương cứ mang vào đi. Dù sao, trẫm cũng không hối hận.”

Lời sau cuối của hắn chính là: “A nương, người cũng không cần phải ăn chay cả đời để chuộc tội thay trẫm, trẫm không thèm.”

Thái hậu dường như già đi mười tuổi, bà vịn tay lên bức tường vẽ bích họa, chậm rãi đứng dậy, giọng nói như đã hao mòn tận cùng: “Ngươi không cần, nhưng a nương ta vẫn sẽ làm vậy.”

Bà vịn tường, lê từng bước một rời khỏi điện Thần Long. Mãi đến khi ra đến cửa, thân thể mới mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất, nội thị vội vã đỡ lấy bà. Ánh mắt bà lướt nhanh qua chén rượu vàng trong tay nội thị, chậm rãi nhắm mắt lại, giọng nói đượm vẻ thê lương: “Đưa vào… cho Thánh nhân đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK