Làn khói đen ấy như có sinh mệnh, không ngừng len lỏi vào trái tim của thiếu nữ, từng chút từng chút một gặm nhấm trái tim trong suốt như lưu ly của nàng. Hận thù và oán khí xâm chiếm, khiến đôi mắt vốn dịu dàng kia giờ chỉ còn lại sự phẫn nộ.
Nàng lặng nhìn bóng dáng A Sử Na Ngột Đoá trong bộ y phục đỏ rực, roi gai trong tay ả vun vút quất xuống, từng nhát nặng nề giáng lên thân thể lang quân mà nàng yêu thương nhất. Một giọt máu bắn lên, thấm vào đôi mắt nàng. Đồng tử nàng co rút lại, sắc đỏ như máu lan rộng khắp tầm mắt, nuốt chửng tia lý trí cuối cùng.
Đột nhiên, chiếc roi trong tay A Sử Na Ngột Đóa bị một lực vô hình giữ lại, lơ lửng giữa không trung. A Sử Na Ngột Đóa kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Lý Doanh chậm rãi đứng lên từ trung tâm phù trận. Búi tóc song hoàn vọng tiên bung ra, suối tóc đen tuyền xõa xuống, che khuất gương mặt trắng bệch như tuyết. Máu tươi từ mắt nàng chảy ra, theo gò má trượt xuống, tựa như những dòng huyết lệ.
Đám Kim Ngô Vệ đứng đó đều sởn hết tóc gáy. Dù đã uống máu chó mực để nhìn thấy nàng, nhưng đối diện với quỷ hồn, chúng vẫn không khỏi khiếp đảm. Cảnh tượng qủy dị trước mắt càng khiến chúng run lẩy bẩy.
A Sử Na Ngột Đoá quát lớn: “Lũ vô dụng! Ả đã bị phù chú giam cầm, các ngươi còn sợ cái gì?”, rồi chỉ tay về phía Lý Doanh: “Các ngươi, giết ả cho ta!”
Những Kim Ngô Vệ chỉ còn cách tuân lệnh, tay cầm đao run rẩy tiến lại gần Lý Doanh. Thế nhưng còn chưa kịp bước thêm, tầng khói đen quanh người Lý Doanh bỗng tản ra, tựa như những sợi dây thừng thít chặt lấy cổ họng chúng, nâng chúng lên giữa không trung.
Đám Kim Ngô Vệ điên cuồng vung tay, vùng vẫy trong vô vọng. Về phần Thôi Tuần, dù đã bị đánh đến nửa sống nửa chết nhưng vẫn cố gượng dậy. Hắn kinh hoảng nhìn những Kim Ngô Vệ đang dần nghẹt thở trên không, kinh hãi lẩm bẩm: “Dừng tay! Minh Nguyệt Châu! Mau dừng tay!”
Nếu còn không dừng lại, nàng sẽ hóa thành lệ quỷ mất!
Nhưng Lý Doanh đã bước qua đạo bùa vàng đang giam giữ nàng, tựa như đạp lên một chiếc lá khô vô nghĩa. Nàng từ từ tiến về phía A Sử Na Ngột Đóa. Mặt đối phương tái mét vì kinh hoàng, cuống cuồng chạy ra khỏi phòng giam, nhưng lại tầng khói đen chắn lối.
Lý Doanh đưa tay, cây roi với những chiếc gai móc ngược tựa như có mắt, rơi vào tay nàng. Nàng nắm chặt cây roi, gằn từng chữ hỏi A Sử Na Ngột Đóa: “Ngươi rất thích hành hạ người khác, đúng không?”
A Sử Na Ngột Đoá lùi lại một bước, nhưng cây roi như một con rắn luồn lách, vút thẳng vào mặt nàng ta. A Sử Na Ngột Đoá đau đớn ngã nhào xuống đất, Lý Doanh lạnh lùng hỏi: “Đau không?”
Trên gương mặt A Sử Na Ngột Đoá, một vết máu dữ tợn hiện lên. Nụ cười tàn nhẫn thoáng nở trên môi Lý Doanh, đó là một nụ cười mà trước nay nàng chưa từng có. Nàng đứng từ trên cao nhìn xuống A Sử Na Ngột Đóa đang cuộn tròn dưới đất, lại hỏi: “Khi roi quất lên người ngươi, ngươi có đau không?”
A Sử Na Ngột Đoá nghiến răng chịu đựng. Cơn đau thấu xương khiến thân thể nàng ta run lên từng hồi, nhưng vẫn cố trừng mắt, dùng cái nhìn khiêu khích đối diện với Lý Doanh: “Vì Thôi Tuần mà ngươi hóa thành lệ quỷ rồi sao? Ha ha ha, lệ quỷ giết người, thần Phật đều sẽ không tha cho ngươi!”
Những lời đó càng châm ngòi ngọn lửa giận trong lòng Lý Doanh. Cây roi vung xuống nặng nề, từng nhát càng thêm tàn độc. Thôi Tuần bấu lấy song sắt của chiếc lồng sắt, cố gắng đứng lên, nhưng cơ thể hắn lại khuỵu xuống trong vô lực. A Sử Na Ngột Đoá giãy giụa, Kim Ngô Vệ bị siết cổ treo lơ lửng trên không cũng giãy giụa. Thôi Tuần bất chấp cơn đau, ra sức bò về phía trước. Hắn nhất định phải ngăn cản Lý Doanh. Nếu nàng thực sự giết người, thì không còn cách gì vãn hồi được nữa.
A Sử Na Ngột Đoá bị roi đánh đến nỗi máu thịt tung tóe, dù có trốn thế nào cũng không thể thoát khỏi những cú đánh ác nghiệt. Thân thể nàng đầy rẫy thương tích, lớp này chồng lên lớp khác, cuối cùng nàng ta chọn buông xuôi, không buồn giãy giụa nữa, chỉ khóc nhọc ngẩng đầu, nhìn về thanh niên tuấn mỹ đang ngồi bên cạnh lồng sắt. Nhưng trong mắt hắn, trong lòng hắn chỉ có Lý Doanh đang bị oán khí cắn nuốt, đến một cái liếc mắt cũng chẳng hề hướng về phía nàng ta.
Khi cái chết gần kề, A Sử Na Ngột Đoá bật cười. Giờ đây, nàng ta mới nhận ra rằng, hóa ra nàng ta không thực sự cố chấp trong việc thuần phục hắn. Điều nàng ta cố chấp nhất, chính là một lần được hắn nhìn lại mình.
Và nàng ta cũng không thực sự thích gọi hắn là “Liên Hoa Nô”. Nếu có thể, nàng ta càng muốn gọi hắn một tiếng: “Thôi lang.”
Chỉ tiếc rằng, nàng ta đã nhận ra điều ấy quá muộn.
–
Thôi Tuần dùng chút sức lực cuối cùng bò về phía Lý Doanh, cố gắng ngăn nàng lại. Nhưng khi hắn vừa chạm đến mép váy của nàng, một luồng khói đen đặc tràn ra, bao phủ lấy hắn. Rõ ràng chỉ đang cách nhau gần trong gang tấc, nhưng hắn lại không tài nào chạm được vào nàng. Hắn chỉ có thể tuyệt vọng nhìn nàng siết cổ Kim Ngô Vệ, đánh chết A Sử Na Ngột Đoá. Trong phòng giam, xác chết nằm la liệt, mùi máu tanh nồng đậm đến ngột ngạt. Lý Doanh đờ đẫn nhấc chân, chậm rãi bước ra khỏi nhà lao.
Lúc này nàng đã hóa thành lệ quỷ, lý trí hoàn toàn tan biến. Nếu để nàng thoát ra ngoài, không biết bao nhiêu người vô tội sẽ bị sát hại.
Thôi Tuần không biết lấy đâu ra sức mạnh, hắn chịu đựng đau đớn, lảo đảo đứng dậy, nhặt lấy thanh trường kiếm rơi trên đất của Kim Ngô Vệ, rồi hét lớn: “Minh Nguyệt Châu!”
Lý Doanh quay đầu lại, nhưng ánh mắt nàng vẫn trống rỗng, như thể người đứng trước mặt không phải là lang quân nàng thương yêu nhất, mà chỉ là một kẻ xa lạ.
Thôi Tuần nắm chặt chuôi kiếm, đặt ngang trước cổ mình: “Minh Nguyệt Châu, nàng không thể để oán khí khống chế mình nữa! Nếu không, nàng sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!”
Lý Doanh nghiêng đầu, ánh mắt có vẻ ngờ vực. Thôi Tuần nhấn mạnh lưỡi kiếm thêm một chút, giọng hắn khản đặc: “Nếu nàng không tỉnh lại, ta sẽ tự kết liễu ngay trước mặt nàng!”
Thanh kiếm cắt sâu vào cổ hắn, máu tươi nhỏ giọt xuống mũi kiếm, từng giọt, từng giọt rơi trên nền đá xanh lạnh lẽo. Lý Doanh nhìn theo dòng máu đó, rồi ngẩng lên, ánh mắt khôi phục chút tỉnh táo: “Thập Thất lang?”
Thôi Tuần mỉm cười yếu ớt, cuối cùng hắn không còn sức lực để gắng gượng, ngã khuỵu xuống, một gối quỳ trên mặt đất. Lý Doanh giật mình, lao tới đỡ lấy hắn: “Thập Thất lang…”
Nàng nhìn quanh, đôi mắt tràn đầy hoang mang khi thấy những thi thể nằm rải rác khắp nơi: “Ta… là do ta sao?”
Thôi Tuần nắm chặt lấy bàn tay lạnh buốt của nàng, liên tục trấn an: “Không sao rồi… Nàng đã trở về rồi, sẽ không sao nữa…”
Làn khói đen bao quanh Lý Doanh nhanh chóng tiêu tan, nhưng đồng thời, ánh sáng trắng của niệm lực trên người nàng cũng theo đó tách rời, nhanh chóng tan biến. Trong nhà lao lát đá xanh, âm thanh của chú Phạn âm từ rõ ràng dần trở nên mơ hồ. Lý Doanh vốn là quỷ hồn, nhờ vào sự phụng thờ của bốn vạn ngôi chùa trên cả nước nên mới có thể tự do đi lại ở cõi trần như người sống. Nay nàng hóa thành lệ quỷ, sát hại không ít người, Phật pháp phản phệ khiến nàng sắp sửa hồn phi phách tán.
Thân hình Lý Doanh mềm nhũn, ngã vào lòng Thôi Tuần. Niệm lực nhanh chóng rút khỏi cơ thể nàng. Nàng cong môi, cười yếu ớt: “Ta… ta không hối hận vì đã giết bọn chúng… Thập Thất lang, chàng bình an… là tốt rồi…”
Niệm lực và chú Phạn âm hoàn toàn biến mất. Thân thể Lý Doanh mỗi lúc một suy kiệt. Từng giọt lệ như chuỗi trân châu bị đứt dây trào ra khỏi khóe mắt Thôi Tuần, rơi xuống mu bàn tay nàng. Lý Doanh gắng sức nâng tay, muốn lau đi dòng lệ ấy, nhưng tay vừa nhấc lên liền vô lực rũ xuống. Nàng tựa vào lòng hắn, khép dần đôi mắt.
–
Khi Ngư Phù Nguy bị lão bộc câm kéo đến phủ đệ của Thôi Tuần, hắn giật nảy người, thầm nghĩ hình như dạo gần đây hắn cũng đâu có đắc tội gì với Thôi Tuần. Mang theo tâm trạng bồn chồn, vừa đẩy cửa ra, đập vào mắt hắn chính là một Thôi Tuần toàn thân đầy máu và một Lý Doanh nằm rạp trên sạp thấp bằng gỗ hoa nam, sắc mặt trắng bệch như giấy.
Ngư Phù Nguy sợ đến mức suýt ngã nhào, ba bước nhập thành hai bước lao đến trước sạp thấp, quỳ sụp xuống: “Chuyện gì thế này?”
Thôi Tuần túm lấy ống tay áo hắn: “Ngư Phù Nguy! Hãy cứu nàng!”
“Công chúa đã xảy ra chuyện gì?”
Thôi Tuần hít sâu một hơi, cố gắng thuật lại mọi chuyện xảy ra trong nhà lao cho Ngư Phù Nguy nghe. Càng nghe lông mày Ngư Phù Nguy càng cau chặt: “Công chúa giết người… Không, sao nàng ấy có thể giết người được!”
Hắn căm tức nhìn Thôi Tuần. Lý Doanh sắp hồn phi phách tán, cảm giác máu dồn lên đầu khiến hắn không kiềm chế được nữa. Mặc kệ thân phận quan dân, hắn chỉ muốn đánh chết Thôi Tuần cho hả giận. Nếu không phải vì món nợ đào hoa của Thôi Tuần thì Lý Doanh đã chẳng phải nhúng tay vào sát nghiệp, chỉ để bảo vệ hắn.
Ngư Phù Nguy hết nắm tay, rồi lại buông lỏng. Hắn không phải hạng hồ đồ, không phân rõ phải trái. Món nợ đào hoa ấy cũng chẳng phải Thôi Tuần muốn gây ra, suy cho cùng, hắn cũng là kẻ bị hại.
Vì vậy, Ngư Phù Nguy chỉ có thể thở dài, nói: “Ta sẽ nghĩ cách cứu công chúa. Nhưng thương thế của ngươi cũng cần phải xử lý.”
Thôi Tuần thần trí đã hoang mang, mọi lời đều không lọt tai. Hắn chỉ nắm chặt lấy tay Lý Doanh, không dám buông lơi dù chỉ một khắc. Ngư Phù Nguy đành khuyên nhủ: “Ngươi không chữa trị vết thương cũng được, nhưng buông tay ra để ta bắt mạch cho công chúa.”
Lúc này Thôi Tuần mới định thần, chậm rãi thả tay. Ngư Phù Nguy đặt ba ngón tay lên cổ tay Lý Doanh, sắc mặt nặng nề. Thôi Tuần nhìn hắn cầu khẩn: “Thế nào?”
Ngư Phù Nguy trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới nhẹ nhàng đặt cổ tay Lý Doanh vào lớp chăn gấm, giọng đầy vẻ nghi hoặc: “Lạ thật, tâm mạch của công chúa vẫn chưa đứt.”
“Ngươi nói tâm mạch chưa đứt là sao?”
“Theo lý, công chúa bị Phật pháp phản phệ, lẽ ra tâm mạch phải đứt đoạn, hồn phách phải lập tức tan biến. Nhưng dường như có một sức mạnh nào đó đã giữ lại một tia tâm mạch, đồng thời bảo vệ hồn phách của công chúa.”
Nghe vậy, lòng Thôi Tuần thoáng buông lỏng: “Vậy, vẫn cứu được Minh Nguyệt Châu, đúng không?”
“Có thể nói là có, nhưng cũng có thể là không.” Ngư Phù Nguy trầm ngâm: “Trước đây, công chúa cũng từng bị Phật pháp phản phệ một lần rồi, đúng chứ?”
Thôi Tuần sửng sốt: “Phải.”
Chính là lần Lý Doanh cưỡng ép hiện thân trước mặt Vương Nhiên Tê. Lý Doanh vốn là quỷ hồn, trừ phi người sống tự thấy được nàng, nếu không nàng cũng không thể dùng niệm lực tụ thành hình trước mặt người sống, bởi nếu làm thế sẽ làm rối loạn trật tự nhân gian.
Ngư Phù Nguy tiếp lời: “Lần đó, công chúa cũng chỉ còn lại một tia tâm mạch, nhưng tình trạng này giống như một ngọn đèn, trước khi dầu cạn thì đèn chưa tắt, nhưng nếu dầu đã cháy hết, thì đèn cũng sẽ lụi tàn.”
“Ý ngươi là, phải tìm ra cách cứu Minh Nguyệt Châu trước khi tâm mạch dứt hẳn, đúng không?”
Ngư Phù Nguy gật đầu: “Đúng vậy.”
“Lần trước, chính quả tần bà đã cứu Minh Nguyệt Châu.” Thôi Tuần thì thầm, rồi bất chợt nắm chặt cánh tay Ngư Phù Nguy, khẩn cầu: “Ngư Phù Nguy, ngươi hãy tìm thêm một quả tần bà nữa! Bao nhiêu vàng bạc ta cũng sẽ trả cho ngươi!”
Ngư Phù Nguy hất tay hắn ra: “Đây không phải chuyện tiền bạc! Tiền bạc ta muốn bao nhiêu cũng có, đâu cần ngươi đưa! Nhưng ta từng nói rồi, quả tần bà chỉ mọc bên bờ sông Nại Hà dưới âm ti, có thể chữa trị hồn phách, nhưng năm mươi năm mới kết một quả một lần. Lần trước, ta đã mua được một quả để cứu công chúa, nhưng lần này, công chúa nào đợi nổi những năm mươi năm?”
Thôi Tuần gần như tuyệt vọng. Đột nhiên, hắn chợt nghĩ đến điều gì đó: “Xá lợi Phật! Chuyện miêu quỷ lần trước, Tưởng Lương cũng suýt chút nữa hồn phi phách tán. Chính Minh Nguyệt Châu đã dùng Phật xá lợi để tu bổ hồn phách ông ta, khiến ông ta không bị hồn phi phách tán. Nếu có thể tìm được xá lợi Phật, nhất định sẽ cứu được Minh Nguyệt Châu!”
Nghe vậy, Ngư Phù Nguy mừng rỡ nói: “Đúng vậy, xá lợi Phật!”
Nhưng rồi hắn lắc đầu, nói: “Không được. Chưa nói đến chuyện xá lợi Phật ở tận Tây Vực, căn bản không kịp mang về để cứu công chúa, mà ngay cả khi có, cũng chưa chắc hữu dụng. Tưởng Lương bị Bắc Đẩu Phá Tà Phù đánh đến mức hồn phi phách tán, nên xá lợi Phật mới cứu được ông ta. Nhưng công chúa thì khác, nàng bị Phật pháp phản phệ. Xá lợi Phật thông thường sẽ không thể cứu được nàng.”
Thôi Tuần cắn răng: “Lẽ nào thật sự không còn cách nào để cứu Minh Nguyệt Châu sao?”
“Không hẳn. Tuy những xá lợi khác đều ở Tây Vực, nhưng ngay tại Trường An, vừa hay lại có một viên.”
Thôi Tuần sững người. Trong Phật tháp ở chùa Pháp Môn Trường An, có một viên xá lợi do Thái Tổ hoàng đế đích thân thỉnh về từ nước Ma Kiệt Đà. Năm Lý Doanh lên năm tuổi, Thái Xương Đế cùng Trịnh Hoàng hậu đã từng vào Phật tháp để dâng tóc, cúng dường viên xá lợi ấy.
Ngư Phù Nguy tiếp tục: “Trời cao phù hộ công chúa. Viên xá lợi trong Phật tháp ở chùa Pháp Môn vừa khéo lại chính là xá lợi Phật đỉnh.”
Xá lợi Phật đỉnh là phần xương đỉnh đầu của Phật Đà hóa thành, là thánh vật chí cao vô thượng trong thiên hạ. Ai dâng cúng xá lợi Phật đỉnh, sau khi qua đời sẽ không sa vào địa ngục, nhận được phúc báo vô biên.
Nếu có thể lấy được xá lợi Phật đỉnh, nhất định có thể cứu được Lý Doanh.