Lý Doanh nói những lời này với thần sắc nghiêm túc đến lạ thường. Không phải vì muốn an ủi Thôi Tuần mà nàng mới nói như vậy, đó đều là lời từ tận đáy lòng nàng.
Lỗ Ai Công từng hỏi Khổng Tử: “Nhân và đạo, cái nào lớn hơn?”
Khổng Tử đáp: “Chính (chính nghĩa) lớn hơn.”
Có lẽ, đây chính là nguyên tắc hành xử của Thôi Tụng Thanh. Vì lý tưởng trong lòng, ông có thể buông bỏ mọi thứ. Do đó, ông sẽ không vì một bộ hài cốt không rõ thật giả mà làm rối đại cục, hay dành trọn đời mình để tìm kiếm chân tướng. Khó mà nói hành động của ông là sai. Sau này, sử sách có lẽ sẽ dành cho ông một lời bình rằng: “Công trạng như núi, danh lưu hậu thế.” Nhưng khi ông nghiêm khắc chỉ trích Thôi Tuần vì không chịu chết, Lý Doanh lại nhớ đến hình ảnh Thôi Tuần khom người trước phần mộ của Thịnh Vân Đình, cúi mình nhặt từng đồng tiền đồng bị bùn đất làm vấy bẩn.
Đôi mắt nàng bỗng chua xót, hơi mím môi rồi nói: “Thôi Tuần, đường là của ngài, chỉ cần ngài thấy đúng thì cứ bước tiếp đi. Không cần bận tâm người khác nói gì, dù người đó có là bậc trưởng bối mà ngài kính trọng nhất.”
Nàng ngồi trước thư án, đôi mắt như chứa ngàn sao lấp lánh. Thôi Tuần lặng lẽ nhìn ánh mắt như nước ấy, thần sắc thoáng vẻ thất thần. Một lúc lâu sau, hắn chợt cất lời: “Vừa rồi, thực sự ta đã rất đau lòng.”
Thế nhân khinh miệt, nhạo báng, làm nhục hắn, hắn đã sớm quen. Nhưng khi đến cả bậc trưởng bối mà hắn kính trọng nhất từ nhỏ cũng đối xử như vậy, hắn thực sự không cách nào để không bận tâm.
Giọng nói của Lý Doanh dịu dàng như gió thoảng: “Ta biết.”
Thôi Tuần cố gượng một nụ cười cay đắng: “Nhưng ta đau lòng không chỉ vì trưởng bối mà ta kính trọng xem ta như bùn đất ô uế, mà còn vì cái chết của Vân Đình bị xem nhẹ tựa lông hồng.”
“Trên thân thể Vân Đình có không dưới trăm vết đao chí mạng. Ấy vậy mà Hình bộ chỉ mất hai ngày đã vội vã kết luận rằng huynh ấy bị sơn tặc cướp của sát hại. Triều đình văn võ bá quan đều giả điếc làm ngơ, không một ai chất vấn.”
“Họ muốn lưu danh sử xanh, muốn vinh quang ngàn đời. Nhưng Thiên Uy quân lại là nỗi sỉ nhục lớn nhất của triều đình, họ không thể để mình dính líu đến. Không một ai… không một người nào nguyện đứng ra rửa sạch oan khuất cho Vân Đình.”
Thậm chí, khi hắn lấy hết can đảm, thăm dò vị trưởng bối mà mình kính trọng nhất, nhưng chỉ nhận lại một câu: “Thì sao?”
Khoảnh khắc ấy, Thôi Tuần như rơi xuống vực sâu thăm thẳm, xung quanh chỉ toàn là bóng tối không thấy ánh sáng, dù có đi thế nào cũng không thoát ra được.
Bên tai hắn bỗng vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Lý Doanh: “Không, Thôi Tuần, không phải không có ai nguyện vì Thịnh Vân Đình mà rửa oan. Ngài vẫn luôn muốn rửa oan cho y, chẳng phải sao?”
Nàng tiếp lời: “Ngài luôn tìm kiếm hài cốt của Thịnh Vân Đình, chưa bao giờ từ bỏ. Ngài hao tổn tâm sức bắt Vương Nhiên Tê, chẳng phải cũng vì hài cốt của y sao? Ngài đã tìm được rồi, ngài để y không phải chôn vùi nơi quan đạo nữa. Giống như lời y nói, ngài là một hảo hán của Thiên Uy quân.”
Thôi Tuần chỉ cảm thấy lồng ng.ực mình như nóng lên, khóe mắt bắt đầu ươn ướt. Hắn cắn chặt răng, cố kìm nén cảm xúc trong lòng: “Không, ta không phải. Sáu năm rồi, tròn sáu năm rồi, hài cốt của họ vẫn còn ở Lạc Nhạn Lĩnh, đến cả việc thu liệm cũng không thể. Là ta có lỗi với họ…”
Ngón tay đặt trên thư án của hắn siết chặt dần, nổi lên những đường gân xanh rõ mồn một trên bàn tay gầy guộc. Lý Doanh nhìn xuống cổ tay gầy yếu, trơ xương ấy, mím môi hỏi: “Thôi Tuần, chuyện Thiên Uy quân bị tiêu diệt có ẩn khuất, đúng không?”
Thôi Tuần đột ngột ngẩng đầu lên.
“Vì sao Thẩm Khuyết và Vương Nhiên Tê phải giết Thịnh Vân Đình? Vì sao phải ngăn cản y vào cung Đại Minh cầu viện? Và vì sao ngài phải từng bước ép sát Bùi Quan Nhạc? Chẳng phải tất cả những điều này đều liên quan đến Thiên Uy quân hay sao?” Lý Doanh nói: “Thôi Tuần, ta muốn biết, ngài hãy nói cho ta.”
Thôi Tuần nhìn nàng, ánh mắt đen sâu thẳm như điểm mực, nhưng mãi lâu sau vẫn không đáp. Một tia chua xót dâng lên trong lòng Lý Doanh. Hắn vẫn như trước đây, thà giữ tất cả trong lòng, không chịu nói với bất kỳ ai. Đau cũng không nói, khổ cũng không nói. Nhưng hắn cũng chỉ là một người, một trái tim, làm sao có thể chứa đựng hết máu và nước mắt của năm vạn người đây?
Nàng cúi đầu, lòng nặng trĩu, cảm giác đau xót mỗi lúc một dâng lên. Đúng lúc ấy, Thôi Tuần bỗng lên tiếng, giọng hắn mơ hồ: “Ta không biết… Ta không biết vì sao Đột Quyết biết được đường hành quân của chúng ta… Ta không biết vì sao Bùi Quan Nhạc rõ ràng biết chúng ta bị vây lại không đến cứu viện… Ta càng không biết vì sao Quách soái phải nhận được thánh chỉ thì mới xuất binh, còn Bùi Quan Nhạc lại nói không có thánh chỉ ấy…”
Nói đến đây, đầu ngón tay hắn run rẩy không thể khống chế, gương mặt trắng bệch như giấy, thân thể lung lay như sắp đổ. Trong đầu hắn như hiện lên từng gương mặt trẻ trung đầy sức sống của các chiến hữu. Họ kéo ngựa dừng lại trước mặt hắn, rồi máu từ mũi, tai họ chảy ra đỏ tươi. Họ trách hắn: “Thập Thất lang, vì sao ngươi vẫn chưa rửa oan cho chúng ta?”
Thôi Tuần đỏ hoe đôi mắt, khớp ngón tay đã siết chặt đến trắng bệch: “Là ta có lỗi với họ… Ta có lỗi với họ…”
Nỗi tuyệt vọng, day dứt, thống khổ đan xen, khiến trái tim hắn như bị một tảng đá lớn đè nặng, đến mức không thở nổi. Móng tay hắn đã bấm sâu vào lòng bàn tay, dường như sắp chảy máu. Lý Doanh nhìn bàn tay siết chặt ấy, rồi nhẹ nhàng đặt tay mình lên, che phủ lấy lòng bàn tay hắn.
Thân thể Thôi Tuần run lên, ngón tay đang siết chặt từ từ buông lỏng. Lý Doanh dịu dàng nói: “Thôi Tuần, ngài đã cố hết sức rồi. Ta tin rằng, nhất định sẽ có một ngày chân tướng được phơi bày.”
Nàng nhìn sâu vào đôi mắt trầm ngâm của hắn, đôi mắt ấy chứa đựng một thứ gì đó khiến lòng nàng day dứt. Một lúc lâu sau, nàng bỗng nói, giọng nàng nhẹ tựa mây trôi: “Để ta giúp ngài, được không?”
Ánh mắt của Thôi Tuần chợt khựng lại, như thể lời nàng nói vừa phá tan mọi sự câm lặng trong tâm hồn hắn. Nhưng rồi hắn lại thu bàn tay mình, từ từ rời khỏi lòng bàn tay nàng.
Hắn chỉ nói: “Quỷ thị sắp mở cửa. Chúng ta đi thôi.”
–
Quỷ thị Trường An, nơi được gọi là một thế giới khác giữa lòng kinh đô.
Thôi Tuần dẫn Lý Doanh đi qua con đường lát đá xanh của phường Vụ Bản. Ánh trăng mờ ảo xuyên qua những tầng mây, soi xuống con đường, khiến cả không gian chìm trong sự u ám lạnh lẽo. Quanh họ, mọi thứ yên tĩnh đến mức khác thường. Bước chân chậm rãi, Lý Doanh bất giác cảm thấy rợn người. Nàng vô thức bước sát lại gần hắn, nhưng ngay khi ánh mắt chạm đến chiếc áo choàng đen hắn khoác, nàng lại chần chừ, hơi dịch sang bên, giữ một khoảng cách nhỏ giữa hai người.
Sự trầm mặc bao phủ. Thôi Tuần bất ngờ cất tiếng, giọng nói như xé toang màn đêm: “Cô đang trách ta à?”
Lý Doanh sững người, đôi môi mím nhẹ, rồi chỉ lắc đầu.
Hắn im lặng một thoáng, rồi trầm mặc nói: “Chuyện của ta không nên làm liên lụy đến cô.”
Thì ra, trong lòng hắn, nàng chỉ là một người ngoài.
Cảm giác thất vọng len lỏi vào tâm can Lý Doanh, nàng cắn chặt môi, không nói thêm lời nào. Hai người cứ thế bước đi trong im lặng, cho đến khi một âm thanh chói tai vang lên tiếng cánh vỗ rào rạt của đàn quạ đen.
Lý Doanh ngẩng đầu, chỉ thấy một đàn quạ lớn từ trên cao lao xuống. Từng con một, dường như chúng đang bị thứ gì đó đáng sợ đuổi theo, vừa bay vừa kêu rít lên thảm thiết. Một vài con mất phương hướng, thậm chí va vào người nàng.
Trong khoảnh khắc, bàn tay Thôi Tuần đã kéo nàng sang bên, tránh cho nàng khỏi đàn quạ. Một con quạ rơi xuống đất, hắn cúi đầu nhìn, đôi mày thoáng nhíu lại. Lý Doanh giật tay ra, lùi về sau vài bước.
“Lại đây.”
Lý Doanh ngạc nhiên, đứng lặng. Hắn lặp lại, giọng điềm tĩnh: “Lại đây.”
Không còn lựa chọn, nàng miễn cưỡng tiến lên vài bước, đứng trước mặt hắn. Thôi Tuần mở rộng chiếc áo choàng đen, giơ tay, che chắn cho nàng.
Đàn quạ vẫn tiếp tục lao tới, nhưng giờ đây, dưới lớp áo choàng, nàng không còn nhìn thấy chúng nữa. Nàng thấp hơn hắn một cái đầu, muốn nhìn hắn phải ngước lên. Dưới ánh trăng mờ nhạt, khuôn mặt hắn gần đến mức khiến nàng bối rối. Đôi mắt hắn, sâu lắng như biển cả. Chiếc mũi cao thẳng tắp. Đôi môi mỏng nhợt nhạt thoảng mùi hương thuốc từ vết thương được băng bó. Lý Doanh lập tức quay đi, cố gắng tránh ánh mắt hắn, lòng dạ rối bời.
Vừa mới nhích chân, giọng hắn đã vang lên, kiên quyết: “Đừng động.”
Nàng cúi đầu, thì thầm: “Ta là hồn ma. Những con quạ này là vật sống, chúng không thể chạm vào ta.”
Thôi Tuần đáp, giọng lạnh băng: “Nếu không muốn chết thêm lần nữa thì đừng động đậy.”
Lời nói ấy khiến nàng sững sờ. Đôi chân bất giác khựng lại. Nàng ngoan ngoãn đứng yên dưới áo choàng của hắn, không còn nhúc nhích.
Ánh mắt vô tình rơi xuống quả cầu hương mạ vàng treo bên thắt lưng hắn. Đó chính là món quà nàng tặng hắn, nó vẫn được hắn mang theo bên mình, chưa từng rời xa.
Lý Doanh chăm chú nhìn quả cầu hương khẽ đung đưa. Một lúc lâu sau, khi tiếng vỗ cánh và tiếng kêu rít của đàn quạ dần biến mất, Thôi Tuần mới hạ tay, buông áo choàng xuống. Ngay lập tức, nàng bước lùi ra sau, giữ khoảng cách an toàn với hắn. Nàng gãi vành tai, cố xua đi bầu không khí ngượng ngùng, rồi hỏi: “Vừa nãy ngài nói nếu ta không muốn chết lần nữa? Ý ngài là gì?”
Thôi Tuần dùng mũi giày đá nhẹ con quạ vừa rơi xuống đất: “Nhìn đi.”
Nàng nghi hoặc nhìn xuống, nhưng vừa mới liếc qua, đã kinh hãi bật thốt thành tiếng.
Con mắt của con quạ đó đã bị móc đi, chỉ còn lại hai hốc máu rỉ đỏ. Ngay giữa ngực nó cũng có một lỗ hổng lớn, bên trong trống rỗng. Tim đã bị lấy mất.
Không có tim… thì làm sao nó bay được?
Thôi Tuần ngẩng đầu, ánh mắt hướng về nơi xa, nơi những ánh đèn leo lét phát ra từ Quỷ thị: “Có lẽ, câu trả lời nằm ở phía trước.”
–
Quỷ thị nằm trong một khu rừng hoang vắng tại phường Vụ Bản, rừng sâu tối tăm đến mức ngay cả ánh trăng cũng giấu mình sau tầng mây dày. Trong Quỷ thị không có ánh sáng, Lý Doanh chỉ có thể dựa vào ánh đèn lồng mờ nhạt người qua lại cầm theo, hoặc ánh sáng từ mồi lửa, để miễn cưỡng nhìn rõ tình hình các sạp hàng. Các sạp ở đây cách nhau khá xa, bày bán những vật không hề bình thường. Sạp gần Lý Doanh nhất bày vài bộ kim tuyến ngọc y rách nát, thứ vốn là liệm y của quý tộc nhà Hán.
Thấy vậy, chỉ e rằng đây là vật do Mô kim Hiệu úy [1] trộm về.
[1] Mô kim Hiệu úy: Chức quan do Tào Tháo lập ra, để hợp thức hóa việc đào mộ, quật mả của người khác.
Một sạp khác lại không bán đồ vật, mà là những con chuột lớn màu đen, bị nhốt trong lồng sắt.
Càng đi sâu, Lý Doanh càng cảm thấy tim đập nhanh hơn, nhưng dù có kinh hãi đến đâu, nàng vẫn không muốn tiến gần thêm về phía Thôi Tuần.
Thôi Tuần nhận ra điều này, bèn lên tiếng: “Còn giận à?”
“Không giận.” Lý Doanh trả lời, giọng có chút nghèn nghẹn: “Ta chỉ không muốn ngài gánh hết mọi chuyện một mình, nên mới muốn giúp ngài. Nhưng nếu ngài không muốn ta giúp, ta cũng không còn cách nào khác.”
Thôi Tuần im lặng, không nói gì. Lý Doanh cũng không nói thêm, chỉ cúi đầu bước đi. Nàng không hề nhận ra, trên một thân cây khô cằn gần đó, có đôi mắt màu xanh biếc, lạnh lẽo như ma trơi, vẫn luôn dõi theo bóng lưng nàng.