Xá lợi Phật đỉnh không chỉ là chí bảo thiên hạ, mà còn là chí bảo của Đại Chu.
Xá lợi Phật đỉnh đã an vị tại chùa Pháp Môn suốt một trăm năm. Từ năm Thái Xương thứ chín, khi Thái Xương Đế cùng Trịnh Hoàng hậu mở tháp, dâng tóc cúng dường xá lợi Phật đỉnh, đã bốn mươi mốt năm trôi qua nhưng Phật tháp ở chùa Pháp Môn chưa từng được mở lại lần nào. Ngư Phù Nguy không nghĩ ra được lý do nào, đủ để khiến chùa Pháp Môn mở tháp, tình nguyện dâng xá lợi Phật đỉnh cho Lý Doanh.
Trừ phi lão trụ trì của chùa Pháp Môn đã hóa điên.
Trong đầu Ngư Phù Nguy chợt lóe lên một ý nghĩ, liệu có thể nhờ Thôi Tuần cầu xin Thái hậu, thưa rằng con gái bà đang nguy kịch, cần gấp xá lợi Phật đỉnh để cứu mạng hay không? Nhưng rất nhanh, hắn liền gạt bỏ ý nghĩ này. Xá lợi Phật đỉnh là thánh vật bậc nào, còn chuyện quỷ hồn lại hoang đường bậc nào, Thái hậu chưa chắc đã dễ dàng tin tưởng. Chỉ e Thôi Tuần còn chưa kịp mở miệng, những kẻ muốn hại hắn đã nhân cơ hội này, đẩy hắn vào chỗ chết trước rồi.
Cách này không được, cách kia cũng không xong, Ngư Phù Nguy bắt đầu nóng ruột. Nhìn tình trạng của Lý Doanh, e rằng nàng không thể chờ đợi lâu hơn nữa. Nếu trong ba ngày vẫn không có được xá lợi Phật đỉnh, chỉ sợ tâm mạch nàng sẽ đứt đoạn hoàn toàn.
Ngược lại, Thôi Tuần chợt trấn tĩnh hơn nhiều: “Ngư Phù Nguy, ta sẽ đến chùa Pháp Môn. Ngươi hãy chăm sóc Minh Nguyệt Châu thật tốt.”
Ngư Phù Nguy sững sờ: “Ngươi có cách ư?”
“Có.”
Thôi Tuần chỉ để lại câu ấy rồi mang theo cơ thể chồng chất vết roi, lật mình lên ngựa, phi nhanh về phía chùa Pháp Môn ngay giữa đêm.
–
Ngư Phù Nguy vạn lần cũng không ngờ, cái gọi là “cách” của Thôi Tuần lại là xông thẳng vào chùa Pháp Môn, ép buộc trụ trì phải mở tháp.
Trước Phật tháp, trụ trì chùa Pháp Môn cùng một đám tăng nhân nhìn nhau, vẻ mặt bối rối. Lão trụ trì đành bước lên một bước, chắp tay niệm Phật: “A Di Đà Phật. Thôi Thiếu khanh, xá lợi Phật đỉnh là chí bảo của Đại Chu, nếu không có thánh chỉ, lão nạp không dám tùy tiện mở tháp.”
Toàn thân Thôi Tuần như tắm máu, hắn chỉ chống đỡ bằng một hơi tàn, miễn cưỡng đứng vững nhờ thanh kiếm trong tay. Đôi mắt hắn rực lên như lửa, hung hăng nhìn chằm chằm vào lão trụ trì: “Sát Sự Thính phá án, ngươi dám không mở?”
Lão trụ trì khổ không nói nên lời, thầm than không biết vị La Sát khét tiếng này lại lên cơn điên gì nữa đây, sao lại đến chùa Pháp Môn quấy rối giờ này? Lão có ý sai tăng nhân đuổi hắn đi, nhưng lại không dám. Dù sao Thôi Tuần cũng là cận thần bên cạnh Thái hậu, đặc biệt sau vụ án Thiên Uy quân, Thánh nhân gần như trở thành con rối, quyền thế của hắn lại càng như mặt trời giữa trưa. Nghe nói bề ngoài hắn dâng tấu xin từ quan, nhưng thực chất lại đang nhắm đến vị trí Thượng thư Tả bộc xạ. Chẳng qua Thái hậu vẫn còn đang cân nhắc, chưa vội ban chức mà thôi.
Bằng sự sủng ái mà Thái hậu dành cho hắn, sớm muộn gì chiếc ghế Thượng thư Tả bộc xạ cũng sẽ thuộc về hắn, có thể nói là quyền khuynh triều dã.
Thế nên, lão trụ trì nào dám đắc tội với Thôi Tuần? Lão vừa kéo dài thời gian, vừa sai tăng lữ âm thầm phóng ngựa, thỉnh Kinh Triệu Doãn tới. Lão cẩn trọng hỏi: “Không biết Thôi Thiếu khanh muốn xá lợi Phật đỉnh để làm gì?”
“Ngươi quản ta làm gì?” Thôi Tuần siết chặt chuôi kiếm, lưỡi kiếm lạnh lẽo kề sát yết hầu trụ trì: “Còn dám dông dài nữa, ta liền gi.ết ch.ết ngươi ngay!”
Trụ trì kinh hãi, không dám nhúc nhích, một tiểu tăng trẻ tuổi nóng nảy bốc đồng đứng bên cạnh không nhịn được, quát lớn: “Thôi Thiếu khanh, đây là pháp tự, không phải Sát Sự Thính, sao ngươi dám tác oai tác quái?”
Ánh mắt Thôi Tuần băng giá, chỉ thoáng nhìn qua một cái, khí thế sắc bén khiến tiểu tăng kia sợ hãi, lùi tận mấy bước: “Các ngươi còn lắm lời nữa, ta sẽ thiêu rụi chùa Pháp Môn này!”
Trụ trì biến sắc, kêu lên thất thanh: “Thôi Thiếu khanh, chùa Pháp Môn là chùa của hoàng gia, ngươi dám?”
Thôi Tuần chỉ cười lạnh: “Trụ trì đại sư, ác danh của Thôi Tuần ta, chẳng lẽ ngươi mới nghe lần đầu? Ta nói dám đốt, thì nhất định sẽ đốt. Ngươi muốn thử ngay không?”
Trụ trì nào dám thử, đầu kiếm của Thôi Tuần đã đâm vào yết hầu của lão, sắc mặt hắn càng thêm hung dữ, trong giọng nói đã không còn chút kính nể nào: “Lão trọc, rốt cuộc ngươi mở hay không mở?”
Trụ trì mặt mày tái nhợt, biết Thôi Tuần thực sự dám giết mình, cắn răng hạ lệnh: “Người đâu! Mở Phật tháp!”
–
Cánh cửa gỗ nặng nề mở ra. Thôi Tuần nắm chặt kiếm, từng bước khập khiễng tiến vào trong tháp, sau lưng, cửa lớn chầm chậm đóng lại. Trước mắt trụ trì tối sầm, suýt nữa ngã quỵ xuống đất, các tăng nhân vội vàng đỡ lấy lão. Lão hỏi: “Tiết Triệu Doãn đến chưa?”
“Đã sai người đi mời.”
Pháp môn tự cách thành Trường An hơn hai trăm dặm, dù có phi ngựa nhanh nhất, đi đi về về cũng phải mất hai canh giờ. Trụ trì thở gấp, lẩm bẩm nói: “Lúc này, chỉ mong Phật Đà hiển linh, đừng để tên La Sát ấy cướp được xá lợi Phật đỉnh.”
–
Phật tháp cao mười ba tầng, tượng trưng cho mười ba vị Phật, xây dựng từ gạch đá, tổng cộng có hai trăm linh một bậc thang. Xá lợi Phật đỉnh được thờ phụng tại tầng thứ mười ba.
Thôi Tuần nhịn đau, chậm rãi tiến vào địa cung. Hắn đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy trên tường khắc một trăm lẻ tám vị La Hán, mỗi vị có thần thái khác nhau, nhưng tất cả đều trợn mắt giận dữ như Kim Cang. [1] Hắn nhìn trái, nhìn phải, nhìn trước, đều có cảm giác bị những đôi mắt ấy bao vây. Đầu óc hắn choáng váng, chỉ có thể chống kiếm xuống đất để gắng gượng đứng vững.
[1] Mình không quá am hiểu về Phật pháp, nhưng sau một hồi tìm hiểu thì mình đoán “Kim Cang” ở đây là Bồ Tát Kim Cang. Bồ Tát Kim Cang thường được mô tả với hình tượng tay cầm chày Kim Cang, biểu trưng cho quyền năng vượt trội có thể phá tan mọi chướng ngại trên con đường giác ngộ. Ngài thường được tạc tượng với dáng vẻ uy nghiêm, cầm các vũ khí như chùy, kiếm để biểu trưng cho sức mạnh bảo vệ Phật Pháp.
Dường như một trăm lẻ tám vị La Hán ấy đang chất vấn hắn: Một kẻ tay vấy đầy máu tanh như hắn, sao dám khuấy động sự thanh tịnh trong Phật tháp?
Thôi Tuần cúi mắt, không nhìn những pho tượng La Hán nữa, mím môi, dùng kiếm làm trụ, từng bước từng bước đi sâu vào địa cung.
Nơi sâu nhất của địa cung có một cánh cửa đá. Thôi Tuần đẩy cửa ra, trước mắt là bậc thang đá xanh dẫn lên trên. Hắn di chuyển đến bậc thang, đặt chân lên bậc đầu tiên. Nhưng ngay khi chuẩn bị bước lên bậc thứ hai, một luồng sức mạnh vô hình đột nhiên ập đến, hất hắn văng khỏi bậc thang!
Hắn ngã mạnh xuống nền đá xanh, những vết thương do roi quất lập tức nứt toạc, máu tươi trào ra, thấm vào từng viên gạch, loang lổ như suối đỏ.
Cơn đau dữ dội khiến thân thể Thôi Tuần run rẩy, nhưng hắn vẫn nghiến răng, từ từ bò dậy, cố gắng bước lên bậc thang lần nữa…
Nhưng dù cố gắng thế nào, mỗi khi bước lên bậc thang thứ hai, hắn vẫn bị một luồng sức mạnh vô hình ấy hất văng xuống. Lần thứ ba, thứ tư, thứ năm… tất cả đều như vậy.
Thôi Tuần gục trên nền đá, mồ hôi lạnh túa ra, đau đớn đến mức không thể kìm nén. Hắn bỗng ngộ ra: Hắn làm chức Thiếu khanh Sát Sự Thính ba năm, là con chó săn trung thành của triều đình, bài trừ chống đối, tay hắn nhuốm đầy máu tanh. Một kẻ như hắn, sao có thể bước lên Phật tháp, giành lấy xá lợi Phật đỉnh?
Nhưng nếu hắn không thể lên tháp, không thể lấy được xá lợi Phật đỉnh, Lý Doanh chắc chắn sẽ tuyệt mệnh, hồn phi phách tán.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, cười khổ một tiếng, lẩm bẩm: “Phật Đà chứng giám, Thôi Tuần ta tội ác chồng chất, nhưng Minh Nguyệt Châu thanh khiết vô tì vết, nàng không đáng phải chịu cảnh hồn bay phách lạc. Cầu xin Phật Đà đừng vì ta mà giáng tội lên nàng. Ta nguyện mỗi bước một lạy, thành tâm bước lên Phật tháp.”
Nói rồi, hắn thực sự quỳ xuống dưới bậc thang, nặng nề cúi đầu dập lạy, sau đó loạng choạng đứng dậy, bước lên bậc thang thứ nhất. Hắn lại quỳ xuống, dập đầu.
Khi hắn gắng gượng bước lên bậc thứ hai, lần này, không còn bị hất xuống nữa.
Trong lòng Thôi Tuần khấp khởi vui mừng, hắn quỳ xuống, dập đầu, giọng nghẹn ngào: “Tạ ơn Phật Đà.”
–
Mỗi bậc thang, hắn đều quỳ xuống, dập đầu. Chưa qua hai mươi bậc, đầu gối đã trầy trụa rướm máu, chỉ cần cử động nhẹ cũng đau đến thấu xương. Trán hắn đã vỡ toạc, nhưng hắn dường như không hề hay biết, vẫn lảo đảo đứng lên, quỳ xuống, dập đầu.
Tiếng trán va vào nền đá vang vọng trong tháp, giữa bậc thang giờ đây là một vệt máu dài.
Hơi thở Thôi Tuần ngày càng nặng nề, mắt hắn hoa đi, cơn choáng váng dữ dội ập đến. Hắn bấu chặt móng tay vào lòng bàn tay, cưỡng ép bản thân giữ vững thần trí. Ngẩng đầu nhìn bậc thang dài dằng dặc không thấy điểm cuối, ánh mắt hắn lại càng thêm kiên định.
Lý Doanh vì hắn đã làm bao nhiêu điều, đã cứu hắn bao nhiêu lần, kéo hắn ra khỏi vực sâu địa ngục. Hắn chỉ dập đầu trăm lần, thì có đáng gì?
Nếu ngay cả điều này cũng không làm được, hắn đâu xứng để nói yêu nàng?
–
Bên ngoài Phật tháp, trụ trì và một nhóm tăng nhân lo lắng chờ đội quân của Kinh Triệu Doãn. Không ít tăng nhân trong lòng không ngừng rủa xả Thôi Tuần, mắng hắn vô pháp vô thiên, mắng hắn kiêu ngạo càn rỡ.
Nhưng trong tháp, vị Thiếu khanh Sát Sự Thính bị gọi là “càn rỡ” kia lại đang kéo theo tấm thân tàn tạ, quỳ suốt hai trăm linh một bậc thang, dập đầu hai trăm linh một lần, gần như hấp hối bò lên đến tầng thứ mười ba.
Hắn đã không còn chút sức lực nào nữa, nằm rạp xuống nền đá, mê man bất tỉnh.
Trên trán hắn, vết thương to bằng miệng bát không ngừng rỉ máu, từng giọt đỏ tươi thấm vào khe nứt của phiến đá. Máu hòa cùng bụi đất, loang lổ đỏ đen. Hắn chìm trong cơn mê man rất lâu, đầu ngón tay rốt cuộc hơi động đậy.
Chậm rãi mở mắt, hắn dùng khuỷu tay chống người, từng chút từng chút lê bước về phía thạch thất trên đỉnh tháp.
Chính giữa thạch thất, một bàn thờ sơn đen được đặt trang nghiêm, phía trên bày một bảo tháp bằng vàng ròng, mái đơn, bốn cửa mở ra bốn hướng. Trong tháp, một viên ngọc phát ra ánh sáng lung linh rực rỡ, hẳn chính là xá lợi Phật đỉnh.
Thôi Tuần mừng rỡ khôn xiết, hắn gần như vừa lăn vừa bò, tiến đến bàn thờ. Vịn chặt mép bàn, hắn gian nan đứng dậy, cẩn trọng đưa tay chạm vào tháp vàng, muốn lấy xá lợi Phật đỉnh ở bên trong.
Nhưng ngay khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào cạnh tháp, một cơn đau bỏng rát như lửa thiêu lập tức bùng lên, đau đến tận tủy. Hắn tái mặt, ngón tay run rẩy buông thõng. Không dấu vết tổn thương nào lưu lại trên da thịt, nhưng cơn đau lại chân thực đến khó tin.
Hắn không cam lòng, thử vươn tay, chạm vào xá lợi Phật đỉnh thêm lần nữa. Nhưng giống hệt lúc ở bậc thềm, dù cố gắng bao nhiêu lần, ngay khi đầu ngón tay hắn vừa chạm vào, nỗi đau như lửa đốt lại khiến hắn phải lùi bước, hắn không cách nào chạm vào được.
Thôi Tuần nhìn chằm chằm vào viên xá lợi gần trong gang tấc, bỗng cười thê lương, quỳ sụp xuống trước bảo tháp. Ba năm qua, từng cảnh tượng cứ thế hiển hiện trước mắt hắn, mà rõ ràng nhất chính là khoảnh khắc hắn lừa Lý Doanh vào Địa phủ chịu chết. Trong đầu hắn cứ mãi quẩn quanh hình ảnh trong mộng cảnh của đèn mượn mệnh, Lý Doanh bị Ba Nhân Tượng nuốt chửng, máu nhuộm đỏ cả dòng Nại Hà. Vì lời dối trá của hắn mà nàng suýt nữa đã bỏ mạng ở Địa phủ. Tất cả đều là tội nghiệt của hắn, là nghiệp chướng của hắn, hắn không cách nào biện bạch.
Ngũ nghịch thập ác, kết thành nghiệp chướng.
Hắn chưa tiêu trừ được nghiệp chướng, tất nhiên không thể lấy được xá lợi Phật đỉnh.
Thôi Tuần mím môi, cúi đầu dập mạnh một cái, rồi ngẩng lên. Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt hắn lại tĩnh lặng đến lạ thường. Hắn chậm rãi thốt lên từng chữ: “Phật Đà chứng giám, ta, Thôi Tuần tội nghiệt sâu dày, ác giả ác báo. Nguyện sau khi chết, không vào luân hồi, hồn phi phách tán, tan thành tro bụi, lấy đó để chuộc lại tội nghiệt một đời. Đổi lại, cầu cho những người đã bị ta làm hại, sớm đăng cực lạc, vãng sinh tịnh thổ.”
Thần hồn tiêu tán, hồn phi phách tán.
Hồn phi phách tán. Dù là kẻ đại gian đại ác, chí ít vẫn còn hi vọng được giải thoát sau khi trả xong tội nghiệt, chịu đủ cực hình dưới Địa phủ. Còn hồn phi phách tán, đồng nghĩa với vĩnh viễn không còn tồn tại, không có hi vọng, không có tương lai.
Một khi hồn phi phách tán, hồn phách sẽ không nhập Địa phủ, cũng không có kiếp sau. Từ đây, Lý Doanh sẽ không bao giờ tìm thấy hắn được nữa. Đó chính là sự trừng phạt lớn nhất dành cho hắn.
Dùng hình phạt này để chuộc lại tất cả tội nghiệt, để gột rửa máu tanh trên tay, để đổi lấy vãng sinh cho những kẻ đã chết oan dưới lưỡi đao của hắn.
Như vậy, liệu có đủ để hắn giành được xá lợi Phật đỉnh, cứu Lý Doanh chưa?
Nói xong, Thôi Tuần lại dập mạnh đầu xuống đất ba lần nữa, chậm rãi đứng dậy. Hắn vươn tay, thử lấy xá lợi Phật đỉnh thêm lần nữa. Lần này, nỗi đau rát bỏng như lửa thiêu đã hoàn toàn biến mất. Hắn thuận lợi đưa tay vào tháp vàng, lấy ra xá lợi Phật đỉnh.
Thôi Tuần nắm chặt xá lợi Phật đỉnh trong tay, ánh mắt vừa bi thương lại vừa vui sướng, nước mắt rơi xuống như mưa.
Minh Nguyệt Châu, được cứu rồi.
Mà hắn, cũng không còn kiếp sau nữa.
Hắn lặng người đứng đó hồi lâu, vốn định gắng gượng rời đi, nhưng ánh mắt lại vô tình rơi vào hai hộp gỗ mở sẵn trên bàn thờ.
Bên trong mỗi hộp đặt một lọn tóc, có lẽ là tóc của Thái Xương Đế và Trịnh hoàng hậu, dùng tóc thay đầu, cúng dường xá lợi Phật đỉnh.
Thế nhưng, Thôi Tuần lại nhìn chằm chằm vào chiếc hộp đựng tóc của Thái Xương Đế. Trong đó, ngoài một lọn tóc, còn có một tờ giấy gai vàng được gấp ngay ngắn, bên trên viết rõ ngày tháng năm sinh.
Hắn mở tờ giấy ra, dòng chữ hiện lên trước mắt: “Ngày hai mươi bảy, tháng Giêng, năm Tân Tỵ.”
Đây là sinh thần bát tự của Lý Doanh, không phải của Thái Xương Đế.
Vậy nên lọn tóc trong hộp cũng không phải của Thái Xương Đế, mà là của Lý Doanh.
Ánh mắt Thôi Tuần dừng lại trên tháp vàng. Thì ra, mạch tâm của Lý Doanh vẫn chưa dứt là bởi năm Thái Xương thứ chín, Thái Xương Đế đã xuống địa cung, dùng tóc của Lý Doanh, lấy tóc thay đầu, cúng dường xá lợi Phật đỉnh.
Ai dâng cúng xá lợi Phật đỉnh, sau khi qua đời sẽ không sa vào địa ngục, nhận được phúc báo vô biên. Không ngờ rằng, Thái Xương Đế lại đem cơ duyên hưởng phúc báo này, nhường lại ái nữ mà ông yêu thương nhất.