Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tranh cãi thì cứ tranh cãi, chính sự vẫn phải làm.

Ngọn đèn mượn mệnh đặt trong đạo quán Tử Vân. Lý Doanh nói: “Ta đã xem qua, đêm nay, vào giờ Hợi, là năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ âm. Thời khắc này, trải qua lục thập hoa giáp [1] mới xuất hiện một lần. Linh Hư Sơn Nhân lại dùng nhiều bùa khóa hồn như vậy, có lẽ, dã tâm của lão đặt vào đêm nay.”

[1] Lục thập hoa giáp là sự kết hợp 6 chu kỳ hàng can với 5 chu kỳ hàng chi thành hệ 60, tương ứng với 60 năm. Đây là cách tính thời gian dựa trên việc kết hợp 10 thiên can (Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý) và 12 địa chi (Tý, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi). Sau mỗi 60 năm, chu kỳ này lặp lại. Vì vậy, một vòng sáu mươi Giáp Tý được xem là một “hoa giáp” trọn vẹn.

Vì chuyện dược hổ lang, đến cả nhìn nàng Thôi Tuần cũng không dám. Hắn cúi đầu nói: “Miệng Linh Hư Sơn Nhân không rời hai chữ trường sinh, điều lão mưu cầu hẳn có liên quan đến trường sinh bất tử.”

Lý Doanh đáp: “Nếu đêm nay quan trọng như vậy, lão còn phí thời gian đến khách xá, ta không nghĩ lão đến đây chỉ để nhận chàng làm đệ tử. Việc lão vừa nấn ná không rời là vì muốn truy tìm tung tích của ta.”

Thôi Tuần nghe nàng nói đến đây, trực giác mách bảo có điều chẳng lành. Quả nhiên, Lý Doanh tiếp lời: “Ta được bốn vạn ngôi chùa thời Phật trên cả nước thờ cúng suốt ba mươi năm. Là một hồn ma, ta còn có thể đi lại giữa ban ngày. Một hồn ma như ta, đối với Linh Hư Sơn Nhân hẳn rất hữu ích, vì vậy lão mới rời đạo quán tìm ta.”

Thôi Tuần sững sờ: “Nàng định làm gì?”

Lý Doanh bình tĩnh nói: “Ở trấn Đào Viên này, chắc cũng có ám thám của Sát Sự Thính, đúng không? Ta muốn lấy thân làm mồi, dụ Linh Hư Sơn Nhân xuất hiện, chàng dẫn ám thám đi dập tắt đèn mượn mệnh của lão.”

Thôi Tuần không cần nghĩ cũng lập tức phản đối: “Không được, chuyện này quá nguy hiểm!”

Lý Doanh nhìn hắn. Khi còn ở Trường An, sắc mặt hắn tái nhợt như tuyết, thân thể lạnh đến mức không thể rời khỏi áo hạc dày cộm, trong phòng lúc nào cũng phải đốt than hồng. Vậy mà ở khách xá hẻo lánh này, sau những ngày mệt mỏi đường xa, sắc mặt hắn lại khá hơn nhiều, không còn vẻ nhợt nhạt khi trước. Than hồng không cần đốt, áo hạc cũng chẳng phải mặc. Lý Doanh khẽ cười, nhìn hắn, nói: “Thôi Tuần, ta không xin ý kiến của chàng, mà chỉ đang thông báo với chàng.”

Từ khi Linh Hư Sơn Nhân rời đi, cách nàng gọi hắn cũng thay đổi. Nàng không còn ngọt ngào gọi hắn “Thập Thất lang” nữa, mà gọi thẳng tên hắn, trong giọng nói còn mang chút xa cách. Thôi Tuần nghiến răng, nói: “Nàng… nàng không cần phải làm vậy.”

Lý Doanh đáp: “Mỗi lần chàng quyết định, cũng chưa từng hỏi ý kiến ta.”

Nàng ngừng lại, rồi nói tiếp: “Chàng có thể, tại sao ta lại không?”

Rõ ràng, nàng vẫn còn giận hắn. Thôi Tuần nhìn nàng, ánh mắt thoáng vẻ mơ hồ. Cuối cùng, hắn mím môi, nói: “Minh Nguyệt Châu… đừng lấy tính mạng của mình ra để giận dỗi với ta.”

“Tính mạng của ta…” Lý Doanh cười nhạt, khóe môi cong lên đầy chế giễu: “Vậy còn tính mạng của chàng thì sao?”

Thôi Tuần ngẩn người. Lý Doanh lắc đầu, nói: “Ta nghĩ chàng không có tư cách để nói câu này.”

“Minh Nguyệt Châu…”

“Người ngay đến sinh mệnh của bản thân cũng chẳng trân quý, lấy tư cách gì để yêu cầu người khác trân trọng sinh mệnh?” Lý Doanh bình thản nói: “Thôi Tuần, kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân.” [2]

[2] “Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân” trên thực tế có nghĩa là biết coi trọng tình người, tự đặt mình vào hoàn cảnh người khác, tự bụng mình mà suy ra bụng người, lúc nào cũng lấy cái tâm đức trong sáng để nghĩ về sự việc đã xảy ra, sự việc liên quan đến người khác mà có cách xử sự đầy tình người. Đây là câu nói của Khổng Tử. Nguồn chú thích. Fanpage Thư Pháp Quang Lĩnh.

Thôi Tuần ngơ ngẩn nhìn nàng, hắn mấp máy môi, muốn nói gì đó để giải thích. Hắn nghĩ, có lẽ mình nên kể cho nàng nghe về nỗi khổ trong lòng. Thân thể hắn quá mức yếu nhược, không chịu nổi hành trình dài một nghìn bảy trăm dặm, nên bắt buộc phải dùng đến dược hổ lang. Hoặc giả, có lẽ hắn nên nói cho nàng biết lý do hắn phải làm như vậy. Sáu năm dài dằng dặc, hắn đã khổ sở chờ đợi, cuối cùng cũng sắp đến ngày mây mù tan đi, ánh sáng bừng lên, hắn nhất định phải đảm bảo rằng không xảy ra bất kỳ sai sót nào trong quá trình này. Năm vạn đồng liêu của hắn, đã phải chờ đợi quá lâu tại Vong Tử Thành. Hắn không muốn họ phải chờ thêm nữa.

Nhưng cuối cùng, hắn chẳng nói gì cả. Chỉ tuyệt vọng cúi thấp đầu. Cổ hắn trắng nõn như ngọc, bả vai mảnh khảnh, đường xương b.ướm nhô lên rõ ràng bên dưới lớp áo lam trắng đơn bạc. Từ xương b.ướm xuống, lưng hắn như chỉ được phủ một lớp da mỏng ôm sát khung xương, nhìn chẳng khác gì một con hạc bệnh gầy guộc bị bỏ rơi, khiến người ta không khỏi thương xót.

Thế nhưng, Lý Doanh chỉ liếc nhìn hắn một cái, không hề động lòng, ánh mắt cũng chẳng hề mảy may dao động. Nàng cúi mắt xuống, không nhìn hắn thêm lần nào nữa.

Thôi Tuần càng lúc càng tuyệt vọng. Hắn biết, chính hắn đã phụ nàng. Rõ ràng hắn biết nàng mong mỏi được cùng hắn bên nhau dài lâu biết bao, vậy mà hắn vẫn giấu nàng, nuốt từng viên dược hổ lang, tự đẩy thân thể mình vào thế suy kiệt, khiến mong ước dài lâu ấy của nàng tan thành mây khói. Hắn phụ bạc tấm lòng nàng, dù có nghìn lời biện giải, vạn nỗi khổ tâm, thì phụ bạc vẫn là phụ bạc, dối lừa cũng vẫn là dối lừa.

Trừ phi nàng chịu tha thứ, bằng không, bao nhiêu lời giải thích cũng chỉ là tự lừa dối mình.

Giờ Tuất, trời đã tối đen.

Đại Chu thi hành nghiêm ngặt lệnh giới nghiêm vào ban đêm, ngay cả các huyện trấn cũng không ngoại lệ. Vì thế, trấn Đào Viên đã sớm giới nghiêm, phố xá vắng tanh không một bóng người. Lý Doanh bước đi trên con đường lát đá xanh, quả nhiên chưa đi được bao lâu, Linh Hư Sơn Nhân mặc đạo bào vân mây đã xuất hiện trước mặt nàng.

Linh Hư Sơn Nhân cầm trong tay một cây phất trần, mỉm cười nói: “Công chúa Vĩnh An.”

Lý Doanh cố tỏ ra kinh ngạc: “Ngươi nhận ra ta?”

Linh Hư Sơn Nhân gật đầu: “Bần đạo từng vào cung Đại Minh, nên nhận ra công chúa.”

“Ngươi từng vào cung Đại Minh?”

Linh Hư Sơn Nhân đáp: “Ba mươi năm trước, bần đạo được Đô úy Bách Kỵ Tư Kim Di khi đó tiến cử với Tiên đế. Tiếc rằng Tiên đế không hứng thú với tu đạo trường sinh, chỉ hỏi qua loa mấy câu rồi đuổi bần đạo ra khỏi cung.”

Lý Doanh không ngờ Linh Hư Sơn Nhân từng vào cung, lại còn gặp a gia nàng. Nàng buột miệng hỏi: “A gia ta đã nói gì với ngươi?”

“Tiên đế nói, Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ Đế đều truy cầu trường sinh, nhưng cuối cùng cũng bụi về bụi, đất về đất. Nhưng dù họ thất bại trong việc trường sinh, vẫn không ảnh hưởng đến việc lưu danh sử sách. Một đời đế vương, chỉ cần làm tốt một chuyện lớn là đã viên mãn, cần gì phải truy cầu bất tử?”

Làm tốt một chuyện lớn… ắt hẳn là tân chính. Lý Doanh chợt buồn bã. A gia nàng đã làm được, tương lai chắc chắn sẽ lưu danh muôn đời.

Một đời người của a gia, đúng như người nói, đã đủ viên mãn, không còn tiếc nuối gì nữa.

Nhưng Linh Hư Sơn Nhân lại nói: “Thật ra, Tiên đế chưa hẳn đã viên mãn. Ít nhất vào lúc lâm chung, hẳn Tiên đế rất hối hận vì đã đuổi bần đạo ra khỏi Đại Minh cung.”

Lý Doanh ngẩng đầu: “Sao lại nói vậy?”

Linh Hư Sơn Nhân khẽ cười: “Khi bần đạo gặp Tiên đế, quan sát mệnh số, thấy người còn thọ hơn ba mươi năm nữa. Nhưng chỉ mười năm sau, Tiên đế đã băng hà. Công chúa có biết nguyên do ở đâu không?”

Lý Doanh lắc đầu. Linh Hư Sơn Nhân chậm rãi nói từng lời: “Đó là bởi Tiên đế vì một chuyện mà hối hận không nguôi, tự trách không yên, rồi tự dày vò bản thân đến chết.”

Lý Doanh sững sờ. A gia tự dày vò đến chết vì một chuyện… Nàng hỏi ngay: “Là chuyện gì?”

Linh Hư Sơn Nhân mỉm cười: “Chuyện đó, tất nhiên có liên quan đến công chúa.”

Liên quan đến nàng… Chẳng lẽ cái chết của nàng đã khiến a gia qua đời sớm hơn thọ mệnh?

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, Lý Doanh liền lập tức lắc đầu: “Không thể nào.”

A gia đã nhẫn tâm hạ lệnh giết nàng, người lạnh lùng như thế, trong lòng chỉ có thiên hạ, sao có thể vì ân hận mà tự trách đến chết?

Điều đó không thể xảy ra.

Như để chứng minh suy nghĩ của nàng là đúng, Lý Doanh nhấn mạnh với Linh Hư Sơn Nhân: “Ngươi đừng nói bừa! Ngươi chỉ là một đạo sĩ bị a gia ta trục xuất khỏi cung, ngươi thì biết gì chứ?”

Linh Hư Sơn Nhân mỉm cười nhàn nhã: “Bần đạo biết rất nhiều.” Lão đưa mắt nhìn quanh rồi nói tiếp: “Nơi này không tiện nói chuyện, chi bằng công chúa theo bần đạo về đạo quán Tử Vân, bần đạo sẽ kể rõ mọi chuyện.”

Lý Doanh vốn đã định tới đạo quán Tử Vân. Ban đầu, nàng nghĩ Linh Hư Sơn Nhân sẽ cưỡng ép đưa nàng đi, nào ngờ lại nghe được những điều này từ miệng lão. Trong lòng nàng suy tính, đã định đến đó rồi thì chi bằng nghe thử xem tên yêu đạo này còn nói gì. Nàng gật đầu: “Được, ta sẽ theo ngươi đến đạo quán Tử Vân.”

Lúc Linh Hư Sơn Nhân tìm Lý Doanh, Thôi Tuần cũng dẫn theo ám thám của Sát Sự Thính, toàn thân vận hắc y, âm thầm đột nhập vào đạo quán Tử Vân. Sát Sự Thính chỉ cài cắm năm mật thám ở trấn Đào Viên, nhưng chỉ bấy nhiêu cũng đủ.

Bên trong đạo quán Tử Vân vắng lặng không một bóng người, tất cả đạo sĩ đều biến mất. Nhưng phía sau đạo quán, đàn Vân Trạch vẫn đang bập bùng ánh lửa. Thôi Tuần từng đến đàn Vân Trạch vào ban ngày, hắn hồi tưởng lại kết cấu nơi này. Đàn Vân Trạch là một khoảng đất rộng có thể chứa vạn người nghe giảng đạo, xung quanh rợp bóng tùng bách, giữa sân là tế đàn bằng gỗ. Trên tế đàn dựng ba ngọn cờ, tượng trưng cho Thiên, Địa, Nhân, đốt chín ngọn đèn biểu thị cho ánh sáng chiếu lên chín tầng trời phúc điện và soi xuống chín tầng địa giới vô cực. Ngoài chín ngọn đèn ấy, còn có một chiếc đèn bằng đồng xanh khắc họa tiết kỳ lạ, chính là chiếc “đèn mượn mệnh”.

Thôi Tuần ra hiệu cho năm ám thám ẩn mình trong rừng tùng bách. Từ sau tán lá rậm rạp, hắn nhìn về phía đạo trường. Chỉ một cái liếc mắt, hắn lập tức sững sờ.

Trong đạo trường, không ngờ lại có vô số người ngồi xếp bằng, nhưng đây là đêm khuya, làm gì có nhiều người đến nghe giảng đạo? Nhìn kỹ lại, hắn mới phát hiện đó không phải là người sống mà là những sinh hồn.

Hắn còn trông thấy sinh hồn của Trương Tứ lang, chủ quán trà. Sinh hồn đã lìa khỏi thân xác, vậy Trương Tứ lang ở nhà hẳn đang hôn mê bất tỉnh, chẳng khác nào người sống không hồn.

Hơn chục đạo sĩ đạo quán Tử Vân đều tụ tập quanh tế đàn. Bọn họ không đứng gần ba lá cờ hay chín ngọn đèn, mà dồn hết về chiếc đèn bằng đồng xanh, canh giữ cẩn mật. Đến gần giờ Tuất, ánh sáng từ đèn đồng xanh càng rực rỡ, còn thân ảnh của vô số sinh hồn trong đạo trường dần trở nên mờ nhạt. Có thể đoán, khi giờ Tuất đến, những hồn phách này sẽ bị tế sống cho đèn mượn mệnh, Trương Tứ lang cùng đám người kia chắc chắn không thể sống sót.

Thôi Tuần ra hiệu bằng ánh mắt, năm ám thám lập tức tản ra. Hắn men theo một cây bách cổ thụ rậm rạp, lấy ra một mũi tên tẩm độc, đặt lên nỏ gỗ* trong tay, nhắm thẳng vào một tên đạo sĩ rồi bóp cò.

*Mình tra raw thấy nỏ mà Lý Doanh cải tạo cho Thôi Tuần là nỏ tre (Chương  44), còn đây là nỏ gỗ. Không biết tác giả viết nhầm hay Thôi Tuần dùng nỏ khác nữa, sợ mỗi chuyện dịch sai.

Mũi tên xé gió lao đi, ngay sau đó, năm ám thám đồng loạt bắn tên. Sáu đạo sĩ trúng tên ngã xuống tức khắc. Đám đạo sĩ còn lại kinh hãi nhìn quanh, chưa kịp xác định phương hướng kẻ địch thì từng mũi tên tẩm độc tiếp tục xuyên thẳng qua tim, từng người gục xuống, không kịp kêu lên một tiếng.

Thấy đại biến xảy ra, những sinh hồn kia vẫn mang vẻ mặt dửng dưng. Thôi Tuần bước nhanh ra khỏi rừng tùng bách, đi qua những sinh hồn dày đặc, tiến đến lễ đàn. Năm tên ám thám cúi xuống, từng người một kiểm tra sinh tử của các đạo sĩ, còn hắn đi đến bên cạnh chiếc đèn mượn mệnh, rồi gỡ nó xuống.

Chiếc đèn ấy đúc bằng đồng xanh, phần thân đèn là một đài sen tinh xảo. Bên trong bát đèn lõm xuống, chính giữa đặt một sợi bấc dài, ngọn lửa đỏ sẫm chập chờn. Thôi Tuần đưa tay, chụm ngón kẹp lấy bấc đèn, định nhổ ra.

Nhưng vừa chạm vào, hắn bỗng thấy trời đất quay cuồng. Trước mắt, vạn ngàn sinh hồn và lễ đàn bằng gỗ biến mất, ám thám xung quanh cũng không còn. Thay vào đó là một màn sương trắng mịt mờ.

Đèn mượn mệnh trên tay cũng biến mất. Hắn giơ tay che mắt, chậm rãi đứng dậy. Trước mắt sương mù tràn ngập, bao phủ toàn bộ trời đất. Bên tai không chút âm thanh, tưởng chừng thiên địa rộng lớn chỉ còn lại mình hắn.

Hắn nhíu mày trầm tư, chợt hiểu ra, khẽ nói: “Tà thuật.”

Hẳn là Linh Hư Sơn Nhân đã bày ra yêu pháp trên bấc đèn để bảo vệ chiếc đèn mượn mệnh.

Nhìn màn sương trắng xung quanh, hắn cười lạnh: “Ta còn đang ở lễ đàn Vân Trạch, sao có thể xuất hiện ở đây? Phàm là đạo pháp tà thuật, tin thì có, không tin thì không. Trương Tứ lang và những người khác tin ngươi, nên mới nuốt lời nguyền khóa hồn, để sinh hồn bị tà thuật của ngươi thao túng. Ta không tin ngươi, ngươi làm gì được ta? Đây chẳng qua chỉ là trò lừa bịp, cảnh thấy trong sương đều là hư ảo.”

Từ trong màn sương, tiếng cười quái dị của Linh Hư Sơn Nhân vọng ra: “Đừng mạnh mồm như vậy. Lòng người sinh tam chướng, tam chướng sinh thập ác. Đợi ngươi vượt qua ma nghiệp ba chướng, rồi hãy nói tất cả đều là hư ảo.”

Tiếng của lão dần xa, màn sương trắng cũng từ từ tan biến. Trước mắt Thôi Tuần, một bóng hình mềm mại, xinh đẹp chậm rãi bước đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK