Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi giảng đạo còn chưa kết thúc, Thôi Tuần đã rời khỏi đạo đàn, quay trở về khách xá. Như đêm trước, hắn vẫn bao trọn một tầng lầu trong khách xá. Nếu thuê hai gian phòng, ắt sẽ làm người ta sinh nghi, nhưng bao trọn cả tầng, cùng lắm chỉ bị chủ khách xá nghĩ rằng hắn là một công tử phú quý không muốn ở chung với những gia tộc hàn vi. Tính ra lại an toàn hơn.

Thôi Tuần biết rõ, dù đã giết mười đạo sĩ lén lút dò la phủ đệ của mình, nhưng Bùi Quan Nhạc tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Ông ta nhất định sẽ phái người bám theo hắn, đợi đến khi phát hiện kẻ ngồi trong xe ngựa giả mạo hắn, Bùi Quan Nhạc chắc chắn sẽ lùng sục khắp nơi. Vì vậy, hắn cần phải giải quyết Bùi Quan Nhạc trước khi ông ta tìm thấy Lý Doanh.

Lúc này, chỉ còn cách nhanh chóng trừ khử Linh Hư Sơn Nhân, sau đó phi ngựa không nghỉ từ Quỷ thôn đến thành Củng Châu. Nếu chậm trễ, ắt sẽ sinh biến.

Nếu là trước đây, Thôi Tuần đã có nhiều cách thỏa đáng hơn để loại bỏ Linh Hư Sơn Nhân. Nhưng giờ, để sớm diệt trừ lão, hắn chỉ có thể đánh cược một phen.

Hắn nói với Lý Doanh: “Hoa văn khắc trên chiếc đèn bằng đồng xanh treo ở đạo đàn giống hệt tấm bùa khóa hồn. Ta từng nghe nói trong Đạo môn có một tà thuật, gọi là “đèn mượn mệnh”. Ý nghĩa của cái tên này là mượn tuổi thọ của người khác về cho mình. Nhưng nếu đèn mượn mệnh tắt, kẻ mượn mệnh sẽ phải hoàn trả toàn bộ thọ số đã mượn được. Ngọn đèn bằng đồng xanh ấy, rất có khả năng chính là đèn mượn mệnh.”

Lý Doanh trầm tư một lúc, đáp: “Những tín đồ nghe giảng đạo phần lớn đều đã nuốt bùa khóa hồn. Đèn mượn mệnh treo trên đạo đàn, hẳn là để khắc sâu chú tỏa hồn trong máu thịt họ, khiến sinh hồn của họ dễ dàng bị Linh Hư Sơn Nhân điều khiển hơn.”

Thôi Tuần nói: “Bao nhiêu năm qua, số tuổi lão mượn chắc chắn không ít. Nếu chúng ta tìm cách dập tắt đèn mượn mệnh, số tuổi lão mượn được sẽ bị trả về, lão sẽ quay lại với số tuổi vốn có. Đến lúc ấy, lão chỉ còn là một cái xác không hồn.”

Nghe xong, Lý Doanh lại có chút do dự: “Nhưng nếu lời đồn về đèn mượn mệnh là giả, hoặc chiếc đèn bằng đồng xanh ấy không phải đèn mượn mệnh thì tùy tiện dập đèn liệu có làm kinh động đến lão không?”

Thôi Tuần lắc đầu, đáp: “Đời người vốn là một canh bạc. Thắng thì được như ý nguyện, thua thì mất mạng nơi hoàng tuyền. Ta đã đánh cược rất nhiều lần, cũng chẳng ngại cược thêm lần nữa.”

Lý Doanh hé môi định nói, nàng nghĩ đến rất nhiều điều. Đúng vậy, cả đời Thôi Tuần chính là một ván cược được ăn cả ngã về không. Từ khi Quách Cần Uy giao phó hắn phải bảo toàn tính mạng và bị Đột Quyết bắt đi, đó đã là một canh bạc. Quách Cần Uy cược rằng Đột Quyết sẽ không giết hắn, nhưng không ngờ những gì hắn phải chịu trên đất Đột Quyết còn thê thảm hơn cả cái chết. Sau đó, trở về Trường An, hắn cam nguyện làm thanh đao trong tay a nương, đặt cược rằng quyền thế sẽ giúp hắn rửa sạch oan khuất cho Thiên Uy quân. Nhưng trong quá trình ấy, đổi lại là tiếng xấu đầy mình, thân đầy thương tích.

Nàng không đành lòng. Nàng rất muốn khuyên hắn, nhưng nàng biết mình chẳng thể lay chuyển được hắn. Điều duy nhất nàng có thể làm là cố hết sức để những lá bài trong tay hắn thêm phần nặng ký, để hắn có thể giành lấy thắng lợi cuối cùng.

Vì thế, nàng gật đầu, nói: “Ừ, vậy chúng ta cùng nghĩ cách để đoạt được chiếc đèn mượn mệnh đó.”

Khi nàng và Thôi Tuần đang bàn bạc, bỗng nghe tiếng ồn ào từ lầu dưới vọng lên.

Là Linh Hư Sơn Nhân.

Trước đó, Lý Doanh đã vô tình chạm vào linh phù của chủ quán trà, nhờ vậy Linh Hư Sơn Nhân lần theo khí tức linh phù đến tận khách xá. Dấu vết khí tức dừng lại ở khách xá, chủ nhân của khách xá dường như cũng nhận ra lão: “Sao hôm nay tiên trưởng lại ghé qua đây?”

Đi cùng Linh Hư Sơn Nhân còn có chủ quán trà, Trương Tứ lang. Linh Hư Sơn Nhân mỉm cười đáp: “Bần đạo cảm thấy có người hữu duyên đạo pháp trọ tại quý xá, đặc biệt đến đây để gặp mặt.”

“Người hữu duyên với đạo pháp sao?” Chủ khách xá suy nghĩ một hồi, người đầu tiên mà ông nghĩ tới là vị lang quân trẻ tuổi trông đẹp đến mức như không phải người phàm đang bao trọn lầu hai. Nhưng rồi ông lập tức phủ nhận. Vị lang quân kia quả đúng là đẹp, nhưng đôi mắt thì lạnh lẽo như sương tuyết, khí chất quanh thân lại lạnh nhạt đến mức như muốn chặn người ta cách xa ngàn dặm. Nhìn thế nào cũng không giống người có duyên đạo.

Nhưng Trương Tứ lang lại nói với ông: “Tiên trưởng nói, có lẽ là vị lang quân trọ tại khách xá của ngài đêm qua.”

“Lang quân ấy là người có duyên đạo sao?” Chủ khách xá thoáng kinh ngạc, nhưng vẫn chỉ tay dẫn đường: “Hắn ở phòng khách trên lầu hai.”

Linh Hư Sơn Nhân và Trương Tứ lang liền lên lầu, đến trước cửa phòng. Trương Tứ lang gõ cửa vài cái. Thôi Tuần và Lý Doanh trao đổi ánh mắt, Lý Doanh lập tức lui về sau tấm bình phong, lòng bàn tay nàng bùng lên một ngọn quỷ hỏa màu xanh biếc. Quỷ hỏa nhảy vọt lên không trung, hóa thành ánh sáng nhạt bao phủ toàn thân nàng. Dù đạo hạnh của Linh Hư Sơn Nhân thâm sâu, trong chốc lát cũng không thể phát hiện ra tung tích của nàng.

Nàng ẩn thân xong, Thôi Tuần mới chậm rãi bước đến mở cửa. Hắn chắn ngay ở lối vào, không định để Linh Hư Sơn Nhân và Trương Tứ lang bước vào phòng, định ứng phó qua loa vài câu rồi đuổi khéo đi. Nhưng còn chưa kịp mở lời, Linh Hư Sơn Nhân đã quan sát hắn từ đầu đến chân, cười nói: “Vị cư sĩ này, bần đạo xem tướng ngài, thấy rõ là người hữu duyên với đạo pháp. Có thể để bần đạo vào trong, cùng luận bàn đôi lời chăng?”

Thôi Tuần thẳng thừng đáp: “Không thể.”

Dứt lời, hắn định đóng cửa ngay. Nhưng Linh Hư Sơn Nhân đã chống tay lên cửa, cười bảo: “Cư sĩ hà tất cự tuyệt dứt khoát như vậy. Không bằng nghe bần đạo giảng đạo xong rồi hãy quyết định cũng chưa muộn.”

Lão ta không chút khách khí tiến thẳng vào phòng. Thôi Tuần bị Trương Tứ lang kéo lại, người này ríu rít nói: “Lang quân à, tiên trưởng xem trọng ngài, muốn chỉ điểm ngài tu hành. Đây là cơ duyên mà bao nhiêu người cầu cũng không được đó.”

Thôi Tuần nhìn thấy Linh Hư Sơn Nhân đã vào trong phòng, đảo mắt nhìn quanh khắp nơi. Ánh mắt lão ta còn quét qua chỗ bình phong. Hắn chột dạ, vội vùng khỏi tay Trương Tứ lang, bước nhanh đến chặn trước mặt Linh Hư Sơn Nhân, nhíu mày nói: “Tiên trưởng, ta không có hứng thú với tu đạo. Phiền ông tìm người hữu duyên khác.”

Linh Hư Sơn Nhân chăm chú nhìn hắn một hồi, chợt bật cười ha hả. Lão ta ngang nhiên ngồi xuống trước án thư, không có chút ý định rời đi. Trương Tứ lang cũng theo vào, cung kính đứng hầu bên cạnh Linh Hư Sơn Nhân.

Linh Hư Sơn Nhân đưa tay ra hiệu cho Thôi Tuần ngồi xuống đối diện, dường như có điều gì muốn nói. Thôi Tuần mím môi, chẳng mấy kiên nhẫn mà ngồi xuống. Linh Hư Sơn Nhân chậm rãi nói: “Dáng vẻ của cư sĩ làm bần đạo nhớ đến đệ tử đắc ý nhất của mình.”

Thôi Tuần đang nghĩ cách để đuổi lão ta đi, nên không đáp lời. Linh Hư Sơn Nhân lại tiếp tục: “Đệ tử ấy của ta, thiên tính thông minh, tinh anh tài giỏi, nếu vẫn theo ta tu tập, có khi đã đắc đạo rồi.”

Thôi Tuần nào đủ kiên nhẫn nghe lão kể lể chuyện đệ tử của mình, không vui nói: “Ta muốn nghỉ ngơi, phiền tiên trưởng nhanh chóng rời đi.”

Linh Hư Sơn Nhân mỉm cười: “Cư sĩ hà tất cự tuyệt người khác đến ngàn dặm. Như người tâm sáng mắt tinh thế này, sao phải khổ sở vấn vương chốn hồng trần? Không bằng theo bần đạo nhập đạo quán tu hành, siêu thoát sinh tử, một ngày nào đó tất đạt trường sinh bất lão.”

Thôi Tuần lạnh giọng: “Ta không muốn trường sinh bất lão, ta chỉ muốn vướng vào chốn hồng trần.”

Linh Hư Sơn Nhân ngẩn ra một lúc. Truyền đạo nhiều năm, đây là lần đầu tiên lão nghe có người nói không muốn trường sinh bất lão. Lão nghĩ bụng có lẽ đây chỉ là cái cớ để Thôi Tuần đuổi lão đi. Nhưng lão lại không muốn rời khỏi đây quá sớm. Khí tức của linh phù rõ ràng ngưng tụ ngay trước cửa, nhưng từ khi bước vào lại chẳng thu được gì. Nếu cứ thế mà đi thì thật không cam lòng.

Lão quan sát kỹ Thôi Tuần. Thanh niên trước mắt dung nhan tái nhợt, nhưng gương mặt lại như ngọc như ngà, tuấn tú vô cùng, đúng kiểu công tử phong lưu. Một mỹ nam tuấn tú ở cùng một nữ quỷ mỹ lệ, trai đơn gái chiếc… chẳng lẽ…

Linh Hư Sơn Nhân chợt nghĩ ra cách thử tìm tung tích của nữ quỷ, bèn nói với Thôi Tuần: “Bần đạo thấy khí sắc của cư sĩ không tốt, chi bằng để bần đạo bắt mạch xem sao.”

Thôi Tuần lập tức từ chối, nhưng Trương Tứ lang lại xen vào: “Lang quân, y thuật của tiên trưởng ở trấn Đào Viên nổi danh lắm, không biết bao nhiêu người sắp chết đã được ông ấy cứu sống. Ngài cứ để tiên trưởng bắt mạch thử đi.”

Thôi Tuần chẳng buồn bận tâm, nhưng Trương Tứ lang cứ lải nhải không dứt. Thấy thế, nếu hôm nay không để Linh Hư Sơn Nhân bắt mạch, hai người này chắc chắn sẽ không chịu đi. Hắn đành đặt cổ tay lên bàn. Linh Hư Sơn Nhân vuốt chòm râu bạc, đưa tay bắt mạch cho hắn. Một lát sau, sắc mặt lão bỗng nghiêm trọng, nói: “Thân thể cư sĩ tổn hao quá nhiều, quả thật không ổn. Thọ mệnh còn lại có khi chỉ khoảng mười năm mà thôi.”

Nghe đến bốn chữ “mười năm thọ mệnh,” sắc mặt Thôi Tuần vẫn không hề thay đổi, đôi mắt đen láy chẳng lộ chút kinh ngạc nào. Ngược lại, Lý Doanh đang dùng niệm lực ẩn mình sau bình phong, nghe câu này liền không khỏi chấn động, đến nỗi ánh sáng xanh biếc bảo vệ thân hình nàng cũng run rẩy hẳn lên.

Linh Hư Sơn Nhân nhạy bén nhận ra trong phòng có khí tức của người mà lão đang tìm kiếm. Lão không biểu lộ gì, lại nói với Thôi Tuần: “Có phải gần đây cư sĩ đang dùng dược hổ lang không? Bần đạo khuyên cư sĩ nên sớm ngừng lại thì hơn. Dược hổ lang tuy hiệu quả nhanh, nhưng cực kỳ tổn hại thân thể. Nếu không dừng, mười năm thọ mệnh còn lại e rằng chỉ còn không quá năm năm.”

Sau tấm bình phong, lòng Lý Doanh càng thêm rối bời. Ánh sáng xanh biếc hộ thân nàng liên tục chập chờn, phản chiếu rõ cơn sóng lớn đang khuấy đảo nội tâm. Nhìn qua, chỉ sợ nàng sắp bị Linh Hư Sơn Nhân phát hiện. Thôi Tuần nhanh chóng rút cổ tay ra khỏi tay của lão đạo sĩ, thản nhiên nói: “Tiên trưởng là đạo sĩ, chẳng phải thần y, sao lại đoán được tuổi thọ con người?”

Linh Hư Sơn Nhân mỉm cười: “Y thuật của bần đạo, e rằng còn cao minh hơn cả một số thần y.”

Trương Tứ lang cũng góp lời: “Đúng vậy, tiên trưởng đã chữa khỏi cho không ít người, ngay cả con gái của ta cũng nhờ tiên trưởng cứu giúp.”

Thôi Tuần đứng dậy, lời nói không còn vẻ khách khí: “Ngay cả thần y cũng nhiều kẻ lừa bịp, huống hồ chỉ là một đạo sĩ. Thọ số của ta, ta tự biết, không cần người khác giả thần giả quỷ. Hai vị, mời đi cho.”

Những lời này của hắn không hề chừa mặt mũi cho Linh Hư Sơn Nhân. Xuất thân thế gia, hắn luôn giữ lễ độ, dù tranh luận cũng chưa từng thô lỗ như vậy. Lẽ ra Lý Doanh nên nhận ra điểm khác thường của hắn, nhưng lúc này nàng đang bàng hoàng, lòng rối như tơ vò, căn bản không nghĩ đến điều đó. Linh Hư Sơn Nhân bị mất mặt nhưng không hề tức giận. Lão đã cảm nhận được hơi thở của người trong phòng, biết chắc nàng thực sự ở đây, biết rõ mục đích đã đạt được, bèn đứng dậy, dẫn theo Trương Tứ lang đang hậm hực rời đi, miệng vẫn cười ha hả.

Linh Hư Sơn Nhân vừa đi khỏi, Lý Doanh lập tức bước ra từ sau bình phong, không chờ được liền hỏi Thôi Tuần: “Yêu đạo kia nói thế có đúng không?”

Sắc mặt Thôi Tuần đã trở lại bình tĩnh, hắn đáp: “Nói gì cơ?”

“Nói chàng chỉ còn mười năm thọ mệnh, có thật không?”

Thôi Tuần đáp: “Đó là lời yêu đạo cố ý bịa đặt để quấy rối tâm trí nàng. Đến cả ngự y trong cung cũng chưa từng nói ta chỉ còn mười năm, thì làm sao lão dám khẳng định được.”

Câu nói này của hắn không hẳn là giả. Ngự y trong cung chỉ bóng gió rằng hắn không còn nhiều thời gian, chứ chưa bao giờ khẳng định là chỉ có mười năm. Nhưng chính hắn biết rõ cơ thể mình, mỗi khi trái gió trở trời, cả người đau nhức vì thương tích cũ. Cộng thêm bệnh hàn ngấm vào xương tủy, hắn luôn sống trong sự giày vò của bệnh tật. Thân xác tàn tạ thế này, nếu vẫn thêm được mười năm thì đã là điều đáng mừng.

Lý Doanh lại hỏi: “Vậy lão nói chàng đang dùng dược hổ lang, điều đó có đúng không?”

Câu hỏi này khiến Thôi Tuần không dám trả lời. Hắn né tránh ánh mắt nàng, bởi đã từng hứa với nàng sẽ không nói dối nữa. Giờ đây, hắn chẳng thể nói thật, nhưng cũng không dám chối quanh.

Thái độ đó càng khiến Lý Doanh thêm nghi ngờ. Nàng nghiến răng, tiến lên một bước, hai tay lục soát người hắn. Đầu tiên, nàng tìm kiếm chiếc túi bên hông, không phát hiện điều gì khả nghi, liền tiếp tục tìm trong tay áo. Khi sờ đến ống tay áo bên phải, nàng cảm nhận được một vật giống như bình sứ. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, rồi giật lấy chiếc bình ngọc trắng, rút nắp ra xem. Trong bình toàn là đan dược màu đỏ, lớp trên cùng đã vơi đi, rõ ràng thuốc đã được sử dụng. Nàng ngửi thử, hương vị cay nồng xộc thẳng vào mũi, nàng kinh ngạc giơ chiếc bình lên: “Đây là thứ gì?”

Thôi Tuần cúi đầu, không dám trả lời.

Lý Doanh nói: “Thôi Tuần, chàng nhìn vào mắt ta, nói đi, đây là thuốc gì?”

Thôi Tuần chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn nàng sâu thẳm như một hồ nước đen, không thấy chút gợn sóng. Hắn hé miệng định nói, thì Lý Doanh đã lên tiếng: “Thôi Tuần, chàng nghĩ kỹ rồi hẵng nói. Chàng còn nhớ không, lần chịu phạt một trăm trượng kia, khi chàng cầu ta ở lại, chàng đã nói gì? Chàng nói chàng sẽ không lừa ta nữa, sẽ không có lần thứ hai. Vậy bây giờ, ta hỏi chàng, rốt cuộc đây là thuốc gì?”

Nàng nhắc đến lần bị phạt trượng ấy khiến Thôi Tuần lập tức á khẩu, nửa câu cũng không thốt ra được. Lý Doanh sáng tỏ trong lòng, nàng cười cay đắng: “Ta nghĩ mãi vì sao lúc ở Trường An chứng hàn của chàng mãi không khá lên được, đến đây lại tốt lên. Thì ra, chỉ có mình ta là kẻ ngốc.”

Nàng nắm chặt chiếc bình sứ trắng như ngọc, ném mạnh xuống đất. Chiếc bình vỡ tan thành từng mảnh, những viên đan dược đỏ thẫm lăn đầy trên sàn.

Thôi Tuần đờ đẫn nhìn những mảnh vỡ dưới chân, rất lâu sau mới ngẩng đầu lên, khó khăn mở miệng: “Minh Nguyệt Châu…”

“Chàng đừng gọi ta là Minh Nguyệt Châu.” Lý Doanh chế giễu: “Ta không muốn nghe.”

Nhưng Thôi Tuần vẫn khẩn thiết: “Minh Nguyệt Châu… nàng nghe ta nói…”

Trong giọng nói của hắn đã mang theo chút van nài. Lý Doanh đưa tay bịt chặt hai tai: “Ta không muốn nghe!”

Nàng giận dữ trừng mắt nhìn Thôi Tuần: “Chàng biết rõ ta khao khát được bên chàng dài lâu đến nhường nào, nhưng chàng đã làm gì? Thôi Tuần, ta hận chàng, ta sẽ không tha thứ cho chàng!”

Những lời này của nàng khiến sắc mặt Thôi Tuần tái nhợt. Nàng nói, nàng hận hắn, nàng sẽ không tha thứ cho hắn. Trái tim hắn đau nhói, như bị dao cứa từng nhát, cả thế gian chợt trở nên tăm tối, hắn lại một lần nữa chìm vào địa ngục Tu La, không còn cơ hội ngẩng đầu ngắm ánh trăng.

Hắn lặng người, không bào chữa nổi một câu. Lý Doanh dùng đôi mắt ngấn lệ trừng hắn một cái, rồi nàng nghiến răng, xoay người định rời khỏi căn phòng. Nàng không muốn gặp lại Thôi Tuần thêm một lần nào nữa!

Nhưng Thôi Tuần nhanh chân chắn trước mặt nàng, hắn kéo khóe môi, cố nói một cách khó khăn: “Nàng hận ta cũng được, nhưng đừng để lỡ chính sự.”

Hắn nói: “Bách tính còn đang đợi nàng cứu giúp. Nàng là công chúa Đại Chu, đừng vì ta mà từ bỏ trách nhiệm của một công chúa. Ta không đáng.”

Hắn cúi đầu: “Cứu xong bọn họ rồi, hận ta cũng không muộn.”

Lý Doanh cắn môi, ánh mắt giận dữ trừng Thôi Tuần. Nàng thực sự rất hận hắn, hận đến mức chỉ muốn hỏi hắn ngay lúc này, hỏi rằng trong lòng hắn nàng rốt cuộc là gì, hỏi liệu hắn có chút nào nghĩ đến nàng hay không. Nhưng những lời đó đến bên môi, cuối cùng nàng lại nuốt xuống.

Đúng như hắn nói, bách tính kia vẫn đang chờ nàng cứu giúp.

Nàng quay người, ngồi xuống bàn, giọng nói bình thản: “Chàng nói đúng. Ta không thể vì chàng mà từ bỏ trách nhiệm của một công chúa Đại Chu.”

Nàng nói: “Chàng không đáng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK