Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi bóng đen lao về phía Lý Doanh, Ngư Phù Nguy lập tức rút dao găm gỗ đào từ trong tay áo, trở tay đâm thẳng vào thân ảnh đó.

Nhưng thân ảnh kia linh hoạt vô cùng, nhát dao của Ngư Phù Nguy chỉ sượt qua cánh tay hắn, lưu lại một vết thương nông. Ngư Phù Nguy bảo vệ Lý Doanh, cả hai quay người lại nhìn, chỉ một cái liếc mắt, cả hai đều sửng sốt.

Hóa ra, kẻ lao tới Lý Doanh không phải miêu quỷ, mà là một con người.

Người đó trạc năm mươi tuổi, da dẻ đen đúa, gầy gò, cằm không có râu, nhưng điều kỳ lạ nhất là hắn bò bằng bốn chi như thú vật, đôi mắt phát ra ánh sáng xanh âm u, thoạt nhìn chẳng khác gì một con mèo, mà không phải con người.

Lý Doanh kinh ngạc nói: “Đây là… Tưởng Lương?”

Ngư Phù Nguy nắm chặt dao găm gỗ đào, che chắn trước người Lý Doanh: “Ông ta là kẻ từng nuôi miêu quỷ, hoạn quan Tưởng Lương?”

Lý Doanh gật đầu: “Sao ông ta sao lại thành ra thế này?”

Ngư Phù Nguy nhíu mày thật sâu, nhìn Tưởng Lương cong lưng như miêu quỷ, nhe răng gầm gừ. Hắn chợt tỉnh ngộ: “Đây không phải Tưởng Lương, mà là miêu quỷ!”

Lý Doanh sửng sốt: “Ngài nói gì?”

Ngư Phù Nguy trầm giọng giải thích: “Lần trước miêu quỷ tấn công cô, bị Thôi Tuần dùng mũi tên gỗ đào bắn trọng thương. Có lẽ sau khi bị thương, nó phát cuồng phản phệ chủ nhân. Tưởng Lương mà cô thấy bây giờ, chỉ còn là một cái xác không hồn. Thân thể ấy đã bị miêu quỷ chiếm đoạt rồi.”

Lý Doanh rùng mình: “Vậy, Tưởng Lương đã chết rồi sao?”

Ngư Phù Nguy gật đầu: “Không chỉ chết, mà hồn phách cũng bị miêu quỷ cướp đoạt. Hắn không thể luân hồi, cũng chẳng đầu thai, chỉ có thể vĩnh viễn làm nô lệ cho miêu quỷ.”

Nghe xong, lòng Lý Doanh lạnh toát, nàng chỉ cảm thấy chuyện này quỷ dị đến cực điểm. So ra, Tưởng Lương còn đáng thương hơn nàng. Nàng chỉ bị giam cầm nơi trần thế, không thể đầu thai, nhưng Tưởng Lương thì ngay cả ý thức của mình cũng chẳng còn, mãi mãi phải sống trong hình dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Tưởng Lương, hay đúng hơn là miêu quỷ trong thân xác ông ta, dùng đôi mắt âm u màu xanh lục, căm hận nhìn chằm chằm Lý Doanh và Ngư Phù Nguy. Ông ta bò quanh hai người, nhanh như chớp, tìm kiếm sơ hở để tấn công Lý Doanh. Ngư Phù Nguy cầm chặt dao găm gỗ đào trong tay, ánh mắt đầy cảnh giác.

Đột nhiên, Tưởng Lương bật nhảy ra sau lưng hai người, rồi nhanh như cơn lốc lao về phía Lý Doanh. Nhưng ông ta nhanh cỡ nào thì Ngư Phù Nguy vẫn nhanh hơn. Hắn lập tức kéo tay Lý Doanh lui lại. Tưởng Lương rơi xuống đất, nhào tới hụt, nhưng lần này lại dừng bước, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt Lý Doanh.

Ông ta thoáng ngây người, rồi khàn giọng thốt lên bốn chữ: “Công chúa Vĩnh An?”

Bốn chữ vừa thốt ra, cả Ngư Phù Nguy lẫn Lý Doanh đều bất ngờ. Lý Doanh lên tiếng: “Ông ta là Tưởng Lương, ông ta nhận ra ta. Chắc vẫn còn ý thức!”

Đôi đồng tử xanh biếc của Tưởng Lương, vốn nhỏ như đầu kim, giờ dần tan đi, lóe ra ánh sáng xanh mờ nhạt. Ông ta cười khanh khách, giọng nói đầy vẻ mỉa mai: “Không ngờ ba mươi năm sau, công chúa Vĩnh An được Thái hậu sủng ái nhất lại biến thành cô hồn dã quỷ. Báo ứng, báo ứng!”

Ngư Phù Nguy lập tức chắn trước mặt Lý Doanh, giọng cương quyết: “Dù ngươi oán hận Thái hậu, nhưng công chúa chưa từng làm điều gì sai với ngươi, ngươi không được làm hại nàng!”

“Thật đúng là một kẻ hộ hoa si tình.” Tưởng Lương chống hai tay xuống đất, mái tóc bạc rối tung rũ xuống gương mặt khô héo. Lòng bàn tay ông ta rớm máu, dường như ông ta không cảm nhận được chút đau đớn nào. Nhìn Ngư Phù Nguy bảo vệ Lý Doanh hết mình, Tưởng Lương cười nhạt: “Thương nhân, công chúa, người sống, quỷ hồn, thú vị, thú vị.”

Ánh mắt Lý Doanh thoáng lộ vẻ thương xót: “Tưởng Lương, nhân lúc ngươi còn có thể khống chế thân xác mình thì hãy dừng lại. Nếu vậy, có lẽ ngươi vẫn còn cơ hội xuống Địa phủ, gặp lại Vãn Hương.”

“Ngươi không xứng để nhắc đến Vãn Hương!”

“Ta biết, a nương ta đã hại chết Vãn Hương.” Lý Doanh khẽ nói: “Ta không thể biện hộ rằng Vãn Hương đáng nhận kết cục đó. Có lẽ a nương đã quá nghiêm khắc, dẫn đến bi kịch sau này. Nhưng, Vãn Hương đối với ngươi một lòng một dạ. Nếu dưới cửu tuyền nhìn thấy ngươi thế này, nàng sẽ rất đau lòng.”

“Điều khiến nàng đau lòng nhất là ta không thể báo thù cho nàng!”

“Tưởng Lương, ngươi không giết được a nương ta đâu. Nếu tiếp tục như vậy, ngươi sẽ bị miêu quỷ nuốt trọn, đời đời kiếp kiếp không thể siêu sinh.”

“Ta không giết được bà ta, nhưng có thể giết đứa con gái bà ta yêu thương nhất!” Đôi mắt Tưởng Lương dần trở lại màu xanh lục, con ngươi thu nhỏ như đầu kim, nụ cười quỷ dị đầy hiểm ác: “Ta không siêu sinh, thì công chúa, ngươi cũng đừng hòng siêu sinh!”

Hắn vừa dứt lời, liền há miệng lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn, lao thẳng về phía Lý Doanh.

Ngư Phù Nguy nhanh tay rút bùa vàng từ tay áo, ném thẳng vào người Tưởng Lương. Lá bùa vừa chạm vào da hắn liền bỏng rát, tạo thành những vết phồng rộp đáng sợ, nhưng hắn chẳng mảy may để ý, như thể quyết tâm liều mạng giế.t ch.ết Lý Doanh.

Ngư Phù Nguy kinh hãi, vừa định giơ kiếm lên cản, thì đột nhiên một mũi tên gỗ đào xé gió bay tới, nhanh như chớp bắn thẳng vào Tưởng Lương.

Tưởng Lương nghiêng người né tránh, nhưng mũi tên vẫn xuyên qua đùi hắn. Hắn hét lên đau đớn, lăn lộn trên mặt đất. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Thôi Tuần cưỡi ngựa Khang Cư, [1] tay cầm nỏ, lao tới như một cơn gió.

[1] ngựa Khang Cư: là một loại ngựa nổi tiếng xuất xứ từ vùng đất Khang Cư (nay thuộc khu vực Trung Á, có thể là Kazakhstan hoặc Uzbekistan ngày nay) trong lịch sử cổ đại. Đây là một trong những giống ngựa được đánh giá cao về sự dẻo dai, tốc độ và sức mạnh, thường được các nước cổ đại như nhà Hán và các vương quốc ở Tây Vực sử dụng làm chiến mã hoặc ngựa quý dành cho tầng lớp quý tộc.

Tưởng Lương không cam lòng, trừng mắt nhìn Ngư Phù Nguy và Lý Doanh. Biết hôm nay không thể giết Lý Doanh, Tưởng Lương đành kéo lê chiếc chân bị thương, dùng tứ chi bò đi như mèo, nhanh chóng biến mất vào màn đêm.

Thôi Tuần ghìm chặt dây cương, chiến mã dưới thân hắn lập tức dừng lại. Ngồi trên lưng ngựa, hắn cúi đầu nhìn xuống Ngư Phù Nguy và Lý Doanh. Ánh mắt hắn lạnh như băng khiến Lý Doanh không khỏi cảm thấy chột dạ, trong khi Ngư Phù Nguy chỉ biết gượng cười, vừa định lên tiếng thì đã bị giọng nói lạnh lùng của hắn cắt ngang, từng chữ rõ ràng: “Ngư Phù Nguy, có phải ngươi chán sống nữa rồi không?”

Ngư Phù Nguy khựng lại, gượng gạo đáp: “Thôi Thiếu khanh, ngài quá lời rồi.”

Lý Doanh lên tiếng bênh vực: “Ngài chớ trách hắn, là ta muốn bắt miêu quỷ nên ép hắn đưa ta ra ngoài.”

Nghe vậy, ánh mắt Thôi Tuần càng trở nên u ám. Lý Doanh đã lâu không thấy hắn lộ ra vẻ mặt như vậy, lòng nàng không khỏi hoảng loạn, môi mấp máy muốn giải thích, nhưng dường như hắn chẳng buồn nghe. Hắn xoay ngựa định rời đi, Lý Doanh vội kêu lên: “Thôi Tuần, ngài đi đâu vậy?”

Nàng giữ chặt dây cương, dáng vẻ không chịu nhượng bộ nếu hắn không trả lời. Cuối cùng, hắn cũng mở miệng, giọng điệu hờ hững: “Không liên quan tới cô.”

Ánh mắt Lý Doanh dừng lại ở vết máu trên đầu ngựa: “Sao lại không liên quan? Ngài định đi truy đuổi Tưởng Lương, đúng không? Đưa ta theo cùng.”

Giọng hắn vẫn nhàn nhạt, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào: “Có Ngư Phù Nguy dẫn cô đi, sao cứ bám lấy ta?”

Lý Doanh sững sờ. Ngư Phù Nguy không chịu nổi nữa, vừa định lên tiếng thì bị nàng ngăn lại bằng ánh mắt. Thấy thế, dù không cam tâm nhưng Ngư Phù Nguy cũng không nói gì thêm. Lý Doanh nắm chặt dây cương, kiên quyết nói: “Thôi Tuần, ta muốn đi. Ngài đưa ta theo.”

Nàng từ từ buông dây cương, rồi giơ tay ra, đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn. Ánh mắt Thôi Tuần vẫn băng lãnh như sương tuyết, nhưng bàn tay giữ dây cương của hắn dần siết chặt. Hắn nhìn nàng rất lâu, đến khi nàng nghĩ rằng hắn sẽ bỏ mặc mình, thì bất chợt, hắn đưa tay ra, nắm lấy cổ tay nàng. Trái tim Lý Doanh như rơi xuống đất, nàng hơi mím môi, nở một nụ cười nhẹ, dưới sự giúp đỡ của hắn, nàng leo lên ngựa.

Ngồi vững trên lưng ngựa, nàng ngoảnh lại nhìn Ngư Phù Nguy: “Ngư tiên sinh, ngài cứ…”

Lời chưa dứt, Thôi Tuần đã vung roi quất mạnh. Ngựa Khang Cư đau đớn hí vang, phóng đi như mũi tên rời dây cung.

Con ngựa băng qua cánh rừng với tốc độ kinh người, gió thổi vù vù bên tai Lý Doanh. Thôi Tuần ngồi phía sau nàng, hai tay nắm chặt dây cương, vòng qua người nàng, dù không chạm vào nhưng đủ để giữ nàng khỏi ngã. Suốt chặng đường, hắn không nói một lời.

Đến khi vết máu trước mắt biến mất giữa khu rừng rậm, Thôi Tuần ghìm dây cương dừng ngựa lại. Hắn cau mày nhìn vào khu rừng sâu hun hút trước mặt, rồi thúc ngựa chậm rãi tiến vào.

Bên trong khu rừng chỉ có tiếng vó ngựa lộc cộc trên nền đất rắn. Lý Doanh khẽ cắn môi, lên tiếng hỏi: “Thôi Tuần, ngài giận rồi phải không?”

Hắn im lặng.

“Ta biết, ngài giận thật rồi.”

Lý Doanh cúi đầu, giọng nàng trở nên trầm thấp: “Ngài đã dặn ta ở yên trong Thôi phủ, nhưng ta không nghe lời. Ta nhờ Ngư Phù Nguy giúp, gỡ bỏ phù chú quanh phủ rồi lẻn ra ngoài. Ta muốn dùng bản thân làm mồi nhử, dẫn dụ miêu quỷ, để nó không hại người nữa.”

Cuối cùng, hắn cũng cất giọng, lạnh lẽo như băng: “Ta sẽ bắt được miêu quỷ, không cần cô tự ý hành động.”

“Ta biết ngài sẽ làm được, nhưng chỉ cần miêu quỷ còn sống, mẫu thân ta sẽ mãi gặp nguy hiểm.” Lý Doanh ngừng lại một chút rồi nói thêm: “Ngài cũng vậy.”

Hắn trầm mặc một lúc, rồi nói: “Nhưng vừa rồi, sẽ càng nguy hiểm cho cô hơn.”

“Không phải ta liều lĩnh chạy ra ngoài.” Lý Doanh giải thích, “Ngư Phù Nguy mang theo rất nhiều bùa chú, còn có cả đoản kiếm đào mộc. Dù ngài không đến kịp, ta cũng sẽ không sao.”

Nói xong, người phía sau lại không hồi đáp. Qua một lúc lâu, hắn mới hỏi: “Cô rất tin tưởng hắn?”

Lý Doanh ngơ ngác, đáp: “Tuy lời lẽ Ngư Phù Quy không dễ nghe, nhưng cũng là người đáng tin cậy.”

Bàn tay cầm cương ngựa của Thôi Tuần bất giác siết chặt, con ngựa Khang Cư đang thong thả bước bỗng dừng lại. Lý Doanh thoáng nghi hoặc, đưa mắt quan sát xung quanh nhưng không phát hiện điều gì bất thường. Thôi Tuần hồi thần, thúc nhẹ chân vào bụng ngựa, ngựa Khang Cư lại cất vó bước tiếp. Hắn im lặng, chẳng nói thêm lời nào, khiến lòng Lý Doanh đầy sự bất an. Nàng dè dặt lên tiếng: “Thôi Tuần.”

Hắn không đáp.

“Thôi Tuần, ta không báo trước với ngài là lỗi của ta. Nhưng thật lòng ta chỉ muốn sớm bắt được miêu quỷ.”

Ánh trăng lạnh lẽo, bóng cây loang lổ. Giọng hắn lạnh nhạt: “Cô không cần giải thích với ta. Chân là của cô, muốn đi đâu là chuyện của cô, đâu liên quan gì đến ta.”

Lý Doanh sững sờ, nhẹ giọng gọi: “Thôi Tuần…”

Hắn vẫn chẳng đáp, chỉ ghìm cương, ánh mắt rơi vào thân cây phía trước. Một thanh bảo kiếm màu bạc sáng loáng cắm sâu trên thân cây, lưỡi kiếm loang lổ dấu máu, đầu kiếm ghim vào một lá bùa vàng vẽ bằng chu sa.

Hắn cau mày nhìn lá bùa, lẩm bẩm: “Đây là Bắc Đẩu Phá Tà Phù.”

Bắc Đẩu Phá Tà Phù?

Lý Doanh thất kinh. Loại bùa này cực kỳ tàn độc, không phải người có pháp lực cao cường thì không thể vẽ ra được. Ma quỷ trúng phải sẽ tan thành tro bụi, vĩnh viễn không hoá sinh. Vết máu của Tưởng Lương dừng lại tại đây, lại thêm bùa chú này, chẳng lẽ, kẻ truy sát Tưởng Lương không chỉ có hai người bọn họ mà còn có cả kẻ khác?

Máu trên kiếm nhỏ xuống từng giọt. Chẳng lẽ Tưởng Lương chạy đến đây, bị kẻ phục kích dùng Bắc Đẩu Phá Tà Phù đối phó? Một khi bùa chú này xuất hiện, ông ta sẽ không còn đường sống. Nhưng xác ông ta đâu? Là ai đã giết ông ta?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK