Đại Lý Tự Thiếu khanh Lư Hoài đã mất sạch kiên nhẫn. Hắn vốn căm ghét sẵn hạng công tử bột, ăn chơi phóng túng như Thẩm Khuyết. Vì vậy, hắn lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ rằng không nhận tội thì sẽ không có cách nào trị ngươi sao? Luật Đại Chu đã quy định, ba người trở lên, minh chứng tường tận, là có thể định tội. Trong vụ án của ngươi, ngoài Dương Hành thì còn có Triệu Lục, Lục Dực và những kẻ khác cùng tham gia hãm hại Thịnh Vân Đình. Tất cả bọn chúng đều đã nhận tội. Hiện giờ đã có hơn ba nhân chứng, lại thêm y phục vấy máu và các vật chứng khác. Dù không có khẩu cung của ngươi, Tam Ty vẫn đủ sức định tội ngươi.”
Thẩm Khuyết chỉ cười lạnh: “Nhân chứng, vật chứng có nhiều đến đâu, ta cũng không nhận.”
Ngữ khí của hắn không giống một kẻ đang giãy chết cầu sinh, mà như một kẻ bất mãn, liều lĩnh phá hủy tất cả.
Lư Hoài rốt cuộc cũng không nhịn được nữa: “Dùng hình!”
Chủ thẩm của Ngự Sử Đài, Hàn Văn Mặc vội ngăn lại: “Lư Thiếu khanh, dù sao đi nữa Thẩm Khuyết cũng là biểu huynh của Thánh nhân, chi bằng giữ cho hắn chút thể diện.”
Lư Hoài hừ lạnh: “Lúc hắn giết người, c.ưỡ.ng b.ức phụ nữ, hắn có nghĩ đến việc giữ thể diện cho Thánh nhân không?”
Hàn Văn Mặc á khẩu, không biết đáp thế nào, còn Thẩm Khuyết chẳng những không sợ hãi, mà ngược lại, hắn nhìn Lư Hoài cười lớn: “Lư Thiếu khanh, ta, Thẩm Khuyết, quả thực chẳng phải người tử tế. Nhưng dưới lớp vỏ chính nhân quân tử của các ngươi, có ai sạch sẽ hơn ta đâu?”
Những lời khiêu khích ấy khiến Lư Hoài giận đến mức gân xanh trên trán nổi lên, hắn quát về phía đám sai dịch dưới đường: “Còn đứng đó làm gì? Dụng hình!”
“Khoan đã.”
Người lên tiếng là Thôi Tuần. Hắn chậm rãi nói: “Khoan dụng hình.”
Lư Hoài quay đầu nhìn hắn. Thôi Tuần từ khi trở về từ Lĩnh Nam, cả người như vừa trải qua một trận bệnh nặng. Sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, khiến Lư Hoài giật mình. Trước đây, dù Thôi Tuần vẫn luôn mang dáng vẻ yếu ớt, nhưng chưa bao giờ gầy gò, tiều tụy đến mức này. Từ đầu phiên thẩm tra đến giờ, hắn vẫn lặng im không nói, giống như ngay cả sức mở miệng cũng không có. Lư Hoài không khỏi thắc mắc: trước khi đến Lĩnh Nam, Thôi Tuần có biết sức khỏe mình không chịu nổi hay không? Nếu biết, tại sao vẫn nhất quyết phải đi?
Tuy nhiên vì luôn đối đầu với Thôi Tuần nên những nghi vấn ấy hắn chỉ giữ trong lòng, không hạ mình hỏi. Riêng lần này, hắn lại buột miệng: “Vì sao không được dụng hình?”
Thôi Tuần và Thẩm Khuyết là địch thủ một mất một còn, việc Thôi Tuần gây cản trở, không cho tra tấn Thẩm Khuyết thật khiến người ta khó hiểu.
Thôi Tuần không đáp, chỉ nhìn thẳng vào Thẩm Khuyết, lạnh nhạt nói: “Thẩm Khuyết, đến nước này mà ngươi vẫn cứng miệng sao?”
Thẩm Khuyết cười khẩy: “Sao? Ngươi cũng muốn ép ta nhận tội? Dựa vào ngươi?”
Dù thân mang tù phục, dáng vẻ thê thảm, nhưng trên mặt hắn vẫn hiện rõ sự kiêu ngạo: “Ta là Quốc công thế tập của Đại Chu, một luyến sủng thấp hèn như ngươi cũng xứng để thẩm vấn ta sao?”
Bị sỉ nhục thẳng mặt như vậy, nhưng Thôi Tuần không hề nổi giận. Hắn chỉ nhếch môi cười mỉa: “Ồ? Vậy ai mới xứng để thẩm vấn ngươi?”
Thẩm Khuyết không đáp, ánh mắt đảo khắp đại đường: “Hôm nay xét xử, nguyên cáo đâu? Thịnh A Man đâu?”
“E rằng không tiện đến.”
Thẩm Khuyết hỏi: “Vì sao?”
Thôi Tuần cố nén cơn ho đang cuộn trào trong lồng ng.ực, chậm rãi nói: “Thịnh A Man vượt cấp thượng cáo, gõ trống Đăng Văn. Theo luật, đáng lẽ phải chịu tám mươi trượng, nhưng bởi trước đó nàng mang thai, Thánh nhân ân chuẩn, để nàng sinh con xong mới thi hành án. Thế nhưng, đứa trẻ này là cốt nhục của ngươi. Nàng hận ngươi sâu như biển, không muốn nhận lấy một chút ân huệ nào từ ngươi, vậy nên… nàng đã uống một bát hồng hoa, bỏ đi đứa trẻ, chịu đủ tám mươi trượng hình phạt. Hôm nay, nàng không thể có mặt ở đây được.”
Thẩm Khuyết sững sờ, mắt trợn lớn, gầm lên: “Ngươi nói gì?”
Thôi Tuần nhấn mạnh từng chữ: “Ta nói, Thịnh A Man đã uống một bát hồng hoa, tự mình bỏ đi đứa trẻ.”
Trong đại đường bỗng chốc im lặng như tờ. Một lát sau, Thẩm Khuyết đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, nếu không nhờ mấy tên sai dịch ghì chặt hắn quỳ xuống, hắn đã lao thẳng đến chỗ Thôi Tuần: “Ngươi nói bậy!”
Thôi Tuần hừ lạnh, liếc sang Lư Hoài: “Lư Thiếu khanh, ta có nói bậy không?”
Lư Hoài sững lại, không ngờ Thôi Tuần lại quay sang hỏi mình, theo bản năng lên tiếng phối hợp: “Không sai.”
Lư Hoài vốn nổi tiếng là người ngay thẳng, chưa từng nói sai một lời. Điều này Thẩm Khuyết cũng hiểu rõ. Nghe lời xác nhận từ Lư Hoài, lòng hắn như bị dội một gáo nước lạnh, hơi ấm cuối cùng trên thế gian cũng tan biến.
Hắn đã sống hai mươi chín năm, bị mắc kẹt trong mối thù giết mẹ ruột và chị cả. Chính vì mối thù đó, hắn đã dành cả đời để tìm cách giết Thái hậu trả thù. Nhưng sau vụ án miêu quỷ, Thái hậu lại nói với hắn rằng, cái chết của mẹ ruột hắn chỉ là một tai nạn, còn cái chết của chị hắn là do nàng ta tự chuốc lấy.
Hóa ra, hắn đã trả thù nhầm người, đã căm hận nhầm đối tượng. Hắn làm sao có thể chấp nhận sự thật này?
Tựa như mục tiêu sống của hắn đã tan biến, mọi khí lực rời khỏi thân thể, những ngày tháng còn lại chẳng khác nào xác không hồn.
Mãi đến khi bị đày đến Lĩnh Nam, trong hoàn cảnh khắc nghiệt ấy, Thịnh A Man vẫn đối xử với hắn dịu dàng hết mực, chăm sóc hắn đủ đường. Trái tim tưởng chừng đã chết của hắn dần sống lại.
Hắn từng hỏi Thịnh A Man nàng không trách hắn đã nhục mạ nàng sao. Nhưng Thịnh A Man chỉ nhẹ nhàng đáp, chuyện đã qua thì cho qua, hiện tại nàng chỉ muốn sống những ngày yên bình bên hắn, những thứ khác nàng không muốn nghĩ tới.
Hắn vừa cảm động, vừa hổ thẹn. Phu nhân đã khuất, hắn liền nghĩ sẽ nâng A Man lên làm chính thất. Dù trước kia có lỗi với nàng, nhưng giờ hắn sẽ trao nàng danh phận chính thê và thân phận Quốc công phu nhân. Hắn sẽ gột rửa tâm can, đối xử thật tốt với nàng. Nhưng ai ngờ, sự dịu dàng của nàng là giả, sự bao dung của nàng cũng là giả. Nàng lợi dụng hắn, đến khi đạt được sự thật, nàng liền hóa thành con dao sắc bén nhất, nhắm thẳng vào hắn, đâm đến máu chảy đầm đìa.
Giờ đây, ngay cả đứa trẻ trong bụng, mối ràng buộc duy nhất giữa hai người, nàng cũng nhẫn tâm bỏ đi.
Nàng thực sự hận hắn, hận đến mức chỉ muốn hắn chết cho khuất mắt.
Thẩm Khuyết bỗng nhiên bật cười lớn, tiếng cười đầy bi ai, đầy cô độc. Ngự sử Hàn Văn Mặc sợ hãi, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ phạm nhân này phát điên rồi? Lư Hoài không hiểu chuyện gì, hắn không vì sao vừa nghe tin A Man mất thai, Thẩm Khuyết lại có phản ứng như vậy. Người nhục mạ A Man là hắn, mà người phát cuồng khi nàng mất thai cũng là hắn. Thật khó hiểu!
Chỉ có Thôi Tuần là hiểu rõ tất cả nguyên do. Từ sau vụ án miêu quỷ, Thẩm Khuyết đã như người chết. Chính A Man là người kéo hắn khỏi vực thẳm, cho hắn một tia hy vọng để tiếp tục sống. Nay hy vọng ấy vụt tắt, làm sao hắn không phát điên cho được?
Động lực để hận không có, động lực để yêu cũng không có, thử hỏi, sống trên đời này còn có nghĩa lý gì?
Thẩm Khuyết ngừng cười, quét mắt nhìn Tam Ty trên công đường, những người đang thẩm vấn hắn: “Chẳng phải các ngươi muốn ta nhận tội sao? Đúng vậy, Thịnh Vân Đình là do ta giết!”
Hắn đột nhiên thẳng thắn nhận tội, khiến Lư Hoài và Hàn Văn Mặc đều kinh ngạc. Chỉ có Thôi Tuần không mấy ngạc nhiên. Tuy nhiên, câu hỏi vừa rồi khiến hắn hao tổn không ít thể lực, hắn dùng khăn gấm che miệng, ho khan hai tiếng, sau đó liếc nhìn Lư Hoài, như muốn nói rằng tiếp theo giao cho y thẩm vấn.
Lư Hoài nghĩ thầm, người này bệnh đến mức thế này rồi sao? Hắn không có sức lực để thẩm vấn, nhưng hắn thì có. Lư Hoài chống tay lên bàn xử án, thân mình nghiêng về phía trước, ép hỏi Thẩm Khuyết: “Vậy ngươi thừa nhận rồi?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao ngươi phải giết Thịnh Vân Đình?”
“Nhìn hắn ngứa mắt.”
Lư Hoài lại hỏi: “Ngươi là Trung lang tướng, là Quốc công, Thịnh Vân Đình chỉ là một Ngu hầu. Hắn đã làm gì đắc tội với ngươi?”
“Chẳng làm gì cả. Vì ta thấy ghét toàn bộ Thiên Uy quân.” Thẩm Khuyết nói: “Quách Cần Uy xuất thân hàn môn, dám tỏ thái độ coi thường ta. Ta ghét ông ta, nên ghét lây sang cả Thiên Uy quân. Không được sao?”
Lư Hoài hơi nhíu mày. Đúng là Thẩm Khuyết và Quách Cần Uy trước nay vốn không ưa gì nhau. Nguyên nhân là vì Thẩm Khuyết dựa vào thân phận hoàng thân quốc thích, kiêu căng ngạo mạn, trong khi Quách Cần Uy không phải hạng thích nịnh bợ. Khi về Trường An thuật chức, hai người từng chạm mặt, không tránh khỏi xung đột. Việc Thẩm Khuyết hận Quách Cần Uy, rồi ghét luôn Thịnh Vân Đình, nghe sao cũng thật hợp lý.
Chỉ là, chuyện này vẫn còn nhiều điểm đáng ngờ. Ví như, vì sao hôm ấy phu nhân của Bùi Quan Nhạc, Vương thị, cũng tham gia vào việc sát hại Thịnh Vân Đình? Ví như, làm thế nào Thẩm Khuyết biết được Thịnh Vân Đình sẽ xuất hiện ở trạm dịch Trường Lạc? Hay liệu Thẩm Khuyết có biết mục đích Thịnh Vân Đình hồi kinh là để cầu viện hay không? Từng chi tiết một, không thể chỉ đơn giản lấy lý do “nhìn ngứa mắt” mà giải thích được.
Lư Hoài bèn đem toàn bộ nghi vấn trong lòng nói ra, nhưng Thẩm Khuyết lại ngậm miệng không đáp, chỉ mệt mỏi đáp: “Ta đã nhận tội rồi, chính ta giết Thịnh Vân Đình. Còn về Vương Nhiên Tê, vì sao bà ta tham gia, ngươi muốn biết thì xuống Địa phủ mà hỏi, chứ ta làm sao biết được?”
Lư Hoài giận dữ quát: “Khốn kiếp!”
Thẩm Khuyết chỉ nhàn nhạt nói: “Những gì nên nói ta đã nói rồi. Muốn giết muốn chém, tùy các ngươi.”
Nói xong, hắn không buồn nói thêm câu nào nữa, dáng vẻ như chỉ cầu chết cho nhanh.
Lư Hoài định sai người tra khảo, nhưng bị Thôi Tuần ngăn lại. Thôi Tuần ho hai tiếng, nói: “Dù sao phạm nhân cũng đã nhận tội, chúng ta cứ bẩm báo lên Thánh nhân, đợi Thánh nhân định đoạt.”
–
Thẩm Khuyết bị áp giải trở lại ngục của Ngự Sử Đài. Thôi Tuần, Lư Hoài và Hàn Văn Mặc cùng lên đường đến đại điện cung Đại Minh để báo cáo. Khi rời Ngự Sử Đài, Thôi Tuần bệnh tình nặng nề, tự tôn lại quá cao, không muốn người khác dìu đỡ, vì thế phải gắng gượng mà đi, bước chân chậm chạp. Hàn Văn Mặc không kiên nhẫn, bóng dáng đã mất hút từ lâu, chỉ có Lư Hoài chờ sẵn ngoài Ngự Sử Đài.
Hắn hỏi Thôi Tuần: “Vì sao không thể dùng hình với Thẩm Khuyết? Không phải ngươi rất ghét hắn sao?”
Xét hỏi đã xong, Thôi Tuần vốn dĩ không muốn trả lời Lư Hoài thêm nữa. Nhưng nghĩ đến hôm ấy, nếu trên triều không có hắn dám đứng ra, vụ án của Vân Đình chưa chắc đã được thụ lý, tính ra, Lư Hoài cũng xem như ân nhân của Thiên Uy quân. Vì thế đôi mày lãnh đạm của Thôi Tuần dãn ra, giọng điệu cũng không còn lạnh lẽo: “Thẩm Khuyết là kẻ nếu không muốn khai thì dù ngài tra khảo thế nào cũng vô ích. Chỉ khi chạm đúng nỗi đau của hắn, hắn mới tuyệt vọng, chịu khai nhận hết.”
Lư Hoài trầm ngâm: “Cho nên, vừa rồi ngươi cố ý nhắc đến chuyện Thịnh A Man sẩy thai? Sao ngươi biết đó là nỗi đau của hắn?”
Vấn đề này liên quan đến bí mật về cái chết của Thẩm quốc phu nhân, Thôi Tuần không định trả lời. Hắn không đáp, Lư Hoài cũng không để bụng, chỉ chăm chú nhìn sắc mặt tái nhợt của Thôi Tuần. Đây là lần đầu tiên hắn bình tâm đứng cạnh Thôi Tuần, hòa nhã nói chuyện. Lư Hoài cất lời: “Dường như ngươi biết rất nhiều điều mà ta không biết.”
Thôi Tuần không tiếp lời, chỉ kịch liệt ho mấy tiếng, sắc mặt trắng như tuyết thoáng hiện nét đỏ bừng của cơn bệnh. Hắn nói: “Lư Hoài, ngươi làm Tư nghiệp Quốc Tử Giám năm năm, chính tích hiển hách, học trò trong thiên hạ đều kính trọng và ngưỡng mộ ngươi. Nhưng Đại Lý Tự không phải Quốc Tử Giám, có những chuyện, không biết thì tốt hơn.”
Lư Hoài không phục: “Vì sao ta không thể biết?”
Thôi Tuần chỉ khẽ cười: “Biết rồi thì làm được gì? Ngay cả kẻ đứng sau sai khiến Hà Thập Tam mà ngươi cũng không xử lý được, thì ngươi có thể xử lý ai?”
Lư Hoài nghẹn họng, không nói thêm gì nữa.
Thôi Tuần cũng không để ý đến hắn, chỉ bước ra khỏi Ngự Sử Đài với dáng vẻ mỏi mệt, lên xe tứ mã, thẳng hướng cung Đại Minh mà đi.
–
Đợi đến khi Lư Hoài điều chỉnh xong tâm trạng, nối gót bước vào cung Đại Minh, ba người cùng dâng cung trạng của Thẩm Khuyết lên trước mặt Long Hưng Đế. Long Hưng Đế chỉ lướt mắt nhìn qua, liền phán: “Án của Thẩm Khuyết đã gây ra nhiều lời bàn tán trong dân gian, bách tính đều hy vọng trẫm làm minh quân, lấy nghĩa diệt thân. Nay Thẩm Khuyết đã khai nhận, lại có nhân chứng, vật chứng đầy đủ, ba ngày sau xử trảm thị chúng, dẹp yên dư luận.”
Ba ngày? Sao nhanh vậy?
Lư Hoài và Hàn Văn Mặc nhìn nhau, Lư Hoài nói: “Thánh nhân, nhưng vụ án này vẫn còn một số nghi ngờ chưa được làm rõ.”
“Để làm rõ cần bao nhiêu ngày?”
Lư Hoài khựng lại, vẻ mặt khổ sở: “Thần không thể ước tính được.”
“Để hắn sống thêm một ngày, dân chúng sẽ cho rằng trẫm dung túng.” Long Hưng Đế lắc đầu: “Giết đi, càng nhanh càng tốt.”
Nghe xong, Lư Hoài và Hàn Văn Mặc cũng cảm thấy có vài phần hợp lý, bèn cúi đầu lĩnh mệnh. Thôi Tuần mím môi, ánh mắt trầm lặng như nước giếng cổ không gợn sóng, cũng quỳ xuống, dập đầu thưa: “Thần lĩnh mệnh.”
–
Khi Lý Doanh nghe tin, nàng kinh ngạc không thôi: “Ba ngày sau?”
Thôi Tuần khẽ gật đầu: “Ừ, ba ngày.”
Lý Doanh ngẫm nghĩ hồi lâu, nhưng chỉ chỉ một lúc sau, sự chú ý của nàng đã bị chén thuốc vừa nấu xong hấp dẫn. Từ khi Thôi Tuần trở về Trường An, nàng đã lập tức ném hết loại dược mạnh mà hắn từng dùng. Nhưng sau hơn một tháng uống thuốc, cơ thể hắn đã phụ thuộc vào dược tính, đột ngột ngưng lại khiến sức khỏe hắn còn yếu hơn trước. Sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, làm Lý Doanh giận đến mức chỉ muốn bắt hắn nằm trên giường dưỡng bệnh mười hai canh giờ mỗi ngày. Nhưng Thôi Tuần còn quá nhiều việc phải làm, chẳng thể lúc nào cũng nằm trên giường dưỡng bệnh được. Trong tay hắn còn án của Thẩm Khuyết cần xử lý, nên nàng đành chấp nhận nhượng bộ, miễn là hắn về phủ, nàng tuyệt đối không cho hắn rời khỏi giường, đến thuốc cũng phải đích thân bón cho hắn uống.
Nàng múc một chén thuốc đen đặc, thoạt nhìn đã thấy khó nuốt. Lý Doanh dùng chiếc thìa ngọc trắng múc một muỗng, thổi nguội rồi đút cho hắn. Thôi Tuần cúi đầu uống, ngay tức khắc cau mày, sắc mặt thay đổi. Hắn thở dài, cười khổ: “Minh Nguyệt Châu, nàng giận ta đúng không?”
Lý Doanh vờ như không hiểu: “Hửm?”
Thôi Tuần bất đắc dĩ, giọng điệu oán trách: “Sao… đến một chút đường phấn nàng cũng không chịu cho ta?”