Trăng tròn như đĩa ngọc, chầm chậm nhô lên giữa màn đêm.
Lý Doanh nhìn Thôi Tuần, nhẹ giọng nói: “Thập Thất lang, chàng nhắm mắt lại đi, ta có thứ muốn đưa chàng xem.”
Thôi Tuần nghe theo, khép hờ đôi mắt. Hắn cảm nhận bàn tay nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay mình, sau đó đặt một vật gì đó vào lòng bàn tay hắn. Khi mở mắt ra, hắn trông thấy trong lòng tay mình là một chiếc bánh hình tròn dập hoa văn bảo tướng.
Hơi ngạc nhiên, hắn liền nhíu mày. Lý Doanh cười nhẹ, nói: “Chàng quên mất hôm nay là ngày gì rồi sao?”
Thôi Tuần ngẩn người, chưa kịp đáp, nàng đã mỉm cười tinh nghịch: “Hôm nay là mười lăm tháng tám, tiết Trung Thu.”
Lúc này hắn mới sực tỉnh, hóa ra hôm nay là Trung Thu.
Từ trước đến nay, Thôi Tuần không mấy để tâm đến các dịp lễ đoàn viên như đêm Giao Thừa, Thượng Nguyên hay Trung Thu. Khi còn ở Thôi phủ, mối quan hệ giữa hắn và kế mẫu cùng các huynh đệ không hề hòa thuận. Những ngày này, họ không muốn thấy hắn, mà hắn cũng chẳng muốn thấy họ. Thế là hắn một mình ngồi trong viện, tránh khỏi sự quấy rầy và ánh mắt khó chịu từ người khác.
Mười bốn tuổi, hắn rời khỏi gia đình. Ngoại trừ ba năm ở Thiên Uy quân, những ngày lễ sau đó, hắn đều sống cô độc. Bên ngoài Thôi phủ là tiếng cười vui của nhân gian, còn bên trong chỉ là sự tĩnh lặng đến lạnh lẽo. Khung cảnh đối lập ấy, hắn sớm đã quen thuộc.
Nhưng năm nay thì khác.
Năm nay, có người cùng hắn đón Thượng Nguyên, có người bên cạnh hắn trong tiết Hàn Thực, và giờ, nàng lại cùng hắn đón Trung Thu.
Hắn, cuối cùng đã không còn cô độc nữa.
Lý Doanh cũng cầm một chiếc bánh hình tròn dập hoa văn bảo tướng, nàng cắn một miếng nhỏ, rồi reo lên: “Ô, là nhân táo đỏ đấy!”
Nàng vốn hảo ngọt, nên bánh nhân táo đỏ khiến nàng cực kỳ hài lòng. Thôi Tuần không thích đồ ngọt, nhưng thấy vẻ mặt mãn nguyện của nàng, khóe môi hắn cũng bất giác cong lên. Hắn cũng cắn thử một miếng.
Lý Doanh nhìn hắn, hỏi: “Thế nào, có ngon không?”
Thôi Tuần gật đầu: “Ngon lắm.”
Hai người vừa ăn bánh, vừa ngắm trăng tròn lặng lẽ vươn cao. Ở Đại Chu, Trung Thu là ngày hoàng cung bái nguyệt, dân gian thưởng trăng. Lý Doanh ngồi xếp bằng dưới gốc cây đan quế, ngước mắt nhìn ánh trăng dịu dàng tỏa sáng giữa màn trời. Hương quế thanh thoát thoảng qua, hòa quyện với vị ngọt mềm của nhân táo đỏ nơi đầu lưỡi, nàng chợt thấy lòng mình an yên lạ thường. Đêm nay, có trăng, có hoa, có cảnh, và có cả lang quân nàng.
Nàng quay đầu, lén ngắm nhìn vị lang quân tuấn tú như ngọc đang ngồi bên cạnh. Dưới ánh trăng, đôi lông mi dài, dày và đen nhánh của hắn tựa như chiếc quạt nhỏ, phủ nhẹ trên bờ mắt khép hờ. Đột nhiên, một ý nghĩ nghịch ngợm nảy lên trong đầu nàng, nàng muốn thử đếm xem hàng mi ấy có bao nhiêu sợi lông mi.
Nàng chăm chú đếm, đếm được một nửa thì lang quân đang mải ngắm trăng bỗng hơi nghiêng đầu, làm nàng giật mình. Lý Doanh vội quay đầu đi, cố giấu sự bối rối.
Trên gương mặt Thôi Tuần thoáng hiện vẻ nghi hoặc. Lý Doanh chột dạ, chẳng dám giải thích, chỉ vùi đầu vào ăn nốt phần bánh còn lại. Đợi nàng ăn xong, Thôi Tuần liền lấy ra một chiếc khăn gấm trắng tinh, trước tiên dùng góc khăn nhẹ nhàng lau vụn bánh nơi khóe môi nàng, sau đó lại cẩn thận lau sạch tay nàng. Mọi việc xong xuôi, hắn mới chậm rãi hỏi: “Vừa rồi, nàng làm sao thế?”
Lý Doanh lúng túng. Nàng đâu dám nói ra rằng ban nãy nàng chẳng phải ngắm trăng, mà là đang ngắm người, chưa kể còn đang chăm chú đếm từng sợi mi của hắn nữa. Đang lúc không biết phải trả lời thế nào, nàng chợt thấy những điểm sáng xanh nhạt lướt qua trước mặt, liền thốt lên đầy ngạc nhiên: “Đom đóm!”
Vào thời điểm cuối hạ đầu thu, vùng ngoại ô thường dễ dàng bắt gặp những đàn đom đóm. Nhưng trong cung đình, cảnh tượng này chưa từng xuất hiện. Đây là lần đầu tiên Lý Doanh được nhìn thấy đom đóm, nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, bật người đứng dậy. Trước mắt nàng là vô số đom đóm lập lòe, ánh sáng nhấp nháy, bay lượn trong màn đêm. Chúng khi thì tụ lại thành một biển ánh sáng xanh lục, khi lại tản ra thành những đốm sáng lấp lánh giữa không trung. Lý Doanh thốt lên: “Đẹp quá.”
Nàng đưa tay ra, bắt lấy một con đom đóm, sau đó như muốn khoe một báu vật, nàng cẩn thận mở bàn tay, đưa đến trước mặt Thôi Tuần. Từ lòng bàn tay nàng, ánh sáng xanh lục từ từ tỏa ra, nàng nhỏ giọng nói: “Thì ra đom đóm trông thế này đây.”
Thôi Tuần cũng chưa từng nhìn thấy đom đóm bao giờ, hắn gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Quả nhiên rất đẹp.”
Hắn nói thêm: “Ta sẽ bắt vài con, để nàng mang về.”
Nhưng Lý Doanh lắc đầu, liền đáp: “Không cần đâu, chúng chỉ thuộc về nơi này, chứ không thuộc về những bức tường cao sâu trong phủ đệ.”
Nàng nhanh chóng bước tới, hòa mình vào giữa đàn đom đóm đang bay lượn khắp trời. Đưa tay ra, nàng để mặc những chú đom đóm đậu trên lòng bàn tay mình. Có con lại đậu trên búi tóc nàng, từ xa nhìn lại, trông chúng như những viên dạ minh châu lấp lánh ánh biếc, rực rỡ tỏa sáng. Một cơn gió thoảng qua, mang theo hương thơm dìu dịu của hoa quế. Tà váy và dải lụa trên vai nàng tung bay trong gió, phiêu diêu như thần nữ hạ phàm. Vô số đom đóm xanh vây quanh nàng, cảnh tượng ấy tựa như một bức tranh thi vị, như một giấc mộng diệu kỳ.
Thôi Tuần đứng yên tại chỗ, lặng lẽ ngắm nhìn, đến cả bước chân cũng quên cả di chuyển. Mãi đến khi lúm đồng tiền bên khóe môi Lý Doanh nở rộ như đóa hoa, dịu dàng gọi hắn, hắn mới giật mình tỉnh lại.
Hắn bước tới bên nàng, cố gắng kìm nén nhịp tim rộn ràng trong lồng ng.ực. Thôi Tuần đưa tay gạt nhẹ đi một cánh hoa quế rơi trên vai nàng, rồi giấu đi nó trong lòng bàn tay.
Năm Long Hưng thứ hai mươi, đêm rằm tháng tám, trăng sáng như gương, có nàng làm bạn, cảnh sắc đêm nay, suốt đời khó quên.
Lý Doanh không hề hay biết tâm tư trong lòng hắn. Nàng nhìn ngắm đốm sáng nơi lòng bàn tay mình, bất chợt mỉm cười rạng rỡ, nhỏ nhẹ nói: “Thập Thất lang, nhân gian này vẫn còn rất nhiều điều đáng để mong chờ, có phải không?”
Thôi Tuần thoáng sững người. Lý Doanh tiếp lời: “Quá khứ dù có khắc cốt ghi tâm đến đâu, khiến người khó lòng quên lãng, nhưng con đường phía trước không phải là trống rỗng, vô vị hay thiếu sinh khí. Biết đâu, có thể dần dần buông bỏ những chuyện xưa cũ, để cảm nhận ánh trăng dịu dàng này, hương quế thơm ngát này, và cả những cánh đom đóm đang lượn bay này nữa.”
Thôi Tuần hiểu rõ ý tứ trong lòng nàng, khẽ hỏi: “Nàng vẫn muốn ta từ bỏ chấp niệm?”
Lý Doanh gật đầu: “Kẻ đầu sỏ đã bị trừng trị, Thiên Uy quân cũng có thể rời khỏi Vong Tử Thành. Chuyện này đã có được kết cục trọn vẹn nhất rồi. Thập Thất lang, chàng không nên mãi trói buộc mình trong quá khứ, chàng nên hướng mắt về tương lai.”
Một chú đom đóm đậu lại giữa chân mày nàng, như thể điểm lên một đóa hoa màu lục biếc, khiến dung nhan nàng càng ôn nhuận như ngọc. Thôi Tuần mải ngắm đến không nỡ rời mắt. Cuối cùng, hắn gật đầu, đáp lại một tiếng: “Được.”
–
Để Thôi Tuần hoàn toàn yên tâm, Lý Doanh cùng hắn lặng lẽ đến thăm thân quyến của Thiên Uy quân còn ở lại Trường An. Thịnh A Man đang miệt mài tìm kiếm một gian cửa tiệm, Hà Thập Tam dốc sức rèn luyện võ nghệ. Những người còn lại đều đang nỗ lực sống tiếp, họ dần buông bỏ những nỗi đau trong quá khứ, ánh mắt tràn đầy hy vọng cho cuộc sống ngày mai.
Đúng vậy, đây quả là kết cục trọn vẹn nhất.
Thôi Tuần tự nhủ, có lẽ, đã đến lúc hắn nên buông bỏ chấp niệm rồi.
–
Đêm Trung Thu, nghi lễ tế nguyệt tại hoàng cung đã kết thúc. Long Hưng Đế khoác hoàng bào, đội mũ miện của thiên tử, đích thân lên đàn tế nguyệt. Sau khi nội thị đọc xong bài tế Nguyệt Thần, người hành lễ Tịch Nguyệt, thành kính dâng hương cầu khấn Nguyệt Thần bảo hộ muôn dân trăm họ, ban phúc cho thiên hạ.
Nhưng dịp trọng đại này lại không thấy Thái hậu xuất hiện. Có lẽ bà sợ tức cảnh sinh tình, nhớ về ái nữ Minh Nguyệt Châu đã qua đời từ sớm.
Sau khi tế Nguyệt Thần, Long Hưng Đế đặc biệt tới cung Bồng Lai để an ủi Thái hậu. Hiện tại, dù đã mất đi bè phái, quyền lực chẳng còn, không cách nào đối đầu với Thái hậu, nhưng vì không còn xung đột, mối quan hệ giữa hai người trở nên hòa thuận chưa từng thấy. Cuối cùng, họ thực sự đạt đến cảnh giới “mẫu từ tử hiếu”.
Thái hậu vui mừng không thôi. Cả đời bà chỉ có hai người con, lại là người rất coi trọng tình thân, làm sao có thể không trân trọng Long Hưng Đế? Trước kia, khi Long Hưng Đế bị Lư Dụ Dân xúi giục, ngày càng xa cách bà, khiến bà đau lòng khôn xiết. Nay Lư Dụ Dân đã bị trừ khử, Long Hưng Đế cuối cùng cũng trở lại là vị hoàng tử ngoan ngoãn, nghe lời như xưa.
Long Hưng Đế ở lại cung Bồng Lai rất lâu, mãi đến khi tâm tình của Thái hậu dần bình ổn mới rời đi, tiếp tục đến tẩm cung của Hoàng hậu. Hoàng hậu là người do chính Thái hậu chọn lựa, dịu dàng hiền đức, rất được bà yêu quý. Nhưng kể từ khi thành hôn, số lần Long Hưng Đế bước vào tẩm cung của Hoàng hậu lại không quá mười lần. Sau khi Huệ phi được sủng ái, hắn thậm chí hoàn toàn tuyệt tích tại nơi ở của các phi tần khác. Bởi vì chưa có hoàng tử, các ngự sử thường dâng sớ khuyên bảo hắn “mưa móc đều khắp,” nhưng tất cả đều bị bỏ ngoài tai.
Lần này, sau khi Huệ phi bị phế truất, Long Hưng Đế mới dần bước chân vào tẩm cung của Hoàng hậu và Đức phi. Thái hậu rất hài lòng với sự thay đổi này. Còn Hoàng hậu, sau thời gian dài bị lạnh nhạt, giờ đây cảm giác như bước vào mộng cảnh, nàng nóng lòng muốn giấc mơ này kéo dài mãi, mong người chồng của mình sẽ để tâm đến nàng nhiều hơn.
Sau khoảnh khắc ân ái, Hoàng hậu cẩn thận lấy lòng, dịu dàng nói: “Thánh nhân, Huệ phi cũng không phạm lỗi lớn, cuộc sống tại Trường Xuân Quán quá khổ cực, chi bằng hãy đón nàng ấy trở về, được không?”
Long Hưng Đế hơi biến sắc, nhưng chỉ trong thoáng chốc, hắn lập tức khôi phục dáng vẻ ôn hòa, nhẹ giọng đáp: “Chuyện này, về sau hãy bàn.”
Hoàng hậu không dám nói thêm. Long Hưng Đế xoay người, ánh mắt hướng về bức màn trướng vàng óng, nhưng trong đầu hắn lại không ngừng hiện lên cảnh tượng lúc Huệ phi rời cung.
Không ai biết, Huệ phi không bị phế truất, mà là nàng tự nguyện xin xuất cung.
Ngày đó, khi Bùi Quan Nhạc và các đồng đảng của Lư Dụ Dân bị giải ra pháp trường, thế lực Lư đảng hoàn toàn tan rã, Long Hưng Đế coi như đã thất bại thảm hại. Huệ phi quỳ dưới chân hắn, lời nói của nàng tuy vụng về vì không thạo tiếng Hán, nhưng lại thẳng thắn đến đau lòng: “Thánh nhân vốn không cần phải làm một hoàng đế bù nhìn nữa, nhưng bây giờ lại trở thành con rối. Tất cả đều nhờ một người mà nên. Từ khi vào cung, thiếp chịu ơn Thánh nhân rất nhiều, chẳng thể báo đáp, chỉ mong vì người rửa hận.”
Nàng tiếp tục: “Thiếp ở cung Đại Minh, mọi hành động đều bị Thái hậu giám sát, vô cùng bất tiện. Thỉnh Thánh nhân trục xuất thiếp ra khỏi cung. Thiếp nhất định sẽ thay người báo thù.”
Long Hưng Đế nhìn dung nhan diễm lệ của nàng, khẽ gọi một tiếng: “Ngột Đóa.”
Huệ phi sửng sốt. Nàng biết rõ từ lâu Long Hưng Đế đã nhận ra nàng không phải A Sử Na Gia, mà chính là A Sử Na Ngột Đóa, người từng được đồn rằng có quan hệ không minh bạch với Thôi Tuần. Nhưng hắn chưa từng hỏi, nàng cũng chưa từng nói, hai người cứ thế âm thầm hiểu ý, tiếp tục chung đụng.
Long Hưng Đế đột nhiên hỏi: “Ngột Đóa, nàng đã từng yêu trẫm hay chưa?”
Huệ phi lặng người, chân mày nhíu lại, không biết phải trả lời thế nào. Nhìn dáng vẻ ấy, Long Hưng Đế đã hiểu được bảy tám phần, hắn cười khổ: “Hắn có gì tốt hơn trẫm?”
Huệ phi cắn răng, một lúc lâu mới đáp: “Thiếp cũng chẳng có gì tốt hơn.”
Long Hưng Đế im lặng, một lúc sau, hắn gật đầu, đổi cách xưng hô: “Huệ phi, nàng nói đúng. Vậy thì đi đi, đến Trường Xuân Quán đi.”
Huệ phi mừng rỡ, cúi đầu tạ ơn, rồi đứng dậy bước ra khỏi điện. Long Hưng Đế bỗng gọi lại, nói: “Sau khi xong việc, hãy quay về. Trong lòng trẫm, nàng mãi là Huệ phi của trẫm.”
Huệ phi sững người, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ quay lưng, không ngoảnh lại, tiếp tục bước nhanh ra khỏi điện.
–
Trong rừng đan quế, một đôi chân mang ủng da dê dẫm nhẹ lên lớp lá xanh bị gió cuốn rơi. Người ấy cúi xuống, nhặt lên một đóa quế hoa.
Trước khi chết, Bùi Quan Nhạc từng truyền tin, nói rằng bên cạnh Thôi Tuần có quỷ hồn trợ giúp.
Người sống nếu uống máu chó mực liên tục bảy ngày thì có thể nhìn thấy quỷ.
Đóa quế hoa này chính là bông hoa mà Thôi Tuần lấy xuống từ bờ vai Lý Doanh, giấu trong lòng bàn tay, nhưng trong lúc ngắm đom đóm lại vô ý làm rơi mất.
A Sử Na Ngột Đóa chăm chú ngắm nhìn đóa hoa, mười ngón tay dần siết chặt, từng chút một, nghiền nát đóa hoa thành những mảnh vụn.