Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm ấy, cung Bồng Lai và điện Thần Long đều không chợp mắt. Bên ngoài cung, Thôi Tuần lại không hề hay biết về trận cuồng phong vừa cuốn qua Đại Minh cung. Khi trời vừa hửng sáng, hắn đã chỉnh trang, chuẩn bị vào cung bái kiến Thái hậu.

Lý Doanh cũng thức dậy từ sớm. Ác điểu đã chết, nàng như trút được tảng đá lớn trong lòng. Sát Sự Thính đã giăng thiên la địa võng, chẳng quá ba ngày, Kim Di hẳn sẽ bị bắt. Đến lúc đó, ngay cả Đại Lý Tự cũng không còn lý do gì để vu cáo Thôi Tuần nữa.

Tâm tình thoải mái, nàng ngồi bên song cửa, tay chống má, ngắm hoa hải đường ngoài cửa sổ. Vô tình, nàng thấy Thôi Tuần chỉnh lại quan phục, chuẩn bị tiến vào Đại Minh cung. Nhìn bóng lưng như ngọc trong bộ quan phục màu đỏ của hắn, ký ức chợt kéo nàng về hôm ở hành lang tử đằng. Khi ấy, nàng trêu chọc hắn, khuôn mặt tái nhợt của hắn thoáng ửng đỏ. Đảo mắt, nàng lại nhìn bình mai trên án gỗ tử đàn, loại hoa được cắm hôm nay khéo thay, lại chính là hoa tử đằng.

Lý Doanh hái xuống một nhành hoa tử đằng, ném nhẹ lên lưng hắn. Khi hắn quay lại, nàng bỗng thấy chột dạ, vội vàng nép mình vào một góc. Thôi Tuần nhìn qua khung cửa, thấy bên trong trống không, môi hắn thoáng cong lên, tiến đến gần cửa sổ, ôn hòa nói: “Ta thấy cô rồi.”

Lý Doanh giấu mãi không được, đành lộ diện, dung nhan thanh tú thoáng đỏ ửng, vẻ như hơi thẹn khi trò đùa của mình bị hắn phát hiện. Ánh mắt nàng trốn tránh, mãi mới nhỏ giọng hỏi: “Ngài chuẩn bị vào cung sao?”

“Ừ.” Thôi Tuần gật đầu.

“Ngài sẽ đến gặp Thái hậu trước, rồi sau đó tham dự triều hội, đúng không?”

“Ừ.”

“Sau khi tham triều hội xong, ngài sẽ về, phải không?”

“Ừ.”

Lý Doanh chẳng hiểu vì sao lại hơi bực dọc. Nàng quỳ ngồi trước án kỷ, cúi đầu vân vê nhành tử đằng trong bình: “Ngài không thể nói được một chữ khác ngoài chữ ừ sao?”

Nhành hoa tử đằng trong tay nàng sắp bị bứt trụi lủi. Thôi Tuần nhìn đôi tay mềm mại của nàng đang giày vò cánh hoa. Nàng giận dỗi, hắn càng thêm bối rối. Vốn là người lạnh nhạt, chưa từng giao tiếp với tiểu thư khuê các, hắn không biết phải nói gì để làm nàng vui. Nghĩ ngợi một lát, hắn nói: “Có lẽ Kim Di sắp bị bắt rồi.”

Lần này hắn đã nói không chỉ một chữ. Lý Doanh ngừng bứt hoa, ánh mắt chuyển sang nhìn hắn. Thôi Tuần tiếp lời: “Án của công chúa cũng sẽ sớm được làm rõ, đến khi ấy, công chúa có thể yên lòng chuyển sinh.”

Lý Doanh sững người, nhưng rồi quay đầu đi, tiếp tục vân vê cánh hoa tử đằng, vẻ thất vọng rõ ràng. Hiển nhiên, lời hắn nói không phải điều nàng muốn nghe.

Thôi Tuần lại trầm ngâm giây lát, đoạn nói: “Phúc Mãn Đường mới làm ra một món bánh ngọt mới, dùng mật ong và nhân táo đỏ, hương vị không thua kém bánh trà lần trước. Đợi ta hạ triều, sẽ mang về cho cô nếm thử, được không?”

Lần này Lý Doanh không vò hoa nữa. Nàng quay đầu, ánh mắt sáng lên, miệng khẽ cười: “Được.”

Nhìn nàng vui vẻ trở lại, Thôi Tuần cũng không kìm được ý cười trên môi: “Vậy ta vào cung đây.”

Lý Doanh gật đầu. Nàng chống cằm, dõi theo bóng lưng hắn dần khuất trong tầm mắt. Nàng chẳng nhận ra, suốt thời gian ấy, nụ cười trên môi nàng chưa từng lu mờ.

Chỉ là, ngày hôm ấy, Thôi Tuần chẳng thể vào cung Đại Minh, mà Lý Doanh cũng không được nếm thử món bánh mứt quả như đã hẹn.

Bởi vì Kim Di đã tự thú.

Đêm qua, sau khi cú đêm bị Thôi Tuần bắn chết, Kim Di biết rằng bản thân khó lòng trốn thoát. Ông ta tìm đến Bùi Quan Nhạc, mong y giúp ông ta rời khỏi Trường An. Bùi Quan Nhạc đưa ra một kế hoạch đầy mê hoặc, hứa rằng chỉ cần Kim Di đồng ý, đến lúc hành hình, ông ta sẽ âm thầm tráo đổi, khiến thiên hạ tưởng rằng Kim Di đã chết. Khi đó, chẳng ai truy lùng Kim Di nữa, và cả đời ông ta có thể an ổn.

Kế hoạch nghe qua thực sự khiến người ta động lòng. Nhưng Kim Di là kẻ gian xảo đến cùng cực. Ông ta đã phản bội không ít người, cũng từng bị phản bội không ít lần. Khi còn ở Đột Quyết, vì không được Khả hãn Ni Đô trọng dụng nên dù biết Tô Thái có ý định giết huynh đoạt vị, nhưng không hề bẩm báo, ngược lại còn kết minh với Tô Thái. Nào ngờ, sau khi Tô Thái lên ngôi Khả hãn, điều đầu tiên y làm lại là muốn giết ông ta để trừ hậu họa. Từ đó, ông ta chẳng tin bất kỳ ai, đương nhiên cũng không ngoại lệ với Bùi Quan Nhạc.

Ông ta không lập tức đồng ý, nhưng tình thế đã khác xưa. Lúc này, Kim Di đã không còn đường lùi. Ở Trường An, người có thể bảo toàn tính mạng cho ông ta chỉ có ba người: A Sử Na Ngột Đóa đã dứt khoát từ chối, Thôi Tụng Thanh tuy chính trực, nhưng cứng nhắc, cùng lắm chỉ có thể cho ông ta một tấm giấy thông hành giả. Chỉ còn lại Bùi Quan Nhạc là kẻ duy nhất có khả năng cứu ông ta.

Giữa đêm, ông ta tiến vào phủ đệ của Bùi Quan Nhạc, rời đi xong thì lập tức đến Đại Lý Tự tự thú. Tại đây, ông ta không hề quanh co, mà thẳng thắn nhận tội phản quốc. Hễ Đại Lý Tự Thiếu khanh Lư Hoài hỏi gì, ông ta đều trả lời hết sức hợp tác. Đến cuối buổi thẩm vấn, Lư Hoài hỏi ông ta: “Thôi Tuần, có phải cũng đã quy hàng Đột Quyết?”

Kim Di gật đầu: “Phải.” Ngừng một lúc, lại nói: “Hơn nữa, chủ soái Thiên Uy quân Quách Cần Uy, cũng do chính tay hắn giết.”

Chủ soái Thiên Uy quân, Quách Cần Uy thân kinh bách chiến, uy vọng cực cao. Ông từng đơn thương độc mã tiến sâu vào đại mạc, một mũi tên bắn chết Đột Quyết Diệp Hộ, trở thành đối thủ mà người Đột Quyết vừa hận vừa sợ nhất. Trong trận Lạc Nhạn Lĩnh, Quách Cần Uy thà chết chứ không chịu làm tù binh, tự vẫn tuẫn quốc. Đầu của ông bị chém xuống, truyền khắp quân Đột Quyết. Dẫu Quách Cần Uy trung liệt đáng khen, nhưng vì sai lầm trong quyết sách, khiến sáu châu thuộc Quan Nội bị Đột Quyết giày xéo dưới vó ngựa, cuối cùng lại trở thành tội nhân bị người đời chỉ trích.

Theo lời Kim Di, Quách Cần Uy không phải tự vẫn tuẫn quốc, đầu cũng không phải bị Đột Quyết chém xuống, mà là do Thôi Tuần vì tham sống sợ chết nên xuống tay, chém đầu dâng cho Đột Quyết. Thiên Uy quân mất chủ soái, quân tâm đại loạn, cuối cùng thua trận ở Lạc Nhạn Lĩnh, toàn quân tan tác.

Lời khai ấy khiến mọi người trong điện kinh hãi.

Lư Hoài hỏi: “Nếu Quách Cần Uy bị Thôi Tuần giết, tại sao trước đây người Đột Quyết không nói, mà lại truyền tin về Đại Chu rằng ông ta tự vẫn?”

Kim Di cười mỉa: “Tất nhiên là vì công chúa Đột Quyết yêu thích Thôi Tuần. Công chúa chiều chuộng hắn đủ đường. Thôi Tuần sợ việc này bại lộ, hắn sẽ không còn chốn dung thân nên cầu xin công chúa truyền tin về Đại Chu rằng Quách Cần Uy tự vẫn, còn hắn bị bắt. Nhưng thực chất, hắn nào có bị bắt? Khi Đột Quyết bao vây Lạc Nhạn Lĩnh, hắn đã có ý xin hàng. Hắn vốn là tâm phúc của Quách Cần Uy, nhân lúc Quách Cần Uy sơ ý, liền ra tay giết hại, sau đó mang thủ cấp chủ soái vui vẻ chạy đến đầu hàng Đột Quyết.”

Việc này trọng đại, dù Lư Hoài có khinh bỉ Thôi Tuần đến đâu cũng không dám chỉ nghe mỗi lời Kim Di mà vội tin. Huống hồ, Thôi Tuần phẩm hạnh thấp kém, nhưng Kim Di – một kẻ đã sớm đầu hàng Đột Quyết, cũng chẳng phải hạng người đáng tin. Lư Hoài trầm ngâm: “Lời ngươi nói có bằng chứng nào không?”

Kim Di đáp: “Trong cung, Huệ phi cũng đến từ Đột Quyết, nàng ta có thể làm chứng.”

Kim Di đầy tự tin. Huệ phi trong cung vốn là một phần trong kế hoạch của ông ta. Chỉ cần Huệ phi đứng ra làm chứng, kết hợp với lời khai của ông ta, Thôi Tuần không chết thì cũng vào ngục. Mà một khi vào ngục, mọi chuyện đã được Bùi Quan Nhạc sắp đặt ổn thỏa, lần này Thôi Tuần chắc chắn chỉ còn con đường chết.

Nhưng Kim Di không ngờ, đêm qua, Huệ phi xuất cung thì bị Thái hậu phát giác, suýt nữa bị siết cổ ngay tại điện Bồng Lai, giờ nào dám đứng ra làm chứng. Kể cả nàng có gan, hoàng đế cũng không cho phép.

Lư Hoài đến hỏi nhưng Huệ phi chỉ thoái thác. Nàng ta nói hồi còn ở Đột Quyết, nàng ta chỉ ru rú trong nhà mẹ đẻ, chuyện Lạc Nhạn Lĩnh không hề nắm rõ ràng. Huệ phi bất ngờ đổi ý khiến kế hoạch hoàn toàn sụp đổ, giờ chỉ còn lời khai một phía từ Kim Di.

Lư Hoài tức giận, lại thẩm vấn Kim Di, định dùng hình thì Kim Di vội kêu lên: “Ta còn bằng chứng khác!”

“Là chứng cứ gì?”

Kim Di đáp: “Quách Cần Uy bị Thôi Tuần dùng dây cung sắt của thiết thai cung cắt đầu. Nếu có thể lấy được thiết thai cung của Thôi Tuần, so với vết cắt trên đầu Quách Cần Uy, tự nhiên mọi chuyện sẽ sáng tỏ.”

“Thiết thai cung của Thôi Tuần ở đâu?”

“Ở trong tay hắn.” Kim Di nhớ lại đêm qua, từ xa ông ta trông thấy Thôi Tuần dùng thiết thai cung cải tạo thành nỏ gỗ để bắn chết cú đêm, trong lòng căm phẫn nghiến răng: “Thủ cấp của Quách Cần Uy vẫn còn ở Đột Quyết. Nay Đột Quyết muốn giao hảo với Đại Chu, lại đưa công chúa A Sử Na Gia đến hòa thân. Nếu Đại Chu cầu Đột Quyết trả lại thủ cấp Quách Cần Uy, bọn chúng tất nhiên sẽ không dám từ chối.”

Lư Hoài nói: “Việc đòi lấy thủ cấp cần có thời gian, đến Đột Quyết cũng mất thời gian, quay về lại càng không nhanh chóng. Một phen phiền toái này, sớm nhất cũng phải mất gần một tháng. Ai biết được đây có phải cái cớ để ngươi kéo dài hơi tàn?”

Kim Di đáp: “Nếu Lư Thiếu khanh không muốn phí công sức như vậy, chi bằng cứ bẩm báo thẳng với Thánh nhân, trực tiếp tống giam Thôi Tuần vào ngục, dùng nghiêm hình khảo vấn, chẳng phải cũng có thể khai ra chân tướng sao?”

Lư Hoài lạnh lùng nói: “Khổ hình bức cung là phong cách của Thôi Tuần, chứ không phải của Lư Hoài ta. Tuy ta bất tài, nhưng chưa từng gây ra oan hồn nào.”

Kim Di cười nhạt: “Không ngờ ngục thất Đại Lý Tự lại có vị Thiếu khanh công chính như Lư Thiếu khanh đây. Đúng là hiếm thấy.”

Nhưng liệu Lư Hoài muốn làm người công chính, nào có dễ dàng như vậy? Chốn ngục tù mà hắn xem là nơi minh oan phân xử, từ lâu đã thành công cụ của kẻ quyền thế. Nếu không, tại sao bốn năm trước, khi Thôi Tuần từ Đột Quyết trở về với thương tích đầy mình, dù hắn có cầu xin họ đến Đột Quyết điều tra thì ngục tốt của Đại Lý Tự vẫn giả câm giả điếc, chỉ biết dùng hình tra khảo, ép hắn nhận tội danh phản quốc? Cái nơi vốn được giao phó trọng trách giữ gìn công lý ấy, nay đã biến thành lò luyện ngục với vô số oan hồn.

Lư Hoài có thể giữ được sự ngay thẳng này, cũng chẳng qua nhờ có thúc phụ đứng sau che chở.

Lư Hoài nghe ra ý châm biếm trong lời của Kim Di, hắn chau mày, nhưng không so đo với Kim Di, chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi nói Đột Quyết sẽ giao nộp thủ cấp của Quách Cần Uy, nhưng Đột Quyết vốn giảo quyệt, ai biết thứ được chúng đưa tới liệu có phải là giả mạo hay không?”

Kim Di đáp: “Danh tiếng gian nịnh của Thôi Tuần đã lan khắp thiên hạ, hắn lại được người Đột Quyết phóng thích. Nếu Đột Quyết khen ngợi hắn, đương nhiên phải cảnh giác; nhưng nếu nói xấu hắn, thì chúng được lợi gì? Hơn nữa, cây cung sắt kia đang ở trong tay Thôi Tuần, chẳng lẽ Đột Quyết có thể từ nơi nghìn dặm xa xôi, tạo ra một chiếc đầu giả với vết cắt đúng như dây cung sắt gây nên sao?”

Lư Hoài nghĩ thầm, lời này quả thật có lý, liền lạnh giọng nói: “Kim Di, nếu ngươi có nửa lời gian dối, ta nhất định khiến ngươi sống không bằng chết!”

Kim Di chỉ cười nhạt: “Kẻ sắp chết, đâu dám nói láo.”

Lư Hoài trầm ngâm hồi lâu: “Được, ta sẽ bẩm rõ với Thánh nhân, sau đó mới quyết định.”

Lư Hoài dâng tấu về lời chứng của Kim Di lên Thánh nhân. Quả nhiên, triều đình văn võ đều xôn xao, ngay cả Thôi Tụng Thanh cũng kinh ngạc vô cùng. Đến khi trấn tĩnh lại, ông ta chỉ thấy hổ thẹn, không muốn vì Thôi Tuần mà biện bạch nửa lời. Ông ta đã như thế, huống chi là các phe phái thanh lưu và Lư đảng.

Trong cơn phẫn nộ của quần thần, các đại thần đồng loạt dập đầu thỉnh cầu Thánh nhân lập tức xử trảm Thôi Tuần. Nhưng Lư Hoài lại tâu rằng, chi bằng chờ đầu của Quách Cần Uy từ Đột Quyết mang về rồi mới định đoạt. Chỉ là đường đi Đột Quyết xa xôi, một chuyến đi về cũng mất gần một tháng. Thánh nhân nghe thế bèn hạ lệnh, trước mắt giam Thôi Tuần ở Đại Lý Tự, đợi điều tra rõ ràng rồi sẽ xử lý sau.

Chỉ dụ còn chưa kịp ban xuống, cung Bồng Lai bỗng truyền ý chỉ khác. Thái hậu cho rằng Đại Lý Tự và Sát Sự Thính từ lâu không hòa thuận, nếu giam Thôi Tuần tại Đại Lý Tự, e rằng đợi đầu của Quách Cần Uy còn chưa kịp tới nơi, Thôi Tuần đã mất mạng. Vì vậy, bà lệnh giam hắn tại phủ riêng, sau đó mới nghị bàn tiếp.

Lư Hoài không thể tin nổi, phản ứng đầu tiên chính là Thái hậu đang thiên vị Thôi Tuần. Phản ứng thứ hai, hắn cảm thấy bản thân chịu oan khuất. Hắn quỳ gối trước mặt Long Hưng Đế, trong mắt ẩn hiện nét lệ: “Thần tuy không hòa thuận với Thôi Tuần, từ lâu đã khinh rẻ con người hắn, nhưng quyết không vì thù riêng mà vu oan giá họa. Nếu thần là kẻ tiểu nhân như vậy, đã chẳng đề nghị trước tiên đến Đột Quyết lấy đầu Quách Cần Uy về đối chứng thật giả. Thái hậu đối xử với thần như thế, chẳng phải là khinh thường thần sao?”

Long Hưng Đế cũng bật lực. Hắn cũng cảm thấy Thái hậu đang thiên vị Thôi Tuần, nhưng vì chuyện Huệ phi mà giữa hắn và Thái hậu đã có hiềm khích, không thể vì nơi giam giữ Thôi Tuần mà lại gây thêm bất hòa. Hắn trấn an Lư Hoài một hồi, song Lư Hoài vẫn thấy uất ức không nguôi, cuối cùng Long Hưng Đế đành nhỏ giọng nói riêng với hắn: “Thái hậu không để Thôi Tuần bị giam ở Đại Lý Tự, nhưng cũng chẳng cấm các ngươi giám sát hắn. Nói cho cùng, vẫn để lại chút mặt mũi cho Đại Lý Tự.”

Lư Hoài không nghĩ như vậy, chỉ lạnh lùng đáp: “Nếu như lời Kim Di là thật, thì tội của Thôi Tuần chính là đại nghịch bất đạo. Ba năm trước, Thái hậu đã che chở cho hắn thoát khỏi Đại Lý Tự, nay ba năm sau lại muốn bảo vệ hắn thêm lần nữa hay sao?”

Long Hưng Đế cười khổ: “Trẫm cũng chẳng hiểu vì sao Thái hậu lại muốn bảo toàn tính mạng của hắn. Trẫm giống như Lư khanh, vô cùng chán ghét hắn. Nhưng Đại Chu lấy hiếu trị thiên hạ, trẫm không thể ngỗ nghịch mẫu thân.”

Long Hưng Đế vừa mềm mỏng vừa lý lẽ, cuối cùng Lư Hoài đành im lặng, chỉ là sắc mặt vẫn hiện rõ vẻ không vui. Long Hưng Đế lại an ủi: “Nếu Thái hậu đã ra ý chỉ giam hắn trong phủ, Lư khanh cứ đối đãi theo tiêu chuẩn của phạm nhân. Thái hậu đã thiên vị hắn đến mức này, có lẽ cũng không can thiệp thêm được nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK