Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong ngục thất u ám, thảm cảnh xảy ra sáu năm trước dần hiện rõ trước mắt Lý Doanh và A Sử Na Gia.

Tại Lạc Nhạn Lĩnh, lác đác vài binh lính bị thương của Thiên Uy quân ngồi nghỉ ngơi trên mặt đất. Một thiếu niên gương mặt bầu bĩnh khoảng mười bảy tuổi đang rút mũi tên khỏi cánh tay, phun ra ngụm máu tanh rồi nghiến răng nói: “Hà Cửu đã đi tìm Bùi Quan Nhạc suốt hai mươi ngày nay, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy viện quân. Bùi Quan Nhạc đó, đừng nói là cố tình hại chúng ta đấy nhé?”

Một binh lính khác nhét mẩu vỏ cây vào miệng nhai. Hai mươi ngày bị vây khốn, bọn họ đã ăn hết sạch những vỏ cây quanh đây. Người lính nuốt xuống vị đắng chát, cất giọng trách mắng: “Đừng ăn nói bừa bãi. Tình giao hảo giữa Bùi tướng quân và Quách soái kéo dài mấy chục năm, sao lại hại chúng ta được?”

“Ta nói bừa? Phong Châu có ba vạn quân giữ thành, cộng thêm một vạn từ Vĩnh Phong và Cửu Nguyên chạy tới, chẳng lẽ không đủ điều động bốn vạn người? Nếu không thì gửi năm ngàn người tới cứu viện cũng được. Cùng lắm thì đến Du Châu hoặc Thanh Châu cầu cứu binh lực. Thế mà đến giờ, đến cả một bóng người cũng chẳng thấy đâu!”

“Tào Ngũ, im miệng!”

Tào Ngũ lang hậm hực: “Ta cứ không im đấy! Ban đầu, chúng ta nhẹ nhàng xuất phát, bí mật hành quân, định đánh Đột Quyết một trận bất ngờ. Vậy mà chẳng hiểu sao Đột Quyết lại biết trước lộ tuyến hành quân của chúng ta? Chẳng lẽ chúng có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ? Theo ta thấy, tám phần là do Bùi Quan Nhạc giở trò quỷ!”

“Tào Ngũ, sự tình chưa sáng tỏ, ngươi chớ nói bừa kẻo khiến Quách soái đau lòng!”

“Ai khiến Quách soái đau lòng thì không biết, chứ chắc chắn không phải ta, Tào Ngũ lang này!”

Hai người họ suýt nữa thì cãi nhau to tiếng, nhưng bất chợt, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên. Một thiếu niên vận giáp minh quang ánh vàng lao nhanh đến. Thiếu niên ấy gương mặt tuấn tú, đôi mắt đào hoa lấp lánh, thoạt nhìn chẳng khác nào công tử quyền quý xuất thân thế gia. Nhưng trên bộ giáp vàng sáng rực kia vẫn còn vương máu địch, lông mày sắc lạnh toát lên sát khí hừng hực. Chính sát khí ấy đã xóa nhòa nét mỹ lệ trên gương mặt cậu, để lại dáng vẻ của một vị thiếu tướng đầy oai hùng giữa ánh nắng mùa đông, bộ giáp vàng tựa như được dát thêm một lớp hào quang chói lọi.

Thiếu niên xoay người xuống ngựa, tay cầm một cây cung sắt, bước thẳng đến trước mặt hai người bọn họ.

Đó là Thôi Tuần năm mười bảy tuổi.

Ánh mắt lạnh như băng của Thôi Tuần nhìn thẳng vào Tào Ngũ lang: “Lúc nào rồi mà còn cãi nhau?”

Tào Ngũ lang gân cổ cãi: “Không phải ta muốn cãi, mà tại Lục Nhị cứ khăng khăng bênh vực cho Bùi Quan Nhạc.”

“Im ngay!”

Rõ ràng Tào Ngũ lang rất nể lời Thôi Tuần, đành hậm hực im lặng. Lục Nhị liền hỏi: “Thập Thất lang, có tin gì của Vân Đình không?”

Thôi Tuần lắc đầu. Lục Nhị sốt ruột: “Đã hơn nửa tháng rồi, lẽ ra đã phải đến Trường An từ lâu? Sao vẫn không thấy viện quân?”

Thôi Tuần không đáp, chỉ lấy từ trong người ra nửa cái bánh hồ rồi ném cho Lục Nhị: “Đừng ăn vỏ cây nữa, ăn cái này đi.”

Lục Nhị bắt lấy, ngạc nhiên hỏi: “Ở đâu ra đó?”

“Giết một thám tử Đột Quyết, mò được trong người hắn.”

Lục Nhị nhìn chiếc bánh, thấy trên đó vẫn còn dính vệt máu, bèn hỏi: “Huynh ăn chưa?”

“Ăn rồi, nếu không sao chỉ còn mỗi nửa cái?”

Lục Nhị mỉm cười, cắn từng miếng ngấu nghiến. Thôi Tuần lại bước đến bên Tào Ngũ lang, nhìn cánh tay đang chảy máu của y rồi mím môi. Sau đó, hắn lấy ra từ ngực áo một chiếc khăn gấm được gấp cẩn thận, mở ra và băng bó vết thương cho Tào Ngũ lang. Tào Ngũ lang giật mình, vội nói: “Đây chẳng phải di vật của mẫu thân huynh sao?”

Thôi Tuần cụp mắt, khẽ nói: “Lúc này đừng bận tâm đến di vật nữa.”

Tào Ngũ lang không nói thêm gì, chỉ liếc nhìn Lục Nhị đang ngồi xổm dưới đất, ăn uống hệt như quỷ đói đầu thai, rồi lén hỏi nhỏ bên tai Thôi Tuần: “Này, huynh ăn rồi thật không đó?”

Thôi Tuần không đáp, Tào Ngũ lang tặc lưỡi: “Chắc chắn là huynh chưa ăn, Lục Nhị thì vô tâm, còn ta thì để ý.”

Thôi Tuần nhíu mày, bàn tay đang buộc vết thương bỗng siết chặt, khiến Tào Ngũ lang phải r.ên rỉ: “Ui, đau quá!”

Buộc xong, Thôi Tuần vỗ nhẹ lên vết thương của Tào Ngũ lang, làm y lại gào lên một tiếng thảm thiết. Thôi Tuần điềm nhiên hỏi: “Quách soái đâu rồi?”

“Trong… trong Trung Nghĩa Từ.”

Trung Nghĩa Từ nằm ở trung tâm Lạc Nhạn Lĩnh, bên trong thờ tượng của Tô Vũ và Trương Khiên triều Hán. Tô Vũ chăn dê mười chín năm không đổi lòng son, Trương Khiên bị bắt mười năm vẫn không quên sứ mệnh. Người Hán cảm niệm lòng trung nghĩa ấy mà lập đền tại đây. Nhưng qua năm tháng, Trung Nghĩa Từ đã hoang phế, điêu tàn.

Trong từ đường cũ kỹ ấy, Quách Cần Uy thần sắc tiều tụy, trên người đầy vết thương do tên bay, thất thần ngẩng nhìn hai pho tượng Tô Vũ và Trương Khiên trước mặt.

Thôi Tuần bước vào Trung Nghĩa Từ, cố giảm nhẹ bước chân nhưng vẫn không qua được tai Quách Cần Uy: “Là Thập Thất lang phải không?”

Thôi Tuần mím môi, chắp tay nói: “Quách soái, vẫn chưa có tin tức gì từ Vân Đình.”

Quách Cần Uy xoay người, chậm rãi lắc đầu, ánh mắt ngập tràn bi ai: “Chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”

Từ trước tới nay, Thôi Tuần chưa từng thấy Quách Cần Uy để lộ thần sắc như vậy. Ba năm theo quân, hắn luôn phục tùng dưới trướng Quách Cần Uy, người mà dù ở nơi hiểm nguy thế nào cũng vẫn điềm tĩnh, vững vàng. Chủ soái như vậy, tướng sĩ mới yên lòng. Thế nhưng giờ đây, Quách Cần Uy lại mang dáng vẻ của một anh hùng tận số, tựa hồ đang rơi dần vào tuyệt vọng.

Trong lòng Thôi Tuần chấn động, hắn nghe Quách Cần Uy thì thào: “Hà Cửu đến chỗ Bùi Quan Nhạc, có khi cũng không lành lặn mà về.”

Ông đã mấy ngày không chợp mắt, lại bị thương, nay còn mất đi hai tướng tài yêu quý. Trước mắt chợt tối sầm, may nhờ Thôi Tuần kịp thời đỡ lấy, ông mới không ngã xuống.

Thôi Tuần dìu ông ngồi xuống, Quách Cần Uy dựa vào cột gỗ sơn đỏ, thở d.ốc vài hơi, cơn choáng váng mới qua đi. Ông chậm rãi nhìn Thôi Tuần, ánh mắt dừng trên thiếu niên có dung mạo như ngọc trước mặt.

Dưới tay chàng, ngoài những vết chai mỏng do luyện kiếm kéo cung, chẳng có dấu vết nào của lao nhọc. Đó chính là dáng vẻ mà chỉ dòng dõi danh gia vọng tộc như Bác Lăng Thôi thị mới bồi dưỡng ra được.

Quách Cần Uy khẽ nói: “Thập Thất lang, năm đó Thôi tướng công đích thân viết thư tiến cử cháu đến Thiên Uy quân, ta từng rất lo lắng. Sợ rằng một thế gia công tử như cháu không quen được với nơi này.”

Đột nhiên nhắc lại chuyện cũ ba năm trước, lời ông càng toát lên vẻ bi ai của một kẻ cùng đường mạt lộ. Hốc mắt Thôi Tuần chợt nóng lên, hắn cúi đầu đáp: “Không đâu, cháu quen rồi.”

Quách Cần Uy cười nhẹ: “Khi mới đến, cháu ít nói, ai gọi cũng không buồn đáp. Hà Cửu còn đến mách ta rằng cháu coi thường bọn họ. Nhưng ta quan sát lại thấy không phải cháu khinh họ, mà là chối từ tất cả mọi người. Thế nên ta bảo Tào Ngũ và Vân Đình chú ý chăm sóc cháu. Vân Đình lớn hơn vài tuổi, Tào Ngũ thì bằng tuổi, một người điềm đạm, một người nhiệt tình. Hai đứa nó đều không sợ phiền toái. Chẳng bao lâu sau, cháu bắt đầu đáp lại bọn họ. Một thời gian sau, chẳng ai còn đến phàn nàn với ta nữa.”

Thôi Tuần cắn răng, những giọt lệ lặng lẽ rơi xuống đất: “Mọi người… đều đối tốt với cháu.”

Quách Cần Uy gật đầu: “Nhưng những người tốt với cháu, e rằng hôm nay đều phải bỏ mạng tại Lạc Nhạn Lĩnh này.”

Thôi Tuần biến sắc, ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ hoe: “Quách soái, chúng ta vẫn còn cơ hội!”

Quách Cần Uy cười thảm: “Năm vạn Thiên Uy quân, giờ chỉ còn lại hai trăm người. Bên ngoài lại bị hơn mười vạn binh Đột Quyết bao vây, không còn cơ hội nào nữa.”

Nước mắt Thôi Tuần lăn dài, dù miệng nói vẫn còn cơ hội, nhưng trong lòng hắn đã thừa nhận: Không còn cơ hội nào nữa. Hai trăm người đối đầu với hơn mười vạn đại quân, cơ hội thắng hoàn toàn không có. Một khi Khả hãn Ni Đô phát động tấn công, hai trăm người còn lại này, tuyệt không ai sống sót.

Quách Cần Uy ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Thiên Uy quân chúng ta dù hôm nay táng mạng tại đây, nhưng cũng đã giết được sáu vạn tinh binh Đột Quyết. Năm vạn đổi sáu vạn, đáng giá.”

Thôi Tuần chỉ biết cắn răng, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Quách Cần Uy nhìn hắn, như thể không muốn mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn thở dài một tiếng, khó nhọc nói: “Thập Thất lang, cháu có sợ chết không?”

Thôi Tuần chẳng cần suy nghĩ, hắn đáp: “Không sợ.”

Hắn nói rõ, từng chữ từng lời: “Được chết cùng Quách Soái và Thiên Uy quân, là vinh hạnh của Thôi Tuần ta.”

Quách Cần Uy mỉm cười, vỗ vỗ vai hắn: “Tốt, cháu đúng là hảo hán của Thiên Uy quân ta.”

Thôi Tuần không nói nên lời. Bỗng nhiên, Quách Cần Uy vùng vẫy đứng lên, quỳ sụp xuống trước mặt hắn, tiếng động vang dội. Thôi Tuần kinh hãi, vốn định nâng ông dậy, nhưng Quách Cần Uy lại nghiêm giọng quát: “Không được đỡ!”

Thôi Tuần sững sờ, ngay cả Tào Ngũ lang vừa xông vào nghe động tĩnh cũng đứng lặng tại chỗ.

Quách Cần Uy nhìn Thôi Tuần, chậm rãi nói: “Thập Thất lang, cháu không sợ chết, nhưng ta lại muốn cháu sống.”

Thôi Tuần hoàn toàn ngây ra, Quách Cần Uy tiếp lời: “Rõ ràng chỉ có ta và Bùi Quan Nhạc biết đường hành quân của Thiên Uy quân. Tại sao Đột Quyết lại biết được? Chúng ta cầm cự suốt hai mươi ngày, mũi tên lương thảo đều cạn, phải ăn cả vỏ cây mà sống. Tại sao viện binh vẫn không tới? Thập Thất lang, toàn quân Thiên Uy quân bị diệt lần này là vì có ẩn khuất! Cháu không thể chết, cháu phải sống, phải tìm ra kẻ hại chết chúng ta!”

Thôi Tuần ngây ngốc nhìn Quách Cần Uy. Nước mắt ông đã rơi thành dòng: “Bác Lăng Thôi thị là danh môn cao nhất thiên hạ, đứng đầu sĩ tộc. Thập Thất lang, cháu là hậu duệ của họ Thôi ở Bác Lăng, không giống mấy đứa Tào Ngũ lang. Cho dù cháu bị bắt, Đột Quyết cũng sẽ không giết cháu. Chỉ có cháu mới có thể đòi lại công bằng cho Thiên Uy quân chúng ta!”

Nói xong, Quách Cần Uy dập đầu ba lần trước mặt Thôi Tuần. Tào Ngũ lang và những người khác cũng quỳ xuống, nước mắt như mưa.

Thôi Tuần không thể nào chịu đựng thêm nữa, hai đầu gối quỳ sụp xuống trước mặt Quách Cần Uy, nghẹn ngào thốt: “Quách soái…”

Quách Cần Uy ngẩng đầu lên, giọng đầy thê lương: “Thập Thất lang, ta biết cháu luôn tâm cao khí ngạo, thà chết chứ không chịu bị bắt. Nhưng khắp núi đồi Lạc Nhạn Lĩnh đều là thi thể của Thiên Uy quân, năm vạn oan hồn ấy, dù xuống hoàng tuyền, cũng chẳng thể nhắm mắt!”

Thôi Tuần đôi mắt đỏ hoe, bị bắt làm tù binh đối với hắn thực sự là một nỗi nhục không gì sánh bằng. Hắn thà chết chứ quyết không chịu để bị bắt giữ. Nhưng nơi này, từng tấc đất trên Lạc Nhạn Lĩnh, đều thấm đẫm máu của Thiên Uy quân. Đó là những người đã cùng hắn kề vai chiến đấu suốt ba năm qua, là những người thân thiết như huynh đệ. Họ không hề chê bai tính cách lạnh nhạt của hắn, ngược lại còn đối đãi chân tình. Sao hắn có thể vì chút kiêu hãnh của bản thân mà khiến năm vạn oan hồn ấy chết không nhắm mắt?

Thôi Tuần nghẹn ngào, không thể thốt nên lời. Hắn trịnh trọng cúi đầu trước Quách Cần Uy, dập mạnh đầu: “Quách soái, cháu đồng ý với ngài.”

Quách Cần Uy nghe hắn nhận lời, trong lòng càng thêm bi thương. Muốn nói rất nhiều, nhưng cuối cùng chỉ khổ sở thốt lên: “Thập Thất lang, ta… ta đã phụ cháu.”

Thôi Tuần đau xót: “Không, Quách soái chưa từng phụ cháu. Nếu không có Quách soái, đã không có Thập Thất lang ngày hôm nay. Quách soái cứ yên lòng, bất luận cháu gặp bao nhiêu gian khó ở Đột Quyết, cháu cũng sẽ sống, sống để trở về Đại Chu, sống để đòi lại công lý cho các huynh đệ!”

Quách Cần Uy nén nỗi bi thương, gật đầu: “Thập Thất lang, còn một việc cuối cùng ta phải dặn dò cháu.”

“Quách soái cứ nói.”

Quách Cần Uy chỉ về phía tượng Tô Vũ và Trương Khiên trong Trung Nghĩa Từ: “Ngươi phải học Tô Vũ, học Trương Khiên. Dẫu bị bắt làm tù binh, cháu tuyệt đối không được đầu hàng. Một khi đầu hàng, cháu sẽ như Lý Lăng, mãi mãi không thể trở về Đại Chu!”

Thôi Tuần nhìn tượng Tô Vũ và Trương Khiên uy nghiêm, nước mắt hắn trào ra, nghiêm túc gật đầu. Quách Cần Uy cuối cùng cũng yên lòng. Ông rút ra thanh bảo đao bên hông, cười lớn: “Ta, Quách Cần Uy, ba mươi năm chinh chiến, làm đến chức Phó đô hộ phủ An Tây, còn sáng lập Thiên Uy quân, danh chấn Tây Vực. Nay Đột Quyết muốn bắt ta, làm nhục Đại Chu, lẽ nào ta có thể để chúng được toại nguyện? Hôm nay ta lấy cái chết báo quốc, thật sảng khoái! Thật sảng khoái!”

Dứt lời, ông cầm đao ngang cổ, tự sát ngay tại chỗ. Máu từ cổ phun ra, bắn lên mặt Thôi Tuần. Biến cố xảy ra quá nhanh, những người có mặt đều không kịp ngăn cản. Đến khi họ kịp phản ứng, Quách Cần Uy đã trợn tròn đôi mắt, ngã xuống đất. Cả Trung Nghĩa Từ phút chốc trở nên tĩnh lặng. Thật lâu sau, Thôi Tuần mới run rẩy đưa tay, từ từ vuốt mắt cho ông.

Bên ngoài, tiếng kèn xung trận của kỵ binh Đột Quyết đã vang lên. Tào Ngũ lang cùng những người khác nhìn ra ngoài, đồng loạt nhìn nhau, rồi quỳ xuống trước mặt Thôi Tuần, đập đầu ba cái thật mạnh. Tào Ngũ lang rưng rưng nói: “Thập Thất lang, chúng ta đi đây. Đường phía trước khó khăn trùng trùng, huynh, bảo trọng.”

Thôi Tuần quỳ bên thi thể Quách Cần Uy, ánh mắt mờ mịt, tai nghe loáng thoáng tiếng Tào Ngũ lang và những người khác rút kiếm xông ra, cùng quân Đột Quyết kịch chiến. Tiếng chém giết không ngừng vang vọng. Hắn vô thức đưa tay chạm lấy cây cung sắt trên mặt đất, ngón tay hắn siết chặt lấy chuôi cung. Nhưng mãi đến khi tiếng kêu la bên ngoài hoàn toàn ngưng bặt, hắn cũng không bước ra. Hai dòng lệ nóng từ mắt hắn trào xuống, hòa lẫn với máu tươi của Quách Cần Uy trên mặt hắn, nhỏ giọt xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK