Nước bắn tung tóe, Ngư Phù Nguy chìm vào Địa Ngục Huyết Trì. Nước trong hồ đỏ sẫm bỏng rát tựa như lửa thiêu, khiến hắn đau đớn đến tận xương tủy, cơn thống khổ không phải người thường có thể chịu đựng được làm hắn lập tức ngất lịm. Dưới đáy hồ, quỷ thú nhanh chóng lao tới, há cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn, định nuốt chửng hắn.
Đã vạn năm nay Địa Ngục Huyết Trì chưa từng thấy bóng dáng người sống, trong khi máu thịt của người sống lại có sức hấp dẫn đặc biệt với quỷ thú. Một con quỷ giống Ba Nhân Tượng cắn vào bắp chân Ngư Phù Nguy, máu tươi trào ra làm lũ quỷ thú trong hồ trở nên cuồng loạn, chỉ chực xé xác hắn ra thành từng mảnh.
Lý Doanh không hề suy nghĩ, chỉ ôm chặt xá lợi Phật đỉnh, dốc sức bò về phía trước rồi lao thẳng xuống huyết trì.
Nàng muốn cứu Ngư Phù Nguy.
Nàng hoàn toàn có thể bỏ mặc hắn, chỉ cần mang theo xá lợi Phật đỉnh rời khỏi Huyết Bồn Khổ Giới, thoát ra Sinh Tử Đạo để trở lại nhân gian. Như vậy, nàng sẽ có thể cứu được lang quân của mình. Phải biết rằng lang quân của nàng lúc này đang lâm vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, không biết đang phải chịu giày vò ra sao. Nếu chậm trễ, e rằng nàng sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội gặp lại chàng.
Thế nhưng, nàng không hề đắn do dù chỉ một khắc, cũng chẳng màng đến tính mạng của bản thân. Dồn hết sức lực, nàng rời khỏi cầu gỗ, lao xuống huyết trì, chỉ để cứu một người đã từng muốn đưa nàng tới Vong Tử Thành.
Đây chính là Lý Doanh.
Khoảnh khắc rơi xuống huyết trì, nàng cũng giống như Ngư Phù Nguy, lập tức bị làn nước sôi bỏng rát nhấn chìm, cơn đau xuyên thấu tận cốt tủy. Nhưng ngay lúc đó, xá lợi Phật đỉnh bừng lên ánh sáng trắng chói lòa, như lưỡi kiếm sắc bén chém vào lũ quỷ thú đang lao vào cắn xé Ngư Phù Nguy. Bị ánh sáng Phật pháp giáng xuống, bầy quỷ thú đau đớn gào rú, quằn quại lùi lại, rồi nhanh chóng quay đầu tháo chạy.
Những ác hồn chịu hình phạt trong huyết trì cũng bị ánh sáng Phật pháp chấn nhiếp. Có kẻ giơ bàn tay xương trắng, mong được xá lợi Phật đỉnh độ hóa, nhưng chỉ vừa chạm tới ánh sáng, chúng đã bị ánh sáng thiêu cháy, thân thể bốc lên làn khói trắng, liền sợ hãi mà rụt tay lại. Không còn ai dám tới gần xá lợi Phật đỉnh, cũng không ai dám chạm vào Lý Doanh và Ngư Phù Nguy.
Ngư Phù Nguy đã hôn mê bất tỉnh. Lý Doanh bị nước hồ nóng bỏng làm thương tích chồng chất, thần trí cũng dần trở nên mơ hồ. Trước khi chìm sâu vào cơn mê, nàng gom góp chút sức lực cuối cùng, nắm lấy cánh tay Ngư Phù Nguy, nhét xá lợi Phật đỉnh vào lòng bàn tay hắn. Ý thức nàng dần mờ đi, đôi mắt chậm rãi khép lại.
Giữa huyết trì đỏ ngầu, ánh sáng Phật pháp từ tay Ngư Phù Nguy lan tỏa ra bốn phía, như những nhánh dây leo mọc vươn lên từ đáy hồ. Cuối cùng, ánh sáng kết thành một đóa Phật đài khổng lồ, nâng Lý Doanh và Ngư Phù Nguy lên khỏi mặt nước, bảo vệ bọn họ không còn chịu sự thiêu đốt của huyết trì.
Trên cầu gỗ, câu hồn sứ giả trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt. Gã đảo mắt nhìn quanh, chấn động này chắc chắn sẽ kinh động đến quỷ lại. Đợi quỷ lại đến nơi, cả Lý Doanh lẫn Ngư Phù Nguy ắt đều không thể thoát thân.
Gã nghiến răng, đạp chân xuống đất một cái, rồi quay đầu chạy thẳng.
Trong Địa Ngục Huyết Trì, chỉ còn lại đóa Phật đài trắng tinh thuần khiết, lơ lửng giữa không trung, cùng với lũ ác hồn, quỷ thú bao quanh mà không dám đến gần.
Nếu không có gì bất ngờ, quỷ lại trong Huyết Bồn Khổ Giới sẽ lần theo động tĩnh tìm đến, bắt giữ cả Lý Doanh lẫn Ngư Phù Nguy để tra xét. Nhưng đúng vào lúc này, một con đò nhỏ đơn độc từ Nại Hà, theo dòng nước lặng lẽ trôi dạt đến Địa Ngục Huyết Trì.
Người lái đò đội nón trúc, chống nhẹ mái chèo, đưa con đò nhỏ trôi đến bên đóa Phật đài. Lão thu lại cây sào trúc, cúi người xuống, nhẹ nhàng v.uốt ve mái tóc Lý Doanh. Nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng giữa cơn hôn mê, lão khẽ thở dài, ánh mắt dời sang Ngư Phù Nguy, một người cũng đang bất tỉnh. Thần sắc lão trở nên phức tạp, khẽ lắc đầu, thấp giọng lẩm bẩm: “Chỉ mong lần này ngươi đừng phụ nàng thêm nữa.”
Lão đứng thẳng dậy, nâng tay lên, một ngọn quỷ hỏa xanh lục bừng cháy trong lòng bàn tay, hóa thành luồng sáng dịu dàng, đẩy đóa Phật đài lững lờ trôi ra khỏi huyết trì.
–
Trong cung Hàn Lương, Long Hưng Đế ngồi tựa trên chiếc sạp thấp, đầu ngón tay lướt nhẹ qua bộ giáp nữ tướng trước mặt. Là hoàng đế một cõi, nhưng hắn có một người mẹ cường thế, si mê quyền lực đến mức dù hắn đã trưởng thành vẫn không chịu buông tay.
Từ khi còn bé, hắn đã hiểu rõ một điều, ở hoàng thất không có thứ gọi là tình thân. Vì thế, hắn sống trong nỗi sợ bị phế truất suốt từng giây từng phút, kể cả khi mẹ hắn chưa từng biểu lộ ý định đó, thì hắn vẫn luôn phải dè chừng.
Chính vì thế, hắn căm ghét tất cả những phi tần mà mẹ hắn đã chọn cho hắn. Dù những người đó có dung mạo đoan trang, tính tình dịu dàng, tri thư đạt lễ, không có lấy một khuyết điểm nào để bắt bẻ, thì hắn vẫn ghét cay ghét đắng. Đơn giản chỉ vì họ là người do mẹ hắn chọn cho hắn.
Mãi đến khi Huệ phi, một nữ nhân đến từ thảo nguyên xuất hiện. Khác xa với đám phi tần trong cung cấm, nàng ta có vết sẹo bỏng lớn bên má phải, để che giấu nó, nàng đã xăm lên mặt một hoa sen đỏ rực. Tính tình nàng ích kỷ, tàn nhẫn, chẳng biết được mấy chữ. Nàng không giống những nữ nhân khác, chưa từng lấy lòng hắn, càng không hề ngoan ngoãn thuận theo. Nhìn từ góc độ nào đi nữa, nàng cũng chẳng phải một nữ tử thích hợp làm phi tần.
Vậy mà hắn lại yêu nàng.
Hắn sủng ái Huệ phi muôn phần, dù biết rõ trong lòng nàng còn vương vấn một người đàn ông khác, hắn vẫn yêu chiều nàng, thậm chí chẳng màng đến thân phận Hồ nữ, hắn vẫn ban kiếm cho nàng. Hắn cũng cho nàng mặc áo giáp, ngày đêm kề cận. Khi ngủ, chỉ cần có nàng cầm kiếm hộ giá bên cạnh, hắn liền yên giấc vô cùng.
Nhưng nữ nhân từng khiến hắn yên lòng ấy, nay đã không còn nữa.
Hắn mơ hồ nhớ lại ngày trục xuất nàng khỏi cung, rốt cuộc vẫn không kiềm được mà hỏi: “Trẫm đối xử với nàng chưa đủ tốt đúng không? Vì sao cứ nhớ mãi về hắn?”
Nàng thoáng chần chừ, rồi đáp: “Thánh nhân đối xử rất tốt với Ngột Đóa, nhưng thứ gì dễ dàng có được, Ngột Đóa sẽ không trân trọng.”
Nàng chính là người như vậy đấy: cố chấp, tàn nhẫn, hoang đường, không từ thủ đoạn. Tất cả những phẩm tính mà một nữ nhân không nên có, nàng đều có cả. Không sao, hắn cũng thế, những gì một bậc đế vương không nên có, hắn đều có đủ.
Thái hậu từng hoài nghi hỏi hắn, rốt cuộc hắn thích Huệ phi ở điểm nào. Đây chính là đáp án.
Long Hưng Đế v.uốt ve bộ khôi giáp của Huệ phi, hai hàng lệ cuối cùng cũng lặng lẽ lăn xuống trên gương mặt tuấn tú. Vị quân vương vốn được bách tính ca tụng như thần tiên trên trời, lúc này đây, ánh mắt lại chỉ toàn nỗi oán hận khắc cốt ghi tâm. Hắn hỏi nội thị: “Thái hậu vẫn chưa xử trí Thôi Tuần à?”
Nội thị dè dặt đáp: “Chưa ạ.”
“Chuẩn bị bộ liễn, trẫm muốn đến điện Bồng Lai.”
Nội thị thoáng ngập ngừng, khuyên nhủ: “Hiện nay Thánh nhân ở tình thế khó xử, hà tất phải đến điện Bồng Lai? Thôi Tuần gây chuyện động trời, dù Thái hậu có sủng ái hắn thế nào đi nữa, e rằng cũng không thể dung thứ. Thánh nhân chỉ cần an tĩnh chờ tin lành là được rồi ạ.”
Long Hưng Đế cười lạnh: “Ngươi thì biết gì?”
Hắn hỏi nội thị: “Thái hậu có mấy nhi tử?”
“Chỉ… chỉ có mình Thánh nhân.”
“Hậu duệ thì sao?”
“Vẫn… vẫn chưa có.”
Long Hưng Đế gằn từng chữ: “Vậy nên, giữa Thôi Tuần và trẫm, bất kể công hay tư, bà ấy chỉ có thể chọn trẫm.”
–
Về việc vì sao đến nay Long Hưng Đế vẫn chưa có con, chỉ có hắn là người hiểu rõ nhất.
Trước khi nắm giữ quyền lực tuyệt đối, hắn sẽ không để bản thân có hoàng tử.
Mẫu tử ruột thịt mà còn toan tính đến mức này. Bách quan luôn cho rằng hắn quá mức nhân nghĩa, chẳng giống con trai của một Thái Xương Đế mưu sâu tính kỹ chút nào. Nhưng không ai biết, trong số các huynh đệ của hắn, hắn mới chính là người giống Thái Xương Đế nhất.
Trong điện Bồng Lai, Long Hưng Đế quỳ trước mặt Thái hậu. Chỉ qua một đêm, dường như bà đã già đi rất nhiều. Bà nằm nghiêng trên giường, nhắm mắt chẳng muốn nhìn mặt hắn. Một lúc lâu sau, bà mới chậm rãi hỏi: “Những gì Thôi Tuần cáo buộc con có đúng không?”
Long Hưng Đế đáp một cách dứt khoát: “Không.”
Thái hậu từ tốn mở mắt, nhìn chằm chằm vào hắn. Nhưng trên gương mặt Long Hưng Đế không hề có lấy một tia hổ thẹn. Nửa ngày sau, bà mới thở dài một hơi, giọng nói tràn ngập đau đớn: “Được, con nói không phải, vậy a nương sẽ tin con.”
Bách quan vì hai chữ “trung quân” mà tự dối lòng, còn bà thì sao, chẳng phải cũng vì yêu con mà tự dối lòng đó sao?
Long Hưng Đế không hề lộ vẻ vui mừng, hắn điềm tĩnh nói từng câu từng chữ: “A nương, giờ đây, giữa nhi tử và Thôi Tuần chỉ có một người được sống sót. A nương hãy chọn đi.”
Thế nhưng, Thái hậu lại do dự. Thôi Tuần gióng trống Đăng Văn, tố giác bà cùng Long Hưng Đế, tội này đáng tru di cả vạn lần, vậy mà bà vẫn còn lưỡng lự. Long Hưng Đế cúi đầu, âm thầm siết chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào da thịt, đau thấu tận tim.
Nhưng dù hận đến đâu, ngoài mặt cũng không thể để lộ. Hắn cũng chẳng nói thêm lời nào, yên lặng chờ Thái hậu đưa ra lựa chọn.
Mãi đến khi hương bạch đàn trong lư hương Bác Sơn hình đầu phượng cháy hết, Thái hậu bất chợt lên tiếng. Bà nắm chặt túi hương bằng bạc chạm rỗng hoa điểu bồ đào trong tay, nghiêng người, quay lưng về phía Long Hưng Đế, giọng nói mơ màng như đang mộng du, chẳng rõ đang nói với ai: “A nương… không giữ nổi Thôi Tuần nữa rồi…”
Long Hưng Đế ngước mắt nhìn lên, sau một hồi im lặng, cuối cùng Thái hậu cũng nhắm mắt, thấp giọng nói: “Bồ Tát Bảo… xử trí Thôi Tuần ra sao, tùy con định đoạt.”
–
Thái hậu không còn che chở cho Thôi Tuần nữa, Long Hưng Đế lập tức hạ lệnh: giao cho Tam Ty gồm Ngự Sử Đài, Đại Lý Tự và Hình Bộ cùng thẩm tra, nhất định phải khiến Thôi Tuần thừa nhận rằng hắn đã vu khống quân phụ, có ý đồ lật đổ Đại Chu.
Lư Hoài bị đuổi về phủ chờ xử lý. Long Hưng Đế cố ý chọn một Ngự sử vừa trung thành vừa bảo thủ làm chủ thẩm. Vị ngự sử này cả đời chỉ biết đến đạo lý: “Chưa có quân thần, đã sẵn đạo quân thần.” Ông ta xin thỉnh thị của Long Hưng Đế, hỏi nếu Thôi Tuần không chịu nhận tội, liệu có thể dụng hình hay không.
Long Hưng Đế khẽ gật đầu. Trong tâm trí hắn hiện lên dung nhan rực rỡ như một đóa sen của Huệ phi. Trong cơn ghen ghét, móng tay lại càng bấu chặt vào lòng bàn tay, hắn cười lạnh: “Thôi Tuần chẳng qua chỉ là thứ yêu nghiệt lấy sắc hầu người, quyến rũ quân chủ, một kẻ như hắn mà cũng xứng dùng đến hình cụ của nam nhân sao? Dùng hình cụ của nữ nhân đi! Truyền đạt nguyên văn lời này của trẫm cho hắn!”
Ngự sử tuân lệnh. Dưới sự thẩm tra của Tam Ty, Thôi Tuần kiên quyết không nhận tội vu cáo. Tam Ty ra lệnh dùng hình, nhưng chỉ dùng hình cụ của nữ nhân để làm nhục hắn. Trước tiên là châm hình, những cây kim sắt xuyên qua kẽ móng tay. Sau đó là trát hình, dùng những thanh trúc kẹp lấy ngón tay, mười ngón liền tâm, đau đớn đến thấu xương. Trong ba ngày, Thôi Tuần đau đến ngất đi tám lần, bị dội nước lạnh tỉnh lại rồi tiếp tục chịu hình. Dưới cực hình tra tấn, mười ngón tay của hắn gãy nát, máu thịt bầy nhầy, thê thảm không nỡ nhìn.
Nhưng dẫu bị làm nhục thế nào, chịu những hình phạt tàn khốc ra sao, Thôi Tuần vẫn không nhận tội. Hắn chỉ lặp đi lặp lại một câu duy nhất: “Quân phụ b.án n.ước, chẳng bằng cầm thú, chẳng bằng súc sinh!”
–
Lý Doanh tỉnh lại giữa một rừng hoa Mạn Châu Sa.
Nàng cố gắng mở mắt, cơ thể vẫn mềm nhũn, yếu ớt vô lực. Bên cạnh nàng, Ngư Phù Nguy vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Lý Doanh lê người đến gần, đưa tay đẩy hắn: “Ngư Phù Nguy? Ngư Phù Nguy?”
Cuối cùng, hắn cũng chậm rãi tỉnh lại. Trong tay hắn vẫn nắm chặt một viên xá lợi Phật đỉnh, vết thương do quỷ thú cắn xé trên thân đã hoàn toàn lành lặn. Theo lý mà nói, hắn lẽ ra phải khỏe lại, thế nhưng trong ánh mắt hắn chỉ có sự mờ mịt đáng sợ.
Hắn nhìn chằm chằm vào Lý Doanh: “Ngươi… vừa gọi ta là gì?”
Lý Doanh tê rần cả da đầu: “Ngư Phù Nguy, ngươi sao thế?”
Ngư Phù Nguy không đáp, tựa như đang chìm trong hồi ức nào đó, vẻ mặt thống khổ giằng xé. Lý Doanh không hiểu, nàng vừa định mở miệng thì chợt thấy một toán quỷ lại áo lục, tay cầm xiềng xích, đang tiến về phía này. Nàng vội vàng rạp mình xuống rừng Mạn Châu Sa, không dám cử động. Nhớ đến chuyện Ngư Phù Nguy muốn đưa nàng đến Vong Tử Thành, nàng nhỏ giọng cầu xin: “Ngư Phù Nguy, quỷ lại của Vong Tử Thành đến bắt ta rồi, nhưng ta không thể đi, ta phải cứu Thôi Tuần… Ta xin ngươi, đừng lên tiếng, ngươi muốn gì ta cũng đáp ứng ngươi…”
Ánh mắt Ngư Phù Nguy khẽ động, hắn nhìn về phía quỷ lại áo lục, lẩm bẩm: “Quỷ lại… của Vong Tử Thành?”
Lý Doanh tim đập thình thịch, nhưng Ngư Phù Nguy lại bỗng im lặng, chỉ nằm im cùng nàng giữa biển hoa đỏ thẫm. Đám quỷ lại dừng bước, nhìn quanh rừng Mạn Châu Sa rợp trời, có lẽ không thấy gì khác nên lại kéo xiềng xích rời đi tìm kiếm nơi khác.
Lý Doanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng chống người ngồi dậy, vừa định cảm tạ Ngư Phù Nguy thì lại bắt gặp trong mắt hắn lóe lên một tia độc ác chưa từng thấy. Nàng không khỏi run lên: “Ngư Phù Nguy… ngươi… ngươi sao thế?”
Ngư Phù Nguy trừng mắt nhìn nàng đầy oán độc. Giây tiếp theo, hắn đột nhiên nhào đến, bóp chặt cổ nàng, sức lực mạnh đến mức khiến nàng gần như nghẹt thở: “Ta là Ngư Phù Nguy, ta cũng là Trịnh Quân!”