Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thôi Tuần tựa lưng trên chiếc giường gỗ hoàng hoa lê, tấm chăn gấm quấn chặt lấy thân hình gầy yếu. Hắn vẫn chưa hạ sốt, gương mặt tái nhợt hiện lên sắc đỏ bất thường, liên tục ho khan. Thân thể mỏi mệt là vậy, nhưng trong đôi mắt trống rỗng kia, chẳng gợn lấy một tia cảm xúc.

Hồi lâu, hắn mới nhớ đến chén thuốc đặt bên cạnh. Một ánh nhìn đầy chán ghét lướt qua thứ thuốc đen sánh, nhưng tay hắn vẫn run rẩy chạm lên. Hắn không thể chết, ít nhất, không phải là lúc này.

Hắn dùng chiếc muỗng bạch ngọc múc một thìa thuốc, định đưa lên miệng. Nhưng cổ tay yếu ớt, lại thêm xiềng xích nặng nề khóa chặt, khiến hắn không thể giữ nổi. Chiếc chén men xanh nghiêng ngả, rơi xuống chăn gấm. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một ngọn quỷ hỏa xanh lục lặng lẽ xuất hiện, nâng chén thuốc lên. Một giọt cũng không đổ ra ngoài.

Lý Doanh bước đến, nhấc chén thuốc ra khỏi ngọn quỷ hỏa, lặng lẽ ngồi xuống mép giường. Nàng thả một viên đường phấn vào chén, chờ nó tan hẳn rồi múc một thìa, cẩn thận thổi nguội, sau đó mới đưa đến bên môi hắn.

Thôi Tuần không uống, chỉ khẽ nói: “Ta tự mình làm được.”

Lý Doanh cười nhạt: “Nếu chàng tự làm được, thì chén thuốc kia đã chẳng rơi xuống.”

Thôi Tuần vốn không quen để người khác đút thuốc, nhất quyết không chịu uống. Lý Doanh liền thở dài: “Được thôi, chàng không uống cũng được. Nhưng nếu chàng bệnh chết, ta sẽ đợi xem, xuống cửu tuyền rồi, chàng định giải thích thế nào với Quách soái.”

Nghe vậy, ngón tay đặt trên chăn gấm của Thôi Tuần bỗng run lên. Không thể phủ nhận, lời nàng nói quả thực đâm trúng tâm can hắn. Những năm qua hắn cam chịu mọi nhục nhã cũng chỉ vì lời hứa với Quách soái. Hắn cúi đầu, cuối cùng cũng chịu hé môi, đón nhận thìa thuốc nàng đưa đến.

Lý Doanh lắc đầu, cảm thán: lòng tự tôn của người này quả thật chẳng đúng lúc chút nào. Nàng tiếp tục múc một thìa khác, thổi nguội, rồi đưa đến bên môi hắn.

Nửa chén thuốc nhanh chóng vơi đi. Hương thuốc nhè nhẹ hòa cùng đường phấn khiến cổ họng đắng chát trở nên dễ chịu hơn đôi chút. Thôi Tuần uống thêm một ngụm, ánh mắt bất giác ngẩng lên nhìn nàng. Lý Doanh cúi đầu, chăm chú thổi nguội từng thìa thuốc nóng, hàng mi dài rũ xuống, vẻ mặt nghiêm túc và dịu dàng.

Ký ức thời thơ ấu bất chợt ùa về. Cũng từng có tỳ nữ ngồi bên giường, chăm sóc lúc hắn bệnh tật, nhưng không một ai từng thật lòng với hắn như thế. Không vì hắn là chủ nhân, cũng chẳng vì hắn là người có thể đem đến lợi ích. Nàng trông nom hắn, chỉ vì hắn là Thôi Vọng Thư.

Một cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng hắn. Thôi Tuần ngẩn ngơ nhìn gương mặt thanh khiết của nàng, đến mức quên cả việc nuốt ngụm thuốc vừa đưa tới sát môi.

Lý Doanh nghi hoặc: “Sao vậy?”

Lúc này Thôi Tuần mới hoàn hồn, hé miệng uống thìa thuốc, nhưng đôi mắt vẫn ngây dại nhìn chằm chằm vào Lý Doanh.

Hắn đang bệnh, tóc đen chỉ được vấn hờ bằng một cây trâm ngọc đơn giản, vài lọn tóc buông lơi rũ xuống gương mặt. Hai gò má vì cơn sốt cao mà hồng lên như được phủ một lớp phấn mỏng, tựa như men rượu làm say lòng người, vừa như ngọn núi ngọc đổ nát, lại như ánh mây chiều rực rỡ. Thế nhưng, trong sự mỹ lệ ấy lại vương vấn nét tiều tụy và yếu ớt của kẻ ốm bệnh. Lý Doanh nhìn hắn, bất giác nín thở, tim cũng loạn đi nửa nhịp.

Nàng chợt nhớ đến câu cổ văn từng đọc: “Tây Tử ôm ngực, càng thêm kiều diễm.” Khi ấy, nàng vẫn không tin, thầm nghĩ làm gì có người nào bệnh tật mà lại càng khiến người khác động lòng. Giờ phút này nhìn Thôi Tuần thì mới hay cổ nhân không dối gạt nàng.

Ý nghĩ này khiến nàng bỗng chột dạ. Nàng tự trách mình, hắn bệnh đã khổ sở thế kia, vậy mà nàng toàn nghĩ chuyện hoang đường thế đấy.

Cảm giác hổ thẹn khiến nàng không dám nhìn thẳng vào hắn nữa. Nàng cúi đầu, tiếp tục thổi nguội chén thuốc, mỗi khi đưa thìa đến gần môi hắn mới dám liếc nhìn, nhưng vừa nhớ đến những suy nghĩ vẩn vơ ban nãy, nàng lại vội vàng cúi xuống. Động tác vụng về, mang theo vẻ thẹn thùng e ấp, khiến dung mạo vốn đã thanh tú của nàng càng thêm phần đáng yêu.

Nhìn nàng như vậy, lòng Thôi Tuần cũng không khỏi rung động.

Hai người đều sinh lòng xao động, khiến việc bón nốt phần thuốc còn lại bỗng trở nên lúng túng, tràn ngập bầu không khí mơ hồ ám muội. Mỗi lần Lý Doanh đưa thìa thuốc đến, Thôi Tuần đều ngậm chiếc thìa bạch ngọc, chăm chú nhìn nàng, ánh mắt đen láy, sâu thẳm như màn đêm. Lý Doanh lại chẳng dám đối diện với hắn, thỉnh thoảng lấy hết can đảm ngước lên một lần, nhưng ánh mắt vừa đan vào nhau thì hắn lại ngượng ngùng cúi đầu, lảng tránh rất nhanh. 

Nửa chén thuốc ấy, đến thìa cuối cùng, hai người đều đỏ cả vành tai.

Nhìn đáy chén thuốc thuốc men xanh giờ đã chạm đáy, Lý Doanh nhỏ nhẹ nói: “Thuốc này gây buồn ngủ, chàng nghỉ ngơi một lát đi.”

Thôi Tuần gật đầu, nhẹ giọng: “Nàng cũng về nghỉ trước đi.”

Lý Doanh suy nghĩ một lát, rồi nói: “Ta vẫn nên ở lại đây, đề phòng bất trắc.”

Thôi Tuần đáp: “Ta không sao đâu.”

“Nhưng mà…” Lý Doanh nói: “Thôi Tuần, khi chàng bệnh, chàng không muốn có người ở bên cạnh sao?”

Nàng nhớ khi xưa, mỗi lần nàng lâm bệnh, a nương luôn túc trực bên giường, đôi lúc cả a gia cũng đến thăm. Có người thân yêu ở bên, bệnh tình của nàng bao giờ cũng sẽ khỏi nhanh hơn.

Nghe nàng nói, Thôi Tuần thoáng ngẩn người, một lát sau mới khó nhọc đáp: “Chưa từng có ai ở cạnh.”

Thuở nhỏ, hắn thường xuyên đau ốm, nhưng giường bệnh trước sau đều trống trải. Lớn lên, sức khỏe tốt hơn, ít bệnh tật, cũng chẳng cần ai lo lắng. Từ khi trở về từ Đột Quyết, thân thể suy nhược, bệnh tật thường xuyên, nhưng lại chỉ có một mình.

Thành ra, không phải là không muốn, mà là không có ai cả.

Lý Doanh mỉm cười: “Vậy ta sẽ ở bên chàng.”

Ngón tay Thôi Tuần chầm chậm siết chặt chăn gấm, hàng mi đen tựa cánh quạ run run, hắn lẩm bẩm: “Nàng… không trách ta sao?”

“Trách chàng?”

“Chuyện hôm qua…” Thôi Tuần lựa lời, cân nhắc hồi lâu nhưng không biết nên mở miệng thế nào, cuối cùng chỉ có thể nói: “Ta tưởng nàng sẽ trách ta.”

Trách hắn phụ lòng nàng.

Lý Doanh lắc đầu: “Thôi Tuần, ta sẽ không bao giờ trách chàng.”

Nàng ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Ta đang đợi chàng, đợi chàng đủ can đảm đón nhận tình ý của ta, đợi chàng cho phép ta gọi chàng một tiếng Thập Thất lang.”

Hàng mi dài của Thôi Tuần như nhuốm một chút ánh lệ lấp lánh. Hắn cụp mắt, khẽ hỏi: “Nếu như… không đợi được thì sao?”

“Nếu không đợi, thì sao biết sẽ không đợi được?”

Thôi Tuần im lặng, chỉ lặng lẽ đưa tay lên. Trong tiếng xiềng xích vang lên, hắn như vô tình chạm nhẹ vào khóe mắt, rồi buông tay xuống, thì thầm một tiếng: “Được.”

Sau khi đốt hương an thần, Lý Doanh đỡ Thôi Tuần nằm xuống.

Trong phương thuốc có thêm ma hoàng và cát căn, dễ khiến người ta buồn ngủ.  Kết hợp với tác dụng của hương an thần, chẳng mấy chốc, Thôi Tuần đã chìm vào giấc ngủ sâu. Ma hoàng và cát căn lại có tác dụng hạ nhiệt, vì thế chỉ một lát sau, trên trán Thôi Tuần đã lấm tấm mồ hôi.

Lý Doanh chuẩn bị một chậu nước, làm ướt khăn, vắt khô rồi cẩn thận lau đi lớp mồ hôi trên trán và gương mặt hắn.

Mồ hôi lạnh được lau sạch, sắc mặt Thôi Tuần rõ ràng thoải mái hơn, đôi mày nhíu chặt cũng dần giãn ra. Tuy nhiên, hắn toát mồ hôi quá nhiều, khăn lau nhanh chóng ướt sũng như ngâm nước, phải giặt và vắt lại liên tục.

Dù là vậy, Lý Doanh vẫn không hề oán thán, nàng kiên nhẫn giặt khăn, vắt khô rồi tiếp tục lau mồ hôi cho hắn. Tới khi mặt trời lặn sau núi, cơn sốt của Thôi Tuần cuối cùng cũng dịu đi. Lý Doanh đưa tay thử nhiệt độ trên trán hắn, cảm giác nóng hầm hập đã rút đi đáng kể.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, xoa bóp thắt lưng đang mỏi nhừ, rồi cầm chậu nước chuẩn bị mang đi đổ. Vừa đứng dậy, nàng bất ngờ bị một bàn tay nắm lấy.

Thôi Tuần nhắm nghiền hai mắt, dường như vẫn đang say ngủ. Hàng mày lại hơi chau lại, miệng mấp máy, khẽ gọi: “Minh Nguyệt Châu…”

Lý Doanh sững người. Nàng không bước nữa mà chậm rãi ngồi xuống sàn gỗ mun, tựa bên cạnh chiếc sạp thấp bằng gỗ hoàng hoa lê. Một lúc lâu, nàng bỗng thở dài: “Thật không công bằng. Ta còn chưa gọi chàng một tiếng Thập Thất lang, chàng đã gọi ta Minh Nguyệt Châu rồi.”

Nàng chợt bật cười, rồi lại nói: “Thôi bỏ đi, không chấp với chàng nữa. Mau khỏe lại đi nhé. Tuy rằng dáng vẻ chàng lúc bệnh giống như Tây Thi ôm ngực trong sách, thật sự rất đẹp mắt, nhưng ta vẫn không muốn chàng bị bệnh. Ta chỉ hy vọng chàng khỏe mạnh, suốt đời không bệnh, không tai, cũng chẳng đau đớn.”

Thôi Tuần đang ngủ sâu, chẳng biết là mơ thấy gì, hay vừa nghe được những lời nàng nói, khóe mắt trào ra một giọt lệ, lặng lẽ thấm vào lọn tóc đen như lông quạ.

Lý Doanh hoảng hốt, vội đưa ngón tay lau đi vệt nước: “Sao lại khóc? Chàng yên tâm, ta không đi đâu. Ta sẽ luôn ở đây với chàng.”

Nàng dừng lại, thoáng chau mày, rồi bướng bỉnh nói: “Vừa rồi chàng gọi ta là Minh Nguyệt Châu. Để công bằng, ta cũng phải gọi chàng một tiếng Thập Thất lang.”

Nàng tựa sát vào bên giường, nhìn hàng mi dày như cánh quạt của hắn, thủ thỉ: “Thập Thất lang này, từ nay, mỗi khi chàng đau khổ, sẽ không còn phải cô độc nữa. Ta lấy danh nghĩa công chúa Đại Chu thề rằng, ta sẽ luôn bên chàng, mãi mãi không rời.”

Bàn tay nàng vẫn bị Thôi Tuần nắm chặt. Nàng cứ để mặc như vậy, bản thân thì an tĩnh tựa bên giường, ngắm nhìn hắn ngủ say không hề nhúc nhích, cũng chẳng động đậy.

Khi Thôi Tuần đang lâm bệnh, thủ cấp của Quách Cần Uy cũng được đưa đến Túc Châu.

Đội binh áp tải thủ cấp đã hành quân hơn mười ngày, người nào người nấy mệt mỏi rã rời. Khi đến trạm dịch Phi Vân, họ khiêng chiếc rương đựng thủ cấp vào phòng, cử hai binh sĩ canh giữ bên ngoài, còn lại đều tranh thủ nghỉ ngơi.

Đến nửa đêm, dịch thừa của trạm dịch Phi Vân ôm một hộp gỗ bước đến cửa nhà kho. Hai binh sĩ canh gác liếc nhìn nhau, phối hợp rất ăn ý, lập tức mở cửa phòng. Một lát sau, dịch thừa lại ôm chiếc hộp gỗ đi ra, hai người lính cũng lặng lẽ đóng cửa lại, tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Một ám thám của Sát Sự Thính đã ẩn nấp từ trước, chứng kiến toàn bộ sự việc. Trong lòng thầm nghĩ: Đúng như Thiếu khanh dự liệu. Trạm dịch Đại Chu do Binh bộ trực tiếp quản lý, mà Bùi Quan Nhạc lại là Thượng thư Binh bộ. Việc ông ta cho đổi thủ cấp ở trạm dịch quả nhiên không ngoài dự đoán.

Nay thủ cấp đã bị tráo, bước tiếp theo chỉ cần hành động theo kế hoạch.

Vào nửa đêm, một làn mê hương theo gió thổi qua, khiến hai binh sĩ đứng gác mơ màng ngã gục. Ngay lúc ấy, từ trên mái nhà, một ám thám cầm theo một chiếc hộp gấm lặng lẽ dỡ một viên ngói, lẻn vào trong kho. Hắn nhanh chóng tráo đổi bộ hài cốt trong hộp với hài cốt trong rương, động tác vô cùng gọn gàng, không một tiếng động.

Chỉ trong chớp mắt, hắn đã hoàn tất việc tráo đổi, sau đó trở lại mái nhà, cẩn thận đặt lại mảnh ngói như cũ. Khi xong việc, hắn cùng ám thám đang phụ trách giám sát rời khỏi trạm dịch Phi Vân trong yên lặng.

Ngoài trạm dịch Phi Vân, một nam nhân trẻ tuổi mặc áo vải đen, dáng vẻ tuấn mỹ, đã đứng chờ từ lâu. Hai ám thám từ Sát Sự Thính bước đến, chắp tay bẩm báo: “Ngư lang quân, mọi chuyện đã được thu xếp ổn thỏa.”

Ngư Phù Nguy gật đầu. Hai ám thám trong lòng đều thầm kính phục hắn. Kế sách này do Thôi Tuần vạch định, nhưng lại do Ngư Phù Nguy phụ trách thi hành. Phải biết rằng, việc thi hành chẳng hề dễ dàng như lập kế. Chỉ cần một mắt xích xảy ra sơ suất, toàn bộ kế hoạch sẽ sụp đổ.

Ban đầu, những ám thám của Sát Sự Thính đều hoài nghi Ngư Phù Nguy, nghĩ rằng một thương nhân như hắn thì có thể làm được gì. Chỉ vì Thôi Tuần ra nghiêm lệnh, buộc họ phải nghe theo chỉ đạo của hắn, họ mới miễn cưỡng tuân theo. Không ngờ, Ngư Phù Nguy hành sự chu toàn, tính toán kỹ lưỡng đến mức không sót một giọt nước. Thậm chí cả hướng gió tại trạm Phi Vân cũng được cân nhắc, mọi việc được bố trí chặt chẽ, không hề có chút sai sót nào.

Hai ám thám thành tâm nói: “Đa tạ Ngư lang quân, vì cứu giúp Thiếu khanh mà không tiếc thân gia tính mạng.”

Ngư Phù Nguy nhíu mày: “Ta cam lòng bỏ hết thân gia tính mạng, nhưng không phải vì cứu hắn, mà là vì người khác.”

Nói ra lời ấy, hắn chợt nhớ tới câu của A Sử Na Gia: “Chàng chưa từng đầu hàng Đột Quyết.” và câu nói của Lý Doanh: “Hắn đem toàn bộ bổng lộc ba năm qua ban tặng cho gia quyến của những đồng đội tử trận.” Ngư Phù Nguy thoáng lưỡng lự, rồi thở dài: “Thôi được, coi như lần này là vì cứu hắn đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK