Lưỡi đao chợt phát ra ánh sáng lục nhàn nhạt, cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.
Lý Doanh giật mình. “Loan đao vỏ vàng?” Nàng lẩm bẩm. “Là A Sử Na Gia? A Sử Na Gia đến tìm ta sao?”
Phải chăng, nàng ấy đã biết chuyện của Thôi Tuần?
Lý Doanh liền đốt một đóa Mạn Châu Sa Hoa, triệu hồi thân ảnh từ loan đao. Quả nhiên, ngay khi xuất hiện, lời đầu tiên của A Sử Na Gia là: “Có phải chàng gặp chuyện gì rồi không?”
Lý Doanh không khỏi kinh ngạc: “Sao cô biết được?”
“Là linh cảm.” A Sử Na Gia đáp: “Mấy ngày nay, ta cứ thấy bồn chồn bất an.”
Giống hệt như năm lần chàng chạy trốn ở Thảo Nguyên đột quyết, mỗi lần như thế, nàng đều tới thần điện Bột Đăng Ngưng Lê, cầu nguyện để chàng có thể thoát khỏi hiểm nguy. Nàng nói với địa thần rằng, chỉ cần chàng có thể toàn mạng trở về, nàng nguyện hiến dâng tất cả, đôi mắt của nàng, sinh mạng của nàng, máu thịt của nàng, địa thần đều có thể lấy đi, chỉ mong Thôi Tuần được bình an vô sự.
Thế nhưng, sau mỗi lần cầu nguyện, lòng nàng lại càng thêm bấn loạn, loạn đến mức cuối cùng, nàng nghe tin chàng bị bắt trở lại. Và lần này cũng vậy, cơn bất an ngập tràn khiến nàng sốt sắng hỏi Lý Doanh: “Rốt cuộc chàng đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Doanh không khỏi xúc động trước tình cảm sâu đậm của nàng dành cho Thôi Tuần. Nàng khẽ gật đầu, đáp: “Đúng là hắn đã gặp chuyện không may.”
Trong sự nôn nóng của A Sử Na Gia, Lý Doanh chậm rãi kể lại việc Thôi Tuần bị vu oan tội giết hại Cố soái. Nghe xong, A Sử Na Gia liền phẫn nộ nói: “Chàng giết Quách Cần Uy khi nào chứ? Khi Ngột Đóa tỷ tỷ báo tin đầu của Quách Cần Uy bị chém xuống, truyền khắp quân doanh, chàng đã không kiềm được, khóc đến nỗi không thốt thành lời. Phải biết rằng, ngay cả khi bị Ngột Đóa tỷ tỷ hành hạ đến thế nào, chàng cũng chưa từng một lần rơi lệ. Sao chàng có thể làm ra chuyện ấy?”
“Ta cũng tin rằng hắn không giết Quách soái. Nhưng người khác thì không tin.” Lý Doanh ngừng một chút, rồi hỏi A Sử Na Gia: “Công chúa A Sử Na Gia, cô có biết đầu của Quách soái hiện đang ở đâu không?”
A Sử Na Gia nói: “Ngột Đóa tỷ tỷ từng muốn dùng thủ cấp của Quách Cần Uy để ép chàng phải khuất phục. Tỷ ấy nói, nếu hắn không chịu làm Liên Hoa Nô cho tỷ ấy, tỷ ấy sẽ băm nhỏ đầu Cố soái ngay trước mặt chàng rồi cho chó ăn.”
Lý Doanh không ngờ chỉ vì muốn ép Thôi Tuần phải cúi đầu mà A Sử Na Ngột Đóa mà có thể vượt qua mọi giới hạn như thế. Nàng cảm thấy dạ dày quặn lên, một cảm giác ghê tởm cuộn trào. Nàng nghiến răng hỏi: “Rồi sao nữa?”
“Thôi Tuần không đồng ý, bởi chàng biết nếu lần này chàng khuất phục vì chuyện này, thì tiếp theo sẽ là năm vạn thi thể của Thiên Uy quân được mang ra để uốn nắn con người chàng ngay lập tức. Chàng không thể để Ngột Đóa tỷ tỷ nắm được điểm yếu của mình. Tỷ ấy tức giận lắm, đã định làm như đã nói, nhưng bá phụ Ni Đô ngăn cản tỷ ấy. Bá phụ nói Quách Cần Uy là biểu tượng của Đại Chu, nếu xúc phạm thi thể ông ấy quá mức thì sẽ khiến người Đại Chu nổi giận. Vì vậy, sau khi đầu của Quách Cần Uy được đem truyền khắp ba quân thì đã được bá phụ Ni Đô đặt vào trong thạch tháp của vương đình. Nhưng ta nghe nói, chưa đến một năm sau, thủ cấp ấy đã biến mất một cách đầy ly kỳ, không còn nằm trong thạch tháp nữa.”
“Vậy thủ cấp ông ấy giờ đang ở đâu?”
A Sử Na Gia lắc đầu: “Ta không biết.”
Lý Doanh thoáng thất vọng: “Nếu tìm được thủ cấp của Quách soái, lần này Thôi Tuần nhất định có thể xoay chuyển tình thế.”
A Sử Na Gia trầm ngâm một lát rồi nói: “Nhưng có một người, sẽ biết được thủ cấp của Quách Cần Uy đang ở đâu.”
“Ai?”
“Chính Quách Cần Uy.”
–
Trong đại trạch của Ngư phủ, khi Lý Doanh truyền đạt đề nghị của A Sử Na Gia, Ngư Phù Nguy bất giác đưa mắt nhìn thiếu nữ đang ngồi yên lặng một bên. Khuôn mặt nàng tái nhợt, dung nhan tú lệ, không hề giống chút nào với hình dung về một người Đột Quyết hung tợn, tàn nhẫn. Nàng vì Thôi Tuần mà chết, sau khi chết ba năm chấp niệm vẫn không thể tiêu tan? Ngư Phù Nguy không biết nên xúc động vì sự si tình của nàng hay thương xót cho số phận bi ai ấy.
A Sử Na Gia lên tiếng trước: “Ngư tiên sinh, đề nghị của ta, liệu có khả thi không?”
Ngư Phù Nguy không trả lời ngay, mà hỏi ngược lại nàng: “Có đúng là Thôi Tuần chưa từng đầu hàng Đột Quyết không?”
“Chưa từng.” A Sử Na Gia quả quyết, từng lời chắc như đinh đóng cột.
Ngư Phù Nguy gật đầu: “Được, vậy lần này mỗ giúp Thôi Tuần, xem ra cũng không giúp lầm người.”
Điều mà hắn căm ghét nhất ở Thôi Tuần chính là việc hắn đầu hàng ngoại tộc. Nay biết được hắn chưa từng làm vậy, ấn tượng của Ngư Phù Nguy với Thôi Tuần đã thay đổi ít nhiều. Hắn bắt đầu trả lời câu hỏi của A Sử Na Gia: “Sau khi chết, thân xác và hồn phách sẽ tách rời. Nếu thi thể không được an nghỉ, hồn phách cũng chẳng yên bình. Nếu có thể tìm được hồn phách của Quách Cần Uy, có lẽ có thể biết được nơi đặt thi thể ông ta.”
Lý Doanh hỏi: “Hồn phách của Quách soái, chẳng phải đã bị sứ giả câu hồn đưa về địa phủ rồi sao?”
Ngư Phù Nguy gật đầu: “Quách Cần Uy tự sát, hồn phách của ông ta hẳn đã bị sứ giả câu hồn đưa đến Quỷ Phán Điện dưới Địa phủ, chịu sự cai quản của Tần Quảng Vương. Dù Quỷ Phán Điện canh giữ nghiêm ngặt, nhưng vẫn dễ chịu hơn so với Vong Tử Thành. Có điều, đường xuống địa phủ xưa nay vốn dĩ chỉ có đi mà không có về, vì thế việc tìm kiếm hồn phách của Quách Cần Uy cũng không hề dễ.”
Lý Doanh nhớ lại lần trước bản thân từng xuống địa phủ, cũng nhờ vào Phật cốt xá lợi mới có thể trở về. Nàng thở dài: “Ngư tiên sinh, trên đời này, ngoài Phật cốt xá lợi ra, còn vật gì có thể soi sáng Sinh Tử Đạo nữa không?”
Ngư Phù Nguy nhìn thoáng qua nàng, lập tức đoán được ý định trong lòng nàng: “Cô muốn đi?”
Hắn lắc đầu: “Không được. Vấn đề không chỉ nằm ở Sinh Tử Đạo, mà còn ở chỗ Quỷ Phán Điện nằm giữa Minh Tuyền. Cô có biết Minh Tuyền là gì không? Trời có cửu tiêu, đất có cửu tuyền, còn Minh giới có mười điện Diêm Vương. Tần Quảng Vương chính là Diêm Vương cai quản Quỷ Phán Điện. Điện ấy nằm giữa Minh Tuyền, mà nước Minh Tuyền chính là vật chí âm chí tà. Nếu không có quỷ sai dẫn đường, ngay cả những hồn ma bình thường cũng chẳng thể vượt qua được Minh Tuyền.”
Lý Doanh là hồn ma, không bị quỷ sai bắt giữ đã là kỳ tích, nói gì đến vượt qua Minh Tuyền?
Cho nên việc này, vạn vạn lần không thể thực hiện được.
Lý Doanh còn chưa kịp đáp lời, A Sử Na Gia đứng bên cạnh bỗng thở dài mà nói: “Hồn ma không thể vượt Minh Tuyền, vậy còn một tia chấp niệm, chẳng phải người, cũng chẳng phải quỷ thì sao?”
Ngư Phù Nguy ngẩn ra một lúc. Tuy là Quỷ thương, kiến thức uyên thâm, nhưng vấn đề này vẫn làm khó hắn. Hắn đáp: “Việc này mỗ thực sự không biết.”
Bởi từ trước tới nay, chưa từng có một tia chấp niệm không phải người không phải quỷ nào thử vượt qua Minh Tuyền.
“Để ta thử xem.” A Sử Na Gia nói, ánh mắt kiên định: “Biết đâu, ta có thể qua được Minh Tuyền, tiến vào Điện Quỷ Phán.”
Ngư Phù Nguy thoáng ngập ngừng. Hắn luôn cảm thông với cảnh ngộ của vị công chúa Đột Quyết này, không khỏi lên tiếng khuyên nhủ: “Công chúa A Sử Gia Na này, dù cô có thể vượt Minh Tuyền, vào được Quỷ Phán Điện, nhưng chỉ e rằng khi bước vào Minh Tuyền, tia chấp niệm của cô sẽ tan thành mây khói, chẳng thể kiên trì cho đến khi rời khỏi Địa phủ.”
A Sử Na Gia khựng lại, dường như đang hồi tưởng điều gì. Sau đó, nàng đưa mắt nhìn về phía Lý Doanh, ánh mắt ngập tràn kiên định: “Có phải nếu một phần ý thức của công chúa Vĩnh An nhập vào ký ức của ta, thì dù ở dương gian nhưng công chúa Vĩnh An vẫn có thể nhìn thấy những gì ta trải qua dưới Địa phủ?”
Ngư Phù Nguy trầm ngâm giây lát rồi đáp: “Có lẽ, là được.”
A Sử Na Gia nói: “Vậy còn chần chừ gì nữa, để ta đi thôi.”
Nàng vốn nhút nhát, làm việc luôn thiếu can đảm, quen thói nhìn trước ngó sau. Thế nhưng giờ đây, khi chủ động đi vào đường chết, nàng lại vô cùng dứt khoát và bình thản. Lý Doanh không khỏi xót xa: “A Sử Na…”
Chưa kịp nói hết câu, A Sử Na Gia đã cắt ngang: “Công chúa Vĩnh An, ta biết cô muốn nói gì. Cô nhất định sẽ khuyên ta không cần hy sinh bản thân như vậy, rằng chắc chắn sẽ có cách khác. Nhưng dù có cách khác đi chăng nữa, Thôi Tuần cũng không còn thời gian để chờ đợi. Đây là cách nhanh nhất, đúng không?”
“Nhưng, cô thật sự không cần phải làm vậy.” Lý Doanh khẽ nói: “Nếu cô làm điều này để chuộc tội cho trận roi đó thì có lẽ, hắn không trách cô nhiều như cô tưởng tượng đâu. Trong lòng hắn đã chất chứa quá nhiều chuyện, e rằng hắn chẳng còn thời gian để oán giận cô nữa.”
“Không phải vì chuộc tội.” A Sử Na Gia bình thản đáp: “Ta đã yếu đuối suốt hơn mười năm qua. Khi cuối cùng gom đủ dũng khí để mạnh mẽ một lần, lại bị Ngột Đóa tỷ tỷ gi.ết ch.ết. Nay, khi bị giam trong thanh thanh loan đao này quá lâu, dường như ta lại trở về làm một A Sử Na Gia nhu nhược như năm nào. Rõ ràng đã đến Trường An, nhưng ta vẫn không dám gặp chàng… Một kẻ như ta, sống hay chết, có khác biệt gì đâu? Ta không muốn như vậy nữa. Ta muốn can đảm thêm một lần.”
Vậy nên, nàng không chỉ cứu Thôi Tuần, mà còn muốn cứu chính mình.
–
Dưới sự kiên quyết của A Sử Na Gia, Lý Doanh và Ngư Phù Nguy cuối cùng cũng đồng ý. A Sử Na Gia lúc này như được trút bỏ gánh nặng trong lòng, nàng chủ động nói với Lý Doanh: “Công chúa Vĩnh An, có thể đưa ta đi gặp Thôi Tuần một lần không?”
Lý Doanh im lặng gật đầu. A Sử Na Gia lại nói thêm: “Ta còn muốn tự tay nấu cho chàng một bát canh thịt dê.”
Bát canh thịt dê năm đó, có lẽ từng là chút an ủi hiếm hoi trong những ngày tháng tăm tối của Thôi Tuần. Nhưng lại bị A Sử Na Ngột Đóa dùng roi hất đổ. Đây luôn là nỗi tiếc nuối không thể nguôi ngoai trong lòng A Sử Na Gia. Vì vậy, trước khi đối mặt với cái chết, nàng muốn nấu cho hắn một bát canh thịt dê để bù đắp lỗi lầm năm ấy.
Canh thịt dê được nấu trong căn bếp ở tân trạch của Lý Doanh. Trong nhà chỉ có những tỳ nữ bằng giấy qua lại, không gian bếp lặng lẽ, chỉ nghe tiếng nước canh trong nồi sôi lục bục.
A Sử Na Gia cầm chiếc quạt bồ, lặng lẽ quạt lửa, Lý Doanh ngồi bên cạnh, nét mặt đầy sự không nỡ.
Đột nhiên, A Sử Na Gia lên tiếng: “Công chúa Vĩnh An, cô vẫn cảm thấy tiếc cho ta sao?”
Lý Doanh cười khổ: “Ta chỉ đang nghĩ, nếu hắn không xuất hiện, có lẽ cô sẽ không mất mạng đến hai lần.”
A Sử Na Gia thở dài: “Nếu chàng không xuất hiện, hẳn ta đã bị Phụ hãn gả cho một quý tộc Đột Quyết nào đó, rồi sinh hai ba đứa con. Nhưng, sống bình an như thế thì có ý nghĩa gì chứ? Suốt đời chỉ là một công cụ. Ngược lại, ta phải cảm ơn chàng, vì đã cho ta cơ hội được làm chính mình.”
Lý Doanh ngẫm kỹ những lời nàng nói. Cả cuộc đời A Sử Na Gia, từ khi sinh ra, đã trở thành công cụ liên hôn của Phụ hãn. Có lẽ nàng chưa từng sống tùy thích theo ý mình. Vì thế, nàng mới ngưỡng mộ A Sử Na Ngột Đóa. Nhưng thực ra, trong thân thể của nàng cũng chảy dòng máu của tộc A Sử Na. Trong lòng nàng, cũng có một ngọn lửa, chỉ là ngọn lửa ấy bị quyền uy đè nén bấy lâu nay, cho đến khi gặp người tù binh Hán không bao giờ khuất phục, ngọn lửa trong nàng lại bùng lên lần nữa.
Nàng là A Sử Na Gia. Nàng muốn làm ngọn gió tự do tự tại trên thảo nguyên, nàng muốn sống một lần theo ý mình.
A Sử Na Gia mở nắp nồi, hương thơm nồng đượm của canh thịt dê lập tức lan tỏa khắp căn bếp. Nước canh sánh mịn, trắng ngần như tuyết đông. Nhìn bát canh, ký ức về bát canh bị lật đổ năm xưa lại ùa về. Ánh mắt A Sử Na Gia phảng phất sự phức tạp, nàng thủ thỉ: “Canh thịt dê, đã nấu xong rồi.”