Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong ngục phòng, Huyền Thành bị tra tấn đến máu chảy đầm đìa, toàn thân run rẩy. Đúng như Thôi Tuần nói, lão vốn không muốn chết. Sau ba ngày cố gắng chịu đựng cực hình, đến ngày thứ tư, rốt cuộc lão không thể chống đỡ nổi nữa. Nếu trên thế gian này thực sự có địa ngục trần gian, thì nơi đó chắc chắn chính là Sát Sự Thính.

Huyền Thành sợ hãi nhìn chằm chằm người thanh niên trước mặt. Người thanh niên ấy mang vẻ đẹp “thu thủy vi thần, bạch ngọc vi cốt”, [1] bề ngoài bệnh sắc tái nhợt, thân khoác trường bào đen tuyền, trông giống một công tử thế gia thanh nhã yếu ớt. Nhưng trong mắt Huyền Thành, hắn chính là ác quỷ bước ra từ địa ngục. Không, còn đáng sợ hơn cả ác quỷ!

[1] “thu thủy vi thần, bạch ngọc vi cốt”: là một cụm từ mô tả vẻ đẹp con người, thường được dùng trong văn học cổ điển Trung Quốc để ca ngợi những người có dung mạo xuất chúng và khí chất thanh tao. “Thu thủy” (nước mùa thu) ám chỉ ánh mắt trong veo, tĩnh lặng mà sâu sắc, giống như mặt nước mùa thu yên ả. “Thần” ở đây nói về thần thái trong ánh mắt, ý chỉ đôi mắt đẹp và tràn đầy sức sống. “Bạch ngọc” (ngọc trắng) tượng trưng cho làn da trắng mịn màng, còn “vi cốt” (làm cốt) thể hiện sự tinh khiết, cao quý như ngọc. Ý nói người có dáng vẻ thanh cao, quý phái.

Những ngón tay thon dài của thanh niên chậm rãi lật qua lật lại vài chục chiếc đinh dài đặt trên bàn gỗ. Mỗi chiếc đinh dài khoảng hai tấc, đầu nhọn ánh lên tia sáng lạnh lẽo. Tên ngục tốt bên cạnh vội vã lấy lòng: “Thiếu khanh, mới chỉ đóng hai chiếc đinh thôi, lão ta đã kêu gào xin khai rồi.”

Huyền Thành nghĩ đến những hình phạt vừa nếm trải, bất giác sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn. Thanh niên liếc mắt nhìn lão, khóe môi khẽ cong lên vẻ giễu cợt. Hắn nhàn nhạt nói: “Huyền Thành, ta hỏi một câu, ngươi trả lời một câu. Nếu có nửa lời gian dối, ta sẽ dùng toàn bộ số đinh còn lại đóng vào xương ngươi.”

Huyền Thành nào dám chống đối, nước mắt nước mũi tràn trề: “Thiếu khanh cứ hỏi, mỗ nhất định biết gì nói nấy, tuyệt không giấu giếm.”

Cuộc thẩm vấn kéo dài suốt một đêm. Đến khi trời đông vừa hửng sáng, Thôi Tuần bước ra khỏi Sát Sự Thính, đi thẳng đến cung Đại Minh.

Trên đường đến Đại Minh Cung, Thôi Tuần chạm mặt Thẩm Khuyết.

Mặc dù bị Thánh thượng ra lệnh giam lỏng trong phủ, nhưng Thẩm Khuyết vẫn viện cớ đưa tân phụ về thăm nhà mẹ đẻ để ngang nhiên rời phủ. Khi nhìn thấy Thôi Tuần đang cưỡi ngựa trên đường đến cung Đại Minh, Thẩm Khuyết cười khẩy, kéo A Man xuống xe ngựa cùng hắn.

Thẩm Khuyết giữ chặt tay A Man, ngẩng cao đầu, ánh mắt chế nhạo nhìn lên Thôi Tuần đang ngồi vững trên lưng ngựa: “Thôi Tuần, hôm nay là ngày A Man về nhà mẹ đẻ. Tuy nàng không còn huynh trưởng, nhưng nhà họ Thịnh vẫn có một vài thân thích. Ta vừa đưa nàng về, đám thân thích kia cảm tạ không ngớt, nói rằng A Man phải tu tám kiếp mới được gả làm thiếp cho ta. Ngươi là người quen cũ của nàng, chẳng phải nên chúc mừng nàng một câu sao?”

Khi hắn nói những lời này, A Man liên tục cắn môi, ánh mắt lấp ló vẻ xấu hổ xen lẫn phẫn uất. Nàng cố gắng giãy khỏi tay hắn, nhưng cánh tay hắn tựa như kìm sắt, giữ nàng chặt đến mức không cách nào thoát ra được.

Thôi Tuần lãnh đạm nhìn Thẩm Khuyết đang cố ý khiêu khích, ánh mắt lạnh lùng như đang nhìn một kẻ sắp chết. Một lúc sau, hắn khẽ cười, không đáp lại mà chỉ thúc ngựa đi qua. Con ngựa thong thả vượt qua Thẩm Khuyết, tiến thẳng về phía trước.

Thẩm Khuyết sửng sốt, thẹn quá hóa giận: “Thôi Tuần! Ta biết ngươi đã bắt Huyền Thành. Hừ, ta nói cho ngươi biết, dù Huyền Thành có khai thì ta cũng chẳng làm sao! Ngươi muốn lật đổ ta? Đợi kiếp sau đi!”

Thôi Tuần chẳng buồn quay đầu nhìn hắn, trên môi chỉ thoáng hiện nụ cười khinh miệt, dẫn các vũ hầu của Sát Sự Thính, thẳng thừng rời đi.

Thẩm Khuyết tức đến phát điên, cảm giác như vừa đấm vào bịch bông. Nhân cơ hội đó, A Man cuối cùng cũng thoát khỏi tay hắn, cười nhạt: “Thẩm Khuyết, ngươi không thấy vô vị lắm sao?”

Thẩm Khuyết lấy lại tinh thần, phẫn nộ quát: “Ngươi, con tiện nhân này, ngươi cũng dám chế nhạo ta sao?”

A Man không sợ hãi, nhìn thẳng vào hắn: “Thôi Tuần không hề thích ta. Ngươi lấy ta để chọc tức hắn, e là đã tính nhầm rồi!”

Thẩm Khuyết cười lạnh: “Ta nói cho ngươi biết, dù ta tính sai, ngươi cũng đừng mong thoát khỏi tay ta!”

A Man nghe vậy, không khóc lóc, cũng chẳng cầu xin, mà chỉ nhìn gương mặt tuấn tú nhưng đầy bạo ngược của hắn với ánh mắt khinh bỉ: “Thẩm Khuyết, cho dù ngươi không buông tha ta thì đã sao? Loại nam nhân chỉ biết hành hạ nữ nhân để trút giận như ngươi, dù ngươi có giết ta thì ta vẫn khinh thường ngươi!”

Thẩm Khuyết giận tím mặt, bàn tay giơ cao lên, chuẩn bị giáng xuống. Nhưng A Man vẫn không sợ hãi, chỉ nhếch môi chế giễu: “Đánh đi, ngươi chỉ giỏi trút giận lên ta thôi!”

Nàng có tính tình cương trực như lửa, đôi mắt rực lên vẻ kiên cường, bất khuất, khóe miệng còn vương nét cười lạnh lùng. Thẩm Khuyết chợt nhớ lại đêm hắn cưỡng đoạt nàng, ánh mắt nàng khi đó cũng kiên định như thế. Nàng không khóc, không làm loạn, cũng chẳng cầu xin. Đôi mắt ấy, như muốn đóng đinh vào hắn. Đêm hôm ấy, rõ ràng người chịu nhục là nàng, nhưng kẻ bị đánh bại lại chính là hắn.

Hắn biết, cả đời này, hắn cũng không thể khuất phục được nàng.

Thẩm Khuyết nghiến răng ken két, cơn giận bốc lên đến đỉnh điểm, nhưng bàn tay giơ cao cuối cùng vẫn không thể hạ xuống. Hắn quay người bước lên xe ngựa, ra lệnh phu xe rời đi, để lại A Man một mình giữa phố phường tấp nập.

Thôi Tuần tiến vào cung Đại Minh, hắn không dự triều, mà thẳng tiến tới điện Bồng Lai, dâng bản cung trạng của Huyền Thành lên Thái hậu phía sau bức rèm châu.

Bản cung trạng dài đến vạn chữ, Thái hậu xem mãi, không nói một lời. Điện Bồng Lai yên ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi. Sau khi đọc xong, Thái hậu vứt mạnh tờ cung trạng xuống đất, lồng ng.ực phập phồng, biểu lộ cơn giận dâng trào.

Thôi Tuần là người lên tiếng trước: “Hồi bẩm Thái hậu, Huyền Thành đã nhận tội, Thẩm Khuyết đích thị là kẻ đã cấu kết với Tưởng Lương, lén trộm địch y của Thái hậu ra khỏi cung, dùng miêu quỷ để hãm hại người. Sau khi Tưởng Lương thất bại, chính Thẩm Khuyết đã che giấu Tưởng Lương trong phủ Quốc công nhằm tránh sự truy bắt của Sát Sự Thính. Chưa hết, Thẩm Khuyết còn ép Huyền Thành lập đàn làm phép, âm mưu đoạt mạng Thái hậu. Chỉ là Huyền Thành đạo thuật không tinh, nên Thẩm Khuyết chưa đạt được mưu đồ. Từng việc, từng việc, đều có đủ nhân chứng vật chứng, Thẩm Khuyết không thể chối cãi.”

Thái hậu nghiến răng nói: “Ngô chưa từng xử bạc với Thẩm Khuyết.”

Thôi Tuần đáp: “Thái hậu đối đãi với Thẩm Khuyết quả thực không bạc, nhưng hắn không thể quên cái chết của Thẩm quốc phu nhân và Thẩm Dung. Vì thế, hắn mới ôm hận trong lòng, dẫu Thái hậu có ân sủng thế nào, hắn cũng không hề cảm kích.”

Sau rèm châu, Thái hậu trầm tư một lúc. Bà biết rõ lời Thôi Tuần nói đều là sự thật. Một lúc lâu sau, bà mới cắn răng nói tiếp: “Ngô biết Thẩm Khuyết hận ngô, nhưng không ngờ hắn hận đến mức này, thậm chí không tiếc mạo hiểm bị tru di cửu tộc, chỉ để đoạt mạng ngô.”

Thôi Tuần quỳ rạp, giọng điềm nhiên: “Thẩm Khuyết mưu hại Thái hậu, chứng cứ rõ ràng, chiếu theo luật pháp đáng tội xử trảm. Xin Thái hậu định đoạt.”

Dứt lời, Thái hậu vẫn chần chừ chưa đáp. Thôi Tuần hiểu, có lẽ bà vẫn luyến tiếc chút tình nghĩa tỷ muội năm xưa. Vì thế hắn nói: “Thái hậu, thần còn một việc muốn bẩm báo.”

Thái hậu hỏi: “Việc gì?”

Thôi Tuần lấy ra một hình nhân vu cổ ra khỏi ống tay áo, giao cho nội thị trình lên Thái hậu: “Đây là vật tìm thấy trong phủ Thẩm Khuyết, là hình nhân dùng để nguyền rủa công chúa Vĩnh An.”

Nghe thấy bốn chữ “công chúa Vĩnh An,” thân thể Thái hậu liền chấn động. Bà cầm hình nhân trong tay, nhìn những chiếc kim bạc dài xuyên trên thân hình nhỏ bé, ngón tay bà siết chặt. Trong ánh mắt, sự phẫn nộ mơ hồ hiện lên, nhưng nét mặt lại không hề lộ ra vẻ bất ngờ, tựa như đã sớm biết về sự tồn tại của vật này.

Thôi Tuần ngước mắt, xuyên qua những khe hở giữa rèm châu lay động, lặng lẽ quan sát từng biểu cảm trên mặt Thái hậu. Trong lòng hắn càng thêm khẳng định, hắn nói: “Thái hậu, y phục trên hình nhân này là loại gấm được dệt cách đây ba mươi năm. Mà ba mươi năm trước, Thẩm Khuyết vẫn chưa ra đời, vật này rõ ràng không liên quan đến hắn. Nhưng nó lại được phát hiện trong Thẩm Quốc công phủ, dù không dính dáng tới Thẩm Khuyết, thì e cũng liên quan đến người khác trong phủ.”

Lồng ng.ực Thái hậu phập phồng dữ dội, ánh mắt lạnh lẽo: “Ngươi, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”

Hắn bình tĩnh đáp: “Thần cả gan suy đoán, cái chết của Thẩm quốc phu nhân và Thẩm Dung hẳn còn ẩn khuất, mà đầu mối của ẩn khuất này, chính là công chúa Vĩnh An.”

Lời vừa dứt, Thái hậu đã lớn tiếng: “Thôi Tuần! Đây không phải chuyện ngươi nên nhúng tay!”

“Quả thật, đây không phải việc thần nên can dự.” Thôi Tuần vẫn giữ thái độ bình thản mà không hề nao núng, hắn nói tiếp: “Nhưng Thái hậu không muốn giết Thẩm Khuyết, lại để hắn ôm hận với Thái hậu. Cách làm này sẽ để lại hậu hoạ khôn lường. Chuyện miêu quỷ có thể sẽ tái diễn. Thái hậu không nghĩ tới tính mạng của mình, chẳng lẽ cũng không màng tới ba mươi năm tâm huyết của Tiên đế và Thái hậu sao?”

Ba chữ “ba mươi năm tâm huyết” khiến Thái hậu khựng lại. Hắn nhìn thẳng bà: “Tân chính thời Thái Xương có lợi cho nước, có lợi cho dân, nhưng nay triều đình do Lư Dụ Dân và Bùi Quan Nhạc cầm đầu lại âm mưu bãi bỏ tân chính, khiến ba mươi năm tâm huyết của Thái hậu trở thành công cốc. Chẳng lẽ Thái hậu cam lòng vì một mình Thẩm Khuyết mà giao lưỡi dao vào tay hai người đó, để Đại Chu lại rơi vào cảnh “thượng phẩm vô hàn môn, hạ phẩm vô thế tộc” một lần nữa hay sao?”

Thái hậu cắn răng không đáp, hiển nhiên trong lòng đang giằng xé mãnh liệt. Thôi Tuần bỗng cúi đầu, hạ thêm một câu đâm thẳng tâm can: “Thiên hạ hôm nay, chính là dùng sinh mệnh của công chúa Vĩnh An để đổi lấy. Thái hậu, chẳng lẽ người muốn để công chúa Vĩnh An chết một cách vô nghĩa sao?”

Nghe đến đây, Thái hậu bất ngờ đứng dậy, giận dữ quát lớn: “Ngươi chán sống rồi phải không?”

Thôi Tuần vẫn ung dung, đôi mắt trầm ổn: “Thái hậu có thể giết thần, thần chết cũng không đáng tiếc. Nhưng công chúa Vĩnh An, không thể chết oan uổng.”

“Ngươi muốn gì?”

Hắn đáp: “Vì niệm tình Thẩm quốc phu nhân mà Thái hậu không nỡ giết Thẩm Khuyết. Thái hậu có thể không nghĩ cho bản thân, nhưng cũng nên cân nhắc tới tân chính và công chúa Vĩnh An. Nếu cái chết của Thẩm quốc phu nhân và Thẩm Dung quả thật có ẩn tình, xin Thái hậu nói rõ với Thẩm Khuyết. Nếu hắn tỉnh ngộ, buông bỏ oán hận, Thái hậu có thể tha cho hắn. Nhưng nếu hắn vẫn cố chấp, ôm mãi mối hận này, Thái hậu đừng nên giữ lại hắn.”

Hắn nói xong, liền im lặng. Sau rèm châu, Thái hậu nắm chặt hình nhân trong tay, những chiếc kim bạc han gỉ cắm sâu vào trái tim hình nhân. Một hồi lâu sau, Thái hậu khẽ nói: “Ngươi nói đúng. Dẫu a tỷ đối với ngô ân trọng như núi, nhưng Minh Nguyệt Châu cũng không thể chết vô ích. Hôm nay, ngô sẽ nói rõ tất cả sự thật với Thẩm Khuyết. Nếu hắn vẫn hận ngô, thì đứa con duy nhất của a tỷ này, ngô cũng không thể giữ nữa.”

Kim Ngô vệ áp giải Thẩm Khuyết đến, Thái hậu cũng cho mời Long Hưng Đế tới. Hắn ngồi ở vị trí chủ tọa, còn Thái hậu thì hạ rèm châu, ngồi bên cạnh.

Từ vị trí của Thái thì hậu chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn rõ nét mặt của Long Hưng Đế. Hoàng đế năm nay đã hai mươi ba tuổi, dung mạo rất giống Lý Doanh, đều mang vẻ thanh tú xuất trần. Tính tình của hắn thiên về nhu hòa, có phần nhu nhược. Bách tính thường nói, nếu hắn có được một nửa sự quyết đoán của Tiên đế, thì một nửa triều chính hiện giờ đã chẳng nằm trong tay Thái hậu.

Long Hưng Đế nhỏ giọng nói: “A nương cho gọi trẫm đến Điện Bồng Lai, không biết là vì chuyện gì?”

Thái hậu nhìn hắn một cái, thản nhiên đáp: “Cũng không phải chuyện lớn lao gì, chỉ là chuẩn bị xét xử một vụ án, muốn để con* nghe thử mà thôi.”

* gốc là “ngô nhi”. Thái hậu tự xưng là “ngô”, gọi Long Hưng Đế là “ngô nhi”, mình sẽ giản lược lại là từ “con” đi kèm với chú thích này nhé!

Long Hưng Đế lập tức im lặng không dám nhiều lời. Lúc này Kim Ngô Vệ đã áp giải Thẩm Khuyết tới, buộc hắn quỳ xuống. Thẩm Khuyết tự biết tai họa đã giáng xuống đầu, nhưng vẻ mặt vẫn ngạo mạn vô cùng, ánh mắt nhìn về phía Thái hậu đã không còn sự cung kính giả tạo như thường ngày, mà thay vào đó là sự khinh miệt và chế giễu lộ rõ.

Thái hậu thấy ánh mắt ấy, cơn giận lập tức bùng lên, bà ném mạnh tờ cung trạng trong tay xuống đất: “Thẩm Khuyết, ngươi còn gì để giải thích?”

Thẩm Khuyết liếc qua tờ cung trạng, vừa nhìn đã thấy điểm chỉ của Huyền Thành trên đó. Hắn chẳng buồn nhặt lên, thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, là ta làm.”

Thôi Tuần đứng một bên, nghiêm nghị nói: “Vậy tức là ngươi thừa nhận đã cấu kết với Tưởng Lương, dùng miêu quỷ để hãm hại Thái hậu?”

Thẩm Khuyết dứt khoát đáp: “Đúng.”

Hắn vừa dứt lời, Long Hưng Đế đã kinh hãi đứng bật dậy: “Thẩm Khuyết, vì sao ngươi lại làm vậy?”

“Vì sao ư…” Ánh mắt Thẩm Khuyết nhìn Thái hậu tràn đầy oán hận, hắn cười lớn: “Thánh nhân hỏi ta vì sao ư? Nếu có người giết mẫu thân của người, giết cả a tỷ của người, chẳng lẽ người không muốn báo thù sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK