Trên đường áp giải Thẩm Khuyết từ Lĩnh Nam về Trường An, Thôi Tuần cố ý tránh quan đạo, chỉ chọn những con đường nhỏ mà đi. Nhưng dù trận trọng là thế, đoàn vẫn không thoát khỏi hai lần bị tập kích công khai, ba lần bị ám sát. Nguy hiểm nhất là khi đội ngũ chưa kịp hội quân với đại đội của Sát Sự Thính, đi qua cổ đạo Tây Kinh thì bất ngờ gặp phải hàng trăm thích khách áo đen giữa khu rừng rậm trong đêm.
Thế nhưng, ngay khi đám thích khách ập đến, Thôi Tuần lại giống như đã có sự chuẩn bị từ trước. Hắn bình tĩnh chỉ huy binh sĩ lập trận phòng ngự, khiến thích khách nhiều lần xông trận đều không thành. Đúng lúc chuẩn bị tổ chức đợt tấn công mới, bọn chúng phát hiện phía sau đã có một đoàn binh mã đông nghịt áp sát, thế trận lập tức đảo ngược. Kẻ mai phục biến thành kẻ bị bao vây, một trận đánh úp liền trở thành bẫy rập.
Thì ra, từ lúc khởi hành ở Trường An, Thôi Tuần đã luôn quan sát địa thế xung quanh. Vốn có trí nhớ cực tốt, sau khi đến trạm dịch Quế Châu, hắn đã vẽ lại toàn bộ bản đồ từ Quế Châu đến Trường An, đồng thời dự đoán mọi khả năng có thể xảy ra. Hắn sớm đoán được sẽ bị tập kích trong rừng rậm nên cố ý chia binh làm hai, một nửa chậm rãi hành quân. Đợi đến khi sát thủ hiện thân thì dễ dàng biến chúng thành cá trong rọ.
Hắn chỉ huy đâu ra đấy, toát lên phong thái của một người bày mưu tính kế trong màn trướng. Lý Doanh đứng bên, từ đây mơ hồ thấy lại dáng vẻ năm xưa của hắn. Nếu không có sự kiện sáu năm trước, giờ đây hắn đã là vị tướng quân trẻ tuổi đầy chí khí, chứ không phải một Thiếu khanh của Sát Sự Thính mắc kẹt trong vòng xoáy quyền lực ở Trường An.
Bị bao vây, đám thích khách biết không thể trốn thoát, đồng loạt cắn nát độc dược trong răng, không để lại một ai sống sót. Hành động dứt khoát này cho thấy bọn chúng được huấn luyện vô cùng bài bản.
Đối diện cảnh tượng đó, Thôi Tuần không tỏ ra bất ngờ. Hắn chỉ thản nhiên kéo tấm vải đen phủ trên xe tù ra, đối diện với Thẩm Khuyết, lạnh nhạt nói: “Đồng bọn của ngươi không từ thủ đoạn nào để giết ngươi. Ngươi vẫn quyết giữ bí mật cho chúng sao?”
Thẩm Khuyết chẳng buồn liếc nhìn những xác chết trên mặt đất, chỉ cười lạnh: “Bọn chúng đúng là cặn bã, nhưng so với chúng, ta vẫn ghét ngươi hơn. Những chuyện khiến ngươi dễ chịu, ta tuyệt đối không làm; nhưng những chuyện khiến ngươi khó chịu, ta nhất định phải làm.”
Lời nói của Thẩm Khuyết tràn đầy oán hận, như thể sắp trào cả ra ngoài. Nếu khi ở Trường An, hắn căm ghét Thôi Tuần chỉ vì vụ án Thiên Uy quân, thì giờ đây đã pha thêm nhiều tầng phức tạp hơn. Hắn bật cười, giọng điệu chế giễu: “Ngươi muốn ta mở miệng? Được thôi. Bảo Thịnh A Man đến cầu xin ta đi!”
Hắn liếc xéo Thôi Tuần, giọng trào phúng: “Dù sao Thôi Tuần ngươi cũng là kẻ không từ thủ đoạn. Hi sinh một nữ nhân, thì có gì to tát?”
Thẩm Khuyết ăn nói ngông cuồng, nhưng Thôi Tuần không giận mà lại bật cười. Hắn dường như phát hiện ra điều gì thú vị, khóe môi cong lên, lộ ra nụ cười khinh miệt: “Thì ra, Thẩm Quốc công phải lòng A Man thật rồi.”
Sắc mặt Thẩm Khuyết lập tức cứng đờ, rõ ràng bị Thôi Tuần nói trúng tâm sự. Nhìn vẻ mặt ấy, Thôi Tuần càng cảm thấy buồn cười, hắn lắc đầu nói: “Ngươi giết huynh trưởng của A Man, còn làm nhục nàng. Giờ lại tỏ ra mình bị nàng phụ bạc, không thấy nực cười lắm sao?”
Thẩm Khuyết bị hắn nói toạc, nhất thời ngẩn người, hồi lâu sau mới nghiến răng đáp: “Thịnh A Man và lời khai, ngươi chọn một.”
Thôi Tuần nghe vậy bỗng bật cười: “Ngươi có tư cách gì bắt ta phải chọn? Thẩm Khuyết, dù ngươi tỏ ra tình thâm nghĩa trọng đến đâu, A Man cũng sẽ không tha thứ cho ngươi. Sau khi ngươi chết, không đời nào nàng lại thủ tiết vì ngươi. Ngươi yên tâm, nàng sẽ sống tốt.”
Đôi mắt Thẩm Khuyết đã đỏ ngầu. Thôi Tuần thả tấm vải đen xuống, bên tai hắn vang lên tiếng gào thét điên cuồng của Thẩm Khuyết, cùng tiếng song gỗ lồng giam khi bị hắn lắc mạnh: “Ngươi nói láo! Nàng đang mang cốt nhục của ta! Sao nàng có thể tuyệt tình với ta được? Thôi Tuần! Ngươi nói láo! Nói láo!”
–
Nhưng lúc này, Thôi Tuần đã bước lên xe ngựa. Tiếng bánh xe lăn đều kèm tiếng vó ngựa gõ lộc cộc đã che lấp mọi lời mắng chửi của Thẩm Khuyết. Thôi Tuần nhắm mắt, cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Ngay cả khi Lý Doanh nắm lấy tay hắn, hắn cũng không cảm nhận được.
Nàng nắm hờ những ngón tay của hắn, điềm đạm hỏi: “Tới Trường An rồi, có khi nào Thẩm Khuyết vẫn không chịu khai không?”
Thôi Tuần chậm rãi mở mắt. Những ngày đề phòng truy sát khiến hắn kiệt quệ về cả tinh thần lẫn thể xác, thêm trận kịch chiến đêm nay càng khiến thân thể hắn trở nên suy nhược. Vừa đặt chân lên xe ngựa, toàn thân hắn như bị rút cạn sức lực. Hắn gật đầu: “Thẩm Khuyết tính tình cố chấp, hắn căm hận Thái hậu đã hai mươi chín năm, tìm đủ trăm phương ngàn kế để lấy mạng bà. Hắn yêu A Man, nên xem ta như kẻ địch, thà chết cũng không chịu tha thứ cho sự phản bội của nàng. Dù có dùng hình, cũng khó lòng khiến hắn mở miệng.”
Lý Doanh cẩn thận ngắm nhìn bàn tay Thôi Tuần, nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn ngày một lạnh hơn, những mạch máu xanh trên mu bàn tay cũng theo đó hiện rõ. Nàng thở dài thành tiếng: “Chàng không màng tới sức khỏe, đích thân đến Lĩnh Nam áp giải Thẩm Khuyết, nếu hắn nhất quyết không khai, vậy phải làm sao?”
Thực ra, nàng cũng nghe thấy lời vừa rồi của Thẩm Khuyết. Hắn bảo Thôi Tuần chọn giữa A Man và lời khai, ý là chỉ cần A Man đến cầu xin hắn, hắn sẽ khai nhận. Nhưng đừng nói là Thôi Tuần tuyệt đối không bao giờ dùng cách này, dù là nàng cũng sẽ không bao giờ chủ động nhắc lại trước mặt hắn.
Cả đời A Man đã chịu quá nhiều khổ đau. Nếu cái giá để đổi lấy lời khai là sự hy sinh của A Man, thì từng câu từng chữ trong lời khai ấy cũng sẽ tràn ngập hai chữ ”sỉ nhục.” Dù là năm vạn tướng sĩ đã chết oan ở Vong Tử Thành, những người trông mong được rửa sạch nỗi oan, nhất định họ cũng không muốn gánh chịu sự sỉ nhục này.
Thôi Tuần nhất thời cũng chưa nghĩ ra cách nào để ép Thẩm Khuyết khai nhận, chỉ hơi mím đôi môi mỏng, nói: “Đợi đến Trường An rồi tính tiếp.”
–
Rời khỏi cổ đạo Tây Kinh vài ngày, đại đội của Sát Sự Thính cũng đến hội quân với Thôi Tuần. Cộng thêm năm trăm tinh binh mượn từ Quế Châu, hành trình kế tiếp có thể nói là an toàn không lo ngại. Dẫu vậy, Thôi Tuần vẫn hết sức cẩn thận. Để đề phòng có người hạ độc, thức ăn của Thẩm Khuyết đều phải cho thỏ thử trước. Tuy rằng Thẩm Khuyết luôn miệng từ chối khai nhận, nhưng đây đã là lần mà Thôi Tuần tiến gần nhất với việc lật lại bản án trong sáu năm qua, hắn tuyệt đối không để vuột mất cơ hội này.
Sau mười mấy ngày vất vả đường trường, xe tù áp giải Thẩm Khuyết cuối cùng cũng đến Trường An. Trên đại lộ Chu Tước, bách tính tụ tập, dõi mắt mong chờ, ai cũng muốn xem bộ dạng chật vật nhếch nhác của vị hoàng thân quốc thích từng ngang ngược hống hách. Nhưng điều khiến họ thất vọng chính là, xe tù được phủ kín bằng vải đen, căn bản không nhìn thấy chút gì.
Phía trước xe tù là một cỗ xe tứ mã xa hoa. Trong đám đông, mấy thiếu niên như Hà Thập Tam chen chúc, không ngừng chỉ trỏ: “Nghe nói trong xe tù là Thẩm Khuyết, kẻ đã hại chết Thịnh a huynh, đúng không?”
“Có vẻ vậy.”
“Sao lại là tên phản quốc kia đến Lĩnh Nam áp giải hắn nhỉ?”
“Ai mà biết được? Nghe nói quan hệ giữa hai người họ không tốt.”
“Tên phản quốc kia nhận việc này, chẳng phải là để trả thù riêng sao?”
“Chắc chắn rồi.”
Mấy thiếu niên đang nói say sưa thì bất chợt bị cây quạt xếp đập mạnh lên đầu. Hà Thập Tam ôm đầu tức tối quay lại nhìn, nhưng khi nhìn rõ người vừa đến, cậu lập tức đổi sắc mặt, cười nói: “Ngư a huynh, sao huynh lại ở đây?”
Kể từ lần trước, khi Ngư Phù Nguy đưa thuốc cho Hà Thập Tam, cậu không muốn mắc nợ ân tình, bèn thường xuyên mang cá hoặc thú rừng săn được đến phủ của Ngư Phù Nguy biếu tặng. Lâu dần, hai người trở nên thân quen, Hà Thập Tam cũng đổi cách gọi thành “Ngư a huynh”, thể hiện sự kính trọng như đối với huynh trưởng. Ngư Phù Nguy nghiêm mặt hỏi: “Vừa rồi các ngươi nói ai trả thù riêng?”
“Tên phản quốc kia chứ ai.” Hà Thập Tam cười hì hì: “Chẳng trách hắn chạy đến Lĩnh Nam, hóa ra hắn với Thẩm Khuyết không hợp, nhân cơ hội này trả đũa.”
Ngư Phù Nguy nghiêm túc nói: “Các ngươi sai rồi. Nếu hắn thực sự vì tư thù mà đến Lĩnh Nam, vậy tại sao xe tù lại phủ vải đen? Chẳng phải hắn nên gỡ bỏ tấm vải, bêu rếu Thẩm Khuyết trước mặt bá tánh sao?”
Hà Thập Tam sững sờ: “Chuyện này… nói không chừng là do Thái hậu và Thánh nhân bảo hắn làm thế.”
Ngư Phù Nguy đáp: “Thái hậu và Thánh nhân đã lệnh để Thẩm Khuyết ngồi trong xe tù, sao còn quan tâm đến một tấm vải đen kia chứ?”
Hà Thập Tam lúng túng: “Vậy hắn che vải đen để làm gì?”
Ngư Phù Nguy đáp: “Vì hắn muốn điều tra lại vụ án của Thịnh Vân Đình, nên không muốn dính vào những chuyện nhỏ nhặt này, tránh để phát sinh rắc rối không cần thiết. Có thể nói, so với công vụ hắn đang lo liệu, thù hằn cá nhân chưa từng là điều hắn bận tâm.”
Hà Thập Tam nghe mà nửa hiểu nửa không, nhưng cậu vẫn nói: “Được rồi, Ngư a huynh, vậy lần này, chúng ta xem như đã trách lầm hắn.”
Ngư Phù Nguy khẽ gật đầu, bảo bọn trẻ tiếp tục xem náo nhiệt, còn mình lại bước vào một nơi hẻo lánh. Ở đó, Lý Doanh đã chờ sẵn từ trước. Ngư Phù Nguy thở dài: “Ta chỉ là một thương nhân, không lo làm ăn mà lại chạy đến đây biện hộ cho Thôi Tuần, chuyện này nếu truyền ra ngoài, thực khiến người ta cười rụng răng.”
Lý Doanh mỉm cười: “Đa tạ Ngư tiên sinh.”
Nàng không vào thành Trường An cùng Thôi Tuần mà đi trước một mình. Đã lâu không gặp, Ngư Phù Nguy không kìm được, đứng đợi nàng tại cổng thành. Trong lúc hai người trò chuyện, họ cùng nhìn đoàn xe tù chầm chậm tiến vào thành. Khi nghe Hà Thập Tam và những người khác buông lời chế nhạo Thôi Tuần, trong lòng Lý Doanh cảm thấy không thoải mái, bèn nhờ Ngư Phù Nguy đính chính đôi lời. Đoạn cuối mà Ngư Phù Nguy vừa thốt ra chính là lời nàng nhờ hắn truyền tải.
Ngư Phù Nguy thở dài: “Thiên hạ này người hiểu lầm hắn đâu phải ít, cô có thể thuyết phục được mấy người?”
“Thuyết phục được người nào hay người đó.” Lý Doanh đáp.
Nghe lời này, Ngư Phù Nguy bất giác ngẩng lên nhìn nàng. Chuyến đi Lĩnh Nam lần này, chắc hẳn nàng và Thôi Tuần đã trải qua những chuyện khó quên, nên mới khiến nàng không chịu nổi khi nghe những lời ác ý từ Hà Thập Tam và đám bạn của nó. Ngư Phù Nguy chỉ biết cười khổ, ánh mắt dịch chuyển, nhìn về cỗ xe tứ mã xa hoa trên đường Chu Tước đang chầm chậm rời đi, hồi lâu sau, hắn mới thở dài một hơi.
–
Xe tù đi thẳng một mạch tới Sát Sự Thính.
Thôi Tuần gắng gượng thân thể bệnh tật, trực tiếp vào cung. Thánh nhân triệu tập bá quan để bàn bạc về vụ án của Thẩm Khuyết. Nhưng bất kể giao vụ này cho Sát Sự Thính hay Đại Lý Tự, đối phương đều không thỏa mãn. Sau khi thương nghị, quyết định cuối cùng là để ba cơ quan Sát Sự Thính, Đại Lý Tự và Ngự Sử Đài cùng thẩm tra. Còn Thẩm Khuyết bị giam tại nhà lao của Ngự Sử Đài, do Sát Sự Thính và Đại Lý Tự phối hợp trông giữa.
Vụ án của Thẩm Khuyết đã lan truyền khắp từng ngõ ngách Trường An, trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Dân chúng luôn thích xem những vở kịch về báo thù rửa hận. Một lang quân tuấn mỹ cao quý gi.ết ch.ết huynh trưởng của một tiểu nương tử xinh đẹp. Tiểu nương tử ấy cam chịu làm thiếp cho kẻ thù, âm thầm chịu đựng bên cạnh hắn mấy tháng trời, cuối cùng lấy được chứng cứ, vượt ngàn dặm quay về Trường An, gõ trống Đăng Văn để tố cáo trước mặt Thánh nhân. Câu chuyện này, chẳng cần thêm mắm dặm muối thì đã đủ ly kỳ và hấp dẫn.
Dư luận càng lúc càng sôi sục, ba cơ quan không dám lơ là, định hai ngày sau sẽ mở phiên xét xử Thẩm Khuyết.
–
Hai ngày sau, tại Ngự Sử Đài, ba cơ quan đồng thẩm.
Trên đại đường, Thẩm Khuyết đã tháo hết gông xiềng. Hắn đứng thẳng người, khí thế hiên ngang, bên chân là Dương Hành quỳ gối. Trên bàn đặt thanh trường kiếm mà hắn đã dùng để giết Thịnh Vân Đình vào đêm đó, cùng bộ khôi giáp vấy máu của hắn.
Dương Hành đã khai nhận toàn bộ. Gã thừa nhận sáu năm trước, Thẩm Khuyết dẫn họ g.iết ch.ết Thịnh Vân Đình, thậm chí còn ra lệnh cho gã chôn thanh trường kiếm và bộ khôi giáp. Hiện tại, cả nhân chứng lẫn vật chứng đều đủ, Thẩm Khuyết không thể chối cãi.
Thế nhưng Thẩm Khuyết chỉ giữ vẻ mặt ngạo mạn, thốt ra ba chữ: “Ta không nhận!”