Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thôi Tuần và Lý Doanh tạm thời chôn cất thi thể Tưởng Lương bên cạnh mộ phần của Vãn Hương, để tránh bị lũ chó hoang tha đi cắn xé. Khi việc mai táng hoàn tất, trời đã mờ sáng. Thôi Tuần dùng đoản đao gọt một mảnh gỗ, cắm trước mộ Tưởng Lương, đánh dấu để sau này tiện bề an táng. Hắn đứng dậy, gỡ dây cương buộc trên cây, còn Lý Doanh vẫn nhìn hai ngôi mộ đến ngơ ngẩn.

Thôi Tuần kéo ngựa đi, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường, giọng lạnh nhạt: “Cô có về không?”

Lý Doanh nghe vậy, nghiêng đầu nhìn sang. Thôi Tuần lại nói: “Nếu cô muốn đi tìm Ngư Phù Nguy, ta cũng không cản.”

Lý Doanh thoáng ngẩn người, xem ra hắn vẫn còn giận. Nàng khẽ thở dài, bước tới trước ngựa. Thôi Tuần không nói thêm lời nào, chỉ cúi người đỡ nàng lên ngựa, sau đó mình cũng xoay người lên yên. Hắn vung roi, con ngựa Khang Cư phi như tên bắn, đưa hai người hướng về Thôi phủ.

Về đến Thôi phủ, Thôi Tuần lập tức mang hình nhân vu cổ kia đi. Những ngày sau đó, hắn không hề trở về phủ, mà ở lại Sát Sự Thính, toàn tâm toàn ý tra án. Thế nhưng, trong khoảng thời gian này, tính tình hắn càng thêm âm trầm, sáng nắng chiều mưa, khiến cả Sát Sự Thính trở nên căng thẳng. Đám vũ hầu sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, chỉ e chọc giận hắn, rốt cuộc đều cố ý tránh xa. Nhưng nếu gặp phải việc cần bẩm báo, bọn họ vẫn phải cắn răng tới gặp.

Trong công đường Sát Sự Thính, qua khỏi nghi môn, xuyên qua đại sảnh thẩm vấn, sau bình phong là nhị đường, nơi Thiếu khanh Sát Sự Thính làm việc. Hắn ngồi nghiêm nghị trước án thư làm từ gỗ trắc xanh, trên bàn đặt một bộ thẻ tre cùng hình nhân vu cổ cắm đầy ngân châm. Lúc này, một vũ hầu hối hả bước vào, cúi đầu bẩm báo: “Thiếu khanh, mấy hôm trước mỗ bắt được vài thân tín của Thẩm Khuyết, tra khảo được một người tên Khâu Lục. Kẻ này không chịu được cực hình, cuối cùng cũng hé lộ vài manh mối.”

Vũ hầu dâng bản cung trạng. Thôi Tuần cầm lên xem, chậm rãi hỏi: “Hắn nói trong mật thất của Thẩm Khuyết có cất giấu mấy món đồ kỳ quái?”

Vũ hầu gật đầu: “Khâu Lục khai rằng, hắn từng nhận lệnh Thẩm Khuyết mang cơm đến mật thất. Lúc ấy, hắn nghe rõ tiếng mèo kêu vọng ra. Nhà hắn cũng nuôi mèo, nhưng tiếng mèo trong mật thất khiến hắn sởn gai ốc. Vì quá sợ hãi, hắn lập tức bỏ chạy.”

Thôi Tuần tiếp tục xem cung trạng, vũ hầu lại nói thêm: “Khâu Lục còn khai, Trong phủ Thẩm Khuyết có một lão đạo sĩ tên là Huyền Thành, rất được Thẩm Khuyết tín nhiệm. Huyền Thành thường xuyên bắt chuột cống mang vào mật thất, hành tung vô cùng khả nghi. Khâu Lục đoán rằng những con chuột này là để nuôi miêu quỷ.”

Thôi Tuần trầm tư, không nói gì. Vũ hầu lại thưa: “Thiếu khanh, mỗ cho rằng cung trạng này đã đủ để bẩm lên Thái hậu và Thánh nhân, định tội Thẩm Khuyết.”

Nghe vậy, Thôi Tuần lắc đầu: “Chưa đủ.”

Vũ hầu ngẩn ngơ khó hiểu. Thôi Tuần lạnh giọng: “Đánh rắn phải đánh dập đầu. Nếu không, nó sẽ cắn ngược lại. Khâu Lục, ngươi dẫn theo vũ hầu khác, dù phải lật tung cả Trường An cũng phải bắt được Huyền Thành về đây cho ta.”

Lục Cửu mặt mày khổ sở, nhưng chỉ biết than khổ trong lòng. Những ngày qua, Thôi Tuần toàn lực truy xét vụ án miêu quỷ, khiến đám vũ hầu đã mệt mỏi đến kiệt sức. Giờ lại nhận lệnh đi bắt Huyền Thành, e rằng họ lại phải tiếp tục chịu cảnh mất ăn mất ngủ. Nhưng Khâu Lục không dám phản bác, chỉ biết gượng cười, khom người lĩnh mệnh.

Mấy thân tín của hắn đều đã bị Sát Sự Thính bắt giữ và thẩm tra. Ít ai chịu nổi chín chín tám mươi mốt loại hình cụ ở Sát Sự Thính. Thẩm Khuyết biết rõ, bằng các chứng cứ hiện tại, không sớm thì muộn, Thôi Tuần sẽ lôi được những thứ hắn giấu trong mật thất ra ánh sáng. Đến khi đó, hắn sống hay chết đều không thể đoán trước được.

Sinh mệnh của hắn như sợi chỉ mành treo chuông, mỗi ngày đều chìm trong men rượu. Hắn tự nhủ, chuyện đã đi đến nước này thì không khác gì đã thò đầu nằm dưới mũi dao. Nhưng bảo hắn hạ mình, cầu xin Thôi Tuần tha mạng, thì hắn thà chết cũng không làm.

Thẩm Khuyết ngày ngày chìm trong men say, khiến đám gia phó hầu hạ hắn khổ không kể xiết. Kẻ thì bị roi da đánh đập, kẻ thì bị hắn quát tháo không ngừng. Hôm ấy, hắn đập vỡ một bình rượu lưu ly, đôi mắt lờ đờ cố trợn trừng, nhìn đám gia nhân đang dọn dẹp mảnh vỡ, cất giọng lè nhè: “Có phải các ngươi đều mong Thôi Tuần sớm tóm được Huyền Thành, để ta chết sớm đúng không?”

Đám gia nô vội quỳ xuống, dập đầu như giã gạo: “Tiểu nhân không dám.”

Hắn cười khẩy, đôi mắt đỏ ngầu đầy vẻ khinh bỉ: “Không dám? Hừ, ta biết các ngươi đều nghĩ ta đáng chết. Nhưng ta nói cho các ngươi hay, dẫu Thôi Tuần có bắt được Huyền Thành, ta cũng không chết.” Hắn nhấp một ngụm Thiêu Xuân, dù say bí tỉ nhưng vẫn cất giọng đường hoàng: “Bà ta nợ mẫu thân ta, nên sẽ không giết ta đâu.”

Đám gia phó đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ: “Bà ta” trong miệng hắn, hẳn là chỉ Thái hậu. Nếu là chuyện khác, có lẽ Thái hậu sẽ bảo vệ hắn, nhưng lần này… hắn lại muốn mưu hại Thái hậu, sao người có thể bỏ qua được?

Nếu Thái hậu thật sự khoan dung, thì a tỷ và a nương của tướng quân, lẽ nào lại bỏ mạng oan khuất?

Trong lòng họ dù không tin nửa chữ, nhưng ngoài mặt lại không dám lộ vẻ gì, chỉ đành quỳ rạp dưới đất, đầu cúi thấp, chờ mong Thẩm Khuyết buông tha.

Thẩm Khuyết liên tiếp rót rượu Thiêu Xuân uống cạn. Đôi mắt hắn đã lờ mờ hơi say, bỗng dưng đập mạnh bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đều tại Bùi Quan Nhạc hại ta! Nếu không phải vì ông ta cứ do dự chần chừ, thì ba năm trước Thôi Tuần đã chết rồi, làm gì có ngày hôm nay, dám tác oai tác quái trước mặt ta!”

Càng nghĩ, lửa giận trong lòng Thẩm Khuyết càng cháy bừng lên, chỉ hận không thể xé xác Thôi Tuần ra thành từng mảnh. Nhưng giờ đây, kẻ nắm dao thớt lại là Thôi Tuần, còn hắn chỉ là cá thịt trên thớt. Hắn không thể xé xác Thôi Tuần, nhưng Thôi Tuần lại có thể nghiền nát hắn không chút nương tay.

Thẩm Khuyết cầm chén rượu kim bôi ném mạnh vào tường. Chén rượu lăn long lóc trên nền, rượu thơm chảy tràn khắp đất. Trong khoảnh khắc, hắn chợt nhớ tỳ bà cơ từng bị hắn ép uống rượu thiêu xuân hôm ấy.

Nàng ta tên gì nhỉ? À, Thịnh A Man. Chính là muội muội của Thịnh Vân Đình trong Thiên Uy quân.

Thẩm Khuyết đột nhiên cười lạnh đầy ác ý. Thôi Tuần là Thiếu khanh Sát Sự Thính mang hàm tứ phẩm, hắn không thể động tới. Nhưng Thịnh A Man chẳng qua chỉ là một ca cơ tiện tịch. Theo luật Đại Chu, tiện tịch không khác nào súc sinh, hắn muốn xử lý nàng thế nào chẳng được, cũng chẳng có ai truy cứu.

Nếu Thôi Tuần quyết ép hắn đến đường cùng, thì trước khi chết, hắn cũng muốn hắn ta phải ôm nhục.

Thôi Tuần mấy ngày liền không về phủ, Lý Doanh cũng thấy thật vô vị. Thực ra, nàng vẫn chẳng hiểu được Thôi Tuần rốt cuộc đang giận gì. Nếu là chuyện nàng tự ý rời phủ, thì bảy tám ngày đã trôi qua, cơn giận ấy cũng nên nguôi rồi chứ. Nhưng chẳng có dấu hiệu nào cho thấy hắn đã bớt giận, nên nàng chỉ biết ngán ngẩm lắc đầu.

Dưới tán hải đường, chim yến non nàng cứu trước đó nay đã biết bay, lúc này đang nhảy nhót dưới đất, mải mê kiếm ăn. Lý Doanh ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn chúng. Hai tay nàng đan vào nhau đặt trên đầu gối. Vốn dĩ, nàng yêu thích nhất khung cảnh tiết xuân tràn đầy sức sống như thế này, nhưng ngắm nhìn hồi lâu, trong đôi mắt trong trẻo tựa nước hồ lại tràn ngập nét bối rối. Nàng nhẹ giọng, thì thầm với chim yến: “Ngươi nói xem, rốt cuộc Thôi Tuần đang nghĩ gì chứ? Sao hắn vẫn còn giận ta được nhỉ?”

Chim yến đương nhiên không thể trả lời. Lý Doanh thở dài: “Thôi vậy, ngươi đâu thể biết được.”

Không rõ câu này nàng nói với chim yến, hay đang tự nhủ với chính mình.

Khi nàng định đứng dậy, bỗng một viên đá rơi xuống ngay trước mặt.

Ngẩng đầu lên, nàng thấy Ngư Phù Nguy đang nằm bò trên đầu tường, hướng ánh mắt ra hiệu về phía nàng.

Ngư Phù Nguy ra hiệu bảo nàng ra ngoài. Nhưng tại sao hắn không vào trong? Lý Doanh có chút thắc mắc, song vẫn xoay người đi qua cổng, bước ra ngoài phủ Thôi gia.

Bên ngoài Thôi phủ, cảnh tượng vắng lặng tiêu điều. Thấy nàng đi ra, Ngư Phù Nguy liền từ trên tường nhảy xuống, cười nói: “Thôi Tuần dặn lão bộc câm không được để mỗ đi vào, mỗ đành phải dùng hạ sách này.”

Lý Doanh đáp: “Thôi Tuần không cho ngài vào? Có phải vì chuyện ngài xé bùa, dẫn ta ra khỏi phủ không?”

“Có lẽ vậy, nhưng hắn không giết mỗ, đã là kỳ tích rồi.”

Lý Doanh thở dài: “Chuyện này dẫu là chúng ta tự tiện hành động, nhưng kết quả cuối cùng lại tốt, ta không bị thương tổn, miêu quỷ cũng đã bị trừng trị. Dù hắn có giận, cũng không nên giận lâu như vậy.”

Ngư Phù Nguy nhún vai: “Ai mà biết được.” Hắn ngừng lại, rồi nói: “Những lời khó nghe, công chúa không cho mỗ nói, mỗ sẽ không nói nữa.”

Lý Doanh bĩu môi, không muốn tranh luận thêm, bèn hỏi: “Ngư tiên sinh, hôm nay ngài tìm ta, là vì chuyện gì thế?”

Ngư Phù Nguy mỉm cười: “Kỳ thực, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn gặp công chúa thôi.”

Lời nói thẳng thắn của hắn khiến Lý Doanh hơi ngẩn ra. Thấy biểu cảm của nàng, Ngư Phù Nguy liền nói thêm: “Chẳng phải công chúa từng nói, ta và cô là bạn sao? Bạn bè gặp nhau, trò chuyện đôi câu, lẽ nào không phải chuyện bình thường?”

Nghe hắn giải thích, Lý Doanh mới thở phào, gật đầu nói: “Ừm, rất bình thường.”

Hai người ngồi trên bậc thềm đá ngoài Thôi phủ, trò chuyện vu vơ. Ngư Phù Nguy ngỏ ý dẫn nàng đi dạo khắp các phố phường ở Trường An, nhưng nàng hơi lưỡng lự, rồi lắc đầu: “Ta muốn ngồi đây, không muốn đi đâu cả.”

Ngư Phù Nguy hỏi: “Tại sao?”

Đó là tâm sự riêng của nàng, nàng không muốn chia sẻ, chỉ ậm ừ cho qua. Thấy vậy, Ngư Phù Nguy cười khổ: “Không lẽ cô ngồi đây, là để chờ Thôi Tuần trở về?”

Lý Doanh kinh ngạc liếc nhìn hắn, rồi cúi đầu, không nói gì. Nhìn thái độ ấy, Ngư Phù Nguy hiểu mình đã đoán đúng. Hắn hậm hực nói: “Mỗ thật không hiểu nổi…”

Nhưng nói thêm nữa lại sợ nhắc đến những điều không hay về Thôi Tuần, Ngư Phù Nguy nhớ tới lời mình hứa với Lý Doanh sẽ không nói xấu Thôi Tuần trước mặt nàng, bèn vội ngậm miệng lại, thở dài một hơi: “Nếu công chúa muốn ngồi đây, vậy mỗ sẽ ngồi cùng công chúa.”

Lý Doanh mỉm cười: “Đúng rồi, Ngư tiên sinh, ta có thể nhờ ngài một chuyện không?”

“Công chúa cứ nói.”

“Thôi Tuần đi truy xét vụ án miêu quỷ, đã mấy chục ngày không về phủ, cũng không rõ tiến triển thế nào rồi. Bên ngài tin tức linh thông, có thể giúp ta dò hỏi không?”

Nghe xong, Ngư Phù Nguy tiếp tục cười khổ: “Công chúa bảo mỗ làm sao từ chối được đây?”

“Ngư tiên sinh…”

“Công chúa yên tâm, mỗ sẽ làm.” Hắn ngồi bên nàng, nói thêm: “Cũng như công chúa đối tốt với Thôi Tuần, mỗ cũng muốn đối tốt với công chúa, bởi vì cô là người tốt bụng nhất mà mỗ từng gặp. Mỗ nguyện ý giúp cô.”

Lời khen ấy khiến Lý Doanh ngượng ngùng, nàng cúi đầu, khẽ nói: “Vậy đa tạ Ngư tiên sinh.”

Nàng cúi đầu nên không thấy được ánh mắt đầy tình ý và ngưỡng mộ của Ngư Phù Nguy khi lặng lẽ nhìn nàng. Một lát sau, hắn mới quay đi, mỉm cười nói:  “Hà tất phải khách sáo?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK