Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên ngoài Phật tháp, trụ trì cùng các tăng nhân vẫn đang sốt ruột chờ đợi, nhưng người đến không phải là Kinh Triệu Doãn, mà là Thôi Tuần vừa lấy được xá lợi Phật đỉnh, khập khiễng bước ra từ cửa gỗ sơn son đang mở rộng.

Tóc hắn rối bời, mấy lọn tóc đen rối loạn bết trên khuôn mặt, hắn tựa như vừa bò ra từ vũng huyết, toàn thân đẫm máu, thê thảm không nỡ nhìn. Bộ y phục đỏ sậm đã chẳng còn nhận ra màu sắc ban đầu, vầng trán như ngọc có thêm một vết thương lớn bằng miệng bát, máu tươi không ngừng rỉ ra, trượt qua mi tâm, trượt xuống sống mũi. Đầu gối hắn cũng bê bết máu, mỗi bước đi đều cực kỳ khó nhọc, nếu không có trường kiếm làm trụ, e rằng hắn đã sớm gục ngã.

Tất cả mọi người đều không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh. Thôi Tuần lúc này, chẳng khác nào La Sát bước ra từ Địa ngục, đáng sợ đến mức khiến họ không tự chủ nổi, phải lùi về sau mấy bước.

Nhưng hắn đã chẳng còn sức để bận tâm đến những người đó, chỉ chống kiếm, từng bước xiêu vẹo rời khỏi chùa Pháp Môn.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trụ trì muốn mở miệng hỏi nhưng lại không dám, chỉ có thể lặng lẽ theo sau hắn. Mãi đến khi Thôi Tuần chống đỡ được thân mình ra khỏi chùa Pháp Môn, leo lên lưng bạch mã cột sẵn ngoài cổng, trụ trì không nhịn được nữa, vội níu lại dây cương: “Thôi Thiếu khanh, xá lợi Phật đỉnh là chí bảo của Đại Chu, ngươi không thể mang đi!”

Thôi Tuần chỉ lạnh nhạt liếc nhìn lão ta, rồi giơ roi ngựa lên, dồn hết sức lực quất thẳng vào mặt trụ trì.

Trụ trì kêu thảm một tiếng, ngã nhào xuống đất.

Thôi Tuần chẳng hề để tâm, giương roi thúc ngựa, phi nhanh về Trường An.

Chúng tăng lúc này mới bừng tỉnh, luống cuống nâng trụ trì dậy. Lão run rẩy cả người, trong màn đêm, một vết roi dài đỏ thẫm chạy ngang nửa gương mặt.

Trụ trì lẩm bẩm: “Ngông cuồng… Ngông cuồng đến thế này! Thật không còn vương pháp nữa rồi! Không còn vương pháp nữa rồi!”

Bên trong Thôi phủ, tâm mạch của Lý Doanh ngày càng yếu ớt. Ngư Phù Nguy bắt mạch cho nàng, sắc mặt đại biến, nếu tình trạng này tiếp diễn, đừng nói là ba ngày, e rằng ngay trong đêm nay nàng sẽ hồn bay phách lạc.

Nàng đã giết hơn mười người, lần này bị phản phệ bởi Phật pháp, xem ra nghiêm trọng hơn rất nhiều so với lần nàng hiện thân bức ép Vương Nhiên Tê trước đó.

Ngư Phù Nguy nóng lòng đến mức đi đi lại lại, không biết Thôi Tuần có lấy được xá lợi Phật đỉnh hay không. Nếu còn không có được, Lý Doanh thật sự sẽ không qua khỏi.

Đúng lúc hắn không thể chờ thêm nữa, định tự mình đến Pháp Môn Tự cầu xá lợi, cửa bỗng nhiên “rầm” một tiếng bật mở.

Thôi Tuần, toàn thân đẫm máu, loạng choạng đẩy cửa bước vào. Ngư Phù Nguy quay đầu lại, sững sờ: “Thôi Thiếu khanh? Ngươi làm sao thế này?”

Thôi Tuần gạt tay Ngư Phù Nguy, người đang định đỡ hắn, tập tễnh bước tới trước chiếc sạp thấp bằng gỗ hoa nam. Hắn cẩn thận lấy xá lợi Phật đỉnh từ trong ngực, đặt vào tay Lý Doanh.

Xá lợi Phật đỉnh là vốn là di cốt trên đỉnh đầu của Phật Đà, tượng trưng cho trí tuệ và lòng từ bi của ngài. Viên xá lợi tròn trịa như ngọc, trong suốt lấp lánh. Vừa chạm vào tay Lý Doanh, nó liền tỏa ra ánh sáng nhu hòa, ấm áp, bao phủ toàn thân nàng.

Ngư Phù Nguy lập tức nhào tới, bắt mạch cho Lý Doanh. Chỉ thấy tâm mạch nàng tuy vẫn yếu, nhưng đã không còn dấu hiệu đứt đoạn như trước, trái lại đang dần hồi phục những nhịp đập.

Ngư Phù Nguy mừng rỡ kêu lên: “Xá lợi Phật đỉnh có tác dụng! Công chúa được cứu rồi!”

Thôi Tuần vô lực quỳ ngã xuống đất, nhìn Lý Doanh trên giường, khóe môi cuối cùng cũng hé ra một nụ cười nhẹ nhõm. Lệ nóng từ trong mắt hắn chảy xuống, hòa vào vệt máu trên mặt, như thể nước mắt và máu đan xen. Hắn vừa khóc vừa cười: “Minh Nguyệt Châu… Minh Nguyệt Châu…”

Ngư Phù Nguy phấn khởi nói: “Tuy công chúa trọng thương nhưng với xá lợi Phật đỉnh này, chắc chắn nàng sẽ tỉnh lại!”

Thôi Tuần dần trầm tĩnh hơn, ánh mắt lưu luyến muốn chạm vào gương mặt Lý Doanh. Nhưng khi nhìn xuống bàn tay dính đầy máu của mình, hắn khựng lại, cầm lấy một tấm lụa bên cạnh, cẩn thận lau sạch, rồi mới đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt nàng.

Cơ thể nàng lạnh như băng, bàn tay hắn khẽ miết lên từng đường nét, ánh mắt tràn đầy quyến luyến. Một lúc lâu sau, hắn mới thu tay, quay sang nhìn Ngư Phù Nguy, người vẫn còn đang vui mừng. Hắn hơi cụp mắt, bỗng gắng sức chống người dậy, trịnh trọng quỳ xuống trước mặt Ngư Phù Nguy.

Ngư Phù Nguy giật mình hoảng hốt: “Thôi Thiếu khanh, ngươi làm gì đấy?”

Hắn vội vàng cúi người đỡ Thôi Tuần, nhưng Thôi Tuần không đứng dậy. Ngư Phù Nguy bất đắc dĩ, đành quỳ đối diện hắn, nói: “Ngươi là quan viên tứ phẩm, lại quỳ trước một dân thường như ta, ta không nhận nổi.”

Thôi Tuần lắc đầu: “Ta quỳ trước mặt tiên sinh là để cầu tiên sinh đồng ý với ta một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Thôi Tuần nhắm mắt, che giấu nỗi đau vô tận trong đáy mắt. Khi mở mắt ra, hắn chậm rãi nói từng chữ một: “Cầu xin tiên sinh, đưa Minh Nguyệt Châu đến Vong Tử Thành.”

Ngư Phù Nguy sững sờ: “Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói, xin tiên sinh hãy đưa Minh Nguyệt Châu đến Vong Tử Thành.”

Một thoáng im lặng bao trùm, Ngư Phù Nguy tức giận đến nhảy dựng lên, bất chấp thân phận quan dân, túm chặt lấy vạt áo Thôi Tuần mà quát: “Ngươi bị điên hay bị ngu rồi? Ngươi muốn đưa công chúa đến Vong Tử Thành? Ngươi có biết một khi nàng vào đó thì không thể ra ngoài nữa không?”

“Không thể ra ngoài trong mười năm, nhưng hai mươi năm sau, nhất định nàng sẽ ra được. Đợi đến khi những kẻ muốn giết nàng đều chết sạch, nàng tự khắc có thể ra ngoài.”

Ngư Phù Nguy giận dữ gầm lên: “Ta không quan tâm mười năm hay hai mươi năm, nhưng Vong Tử Thành là nơi nào chứ? Dù chỉ một ngày, ta cũng không nỡ để nàng ở đó! Ngươi nói yêu ngươi công chúa, đây chính là cách ngươi yêu nàng sao? Công chúa có mắt như mù nên mới động lòng với một kẻ khốn nạn như ngươi!”

Hắn phẫn nộ đến mức chỉ muốn tung một quyền nhắm thẳng vào mặt Thôi Tuần, nhưng nhìn bộ dạng y lúc này, toàn thân đẫm máu, chỉ e một đấm của hắn có thể đoạt đi nửa mạng của y. Nếu Lý Doanh tỉnh lại, nhất định sẽ trách mắng hắn. Ngư Phù Nguy kiềm chế cơn giận bằng chút lý trí còn sót lại, nghiến răng nói: “Nghe cho rõ đây, chỉ cần ta còn sống một ngày, ta tuyệt đối không để ngươi đưa công chúa vào Vong Tử Thành!”

“Nhất định phải đến Vong Tử Thành!”

Thôi Tuần đột nhiên nâng giọng, quát lớn.

Ngư Phù Nguy sững người.

Thôi Tuần nhếch môi cười khổ: “Ta đã cướp xá lợi Phật đỉnh từ chùa Pháp Môn, quan binh truy bắt ta có lẽ đã lên đường rồi cũng nên. Chẳng bao lâu nữa ta sẽ vào ngục, không thể bảo vệ Minh Nguyệt Châu được nữa. Vì vậy, tiên sinh hãy đưa nàng đi, mang theo cả xá lợi Phật đỉnh, rời khỏi đây ngay lập tức!”

Ngư Phù Nguy trừng lớn mắt, giọng lắp bắp: “Ngươi nói cái gì? Xá lợi Phật đỉnh được ngươi cướp về từ chùa Pháp Môn? Ngươi không muốn sống nữa sao? Ngươi dám cướp xá lợi Phật đỉnh?”

“Minh Nguyệt Châu không thể đợi lâu hơn nữa.” Thôi Tuần nhìn Lý Doanh đang hôn mê bất tỉnh trên sạp gỗ hoa nam. Hắn thì thào: “Đây là cách nhanh nhất.”

“Ngươi… Ngươi…” Ngư Phù Nguy hoàn toàn cứng họng, buông tay khỏi vạt áo Thôi Tuần, trong lòng hỗn loạn. Một lát sau, hắn chợt nói: “Vẫn còn kịp! Ta sẽ đưa các ngươi rời khỏi Trường An, cùng lắm thì đến Tây Vực, thiên hạ rộng lớn thế này, tất sẽ có chốn dung thân.”

Thôi Tuần lắc đầu: “Ta không rời khỏi Trường An, cũng sẽ không đi Tây Vực.”

Ngư Phù Nguy kinh ngạc: “Ngươi không rời khỏi Trường An, cũng không đi Tây Vực, chẳng lẽ định ở lại đây chờ chết sao?”

Thôi Tuần vẫn cố chấp nói: “Ta sẽ không rời Trường An.”

Ngư Phù Nguy gần như muốn nhảy dựng lên: “Vì sao ngươi không chịu rời khỏi Trường An? Chẳng lẽ ngươi vẫn còn tiếc nuối chức quan này?”

Thôi Tuần bình thản đáp: “Ta chưa từng để tâm đến chức quan này, nhưng còn một chuyện ta chưa làm xong, ta không thể rời khỏi Trường An.”

“Chuyện gì?” Ngư Phù Nguy cười lạnh: “Ngươi nói xem, rốt cuộc là chuyện gì?”

“Sự thật về cuộc thảm án Thiên Uy quân.” Thôi Tuần gằn từng chữ: “Nếu ta không đưa hung thủ ra trước công lý, ta sẽ không rời khỏi Trường An!”

“Hung thủ?” Ngư Phù Nguy sững sờ: “Không phải là đám Lư Dụ Dân sao? Chẳng phải chúng đều phải bị trừng trị cả rồi sao? Còn hung thủ nào nữa?”

Thôi Tuần lắc đầu: “Vẫn còn một kẻ.”

Hắn mím chặt môi, lưu luyến nắm lấy bàn tay lạnh băng của Lý Doanh trên giường, ngón tay đan vào nhau, tựa như lần đầu gặp gỡ: “Ta đã trộm xá lợi Phật đỉnh, tất nhiên sẽ bị tống vào ngục, nhưng nếu có thể may mắn giữ được mạng, ta nhất định phải bắt kẻ thủ ác đền tội. Nhưng kẻ đó… không phải người ta có thể đối phó… cũng không phải người Minh Nguyệt Châu có thể đối phó…”

Hắn nhẹ nhàng siết lấy tay nàng, từng giọt lệ từ hốc mắt hắn rơi xuống, thấm vào mu bàn tay nàng. Trong cơn mê man, hàng mi dài của Lý Doanh bỗng run lên, tựa như cảm nhận được điều gì. Giọng hắn trầm thấp: “Nếu Minh Nguyệt Châu ở lại đây, nàng ấy sẽ đau lòng, sẽ khó xử… Nhưng dù có đau lòng, có khó xử, nhất định nàng vẫn sẽ bất chấp tính mạng để giúp ta. Ta không biết khi ấy sẽ xảy ra chuyện gì, lại càng không dám nghĩ đến. Ngư tiên sinh, ta cầu xin người, hãy đưa nàng đi đi. Chỉ khi đến Vong Tử Thành, nàng mới không thể quay về tìm ta nữa…”

Ngư Phù Nguy đờ đẫn. Hắn không biết kẻ thủ ác trong miệng Thôi Tuần là ai, nhưng trực giác mách bảo, kẻ đó nhất định là người có quyền thế ngập trời, lại có mối quan hệ sâu xa với Lý Doanh. Mà ở Đại Chu này, ai là người vừa có quyền thế vượt xa cả Lư Dụ Dân lẫn Bùi Quan Nhạc, lại vừa có mối quan hệ sâu xa với Lý Doanh?

Nghĩ đến đây, lòng hắn lạnh toát, không dám đào sâu thêm nữa.

Hắn lầm bầm: “Nếu đã biết không thể đối phó được, vì sao còn cố chấp chống lại người đó?”

Thôi Tuần nghe vậy, chỉ nhếch môi cười nhạt, giọng điệu tự giễu: “Ta biết vụ án Thiên Uy quân đến đây đã là kết cục viên mãn nhất rồi. Kẻ cầm đầu đã bị trừng phạt, các tướng sĩ được minh oan, gia quyến cũng được an bài ổn thỏa. Nếu ta cứ truy đuổi mãi, chẳng khác nào gây rối không đúng lúc, khiến người đời chán ghét không thôi. Nhưng mỗi khi nhắm mắt, ta lại thấy cảnh Tào Ngũ và những người khác ngã xuống trong vũng máu. Ta không thể vượt qua được nỗi day dứt này… Trừ khi ta chết, bằng không, ta nhất định sẽ chống lại đến cùng.”

Dẫu con đường phía trước gập ghềnh trắc trở, nhưng lòng này vững như bàn thạch, dù chín lần chết vẫn không hối hận.

Ngư Phù Nguy dùng thần sắc nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào một kẻ mang đầy tai tiếng, Thiếu khanh Sát Sự Thính, Thôi Tuần. Trong lòng hắn, đây là lần đầu tiên dâng lên một tia kính trọng đối với người này. 

Hắn trầm mặc giây lát, không tiếp tục khuyên can mà chỉ nói: “Nhưng ngươi không có tư cách quyết định thay công chúa. Ngươi dựa vào đâu để đưa công chúa đến Vong Tử Thành, trong khi chưa nhận được sự đồng ý của nàng?”

Thôi Tuần chỉ lặng lẽ nắm lấy tay Lý Doanh, nhìn nàng, bật cười thê lương: “Ai bảo Thôi Tuần ta là một kẻ đê tiện, tội ác chồng chất kia chứ?”

Kẻ đê tiện, chỉ có thể làm những chuyện đê tiện.

Nàng không nên yêu một kẻ như hắn.

Hắn nói: “Ngư Phù Nguy, người của Kinh Triệu Doãn sắp đến rồi, rốt cuộc ngươi có đưa nàng đi không? Nếu không, ta sẽ tìm Quỷ thương khác đưa đi.”

Ngư Phù Nguy nghiến răng. Con đường phía trước của Thôi Tuần là con đường chết chắc, nếu Lý Doanh ở lại, nàng sẽ cùng hắn bước lên con đường đó. So với việc để nàng hóa thành lệ quỷ, suýt nữa hồn phi phách tán, chi bằng đưa nàng đến Vong Tử thành, chí ít còn giữ được tính mạng.

Ngư Phù Nguy gật đầu: “Được, ta đưa nàng đi!”

Thôi Tuần như trút được gánh nặng, quỳ xuống dập đầu trước Ngư Phù Nguy: “Đa tạ.”

Nhưng đúng lúc này, từ khóe mắt của Lý Doanh đang hôn mê bất tỉnh bỗng chảy xuống một giọt lệ. Trái tim Thôi Tuần quặn thắt, đau đớn tột cùng. Hắn siết chặt bàn tay nàng, đặt xá lợi Phật đỉnh vào lòng bàn tay nhỏ bé, để ánh sáng trắng dịu nhẹ như dòng suối thấm vào thân thể nàng. Khi hắn định rút tay về, nàng như có chút ý thức, bất giác nắm chặt lấy đầu ngón tay hắn, từng giọt lệ lặng lẽ tuôn rơi, càng lúc càng nhiều.

Thôi Tuần lòng đau như cắt, hắn nhẫn tâm bẻ từng ngón tay nàng ra, rút tay về, cất giọng trầm khàn: “Đưa nàng đi đi.”

Ngư Phù Nguy mím môi, ánh mắt ảm đạm, bế Lý Doanh đang nằm trên sạp gỗ, không quay đầu lại, lao thẳng ra ngoài.

Trên chiếc sạp thấp bằng gỗ hoa nam, hơi ấm vẫn còn vương lại. Ngọn nến trong phòng lay động, ánh sáng chập chờn.

Chỉ còn lại một mình Thôi Tuần.

Hắn khoanh chân ngồi dưới đất, tà áo vấy đầy máu, mệt mỏi nhắm mắt lại, bình thản chờ đợi khoảnh khắc Kinh Triệu Doãn phá cửa xông vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK