A Sử Na Ngột Đoá nhấc lên một túi da dê dưới đất, bên trong đầy máu chó mực. Nàng ta mở nắp túi, một mùi tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi. A Sử Na Ngột Đoá cau mày, đưa tay che mũi tỏ vẻ ghê tởm. Nàng ta lắc nhẹ túi da, cất giọng nói với Lý Doanh: “Ngươi biết trong này là gì không? Máu chó mực tươi vừa lấy, người sống uống vào có thể thấy quỷ trong vòng mười hai canh giờ. Ta ngày nào cũng uống, uống đến mức muốn nôn ra, nhưng ta vẫn phải uống, chỉ để nhìn thấy ngươi. Hừ, trước khi thấy ma quỷ, ta nghĩ chúng thật đáng sợ. Nhưng khi đã nhìn thấy, lại chẳng còn sợ nữa. Đến lúc bắt được chúng, ta mới thấy chúng chẳng là gì cả!”
A Sử Na Ngột Đoá tiến lại gần Lý Doanh, từ từ nghiêng túi da, máu chó mực chảy xuống. Lý Doanh theo bản năng giơ tay lên chắn, nhưng máu chó dính lên cánh tay nàng, khói trắng lập tức bốc lên. Nàng cảm giác cánh tay mình như bị lửa thiêu, từng làn khói mỏng tản ra, vạn mũi kim nung đỏ như cùng lúc đâm sâu vào da thịt. Lý Doanh đau đến kịch liệt, nhưng nàng không muốn bật ra tiếng kêu, không muốn để Thôi Tuần lo lắng, cũng không muốn để A Sử Na Ngột Đoá thoả nguyện.
Đôi môi nàng bị cắn đến nát bấy, máu tươi chảy xuống theo khóe miệng. A Sử Na Ngột Đoá cười nhạt thành tiếng. Trong lồng sắt Thôi Tuần đã siết chặt mười ngón tay, hắn nghiến răng, ánh mắt trừng trừng nhìn A Sử Na Ngột Đoá: “Ngươi hận ta thì cứ nhằm vào ta, đừng làm tổn thương nàng ấy!”
A Sử Na Ngột Đoá khựng lại, quay phắt sang, dùng ánh mắt không tin nổi nhìn Thôi Tuần: “Đến tận lúc này? Ngươi vẫn nghĩ rằng ta hận ngươi? Ta vượt ngàn dặm từ Đột Quyết đến Đại Chu, ta gả cho một nam nhân mà ta không yêu, ngươi nghĩ rằng ta làm vậy là vì hận ngươi sao?”
“Chẳng lẽ không phải?” Thôi Tuần cười nhạo: “Ta đã hủy dung mạo của ngươi, thiêu chết phụ thân ngươi, biến ngươi từ đệ nhất mỹ nhân Tây Vực thành một ả đàn bà xấu xí, từ một công chúa Đột Quyết hô phong hoán vũ thành một phi tần hòa thân chịu cảnh nhẫn nhục. Chẳng lẽ không nên hận ta sao? Đừng nói với ta rằng ngươi yêu ta?”
A Sử Na Ngột Đoá giận đến đỏ ngầu hai mắt, lời Thôi Tuần nói rằng nàng ta yêu hắn chẳng khác nào một sự sỉ nhục. Phụ hãn của nàng ta từng đối với nàng ta tốt đến nhường nào, yêu thương biết bao, chỉ cần nàng muốn gì, Phụ hãn đều dâng đến tận tay. Sau khi Phụ hãn chết đi, mỗi ngày nàng ta đều nghĩ cách gi.ết ch.ết hắn. Làm sao nàng ta có thể yêu hắn?
Nhưng nếu không yêu hắn, tại sao nàng ta không muốn giết hắn? Nàng ta đã từng thề rằng sau khi thuần phục hắn, nàng ta sẽ giết hắn. Nhưng nàng ta biết rõ, nàng không thể thuần phục hắn. Hai năm ở Đột Quyết, nàng ta đã không làm được, huống hồ là ở Đại Chu? Nếu nàng ta mãi không thuần phục được hắn, chẳng lẽ nàng ta cũng sẽ mãi không giết hắn, mãi không báo thù cho Phụ hãn hay sao?
Sự việc đến nước này, ngay cả chính nàng ta cũng không rõ, rốt cuộc là hận, hay là yêu.
A Sử Na Ngột Đoá nắm chặt túi da dê trong tay. Không. Nàng ta hận hắn, nàng ta không hề yêu hắn. Nàng ta sẽ thuần phục hắn! Sẽ gi.ết ch.ết hắn!
Nàng ta cười lạnh một tiếng: “Nực cười, sao ta lại yêu ngươi được? Trong mắt ta, ngươi chẳng khác gì một con súc sinh ngang bướng, khó lòng thuần phục. Ngươi là Liên Hoa Nô của ta, là nô lệ của ta, sao ta có thể yêu một nô lệ?”
Chiếc túi da lại nghiêng về phía đỉnh đầu của Lý Doanh. A Sử Na Ngột Đoá liếc nhìn Thôi Tuần trong chiếc lồng sắt, chậm rãi nói: “Liên Hoa Nô, ta cho ngươi một cơ hội. Ngươi quỳ xuống, dập đầu nhận lỗi với ta, nói rằng ngươi đồng ý làm nô lệ của ta, ta sẽ thả nàng ta. Bằng không, một khi máu chó mực đổ xuống, con quỷ này sẽ thế nào, đến ta cũng không dám chắc.”
Tròng mắt Lý Doanh ánh lên lệ quang, nàng nhìn Thôi Tuần, lắc đầu không thốt lên lời.
Ngay từ đầu, nàng đã biết A Sử Na Ngột Đoá không giết nàng, tất nhiên là vì muốn dùng nàng để uy hiếp Thôi Tuần.
Nhưng nàng không muốn Thôi Tuần vì nàng mà gập lưng khuất phục, quỳ gối van xin, làm mất đi lòng kiêu hãnh của hắn. Nếu vì nàng mà Thôi Tuần nhẫn nhục, làm nô lệ cho A Sử Na Ngột Đoá, vậy nàng thà chết còn hơn.
Lệ tràn ngập trong đôi mắt nàng, nàng nhìn Thôi Tuần, hắn cũng nhìn nàng. Trong bóng tối mịt mù của ngục thất, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống từ khóe mắt Lý Doanh, lướt qua gò má trắng ngần như ngọc, để lại một dấu lệ nhạt nhòa. Ánh mắt Thôi Tuần cũng phủ một tầng sương mờ, hắn cắn chặt răng, đột nhiên dời mắt đi, không nhìn nàng nữa mà bình tĩnh hỏi A Sử Na Ngột Đoá: “Nếu ta đồng ý làm nô lệ của ngươi, ngươi sẽ thả nàng chứ?”
A Sử Na Ngột Đoá ngẩn người, không ngờ Thôi Tuần lại đồng ý chóng vánh như vậy. Sáu năm chấp niệm rốt cuộc cũng đạt thành, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, nhất thời lại chẳng rõ trong lòng là tư vị gì. Tim nàng ta đập dữ dội, luống cuống đáp: “Đúng vậy, chỉ cần người đồng ý làm nô lệ của ta, ta sẽ thả nàng ta!”
Sợ mình đáp ứng quá dễ dàng, lại lo lắng người Hán giảo hoạt, nàng ta bổ sung thêm: “Ngươi phải thề! Thề rằng đời này, kiếp này đều phải nghe lời ta, làm nô lệ của ta! Không, không chỉ đời này, mà cả kiếp sau, kiếp sau nữa, mãi mãi muôn đời, ngươi cũng phải là nô lệ của ta! Hãy lấy sinh mạng con quỷ này ra thề, có thế ta mới tin ngươi.”
Nét mặt nàng ta căng thẳng, còn Thôi Tuần thì khẽ cười: “Thề ư? Ngươi đừng vọng tưởng, ta sẽ không bao giờ đồng ý làm nô lệ của ngươi.”
A Sử Na Ngột Đoá hoàn toàn chết lặng.
Thôi Tuần lạnh lùng: “A Sử Na Ngột Đoá, ngươi là người đáng để tin tưởng sao? Làm sao ngươi có thể buông tha cho Minh Nguyệt Châu chứ?”
Ý thức được vừa bị Thôi Tuần lừa, A Sử Na Ngột Đoá lập tức nổi trận lôi đình. Nàng ta siết chặt túi da dê trong tay: “Ngươi không sợ ta giết ả sao?”
Thôi Tuần điềm nhiên: “Ta sợ. Nhưng dù ta có đáp ứng ngươi, ngươi vẫn sẽ giết nàng thôi.”
Thôi Tuần đã nói trúng tâm tư của A Sử Na Ngột Đoá. Nàng ta chưa từng có ý định tha cho Lý Doanh. Nghĩ đến việc bản thân thua một hồn ma, nàng ta chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Lý Doanh ngay lập tức. Túi da dê nghiêng đi, máu chó mực sắp sửa trào ra, nhưng rồi lại dừng lại. A Sử Na Ngột Đoá do dự: Nếu thực sự gi.ết ch.ết Lý Doanh, nàng ta sẽ không còn nào uy hiếp được Thôi Tuần.
Tuy nhiên, không giết thì vẫn có thể tra tấn.
Nàng ta cười lạnh: “Được thôi! Vậy ta sẽ tra tấn ả trước mặt ngươi, xem ngươi chịu được đến khi nào!”
Máu chó mực rơi xuống như mưa, nhuộm ướt bờ vai Lý Doanh. Nàng đau đớn quỵ xuống đất, nhưng lòng bỗng nhẹ nhõm lạ thường. Thậm chí, khóe môi nàng nhếch lên thành nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Thôi Tuần.
Trái tim Thôi Tuần quặn đau như bị dao cắt, hắn siết chặt chấn song sắt, ánh mắt mờ mịt như sương, nhưng khóe miệng cũng hiện lên một nụ cười.
A Sử Na Ngột Đoá lặng người. Đây là tình huống quái dị gì thế này? Nàng ta tra tấn nữ nhân mà Thôi Tuần yêu trước mặt hắn, buộc hắn phải khuất phục, vậy mà hai người họ lại đang cười. Da đầu nàng ta tê dại, không kìm được hỏi: “Các ngươi cười gì?”
Lý Doanh nhịn đau, nhếch môi: “Chúng ta cười ngươi.”
“Các ngươi đều là tù nhân trong tay ta, lấy tư cách gì để cười nhạo ta?”
Lý Doanh điềm tĩnh: “Ngươi tưởng rằng ngươi đang tra tấn chúng ta sao? Không, ngươi khiến ta và chàng càng thêm gắn kết. Ta thà chết còn hơn phải nhìn chàng cúi mình van xin ngươi vì mình. Nếu chàng làm vậy, hành động đó chỉ có thể tự làm cảm động chính chàng, chứ chẳng thể lay động được ta. Nhưng chàng không làm thế, chàng không cầu xin ngươi. Điều đó không đáng để ta thấy vui mừng sao? Dù hôm nay ta và chàng có chết, chúng ta cũng chết trong sự thấu hiểu lẫn nhau. Còn ngươi, bận rộn suốt bấy lâu nay, ngươi được gì? Ngay cả một câu cầu xin từ chàng, ngươi cũng không thể có được!”
Thấu hiểu lẫn nhau… Lời của Lý Doanh như từng nhát dao đâm vào nỗi đau của A Sử Na Ngột Đoá. Nàng ta hận không thể đổ toàn bộ máu chó mực trong túi lên người Lý Doanh, nhưng Lý Doanh lại không chút sợ hãi, còn nhìn nàng ta với ánh mắt cảm thông: “Ngươi thật đáng thương. Trái tim chân thành mà ngươi mong muốn, lại đang ở chỗ ta.”
A Sử Na Ngột Đoá tức đến toàn thân lẩy bẩy: “Ta không cần trái tim hắn! Ta chỉ cần hắn thần phục ta! Ta không yêu hắn! Ta không thể nào yêu hắn!”
Bỗng nhiên, Thôi Tuần lên tiếng: “A Sử Na Ngột Đóa.”
Nàng ta nghiêng người nhìn hắn.
Thôi Tuần cười nhạt, cổ bị thương, máu thịt be bét, mỗi lời nói ra đều kéo theo cơn đau nhức nhối, khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn đẹp đẽ như một đóa sen. Hắn nhìn chằm chằm vào hình xăm hình hoa sen trên mặt A Sử Na Ngột Đoá, nhếch môi cười cợt: “Nếu ngươi không giết ta, chẳng phải chứng tỏ ngươi đã yêu kẻ thù gi.ết ch.ết cha ngươi. Hừ, đường đường là công chúa Ngột Đóa kiêu hãnh nhất của Đột Quyết mà lại không nỡ xuống tay với kẻ thù gi.ết ch.ết cha mình… Ngươi có còn xứng làm con cháu họ A Sử Na? Ngươi có còn xứng làm con gái của Đại hãn Đột Quyết?”
A Sử Na Ngột Đóa giận dữ tột cùng, nàng ta rút trường kiếm, sải bước tiến lên, chém đứt khóa sắt trên lồng giam, sau đó vung chân đá tung cửa lồng. Nàng ta lao về phía trước, mũi kiếm lạnh lẽo dí thẳng vào tim Thôi Tuần. Chỉ cần tiến thêm một tấc, nàng ta sẽ lấy được mạng hắn.
Thanh trường kiếm đã cắm sâu vào ngực hắn, một vệt máu nhỏ thấm ra, nhưng mũi kiếm không tiến thêm chút nào nữa. A Sử Na Ngột Đóa nắm chặt chuôi kiếm, ngón tay run rẩy. Đột nhiên, nàng ta chợt ngộ ra. Không, nàng ta không thể mắc mưu hắn, không thể để hắn chết dễ dàng như thế. Nàng ta muốn thuần phục hắn, hành hạ hắn, khiến hắn phải chứng kiến nàng ta gi.ết ch.ết Lý Doanh, để cả đời hắn sống trong đau đớn và tuyệt vọng!
Khi nàng ta định rút kiếm ra, Thôi Tuần đột nhiên giơ tay giữ lấy mũi kiếm. Lòng bàn tay hắn lập tức bị lưỡi kiếm sắc nhọn cứa sâu, máu tươi tuôn ra như suối. Hắn cắn răng chịu đau, đẩy mũi kiếm tiến thêm về phía ngực mình. A Sử Na Ngột Đóa sững người, ngỡ rằng hắn muốn tự sát. Trong cơn hoảng hốt, nàng ta buông chuôi kiếm, định giành lại thanh trường kiếm từ tay hắn. Nhưng đúng lúc ấy, Thôi Tuần bất ngờ phản công, xoay người đè nàng ta xuống đất. Tay kia của hắn giữ chặt chuôi kiếm, lưỡi kiếm hướng thẳng đến cổ họng nàng ta.
Biến cố xảy ra quá nhanh khiến A Sử Na Ngột Đóa không kịp phản ứng. Nàng ta quên mất rằng đây là Đại Chu, không phải Đột Quyết, nơi nàng ta có thể muốn làm gì thì làm. Dù ở Đột Quyết, nàng ta cũng từng bị Thôi Tuần dùng hỏa chiết châm lửa, suýt chút nữa thiêu chết cả nàng ta lẫn Phụ hãn ngay trong vương trướng.
Kẻ mà nàng ta gọi là “Liên Hoa Nô” này, chỉ cần hắn còn một hơi thở, hắn nhất định sẽ phản kháng đến cùng.
A Sử Na Ngột Đóa hối hận vô cùng. Nàng ta hận bản thân vì một phút nóng giận mà dễ dàng rơi vào bẫy của hắn. Nhưng trong nhà lao kín mít này, dù nàng ta có kêu cứu cũng chẳng ai nghe thấy.
Nàng ta dồn hết sức lực giữ chặt cổ tay hắn, cố gắng đẩy lưỡi kiếm ra xa cổ họng mình. Dẫu cổ tay Thôi Tuần từng bị nàng ta hành hạ đến nỗi không còn sức kéo nổi cây cung cũ, hắn vẫn là một nam nhân trưởng thành. Thêm vào đó, hắn biết rõ nếu thất bại, hắn và Lý Doanh sẽ không còn đường sống. Khi con người rơi vào tuyệt vọng, sức mạnh tiềm tàng sẽ bùng phát. A Sử Na Ngột Đóa chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi kiếm ngày càng gần hơn với cổ mình.
Chỉ cần A Sử Na Ngột Đóa chết, Thôi Tuần sẽ thoát khỏi nhà lao này, tháo bỏ phù trận đang giam giữ Lý Doanh. Khi ấy, chẳng ai có thể ngăn cản được bọn họ, cả hai sẽ được giải cứu.
–
Nhưng đúng lúc đó, một tên Kim Ngô Vệ đứng canh bên ngoài phòng giam bắt đầu sốt ruột đã lâu không thấy động tĩnh. Gã nhận lệnh Thánh nhân bảo vệ Huệ phi, nếu Huệ phi xảy ra chuyện, gã cũng khó lòng giữ mạng.
Gã định vào phòng giam xem xét thì bị đồng đội ngăn lại: “Huệ phi tính tình kiêu ngạo, chúng ta không nên tự ý vào thì hơn.”
Tên Kim Ngô Vệ quát lớn: “Các ngươi nghe lệnh Huệ phi, hay nghe lệnh Thánh nhân?”
Đám người giật mình tỉnh ngộ. Phải rồi, Huệ phi chẳng qua chỉ là một phi tần được gả sang để hòa thân, bọn họ đương nhiên phải nghe lệnh Thánh nhân.
Vì vậy, một nhóm Kim Ngô Vệ cùng tiến vào. Vừa bước vào, họ nhìn thấy cảnh A Sử Na Ngột Đóa bị đè xuống đất, lưỡi kiếm sắp cắt đứt cổ họng nàng ta. Ai nấy kinh hãi, vội lao tới bắt giữ Thôi Tuần. Lúc này, cổ họng A Sử Na Ngột Đóa đã bị lưỡi kiếm rạch một vết dài, da thịt lật ra trông vô cùng ghê rợn. Một tên Kim Ngô Vệ đỡ nàng ta dậy, định hỏi nàng ta có bị sao không, nhưng liền bị nàng ta đẩy mạnh ra.
A Sử Na Ngột Đóa ôm lấy cổ, nghiến răng ken két, rồi mạnh tay tát thẳng vào mặt Thôi Tuần, lúc này đang bị đám Kim Ngô Vệ trói chặt.
Gò má trái của hắn lập tức sưng đỏ, khóe miệng rỉ ra một dòng máu, nhưng chừng đó vẫn chưa đủ để nàng ta nguôi giận. A Sử Na Ngột Đóa loạng choạng bước tới tháo cây roi treo trên tường. Lửa giận bừng bừng trong ánh mắt, nàng ta đá mạnh khiến Thôi Tuần ngã lăn xuống đất, roi quất tới tấp, không chút nương tay.
Nàng ta hận, hận chính mình lại lần nữa để con chim ưng này mổ mù mắt.
Loại roi treo trong lao thất là thứ chuyên dùng để tra tấn, thân roi đầy những gai móc ngược. Mỗi cú quất xuống, máu thịt b.ắn ra tung tóe. A Sử Na Ngột Đóa như muốn trút xuống sự phẫn nộ của mình, từng roi từng roi, không chút nương tay. Y phục của Thôi Tuần dần bị máu nhuộm đỏ, thế nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, tuyệt nhiên không phát ra dù chỉ một tiếng kêu đau.
A Sử Na Ngột Đóa căm hận nhất là bộ dạng này của hắn. Rõ ràng đã đau đến thấu xương, nhưng hắn vẫn cố không hé môi, chỉ có hận ý sâu thẳm trong đôi mắt mới là thứ chứng minh rằng hắn vẫn đang còn sống.
Nàng ta như trở về những ngày ở Đột Quyết, mỗi lần hắn bỏ trốn và bị bắt lại, nàng đều tức tối quất roi lên thân thể hắn. Càng quất càng mạnh, càng quất càng độc ác. Lý Doanh nóng ruột hét lên: “Ngươi dừng tay! Ngươi điên rồi sao?!”
Nhưng A Sử Na Ngột Đóa không thèm để ý đến nàng. Lúc này nàng ta đã chìm sâu vào cơn phẫn nộ của mình, từng roi quất xuống mang theo từng mảng máu thịt, cùng sự run rẩy của thân thể đau đớn. Thế nhưng, điều nàng ta chờ đợi – những lời cầu xin tha mạng – vẫn không xuất hiện.
Cả nhà lao ngập trong mùi tanh của máu. A Sử Na Ngột Đóa giống như kẻ điên, tiếng roi xé gió vang lên bén ngót, tiếp đó là âm thanh nặng nề khi chạm vào da thịt. Các Kim Ngô Vệ đứng bên ngoài không khỏi rùng mình, bất giác lui lại một bước. Không ai nhận ra, trong góc phòng, đôi mắt Lý Doanh đỏ rực, khắp người nàng dần bị một làn khói đen bao phủ…