Thôi Tuần bị đèn mượn mệnh làm trọng thương, máu tươi trào ra miệng, quỳ rạp dưới đất. Đám ám thám của Sát Sự Thính kinh hãi, vội vàng lao tới trước mặt hắn: “Thiếu khanh!”
Đúng lúc này, Linh Hư Sơn Nhân và Lý Doanh cũng vừa đến đàn Vân Trạch. Thấy cảnh tượng trước mắt, Linh Hư Sơn Nhân khựng lại một thoáng rồi lập tức phản ứng, một lá bùa vàng óng từ trong tay áo lão trượt ra, bùa vừa chạm vào đầu ngón tay đã bốc cháy, một làn hương kỳ dị lập tức lan tỏa trên lễ đàn.
Thôi Tuần biết ngay không ổn, nhưng hắn chưa vượt qua nghiệp chướng, lại bị tà thuật đả thương, yếu ớt đến mức ngón tay cũng không nhấc lên nổi. Hắn cố chống đỡ, dặn dò ám thám đỡ mình: “Nhanh! Giết lão!”
Những năm viên ám thám chưa kịp giương cung, thì dây leo bỗng mọc lên từ đàn tế gỗ, trói chặt đôi chân họ. Bọn họ hoảng sợ, rút dao găm bên hông chém loạn xạ, nhưng dây leo lại quấn lên cả đôi tay, khiến họ không thể động đậy.
Thôi Tuần nghiến răng, nhìn những ám thám vùng vẫy trong không trung liền biết họ đã trúng tà thuật của Linh Hư Sơn Nhân. Linh Hư Sơn Nhân bật cười lạnh, định cúi người nhặt đèn mượn mệnh rơi dưới đất. Nhưng ngay lúc lão mải dùng tà thuật đối phó ám thám, thì Lý Doanh đã tiến lại từ đằng sau. Ngọn quỷ hỏa trong tay nàng hóa thành một dải lụa xanh biếc, nhân lúc lão sơ hở, đã cuốn lấy ngọn đèn mượn mệnh rơi trên mặt đất.
Linh Hư Sơn Nhân thất kinh thất sắc, định đoạt lại, nhưng tà váy của Lý Doanh lướt nhẹ, nàng đã tránh sang bên, khiến lão không chạm nổi tới gấu váy. Lý Doanh không nhiều lời, nắm chặt đèn mượn mệnh, đầu ngón tay kẹp lấy bấc đèn, chuẩn bị nhổ bật gốc. Linh Hư Sơn Nhân vốn không hề lo lắng, bởi lão đã bố trí ba chướng ngại trên bấc đèn: tai chướng, ma chướng, nghiệp chướng. Lòng người sinh ra tam chướng, ba chướng tạo thành mười điều ác. Thế gian này, ai là kẻ không có ác niệm trong lòng? Ai là kẻ có thể vượt qua tam chướng?
Lão tự tin nhìn Lý Doanh sẽ rơi vào tam chướng, giống như Thôi Tuần bị tà thuật đánh trọng thương. Nhưng Lý Doanh không hề có phản ứng gì, thậm chí đã sắp rút được bấc đèn. Linh Hư Sơn Nhân kinh hãi tột cùng, song điều này lại nằm trong dự liệu của Thôi Tuần. Bởi trong lòng Lý Doanh không vương chút ác niệm nào, không có ác niệm thì sao có thể sinh ra tam chướng? Thế nên, phù chú của đèn mượn mệnh hoàn toàn vô dụng với nàng.
Khóe môi hắn nhếch lên, ánh mắt thoáng hiện ý cười dịu dàng. Thân như lưu ly, trong sáng ngoài sạch, không chút tì vết, đó chính là Minh Nguyệt Châu. Minh Nguyệt Châu và hắn, quả nhiên không giống nhau.
Linh Hư Sơn Nhân đã sợ hãi đến cực độ. Lão liếc nhìn Thôi Tuần bị thương nặng, tay áo phất nhẹ, cây phất trần trong tay đột nhiên bật mở, lộ ra một thanh trường kiếm giấu bên trong. Lão cầm kiếm uy hiếp Thôi Tuần, quát lớn với Lý Doanh: “Dừng tay!”
Lý Doanh ngẩng đầu, ngây người tại chỗ. Linh Hư Sơn Nhân lạnh giọng: “Công chúa Vĩnh An, ngươi và vị lang quân này tình sâu ý đậm, chắc ngươi cũng không muốn nhìn thấy hắn chết đâu, đúng không?”
Trường kiếm kề sát yết hầu của Thôi Tuần, tạo ra một vết cắt, máu đỏ nhỏ giọt từ mũi kiếm. Bàn tay đang nắm lấy bấc đèn của Lý Doanh không khỏi khựng lại, sắc mặt nàng lập tức tái nhợt. Nàng buột miệng kêu lên: “Đừng động vào chàng!”
Linh Hư Sơn Nhân cười lớn: “Công chúa Vĩnh An, khi nãy ngươi còn bảo với bần đạo rằng ngươi giận lang quân, không muốn tha thứ nữa. Nhưng vừa thấy hắn bị thương, ngươi đã hoảng hốt thế này, cơn giận ấy hẳn đã bay tới chín tầng mây rồi. Vậy ngươi đủ nhẫn tâm, không màng đến tính mạng của lang quân hay không?”
Ngón tay Lý Doanh suýt nữa không giữ nổi đèn mượn mệnh, ánh mắt nàng tràn đầy hoảng loạn và bất lực. Linh Hư Sơn Nhân lại nói: “Trả đèn mượn mệnh cho bần đạo, bần đạo sẽ thả lang quân của ngươi, thậm chí còn có thể chữa lành bệnh cho hắn, giúp hắn có thêm mười năm tuổi thọ, khi đó hai người các ngươi có thể sớm tối bên nhau, bạch đầu giai lão.”
Sớm tối bên nhau… bạch đầu giai lão…
Lý Doanh rúng động. Trước khi gặp Thôi Tuần, điều nàng khát khao nhất là sớm đầu thai, trở lại làm người. Nhưng sau khi gặp hắn, nàng không còn muốn chuyển thế nữa, chỉ mong được ở cạnh hắn đến trọn đời. Những lời của Linh Hư Sơn Nhân đã đánh trúng tâm tư nàng, thật sự quá mức cám dỗ.
Một làn hương lạ len lỏi vào chóp mũi, khơi dậy khát vọng ấy trong lòng nàng càng lúc càng mãnh liệt. Thần sắc Lý Doanh dần trở nên mơ hồ, bàn tay đang giữ chặt bấc đèn cũng dần buông lỏng. Linh Hư Sơn Nhân thấy thế, mừng rỡ reo lên: “Phải rồi, chính là như vậy, mau giao lại đèn mượn mệnh cho bần đạo…”
Nhưng ngay lúc ấy, Thôi Tuần đang bị Linh Hư Sơn Nhân khống chế đã gọi tên nàng: “Minh Nguyệt Châu.”
Lý Doanh giật mình, ngơ ngác nhìn sang. Thôi Tuần bị trọng thương, sắc mặt trắng bệch như tuyết, khóe môi còn vương chút máu đỏ tươi, càng làm làn da hắn thêm tái nhợt. Dù giọng nói hắn rất khẽ, nhưng lọt vào tai nàng lại vô cùng rõ ràng. Hắn cười, ôn tồn nói: “Minh Nguyệt Châu, nàng là người có trái tim lưu ly. Đừng để tà thuật che mờ bản chất.”
Trái tim lưu ly…
Trước kia, khi Thôi Tuần hỏi nàng là người thế nào, nàng chỉ cười đáp mình chẳng có chí hướng gì lớn lao. Nhưng hắn lại lắc đầu, bảo nàng là người có trái tim như lưu ly.
Trái tim lưu ly, trong sáng thuần khiết, không vướng bụi trần.
Lý Doanh rùng mình, cảm giác mê man chợt tan biến, làn hương kỳ dị cũng theo đó mà nhạt dần. Ngón tay vừa buông lỏng lại siết chặt lấy bấc đèn.
Linh Hư Sơn Nhân tức giận, mũi kiếm nơi cổ Thôi Tuần lại ấn sâu hơn, máu đỏ từ làn da trắng ngần tuôn ra không ngớt. Lão lạnh giọng đe dọa: “Câm miệng!”
Lý Doanh hoảng hốt kêu lên: “Ngươi mau dừng tay! Nếu còn làm chàng bị thương, ta sẽ đập nát ngọn đèn này!”
Linh Hư Sơn Nhân cười nhạt, không hề nao núng: “Nếu ngươi dám phá đèn mượn mệnh, bần đạo lập tức lấy mạng hắn!”
Cả hai đều kiêng dè lẫn nhau, một người không dám phá, một người không dám giết. Trong khi đôi bên căng thẳng đối đầu, thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt đã gần sang giờ Hợi. Linh Hư Sơn Nhân bắt đầu sốt ruột. Canh giờ âm nhất của năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ âm là một thời khắc hiếm hoi mà mỗi sáu mươi hoa giáp mới xuất hiện một lần.
Dù lão có sống thêm sáu mươi hoa giáp nữa, cũng chưa chắc có thể gom đủ một vạn sinh hồn như đêm nay.
Lão đã chờ đợi hôm nay đủ lâu rồi. Thôn dân Ngưu Gia chỉ có thể kéo dài mạng sống cho lão thêm vài trăm năm, nhưng một vạn sinh hồn, tế sống đèn mượn mệnh vào năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ âm sẽ khiến lão trường sinh bất tử, từ đó thọ cùng trời đất. Lão sẽ không còn phải hao tâm tổn sức dụ dỗ thôn dân, bày hồn trận, giam cầm hồn phách của họ, cũng không cần giả làm nữ quỷ để dọa dẫm quan phủ. Rõ ràng chỉ cần qua hôm nay, lão có thể hoàn thành mọi thứ chỉ trong một lần, an tâm tu luyện.
Linh Hư Sơn Nhân nóng nảy, lạnh giọng đe dọa: “Công chúa Vĩnh An, nếu ngươi còn không giao đèn mượn mệnh cho bần đạo, bần đạo sẽ giết lang quân của ngươi thật đấy!”
Lý Doanh nghiến chặt răng, sắc mặt trắng bệch. Nàng bàng hoàng nhìn những sinh hồn dày đặc quanh mình, nhưng trong lòng lại dần hạ quyết tâm, ngón tay bóp chặt bấc đèn hơn nữa.
Linh Hư Sơn Nhân biến sắc: “Công chúa Vĩnh An, ngươi định vì những kẻ ngu muội không quen biết này mà từ bỏ lang quân của mình thật sao? Đừng quên, khi ngươi chết đi, đám dân đen kia đâu có đau buồn, trái lại còn âm thầm mừng rỡ vì cái chết của ngươi giúp chúng thay đổi vận mệnh. Con cháu chúng cuối cùng cũng có cơ hội vào triều làm quan, đỗ đạt vinh hiển! Ngươi muốn vì đám người ích kỷ ấy mà từ bỏ người ngươi yêu thật sao?”
Lý Doanh ngây ngẩn nhìn Thôi Tuần đang cận kề cái chết. Sắc mặt hắn bình thản, kiếm sắc kề cổ khiến hắn không thể nói lời nào, nhưng ánh mắt lại vô cùng điềm tĩnh. Nàng hiểu rõ tâm ý của hắn, nhưng bảo nàng buông tay, sao nàng có thể nhẫn tâm đây?
Nước mắt nàng lặng lẽ rơi, suy cho cùng, nàng không phải Thánh nhân. Nàng chỉ là một tiểu công chúa mong được trọn đời bên người mình yêu. Mười sáu năm cuộc đời chưa từng trải qua sóng gió, tâm trí cũng không kiên cường được đến thế. Nàng không thể thản nhiên lựa chọn giữa bách tính và người thương mà không chút do dự. Nàng sẽ phân vân, sợ hãi. Cắn chặt môi, nàng tuyệt vọng bật khóc: “Vì sao? Vì sao cứ bắt ta phải chọn?”
Vì sao cứ bắt nàng phải chọn?
Vì sao cứ phải buông bỏ một trong hai?
Năm xưa a gia vì thiên hạ mà từ bỏ nàng, cũng từng đau khổ thế sao?
Nước mắt nàng rơi như chuỗi ngọc đứt đoạn. Linh Hư Sơn Nhân lại lớn tiếng: “Công chúa Vĩnh An, không, ngươi đã không còn là công chúa nữa. Ngươi chỉ là một hồn ma! Ngươi không có nghĩa vụ bảo vệ bách tính. Ngươi chỉ là một cô hồn bị mọi người ruồng bỏ mà thôi. Hãy quên đi thân phận công chúa, lựa chọn tình yêu của ngươi đi. Chẳng phải ngươi chỉ còn mỗi tình yêu thôi sao?”
Ngón tay Lý Doanh run rẩy. Đúng vậy, giờ đây nàng chỉ còn mỗi tình yêu, và cũng chỉ là một hồn ma. Nhưng nàng, vẫn là công chúa Đại Chu!
Nước mắt nàng càng rơi nhiều, tim như bị xé nát. Nàng không thèm để ý đến Linh Hư Sơn Nhân nữa, chỉ quay sang nhìn Thôi Tuần, khóe môi nhếch nhẹ lên, nụ cười có phần thê lương: “Thập Thất lang, hôm nay ta nổi giận với chàng, nói rằng sẽ không tha thứ cho chàng. Nhưng thật ra, ta chỉ giận chàng không chịu bàn bạc với ta… Cuối cùng, ta vẫn sẽ tha thứ cho chàng thôi. Chàng yên tâm, nếu chàng chết, ta sẽ giết tên yêu đạo này báo thù cho chàng. Nếu lão hủy diệt hồn phách của chàng, ta sẽ đi cùng chàng, chúng ta cùng hóa thành hư vô, quyện vào trăng thanh gió mát, từ nay sạch sẽ thanh thản, chàng chỉ có ta, ta chỉ có chàng, được không?”
Thanh kiếm kề cổ Thôi Tuần đã rạch sâu vào da thịt, hắn không thể nói, cũng chẳng thể gật đầu. Hắn chỉ lặng lẽ nhìn nàng, hàng mi đen nhánh vương từng giọt sương long lanh. Hắn chớp mắt, môi nhếch nhẹ, khẩu hình tạo thành một chữ: “Được.”
Linh Hư Sơn Nhân chấn động tâm can, điên rồi! Hai kẻ điên!
Lão không ngờ Lý Doanh lại sẵn sàng buông bỏ người yêu để cứu một vạn bách tính không quen biết. Nàng chỉ là một hồn ma, rốt cuộc nàng mong cầu điều gì?
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngay cả mạng sống của Thôi Tuần không trở nên vô dụng. Lão không còn quân bài nào nữa, đành phải liều mạng lần cuối, quát lớn: “Công chúa Vĩnh An, đừng xúc động! Lẽ nào ngươi không muốn biết sự thật về ba mươi năm trước sao?”
Lúc trước, lão dùng chuyện ba mươi năm trước để dụ Lý Doanh đến đàn Vân Trạch, nàng luôn dò hỏi nhưng lão không chịu nói, chỉ muốn dẫn nàng đến đây để tế hồn. Giờ đây, lão lại vội vàng tiết lộ tất cả.
Nghe thế, Lý Doanh hỏi dồn: “Sự thật gì? Chẳng phải a gia đã giết ta sao?”
“Ngươi tưởng a gia ngươi giết ngươi?” Linh Hư Sơn Nhân giãy giụa: “Không phải! Ngươi buông đèn mượn mệnh ra, ta sẽ nói cho ngươi biết sự thật!”
“Dựa vào đâu mà ta phải tin ngươi?”
“Dựa vào ta từng là thượng khách của Kim Di, Đô úy Bách Kỵ Tư, và dựa vào việc đồ đệ của ta, Kế Thanh Dương, chính là kẻ nhận lệnh đi giết ngươi!”
Lý Doanh khựng lại, ánh mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên. Linh Hư Sơn Nhân lạnh lùng nói: “Ngươi giao đèn mượn mệnh cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả.”
Linh Hư Sơn Nhân đã hoảng loạn đến mức mặt mày xám ngoét như tro tàn. Lý Doanh nhìn khuôn mặt méo mó của lão, nàng bỗng bật cười: “Yêu đạo! Người ta yêu ta còn không màng đến, chẳng nhẽ ta còn để tâm đến chính mình ư? Nghe cho rõ, ta, Lý Doanh, là công chúa Vĩnh An của Đại Chu!”
Dứt lời, nàng không hề chần chừ, một tay giữ chặt đế đèn bằng đồng xanh, tay còn lại rút phăng bấc đèn ra khỏi đế. Ngọn lửa trắng bùng cháy trên bấc đèn cũng lập tức tắt ngấm.
Một tiếng gào thét thảm thiết vang lên từ cuống họng Linh Hư Sơn Nhân, da mặt lão nhăn nheo như vỏ cây khô cằn, từng mảng da lột ra, chỉ còn trơ lại hộp sọ trắng xóa. Từ đầu, sự mục rữa lan xuống cổ rồi cả thân thể, những ngón tay cầm kiếm cũng hóa thành xương khô. Dù vậy, lão vẫn gom hết chút sức lực cuối cùng, lưỡi kiếm lạnh băng chém thẳng vào yết hầu Thôi Tuần ngay trước mặt Lý Doanh.
Lý Doanh kinh hãi đến nghẹn thở. Đúng lúc ấy, nơi ngực Thôi Tuần đột nhiên phát ra ánh sáng xanh lục mờ ảo, lớp sáng ấy chắn đứng mũi kiếm, bảo vệ tính mạng hắn.
Linh Hư Sơn Nhân mở to mắt không tin nổi nhìn luồng sáng ấy. Nhưng chỉ chớp mắt sau, toàn thân lão hóa thành bộ xương trắng, ngã xuống đất, rồi vụn vỡ tan tành.
Linh Hư Sơn Nhân đã sống hai trăm năm mươi tuổi, tuổi thọ của lão hoàn toàn phụ thuộc vào ngọn đèn. Nay đèn tắt, mạng sống vay mượn của lão cũng bị thu hồi, chẳng để lại gì ngoài một bộ xương khô.
Khi Linh Hư Sơn Nhân hóa thành bộ xương khô, một vạn sinh hồn bị giam giữ trên đàn Vân Trạch cũng tan biến, hồn phách trở về nơi vốn thuộc về mình. Trương Tứ Lang, người vừa được gia quyến vây quanh khóc than, ngơ ngác mở mắt. Ông không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy dường như mình vừa được sống lại.
Ngoài ông ra, người làm ở cửa hàng quan tài, thợ rèn ở tiệm sắt, quan lại thất phẩm ở Trường An, bà lão bán bột hồ ở chợ… tổng cộng hơn vạn người cũng lần lượt tỉnh lại, mở mắt nhìn thế gian.
Cả đài Vân Trạch bỗng trở nên trống trải. Trên đài tế gỗ chỉ còn lại thi thể các đạo sĩ của đạo quán Tử Vân đã chết cùng năm ám thám đang bất tỉnh.
Thôi Tuần không còn trụ vững, hắn ôm lấy yết hầu, quỳ một gối xuống đất. Lý Doanh lập tức lao đến, chẳng thèm để ý đến đống xương trắng vỡ vụn dưới chân, nàng loạng choạng quỳ xuống bên hắn, đôi tay run rẩy đỡ lấy thân hình Thôi Tuần. Gương mặt nàng trắng ngần như ngọc, nay lại điểm thêm vài vệt nước mắt. Nàng nghẹn ngào: “Thập thất lang, chàng không sao chứ?”
Máu tươi không ngừng tràn ra từ kẽ tay Thôi Tuần. Hắn lắc đầu, ý bảo mình không sao.
Một chiếc túi gấm ngũ sắc vẫn tỏa ra ánh sáng mờ ảo rơi khỏi ngực Thôi Tuần, lộ ra hai sợi tóc được kết lại bằng dây tơ đỏ.
Lý Doanh ngây người nhìn chiếc túi ấy. Thì ra, chính sợi tóc của nàng đã chặn lại nhát kiếm chí mạng cho Thôi Tuần.
Nhưng… chẳng phải Thôi Tuần từng nói đã làm mất sợi kết tóc ấy rồi sao?
Thôi Tuần cụp mắt xuống, dùng bàn tay không dính máu lau vào vạt áo, rồi nhặt lấy túi gấm. Hắn không nói lời nào, chỉ cất nó vào lòng. Sau đó, hắn mấp máy môi, không phát ra âm thanh nhưng nàng nhận ra đó chính là ba chữ: “Thôn Ngưu Gia.”
Lý Doanh lập tức hiểu ý. Linh Hư Sơn Nhân đã chết, trận pháp mượn hồn lão bày tại thôn Ngưu Gia đã bị phá giải. Hai trăm hai mươi hồn phách bị giam cầm sẽ phải đối mặt với cái chết của mình. Nếu họ không chấp nhận, oán khí dâng cao, tất sẽ hóa thành lệ quỷ. Nàng phải đến Ngưu gia thôn ngăn cản điều đó xảy ra.
Lý Doanh cắn chặt môi, đưa mắt nhìn những xác người nằm la liệt sau lưng Thôi Tuần, nói: “Thập Thất lang, ta không thể ở lại chăm sóc chàng, phải đi thôn Ngưu Gia. Chuyện ở đây nhờ chàng xử lý, ta đợi chàng ở thôn Ngưu Gia. ”
Thôi Tuần chịu đựng cơn đau ở yết hầu, hắn gật đầu. Lý Doanh lập tức đứng dậy, nhanh chóng chạy ra khỏi đàn Vân Trạch.
Nhưng đi được vài bước, nàng lại không kìm lòng quay đầu nhìn Thôi Tuần. Vừa rồi, vì tính mạng bá tánh, nàng đành buông tay hắn. Liệu hắn có trách nàng không?
Trong lòng là trăm mối ngổn ngang, vừa day dứt vừa bất an. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn nghiến răng quay đi. Những linh hồn ở thôn Ngưu Gia đang đợi nàng cứu giúp, nàng không thể chần chừ.
Lý Doanh mím môi, không dám quay đầu lần nữa, nhanh chóng bước ra ngoài.