Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đinh Tĩnh không chết, nhưng cũng không thể tiếp tục sống dưới thân phận “Đinh Tĩnh” nữa. Thiên hạ rộng lớn, ông ta đã không còn nơi để đi.

Cuối cùng, Thôi Tuần nói với ông ta: “Đã chết rồi thì đừng để người chết sống lại làm gì. Ta đang thiếu một người làm việc nặng, ngươi có thể làm gia nô của ta.”

Khi nói câu này, giọng điệu hắn hờ hững, cao cao tại thượng, như thể đang bố thí. Nhưng Đinh Tĩnh hiểu đây không phải bố thí, mà là cứu rỗi.

Hắn đang cho ông ta một chốn dung thân.

Đinh Tĩnh xấu hổ, nhục nhã nhưng vẫn gật đầu chấp nhận. Ông ta ở lại Thôi phủ, song không thể nào quên được cảnh bản thân quỳ gối ở vương đình Đột Quyết, cúi đầu trước Khả hãn Ni Đô, nói ra lời thề: “Nguyện quy phục Đột Quyết, đời này kiếp này không còn trung thành với Đại Chu nữa.”

Thôi Tuần đã thức tỉnh lòng tự tôn trong ông ta. Ông ta hổ thẹn với chính những lời hàng phục mình từng nói, nên tự trừng phạt bản thân, không mở miệng thêm lần nào nữa. Từ đó, Đinh Tĩnh biến mất khỏi thế gian, chỉ còn lại một lão nô bộc câm lặng, vô danh trong Thôi phủ.

Sau khi trở thành người câm, Đinh Tĩnh bắt đầu giúp Thôi Tuần bán đi gia sản, dùng tiền bạc chu cấp cho thân quyến của Thiên Uy quân. Thôi Tuần bảo ông làm gì, ông sẽ làm nấy; Thôi Tuần không cho phép, ông cũng tuyệt đối không làm. Dù mơ hồ cảm thấy Thôi Tuần đang âm thầm thực hiện một chuyện gì đó, nhưng Thôi Tuần không nói, ông cũng không hỏi, chỉ một lòng tận tụy làm gia nô của hắn.

Mãi đến gần đây, ông mới biết được Thôi Tuần đã âm thầm làm gì suốt bấy lâu nay.

Trên điện Tử Thần, bộ giáp Minh Quang vàng rực trên người Đinh Tĩnh đã sờn cũ, không còn vẻ chói lọi như ngày trước. Gương mặt ông chằng chịt những vết nhăn sâu không tương xứng với tuổi tác. Ông lẩm bẩm: “Thôi Thiếu khanh bảo thần bán đi phủ đệ của ngài ấy, cầm bạc tìm một nơi dưỡng già. Thần có thể làm như vậy, có thể tiếp tục sống sót qua ngày. Nhưng chính Thôi Thiếu khanh đã khiến thần nhớ lại, thần là tướng quân của Đại Chu, sao có thể bỏ mặc ngài ấy chỉ để cầu một con đường sống cho riêng mình? Thần biết rõ hôm nay đến đây, tất sẽ thân bại danh liệt, vạn kiếp bất phục, đây là sự trừng phạt thần đáng phải nhận, thần không oán hận. Nhưng trước khi chết, thần muốn làm chứng cho Thôi Thiếu khanh.”

Ông từ từ kể lại: “Thôi Thiếu khanh chưa từng đầu hàng Đột Quyết. Tin đồn các vị nghe được chỉ là lời bịa đặt mà công chúa Ngột Đóa tung ra vì muốn có được ngài ấy. Sự thật là, ngài ấy chưa từng trở thành khách trong màn của công chúa, càng chưa từng cúi đầu trước nàng ta. Dù phải chịu bao hình phạt tàn khốc, ngài ấy vẫn chưa từng khuất phục, chưa từng phản bội Đại Chu. Nếu người như thế không đáng được gọi là anh hùng, vậy ai mới xứng được gọi là anh hùng?”

Ông quét mắt nhìn quần thần trong điện: “Chư vị tướng công, lòng người như cán cân, hãy tự vấn lương tâm mình, nếu đổi lại là các vị, liệu có chịu đựng được những cực hình và sỉ nhục đó hay không? Vì sao một vị anh hùng bất khuất như thế lại phải mang tiếng hàng giặc suốt sáu năm qua? Ngài ấy đã từng cố gắng giãi bày, từng kêu oan ở Đại Lý Tự, nhưng đổi lại chỉ là khổ hình bức cung… Ngài ấy đã không còn đường lui! Có thể ngài ấy không phải bậc quân tử trong sạch vô tỳ trong mắt các vị, nhưng lẽ ra ngài ấy đã có thể sống một cuộc đời thanh bạch, không tì vết! Đại Chu đã phụ ngài ấy! Nếu các vị còn một chút lương tri, xin hãy truyền lời nói hôm nay của mỗ đến tai bách tính, đến tai thiên hạ. Hãy để tất cả mọi người đều được biết rằng: Thôi Tuần, ngài ấy chưa từng đầu hàng Đột Quyết! Ngài ấy không phải kẻ tham sống sợ chết, mà là một anh hùng chân chính!”

Lời cung khai của Đinh Tĩnh như một viên đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, khuấy động ngàn cơn sóng dữ. Long Hưng Đế giận đến nghiến răng nghiến lợi. Điều khiến hắn căm tức không chỉ là chuyện Đinh Tĩnh đứng ra làm chứng, khẳng định Thôi Tuần chưa từng đầu hàng Đột Quyết, mà còn là chuyện Đinh Tĩnh đứng ngay trước mặt quần thần, vạch trần chuyện Huệ phi, sủng phi của hắn dùng trăm phương ngàn kế chỉ để chiếm đoạt một nam nhân khác. Bí mật ô nhục ấy lại bị nói toạc ra giữa triều đường, với bậc đế vương chí cao vô thượng như hắn mà nói, chính là sự sỉ nhục tột cùng.

Long Hưng Đế giận đến mức gân xanh trên trán giật liên hồi, hắn quát lớn: “Người đâu, áp giải tên phản nghịch này xuống, giao cho Đại Lý Tự luận tội!”

Vì lén thả Thôi Tuần đến cung Đại Minh nên Đại Lý Tự Thiếu khanh Lư Hoài bị ép hồi phủ, đợi xét xử. Đại Lý Tự thừa đành phải bước ra, thay mặt hắn đáp: “Tuân lệnh.” Kim Ngô Vệ thô bạo trói Đinh Tĩnh lại kéo đi. Trước khi rời đi, ông quay đầu nhìn Thôi Tuần, khóe môi nở nụ cười nhẹ nhõm. Khuôn mặt già nua khắc khổ ấy cuối cùng cũng ánh lên chút thần sắc năm xưa. Sáu năm qua, ông luôn bị dày vò bởi tội lỗi, đến hôm nay, rốt cuộc cũng đã được giải thoát.

Thôi Tuần dõi theo bóng Đinh Tĩnh bị áp giải đi xa, hắn biết, có lẽ từ nay về sau hắn sẽ không còn gặp lại lão bộc câm ấy nữa. Nhưng hắn cũng biết, lão bộc câm năm nào đã hoàn thành sự chuộc tội của riêng mình. Từ nay về sau, lão sẽ không còn là lão bộc vô danh vô tính, mà chính là Đinh Tĩnh – Chiết Xung Đô úy phủ dù lầm đường lạc lối, nhưng cuối cùng vẫn biết quay đầu.

Thôi Tuần mím môi, hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vị đế vương đang gần như phát điên trên ngự tọa, trầm giọng nói: “Lời khai của Đinh Tĩnh cùng những vết thương trên người thần đều có thể chứng minh thần chưa từng đầu hàng Đột Quyết. Nếu thần không phải phản tặc b.án n.ước, vậy Thánh nhân, chẳng hay người có thể hạ lệnh tra xét về cái chết của Vương Huyên, cũng như đoạn ghi chép trong Khởi cư chú kia không?”

Long Hưng Đế sững người, gần như lộ vẻ luống cuống, giận dữ nói: “Hỗn xược! Trẫm đã nói rõ, cái chết của Vương Huyên không liên quan gì đến trẫm, đoạn ghi chép trên Khởi cư chú càng không liên quan gì đến vụ án Thiên Uy quân! Trẫm là Hoàng đế, nhất ngôn cửu đỉnh, chẳng nhẽ chỉ vì ngươi không tin mà trẫm phải hạ lệnh điều tra? Nực cười!”

Thôi Tuần cười khẽ: “Phải trái đúng sai, tự có công luận. Nếu Thánh nhân không thể giải thích được đoạn chép trong Khởi cư chú, cũng không dám tra rõ cái chết của Vương Huyên, vậy thì trước mắt bao người, chân tướng đã quá rõ ràng. Nay Thánh nhân dùng thân phận Hoàng đế để đè ép thần, trong mắt thần, ngược lại càng chứng thực rằng người từng câu kết với Đột Quyết, hãm hại trung lương, bán rẻ bách tính.”

Long Hưng Đế tái mặt. Sau rèm châu, Thái hậu cuối cùng cũng lên tiếng, giọng bà trầm xuống: “Đủ rồi!”

Bà chậm rãi nói: “Thôi Tuần, ngô biết, ngươi đã chịu nhiều oan ức ở Đột Quyết, sau khi hồi triều lại bị Đại Lý Tự xét xử oan sai. Đây là sơ suất của ngô và Thánh nhân. Ngô sẽ hạ chiếu chiêu cáo thiên hạ, trả lại sự trong sạch cho ngươi. Còn những lời nghịch loạn hôm nay, ngô sẽ xem như vì quá đau buồn nên ngươi mới nhất thời hồ đồ. Ngươi hãy lui xuống đi, chuyện này đến đây là kết thúc.”

Bà đang cho Thôi Tuần một cơ hội cuối cùng. Chỉ cần hắn chấp nhận, hắn sẽ giữ được quyền thế địa vị, vinh hoa phú quý, thậm chí còn có thể lưu lại danh tiếng lẫy lừng. Long Hưng Đế cũng không hiểu vì sao Thái hậu lại bao dung Thôi Tuần đến vậy. Hắn quay đầu, vừa định mở miệng thì đã bị Thái hậu trừng mắt cảnh cáo. Qua kẽ hở của rèm châu lay động, Long Hưng Đế thấy rõ trong mắt Thái hậu tràn đầy sự thất vọng cùng phẫn nộ.

Nhưng dù thất vọng hay phẫn nộ đến đâu, hắn vẫn là con trai bà. Bà không muốn mất đi đứa con này, nên buộc phải tiếp tục bảo vệ hắn.

Bà hứa với Thôi Tuần sẽ xóa bỏ mọi chuyện trong quá khứ, mong đổi lấy một bước lùi của cả hai bên. Nhưng Thôi Tuần lại không hề cảm kích, hắn chỉ nhếch môi cười mỉa: “Khi thần đánh trống Đăng Văn, thần không chỉ tố giác Thánh nhân, mà còn tố giác cả Thái hậu. Thần buộc tội người dung túng con ruột, bao che nghịch tặc, vấy bẩn quốc pháp. Nay xem ra, những lời tố cáo ấy quả không sai.”

Thái hậu khựng lại, Thôi Tuần tiếp tục: “Thần có thể hiểu một người mẹ sẵn sàng làm mọi cách để bảo vệ con trai mình, nhưng không thể hiểu nổi một vị Thái hậu lại bất chấp tất cả để bảo vệ một Hoàng đế cấu kết với ngoại bang.”

Lời vừa thốt ra, những người có mặt đều líu lưỡi.

Phải biết rằng, hiện nay ở Đại Chu, Long Hưng Đế chẳng khác nào một con rối, Thái hậu mới là người nắm quyền sinh sát trong tay. Thôi Tuần không chỉ công khai chỉ trích Hoàng đế mà còn chỉ trích cả Thái hậu.

Quả nhiên, Thái hậu giận đến mức đánh rơi phong thái, nổi giận quát: “Thôi Tuần, ngươi không muốn sống nữa phải không?”

Bấy giờ, Thôi Tụng Thanh, người vẫn giữ im lặng từ đầu đến giờ, cũng không ngồi yên được nữa, ông ta nói: “Thôi Tuần, vụ án Thiên Uy quân đã kết thúc, thiên hạ không có quân phụ sai trái, ngươi đừng làm càn nữa.”

Một số đại thần cũng bắt đầu phụ họa. Tư tưởng trung quân hiếu nghĩa là thứ tư tưởng thâm căn cố đế trong lòng những người đọc sách, dù họ nhận ra có lẽ quân phụ đúng như những gì Thôi Tuần đã nói – hãm hại trung lương, bán rẻ bách tính – nhưng họ vẫn cố chấp không muốn tin. Một số người hùa theo lại có một suy tính khác: nếu chuyện quân phụ b.án n.ước bị truyền ra ngoài, đây sẽ là một vết nhơ lớn. Vậy sau này bá tánh còn dám tin tưởng triều đình nữa không? Phiên bang còn dám ngưỡng vọng Đại Chu nữa không?

Vì thế, bằng mọi giá, chuyện này phải dừng lại tại đây.

Giữa những lời trách móc dồn dập, Thôi Tuần bỗng bật cười, tiếng xích sắt leng keng vang vọng. Hắn chậm rãi đứng lên, bình tĩnh nhìn Thôi Tụng Thanh, vị bá phụ mà hắn từng tôn kính, trầm giọng nói:

“Hôm ấy, thi thể của Thịnh Vân Đình bị đào lên giữa quan đạo. Rõ ràng Thôi tướng công biết cái chết của Thịnh Vân Đình tất có nội tình, vậy mà lại lựa chọn làm ngơ, nhắm mắt cho qua. Vì sao? Vì Thôi tướng công còn có Tân chính Thái Xương phải thúc đẩy, còn có Lư đảng phải đối phó, làm sao có thể vì một Thịnh Vân Đình mà bỏ qua đại cục? Nay, Thôi tướng công vẫn vì đại cục mà không đếm xỉa đến nỗi oan khuất của Thiên Uy quân, không quan tâm đến sinh tử của bách tính sáu châu. Đây chính là đạo của Thôi tướng công. Nhưng ta khinh thường đạo của Thôi tướng công, càng lấy làm sỉ nhục vì nó. Một thứ đạo mà ngay cả oan khuất của tướng sĩ chết vì nước cũng không quan tâm, ngay cả tính mạng của dân lành vô tội cũng không đếm xỉa, thì thứ đạo ấy, có cũng vô dụng!”

Thôi Tuần không còn gọi ông ta “bá phụ” nữa mà đổi sang “Thôi tướng công”, đủ để thấy sự khinh miệt trong lòng hắn đã lớn đến mức nào. Thôi Tụng Thanh trợn tròn mắt, nhưng còn chưa kịp phản ứng, Thôi Tuần đã lại quét mắt nhìn đám đại thần chọn cách đồng tình kia: “Năm xưa, Thế Tông của tiền triều từng sai Tể tướng Tiền Minh Uyên giết oan đại tướng Hàn Dụ. Thiên hạ chấn động, người người nối tiếp nhau kêu oan cho Hàn Dụ. Nhưng lúc đó, tất cả mũi dùi đều chỉ nhắm vào Tiền Minh Uyên, chứ không ai nhắm đến Thế Tông. Đến khi Hàn Dụ được minh oan, thiên hạ vẫn chỉ nói Thế Tông bị hạng tiểu nhân lừa bịp. Từ cổ chí kim, chỉ có quân phụ bị che mắt, chứ không có quân phụ làm sai. Chư vị cũng nghĩ như vậy, đúng không? Nhưng trước khi làm thần tử của quân phụ, lẽ nào chư vị không nên là một con người trước đã? Đã là con người, ắt phải biết thế nào là đúng, thế nào là sai. Cấu kết Hồ Lỗ là đúng ư? Hãm hại trung lương là đúng ư? Bán đứng bách tính là đúng ư? Ta tin rằng, không ai trong chư vị dám nói đó là đúng cả. Vậy lẽ nào, các vị đọc sách Thánh hiền, dốc lòng dùi mài kinh sử, chỉ để đi theo cái sai đó?”

Chúng nhân đều sững sờ, trong ánh mắt lộ ra vẻ mơ hồ khó tả. Thế nhưng, dưới tư tưởng trung quân đã ăn sâu bén rễ, không một ai dám lên tiếng hưởng ứng lời nói của Thôi Tuần. Hắn cũng chẳng hề ngạc nhiên trước kết cục này, ngược lại, trong lòng càng thêm thản nhiên. Những điều hắn muốn nói, đều đã nói hết.

Câu cuối cùng, hắn hướng về phía Long Hưng Đế và Thái hậu: “Thánh nhân vì tư dục mà vứt bỏ tướng sĩ, bách tính, không xứng làm quân. Thái hậu chỉ biết nghĩ cho con mình, không đoái hoài gì đến con của tướng sĩ, con của bách tính, cũng chẳng xứng làm Thái hậu!”

Thái hậu tức giận đến toàn thân phát run, ngón tay bà run rẩy chỉ vào Thôi Tuần: “Người đâu! Áp giải hắn xuống!”

Bà không giống như Long Hưng Đế, vì muốn bịt miệng bá tánh mà mang tâm tư tranh luận với Thôi Tuần, để rồi biến triều đường thành một vở hài kịch. Bà nắm quyền sinh quyền sát trong tay, sao phải tranh luận? Bà muốn hắn sống, hắn liền sống; muốn hắn chết, hắn liền phải chết.

Huyết Bồn Khổ Giới.

Ngư Phù Nguy ôm chặt Lý Doanh, chỉ còn một chút nữa là có thể rời khỏi cây cầu gỗ. Lý Doanh hoảng loạn đến cùng cực, nàng tựa đầu vào cánh tay hắn, đột nhiên há miệng, dùng toàn bộ sức lực cắn mạnh lên cánh tay đó.

Lực cắn quá lớn khiến Ngư Phù Nguy đau điếng người, theo phản xạ buông tay, Lý Doanh lập tức rơi xuống cây cầu gỗ. Không biết lấy đâu ra khí lực, nàng liều mạng bò về phía mép cầu, nàng phải đi vào Địa Ngục Huyết Trì!

Chỉ cần nàng vào đó, Ngư Phù Nguy sẽ không thể đuổi theo. Trên người nàng có xá lợi Phật đỉnh, quỷ thú trong Địa Ngục Huyết Trì sẽ không thể làm hại nàng được.

Nàng gắng sức bò về phía bờ cầu, nửa người đã rơi xuống dưới. Ngư Phù Nguy kinh hãi, vội nhào tới ôm chặt lấy eo nàng, ngăn cản nàng rơi xuống. Nhưng ngay lúc ấy, một con Ba Nhân Tượng lặng lẽ nhảy vọt lên từ huyết trì, hàm răng sắc nhọn cắn lấy vạt áo của Ngư Phù Nguy, kéo hắn rơi thẳng vào Địa Ngục Huyết Trì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK