Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Doanh bước từng bước đến trước mặt hắn. Nàng búi tóc theo kiểu giao tâm kế đang thịnh hành, vận áo tròn cổ màu xanh biếc phối cùng váy nhuộm vàng từ thảo mộc úc kim hương, hương thơm thanh nhã tỏa ra từ làn váy. Trên búi tóc cài một chiếc trâm vàng đính minh châu, mỗi bước đi đều uyển chuyển nhẹ nhàng. Giữa trán điểm một đóa hoa điền hình mai năm cánh, da tuyết trắng mịn như ngọc, hoa điền đỏ rực như lửa, tôn lên vẻ đẹp yêu kiều rực rỡ. Thôi Tuần bất giác nói: “Sao lại ăn vận thế này?”

Lý Doanh thường phục sức theo kiểu quý nữ ba mươi năm trước, không cài trâm, không điểm hoa điền. Nhưng giờ đây, phong cách quý nữ đã xa hoa hơn xưa nhiều. Nàng chạm nhẹ vào minh châu trên trâm vàng, đôi mắt ánh lên ý cười: “Ta mặc thế này không đẹp sao?”

Hắn lắc đầu, vành tai hơi đỏ: “Không, rất đẹp.”

Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, hắn nghi hoặc: “Sao nàng lại ở đây?”

Nàng tiến lại gần, nhón chân, vòng tay qua cổ hắn, hơi thở phảng phất hương lan: “Ta đến gặp chàng, chẳng lẽ chàng không muốn gặp ta sao?”

Gương mặt nàng bóng loáng như ngọc, đôi mắt sáng rỡ như vì tinh tú. Lòng Thôi Tuần bỗng dao động, bao căng thẳng khi đối mặt Linh Hư Sơn Nhân dần tan biến, thay vào đó là tình ý quấn quýt và rung động trước nàng. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt lấp lánh của nàng, khóe môi từ từ nhếch lên nụ cười ôn hòa, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, hắn giật mình bừng tỉnh.

Không đúng.

Hôm nay Lý Doanh còn đang giận dỗi hắn. Vì chuyện dược hổ lang, nàng đã giận đến mức như thể cả đời sẽ không tha thứ cho hắn. Thôi Tuần nhìn chằm chằm “Lý Doanh” trước mặt, bỗng đẩy nàng ra: “Không, ngươi không phải Minh Nguyệt Châu.”

Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, lạnh giọng nói: “Linh Hư Sơn Nhân, ngươi nghĩ bày ra một Minh Nguyệt Châu giả thì ta sẽ không vượt được tam chướng sao? Đây chỉ là huyễn tượng tà thuật, ngọn đèn mượn mệnh kia, ta nhất định phải diệt!”

“Lý Doanh” bị hắn đẩy ra, vẻ mặt uất ức, nàng chu môi, mềm mại gọi: “Thập Thất lang.”

Nàng áp sát vào hắn, thân hình mềm mại như không xương, giọng thủ thỉ: “Thập Thất lang, chàng đang nói gì vậy? Sao ta lại là giả được?”

Hắn nhíu mày định đẩy nàng ra lần nữa, nhưng nàng lại ôm chặt lấy hắn, cơ thể nàng ấm áp, thậm chí hắn còn cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ nàng. Lý Doanh thì thầm: “Thập Thất lang, vậy bây giờ, ta có thật không?”

Câu nói này, chính là lời nàng thổ lộ tâm ý với hắn ngày đó, chỉ có hai người mới biết. Lý Doanh ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm: “Ta chỉ là một giấc mộng thôi sao?”

Thôi Tuần sững người, ký ức ùa về như cơn gió lạnh. Hắn vẫn nhớ như in ngày ấy, khi nàng nói câu này, ngay sau đó nàng đã bảo với hắn rằng nàng đem lòng yêu hắn. Những lời ấy là lời tỏ tình đầu tiên, cũng là duy nhất nàng dành riêng cho hắn. Vậy, nàng thật sự là Lý Doanh sao?

Trong khoảnh khắc đó, một nỗi hổ thẹn sâu sắc dâng trào, Thôi Tuần cảm thấy hối hận vì chính sự nghi ngờ vừa rồi của mình. Hắn hạ giọng xin lỗi: “Minh Nguyệt Châu, ta sai rồi, ta không nên hoài nghi nàng.”

Lý Doanh mỉm cười, rõ ràng không hề để bụng, nàng ngẩng đầu, ánh mắt đắm đuối nhìn hắn. Rồi bất ngờ, nàng vòng tay qua cổ hắn, nhón chân lên, áp môi mình vào môi hắn.

Đầu lưỡi nàng tinh nghịch, khéo léo tách đôi hàm răng hắn, xâm chiếm khoang miệng, khiến hai phiến môi hòa quyện chẳng rời.

Cả người Thôi Tuần phút chốc như sấm nổ giữa trời quang, mọi cảnh giác, phòng bị trong hắn vụn vỡ tan tành. Trí óc hắn trống rỗng, ngay cả hình bóng Linh Hư Sơn Nhân và đèn mượn mệnh cũng bị quét sạch. Chỉ có một ý nghĩ duy nhất quanh quẩn: Sao nàng có thể… hôn hắn chứ?

Nhưng chỉ ngay sau đó, một ý nghĩ khác lóe lên trong đầu: Không, nàng không thể hôn hắn. Hắn bẩn thỉu thế này, sẽ làm vấy bẩn nàng mất!

Bàn tay hắn vô thức muốn đẩy nàng ra, nhưng cơ thể mềm mại của nàng lại quấn chặt lấy hắn như một con rắn uốn lượn. Hắn không thể nhúc nhích, chỉ biết cứng đờ để mặc nàng dẫn dắt. Cho dù cố gắng kìm chế, hắn cũng không thể chống lại mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ nàng. Bởi suy cho cùng, hắn vẫn là một nam nhân, làm sao hắn có thể chống lại khi nàng là người con gái hắn yêu nhất trên đời?

Hơi thở của hắn dần trở nên hỗn loạn, ý thức được kiềm chế chặt chẽ cũng dần trở nên mơ hồ. Hắn chẳng biết nụ hôn này kéo dài bao lâu, cũng chẳng hay từ khi nào cả hai đã ngã xuống nền đất. Hắn chỉ nhớ nàng đặt lên mắt hắn một nụ hôn nhẹ, rồi hôn lên mũi, xuống đến phần cổ, nơi có vết sẹo xấu xí do dây xích để lại.

Trong cơn mê loạn, đến khi Lý Doanh định c.ởi th.ắt l.ưng của hắn, Thôi Tuần bỗng tỉnh táo lại, vội vàng nắm lấy tay nàng, giữ chặt.

Lý Doanh tựa đầu lên ngực hắn, đôi môi nở một nụ cười khẽ. Nàng làm nũng: “Thập Thất lang, chẳng lẽ chàng không muốn ta sinh cho chàng một đứa con sao?”

“Đứa con…” Thôi Tuần lắp bắp, hắn thật sự chưa từng nghĩ tới.

Hoặc phải nói rằng, hắn chưa từng nghĩ có một ngày, hắn cũng sẽ có đứa con của riêng mình.

“Hồn ma cũng có thể sinh con mà.” Lý Doanh mỉm cười: “Huống hồ, ta là hồn ma được bốn vạn ngôi chùa thờ phụng, ta càng có thể sinh con.”

Nàng tựa vào ngực hắn, giọng nói phảng phất như từ xa vọng lại: “Thập Thất lang, mẫu thân chàng mất sớm, phụ thân đối xử tệ bạc với chàng, vì thế chàng chưa từng được hưởng tình thương của cha mẹ. Nhưng con của chúng ta sẽ khác, chàng sẽ thương yêu nó, ta cũng sẽ hết mực yêu thương nó. Nó sẽ không phải trải qua cuộc đời giống như chàng từng chịu đựng.”

Không thể phủ nhận, lời nàng nói như một sự hấp dẫn vô cùng lớn đối với Thôi Tuần. Trong thoáng chốc, hắn thật sự bắt đầu nghĩ, nếu hắn và Lý Doanh có con, hắn sẽ yêu thương đứa trẻ ấy thế nào. Nếu đó là một bé trai, hắn sẽ dạy nó cưỡi ngựa, bắn cung, dạy binh pháp, hành thảo, cả cách chơi đàn. Hắn sẽ truyền lại tất cả những gì hắn biết, dành trọn yêu thương cho nó, để nó không trở thành kẻ âm trầm, tàn nhẫn, khó gần giống như hắn. Còn nếu đó là một bé gái, hắn càng sẽ yêu thương gấp bội. Hắn sẽ nâng niu nó trong lòng bàn tay, mua thật nhiều đường phấn cho nó, để nó lớn lên trở thành người con gái thông minh, dịu dàng như mẫu thân nó. Hắn sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ nó, để cả đời nó không phải chịu bất kỳ khổ đau nào.

Lý Doanh hơi hé răng, cắn nhẹ lên xương quai xanh lộ ra sau lớp áo đã xộc xệch của Thôi Tuần. Giọng nàng miên man nhưng đầy mê hoặc: “Thập Thất lang, ta muốn sinh một đứa trẻ cùng chàng, chẳng lẽ chàng không muốn sao?”

Nàng nhích lên, nhẹ nhàng cắn vào yết hầu của hắn. Cả người Thôi Tuần run rẩy. Hắn bị nàng làm cho thần hồn điên đảo, lý trí tan biến. Tựa như hắn quên đi mọi thứ trên đời, chỉ còn muốn ở bên nàng mãi mãi, không bao giờ rời xa. Hắn khẽ nói: “Ta muốn. Ta muốn cùng nàng sinh con, muốn cùng nàng dài lâu mãi mãi.”

Nhưng thiếu nữ đang nằm trên người hắn bỗng nhiên thở dài: “Thế nhưng, chàng chỉ còn thọ mệnh mười năm, lại còn uống bừa dược hổ lang. Linh Hư Sơn Nhân nói, nếu chàng không dừng lại, thời gian còn lại sẽ chẳng quá năm năm. Chàng định sống dài lâu với ta thế nào? Hay chàng muốn con của chúng ta từ nhỏ đã không có cha?”

“Ta…” Chưa bao giờ Thôi Tuần cảm thấy hối hận về việc uống dược hổ lang như lúc này. Hắn nghẹn ngào: “Ta sai rồi, ta không nên giấu nàng, không nên uống loại thuốc ấy…”

“Thập Thất lang, chàng muốn sống tiếp không? Muốn thọ mệnh không chỉ ở con số mười năm, muốn cùng ta bên nhau dài lâu không?”

“Ta muốn.” Thôi Tuần vội đáp: “Ta không muốn chết, không muốn chỉ có mười năm thọ mệnh. Ta không muốn con của chúng ta chưa kịp lớn đã không còn cha. Minh Nguyệt Châu, ta không muốn chết. Ta muốn mãi mãi ở bên nàng.”

“Linh Hư Sơn Nhân nói ông ấy có cách. Ông ấy bảo đã sống tới hai trăm năm mươi tuổi, tất cả nhờ công lao của đèn mượn mệnh. Ông ấy bảo, đèn mượn mệnh có thể mượn được tuổi thọ của người khác. Chàng xem, ở đàn Vân Trạch có hàng vạn sinh hồn, chỉ cần chuyển số thọ của ai đó sang cho chàng, chàng sẽ không chỉ sống thêm mười năm. Chàng có thể nhờ Linh Hư Sơn Nhân làm phép kéo dài tuổi thọ, như thế, chàng có thể sống rất lâu, thoát khỏi sinh tử luân hồi, mãi mãi ở bên ta.”

Lý Doanh nằm rạp trên người hắn, ngón tay chạm nhẹ vào hàng mi dài rủ xuống của Thôi Tuần. Hàng mi ấy tựa cánh quạ đen nhánh, dày và rậm, đang khẽ run rẩy vì chủ nhân đang tình mê ý loạn. Lý Doanh nhẹ nhàng vuốt lên hàng mi mềm mại, chỉ cảm thấy như có lông vũ mềm nhẹ lướt qua đầu ngón tay, khiến nàng tê dại, ngưa ngứa. Nàng bật cười khúc khích: “Đến khi đó, chúng ta sẽ sinh rất nhiều đứa trẻ. Con trai sẽ tuấn tú như chàng, con gái sẽ xinh đẹp như ta. Một nhà chúng ta, mãi mãi bên nhau.”

Khi nàng đang tinh nghịch vuốt lên hàng mi của Thôi Tuần, hắn đột nhiên chậm rãi mở mắt. Đôi mắt vốn lấp lánh như mặt nước hồ mùa thu khi nãy, giờ đây lại lạnh giá như bị đóng băng. Lý Doanh khựng lại, chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn thô bạo đẩy mạnh ra khỏi người. Thôi Tuần đứng dậy, phẩy mạnh tay áo như thể xua đi bụi bẩn, giọng nói sắc lạnh sương tuyết: “Ngươi không phải Minh Nguyệt Châu.”

Lý Doanh sững sờ, rồi chậm rãi đứng dậy. Nàng bước lên một bước, nhưng hắn lại lùi ra sau, thốt lên: “Cút đi.”

Bước chân của nàng dừng lại giữa không trung. Nàng dịu dàng nói: “Thập Thất lang, chàng làm sao vậy? Chàng nhìn khuôn mặt ta, nhìn dung mạo ta xem, ta biết những bí mật chỉ thuộc về chúng ta, ta có thể nói những lời tình tứ chỉ dành cho hai chúng ta. Vậy tại sao ta không phải là Minh Nguyệt Châu?”

Thôi Tuần chỉ lạnh giọng đáp: “Ngươi không phải.”

Hắn nói: “Minh Nguyệt Châu sẽ không khuyên ta dùng sinh hồn bách tính để nối dài tính mạng, càng không đồng lõa với Linh Hư Sơn Nhân. Cho nên, ngươi không phải Minh Nguyệt Châu, ngươi chỉ là một ảo ảnh.”

“Nhưng Minh Nguyệt Châu, nàng ấy cũng là một nữ tử, cũng là một nữ tử sợ mất đi tình lang của mình,” Lý Doanh buồn bã nói: “Chẳng lẽ Minh Nguyệt Châu nhất định phải lấy thiên hạ làm trọng? Chẳng lẽ nàng ấy không thể ích kỷ một lần vì người mình yêu sao?”

Thôi Tuần nhìn nàng, chậm rãi lắc đầu.

Nước mắt lấp đầy đôi mắt Lý Doanh, những giọt lệ long lanh, trong suốt như những hạt châu đứt chuỗi, rơi xuống tí tách: “Thập Thất lang, Minh Nguyệt Châu không phải Thánh nhân, nàng ấy chẳng có chí hướng lớn lao gì. Cả đời nàng ấy chỉ mong được ở bên người mình yêu mãi mãi. Nàng ấy chưa từng, chưa từng thích bất kỳ người đàn ông nào như thích chàng. Nàng ấy không muốn nhìn thấy chàng rời xa, càng không muốn thời gian bên nhau chỉ vỏn vẹn mười năm ngắn ngủi. Như vậy, cũng là sai sao? Nói cho cùng, Quỷ thôn và nàng ấy đâu có liên quan gì đâu? Bách tính trấn Đào Viên cũng chẳng có quan hệ gì với nàng ấy. Nàng ấy chỉ là một hồn ma đã chết ba mươi năm, còn là một hồn ma bị chính cha ruột của mình sát hại. Sau khi nàng ấy chết đi, bách tính đều vui mừng trước cái chết của nàng ấy. Vậy tại sao nàng ấy phải vì bách tính mà từ bỏ tình yêu cả đời mình? Tại sao, ngay cả chàng cũng không thể hiểu cho nàng ấy?”

Thôi Tuần lặng lẽ lắng nghe, hắn nhìn “Lý Doanh” trước mặt đang khóc nức nở, ánh mắt không chút thương tiếc. Đôi môi nhếch lên đầy giễu cợt: “Chính vì ta hiểu nàng ấy, nên ta mới khẳng định, ngươi không phải là Minh Nguyệt Châu.”

Hắn chậm rãi cất lời: “Minh Nguyệt Châu là người có trái tim thuần khiết nhất mà ta từng gặp. Nàng là chân ái của ta, nàng muốn cùng ta thiên trường địa cửu. Nhưng nếu cái giá phải trả cho sự thiên trường địa cửu ấy là hy sinh mạng sống của những người vô tội, nàng sẽ không làm. Nàng tuyệt đối sẽ vì d.ục v.ọng của bản thân mà tước đoạt quyền được sống của người khác.”

“Lý Doanh” không thể tin nổi, nàng nhìn Thôi Tuần chằm chằm: “Chàng tin nàng ấy đến vậy sao?”

Thôi Tuần gật đầu.

“Dựa vào đâu?”

“Dựa vào việc nàng là Minh Nguyệt Châu.” Ánh mắt của Thôi Tuần dần trở nên dịu dàng: “Thân như lưu ly, trong suốt từ ngoài vào trong, không chút tỳ vết, đó chính là Minh Nguyệt Châu.”

Lý Doanh bật cười chua chát, thở dài một tiếng: “Được, bỏ qua d.ục v.ọng của Minh Nguyệt Châu, vậy còn chàng? D.ục v.ọng của chàng thì sao? Chàng không muốn ở bên nàng ấy sao? Chàng không muốn cùng nàng ấy bách niên giai lão, sinh con đẻ cái sao? Thân thể chàng, ngay cả mười năm cũng không trụ được, chàng nhẫn tâm nhìn nàng ấy đau lòng khổ sở sau khi chàng ra đi ư? Chàng tàn nhẫn như thế, có xứng với những gì nàng ấy đã hy sinh vì chàng không?”

Thôi Tuần khựng lại. Giọng nói của Lý Doanh bỗng trở nên mềm mại, như có ma lực lôi cuốn: “Minh Nguyệt Châu giống như lưu ly, trong suốt vô tỳ, nhưng chàng thì khác. Chàng mang đầy tỳ vết, chàng không còn là người tốt nữa. Nếu đã vậy, sao chàng phải sinh mạng của con sâu cái kiến mà từ bỏ cơ hội kéo dài mạng sống của chính mình? Chỉ cần chàng muốn, chàng có thể siêu thoát luân hồi, trường thọ cùng trời đất, ở bên Minh Nguyệt Châu, sinh con đẻ cái, vĩnh viễn không rời.”

“Siêu thoát luân hồi, trường thọ cùng trời đất, ở bên Minh Nguyệt Châu, sinh con đẻ cái, vĩnh viễn không rời…” Thôi Tuần lặp lại, như đang cân nhắc.

Gương mặt “Lý Doanh” như ánh lên niềm vui: “Phải, chẳng lẽ chàng không muốn sao?”

“Nghe cũng rất mê hoặc, suýt chút nữa là ta đã động lòng.”

Khóe môi “Lý Doanh” dần cong lên, nhưng ngay khoảnh khắc sau, Thôi Tuần lại thở dài: “Tiếc thay, ta không muốn.”

“Lý Doanh” ngây người. Thôi Tuần nghiêm túc nói: “Đúng, ta mang đầy tỳ vết, không phải người tốt, ngay cả ta cũng cảm thấy ghê tởm bản thân mình. Nhưng nếu ta vì kéo dài mạng sống mà không màng đến sinh tử của những người này, Minh Nguyệt Châu… nàng ấy sẽ giận.”

“Lý Doanh” lặng người, không thốt nên lời. Thôi Tuần mỉm cười: “Ta từng nói với Minh Nguyệt Châu rằng, ta muốn làm người, không muốn làm quỷ. Nếu có thể làm người, dù chỉ sống thêm mười năm, thì đã sao?”

Thôi Tuần chăm chú nhìn thiếu nữ trước mặt, dung mạo giống hệt Lý Doanh. Hắn trầm giọng nói: “Ngươi là d.ục v.ọng của ta, là cái ác của ta, ngươi không phải Minh Nguyệt Châu.”

Hắn khép mắt lại: “Kiếm đâu!”

Khi mở mắt, trong lòng bàn tay đã hiện ra một thanh kiếm bạc, ánh kiếm lạnh lẽo lóe lên. Thôi Tuần v.uốt ve thanh kiếm, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ trước mắt. Nàng mang dáng vẻ giống hệt người hắn yêu thương, người mà hắn đã thề dùng sinh mệnh bảo vệ. Nếu hắn phán đoán sai, nếu người trước mặt thực sự là nàng, nếu nàng thật sự có tư tâm, thì hắn sẽ phạm phải một sai lầm không thể tha thứ.

Nhưng Thôi Tuần chỉ chậm rãi nói từng chữ một: “Ngươi, không phải, Minh Nguyệt Châu.”

Nói dứt lời, hắn dứt khoát vung kiếm, thanh kiếm bạc xuyên thẳng qua lồng ng.ực thiếu nữ. Máu đỏ thẫm theo mũi kiếm chảy xuống. Thiếu nữ kinh ngạc nhìn hắn, đôi mắt tràn đầy khó tin, nhưng trong mắt hắn lại lạnh lùng đến mức không hề lộ ra chút dao động nào. Thiếu nữ cười chua chát, dang rộng hai tay, ngả người về phía sau. Thân hình nàng chạm đất trong giây khắc, hóa thành khói bụi bay biến.

Thôi Tuần nhàn nhạt nhìn hết thảy, làn sương trắng đậm đặc lại một lần nữa xuất hiện, bao phủ toàn bộ mặt đất.

Hồi lâu, hắn bật ra một tiếng cười nhạt: “Tai chướng.”

Vì tai kiếp mà gặp chướng ngại.

Hắn từng trải qua bao khổ nạn, bị cực hình giày vò, thân thể tổn hại đến mức chỉ còn mười năm thọ mệnh. Đó chính là tai của hắn. Nếu hắn chấp nhận phương pháp kéo dài sinh mệnh của Linh Hư Sơn Nhân, hy sinh mạng sống của những người vô tội, thì chướng ngại này, hắn vĩnh viễn không thể vượt qua.

Điều hắn sợ nhất trong mười năm còn lại, chính là không thể ở bên Lý Doanh. Hắn khát khao có thể sống trọn đời cùng nàng, sinh con dưỡng cái. Ảo cảnh do đèn mượn mệnh tạo nên lại khuếch đại nỗi sợ ấy, khiến d.ục v.ọng trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt. Dùng Lý Doanh để làm hắn không vượt qua được chướng ngại, nhưng nào ngờ, chính nhờ có nàng mà hắn mới có thể vượt qua.

Hắn vẫn luôn nghĩ rằng, chỉ cần bản thân có thể trở nên tốt hơn, xứng đáng với nàng hơn.

Như vậy, một ngày nào đó, hắn cũng có thể dũng cảm đưa tay ra, ôm lấy nàng.

Ý niệm thiện lương ẩn sâu này cuối cùng đã lấn át tà niệm trong hắn, trở thành cọng rơm cứu mạng của hắn.

Sương trắng quẩn quanh, che lấp bóng dáng Thôi Tuần. Sau tai chướng, vẫn còn ma chướng, nghiệp chướng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK