Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cú đêm xuất hiện tại cung Thang Tuyền, chứng tỏ suy đoán của Lý Doanh không hề sai, Kim Di đích thực đang ẩn náu ở đây. Thôi Tuần và Lý Doanh tiếp tục tìm kiếm thêm một hồi, nhưng cuối cùng chỉ phát hiện một loạt dấu chân hỗn loạn trong một hang núi và một xác chuột tre. Có lẽ Kim Di đã nhận thấy điều bất thường và nhanh chóng bỏ trốn.

Nhưng không sao. Cú đêm đã chết, đồng nghĩa với việc Kim Di đã mất đi cặp mắt tinh tường. Dù ông ta có hiểu được tiếng chim, cũng rất khó để huấn luyện một con cú đêm thông minh như vậy thêm lần nữa. Hắn tin chắc rằng ông ta cũng không thể lẩn trốn được lâu.

Sau đó, Thôi Tuần và Lý Doanh trở về Thôi phủ. Hắn dự định chờ đến sáng hôm sau mới vào cung Đại Minh để bẩm báo Thái hậu. Nhưng vào khoảng canh tư, một cỗ xe ngựa phủ kín bằng vải đen chậm rãi rời khỏi cung Đại Minh. Khi đến phủ Bùi Quan Nhạc tại phường Thắng Nghiệp, một nữ tử đội mũ rèm được cung nhân dìu xuống xe, tiến vào phòng khách. Nàng gỡ bỏ mũ rèm, để lộ gương mặt có ấn ký hoa sen rực rỡ.

Bên trong phòng khách, A Sử Na Ngột Đoá lơ đễnh nghe Bùi Quan Nhạc bày mưu tính kế, tựa hồ nàng chẳng mấy hứng thú với những gì ông ta nói. Bùi Quan Nhạc cảm thấy khó hiểu. Vị công chúa Đột Quyết này đã nhập cung ba năm, tuy được Long Hưng Đế sủng ái nhưng từ trước tới nay chưa từng can thiệp vào chính sự. Lần này nàng chủ động tìm đến ông ta, nói rằng biết chuyện ông ta và Thôi Tuần không hề hòa hợp, muốn cùng ông ta hợp sức loại bỏ Thôi Tuần. Điều này khiến ông ta mừng rỡ không thôi. Nhưng khi ông ta hao tổn tâm tư nghĩ ra diệu kế, nàng lại tỏ vẻ chẳng mấy bận tâm.

Bùi Quan Nhạc thử dò hỏi: “Huệ phi có kế sách nào cao minh hơn chăng?”

A Sử Na Ngột Đoá lắc đầu: “Người Đột Quyết chúng ta không giỏi mưu mô quỷ kế, đó là sở trường của người Hán các ngươi. Vậy nên, ngươi muốn làm gì thì cứ làm, ta không có ý kiến.”

Bùi Quan Nhạc thoáng sững người, rồi gượng gạo đáp: “Nếu đã vậy, mỗ sẽ làm theo kế hoạch.”

A Sử Na Ngột Đoá gật đầu, nhưng nàng lại bổ sung thêm: “Tùy ngươi, nhưng nhớ phải giữ lại một Thôi Tuần còn sống, và trả cho ta.”

Bùi Quan Nhạc kinh ngạc: “Nhưng kế sách này vốn nhằm đoạt mạng hắn mà!”

“Cứ để hắn chết trên danh nghĩa là được.” A Sử Na Ngột Đoá thản nhiên nói: “Tìm một tử tù chịu tội chém đầu thay hắn là được mà? Chẳng lẽ chút bản lĩnh này cỏn con này mà cả ngươi lẫn Lư tướng công đều không làm được?”

Bùi Quan Nhạc chần chừ, sắc mặt đầy khó xử. Ông ta bày mưu tính kế là để gi.ết ch.ết Thôi Tuần, nào phải để tìm một tử tù thay hắn chịu tội. Bùi Quan Nhạc thận trọng hỏi: “Dám hỏi Huệ phi, vì cớ gì lại không muốn Thôi Tuần phải chết?”

A Sử Na Ngột Đoá nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn hồng ngọc trên tay. Viên ngọc lớn cỡ trứng bồ câu, rực rỡ như ánh lửa, giá trị vô song, là lễ vật sinh thần mà Long Hưng Đế tặng nàng. Một hồi lâu, nàng mới lên tiếng, ánh mắt như đọng lại ở đâu đó xa xăm: “Con ưng của ta, vẫn chưa thuần phục xong.”

Bùi Quan Nhạc thoáng ngẩn người, không hiểu ý tứ trong lời nàng nói. Nhưng ông ta sớm đã biết rõ vị Huệ phi trước mắt này không phải A Sử Na Gia, mà chính là A Sử Na Ngột Đoá giả danh. Chuyện này phải ngược dòng về hai năm trước. Khi đó, một gia nô Đột Quyết trong phủ theo ông ta nhập cung, từng bẩm báo rằng, Huệ phi không giống con gái của Khả hãn Tô Thái, mà lại rất giống con gái của cố Khả hãn Ni Đô – A Sử Na Ngột Đoá.

Tin này khiến Bùi Quan Nhạc kinh hãi tột độ. Theo lời đồn, A Sử Na Ngột Đoá từng có quan hệ mập mờ với Thôi Tuần, thậm chí ngay cả tấm thân trong trắng cũng chẳng còn, làm sao có thể tới Đại Chu để hòa thân? Chuyện hệ trọng, Bùi Quan Nhạc không dám tiết lộ với ai, chỉ bẩm với Thượng thư Hữu bộc xạ Lư Dụ Dân. Về phần Lư Dụ Dân có bẩm lên Long Hưng Đế hay không, ông ta cũng không hay biết. Chỉ biết sau đó, Huệ phi vẫn được sủng ái như thường, khiến ông ta chỉ có thể vờ như không biết, tuyệt nhiên không nhắc lại.

Nhưng nếu trước đây có thể giả ngơ, thì lúc này, ông ta lại không thể không nhắc nhở A Sử Na Ngột Đoá. Bùi Quan Nhạc e dè nói: “Huệ phi, thuần ưng là thú vui của người Đột Quyết, nhưng Huệ phi giờ đang ở Đại Chu.”

A Sử Na Ngột Đoá nghe vậy, không phản bác, chỉ hờ hững hỏi: “Bùi Thượng thư, ngươi xuất thân từ hàn môn Đại Chu, phải không?”

Bùi Quan Nhạc thoáng do dự rồi gật đầu. A Sử Na Ngột Đoá cười nhạt: “Thánh nhân dạy ta rằng, Đại Chu chia làm hàn môn và thế gia. Ngươi xuất thân hàn môn, lại phản bội hàn môn, chọn nương nhờ thế gia để từng bước thăng tiến. Thật ra, từ đầu đến cuối, điều ngươi muốn chỉ là quyền lực thôi, đúng không? Từ khi hai mươi tuổi đến giờ đã năm mươi, mục đích của ngươi vẫn chưa từng thay đổi. Ngươi có thể kiên định như vậy suốt mấy chục năm, thì vì cớ gì ta lại không thể?”

Những lời thẳng thắn của nàng khiến sắc mặt Bùi Quan Nhạc nóng bừng. Ông ta cảm thấy nàng toàn nói lý lẽ ngang ngược. Nam nhân mưu cầu quyền thế, sao có thể đem so với việc nữ nhân chìm đắm trong tình cũ? Nhưng nàng là phi tần được Thánh nhân sủng ái nhất, ông ta không dám đắc tội. Đành khẽ hỏi: “Vậy Huệ phi định xử trí Thôi Tuần thế nào?”

A Sử Na Ngột Đoá thoáng liếc qua ông ta, giọng điệu điềm nhiên: “Ngươi yên tâm, chim ưng đã gãy cánh thì không còn cơ hội đối đầu với ngươi nữa.”

Lần này, Bùi Quan Nhạc nghe ra ý nàng, miễn cưỡng đáp: “Vậy cũng không phải là không được.”

A Sử Na Ngột Đoá không tiếp tục đôi co, mà quay sang hỏi: “Sao đêm nay Lư tướng công không đến?”

Bùi Quan Nhạc hơi giật mình: “Chuyện này…”

“Thôi đi.” A Sử Na Ngột Đoá hừ lạnh: “Ta biết, ông ta trung thành với Thánh nhân. Trong mắt ông ta, ta – một nữ tử Đột Quyết, dựa vào đâu mà được Thánh nhân sủng ái? Ông ta cho rằng ta chính là vết nhơ của Thánh nhân.”

Bùi Quan Nhạc cười gượng: “Lư tướng công xưa nay luôn tự cho mình cao quý. Huệ phi không cần bận tâm.”

“Tự cho mình cao quý? Cao quý mà lại…” A Sử Na Ngột Đoá đột ngột ngừng lời, ánh mắt thoáng trầm xuống: “Thôi, cả đời này, ta chẳng thể nào hiểu được người Đại Chu các ngươi.”

Sau khi bàn bạc xong với Bùi Quan Nhạc, A Sử Na Ngột Đoá đội lại mũ sa, lên xe ngựa. Xe mang theo ngư phù mà Thánh nhân ban tặng, vượt qua mọi chốt canh, một đường thuận lợi tiến vào cung Đại Minh.

Vào đến cung Đại Minh, nàng tháo mũ sa xuống, chậm rãi bước về tẩm cung của mình. Trong lòng nàng, ý vị hả hê dường như không ngừng dâng lên. Hôm ấy, tại Phù Dung Viên, nàng bị Thôi Tuần dọa đến chật vật bỏ chạy, nhưng càng nghĩ lại, nàng càng tức giận. Cơn giận dữ dần chuyển thành ý chí không chịu thua, cuối cùng lại biến thành khát vọng chinh phục, xen lẫn hận thù.

Từ lần đầu gặp hắn, nàng đã muốn khuất phục tù binh người Hán xinh đẹp này. Hai năm trời, nàng dùng đủ mọi cách hành hạ hắn, nhưng hắn vẫn không hề khuất phục. Cuối cùng, hắn lại tặng nàng một trận đại hỏa, khiến Phụ hãn nàng thiêu thân trong biển lửa, còn nàng thì bị hủy đi dung nhan từng lấy làm tự hào.

Đây có phải là cái giá của việc “nuôi ưng cả đời, cuối cùng lại bị ưng mổ mắt”?

A Sử Na Ngột Đoá không cam lòng. Đối với hắn, nàng không chỉ có khát vọng chinh phục mà còn là mối hận thù vì nợ máu giết cha. Nàng nhất định phải giết hắn để báo thù cho Phụ hãn. Nhưng trước khi giết, nàng phải khuất phục được hắn, hoàn thành niềm kiêu hãnh của riêng mình. Sau khi chinh phục được hắn, nàng sẽ giết hắn, rồi cùng hắn xuống hoàng tuyền.

A Sử Na Ngột Đoá mải miết suy nghĩ, không hề hay biết đội Kim Ngô Vệ đã nhanh chóng bao vây.

Trong điện Bồng Lai, Thái hậu vốn đã an nghỉ nay lại ngồi uy nghi giữa chính điện. Bà lạnh lùng nhìn Kim Ngô Vệ áp giải A Sử Na Ngột Đoá trong bộ dáng nhếch nhác quỳ xuống đất. Dẫu biết sự tình bất lợi, nàng vẫn giữ vẻ kiêu ngạo, không chút run sợ, ngẩng cao đầu nói: “Không biết Thái hậu áp giải thiếp thân tới điện Bồng Lai là có ý đồ gì?”

“Ý đồ?” Thái hậu không giận mà cười nhạt: “Thân là hậu phi mà dám tự ý xuất cung, lại còn thông đồng với ngoại thần. Ngươi còn mặt mũi hỏi ngô có ý đồ gì sao?”

A Sử Na Ngột Đoá tái mặt. Thì ra từ lúc nàng rời cung đến khi bước chân vào phủ Bùi Quan Nhạc, mọi hành động đều không qua được mắt Thái hậu. Ánh mắt bà đầy vẻ châm biếm: “Sao? Câm rồi à?”

A Sử Na Ngột Đoá cũng chẳng buồn tranh cãi thêm: “Muốn giết thì giết đi.”

Thái hậu cũng không muốn dài dòng: “Tốt! Vậy ngô thành toàn cho ngươi!”

Ánh mắt bà liếc qua đám nội giám dưới điện. Hiểu ý, mấy tên nội giám cầm dải lụa trắng tiến lên, siết chặt cổ A Sử Na Ngột Đoá, kéo mạnh sang hai bên. Hơi thở nàng dần đứt quãng, trước mắt trở nên mờ mịt. Giữa lằn ranh sinh tử, nàng bỗng cười khẽ.

Thật đáng tiếc… Ta lại chết trước ngươi rồi.

Đúng lúc tính mạng treo trên sợi chỉ, bỗng vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Long Hưng Đế xuất hiện, vung tay đẩy mấy tên nội giám đang siết lấy nàng ra xa. A Sử Na Ngột Đoá ngã vào lòng hắn.

Long Hưng Đế vừa kinh vừa giận, ngẩng đầu nhìn Thái hậu: “A nương, người đang làm gì vậy?”

“Giết nàng ta!”

“Tại sao phải giết nàng ấy?”

“Nàng ta tự ý rời cung, đến phủ Bùi Quan Nhạc, như thế còn chưa đáng tội chết sao?”

Long Hưng Đế thoáng kinh ngạc nhìn A Sử Na Ngột Đoá, nhưng rất nhanh, hắn mím môi, bình tĩnh nói với Thái hậu: “Việc này trẫm đã biết, chính trẫm sai Huệ phi đến phủ Thượng thư Bùi xử lý công việc. Huệ phi không có tội.”

Thái hậu giận dữ: “Thánh nhân, lý do này không khiến ngươi thấy nực cười sao? Là việc quan trọng gì mà cần đến hậu phi của ngươi phải đích thân đến phủ ngoại thần giữa đêm khuya?”

“Là việc trọng yếu, không tiện nói rõ với a nương.” Long Hưng Đế đáp: “Tóm lại, Huệ phi chỉ phụng chỉ của trẫm xuất cung, nàng ấy không sai.”

Nghe vậy, Thái hậu giận đến nghiến răng. Long Hưng Đế lập tức ra lệnh cho người đưa A Sử Na Ngột Đoá trở về, còn mình thì ở lại điện Bồng Lai, đối diện cơn thịnh nộ của Thái hậu.

Cuối cùng, vì nể mặt hắn, Thái hậu cho lui hết người trong điện. Không gian rộng lớn của điện Bồng Lai chỉ còn lại hai mẹ con.

Thái hậu nén giận, hồi lâu sau mới cất tiếng, giọng vẫn mang ý trách móc: “Con thực sự muốn bảo vệ nữ nhân Hồ tộc ấy đến cùng?”

Long Hưng Đế trước giờ luôn hiếu thuận, nhưng lần này hắn không nhượng bộ nửa phần: “A nương hỏi trẫm có quyết ý bảo vệ Huệ phi không, vậy trẫm cũng muốn hỏi a nương một câu. Thân là Thái hậu, chuyện quản lý hậu cung chẳng phải nên lấy nhân từ và bao dung làm đầu sao? Vì cớ gì lại tự ý xử trí phi tần của trẫm?”

Thái hậu lớn tiếng: “Đây không phải là Thái hậu xử lý phi tần, mà là một người mẹ xử lý kẻ làm hại đến con mình!”

Long Hưng Đế sững người. Thái hậu hít sâu một hơi, cố kìm nén cảm xúc, nói tiếp: “Nàng ta đến Đại Chu ba năm, con phong nàng làm Huệ phi, sủng ái vượt qua lục cung. Những điều đó, ngô đều mắt nhắm mắt mở, chỉ cần nàng ta an phận thủ thường, ngô sẵn lòng chiều theo ý con. Nhưng nếu nàng ta không an phận nữa thì ngô tuyệt không thể dung thứ!”

“Cho dù Huệ phi không an phận, nhưng không làm gì nhằm vào trẫm.”

Thái hậu nghe vậy, tức đến muốn ngất lịm: “Đợi đến khi nàng ta nhằm vào con thì đã muộn rồi! Hậu cung này, ai cũng có thể ở lại bên cạnh con, nhưng một nữ nhân Hồ tộc lòng dạ khó lường như nàng ta thì tuyệt đối không được!”

Long Hưng Đế cười khổ: “Hậu cung này, Hoàng hậu do a nương chọn, Đức phi, Thục phi cũng do a nương chọn, đến cả Chiêu nghi, Tiệp dư cũng là a nương chọn. Trẫm chỉ muốn tự mình chọn một lần, chẳng lẽ cũng là sai?”

“Con sai rồi! Người con chọn là ai chẳng được, cớ sao lại chọn một nữ nhân như thế?” Thái hậu nghiêm nghị nói: “Rốt cuộc nàng ta có phải con gái của Tô Thái, A Sử Na Gia hay không, con nghĩ ngô không biết sao?”

Long Hưng Đế cả kinh, nhưng rất nhanh, hắn đáp: “Dù nàng từng là ai, thì hiện tại, nàng chính là Huệ phi của trẫm.”

Thái hậu kinh ngạc nhìn đứa con trai mà bà đã nuôi nấng từ tấm bé. Từ khi nào hắn đã trở nên xa lạ đến thế này? Vì một nữ nhân người Hồ lai lịch bất minh mà đối đầu với bà? Bà nhịn không được mà hỏi: “Rốt cuộc con thích nữ nhân Hồ tộc ấy ở điểm nào? Thiên hạ này, luận nhan sắc, có không ít người đẹp hơn nàng ta; luận tài tình, nàng ta không viết nổi một câu thơ; luận phẩm hạnh, nàng ta không dịu dàng, cũng không hiền thục, lại còn ích kỷ, tàn nhẫn. Rốt cuộc con xem trọng nàng ở điểm nào?”

Long Hưng Đế lặng lẽ đáp: “A nương nói Huệ phi ích kỷ, tàn nhẫn, hỏi trẫm thích nàng ở đâu. Nhưng trẫm lại thích chính sự ích kỷ và tàn nhẫn ấy. Từ nhỏ, a nương đã dạy trẫm phải làm bậc Thánh nhân, phải làm gương sáng cho muôn dân. Nhưng trẫm cũng mệt mỏi, cũng ao ước như người khác, muốn làm gì thì làm.”

Thái hậu nghiêm giọng quát: “Con là hoàng đế, làm sao có thể muốn làm gì thì làm nấy? Nếu đã hưởng quyền lực chí tôn, con phải chấp nhận những ràng buộc do quyền lực mang lại. Bằng không, lẽ nào con muốn chiếm hết những điều tốt đẹp trên đời? Trên đời này liệu có chuyện gì vừa ý người đến thế không?”

Bị lời trách mắng làm cho ngẩn ngơ, Long Hưng Đế thoáng hiện vẻ mờ mịt trong ánh mắt. Y hệt như những lần còn thơ bé bị quở trách, hắn không biết đáp lại thế nào. Thái hậu nhìn vẻ bối rối đó của hắn, lòng đột nhiên trào dâng một nỗi mỏi mệt. Bà nhẹ giọng nói: “Con khiến ta quá thất vọng. Minh Nguyệt Châu sẽ không như con.”

Nghe đến ba chữ “Minh Nguyệt Châu”, Long Hưng Đế lập tức ngẩng đầu lên, mắt bừng bừng phẫn nộ: “Đủ rồi! Trẫm chịu đủ rồi! Tại sao a nương lúc nào cũng đem a tỷ ra so sánh với trẫm? A tỷ đã mất rồi, mất suốt ba mươi năm nay rồi! Nhưng trẫm vẫn còn sống! Chẳng lẽ một người còn sống lại không bằng một người đã chết? Chẳng lẽ một đứa con trai đã đem đến cho a nương vinh quang vô thượng lại không bằng một người con gái đã khuất sao?”

Thái hậu trợn trừng mắt, nhất thời không thốt nên lời. Một lát sau, bà bỗng bật cười: “Hóa ra, đây mới là lời thật lòng của con.”

Long Hưng Đế trầm tĩnh lại, nói: “Phải, là lời thật lòng. Nói ra rồi, lòng nhẹ nhõm hơn hẳn.”

Hai mẹ con, một người đứng, một người ngồi, không tiếp tục tranh cãi. Họ chỉ lặng lẽ đối diện nhau. Hồi lâu sau, Thái hậu khẽ gọi nhũ danh của hắn: “Bồ Tát Bảo…”

Bà chưa kịp nói hết câu, Long Hưng Đế đã ngắt lời: “A nương, nơi này không có Bồ Tát Bảo, chỉ có một Thánh nhân do chính tay người dạy dỗ.”

Thái hậu khựng lại, sững sờ nhìn hắn. Long Hưng Đế không nói thêm lời nào, chỉ cúi đầu hành lễ với bà một cách nghiêm cẩn, rồi chậm rãi rời đi, bóng dáng thoáng vẻ cô đơn đến xót xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK