Chỉ một câu “Liên Hoa Lang” đã đẩy Thôi Tuần vào vực sâu không đáy.
Lý Doanh cuối cùng cũng hiểu vì sao Thôi Tuần lại căm ghét danh xưng ấy đến vậy. Nàng tin rằng, hắn thà rằng A Sử Na Ngột Đóa chưa từng nghe ba chữ này, hoặc thậm chí thà rằng bị đám Đột Quyết kia chém chết ngay tại chỗ, còn hơn phải chịu đựng sự nhục nhã sau đó.
A Sử Na Ngột Đóa vốn là bậc thầy thuần phục chim ưng. Dù là loài ưng dữ tợn nhất, một khi rơi vào tay nàng, đều sẽ bị thuần phục một cách ngoan ngoãn. Nàng thích thú quá trình thuần phục ấy, và cũng lấy đó làm niềm vui. Nàng có thừa tự tin rằng, tên Hán nhân dung mạo xuất chúng nhưng tính khí cao ngạo này, cuối cùng cũng sẽ giống như những con ưng mà nàng từng thuần hóa trước đây, cúi đầu quy phục trước mặt nàng.
Tháng thứ nhất, A Sử Na Ngột Đóa nhốt Thôi Tuần trong một địa lao tối tăm không ánh mặt trời. Địa lao không hề có cửa sổ, chỉ có bóng tối vĩnh viễn và sự tĩnh lặng tựa cái chết. Những kẻ từng bị giam ở đây, người thì năm ngày, kẻ thì mười ngày, chẳng ai không bị sự tĩnh mịch tuyệt đối ấy làm cho phát điên. Ngay cả những nam nhân Đột Quyết mạnh mẽ nhất cũng đều quỳ xuống cầu xin tha thứ. Vậy mà suốt ba mươi ngày, Thôi Tuần vẫn không cầu xin lấy một lần.
Tháng thứ hai, nàng dùng xích sắt bện bằng gai sắc xuyên qua xương bả vai của hắn rồi treo lên, không cho ăn một hạt cơm, không cho uống một giọt nước, cũng chẳng cho ngủ. Khi hắn sắp ngất lịm đi, lại có người kéo mạnh sợi xích xuyên qua xương hắn, khiến gai sắt cào qua tủy. Nỗi đau cùng cực buộc hắn phải tỉnh lại. Hình phạt này khiến hắn đói, khát, mệt mỏi và đau đớn đến tột độ. Khi thân thể bị đẩy đến giới hạn, ý chí cũng dần tan rã. Nhưng dù hình phạt kéo dài mười ngày, mỗi ngày ba lần, Thôi Tuần vẫn không cầu xin.
Tháng thứ ba, A Sử Na Ngột Đóa dẫn đến ba mươi phụ nhân Đại Chu ôm theo hài tử của mình. Nàng nói với họ rằng, chỉ cần Thôi Tuần cầu xin, nàng sẽ tha mạng cho các hài tử ấy. Ban đầu, những người mẹ quỳ xuống cầu xin Thôi Tuần, nước mắt giàn giụa khẩn thiết van nài hắn cứu lấy hài tử của họ. Đám hài tử, không hiểu rõ số phận đang chờ mình, còn ngây thơ mỉm cười với hắn. Trong ánh mắt Thôi Tuần dường như phủ lên một tầng sương mỏng, nhưng hắn vẫn không mở miệng.
Những tiếng cầu xin dần hóa thành lời mắng nhiếc, chửi rủa hắn thậm tệ. Mỗi ngày A Sử Na Ngột Đóa giết một đứa trẻ trước mặt hắn, muốn hắn nhớ rõ rằng, những đứa trẻ ấy chết vì hắn. Trong suốt ba mươi ngày, nỗi đau đớn và ân hận xé nát lòng Thôi Tuần, khiến hắn mấy lần nôn ra máu. Nhưng dù vậy, hắn vẫn không chịu cúi đầu.
A Sử Na Ngột Đóa mất hết thể diện. Những lời nàng từng nói, giờ chẳng khác nào cái tát vào mặt nàng, khiến nàng vô cùng nhục nhã. Cơn giận dữ khiến nàng tăng thêm sự tàn nhẫn trong cách hành hạ hắn. Nàng từng quấn da cừu lên người hắn, giam trong xe tù, gõ trống dẫn đầu đoàn, diễu qua khắp vương đình. Cũng từng xích cổ hắn, bắt hắn tr.ần truồng như một con súc vật bị nhốt trong chuồng chó để người ta tha hồ cười nhạo. Nhưng dù trải qua bao nhiêu nhục hình, bao nhiêu hạ nhục, Thôi Tuần vẫn nghiến chặt răng, không thốt lấy một câu đầu hàng.
–
Từng hồi ức, từng mảnh ghép, ký ức của A Sử Na Gia chầm chậm hiện lên trước mắt Lý Doanh. Nàng không cách nào tưởng tượng được trên thế gian này lại có những cách thức tàn khôcd đến mức hủy hoại con người như vậy. Cắn chặt môi, đôi mắt nàng đỏ hoe, thì thầm: “Ta chưa từng nghĩ rằng con người lại có thể độc ác đến mức này.”
A Sử Na Gia nhẹ giọng đáp: “Từ nhỏ A Sử Na Ngột Đóa tỷ tỷ đã muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, không có thứ gì tỷ ấy muốn mà không thể có. Đây, e rằng là điều đầu tiên tỷ ấy không thể đạt được. Thôi Tuần càng không khuất phục, lại càng khiến tỷ ấy thêm say mê. Tỷ ấy không chỉ si mê dung mạo mà còn say đắm cốt cách kiên cường của chàng. Nhưng kiểu yêu thích của tỷ ấy không giống người thường, đó là sự chiếm hữu, khống chế và cả tàn nhẫn. Tỷ ấy càng yêu chàng, càng muốn hành hạ chàng.”
Trời đã về khuya, tuyết lớn rơi trắng xóa. Lý Doanh đứng trên thảm cỏ khô vàng, dù chỉ là một tia ý niệm nhưng dường như cũng cảm nhận được cái lạnh buốt xương. Nàng nhìn Thôi Tuần bị treo ngoài đại trướng, chỉ khoác trên mình một lớp áo đơn bạc. Tóc đen xõa rối, hàng mi dài phủ đầy những bông tuyết trong suốt. Hắn trông gầy yếu hơn rất nhiều so với khi mới bị áp giải đến vương đình.
Hai tay hắn bị xích sắt trói chặt, treo cao lên, bàn chân không chạm đất. Toàn bộ trọng lượng cơ thể dồn vào cổ tay. Trong cái rét cắt da, trên trán hắn vẫn lấm tấm mồ hôi, gương mặt tái nhợt như giấy, đôi môi mím chặt, thân thể khẽ run, như đang chịu đựng nỗi đau cùng cực.
Móng tay Lý Doanh ghim sâu vào lòng bàn tay, đôi mắt nàng đỏ hoe, giọng run rẩy: “Mỗi người đều có cách bày tỏ tình cảm riêng. Nếu ta yêu một người, ta sẽ không bao giờ để người phải chịu dù chỉ một chút tổn thương. Ta càng không thể hành hạ người như thế. Tình yêu A Sử Na Ngột Đóa là thứ ta không đời nào có thể đồng tình được!”
A Sử Na Gia trầm mặc, trên gương mặt hắn thoáng hiện nét hổ thẹn. Trong đại trướng, tiếng cười nói vui vẻ vọng ra không dứt. Lý Doanh bỗng thấy cửa trướng bị vén lên, một thiếu nữ Đột Quyết e dè bước ra, chính là A Sử Na Gia khi còn sống.
Trong tay nàng bưng một bát canh thịt dê nóng hổi. Sau chút chần chừ, nàng vẫn bước nhanh về phía Thôi Tuần, nhỏ giọng nói: “Bên ngoài lạnh quá, ngài uống chút canh cho ấm người.”
Thôi Tuần đang mơ màng vì bị hành hạ, hơi hé mắt, vài lọn tóc đen ướt đẫm dính trên gò má. Đôi mắt trong như ngọc lạnh ánh sao. A Sử Na Gia nắm chặt mép bát vàng, cả người run run, nhưng vẫn lấy hết can đảm đưa bát canh lên môi hắn: “Ngài uống chút đi.”
Nhưng lời nàng vừa dứt, một ngọn roi bất ngờ quất xuống, đánh trúng tay nàng đang cầm bát. A Sử Na Gia đau đớn buông tay, bát canh rơi xuống đất, nước canh trắng đổ ra lênh láng. Nàng hoảng hốt quay lại, kinh hãi thốt lên: “Ngột Đóa tỷ tỷ…”
A Sử Na Ngột Đóa vận một thân y phục đỏ rực, dung nhan như hoa đào. Nàng cầm roi trong tay, lạnh lùng cười: “Sao? Ngươi thương hắn à?”
Nhìn ánh mắt sắc lạnh của nàng, A Sử Na Gia run sợ, nhỏ giọng lắp bắp: “Ta… ta không…”
A Sử Na Ngột Đóa lại cười nhạt, bước đến bên Thôi Tuần, bóp cằm hắn, buộc hắn ngẩng đầu lên. Nàng nhìn A Sử Na Gia, lạnh lùng nói: “Ngươi nhìn rõ đi, nam nhân này là Liên Hoa Nô của ta, chỉ thuộc về ta! Người khác, đừng mong chạm vào dù chỉ một chút!”
A Sử Na Gia nhìn Thôi Tuần, thân thể hắn chằng chịt thương tích, đau đớn đến nhường nào, nhưng nàng không dám cãi lại. Sợ hãi và bất lực khiến nàng chỉ biết cúi đầu, không dám nói.
A Sử Na Ngột Đóa nhếch môi, tiếp tục uy hiếp: “A Sử Na Gia, ngươi cũng thích hắn, đúng không?”
A Sử Na Gia sững sờ, vội vàng lắc đầu: “Không… không…”
A Sử Na Ngột Đóa cười lạnh, ném chiếc roi vào tay nàng: “Nếu không thích, thì đánh hắn đi.”
A Sử Na Gia cầm roi, cả người run rẩy, không dám tin nhìn nàng ta. A Sử Na Ngột Đóa chế nhạo: “Ngươi không nỡ à?”
Nàng từng bước áp sát: “Nếu ngươi không đánh, chính là thừa nhận thích hắn. Đây là Liên Hoa Nô của ta, ngươi dám thích ư? A Sử Na Gia, ở Đột Quyết này, chưa ai dám giành đồ của ta đâu!”
A Sử Na Gia bị lời đe dọa của nàng làm cho khiếp sợ. Nàng biết rõ A Sử Na Ngột Đóa ghét nhất là bị người khác tranh đoạt. Thuở nhỏ, từng có một vương tử của tiểu quốc vì tranh một con nhạn bị bắn hạ với A Sử Na Ngột Đóa mà bị nàng ta dùng ngựa kéo lê tới chết. A Sử Na Gia cầm roi, tay run lẩy bẩy, còn A Sử Na Ngột Đóa thì sốt ruột thúc giục: “Đánh đi!”
Dưới áp lực của nàng, A Sử Na Gia đờ đẫn bước tới hai bước, tay nắm chặt roi, run rẩy vung xuống thân Thôi Tuần. Nàng không muốn làm hắn tổn thương, nên chỉ để đầu roi nhẹ nhàng lướt qua, để lại một vệt đỏ nhạt trên da hắn mà không tạo ra vết thương sâu. A Sử Na Ngột Đóa lại tỏ vẻ không hài lòng: “Ngươi ăn chưa no sao?”
Lời nói sắc như dao của nàng khiến A Sử Na Gia hoảng sợ, vô thức tăng thêm lực. Chiếc roi hung hãn quất xuống, làm rách lớp áo mỏng, để lại những vết thương rướm máu trên người Thôi Tuần. A Sử Na Ngột Đóa không ra hiệu ngừng, A Sử Na Gia cũng không dám dừng lại. Roi quất xuống từng nhát, máu tươi từ những vết thương chảy ra, nhỏ xuống nền tuyết trắng xóa bên dưới.
Mãi một lúc lâu sau, A Sử Na Ngột Đóa mới hờ hững nói: “Được rồi.”
A Sử Na Gia vội vàng dừng tay, roi trong tay đã nhuộm đỏ máu tươi, cả người nàng run rẩy không ngừng. A Sử Na Ngột Đóa nhìn nàng với ánh mắt đầy khinh bỉ, sau đó thong thả bước tới bên Thôi Tuần. Thân thể Thôi Tuần sau trận đòn tàn nhẫn chỉ còn hơi thở mong manh. Hắn cúi đầu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. A Sử Na Ngột Đóa đưa tay vén một lọn tóc đen rối tung trên lưng hắn, kéo nhẹ. Hắn buộc phải ngẩng đầu, gương mặt trắng bệch ngước lên đối diện với nụ cười nhàn nhạt của nàng ta.
A Sử Na Ngột Đóa lạnh lùng hỏi: “Ngươi bị bắt đến Đột Quyết lâu như vậy, có ai đến cứu ngươi chưa?”
“Mọi người đều đã bỏ rơi ngươi, từ gia tộc đến quân vương của ngươi. Vậy ngươi chịu đựng những đau đớn này, rốt cuộc là vì điều gì?”
“A Sử Na Gia kia thật vô dụng, đến cả câu “thích ngươi” cũng không dám nói.”
“Trên thế gian này, không có ai có thể cứu ngươi, cũng không có ai nguyện ý cứu ngươi. Ngươi chỉ có thể là của ta, làm Liên Hoa Nô của ta mà thôi.”
–
Khắp trời tuyết trắng, Lý Doanh không kiềm được mà đưa mắt nhìn về phía A Sử Na Gia bên cạnh. A Sử Na Gia do chấp niệm hóa thành lúc này quỳ gối trên mặt đất, hai tay ôm lấy gương mặt, bật khóc nức nở. Nàng lẩm bẩm: “Ta có lỗi với chàng…”
Có lẽ khi nàng đưa bát canh thịt dê ấy cho hắn, trong lòng hắn cuối cùng đã nhen nhóm một tia hy vọng về nhân tính. Trong những màn tra tấn không hồi kết ở Đột Quyết, đây có lẽ là lần đầu tiên hắn cảm nhận được lòng tốt dịu dàng. Nhưng không lâu sau đó, chính đôi tay của người mang đến lòng tốt lại tự tay giẫm đạp nó, đổi lại cho hắn là những trận đòn tàn nhẫn.
A Sử Na Gia vừa khóc vừa nói: “Ta sợ A Sử Na Ngột Đóa tỷ tỷ, vậy nên dù ta thích chàng, nhưng khi chàng bị hành hạ suốt hai năm trời, ta không hề bênh vực chàng dù chỉ một lần… Ngột Đóa tỷ tỷ nói đúng, ta là một kẻ vô dụng…”
Lòng Lý Doanh đau như cắt. Nàng nhìn thấy A Sử Na Gia và A Sử Na Ngột Đóa cùng bước vào hãn trướng, bên ngoài chỉ còn lại Thôi Tuần vẫn bị trói chặt hai cổ tay treo lơ lửng. Toàn thân hắn đẫm máu, trên thân hình tựa ngọc bích giờ đây chồng chất những vết thương cũ mới đan xen. Giữa gió tuyết lạnh lẽo, thân thể gầy gò bị treo như một cánh hạc cô độc, càng thêm phần xót xa, đau đớn.
Lý Doanh cắn chặt môi, nước mắt không kìm được ngân ngấn nơi khóe mắt. Nàng không chút do dự tiến về phía trước, nhón chân lên, cố gắng gỡ sợi xích sắt đang trói chặt cổ tay hắn. Nhưng không ngoài dự đoán, những ngón tay nàng chỉ xuyên qua sợi xích, không cách nào chạm vào được.
Trong khoảnh khắc ấy, nàng không rõ là thất vọng hay đau lòng hơn, chỉ biết nước mắt không kìm được mà rơi lã chã.
Nhưng nàng chỉ là một ý niệm bước vào ký ức của A Sử Na Gia, Thôi Tuần hoàn toàn không nhìn thấy nàng. Dẫu nàng có đau lòng vì hắn đến thế nào, hắn cũng chẳng thể thấy, chẳng thể nghe.
Thế nhưng, dù hắn không thể thấy, không thể nghe, nàng vẫn có những lời muốn thổ lộ.
Nàng nghẹn ngào, nhưng ánh mắt kiên định nhìn về phía Thôi Tuần, từng chữ từng lời đều rõ ràng: “Thôi Tuần, chàng chính là chàng, không phải là nô bộc của bất kỳ ai.”
Nàng lại nói: “Trên đời này, không phải không có ai có thể cứu chàng, cũng không phải không có ai nguyện ý cứu chàng. Ta sẽ cứu chàng, nhất định sẽ cứu chàng.”