Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quế Châu, sông nước xanh biếc như dải lụa, núi non tựa phỉ thúy ngọc ngà.

Lý Doanh chưa từng ghé thăm Quế Châu, nhưng nàng cũng nghe danh núi sông nơi này. Tuy trong lòng không ngừng mơ mộng, nhưng vì Thôi Tuần có việc quan trọng, thân thể lại yếu ớt, nên dù rất muốn chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Quế Châu, nàng cũng không hề nhắc đến nửa câu. 

Vậy mà, Thôi Tuần lại chủ động nói trước: “Trương Đô đốc đã quay về điểm binh rồi, sáng mai ta sẽ dẫn Thẩm Khuyết về Trường An. Tranh thủ chút thời gian rảnh, chúng ta đi ngắm Quế Giang đi.”

Lý Doanh nhìn khuôn mặt tái nhợt, bệnh tật của hắn, trực tiếp từ chối: “Chàng bệnh nặng thế này, còn muốn ngắm Quế Giang nữa sao?”

Thôi Tuần cầm lấy chiếc áo choàng lông trắng trên giường bệnh, quấn quanh người. Hắn cố gượng dậy, khóe miệng nở nụ cười nhu hòa: “Sau này chẳng thể đến Quế Châu nữa, nếu hôm nay không đi, e rằng sẽ nuối tiếc cả đời.”

Hắn rời khỏi giường bệnh, bước chân hư nhược, nếu không có Lý Doanh dìu lấy, e rằng đã loạng choạng mà ngã nhào. Nàng hiểu hắn muốn giúp nàng toại nguyện, nhưng trông thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng lại vừa tức giận vừa xót xa: “Nuối tiếc thì nuối tiếc, có gì quan trọng đâu?”

Thôi Tuần khẽ lắc đầu: “Minh Nguyệt Châu, nàng đã nói, muốn trân trọng hiện tại, ta cũng rất trân trọng từng ngày bên nàng, ta không muốn để lại nuối tiếc.”

Lý Doanh nghe vậy, sống mũi cay cay: “Ta chỉ thuận miệng nói thôi, chàng lại nhớ kỹ như thế.”

“Những lời nàng nói, ta đều nhớ kỹ.” Hắn khép chặt chiếc áo hồ ly, không còn vẻ lãnh đạm và sắc bén như mới gặp mà thay vào đó là ánh mắt tràn ngập yêu thương, hắn điềm tĩnh nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngắm sông Quế Giang.”

Từ trạm dịch Quế Châu đến Quế Giang, trăng đã lên cao. Thôi Tuần dứt khoát thuê một chiếc thuyền ô nhỏ, không để thuyền phu quấy rầy, chỉ có hắn và Lý Doanh cùng du ngoạn trên dòng Quế Giang vào ban đêm.

Nước sông Quế Giang xanh biếc như ngọc, trong suốt tận đáy, Lý Doanh chưa từng thấy làn nước nào xanh trong đến vậy. Nàng và Thôi Tuần ngồi ở mũi thuyền, ngắm nhìn sông núi Quế Giang, cảnh sắc thần tiên khiến nàng ngẩn ngơ, không dứt mắt nổi.

Ánh trăng như dải lụa bạc rải khắp mặt sông, làn nước dập dềnh lấp lánh, như mộng như ảo. Hai bên bờ, núi non trùng trùng điệp điệp, vách đá dựng đứng cheo leo. Chiếc thuyền ô nhỏ lững lờ trôi giữa cảnh non xanh nước biếc, vẽ nên một bức tranh thủy mặc.

Ở mũi thuyền, tiểu nương tử kiều diễm nghiêng người tựa vào lòng lang quân yếu nhược, khoác áo choàng lông trắng như tuyết. Người trong tranh, tranh trong người, hòa hợp không phân biệt ranh giới.

Tiếng nước chảy róc rách, dãy núi trong bóng đêm như ẩn như hiện, gió đêm bồng bột thổi qua. Lý Doanh ngồi thẳng dậy từ vòng tay của Thôi Tuần, chỉnh lại áo lông hồ cho hắn: “Chàng có lạnh không?”

Thôi Tuần lắc đầu, Lý Doanh lo lắng nhìn vầng trăng: “Hình như trời sắp mưa, chúng ta về thôi.”

Thôi Tuần lại không muốn rời đi, hắn khẽ đáp: “Minh Nguyệt Châu, ta muốn ở bên nàng thêm một lúc nữa.”

“Về trạm dịch rồi, chàng vẫn luôn ở bên ta mà.”

“Không giống.” Hắn nói.

Lý Doanh khó hiểu: “Tại sao lại không giống?”

Ban đầu Thôi Tuần không đáp, chỉ ngồi khoanh chân giữa khoang thuyền, ngước mắt nhìn dãy núi trùng điệp hùng vĩ. Hồi lâu sau, hắn thở dài: “Rất mệt.”

Đây là lần đầu tiên hắn nói hai chữ này trước mặt nàng. Có lẽ khung cảnh tráng lệ này đã làm dịu đi trái tim mang nặng u sầu sáu năm trời, khiến hắn nguyện ý bộc lộ một phần yếu đuối trước người con gái hắn đem lòng yêu mến. Lý Doanh nghe xong, chỉ mỉm cười, nhẹ giọng đáp: “Sau này, khi cảm thấy mệt mỏi hay đau đớn, chàng phải nói với ta, đừng tự chịu đựng một mình.”

Thôi Tuần im lặng gật đầu, những giọt mưa nhẹ nhàng rơi trên gương mặt hắn. Ngẩng nhìn trời, hắn nói: “Trời mưa rồi, chúng ta vào khoang thuyền thôi.”

Ngoài thuyền, sương mù phủ khắp dòng sông. Trong thuyền, tiếng mưa tí tách vang đều. Lý Doanh nhìn mưa rơi, từng giọt nhỏ xuống mặt nước, khơi lên những vòng sóng lăn tăn. Nàng chống tay lên má, cười khẽ: “Du ngoạn Quế Giang dưới mưa, quả nhiên có điểm khác lạ.”

Thôi Tuần nở một nụ cười: “Có mưa, có sương, có gió, lại càng phải có thêm tiếng nhạc nữa.”

Đôi mắt Lý Doanh sáng lên: “Dạ thuyền xuy địch vũ tiêu tiêu. [1] Nếu lúc này có thêm một cây sáo trúc thì tốt biết bao.”

[1] Câu thơ trích từ bài: Ức Giang Nam (憶江南) – “Nhớ Giang Nam” của tác giả Hoàng Phủ Tùng. 

Bản dịch của tài khoản Thien Thanh (thivien. net): Thuyền đêm thổi sáo mưa rì rào.

Thôi Tuần không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy ra một cây sáo trúc từ trong ngực áo. Lý Doanh vui mừng reo lên: “Chàng có sáo trúc sao?”

Nhưng ngay sau đó, nàng ngạc nhiên hỏi: “Chàng lấy từ khi nào vậy?”

“Lúc rời khỏi trạm Quế Châu,” Thôi Tuần đáp. “Có cảnh đẹp nhưng không có nhạc hay thì sao mà coi được?”

Lý Doanh mỉm cười, đưa tay nhận lấy cây sáo: “Đây là bất ngờ nho nhỏ mà chàng dành cho ta, đúng không?”

Thôi Tuần gật đầu: “Đúng.”

Một chữ “đúng” mà hắn vừa thốt ra khiến trái tim Lý Doanh ngọt ngào như tẩm mật. Lúc này, nàng chẳng khác gì một thiếu nữ bình thường, cảm động vì sự quan tâm của tình lang. Thực ra, nàng và Thôi Tuần có chung xuất thân, chí hướng tương hợp. Nếu hắn sinh sớm ba mươi năm, hoặc nàng sinh muộn ba mươi năm, hoặc nàng gặp được Thôi Tuần của sáu năm trước, hai người đã có thể trở thành đôi uyên ương thần tiên, chẳng phải gánh trên vai những nỗi đau của quá khứ. Khi đó, họ chỉ cần sống bên nhau, lúc rảnh rỗi cùng nhau gảy đàn, đánh cờ, thưởng trà, trồng hoa, không lo lắng, không quan tâm đến thế sự, chỉ cần có nhau là đủ.

Nhưng đáng tiếc, điều ấy không thể xảy ra.

Nhưng, dù kiếp này chẳng thể gạt bỏ hết vướng bận, thì ít nhất, nàng có thể trân trọng những khoảnh khắc vui vẻ bên nhau suốt kiếp này.

Lý Doanh ném cây sáo trúc trả lại cho Thôi Tuần, mỉm cười tinh nghịch: “Thôi Thiếu khanh, chàng biết thổi sáo không?”

Thôi Tuần gật đầu. Lý Doanh hỏi: “Thủy điệu khúc, chàng biết thổi không?”

Thôi Tuần khẽ cười, hắn cầm lấy cây sáo trúc, đặt lên môi, những âm điệu du dương lập tức cất lên. Thân thể hắn bị bệnh tật hành hạ, ngón tay không còn linh hoạt như trước, nhưng từng nốt nhạc vẫn vang lên chuẩn xác, không sai một nhịp. Lý Doanh chăm chú lắng nghe, tiếng sáo như dòng suối chảy xuôi, còn tiếng mưa rơi lộp độp trên mái thuyền như làm nên một bản đệm hoàn hảo. Hai âm thanh đan xen, hài hòa đến mê người. Lý Doanh chống tay, lặng thinh thưởng thức, ngoài khoang thuyền, ánh lửa từ những chiếc thuyền chài nhấp nháy trên bến sông, bóng núi soi mình dưới mặt nước. Giây phút này, nàng cảm thấy mọi phiền muộn trong lòng như được gột rửa, chỉ còn lại khung cảnh thuyền đêm, tiếng sáo và cơn mưa bụi lác đác, miên man.

Thủy điệu khúc kết thúc, Lý Doanh cũng thấy lòng ngứa ngáy. Nàng nhận lấy cây sáo, cười nói: “Ta cũng biết thổi sáo, nhưng sở trường vẫn là đánh đàn. Chờ về Trường An, ta sẽ cùng chàng hòa tấu một khúc nhạc.”

Thôi Tuần mỉm cười, định nói gì đó thì đột nhiên, một tiếng sấm rền vang, xé toạc bầu trời. Lý Doanh giật mình, đánh rơi cây sáo trong tay. Thôi Tuần khựng lại, đôi tay hơi nắm chặt, như phải hạ quyết tâm rất lớn, hắn mới dám ôm gọn nàng vào lòng, dùng hai tay bịt kín tai nàng. Hắn thì thầm: “Minh Nguyệt Châu, đừng sợ.”

Hắn biết nàng sợ tiếng sấm. Hôm ấy, khi hắn giúp nàng tra xét Xuất nhập lục trong cung, đó cũng là một đêm giông bão. Dù Lý Doanh không nói rõ ra nhưng gương mặt tái nhợt và cơ thể run rẩy của nàng đã nói lên tất cả. Vì áy náy với nàng, hắn bỏ lỡ triều hội, ở lại bên nàng cả đêm, đưa nút tai bằng ngọc để nàng nhét vào tai, giúp nàng vượt qua sợ hãi.

Hiện tại, dù không có nút ngọc, dù hắn vẫn tự ti, không dám làm gì quá gần gũi với nàng thì hắn vẫn không muốn nhìn nàng phải cảm thấy sợ hãi. Hắn chủ động ôm nàng, bàn tay hơi lạnh của hắn áp lên tai nàng, cách ly nàng với tiếng sấm đinh tai.

Lý Doanh vùi mặt vào lồng ng.ực hắn, dù hắn mang bệnh lâu ngày, dù vòm ngực hắn không vạm vỡ như những nam nhân cường tráng khác, nhưng đối với nàng, nơi đó vô cùng an toàn. Lồng ng.ực hắn ấm nóng, tựa như câu thơ mà hắn từng viết: “Bích huyết đan tâm chiếu hãn thanh.” Hắn luôn cho rằng chỉ có năm vạn đồng liêu của mình mới xứng đáng với bốn chữ “bích huyết đan tâm,” nhưng hắn thì sao? Chẳng phải hắn cũng mang một bầu nhiệt huyết, một tấm lòng son đó sao?

Lý Doanh lặng lẽ tựa vào lòng hắn. Nàng chỉ cảm thấy tiếng sấm như nhỏ dần, ngược lại, nhịp tim hắn vang lên rõ mồn một.

Thân mình nàng đã thôi run rẩy, bên tai nàng, thanh âm của hắn vọng đến không ngừng: “Ta ở đây.” Hắn muốn dùng câu nói ấy để lấn át âm thanh rền vang của sấm sét. Qua mỗi lần lặp lại, nỗi sợ cuối cùng trong lòng nàng cũng tan biến. Nàng đưa tay ôm lấy eo hắn, nhẹ giọng nói: “Ta biết, chàng ở đây.”

Ta cũng ở đây.

Tiếng sấm vang lên thêm một hồi rồi cũng lắng dần.

Khi sấm ngừng, Thôi Tuần buông Lý Doanh ra. Lúc này, hắn lại trở về dáng vẻ không dám chủ động ôm lấy nàng. Lý Doanh không hề để tâm. Nàng chỉnh lại lớp áo choàng lông trắng như tuyết cho hắn, ngước nhìn đôi mắt đen láy, nhoẻn cười: “Một ngày nào đó, chàng sẽ có đủ dũng khí để ôm ta, hôn ta.”

Câu nói ấy khiến gò má hắn đỏ bừng.

Song, những khoảnh khắc vui vẻ luôn qua đi quá nhanh. Dẫu cảnh núi sông Quế Giang có đẹp đến đâu, thì đó cũng không phải nơi Thôi Tuần thuộc về. Cuối cùng, hắn vẫn phải trở lại trạm dịch, lên đường về Trường An, tiếp tục hành trình đầy chông gai của mình.

Sáng hôm sau, vừa tờ mờ sáng, Trương Hoằng Nghĩa đã điểm năm trăm tinh binh, áp giải Thẩm Khuyết từ ngục ra, nhốt vào xe tù, đưa tới bên ngoài trạm dịch Quế Châu.

Thôi Tuần kéo tấm vải đen che cỗ xe tù xuống, ánh mắt đầy căm hận của Thẩm Khuyết liền hiện ra trước mặt. Qua bao tháng ngày, vị trung lang tướng tuấn mỹ, ngông cuồng từng tung hoành Trường An giờ đây đã không còn nữa. Thay vào đó là một tù nhân gầy gò, gông xiềng quấn thân.

Vừa thấy Thôi Tuần, Thẩm Khuyết liền lao đến mép xe tù, đôi tay bấu chặt lấy song gỗ, giọng ngập tràn oán độc: “Thôi Tuần! Ngươi, đồ hèn hạ! Đáng lẽ ta phải giết ngươi từ lâu rồi!”

Binh sĩ bên cạnh Thôi Tuần mặt mày biến sắc, lo sợ vị Thiếu khanh Sát Sự Thính nổi tiếng kiêu ngạo này sẽ bừng bừng lửa giận, xung đột với phạm nhân. Nhưng thanh niên tuấn tú tựa đóa sen kia chỉ nhìn Thẩm Khuyết, cười nhạt: “Đáng tiếc, người sắp chết không phải là ta.”

“Ta biết ngươi tới Quế Châu vì điều gì.” Thẩm Khuyết cười lạnh: “Ngươi muốn biết chân tướng ư? Một chữ ta cũng không hé lộ! Dù ngươi có dùng hết tám mươi mốt cực hình của Sát Sự Thính, ta, Thẩm Khuyết, cũng không nói một chữ!”

Thôi Tuần châm chọc: “Ồ? Dương Hành đã bị bắt, huyết kiếm và huyết y cũng đã bị đào ra, ngươi nghĩ không nói là có thể thoát sao?”

Thẩm Khuyết ngẩn ra, giây tiếp theo, hắn gần như muốn bóp nát song gỗ xe tù: “Thôi Tuần! Nhất định là ngươi, chính ngươi đã phái A Man trà trộn bên cạnh ta! Đồ hèn! Ngươi chỉ biết lợi dụng đàn bà thôi sao?”

Nghe đến cái tên A Man, ánh mắt Thôi Tuần dần trở nên lạnh lẽo: “Vì sao A Man chịu ở bên ngươi, chính ngươi rõ hơn ai hết. Thẩm Khuyết, ngươi là thứ cặn bã không bằng cầm thú, người còn mặt mũi để nhắc đến nàng sao?”

“Nàng nằm trong lòng ta, nhưng trong đầu nàng nghĩ đến ai?” Thẩm Khuyết hai mắt đỏ rực như muốn phun lửa, hắn nghiến răng đến mức phát ra tiếng ken két. Nỗi nhục nhã và căm phẫn của khi đặt hết lòng tin vào người thương nhưng bị phản bội khiến hắn phẫn uất đến run rẩy: “Thôi Tuần! Ta nói cho ngươi biết, cho dù ta có chết, ngươi cũng đừng hòng moi được nửa câu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK