Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Thẩm Dung thổ lộ kế hoạch của mình với Thẩm quốc phu nhân, bà kinh hãi đến mức không thốt nên lời, mãi một lúc sau mới run rẩy nói: “Dung nhi, con… chẳng lẽ con điên rồi sao?”

Thẩm Dung bình tĩnh đáp: “Con không điên. Sau khi Minh Nguyệt Châu chết, chúng ta chỉ cần đổ mọi tội lỗi lên đầu Trịnh Hoàng hậu. Lúc ấy, nhất định di mẫu sẽ tin rằng Trịnh Hoàng hậu có ý muốn hại người và Minh Nguyệt Châu. Khi đó, di mẫu sẽ dâng lời thỉnh cầu Thánh nhân phế hậu. Thánh nhân yêu thương Minh Nguyệt Châu đến vậy, người chắc chắn sẽ đồng ý.”

Thẩm quốc phu nhân chỉ biết lắc đầu trong sợ hãi: “Dung nhi, chúng ta nghĩ cách khác được không, sao phải lấy mạng Minh Nguyệt Châu? Nó là biểu muội của con đấy! Sao con có thể nhẫn tâm đến như vậy?”

Thẩm Dung nhìn bà, giọng nói không chút dao động: “A nương, có người phụ nữ nào muốn trèo lên Cửu Trùng Thiên mà lại không nhẫn tâm? Năm đó, Tiết Thái hậu giết mẹ để giữ con, thân sinh của Thánh nhân là Lưu mỹ nhân, khi hạ táng còn bị dùng tóc phủ mặt, miệng ngậm cám gạo. Tiết Thái hậu muốn dù Lưu mỹ nhân có xuống địa phủ cũng không thể nói gì. Bà ta không nhẫn tâm sao? Mới đây là vậy, còn xa hơn thì có Hồ Hoàng hậu của tiền triều, để leo lên ngôi hậu, bà ta đã gả ba cô con gái như hoa như ngọc của mình sang Đột Quyết hòa thân. Bà ta không nhẫn tâm sao? Hay như di mẫu của con, năm đó vì vào cung mà đã rút hết gia sản của a nương. Người có từng nghĩ, nếu không thành công, cuộc sống của a nương sẽ ra sao? Chẳng phải di mẫu cũng rất nhẫn tâm sao?”

“Con đừng nói nữa!” Thẩm quốc phu nhân kiên quyết phản đối: “Minh Nguyệt Châu hiền lành hiểu chuyện, sao con nỡ mang nó ra tính kế? Giờ thì ta hiểu rồi. Con muốn hạ bệ Trịnh Hoàng hậu, chẳng phải vì nghĩ cho di mẫu, mà là để con có thể vào cung! Dung nhi, nhà chúng ta giờ đã đủ phú quý, cuộc sống hiện tại từng là thứ dù mơ a nương cũng không dám mơ tới, con hà tất phải u mê bất tỉnh?”

“A nương, không phải con u mê, nhưng phú quý dựa vào người khác chẳng lẽ lại bền vững bằng tự tay mình giành lấy? Nay di mẫu đang được sủng ái nhất hậu cung, nhưng người đã lớn tuổi rồi, lại không có con trai làm chỗ dựa. Năm năm, mười năm nữa, liệu Thánh nhân liệu có còn sủng ái người như bây giờ? A nương, chúng ta không bằng thế gia đại tộc, không có đường lui. Con không muốn quay lại những ngày tháng khốn khó như trước đây. Di mẫu có thể liều mạng vì tiền đồ của người, thì tại sao con không thể tự mình giành lấy?”

Thẩm quốc phu nhân nhìn nàng, không dám tin vào mắt mình. Dường như bà không thể nhận ra đứa con gái mình nuôi dưỡng từ nhỏ: “Dung nhi, con… con từ bao giờ lại trở nên như vậy? Tham vọng đến mức ta cũng không nhận ra con nữa.”

Thẩm Dung cười nhạt: “A nương, con chưa bao giờ thay đổi. Trong cơ thể con, chảy dòng máu của nhà họ Khương, cũng giống như di mẫu. Con là di mẫu, di mẫu cũng là con. Thứ người có thể đạt được, con cũng có thể đạt được.”

Hoặc giả như Thẩm Dung từng nói, trong huyết quản của nữ nhi họ Khương, trời sinh đã chảy một dòng máu tham vọng không chịu an phận. Sự thành công của Khương Quý phi đã khơi dậy khát vọng tiếp bước của các nữ nhi họ Khương. Thẩm Dung chẳng qua chỉ là điểm khởi đầu, không phải điểm kết thúc.

Trong kế hoạch của Thẩm Dung, cái chết của Lý Doanh chính là nước cờ “một mũi tên trúng hai đích”. Một mặt có thể phế truất Trịnh Hoàng hậu, mặt khác khiến Khương Quý phi đau thấu tâm can, không còn sức để bận tâm đến chuyện nàng nhập cung. Còn vị thiên tử cao cao tại thượng ở cung Đại Minh, người vừa là Thánh nhân, vừa là phụ thân, chắc chắn người sẽ rất đau lòng vì ái nữ. Đợi khi lòng người nguội lạnh, nàng sẽ mượn danh biểu tỷ của Lý Doanh, ở bên an ủi, lấy dịu dàng làm mồ chôn anh hùng, đến lúc ấy, người sẽ yêu nàng.

Thẩm Dung tự tin vào kế hoạch của mình. Nàng tìm tới một hành vu giả, âm thầm dùng vu cổ nguyền rủa Lý Doanh, sau đó sai Vãn Hương bí mật chôn hình nhân vu cổ trong tẩm cung của Trịnh Hoàng hậu, đổ vấy tội danh lên người Hoàng hậu. Đợi khi Lý Doanh bỏ mạng, nàng có thể thuận lợi nhập cung làm phi. Đến lúc đó, Trịnh Hoàng hậu đã sụp đổ, còn di mẫu nàng thì tuổi tác đã cao, hậu cung này sẽ chẳng còn ai là đối thủ của nàng nữa. Nàng tin chắc rằng, chiếc ghế phượng ở Đại Minh cung, sớm muộn cũng rơi vào tay mình.

Trong điện Bồng Lai, Long Hưng Đế trợn mắt há hốc mồm: “Thẩm Dung to gan, nhưng chẳng lẽ di mẫu cứ mặc nàng ta làm càn sao?”

Thái hậu thở dài: “Khi một người phụ nữ trở thành một người mẹ, thân phận người mẹ ấy liền vượt xa tất cả những thân phận khác. A tỷ từng thật lòng thật dạ đối đãi với ngô, nhưng nếu phải chọn giữa ngô và Thẩm Dung, tỷ ấy vẫn sẽ chọn con gái mình không chút do dự.”

Thẩm quốc phu nhân là thế, nhưng chẳng phải Thái hậu cũng từng như vậy hay sao? Thẩm quốc phu nhân chọn Thẩm Dung, còn Thái hậu, vì để bảo vệ Lý Doanh, đã không ngần ngại, ra tay với chính chị gái và cháu gái ruột của mình. Bảo vệ con cái là bản năng của một người mẹ.

Trong kế hoạch của mình, Thẩm Dung đoán đúng rằng Trịnh Hoàng hậu sẽ bị phế truất, đoán đúng rằng Khương Quý phi sẽ đau đớn khôn cùng, cũng đoán đúng rằng Khương Quý phi sẽ không còn thời gian để ngăn cản nàng nhập cung. Nhưng nàng lại bỏ qua một người.

Đó chính là Thái Xương Đế.

Nửa năm đã trôi qua kể từ ngày Lý Doanh qua đời. Trong nửa năm ấy, Trịnh Hoàng hậu bị phế, Trịnh Quân bị xử tử, nhưng Thái Xương Đế vẫn không sao quên được ái nữ. Người thường đến Phượng Dương các, nơi Lý Doanh từng sống, mà ngồi lặng một mình, mỗi lần như thế thường kéo dài đến tận nửa ngày, và Thẩm Dung luôn biết cách xuất hiện thật đúng lúc. Kể từ khi Lý Doanh qua đời, nàng lấy cớ bầu bạn với Khương Quý phi để lưu lại trong cung, sau đó thường xuyên đến Phượng Dương các để cùng Thái Xương Đế ôn lại chuyện cũ. Nàng hay kể về những câu chuyện thú vị giữa mình và Lý Doanh khi xưa vì biết Thái Xương đế thích nghe, rồi đến cuối, nàng khéo léo chuyển sang lời an ủi: “Người đã mất thì không thể sống lại. Nếu Minh Nguyệt Châu dưới suối vàng có linh, hẳn cũng không mong Thánh nhân vì nàng mà đau lòng đến như thế.”

Thái Xương Đế v.uốt v.e cây đàn giao của Lý Doanh, đôi mắt đỏ hoe. Thẩm Dung vừa hay cũng rơi lệ: “Có những lúc, con chỉ mong người ngã xuống hồ sen ngày ấy là con, nếu thế thì Thánh nhân sẽ không phải thương tâm đến tận bây giờ.”

Khóe mắt nàng hoe đỏ, lệ rơi như chuỗi ngọc, thân mình khẽ run rẩy tựa cành liễu mềm trước gió. Thái Xương Đế quả nhiên động lòng: “Dung nhi, con đừng nghĩ như vậy. Sinh mệnh của Minh Nguyệt Châu quý giá, nhưng sinh mệnh của con cũng quý giá không kém.”

Thẩm Dung đưa tay gạt lệ, ánh mắt ngập ngừng nhìn gương mặt anh tuấn của Thái Xương Đế, cắn nhẹ môi, gật đầu ra chiều đáng thương đến động lòng.

Vì thương nhớ Lý Doanh, Thái Xương Đế nhiễm phải phong hàn, bệnh mãi không khỏi. Thẩm Dung lo lắng ra mặt, quỳ xuống bên người, rụt rè đưa bàn tay mềm mại lên ngực người, nhẹ nhàng xoa dịu như muốn giúp người thuận khí. Nàng ngẩng đầu, khuôn mặt trẻ trung, mạo mỹ, đôi mắt chứa đầy ngưỡng mộ lẫn nhu tình. Những đầu ngón tay thon gầy của nàng lướt nhẹ qua lớp áo, giống như một cơn gió mát, mơn trớn làn da người.

Một thiếu nữ nhan sắc khuynh thành, tâm tư tinh tế, lại dịu dàng khéo léo như vậy, mấy ai có thể chống cự?

Nhưng Thẩm Dung đã quên mất rằng, vị đế vương trước mặt nàng, dù cũng là một nam nhân, nhưng còn hơn thế, đó là người thâm sâu khó lường. Một người khôn khéo như Tiết Thái hậu, từng đấu ngã không biết bao nhiêu phi tần trong cung, nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi kết cục bi thảm, bị đói đến chết dưới tay vị đế vương này. Khi hạ táng, mặt bị che bằng tóc, miệng ngậm cám gạo, tái hiện thảm cảnh mà Lưu mỹ nhân, mẹ đẻ Thái Xương Đế từng phải chịu.

Thẩm Dung hết lần này đến lần khác đến Phụng Dương các để an ủi Thái Xương Đế, mỗi lần lại càng thêm phần mập mờ thân mật. Khi nàng tự cho rằng Thái Xương Đế đã nảy sinh tình cảm đối với mình, thì Thái Xương Đế lại đi tìm Khương Quý phi, người đang ngày đêm chìm trong đau khổ, đau ốm triền miên trên giường bệnh.

Ông nói: “Cháu gái của nàng có vấn đề.”

Ông lại nói: “Nếu thật lòng thương tiếc Minh Nguyệt Châu thì nàng ta sẽ không đứng trước cây đàn giao của Minh Nguyệt Châu để quyến rũ phụ thân con bé. Khương Linh Diệp, đã đến lúc nàng phải rời khỏi giường bệnh, nghiêm túc tra xét mọi chuyện.”

Lần điều tra ấy đã khiến Thẩm Dung hoàn toàn vỡ mộng.

Thẩm Khuyết sững sờ như hóa đá, rồi nổi giận quát lớn: “Bà nói bậy, đây đều là lời nói phiến diện của bà, a tỷ của ta không thể là người như vậy!”

Thái hậu cười lạnh, ném về phía Thẩm Khuyết vài chiếc thẻ tre: “Đây là cung trạng của Thẩm Dung, còn có lời khai của vu hành giả nàng ta tìm đến, cùng với lời thú tội của Vãn Hương. Ngươi xem cho kỹ, xem ngô có vu oan cho nàng ta không?”

Thẩm Khuyết run rẩy nhặt lấy những thẻ tre, mở từng thẻ ra xem, càng đọc, sắc mặt càng tái nhợt. Mọi thứ viết trên đó, từ nhân chứng đến vật chứng, đều đầy đủ, không cách nào phản bác.

Thái hậu chậm rãi nói: “Thẩm Dung đã làm ra nhưng chuyện như vậy, dĩ nhiên ngô không thể giữ nàng ta lại. Nhưng vì nể tình a tỷ, ngô vẫn để nàng ta được chết toàn thây, thế nên ngô đã ban cho nàng ta một chén rượu độc, để tự kết liễu chuộc tội.”

Nhưng Thái hậu không ngờ rằng, Thẩm Quốc phu nhân đã dốc hết sức để cứu Thẩm Dung.

Trong ngục thất Đại Lý Tự, Thẩm quốc phu nhân vừa hạ sinh Thẩm Khuyết không lâu, quỳ lạy đến đầu đầy máu: “Linh Diệp, Dung nhi nhất thời bị ma xui quỷ khiến, sau này sẽ không dám tái phạm nữa đâu. Xin người hãy tha cho nó một mạng!”

Lúc bấy giờ, Thái hậu vẫn còn là Khương Quý phi, vẻ mặt chất chứa bi thương: “A tỷ, a tỷ yêu con, chẳng lẽ ta lại không yêu con? Thẩm Dung là máu thịt trên đầu quả tim của tỷ, thì đối với ta, Minh Nguyệt Châu cũng như thế.”

Thẩm quốc phu nhân nghẹn ngào van xin: “Ta biết, Dung nhi sai rồi. Người muốn đánh, muốn mắng, lưu đày nó đi nơi khác, gì cũng được, nhưng xin người đừng giết nó. Xin người hãy tha cho nó một con đường sống!”

Khương Quý phi thống khổ nhìn người chị gái mà bà kính trọng nhất, lắc đầu đáp: “Ai hại Minh Nguyệt Châu, ta sẽ lấy mạng kẻ đó. Dù kẻ đó là Thẩm Dung, ta cũng quyết không tha.”

“Đừng mà, Linh Diệp! Hãy nghĩ đến ân tình tặng giày năm xưa, xem như ta cầu xin muội!”

“A tỷ, vì ta nhớ kỹ tỷ có ơn tặng giày, nếu không, tỷ nghĩ rằng mình còn mạng đến hôm nay sao?” Khương Quý phi nghẹn ngào nói: “Ai cũng thương yêu con gái mình, Nhưng mà, con gái tỷ lại muốn giết con gái ta! Nó làm sai, chẳng những tỷ không ngăn cản mà lại còn tiếp tay cho nó? A tỷ, tỷ có còn là a tỷ của ta nữa không? Không, tỷ không phải! Từ nay về sau, ta cũng không muốn nhìn thấy tỷ nữa!”

Thẩm quốc phu nhân vừa hổ thẹn vừa đau đớn, ánh mắt bà dừng lại trên chén rượu độc trong tay tên ngục tốt. Bỗng nhiên loạng choạng đứng dậy, lao lên phía trước, đoạt lấy chén rượu rồi ngửa cổ uống cạn.

Khương Quý phi kinh hãi kêu lên: “A tỷ, tỷ làm gì vậy? Ta không muốn giết tỷ!”

Thuốc độc phát tác rất nhanh. Thẩm quốc phu nhân ngã gục xuống đất, máu tươi trào ra từ miệng và mũi. Bà khó nhọc bò về phía Thái hậu, nắm chặt lấy vạt váy người: “Linh Diệp, những ngày này, ta luôn tự hỏi, nếu như không có đôi giày và bộ y phục ta tặng ngươi, liệu có phải… sẽ không có tai họa hôm nay? Nhưng ngươi là phượng hoàng ở tầng trời thứ chín, ta không thể làm lỡ đại sự của ngươi… Tính mạng của Minh Nguyệt Châu, ta dùng mạng mình để đền cho con bé, xin ngươi tha cho Dung nhi của ta. Xem như lần cuối cùng… lần cuối cùng ta cầu xin ngươi…”

Nước mắt Khương Quý phi rơi như mưa, bao ký ức về những ngày được Thẩm quốc phu nhân che chở lần lượt ùa về. Bà nhìn người chị gái trước mặt, nhưng chữ “được” ấy lại không thể thốt ra. Cho đến khi Thẩm quốc phu nhân trừng mắt lìa đời, bà vẫn không thốt ra được chữ ấy.

Trong ngục thất, Thẩm Dung tóc tai rối bời, cả người run rẩy trong tiếng khóc. Tiếng khóc ấy, là bi ai, hay sợ hãi, chẳng ai rõ.

Khương Quý phi nhắm mắt lại, cố nén những cảm xúc hỗn loạn. Khi mở mắt ra lần nữa, ánh mắt của bà lạnh lùng đến mức giống hệt với Hoàng đế Thái Xương. Bà nói rõ từng chữ, từng lời: “Thẩm Dung, mẹ ngươi đã chết.”

Thẩm Dung kinh hoàng bò đến bên Khương Quý phi: “Di mẫu ơi, di mẫu, con biết biết con sai rồi! Xin di mẫu nể tình a nương con, tha cho con, tha cho con đi…”

Khương Quý phi nhìn nàng, ánh mắt tựa như nhìn một con kiến đang vô vọng giãy dụa: “Mẹ ngươi chết vì ngươi. Tỷ ấy yêu thương ngươi nhất, hôm nay, di mẫu sẽ tiễn ngươi xuống dưới, để ngươi tận hiếu với tỷ ấy.”

Thẩm Dung sững người, nàng nắm lấy vạt áo Khương Quý phi, hoảng loạn kêu lên: “Không! Di mẫu ơi, a nương ta đã dùng mạng mình đền bù cho Minh Nguyệt Châu rồi. Người không thể giết con, không thể giết con!”

Nhưng Khương Quý phi chỉ lạnh lùng gạt phăng tay nàng, kéo vạt áo ra khỏi tay nàng một cách đầy chán ghét. Bà quay lưng nhìn về phía ngục tốt: “Mang đến cho nàng ta một chén rượu độc, tiễn nàng ta lên đường.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK