Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, Thôi Tuần tiến cung, dâng biểu từ quan.

Thái hậu có phần bất ngờ. Bà biết hắn luôn chấp niệm với vụ án Thiên Uy quân, cũng nhiều lần khuyên hắn buông bỏ. Nhưng suốt ba năm nay, hình tượng của hắn trước mặt bà vẫn luôn là một người nhẫn nhục, khúm núm, chẳng có chút khí tiết. Để giành thêm nhiều quyền lực, bảo hắn quỳ hắn sẽ quỳ, bảo hắn dập đầu hắn liền dập đầu không chút do dự, thậm chí hao tâm tổn tâm trí tìm hiểu sở thích của bà, tìm đủ mọi cách lấy lòng, không có chút dảng vẻ nào của một đệ tử Ngũ tính Thất vọng. Sự nịnh bợ ấy khiến người đời khinh miệt, cười chê hắn là “luyến sủng” của bà. Đối diện lời mỉa mai ấy, hắn chưa từng một lần biện minh.

Vậy mà giờ đây, khi hắn quả quyết xin từ quan, Thái hậu không thể đoán được ý định thực sự của hắn.

Phải nói rằng, dù không ưa thói xu nịnh của hắn nhưng không thể phủ nhận rằng hắn rất giỏi dò đoán Thánh ý, lại có tài năng xuất chúng. Nếu hắn rời đi, bà sẽ mất đi một trợ thủ đắc lực.

Thái hậu thử thăm dò: “Vọng Thư, vụ án Thiên Uy Quân được lật lại, công lao đầu tiên thuộc về ngươi. Ngô muốn thăng ngươi làm Thượng thư bộ Hình, ý ngươi thế nào?”

Chức Thượng thư bộ Hình là chức quan tam phẩm, tốt hơn nhiều so với chức Thiếu khanh Sát Sự Thính chuyên xử lý những việc bí ẩn mờ ám. Nhưng Thôi Tuần lắc đầu: “Bẩm Thái hậu, đại thù đã báo, thần không còn lưu luyến danh lợi quyền thế, cũng chẳng muốn tiếp tục ở lại chốn quan trường.”

Hắn thoáng ngập ngừng, rồi nói tiếp: “Nhưng sáu châu trong Quan Nội Đạo vẫn nằm trong tay Đột Quyết. Nếu sau này triều đình có ý xuất quân thảo phạt, thần nguyện dốc sức cống hiến.”

Không ham quyền thế, chỉ bận lòng vì lãnh thổ đánh mất, hắn và vị Thiếu khanh từng khom lưng uốn gối ở Sát Sự Thính trước kia, quả nhiên cách nhau một trời một vực.

Hoặc giả, đây mới chính là con người thật của Thôi Tuần?

Thái hậu lặng im ngẫm nghĩ.

Bà hỏi tiếp: “Vậy sau khi từ quan, ngươi định đi đâu?”

“Thần chưa nghĩ đến. Có lẽ trước tiên sẽ đến Dương Châu, sau đó là Ngô Quận, những nơi chưa từng đặt chân tới, đều có thể ghé thăm.”

“Ngươi đi một mình ư?”

Thôi Tuần hơi sững lại, rồi đáp: “Không.”

“Ồ?” Ánh mắt Thái hậu đầy hứng thú, nhìn qua rèm châu lay động, ngắm bóng dáng thanh thoát như hoa sen của chàng thanh niên đứng bên dưới. Bà hỏi: “Là nữ tử nhà nào thế?”

Thôi Tuần rũ mi, trên môi thoáng hiện một nụ cười dịu dàng: “Là một nữ tử, tâm tựa lưu ly, người như minh nguyệt.”

“Tâm tựa lưu ly, người như minh nguyệt…” Thái hậu lặp lại tám chữ ấy, thoáng chốc, hình bóng người con gái mà bà yêu thương nhất lại hiện về. Nhưng con gái bà, đã ra đi được ba mươi năm.

Thái hậu bật cười chua chát: “Người có thể nhận được tám chữ này ắt hẳn là nữ tử thuần thiện nhất thế gian. Vọng Thư, người thật may mắn.”

Thôi Tuần cúi đầu: “Thần cũng cảm thấy mình rất may mắn.”

Thái hậu thở dài: “Nếu ngươi đã có giai nhân bầu bạn, vậy thì ngô chuẩn tấu việc từ quan của ngươi. Nhưng nếu một ngày nào đó ngươi muốn quay lại, ngô luôn sẵn lòng đón nhận ngươi.”

Thôi Tuần ngạc nhiên ngẩng lên. Hắn biết Thái hậu không ưa gì mình, nhưng giờ đây dường như bà đã thay đổi cách nhìn. Hắn mím môi, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng hóa thành một cái chắp tay, hành đại lễ: “Tạ ơn Thái hậu.”

Hắn cảm ơn bà, cảm ơn vì dù bị Lư Dụ Dân hãm hại, chịu điều tiếng chỉ trích, bà vẫn kiên quyết giữ vững quyền lực, đối đầu phe cánh Lư thị, giữ lại hy vọng rửa oan cho Thiên Uy quân.

Cảm ơn bà, dù niệm tình mẫu tử, nhưng vào thời khắc quyết định, bà đã sẵn sàng từ bỏ, công khai quở trách Long Hưng Đế, thúc đẩy vụ án được phán xét công bằng.

Bà là nữ tử, nhưng tầm nhìn và thủ đoạn không thua kém gì nam tử. Hắn thực lòng kính trọng bà.

Và… cảm ơn bà đã nuôi dạy được một người con gái tốt như Lý Doanh, để vào thời khắc đen tối nhất đời hắn, hắn vẫn có ánh trăng sáng soi đường, dìu dắt hắn cho đến khi trời hửng sáng.

Thôi Tuần bước ra từ cung Bồng Lai, đúng lúc gặp Long Hưng Đế đến thỉnh an Thái hậu. Khi Long Hưng Đế nhìn thấy hắn, bước chân khựng lại đôi chút. Thôi Tuần cung kính chắp tay hành lễ. Long Hưng Đế nhìn hắn thật lâu, rồi mới lạnh nhạt nói: “Đứng dậy đi.”

Thôi Tuần đứng thẳng dậy, Long Hưng Đế thờ ơ nói thêm một câu: “Thôi khanh hẳn rất được lòng Thái hậu.”

Thôi Tuần bình tĩnh đáp lại: “Thánh nhân quá khen, thần chỉ là người ăn lộc vua, trung quân tận chức mà thôi.”

Long Hưng Đế hừ nhẹ một tiếng, không nói gì thêm. Sau đó, quân thần lặng lẽ đối diện, Long Hưng Đế cảm thấy không còn hứng thú, vẫy tay hiệu cho Thôi Tuần lui xuống. Đợi đến khi Thôi Tuần rời đi, hoàng đế mới ngoảnh đầu, nhìn theo bóng lưng hắn.

Dưới bầu trời quang đãng, gió xuân phơi phới, dáng vẻ Thôi Tuần trong chiếc quan bào đỏ thẫm thêu kim tuyến càng trở nên nổi bật. Bóng lưng hắn thẳng tắp như tùng, thanh mảnh như trúc, đai lưng ngọc buộc chặt quanh eo, lay động theo từng bước chân, dáng đi ưu nhã thong dong. Long Hưng Đế nhìn theo, buột miệng nói: “Trước khi gặp hắn, trẫm còn cho rằng danh xưng “Liên Hoa Lang” này thật khoa trương, nhưng gặp được mới thấy… quả nhiên danh xứng với thực.”

Mặc dù đang khen ngợi Thôi Tuần nhưng giọng điệu hoàng đế lại thấp thoáng vẻ không vui. Trong tâm trí hắn không ngừng hiện lên cảnh tượng lúc Huệ phi bị đuổi ra khỏi cung. Hắn đã hỏi Huệ phi, liệu nàng có từng yêu hắn không? Nhưng Huệ phi chỉ im lặng không đáp.

Bóng lưng như ngọc của Thôi Tuần lại càng khiến lòng hắn nhói lên. Hắn trầm mặc một lát, rồi đột nhiên hỏi Vương Huyên, Hoàng môn Thị lang đi cùng: “Khanh nói xem, so với Thôi Tuần thì trẫm thế nào?”

Vương Huyên trợn mắt há miệng, cân nhắc một lúc lâu mới ấp úng trả lời: “Thánh nhân là quân phụ, Thôi Tuần là thần tử, thần tử sao có thể so sánh với quân phụ được?”

“Nếu trẫm không phải quân phụ, Thôi Tuần cũng không phải thần tử thì sao?” Long Hưng Đế không chịu buông tha, tiếp tục truy vấn: “Nếu Vương Thị lang là nữ tử, khanh sẽ chọn ai?”

Vương Huyên không biết phải làm sao, nên dè dặt đáp: “Thánh nhân nhân từ đức độ, Thôi Tuần âm hiểm tàn nhẫn. Nếu thần là nữ tử, đương nhiên sẽ chọn Thánh nhân.”

Long Hưng Đế lắc đầu: “Không đúng. Nếu Thôi Tuần tệ hại như thế, tại sao vẫn có nữ tử động lòng với hắn?”

Vương Huyên không hiểu vì sao một bậc đế vương vốn trầm ổn như Long Hưng Đế lại đột nhiên hành xử như một thiếu niên, cố chấp muốn phân cao thấp với Thôi Tuần. Hắn cũng không biết nữ tử trong lời Long Hưng Đế là ai, nhưng dáng vẻ lúc này của hoàng đế chẳng khác nào một nam tử vì mất đi giai nhân trong lòng rồi sinh lòng ghen tuông, không cam tâm khi bị người khác đoạt mất.

Vương Huyên không dám nghĩ sâu hơn, cẩn trọng từng từ chữ rồi mới mở miệng nói: “Người đời luôn dễ bị vẻ ngoài mê hoặc, có lẽ, nữ nhân ấy chính là bị vẻ ngoài mỹ lệ như hoa sen của Thôi Tuần mê hoặc.”

Long Hưng Đế chưa vội lên tiếng, chỉ lặng lẽ dõi theo bóng lưng của Thôi Tuần, cho đến khi hắn hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt. Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn khoan dung nhân hậu, được quần thần ca tụng là vị đế vương mang phong thái quân tử nhất kể từ khi Đại Chu khai quốc. Thế nhưng lúc này, trong lời nói của hắn lại ẩn chứa sự căm phẫn xen lẫn bực dọc. Hắn cười nhạt: “Vương khanh, khanh nói không sai, nữ tử ấy nhất định đã bị vẻ bề ngoài của Thôi Tuần mê hoặc rồi. Hừ, một nam nhân, chỉ dựa vào khuôn mặt mà có thể trốn khỏi Đột Quyết, từ cõi chết trở về, rồi lại thuận buồm xuôi gió, thăng quan tấn chức ở Trường An… Có khác gì hạng nữ nhân lấy sắc thờ người không kia chứ?”

Về những lời đánh giá của Long Hưng Đế, Thôi Tuần đương nhiên không hề hay biết. Hắn mua một gói đường phấn của Phúc Mãn Đường rồi trở về phủ, mang tặng Lý Doanh, nhân tiện báo tin rằng Thái hậu đã đồng ý cho hắn từ quan, hắn không cần làm Thiếu khanh Sát Sự Thính nữa.

Lý Doanh mừng rỡ vô cùng: “Thật sao?”

“Thật.” Thôi Tuần gật đầu: “Đợi bàn giao xong công vụ cho tân Thiếu khanh, đến lúc đó, ta sẽ có thể tiêu dao tự tại, không còn vướng bận gì nữa.”

Lý Doanh ngập tràn hân hoan, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng xem bọn họ nên đi đâu trước: Dương Châu phong cảnh như họa hay Yến Sơn trăng tựa lưỡi câu. Nhưng rất nhanh sau đó, nàng bác bỏ những suy nghĩ ấy rồi nói: “Bệnh của chàng vẫn chưa khỏi hẳn, chưa thể đi xa, cứ tĩnh dưỡng trước đã, rồi hẵng tính sau.”

Thôi Tuần mỉm cười: “Lần đi Lĩnh Nam trước đó là vì thời gian quá gấp, nên ta mới thành ra thế này. Nhưng bây giờ, chúng ta có thể vừa đi vừa dừng, không đến nỗi quá vất vả đâu.”

Lý Doanh vẫn kiên quyết lắc đầu: “Vậy cũng không được. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Phong cảnh ngoài Trường An đương nhiên rất đẹp, nhưng cũng không cần phải vội.”

Thôi Tuần không tranh luận thêm, chỉ cười khẽ, dịu giọng nói: “Được.”

Tân Thiếu khanh Sát Sự Thính vẫn chưa được bổ nhiệm, bởi vậy Thôi Tuần vẫn chưa thể chính thức từ quan. Nhưng dù còn giữ chức, hắn vẫn giao phó lại phần lớn công việc, vì thế vẫn có nhiều thời gian hơn để dưỡng bệnh trong phủ. Lý Doanh vẫn như cũ, mỗi ngày đều sắc hơn chục chén thuốc, ép hắn phải uống hết. Trong từng chén thuốc, nàng luôn cẩn thận bỏ thêm một miếng đường phấn để dễ uống hơn. Dưới sự chăm sóc chu đáo của Lý Doanh, sắc mặt Thôi Tuần dần khá lên, không còn tiều tụy như lúc mới trở về Trường An, cũng không còn dáng vẻ bệnh tật nguy kịch khiến người khác kinh hãi. Nhìn hắn dần hồi phục, Lý Doanh bắt đầu mơ tưởng về tương lai.

Năm đó, Linh Hư Sơn Nhân từng nói, thân thể Thôi Tuần đã tổn hao quá độ, thọ mệnh còn lại chỉ chừng mười năm. Nhưng sau khi dùng dược hổ lang, e rằng chỉ còn khoảng năm năm nữa. Lời tiên đoán ấy khiến Lý Doanh không dám mong cầu quá xa, chỉ có thể trân trọng từng ngày bên hắn. Nhưng giờ đây, hy vọng về tương lai lại nhen nhóm trong lòng nàng. Nàng lạc quan nghĩ, nếu có thể tìm được những linh đan diệu dược tốt hơn, biết đâu Thôi Tuần có thể sống yên ổn qua năm năm, thậm chí là mười năm? Dù sao đi nữa, khi thời khắc cuối cùng chưa tới, không ai có thể nói trước được điều gì?

Thôi Tuần từ quan, rời bỏ chức Thiếu khanh Sát Sự Thính. Đối với hắn, công danh phú quý chẳng hề lưu luyến, duy một điểm khiến hắn canh cánh đó chính là việc nếu không còn là Thiếu khanh Sát Sự Thính, hắn sẽ không thể tiếp tục điều tra kẻ đã hại chết Lý Doanh.

Khi Lý Doanh biết được suy nghĩ của hắn, nàng thở dài, nhẹ giọng nói: “Từ sau chuyến đi Lĩnh Nam, suy nghĩ của ta đã có đôi phần thay đổi.”

“Thay đổi thế nào?”

“Trước đây, ta chưa từng thực sự thấu hiểu bốn chữ “dân sinh đa nan”, nhưng sau chuyến đi ấy, ta đã tận mắt chứng kiến thế giới bên ngoài Trường An. Ta đã thấy, ba mươi năm qua, những nông hộ tận cùng khốn khổ của Đại Chu sống ra sao. Họ nghèo đến mức không thể đốt nổi một mẩu củi nấu cơm, chỉ có thể đốt cỏ dại cầm chừng. Dù có vất vả làm lụng đến đâu, họ vẫn đói rách, không đủ ăn, không đủ mặc. Không chỉ đời họ như vậy, mà con cháu của họ, dẫu có thông minh thế nào, trong chế độ tuyển quan khi ấy, cũng chỉ có thể lặp lại vận mệnh của tổ tiên. Chính vì thế, họ dễ dàng tin vào những lời dối trá của Linh Hư Sơn Nhân, mù quáng uống thứ gọi là “thánh thủy”. Và rồi, hai trăm hai mươi mạng người, hóa thành hư không.”

Thôi Tuần lắng nghe, Lý Doanh than thở: “Là công chúa Đại Chu, từ nhỏ ta đã được dạy rằng: chúng ta được dân chúng nuôi dưỡng, thì cũng phải hồi đáp lại cho dân chúng. Nhưng khi đến thôn Ngưu Gia, ta mới hiểu, câu nói này nực cười đến nhường nào? Phải, chúng ta được dân chúng nuôi dưỡng, nhưng chúng ta đã từng thực sự hồi đáp họ chưa? Dân thôn Ngưu Gia còng lưng đóng thuế, cung phụng triều đình, để chúng ta có thể cẩm y ngọc thực, sống trong nhung lụa. Nhưng đến khi họ nghèo túng đến cùng cực, tuyệt vọng mà bỏ mạng, chúng ta vẫn chưa từng một lần xuất hiện trước mắt họ.” Nàng dừng lại chốc lát, rồi tiếp lời: “Thập Thất lang, để Đại Chu không còn một thôn Ngưu Gia thứ hai… có lẽ, đó mới chính là ý nghĩa cho cái chết của bản thân ta.”

Thôi Tuần nghe đến đây, không khỏi lên tiếng: “Nàng… đã tha thứ cho kẻ giết mình sao?”

“Không.” Lý Doanh lắc đầu. “Ta vẫn tin rằng, ngoài bản thân ta ra, không ai có tư cách quyết định vận mệnh của ta. Vì vậy, ta sẽ không tha thứ cho kẻ đã giết mình. Nhưng ta cũng sẽ không giống như lúc vừa thoát ra khỏi hồ hoa sen, dùng toàn bộ thời gian và tâm huyết chỉ để tìm ra hung thủ. Ta vẫn có thể tiếp tục điều tra, nhưng đồng thời, ta cũng có thể làm những việc ý nghĩa hơn, ví như theo gót Kế Thanh Dương, đi khắp non sông, làm những điều trong khả năng để giúp đỡ bách tính Đại Chu.”

Thương thay kiếp sống gian nan, mong muôn dân đều ấm no, đó chính là suy nghĩ của Lý Doanh lúc này.

Thôi Tuần đã hiểu. Hắn mỉm cười, dịu dàng nói: “Ta sẽ cùng nàng đi khắp non sông, giúp đỡ bách tính Đại Chu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK