Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàng mi của A Sử Na Gia run run, trong đôi mắt vốn chất chứa vẻ cô tịch chợt lóe lên một tia chờ mong mơ hồ. Nhưng chỉ trong chốc lát, nàng cúi thấp đầu, giọng nói đầy chua xót: “Không.”

Lý Doanh thở dài: “Vậy ta đi một mình.”

Khi Lý Doanh tiến vào ký ức của A Sử Na Gia, trời vẫn còn tờ mờ sáng. Đến lúc rời khỏi ký ức, đã là đêm khuya. Nàng bước dọc con đường lát đá xanh, cảm giác đau đớn mơ hồ len lỏi trong tâm trí. Đó là thứ đau đớn sắc bén, nhói buốt như hàng nghìn mũi kim nhỏ đang đâm vào trái tim, khiến mỗi nhịp thở cũng trở nên khó khăn.

Cuối cùng, nàng dừng bước trước cánh cổng của một phủ đệ hiu quạnh. Cánh cổng đỏ son đóng chặt, vẻ ngoài tiêu điều, lạnh lẽo đến mức khiến lòng người thắt lại. Lý Doanh mím môi, bước qua cánh cổng mà không để lại dấu vết, đi qua sân viện trống vắng rồi dừng chân trước phòng ngủ của Thôi Tuần.

Qua lớp rèm lụa xanh, nàng thoáng thấy bóng dáng hắn đang cắm cúi viết tấu chương. Trong ánh đèn vàng leo lắt, hắn khoác một chiếc áo lông hồ ly trắng như tuyết, dáng người đơn độc, mảnh khảnh. Cổ tay cầm bút gầy guộc, từng cơn ho dữ dội cắt ngang không khí tĩnh lặng. Dưới ánh đèn lay động, bóng dáng cô tịch ấy càng khiến người nhìn đau lòng.

Lý Doanh đứng bên ngoài, tay cầm chiếc đèn lồng vân mây, ngẩn ngơ nhìn bóng lưng hắn. Nàng đứng yên thật lâu, không nỡ gõ cửa.

Dường như cảm nhận được gì đó, Thôi Tuần ngẩng đầu lên. Qua rèm cửa xanh mờ, hắn nhìn thấy một dáng hình mảnh mai đứng cầm đèn lồng, ánh sáng khiến bóng nàng in rõ nét. Đôi mắt lạnh nhạt của Thôi Tuần thoáng gợn lên một tầng sóng nhẹ. Cây bút trong tay hắn đột nhiên rơi xuống mặt giấy, để lại một vệt mực đen nhòe nhoẹt.

Hắn siết chặt ngón tay, đứng dậy, nhanh chóng bước đến cửa và mở ra. Trước mặt hắn, Lý Doanh vẫn cầm đèn lồng, ngước nhìn gương mặt tái nhợt của hắn, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi như chuỗi ngọc bị đứt dây.

Thôi Tuần ngẩn người, giọng hắn trầm thấp: “Sao lại khóc?”

Lý Doanh chỉ lặng lẽ nhìn hắn, đôi mắt ngấn lệ mờ mịt, nước mắt rơi không ngừng lăn dài trên khuôn mặt thanh tú. Thôi Tuần bối rối, nhẹ giọng hỏi: “Ta… lại làm gì khiến cô giận sao?”

“Không.” Giọng nàng khàn khàn vì khóc: “Ngài không làm gì sai. Ngài rất tốt.”

Thôi Tuần thoáng ngạc nhiên, Lý Doanh cắn môi, nghẹn ngào nói: “Ngài có nghe không, Thôi Tuần? Ngài là một người rất tốt.”

Khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, đáp: “Ta nghe rõ rồi, ta là một người rất tốt.”

Hắn nói: “Sương khuya thấm lạnh, vào nhà trước đi.”

Ánh đèn trong phòng dao động nhẹ nhàng. Thôi Tuần cầm một chiếc khăn lụa trắng tinh, đưa cho Lý Doanh đang nức nở. Nàng nhận lấy, lặng lẽ lau nước mắt trên má. Chỉ trong chốc lát, chiếc khăn đã thấm ướt hoàn toàn. Mãi lâu sau, nàng mới ngừng khóc.

Thôi Tuần nhẹ giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Bờ vai run rẩy của Lý Doanh dần bình tĩnh lại. Đôi mắt nàng vẫn hơi đỏ, giọng nói có phần khàn khàn: “Ta nhặt được một thanh loan đao vỏ vàng, trong thanh đao ấy mang theo chấp niệm của một người. Người đó là công chúa Đột Quyết, A Sử Na Gia.”

Nàng chăm chú nhìn khuôn mặt xanh xao của Thôi Tuần, chậm rãi kể: “Nàng ấy dẫn ta vào ký ức của mình. Trong ký ức đó, ta đã thấy tất cả những gì ngài phải trải qua trong hai năm ở Đột Quyết.”

Lời nói của nàng như kéo Thôi Tuần trở về quá khứ đầy ám ảnh. Những ký ức kinh hoàng về sự hành hạ dã man đã chà đạp lên tất cả sự kiêu ngạo và tự tôn của một hậu duệ họ Thôi ở Bác Lăng. Ở vương đình Đột Quyết, hắn không phải là một con người, mà là “Liên Hoa Nô” của A Sử Na Ngột Đóa, một con thú mà nàng ta dùng trăm phương ngàn kế để thuần phục.

Hắn nhớ lại những lần bị giam trong lồng chó, thân thể tr.ần trụi, phải chịu đựng những lời nhục mạ, cười cợt.

Ký ức đó như cơn ác mộng đen tối không thể thoát ra, sắc mặt Thôi Tuần càng lúc càng tái nhợt, ngón tay vô thức siết chặt tờ giấy tấu chương đầy vết mực nhòe. Giọng hắn nghẹn lại: “Cô… đi đi.”

“Ta không đi.” Lý Doanh, mắt đỏ hoe, đáp nhẹ nhưng kiên quyết.

Thôi Tuần gần như cầu xin: “Cô đi đi.”

“Ta không đi.” Nàng lặp lại.

Hắn bật cười cay đắng: “Cô không đi, thì ta đi.”

Hắn loạng choạng đứng dậy, bước chân nặng nề muốn rời khỏi phòng.

Lý Doanh cũng đứng lên, nàng nhanh hơn hắn. Hai cánh tay nàng dang ra, chắn ngang cánh cửa gỗ chạm trổ. Đôi mắt nàng ngấn lệ, kiên định nhìn hắn.

“Tránh ra.” Giọng hắn lạnh nhạt.

Nàng lắc đầu.

Hắn vươn tay đẩy nhẹ vai nàng: “Tránh ra.”

Nàng bị đẩy lảo đảo, nhưng cố gắng đứng vững. Khi thấy hắn mở cửa bước đi, nàng hoảng loạn lao đến ôm chặt lấy hắn từ phía sau.

Thôi Tuần sững người. Hơi ấm từ cơ thể nàng cùng hương thơm thoang thoảng tỏa ra khiến cơn đau âm ỉ trong lòng hắn dịu lại.

Giọng nàng nghẹn ngào: “Thôi Tuần, cái ôm này không liên quan đến tình ý. Ta chỉ muốn nói với ngài rằng, tất cả đã qua rồi. Dưới chân ngài là đất Đại Chu. Ở đây, không ai ép ngài làm Liên Hoa Nô nữa. Ngài không cần phải sợ.”

Nàng cứ thế ôm hắn, một cái ôm không chứa d.ục v.ọng, không muốn kiểm soát hay chiếm hữu, mà chỉ đơn thuần là sự an ủi dịu dàng.

Nàng giống như ánh trăng sáng trên cao, tinh khiết không vương chút bụi trần. Ánh sáng dịu dàng phủ lên mặt đất, tựa như xua tan bóng tối của đêm đông rét buốt.

Hắn khẽ run rẩy đầu ngón tay, rồi chầm chậm vòng tay ôm lấy eo nàng. Một giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi xuống, tan vào mái tóc nàng.

Trăng sáng tựa dòng nước, hương trầm thanh nhã từ lò hương nhẹ nhàng tỏa ra, như màn sương tiên cảnh, lững lờ quanh quẩn trong không khí.

Lý Doanh chăm chú nhìn Thôi Tuần đang đảo nhẹ lò hương. Trên cổ tay gầy guộc của hắn, một vết sẹo dài đầy dữ tợn hiện rõ mồn một. Lý Doanh mím môi, lên tiếng: “Có còn đau không?”

Thôi Tuần cúi xuống nhìn vết sẹo, giọng bình thản: “Không đau nữa.”

Lý Doanh gật đầu, hai tay nàng đan vào nhau, đặt nơi tà váy, ngón tay vô thức xoắn chặt. Nàng lại hỏi: “Quãng thời gian đó… hẳn rất khó khăn đúng không?”

Thôi Tuần trầm mặc hồi lâu, một lát sau, hắn thẫn thờ nói: “Muốn chết, nhưng không thể chết.”

Chỉ vỏn vẹn sáu chữ, đã nói hết những gì hắn phải chịu đựng ở Đột Quyết. Giọng hắn tuy bình thản, nhưng trong mắt Lý Doanh như hiện ra những cảnh tượng nhục nhã mà hắn từng trải qua. Đôi mắt nàng đỏ hoe, bờ môi cắn nhẹ, cúi đầu che giấu nỗi đau lòng, không dám để hắn nhận ra.

Một lúc sau, nàng ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói: “Dù A Sử Na Ngột Đóa đã thành Huệ phi, nhưng nơi đây rốt cuộc không phải Đột Quyết. Nàng ta không thể hành hạ ngài nữa.”

Thôi Tuần nghe vậy, ánh mắt thoáng mơ hồ. Mỗi lần gặp A Sử Na Ngột Đoá, nàng ta đều tận dụng mọi cơ hội để khiến hắn nhớ lại những tủi nhục ở Đột Quyết. Đã ba năm kể từ khi nàng ta đến Đại Chu, chỉ gặp hắn không đến năm lần, nhưng mỗi lần ấy, hắn đều đau đớn thấu tâm can, bệnh càng thêm bệnh.

Hắn muốn quên, nhưng nàng ta lại không để hắn quên. Ký ức tựa thủy triều, nhấn chìm hắn trong bóng tối, khiến hắn ngạt thở đến không thể thoát ra.

Bên tai chợt vang lên giọng nói dịu dàng của Lý Doanh: “Thôi Tuần, đừng sợ, ta sẽ ở bên ngài.”

Lời nói ấy tựa như chiếc phao cứu sinh, đưa kẻ sắp chìm sâu trong nước tìm được đường sống. Hắn ngỡ ngàng nhìn nàng. Gương mặt nàng dịu dàng, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên sự kiên định không thể lay chuyển. Nàng bảo hắn đừng sợ, nàng nói sẽ ở bên hắn.

Trong phút chốc, đôi mắt Thôi Tuần nóng lên. Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng gật đầu.

Hương trầm trong lò sắp tàn, cũng là lúc Thôi Tuần phải lên triều.

Từng sợi khói mỏng manh cuốn lên cao, như ánh trăng sáng giữa tầng mây, xa vời khó với. Nhưng với những kẻ từng vật lộn trong bóng tối, ánh trăng ấy lại chính là tia sáng cứu rỗi, dù chỉ thoáng qua trong một khắc ngắn ngủi.

Thôi Tuần bỗng nói: “Cô… hãy dọn về đây ở đi.”

Lời vừa dứt, không đợi Lý Doanh đáp, hắn lại tiếp: “Ta đã có manh mối về Kim Di. Cô ở bên ngoài, khi truyền tin e rằng không tiện.”

Lý Doanh lặng lẽ nhìn hắn. Đôi mắt hắn, vốn lạnh lẽo như mảnh ngọc vỡ, lúc này lại phảng phất nét lo lắng. Nàng nhẹ gật đầu, dường như hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn nói: “Bố trí trong thư phòng vẫn giữ nguyên, ta sẽ sai lão bộc câm quét dọn lại.”

Lý Doanh không để tâm đến việc phòng ốc ra sao, nàng lại hỏi hắn: “Thật sự có thể bắt được Kim Di sao?”

Thôi Tuần khẽ gật đầu: “Ông ta đã đến Trường An. Hiện Sát Sự Thính đã lục soát khắp nơi. Không quá vài ngày nữa, chắc chắn sẽ có kết quả.”

Lý Doanh bỗng chần chừ giây lát. Thôi Tuần hỏi: “Sắp tìm được Kim Di rồi, cô lo lắng điều gì sao?”

Người ta thường nói, càng gần nhà cũ, lòng càng bồi hồi. Lý Doanh đã truy tìm bấy lâu, vẫn không thể biết được hung thủ thực sự là ai. Nay khi chân tướng dần hiện ra, tâm trạng nửa bồn chồn, nửa bất an này, hẳn ai cũng phải trải qua, nàng cũng không ngoại lệ.

Nhưng lần này, Thôi Tuần đã đoán sai.

Lý Doanh lắc đầu: “Ta không lo lắng vì sắp tìm được Kim Di.”

“Vậy là vì điều gì?”

Ánh mắt nàng ánh lên nỗi ưu tư sâu sắc: “Sát Sự Thính đang tìm hắn, nhưng Đại Lý Tự cũng không ngoại lệ. Nếu Đại Lý Tự tìm ra trước và ép ông ta khai điều bất lợi cho ngài, thì sẽ phải làm thế nào?”

Thì ra nàng lo lắng cho hắn.

Trong lòng Thôi Tuần bỗng dâng lên luồng cảm xúc ấm áp, hắn nói: “Ta có cách. Đại Lý Tự sẽ không tìm được Kim Di trước ta.”

Lý Doanh gật đầu, nhìn gương mặt tái nhợt của hắn, bỗng thở dài: “Ta biết ngài làm việc thường không màng đến nghỉ ngơi. Nếu đúng như ngài nói, Đại Lý Tự không tìm ra trước ngài, thì chỉ e thân thể ngài sẽ không chịu nổi.”

Thôi Tuần nhìn vẻ lo lắng của nàng, ánh mắt trước giờ lạnh như sương tuyết bỗng thoáng nét dịu dàng hiếm thấy: “Ta tự biết chừng mực.”

Lý Doanh trong lòng không rõ là đang giận dữ hay bất lực, nàng hờn dỗi: “Nếu ta dọn về, ta sẽ không để ngài tự hành hạ bản thân mình như vậy nữa. Ngài chịu nổi sao?”

Thôi Tuần chỉ nhìn nàng, gật đầu mỉm cười. Hắn cười lên, đôi mắt đào hoa ánh lên tia sáng, như ngàn đóa hoa đào đồng loạt nở rộ, hoa đào diễm lệ, sắc hoa chói lòa. Trái tim Lý Doanh bất giác đập loạn nhịp. Nàng vội cúi đầu, giấu đi gương mặt đang đỏ bừng, nói: “Nếu ngài không chê ta phiền, vậy ta sẽ dọn về.”

Cổ nàng nghiêng xuống, thon dài thanh nhã, làn da trắng ngần mịn màng, tựa như ngọc thạch dưới ánh trăng, tỏa ra một tầng sáng nhè nhẹ. Thôi Tuần nhìn nàng không chớp, giọng nhẹ như gió thoảng: “Ừ.”

Sau khi Thôi Tuần vào triều, Lý Doanh liền trở về phường Vĩnh Hưng để thu xếp hành lý. Bước vào trong viện, nàng đốt hoa Mạn Châu Sa, thân ảnh của A Sử Na Gia dần hiện ra trong làn khói mỏng.

Lý Doanh hỏi: “Công chúa A Sử Na Gia, ta sắp chuyển đến phủ Thôi Tuần, cô có muốn đi cùng ta không?”

A Sử Na Gia thoáng lưỡng lự, không trả lời. Lý Doanh nhẹ giọng nói: “Ta biết cô ngại không dám gặp Thôi Tuần, nhưng chấp niệm của cô gắn bó với thanh loan đao này đã ba năm, chẳng phải chỉ để một ngày nào đó có thể gặp lại hắn sao? Nay hắn ở ngay trước mắt, nếu cô cứ tránh mặt mãi, cũng không phải là cách.”

A Sử Na Gia vẫn còn do dự. Lý Doanh khẽ thở dài: “Thôi vậy. Nếu cô thật sự không dám gặp, ta sẽ để loan đao lại đây. Khi nào cô muốn gặp hắn, cứ đến Thôi phủ tìm ta.”

A Sử Na Gia cắn môi, rồi khẽ gật đầu. Thân ảnh nàng lại mờ dần, nhập vào thanh loan đao bằng vàng. Lý Doanh đặt loan đao lên giá sách, sau đó mới xách hành lý rời khỏi tòa tân trạch.

Trên đường từ căn viện tới Thôi phủ, nàng cố ý chọn đi qua khu chợ đông đúc. Quả nhiên, nơi phố thị ồn ào, người ta đang xôn xao bàn tán chuyện Kim Di và Thôi Tuần. Giữ những lời đàm tiếu, hai kẻ “phản quốc” này đều bị nguyền rủa thậm tệ, họ cho rằng cả hai đáng bị tru diệt, đáng bị xử trảm muôn đao.

Lý Doanh nhíu mày. Vì chuyện của Kim Di mà tội danh “đầu hàng Đột Quyết” của Thôi Tuần lại bị mang ra mổ xẻ rầm rộ. Trong mắt bách tính, chỉ cần bắt được Kim Di là có thể liên đới tìm ra chứng cứ buộc tội Thôi Tuần phản quốc, đưa hắn vào ngục chịu tội.

Bách tính phố chợ còn nghĩ vậy, huống hồ là triều thần. Thôi Tuần trong triều vốn kết oán với nhiều người. Nếu Kim Di rơi vào tay Đại Lý Tự, trải qua tám mươi mốt hình tra khảo, thì chuyện không có cũng thành có.

Lúc này, hy vọng duy nhất chỉ có thể đặt vào việc Thôi Tuần bắt được Kim Di trước, không để ông ta rơi vào tay kẻ khác.

Nhưng không hiểu sao, dù Thôi Tuần đã khẳng định chắc chắn sẽ hành động nhanh hơn Đại Lý Tự, trong lòng Lý Doanh vẫn dâng lên nỗi bất an mãnh liệt. Cảm giác ấy như một bóng đen vô hình, dai dẳng không tan, cứ quẩn quanh khiến nàng bất ổn.

Nàng cố trấn tĩnh bản thân, mong rằng linh cảm này chỉ là vô căn cứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK