Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những ánh mắt hãi hùng quét qua thân trên tr.ần tr.ụi của Thôi Tuần.

Những vết sẹo dữ tợn mà hắn không muốn ai nhìn thấy nhất, những dấu tích đáng sợ đại diện cho quá khứ nhục nhã của hắn, hôm nay đều bị chính hắn vạch trần trước bàn dân thiên hạ. Đám triều thần thì thầm bàn tán, chẳng ai ngờ vị Thiếu khanh Sát Sự Thính xưa nay luôn ngạo nghễ lạnh nhạt, thủ đoạn độc ác, lại mang trên mình những vết thương kinh hoàng đến vậy.

Trên thân hắn, ngoài những vết thương đỏ tấy do roi vọt và gậy gộc mới đây, còn có vô số vết sẹo cũ. Có vết bị nung bằng sắt nóng, có vết do roi mây quất nát da, nhưng phần lớn đều không phải thương tích mà các đại thần ngồi trên triều từng chứng kiến. Tuy nhiên, vài vị đại thần từng có giao thiệp với Đột Quyết thì lại hít sâu một hơi. Đây… đây rõ ràng là dấu vết của hình cụ Đột Quyết!

Nổi bật nhất trên thân hắn là những vết roi cũ, mỗi vết dài cả thước, giữa từng đường roi còn có ba dấu lõm sâu hoắm. Đây chính là vết tích do roi thuần nô của Đột Quyết gây ra.

Roi thuần nô của Đột Quyết được bện từ chín mảnh da trâu sống, không gọt mịn cạnh, giữa thân roi có ba nút thắt lớn, vừa nặng vừa thô. Mỗi nhát roi quất xuống, ba nút thắt sẽ xé rách da thịt, đau đớn đến tận xương tủy. Nó vốn là công cụ thuần nô của quý tộc Đột Quyết, vậy cớ gì lại xuất hiện trên người Thôi Tuần?

Tiếng xì xào vẫn không ngừng vang lên bên tai hắn, có người chấn kinh, có kẻ thương cảm, mỗi ánh mắt đều hướng về những vết thương loang lổ khắp cơ thể hắn. Cả triều đường bỗng hóa thành pháp trường, còn hắn thì đang bị lột trần giữa muôn trùng ánh mắt.

Nhục nhã dâng lên, hắn nhắm mắt lại. Hàng mi đen dài như lông quạ khẽ run rẩy. Những ký ức nhơ nhuốc tại vương đình Đột Quyết cuồn cuộn tràn về như nước lũ.

Trong cơn mơ hồ, hắn như thấy lại cảnh A Sử Na Ngột Đoá cầm roi đứng trước mặt hắn, kiểm tra cơ thể hắn như kiểm tra một con súc vật. Hắn bị bóp chặt cằm, bị cưỡng ép há miệng để người ta xem răng, từng ngày từng ngày trôi qua giữa bạo hành và nhục mạ. Mỗi lần mở mắt, đều là một vòng tra tấn mới, một trận nhục hình mới. Mỗi giọt nước mắt vì đau đớn bật ra, đều trở thành niềm hứng khởi cho kẻ hành hạ hắn. Ở vương đình Đột Quyết, hắn không có tên, tất cả mọi người chỉ gọi hắn là “Liên Hoa Nô”. Hắn không phải con người, mà chỉ là một con súc vật bị A Sử Na Ngột Đoá quyết tâm thuần phục. Những kẻ đứng sau nàng ta đều thi nhau bày ra đủ mọi biện pháp, chỉ để uốn nắn con người hắn.

Từng là quý tử của dòng họ Thôi thị ở Bác Lăng, từng vinh hoa rực rỡ như châu ngọc ngời sáng, thế nhưng tại nơi đó, hắn còn không bằng một con chó, hoàn toàn không có chút tôn nghiêm nào đáng kể.

Thương tích sâu kín nhất, ký ức cay đắng nhất, tất cả đều bị phơi bày trước mặt người đời. Giây phút này, hắn chỉ cảm thấy toàn bộ lòng tự tôn và kiêu hãnh của mình một lần nữa vỡ nát thành tro bụi. Cả người khẽ run rẩy, cảm giác ê chề tột cùng khiến hắn thậm chí không dám mở mắt, càng không dám ngẩng đầu lên nhìn phản ứng của mọi người xung quanh.

Giữa cơn mông lung, dường như hắn nghe thấy giọng nói của Lý Doanh.

Giọng nàng dịu dàng, như v.uốt ve từng vết thương trong lòng hắn. Nàng nói: “Ta không cho rằng đó là nỗi nhục, ngược lại, ta cho rằng đó là niềm tự hào sánh ngang với Tô Vũ chăn dê.”

Nàng lại nói: “Nếu có một ngày thiên hạ biết tất cả những gì chàng đã làm, ta nghĩ sẽ không ai cho rằng đó là điều đáng xấu hổ.”

Cuối cùng, nàng nói: “Vậy nên, Thôi Tuần, khi ở Đột Quyết, chàng không phải súc vật, chàng là một anh hùng.”

Anh hùng sao…

Giữa những lời thì thầm êm dịu của nàng, đôi mắt nhắm chặt của Thôi Tuần dần mở ra. Hắn ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn khắp quần thần với những sắc mặt khác nhau, rồi chỉ vào vết sẹo hằn sâu quanh cổ mình, khó nhọc lên tiếng: “Vết sẹo này là do người Đột Quyết lột sạch y phục ta, dùng xích chó khóa cổ, nhốt vào cũi trước vương trướng suốt một tháng.”

Hắn lại chỉ vào những dấu roi vằn vện trên người mình: “Những vết thương này là do ta bị bắt lại sau lần thứ tư bỏ trốn. Khi đó, bọn chúng dùng roi thuần nô quất hai trăm roi.”

Hắn giơ khuỷu tay, nơi có một mảng thịt bị khoét mất: “Vết này là khi Đột Quyết trói ta bằng dây thừng, khoác lên người một tấm da cừu, bắt ta trần truồng bò giữ phố như một con cừu. Ta không chịu, liền bị chúng cột vào đuôi ngựa, kéo đi.”

Hắn dần lấy lại bình tĩnh, giọng nói cũng không còn vẻ ngượng ngùng ban đầu, mà càng lúc càng rõ ràng hơn: “Trên người ta, mỗi vết sẹo đều có một nguyên do. Nếu chư vị muốn nghe, ta có thể kể lại từng chuyện một.”

Bầu không khí rơi vào tĩnh lặng, không biết ai thấp giọng lầm bầm: “Sĩ khả sát, bất khả nhục. Bị làm nhục đến mức này, mà vẫn tham sống lay lắt…”

Thôi Tuần nhìn về phía người đó. Đối phương bị ánh mắt bi thương tuyệt vọng của hắn làm cho sửng sốt. Hắn cười chua chát: “Sống lay lắt? Nếu có thể, ta đã chết từ lâu. Nhưng nếu ta chết rồi, ai sẽ rửa oan cho năm vạn binh sĩ Thiên Uy quân?”

Thôi Tụng Thanh trước nay vẫn im lặng, lúc này bỗng giật mình. Ông nhớ lại lời Thôi Tuần từng nói với mình: Khi ở Đột Quyết, hắn có cả nghìn, cả vạn cơ hội để kết liễu bản thân. Nhưng hắn vẫn còn con đường của hắn phải đi, hắn không thể chết. Khi ấy, ông đã nghiêm giọng trách cứ, nói rằng con đường của hắn chẳng qua chỉ là đầu hàng Đột Quyết, quỳ gối trước nữ nhân Hồ mà thôi. Hóa ra, con đường Thôi Tuần nói chính là liều mạng để rửa oan cho cố nhân.

Trong khoảnh khắc, tâm tình Thôi Tụng Thanh liền trở nên phức tạp vô cùng.

Vị đại thần vừa lầm bầm ban nãy không còn dám hé răng nữa, quần thần đều im lặng không một tiếng động. Trên ngựa tọa, sắc mặt Long Hưng Đế dần sa sầm, ngón tay siết chặt lại. Đương nhiên hắn biết rõ những vết thương trên người Thôi Tuần là do ai gây ra, càng biết vì sao kẻ đó lại làm vậy. Nhưng nhìn thấy những dấu vết bị ngược đãi khắp người Thôi Tuần, lòng hắn chỉ càng thấy đố kỵ và phẫn nộ. Hắn quát lên: “Thôi Tuần, chỉ dựa vào những vết thương trên người ngươi, chẳng lẽ có thể chứng minh rằng ngươi chưa từng đầu hàng Đột Quyết sao?”

“Đương nhiên.” Thôi Tuần cuối cùng cũng không còn sự e dè khi để lộ vết thương trước mắt người khác. Hắn ngẩng cao đầu, giọng dứt khoát: “Những hình phạt thần phải chịu, từ lúc bị bắt đến khi thoát khỏi vương đình, kéo dài suốt hai năm ròng rã. Mỗi một vết sẹo trên người thần đều là bằng chứng sắt đá chứng minh thần trong sạch. Từ đầu đến cuối, thần chưa từng quy hàng Đột Quyết.”

Long Hưng Đế cười lạnh: “Lời nói một phía, có gì đáng tin?”

Sau rèm châu, Thái hậu ho nhẹ một tiếng, giọng điệu không vui: “Thánh nhân.”

Người sáng suốt đều hiểu rằng nếu Thôi Tuần quy hàng Đột Quyết thì sao phải mang trên mình những vết thương ghê rợn ấy? Rõ ràng Long Hưng Đế đã mất sạch lý trí, nên mới cố chấp phủ nhận điều hiển nhiên này.

Đầu óc Long Hưng Đế đã bị oán hận làm cho mụ mị, hắn gằn giọng nói: “Ngươi nói vết thương này là do Đột Quyết gây ra thì đó nhất định là do Đột Quyết gây ra? Hừ, trẫm thấy ngươi bắt tay với Đột Quyết, ý đồ dao động lòng dân mới cố tình vẽ nên bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng để thành anh hùng. Hừm, anh hùng? Thôi Tuần, ngươi chẳng qua chỉ là thứ lấy sắc hầu người, vậy mà cũng dám tự xưng là anh hùng?”

Trong điện Tử Thần, tranh cãi vẫn chưa dứt. Bên ngoài cổng Đan Phượng, một ông lão mặc áo giáp màu vàng sáng, chậm rãi bước đến trước hàng Kim Ngô Vệ đang gác cửa. Lão há miệng, nhưng không thể phát ra bất kỳ thanh âm nào, chỉ có thể liên tục dùng tay ra hiệu.

Kim Ngô Vệ quan sát y phục của ông lão, thầm nghĩ chẳng lẽ là một lão binh từng trấn thủ biên ải tới tận đây quấy nhiễu? Gã cau mày, mất kiên nhẫn khoát tay xua đuổi: “Đây là cung Đại Minh, tránh xa ra.”

Ông lão vẫn đứng yên không nhúc nhích. Một tên lính nổi giận, giơ tay đẩy lão ra, nhưng không ngờ lại không lay chuyển nổi. Gã ngạc nhiên nhìn kỹ đối phương, không chừng lão câm này còn biết chút võ nghệ cũng nên, thế là gã đành nghiến răng, mạnh tay đẩy thêm lần nữa: “To gan, dám tận đến cung Đại Minh gây chuyện? Biến ngay!”

Ông lão bất ngờ nắm lấy cánh tay gã, cổ họng khàn khàn cuối cùng cũng bật ra những âm thanh đứt quãng, không tròn tiếng: “Mỗ… mỗ nhất định phải vào cung Đại Minh.”

Lính gác ngây người, tạm thời không vùng ra được. Vài tên lính khác thấy vậy cũng xông lên, lớn tiếng quát: “Một tên áo vải, có tư cách gì mà đòi vào cung Đại Minh?”

Ông lão chật vật thốt ra một câu, thanh âm vẫn khàn đục nhưng đã rõ ràng hơn phần nào: “Mỗ không phải hạng áo vải.”

Ông nói: “Mỗ là chính Chiết Xung Đô úy phủ ngũ phẩm, Đinh Tĩnh.”

Đinh Tĩnh, Chiết Xung Đô úy phủ, đóng quân tại huyện Cửu Nguyên. Sáu năm trước, khi Đột Quyết xâm phạm biên cương, ông dẫn hai vạn quân cố thủ, thề chết không lui, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Triều đình cảm kích sự trung dũng của ông, truy phong ông làm Đại đô đốc Ích Châu, đồng thời ban chức quan cho con trai ông.

Một người đã chết từ sáu năm trước, vì sao lại xuất hiện trước cổng cung Đại Minh, đã vậy còn khăng khăng muốn cầu kiến Thánh nhân, nói rằng có chuyện trọng đại muốn bẩm báo?

Hơn nữa, chuyện này còn có liên quan đến vụ án đang được xét xử ngay trong điện Tử Thần.

Kim Ngô Vệ nhìn nhau, vội vã chạy vào điện Tử Thần bẩm báo. Quần thần nghe tin đều choáng váng, đồng loạt thỉnh cầu triệu kiến Đinh Tĩnh ngay lập tức để tra rõ thực hư. Long Hưng Đế cũng mơ hồ khó hiểu, bèn lệnh Kim Ngô Vệ đưa Đinh Tĩnh vào điện.

Rất nhanh sau đó, hắn đã hối hận vì quyết định này của mình.

Khi Đinh Tĩnh khoác bộ giáp vàng sáng từ sáu năm trước bước vào điện Tử Thần, một số đại thần từng quen biết ông chăm chú quan sát hồi lâu, cuối cùng mới dám khẳng định, đây đúng là Đinh Tĩnh.

Đinh Tĩnh mím môi, liếc nhìn Thôi Tuần đang quỳ giữa điện, y phục xốc xếch, vết thương cũ mới chồng chất. Ánh mắt ông trầm xuống, rồi quỳ một gối hành đại lễ trước Long Hưng Đế và Thái hậu, sau đó mới đứng dậy.

Thôi Tuần quỳ bên cạnh nâng nhẹ cổ tay, tiếng xích sắt va vào nhau vang lên. Hắn thở dài: “Hà tất phải vậy?”

Là Đinh Tĩnh, cũng là lão bộc câm nọ.

Mọi người nhao nhao lên tiếng, không ngừng chất vấn Đinh Tĩnh vì sao đã chết lại còn có thể sống lại.

Khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của Đinh Tĩnh hiện rõ sự bẽ bàng. Dù trên người vẫn khoác bộ giáp sáu năm trước, nhưng từ đầu đến chân, ông đã không còn là vị Đô úy uy vũ oai hùng của Cửu Nguyên năm đó, mà chỉ giống như một ông lão gù lưng thường thấy trên đường phố Trường An. Dẫu là cố nhân, nhất thời cũng khó lòng nhận ra.

Ông ta dập đầu, giọng khàn khàn cất lên: “Thần có tội.”

“Sáu năm trước, Đột Quyết xâm phạm biên giới, thần dẫn quân chống địch, chẳng may đại bại. Chiến báo truyền về Trường An nói thần đã tử trận trong loạn quân. Nhưng thực ra, thần chưa chết, mà bị Đột Quyết bắt giữ.” Khuôn mặt Đinh Tĩnh càng lộ rõ vẻ tủi hổ. “Lúc ấy, đáng lẽ thần phải tuẫn quốc, nhưng thần… tham sống sợ chết, nên đã mạo danh Giáo úy Trương Vân, đầu hàng Đột Quyết. Sau đó, dưới sự sắp đặt của Khả hãn Ni Đô, thần còn cưới một nữ tử Đột Quyết làm thê thất…”

Quần thần ồ lên, Long Hưng Đế cùng Thái hậu cũng không khỏi chấn động. Đinh Tĩnh cúi gằm đầu xuống, không dám ngẩng lên: “Thần phụ Thánh ân, tội đáng muôn chết! Thần, cam nguyện chịu phạt!”

Dứt lời, cổ họng ông ta nghẹn lại, mạnh mẽ dập đầu một cái. Sau bức rèm châu, Thái hậu giận đến mức quát lên: “Khốn kiếp!”

Ông ta lấy gì để đối mặt với hai vạn tướng sĩ đã cùng ông ta vào sinh ra tử? Lấy gì để xứng đáng với sự tín nhiệm của bách tính Cửu Nguyên? Và, lấy gì để xứng đáng với bộ giáp Minh Quang vàng rực đang khoác trên người ông ta?

Đinh Tĩnh cúi gằm mặt, hổ thẹn đến đỏ bừng. Ông ta lẩm bẩm: “Thần biết tội đáng chết, nhưng trước khi chết, thần muốn rửa oan cho một người.”

Ông ta chậm rãi ngẩng đầu, từng lời từng chữ vang vọng: “Thiếu khanh Sát Sự Thính Thôi Tuần chưa từng đầu hàng Đột Quyết. Thần chính là nhân chứng!”

Từ lời khai chi tiết của Đinh Tĩnh, mọi người mới hay, sau khi ông ta bị Đột Quyết bắt giữ liền bị giam lỏng trong vương đình Đột Quyết. Vì không muốn chết, ông ta giả danh quy hàng. Vài tháng sau, vương đình ấy lại nghênh đón một tù binh đặc biệt khác.

Người ấy là một thành viên của Thiên Uy quân, hơn thế nữa lại còn là đích tử của họ Thôi ở Bác Lăng, tên gọi Thôi Tuần.

Đinh Tĩnh từng nghĩ rằng, một công tử xuất thân danh môn, lớn lên trong gấm vóc lụa là như hắn, hẳn cũng sẽ như mình, sợ chết đầu hàng. Nhưng ông ta đã lầm.

Ông ta tận mắt chứng kiến thiếu niên thế gia ấy trải qua lễ hiến tù binh, trải qua tầng tầng tra tấn, chịu đủ mọi sự sỉ nhục, nhưng vẫn cắn chặt răng, chưa từng nhắc đến chuyện đầu hàng. Roi thuần nô của Đột Quyết có thể rạch nát da thịt hắn, nhưng không thể ép hắn khuất phục, càng không thể bẻ gãy cốt cách cứng cỏi trong người hắn.

Thực ra, tất cả mọi người trong vương đình đều nhận ra công chúa Ngột Đóa của Đột Quyết yêu thích hắn đến nhường nào. Chỉ cần hắn nguyện ý đầu hàng, nguyện ý khuất phục, hắn sẽ có được đệ nhất mỹ nhân Tây Vực, có thể hưởng vinh hoa phú quý nhiều không kể xiết, cũng sẽ không phải chịu đựng những trận đòn khốc liệt kia nữa.

Thế nhưng, hắn không chịu.

Nhưng hắn thà chết chứ không chịu nhún mình, càng không chịu quy phục.

Ngày qua ngày, tháng nối tháng, mãi đến khi Đinh Tĩnh cùng thê tử người Đột Quyết đứng ngoài vương trướng, trông thấy Thôi Tuần bị xích cổ bằng dây xích chó, nhốt trong lồng sắt, ông ta mới thực sự kinh hãi. 

Thê tử người Đột Quyết của ông ta chăm chú quan sát thiếu niên tuyệt đẹp, người đầy thương tích trong lồng và nói: “Liên Hoa Nô của công chúa đẹp thật đấy.”

Nàng ta lại hỏi Đinh Tĩnh: “Nhưng tại sao hắn không chịu đầu hàng? chẳng những không phải chịu khổ, mà còn có thể cưới công chúa Ngột Đóa làm thê tử. Chẳng lẽ người Hán các chàng đều thích tự chuốc khổ vì cái gọi là khí tiết đó sao? Nhưng chàng cũng là người Hán, lại không tự chuốc khổ giống họ.”

Những gì nàng ta nói sau đó, Đinh Tĩnh đã không còn nhớ rõ. Ông ta chỉ ngây người nhìn thiếu niên trong lồng, trong khoảnh khắc ấy, nỗi nhục như ngọn sóng ập đến, cuốn lấy ông ta.

Bất chấp sự phản đối của thê tử, ông ta cởi áo choàng, đắp lên người thiếu niên kia, rồi hoảng hốt bỏ chạy.

Từ đó về sau, ông ta ngày càng trở nên mơ màng, nhưng cũng dõi theo người thiếu niên của Thiên Uy quân kia một cách sát sao hơn. Ông ta chứng kiến hắn hết lần này đến lần khác tìm cách bỏ trốn, hết lần này đến lần khác bị bắt trở lại. Ông ta thấy trên người hắn ngày càng nhiều vết thương, vóc dáng càng lúc càng gầy gò. Cuối cùng, đến lần chạy trốn cuối cùng, hắn đã thành công, thậm chí còn lấy đi tính mạng của Khả hãn Ni Đô cùng vô số quý tộc Đột Quyết đi theo bồi táng.

Thôi Tuần rời khỏi Đột Quyết, cũng là lúc Đinh Tĩnh hoàn toàn khinh miệt chính mình. Ông ta hiểu rằng nếu ở lại Đột Quyết, ông ta có thể sống; nhưng nếu rời khỏi, ắt sẽ chết. Thế nhưng một thiếu niên chưa tròn hai mươi kia vẫn có thể nhẫn nhịn chịu đựng những ngón đòn mất nhân tính, thà chết chứ không chịu khuất phục, lẽ nào ông ta, một Đô úy từng xông pha chiến trận, lại không làm được hay sao?

Thế là Đinh Tĩnh âm thầm chuẩn bị suốt một thời gian dài, cuối cùng cũng trốn thoát khỏi Đột Quyết. Trước khi đi, ông ta chỉ mang theo bộ giáp Minh Quang màu vàng rực của mình.

Trở về Đại Chu, ông ta định ra đầu thú, nhưng rồi phát hiện ra mình đã “chết”. Triều đình đã truy phong ông ta làm Đại đô đốc Ích Châu, con trai ông ta cũng được ra làm quan. Nếu ông ta thú tội, không chỉ bản thân ông ta thân bại danh liệt, mà ngay cả gia tộc cũng chịu liên lụy.

Một lần nữa, Đinh Tĩnh chọn cách hèn nhát. Sống không được, chết cũng không xong, ông ta đến Trường An, tìm gặp Thôi Tuần, khi ấy đã là Thiếu khanh của Sát Sự Thính, cầu xin hắn hãy giết mình.

Ông ta vẫn nhớ rõ, khi đó Thôi Tuần vừa ra khỏi ngục thất của Đại Lý Tự, thân thể suy nhược, hắn ho dữ dội, nhưng chỉ nhàn nhạt đáp: “Vì sao ta phải giết ngươi?”

Đinh Tĩnh quỳ dưới chân hắn, nước mắt đầm đìa: “Bởi vì chính là Thôi lang quân khiến mỗ nhớ ra, mỗ vẫn là một tướng quân.”

Ông giơ cao đao, dâng đến trước mặt Thôi Tuần. Hắn chỉ liếc qua lưỡi đao, thản nhiên nói: “Ta không muốn giết ngươi, đi đi.”

Mãi sau này, Đinh Tĩnh mới biết, lúc ấy, Thôi Tuần đang bị vây trong lời đồn do A Sử Na Ngột Đóa tung ra. Người Đại Chu đều tin rằng hắn đã đầu hàng Đột Quyết. Hắn bị nhốt trong ngục thất của Đại Lý Tự suốt một năm, chịu đủ cực hình. Dù liên tục khẳng định mình chưa từng đầu hàng Đột Quyết, liên tục thỉnh cầu quan lại Đại Lý Tự đến Đột Quyết điều tra, nhưng chẳng một ai tin hắn.

Cuối cùng, hắn hoàn toàn tuyệt vọng, tuyệt vọng với lòng người, tuyệt vọng với quân phụ. Sau cùng, hắn chấp nhận vứt bỏ tất cả lương tri, cam tâm làm chó săn trong tay Thái hậu, đổi lấy mạng sống, bước ra khỏi ngục thất Đại Lý Tự.

Thiếu niên từng thề chết không khuất phục tại Đột Quyết, rốt cuộc đã trở thành một Thiếu khanh của Sát Sự Thính, âm trầm nham hiểm, tàn độc vô tình trong thành Trường An.

Thế nhưng dù có từ bỏ lương tri, dù có lạnh lùng tàn nhẫn đến đâu, hắn vẫn không giết Đinh Tĩnh.

Bởi vì hắn vẫn nhớ, ngày đó tại vương đình Đột Quyết, Đinh Tĩnh đã đắp lên người hắn một chiếc áo choàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK