Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi bách quan đều đồng ý để Thái hậu và Thánh nhân xử lý, Thái hậu liền đưa ra phán quyết: “Thôi khanh, khanh đừng thất vọng. Ngô và Thánh nhân nhất định sẽ trả lại công đạo cho khanh.”

Câu nói ấy, rõ ràng ám chỉ rằng Thôi Tuần vô tội, người khác mới chính là kẻ đã vu oan cho hắn.

Thấy cục diện xoay chuyển, Thôi Tuần không vì thế mà dừng lại, trái lại còn dập đầu lần nữa: “Cây cung cũ của thần đã bị thu giữ tại Đại Lý Tự, vốn dĩ phải được bảo quản nghiêm ngặt, vậy mà lại bị lợi dụng để hãm hại thần. Huống chi, ngay cả ngỗ tác cũng bị mua chuộc, cố tình biến đầu lâu nữ nhân thành đầu lâu nam nhân. Từng chuyện, từng việc, Thái hậu và thánh nhân đều đã tận mắt chứng kiến. Nếu vụ án này vẫn để Đại Lý Tự xử lý, làm sao có thể trả lại công bằng cho thần? Thần khẩn cầu, giao vụ án này cho Sát Sự Thính thụ lý. Thần nhất định sẽ xử lý công minh, không thiên vị, không tư lợi.”

Kim Di cùng Bùi Quan Nhạc, Lư Dụ Dân đồng thanh thốt lên: “Không được!”

Mọi người đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía ba người họ. Lư Dụ Dân sắc mặt cứng ngắc, vội vàng chữa lời: “Giả như Thôi Thiếu khanh mang tư tâm trả thù, thì phải làm sao?”

Thôi Tuần khẽ cười, ánh mắt sáng ngời: “Triều đình bách quan đều có thể giám sát. Nếu phát hiện thần lợi dụng vụ án này để trả thù riêng, thần nguyện chịu chết, không hề oán thán.”

Lời này của Thôi Tuần, chính là lấy tính mạng mình để lập quân lệnh trạng. Thôi Tụng Thanh cúi mắt, giọng trầm xuống: “Thái hậu, Thánh nhân, đội áp tải do Đại Lý Tự phụ trách, cây cung cũng do Đại Lý Tự bảo quản, ngỗ tác cũng thuộc quyền Đại Lý Tự, cả ba nhiệm vụ trọng yếu đều xảy ra vấn đề. Việc này đủ để chứng minh Đại Lý Tự đã không còn đáng tin. Chi bằng giao vụ án cho Sát Sự Thính xử lý.”

Thái hậu nhìn sang Lư Hoài. Vị Thiếu khanh Đại Lý Tự nhậm chức chưa đầy mấy tháng này, giờ đây chẳng còn mặt mũi nào. Thái hậu từ tốn hỏi: “Lư khanh, khanh có dị nghị gì chăng?”

Lư Hoài liếc nhìn Lư Dụ Dân, vẻ mặt bi ai, trong lòng mang theo nỗi nhục nhã và bất lực. Cuối cùng, hắn đáp: “Thần nhận lỗi vì không làm tròn chức trách, không dám có ý kiến gì thêm.”

Thái hậu gật đầu, rồi quay sang Long Hưng Đế: “Thánh nhân, nếu Thôi Tuần đã đảm bảo không vì tư thù mà trả đũa, vậy vụ án này cùng với Kim Di, cứ giao cả cho Thôi Tuần xử lý.”

Trong lòng Long Hưng Đế đầy bất mãn, không chỉ bởi hắn căm ghét Thôi Tuần, mà còn bởi thân phận của Huệ phi, sợ rằng Kim Di sẽ tiết lộ nhiều điều gây bất lợi. Nhưng lần này Đại Lý Tự đã làm mất mặt triều đình, hắn không thể tìm được lý do để phản bác. Cuối cùng, hắn đành gượng gạo đáp: “Thái hậu nói rất đúng, cứ giao cho Thôi khanh xử lý đi.”

Trước cửa Thôi phủ, tất cả lính canh đã bị rút lui, ngay cả lão bộc câm cũng trở về.

Lý Doanh thấy vậy, liền biết Thôi Tuần đã bình an vượt qua cửa ải này, nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là, Thôi Tuần không quay về Thôi phủ, thay vào đó, Ngư Phù Nguy lại đến tìm nàng.

Ngư Phù Nguy trèo lên tường, gọi nàng ra, sau đó thuật lại cảnh tượng tại công đường Đại Lý Tự: “Lư Hoài mất hết nhuệ khí, chịu nhục như vậy, vừa rời khỏi Đại Lý Tự đã đổ bệnh.”

Lý Doanh trầm ngâm giây lát, rồi nói: “Người này bản chất không tệ, tính tình lại thẳng thắn, chắc khó lòng chấp nhận sự thật rằng Đại Lý Tự dưới quyền cai quản của hắn sớm đã trở thành nhà lao riêng của Bùi Quan Nhạc.”

Ngư Phù Nguy tiếp lời: “Sát Sự Thính đã xuất phát để bắt Âu Dương Ngạn, Phùng Hổ, và Hàn Lâm. Chỉ cần tóm gọn trong tay, Bùi Quan Nhạc cũng không thể thoát được.”

Lý Doanh gật đầu: “Bùi Quan Nhạc làm việc quá tuyệt tình. Nếu không phải ông ta muốn hại Thôi Tuần, thì Thôi Tuần cũng chẳng thể nhân cơ hội này phản đòn.”

Ngư Phù Nguy nói: “Nghe nói Thái hậu và Thánh nhân đã triệu Thôi Tuần vào cung Đại Minh, ban thưởng không ít tiền bạc, an ủi oan khuất một tháng qua. Ngoài ra, còn giao cho hắn toàn quyền xử lý vụ án hãm hại mình. Kim Di cũng bị chuyển đến Sát Sự Thính giam giữ.”

Lý Doanh gật đầu: “Vậy mới đúng.”

Trong lúc trò chuyện, hai người đã đến bên ngoài cửa Chu Tước. Chợt thấy một cỗ xe tứ mã từ trong cung từ từ chạy ra. Cỗ xe được chế tác vô cùng xa hoa, được làm từ gỗ tử đàn, thân xe khảm ngọc quý, ngay cả bánh xe cũng vẽ hoa văn tinh xảo. Lý Doanh cùng Ngư Phù Nguy hòa vào dòng người đứng bên con đường lát đá xanh, chăm chú quan sát. Trong lúc đó, nàng nghe được tiếng bàn tán xôn xao: “Đó là xe ngựa Thái hậu và Thánh nhân ban thưởng cho Thôi Tuần. Vốn dĩ hắn là quan tứ phẩm, chỉ được dùng xe tam mã, nhưng lần này Thái hậu và Thánh nhân đặc cách, ân chuẩn cho hắn dùng xe tứ mã.”

Lại có người tặc lưỡi nói: “Sau này e rằng khí thế của hắn sẽ càng thêm phô trương.”

Bên trong cỗ xe rộng lớn, bên tai Thôi Tuần liên tục vang lên những lời đàm tiếu, nhưng hắn hoàn toàn làm ngơ, chỉ thong thả bện một con châu chấu xanh bằng lá cọ. Đôi tay khéo léo thoăn thoắt, chẳng mấy chốc con châu chấu đã hoàn thành. Hắn lặng lẽ nhìn ngắm con châu chấu nằm gọn trong lòng bàn tay, rồi hơi siết lại, ngón tay vén nhẹ rèm cửa sổ xe.

Đám dân đang bàn tán bỗng thấy rèm xe chậm rãi được vén lên. Sau rèm, một vị lang quân nửa ẩn nửa hiện, mày đen như tranh vẽ, da dẻ như ngọc lạnh, đôi mắt đào hoa lấp lánh tựa sóng nước nhìn thẳng về phía đám đông. Ai nấy đều bất giác im bặt, không dám nói thêm lời nào. Cũng có vài tiểu nương tử lần đầu tiên nhìn thấy vị gian thần nổi tiếng nhưng dung mạo rực rỡ như ánh bình minh này, trong lòng như nai con chạy loạn, mặt đỏ bừng bừng. Khi họ ngại ngùng nhìn lại, chợt thấy lang quân áo đỏ ấy nở nụ cười nhạt về một hướng nào đó giữa đám đông. Nụ cười ấy, đẹp đến mức khiến trăm hoa xuân sắc cũng phải lu mờ. Tim của vài tiểu nương tử cũng đập nhanh mấy nhịp, nhưng lang quân ấy chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng vươn cổ tay ra ngoài cửa sổ, mở bàn tay ra, để cơn gió cuốn đi vật nhỏ màu xanh trong lòng tay chàng.

Vật màu xanh ấy bị cơn gió nam cuốn bay lên không trung, lượn lờ một hồi lâu. Đợi gió ngừng, nó mới nhẹ nhàng rơi xuống.

Ngư Phù Nguy đứng ngay phía dưới, theo bản năng đưa tay đón lấy thay Lý Doanh. Khi mở lòng bàn tay ra, hắn phát hiện đó là một con châu chấu cỏ được tết từ lá cọ.

Xe ngựa của Thôi Tuần đã khuất xa, đám đông cũng dần tản đi. Ngư Phù Nguy nghi hoặc nhìn về phía Lý Doanh: “Châu chấu cỏ?”

Lý Doanh ngắm nhìn con châu chấu sống động như thật, nàng mỉm cười, ánh mắt hướng về phía cỗ xe đã khuất: “Mấy ngày tới chàng sẽ không về đâu.”

“Hả?”

“Chàng phải xử lý vụ án của Bùi Quan Nhạc và Kim Di. Việc này không thể có sơ suất, chắc chắn chàng sẽ ở lại Sát Sự Thính, vì vậy, những ngày tới chàng sẽ không về.”

Ngư Phù Nguy tỏ vẻ bất bình thay nàng: “Công chúa đã giúp hắn một việc lớn như vậy, chẳng lẽ không đáng để hắn tới cảm tạ công chúa một tiếng hay sao?”

“Ai nói chàng không cảm tạ ta?” Lý Doanh cầm lấy con châu chấu cỏ trong tay Ngư Phù Nguy, nhoẻn cười đáp: “Đây chính là lời cảm tạ của chàng.”

Thôi Tuần rời khỏi cung Đại Minh, lập tức đến Sát Sự Thính. Hắn đã sắp xếp ám thám ở Túc Châu truy bắt ba kẻ Âu Dương Ngạn, Phùng Hổ và Hàn Lâm. Thôi Tuần căn dặn Lưu Cửu: “Bùi Quan Nhạc như chó cùng rứt giậu, nhất định sẽ phái người sát hại ba người đó để diệt khẩu. Ngươi đích thân tới Túc Châu, bằng mọi giá phải áp giải bọn họ an toàn trở về.”

“Tuân lệnh.”

Lưu Cửu cung tay rồi vội vã rời đi. Thôi Tuần quay sang dặn dò các vũ hầu khác: “Phải giám sát cẩn thận người nhà của ngỗ tác Lâm Tam, không được để Bùi Quan Nhạc có cơ hội uy hiếp gã.”

“Tuân lệnh.”

“Hãy điều tra kỹ các ngục tốt canh giữ Kim Di. Không được để tái diễn chuyện của Vương Nhiên Tê, nếu không, ta sẽ hỏi tội các ngươi.”

“Tuân lệnh.”

Mọi việc lớn nhỏ, Thôi Tuần đều sắp xếp chu toàn. Cuối cùng, một vũ hầu hỏi: “Thiếu khanh, Kim Di đã bị áp giải vào ngục, ngài có muốn đích thân thẩm vấn không?”

Thôi Tuần đáp: “Không vội.”

“Vậy đợi khi nào Thiếu khanh rảnh rỗi, thuộc hạ sẽ đưa Kim Di đến thẩm vấn?”

“Cũng không cần đợi ta rảnh.” Thôi Tuần nhàn nhã nói: “Sát Sự Thính có tám mươi mốt hình cụ, cứ tùy ý áp dụng lên người ông ta. Chỉ cần giữ lại mạng sống là đủ.”

Vũ hầu ngẩn ra, thử dò hỏi: “Thiếu khanh, vậy khi dùng hình, có cần phải thẩm vấn gì không?”

Thôi Tuần lắc đầu. Vũ hầu càng mơ hồ, tra tấn Kim Di nhưng không thẩm vấn? Dường như nhìn thấu nghi hoặc trong lòng người này, khóe môi Thôi Tuần cong lên đầy giễu cợt, song ánh mắt lại lạnh lẽo như sương tuyết. Một lúc sau, hắn mới chậm rãi nói: “Phải đòi cả lãi nữa chứ?”

Người đầu tiên khai nhận là Lâm Tam, ngỗ tác của Đại Lý Tự.

Lâm Tam thú nhận đã nhận một trăm lượng vàng từ Bùi Quan Nhạc. Gã bị sai khiến rằng bất kể kết quả giám định thế nào, cũng phải khăng khăng khẳng định đó là đầu của Quách Cần Uy, bị giết bởi dây cung của thiết thai cung mà Thôi Tuần sử dụng.

Người thứ hai khai nhận là một tiểu lại phụ trách trông giữ cung sắt. Hắn cũng thú nhận đã bị Bùi Quan Nhạc dùng quyền thế ép buộc, phải lén chuyển chiếc cung sắt vốn thuộc Đại Lý Tự đến phủ của Bùi Quan Nhạc, sau đó chờ ông ta xử lý xong việc sẽ đưa trả. Song hắn khẳng định mình không biết Bùi Quan Nhạc dùng nó để làm gì.

Nhưng không sao, có lời khai này đã là đủ.

Trong suốt quá trình điều tra, Thôi Tuần không ít lần bị nhắc nhở phải chú ý “chừng mực.” Đầu tiên, Thái hậu căn dặn hắn chỉ cần điều tra vụ vu cáo của Kim Di, không cần dây dưa đến những chuyện khác, phải biết giữ “chừng mực”. Thôi Tuần vốn rất giỏi đoán ý, hắn biết Thái hậu ám chỉ việc không được khơi lại chuyện Thiên Uy quân bị tiêu diệt. Chuyện đó đã xảy ra sáu năm trước, trong mắt bách tính, Thiên Uy quân là tội đồ làm mất đất mất thành. Thái hậu không muốn mạo hiểm chọc giận dân chúng để điều tra lại vụ án mờ mịt này.

Ngoài Thái hậu, còn có Thôi Tụng Thanh, bá phụ của hắn, cũng khuyên hắn phải chú ý chừng mực. Lời của Thôi Tụng Thanh rõ ràng hơn: “Kim Di từng là Đô úy Bách Kỵ Tư dưới triều Tiên đế, trong tay ông ta nắm giữ không ít bí mật của các quan viên. Nhưng có những bí mật, nên để chúng chôn vùi theo ông ta, không nên làm dấy lên sóng gió.”

Thôi Tuần cười nhạt: “Bá phụ nói vậy, khiến ta không khỏi nghi ngờ rằng Kim Di còn nắm giữ cả bí mật của bá phụ.”

Thôi Tụng Thanh sững người, sau đó giận tím mặt, nghiêm giọng quát: “Thôi Tuần, Đại Chu lấy hiếu làm đầu, đây là thái độ của ngươi đối với trưởng bối sao?”

Thôi Tuần chăm chú quan sát vẻ mặt của ông. Sắc mặt Thôi Tụng Thanh lúc này rõ ràng lộ ra vẻ thẹn quá hóa giận.

Một lúc sau, Thôi Tuần cụp mắt, nhàn nhạt đáp: “Không dám. Ta nhất định sẽ chú ý chừng mực.”

Tuy nhiên, dù hắn đã hứa với Thái hậu và Thôi Tụng Thanh sẽ cẩn trọng, nhưng lời của cả hai, hắn không có ý định làm theo.

Nếu vì quyền lực hay đạo hiếu mà từ bỏ sự thật mình hằng truy cầu, thì hắn không còn là Thôi Tuần nữa.

Dù là nhẫn tâm độc ác, hay âm trầm gian trá, hắn đều làm được. Giả vờ tuân phục bên ngoài, hắn cũng không ngại thử.

Mười ngày sau, Thôi Tuần mới đến ngục thẩm vấn Kim Di.

Hắn lạnh lùng dõi mắt nhìn vũ hầu thi hành hình phạt rửa mặt chải đầu [1] lên người Kim Di. Sau khi chịu đòn, thân thể Kim Di trên giá hình đã trở thành một kẻ máu me đầm đìa. Kim Di r.ên rỉ trong đau đớn, lòng hối hận vô cùng. Ông ta hối hận vì ở Đột Quyết đã ngăn cản A Sử Na Ngột Đóa giết Thôi Tuần, hối hận vì đã nghe theo kế sách của Bùi Quan Nhạc, và hối hận vì không sớm tự kết liễu, để bây giờ rơi vào cảnh muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

[1] hình phạt rửa mặt chải đầu: “rửa mặt” là dùng nước lạnh hoặc nước muối để dội liên tục lên mặt nạn nhân, đôi khi kết hợp với việc đánh đập, khiến nạn nhân đau đớn và khó thở; “chải đầu” dùng lược sắt hoặc dụng cụ nhọn kéo lê, cào cấu lên da đầu, thậm chí làm rách da, chảy máu. 

Ông ta kinh hãi ngước nhìn Thôi Tuần đang ngồi ngay ngắn ở trung tâm, khoác áo choàng đen tuyền lông hạc, run rẩy cầu xin: “Cầu xin ngươi… giết ta đi… giết ta đi…”

“Chỉ như vậy mà đã không chịu nổi?” Thôi Tuần nép trong áo choàng, thân hình gầy gò gần như xương xẩu. Hắn mân mê chén trà đoàn hoa trong tay, ngón tay thon dài trắng tựa bạch ngọc, nhưng cổ tay lại chằng chịt những vết sẹo sâu hoắm. Hắn khẽ cười: “Kim Di, ngươi năm lần bảy lượt thả cú đêm, truy bắt ta năm lần. Hình phạt ta chịu, gấp trăm ngàn lần những gì ngươi đang nếm trải. Ngươi nghĩ, ta sẽ cho ngươi được chết một cách dễ dàng sao?”

Kim Di sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy. Ông ta đã truy bắt Thôi Tuần năm lần, Thôi Tuần liền cố ý hành hạ ông ta suốt mười ngày, trả lại gấp bội. Con người này thâm hiểm đến đáng sợ, huống hồ ông ta còn bôi nhọ thanh danh của Thôi Tuần, liên thủ với Bùi Quan Nhạc vu oan hắn phản quốc. Làm sao Thôi Tuần có thể bỏ qua?

Kim Di hoảng loạn đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa: “Là ta mê muội, là ta có lỗi với Thôi Thiếu khanh. Ta chỉ cầu được chết thật nhanh…”

Thôi Tuần nhấp một ngụm trà xanh trong chén đoàn hoa, rồi đặt xuống, thái độ thảnh thơi: “Muốn chết? Chưa dễ vậy đâu.”

Kim Di tuyệt vọng tột cùng. Mười ngày bị tra tấn liên tiếp đã khiến phòng tuyến tâm lý hoàn toàn sụp đổ. Trong những ngày ấy, ông ta thậm chí còn mong Thôi Tuần đến thẩm vấn mình, vì ít nhất điều đó cũng mang lại một tia hy vọng. Nhưng giờ đây, ông ta đã nhận ra, Thôi Tuần không hề có ý định moi bất cứ thông tin gì từ ông ta, mà chỉ đơn thuần muốn báo thù. Hết lần này đến lần khác chịu cảnh tra tấn khốc liệt, sống không được, chết không xong, làm sao ông ta có thể không suy sụp?

Ông ta òa khóc, liên tục cầu xin: “Không, ta biết rất nhiều chuyện, chuyện gì ta cũng nói, chuyện gì ta cũng khai. Chỉ xin Thôi Thiếu khanh rộng lượng, tha cho ta… tha cho ta…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK