Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lễ hiến tù binh?” Lý Doanh nghi hoặc: “Đó là gì?”

Trong ánh mắt của A Sử Na Gia lộ rõ vẻ không đành lòng: “Đó là một tục lệ của Đột Quyết. Khi bắt được tù binh, người ta sẽ lột tr.ần thân trên của tù binh, khoác lên mình tấm da cừu, xem họ giống như một con cừu bị dắt đi diễu phố, để mặc người khác giết mổ, dùng cách này để làm nhục kẻ địch. Nhưng vì nghi lễ này tốn công, gần đây bắt được tù binh thường chỉ là một đao kết liễu, không làm lễ. Nhưng hôm nay… lại khác.”

“Tại sao lại khác?”

“Bởi vì người bị bắt, là tù binh của Thiên Uy quân.”

Thiên Uy quân… Lý Doanh sững người. A Sử Na Gia tiếp tục: “Hẳn cô biết rõ về Thiên Uy quân. Đây là lực lượng tinh nhuệ lớn nhất chống lại chúng ta. Kỷ luật nghiêm minh, dũng cảm không sợ chết. Có họ trấn giữ biên cương, vó ngựa Đột Quyết không thể tiến vào Quan Nội dù chỉ một bước. Bá phụ Ni Đô đã giao chiến với họ nhiều năm, lần này cuối cùng đã tiêu diệt toàn bộ năm vạn binh lính Thiên Uy quân tại Lạc Nhạn Lĩnh. Chỉ tiếc rằng, chủ soái Quách Cần Uy tự vẫn tuẫn quốc, không thể bắt sống ông ta, khiến bá phụ vô cùng thất vọng. Các binh sĩ khác của Thiên Uy quân đều tử trận sau khi chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, điều này càng khiến bá phụ phiền lòng. Nhưng cũng may, vẫn còn một người của Thiên Uy quân chưa chết.”

Lý Doanh mím môi, ánh mắt nàng có chút ngơ ngác. Nàng biết rõ người mà A Sử Na Gia nhắc đến là ai. Nàng cũng hiểu vì sao A Sử Na Gia không muốn nhắc lại những ký ức này, nếu có thể, nàng cũng không muốn tiếp tục chìm trong ký ức của A Sử Na Gia. Nhưng Thôi Tuần không nói, A Sử Na Gia không nói, thì làm sao nàng có thể biết được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với hắn khi ở Đột Quyết? Vì vậy, nàng không thể bỏ đi.

Móng tay nàng bấm sâu vào lòng bàn tay, buộc bản thân trấn định, đứng bên cạnh A Sử Na Gia, tiếp tục chứng kiến.

Trước đại trướng Khả hãn, quân dân Đột Quyết đã tụ tập đông đúc. Tiếng trống, tiếng chiêng vang dội, một đội binh sĩ mặc giáp trụ tiến lên, đẩy ra phía trước một thiếu niên hai tay bị trói ngược ra sau.

Thiếu niên để trần nửa thân trên, trên người còn vết đao, vết roi chằng chịt, tóc đen rối tung. Một vài lọn tóc buông xuống bên gò má, che đi khuôn mặt. Nhưng phía sau những lọn tóc ấy, dung nhan lại tựa như áng mây cuối trời.

Đó là… Thôi Tuần, năm mười bảy tuổi.

Đây là lần đầu tiên Lý Doanh nhìn thấy Thôi Tuần của năm mười bảy tuổi. So với hắn ở tuổi hai mươi ba, diện mạo không thay đổi nhiều, chỉ có ánh mắt là khác biệt. Ở tuổi mười bảy, trong mắt hắn không có vẻ u ám, lạnh nhạt, mà thay vào đó là sự phẫn nộ và ngang bướng của một thiếu niên.

Hắn gầy gò nhưng không mất đi vẻ rắn rỏi. Đó là dáng vẻ của một thiếu niên khỏe mạnh, chứ không phải sự hốc hác bệnh tật ở tuổi hai mươi ba. Dù trở thành tù binh, hắn vẫn không cúi đầu, không từ bỏ niềm kiêu hãnh và lòng tự tôn của một người thuộc dòng họ Thôi ở Bác Lăng.

Sự bướng bỉnh trong mắt hắn dường như khiến binh lính Đột Quyết tức giận. Một tên quất roi, để lại trên người hắn một vết thương rỉ máu. Nhưng trong ánh mắt Thôi Tuần, tuyệt nhiên không có chút gì là cầu xin hay sợ hãi, thậm chí đầu gối hắn cũng chẳng khuỵu xuống lấy nửa phần.

Lý Doanh nghe thấy một thị nữ bên cạnh A Sử Na Gia thầm thì bằng tiếng Đột Quyết: “Tên người Hán này, trông đẹp thật, cũng có cốt khí nữa.”

Nhưng, cho dù có cốt khí, lễ hiến tù binh tiếp theo đây vẫn sẽ nghiền nát tất cả lòng tự tôn và kiêu hãnh của hắn.

Giữa tiếng cười nhạo và chế nhạo của dân chúng Đột Quyết, một binh sĩ mang đến một tấm da cừu còn đẫm máu, khoác lên thân hình tr.ần tr.ụi của Thôi Tuần. Máu tươi từ da cừu chảy xuống dọc theo cơ thể hắn, mang theo một mùi tanh nồng.

Lý Doanh không nhịn được nữa. Nhưng A Sử Na Gia giữ chặt tay nàng, lạnh lùng nói: “Cô chỉ là ý niệm trong ký ức của ta, không thể thay đổi được gì.”

Sau đó, tên lính ấy còn quàng sợi dây dắt cừu vào cổ hắn, kéo về phía trước. Thôi Tuần bị lôi đi loạng choạng hai bước, binh sĩ Đột Quyết và dân du mục đứng xem đều cười ầm lên. Tên lính dắt hắn vung roi ngựa, buông lời mắng nhiếc. Lý Doanh từng học tiếng Đột Quyết, nhưng lời lẽ của hắn quá nhanh và thô tục, nàng chỉ miễn cưỡng hiểu được vài từ như “tên bại trận”, “cừu non chờ làm thịt”. Nàng nhìn sang A Sử Na Gia bên cạnh, thân thể trong suốt như nàng, nhưng A Sử Na Gia như mất hồn, đăm đăm nhìn Thôi Tuần, không nói lời nào. Lý Doanh mím môi, chỉ có thể quay đầu, cố gắng phân biệt những lời binh sĩ và dân du mục nói bằng tiếng Đột Quyết.

Nàng nghe thấy vài người du mục reo hò: “Bắt hắn bò như cừu!”

“Người Hán! Phải ngoan ngoãn như cừu mới giữ được mạng!”

“Có cốt khí làm gì khi làm tù nhân, sao không tự sát đi?”

“Bò qua vương đình, chúng ta sẽ không giết ngươi!”

Tiếng chế giễu càng lúc càng lớn. Lý Doanh nhìn biểu cảm của Thôi Tuần, đó là sự phẫn nộ và nhục nhã tột cùng. Hắn đã ở biên cương ba năm, hẳn là biết tiếng Đột Quyết, chắc chắn hiểu được họ đang nói gì. Sợi dây trên cổ bị giật mạnh, hắn không tự chủ được mà loạng choạng bước đi, lưng lại trúng một roi đau đớn. Roi đánh lên tấm da cừu khoác trên người, không làm hắn bị thương, nhưng càng khiến hắn giống như cừu non bị lùa đi. Đám người lại cười ầm lên: “Quân Thiên Uy gì chứ, chỉ là đồ vô dụng!”

Tiếng trống lệnh vang vọng, hai bên đường chật kín quân dân Đột Quyết đến xem, vẻ mặt ai nấy đều tràn đầy hưng phấn pha lẫn chế nhạo. Hai tay Thôi Tuần bị trói chặt ra sau lưng, cổ bị buộc bởi sợi dây dắt cừu, trên lưng phủ tấm da cừu còn đẫm máu. Thỉnh thoảng, một tên lính Đột Quyết cầm roi ngựa quất mạnh lên lưng hắn, như thể đang chăn dắt một con cừu, bắt ép hắn tiến lên.

Lý Doanh không đành lòng nhìn thêm nữa, móng tay nàng cắm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu. Giờ đây, nàng đã hiểu vì sao Thôi Tuần chưa từng nhắc đến những gì hắn phải chịu ở Đột Quyết. Bất kỳ ai, trải qua nỗi nhục nhã như vậy, đều không muốn hồi tưởng, càng không muốn người khác biết đến.

Huống chi, Thôi Tuần xuất thân từ đại tộc Bác Lăng Thôi thị, một gia tộc cao quý hàng đầu thiên hạ. “Kẻ sĩ có thể chết, không thể chịu nhục.” Với hắn, nỗi sỉ nhục này còn đau đớn hơn cả cái chết.

Thời khắc ấy, Thôi Tuần mười bảy tuổi, rõ ràng cũng không cách nào chịu đựng sự sỉ nhục như vậy. Hắn loạng choạng bước đi mấy chục bước, rồi đột nhiên khựng lại, nhất quyết không chịu tiến thêm. Mặc cho tên lính phía sau cầm roi thúc giục, mặc cho sợi dây trên cổ hắn siết chặt đến nghẹt thở, hắn vẫn không bước thêm nửa bước.

Tên lính Đột Quyết nổi cơn giận dữ, đá mạnh vào đầu gối hắn. Lần đầu, Thôi Tuần vẫn đứng vững. Lần thứ hai, hắn vẫn không quỳ. Đám đông bắt đầu reo hò, nhạo báng, khiến đám lính càng thêm phẫn nộ. Tức tối, nhiều binh lính khác lao tới, dùng chân đạp hắn ngã xuống đất, roi vọt dày đặc như cơn mưa hung bạo trút xuống thân hình vốn đã chi chít vết thương.

Thôi Tuần bị đánh đến gần như ngất lịm. Lý Doanh siết chặt nắm tay, máu đỏ nhỏ xuống nơi lòng bàn tay. Đôi mắt nàng đỏ hoe, cuối cùng không thể nhẫn nhịn thêm, nàng sải bước tiến lên, định ngăn cản đám lính kia.

Nhưng cổ tay nàng bị A Sử Na Gia giữ chặt. Nàng ta nói: “Vô dụng thôi. Cô chỉ là một ý niệm trong ký ức của ta, không thể ngăn cản được.”

Lý Doanh nhìn nàng ta, ánh mắt ngùn ngụt lửa giận: “Nhưng hắn sắp bị đánh đến chết rồi!”

A Sử Na Gia chậm rãi đáp, giọng nói như tiếng thở dài giữa chốn xa xăm: “Nếu chàng chết đi lúc này, với chàng mà nói, có lẽ đó là một sự may mắn.”

Lý Doanh ngỡ ngàng. A Sử Na Gia nhìn nàng, lại nói: “Có người sẽ đến cứu chàng.”

Người vừa đến mang giày da cừu, mái tóc đen dài được tết thành hai bím thả trước ngực. Trên thắt lưng nàng cài một thanh loan đao vỏ vàng khảm ngọc lục bảo. Khuôn mặt nàng rạng ngời, ngũ quan sắc sảo, đẹp đến mê hồn. Lúc này, bên má phải không còn dấu ấn hoa sen đỏ rực, nhưng giữa đôi mày vẫn đầy kiêu căng và ngạo mạn. 

Lý Doanh thầm thì: “Đó là… A Sử Na Ngột Đóa?”

A Sử Na Gia khẽ gật đầu. Nàng cười khổ: “Ta thà rằng tỷ ấy chưa từng xuất hiện.”

Bên cạnh A Sử Na Ngột Đóa còn có một nam tử Hán mặc Hồ phục, để râu dê, ánh mắt sắc bén. Lý Doanh nhìn kỹ, dung mạo hắn dần trùng khớp với Kim Di ba mươi năm trước trong ấn tượng của nàng. Xem ra, đây chính là Đô úy Bách Kỵ Tư đào tẩu sang Đột Quyết, Tả Hiền vương của Đột Quyết, Kim Di.

Dù A Sử Na Ngột Đóa được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân Tây Vực, nhưng tính tình lại tàn nhẫn dị thường. Những binh lính và dân chúng Đột Quyết thấy nàng tiến đến, không dám làm loạn, lặng lẽ lùi lại vài bước. Nàng bước đến trước những binh lính Đột Quyết đang vung roi, kiêu ngạo ngẩng cằm: “Nghe nói có lễ hiến tù binh? Người đâu?”

Mấy binh sĩ Đột Quyết khom người hành lễ, vừa cười vừa đáp: “Công chúa, tên này cứng đầu lắm, không chịu khuất phục. Chúng thần đang định giết hắn.”

A Sử Na Ngột Đóa liếc qua Thôi Tuần đang co ro trên đất, hấp hối. Gương mặt hắn bị tóc đen rối tung che khuất, cơ thể dính đầy máu, chẳng rõ dung mạo. Nàng thờ ơ nói: “Đã không chịu khuất phục thì giữ lại cũng vô ích, giết đi.”

Binh lính Đột Quyết gật đầu, rút đao chuẩn bị chém Thôi Tuần. Kim Di bỗng lên tiếng: “Khoan đã!”

Hắn nói với A Sử Na Ngột Đóa: “Công chúa, người này không thể giết.”

“Vì sao?”

“Hắn không chỉ là tù binh của Thiên Uy quân, mà còn thuộc dòng dõi Bác Lăng Thôi thị. Bác Lăng Thôi thị chính là gia tộc cao môn đứng đầu thiên hạ, vương miện của sĩ tộc. Giữ hắn lại, ắt sẽ có lợi.”

A Sử Na Ngột Đóa nhíu mày, vẻ không kiên nhẫn: “Bác Lăng Thôi thị gì chứ? Vương miện sĩ tộc là sao? Ta nghe không hiểu. Dù thế nào thì cũng chỉ là kẻ bại dưới tay của Phụ hãn, không chịu hàng thì giết đi, khỏi tốn lương thực nuôi hắn!”

Nàng ra lệnh, binh lính Đột Quyết lại giơ đao. Kim Di ngăn lại: “Công chúa, hắn còn được mệnh danh là Liên Hoa Lang, giết thì tiếc lắm.”

“Liên Hoa Lang?” A Sử Na Ngột Đóa hứng thú: “Liên Hoa Lang? Một nam nhân lại dùng hoa sen để gọi tên sao?”

Kim Di gật đầu: “Công chúa nhìn hắn một lần sẽ rõ.”

A Sử Na Ngột Đóa phất tay, ra hiệu cho vài binh sĩ Đột Quyết lùi ra sau. Trong tay nàng là cây roi ngựa, đầu roi đầy hứng thú gạt những sợi tóc bết mồ hôi và máu trên gương mặt Thôi Tuần. Phía sau lớp tóc rối loạn ấy, quả nhiên là làn da tựa bạch ngọc, hàng mi dày cong vút như cánh chim. Gương mặt hắn, dù có vết roi cắt ngang, vài sợi tóc dính vào máu khô, vẫn không làm hao tổn vẻ tuấn mỹ. Ngược lại, còn thêm một chút mong manh đến tàn nhẫn, khiến người khác không khỏi động lòng.

A Sử Na Ngột Đóa thốt lên: “Liên Hoa Lang gì chứ, tên gọi này không đủ để miêu tả. Ta thấy hắn còn đẹp hơn cả hoa sen.”

Đầu roi ngựa của nàng lướt nhẹ qua gương mặt hắn, dừng lại thoáng chốc như muốn thưởng thức từng đường nét tinh xảo: “Quả nhiên, gương mặt này không tệ chút nào.”

Nàng để đầu roi tiếp tục trượt xuống, qua tấm thân đầy vết thương chằng chịt, chạm đến lồng ng.ực cường tráng rồi dừng lại trên vùng bụng phẳng lì. Nàng như đang đánh giá một món súc vật, giọng nói thoáng vẻ trêu chọc: “Thân thể này cũng không tồi.”

Roi ngựa dừng ở vùng thấp hơn, nàng nhếch môi, ánh mắt càng thêm phần thích thú: “Chỗ này cũng rất ổn.”

Thôi Tuần gần như phát điên vì nhục nhã, thân thể hắn run rẩy dữ dội, hai tay bị trói ngược ra sau cố gắng vùng vẫy, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích.

A Sử Na Ngột Đóa thong thả ngồi xổm xuống, lần này nàng không dùng roi ngựa nữa, mà trực tiếp đưa tay bóp lấy gương mặt hắn, buộc hắn phải mở miệng. Nàng cẩn thận xem xét hàm răng của hắn, giọng nói thoảng qua một tia thích thú: “Răng cũng rất đẹp…”

Chưa dứt lời, Thôi Tuần bất ngờ vận dụng toàn bộ sức lực còn sót lại, cắn mạnh lên tay nàng. Máu tươi lập tức tuôn trào từ mu bàn tay A Sử Na Ngột Đóa. Đám lính Đột Quyết đứng gần đó hoảng hốt xúm lại, phải mất không ít sức lực mới có thể kéo hắn ra.

A Sử Na Ngột Đóa ôm lấy tay mình, nhìn chằm chằm Thôi Tuần bị đ.è xuống đất, đôi mắt hắn đỏ ngầu căm hận trừng nàng. Nàng không tức giận, ngược lại bật cười: “Rất tốt, tính khí này… Rất giống con ưng ta từng thuần hóa. Ban đầu, lũ ưng ấy cũng cứng đầu như ngươi, nhưng cuối cùng, chẳng phải vẫn phải nằm xuống cầu xin ta ném cho chúng một miếng thịt hay sao?”

Nàng dừng lại, ánh mắt sắc lạnh như gió lạnh thảo nguyên, tiếp tục: “Trên thảo nguyên này, chưa từng có con ưng nào mà A Sử Na Ngột Đóa ta không thể thuần hóa được. Và cũng chẳng có người nào A Sử Na Ngột Đóa ta không thể khuất phục được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK