Sau khi dập đầu tạ ơn, người dân thôn Ngưu Gia hóa thành từng tia sáng trắng, thuần khiết không chút vướng bận, tựa những ngôi sao băng lượn quanh người Lý Doanh, như phủ lên nàng một lớp lụa mỏng thanh khiết. Trong đó, có một tia sáng nhảy đến lòng bàn tay nàng, lưu luyến chạm vào đầu ngón tay. Lý Doanh biết, đó nhất định là Lý Nhi.
Nàng khẽ nói: “Lý Nhi, hãy đi đầu thai đi, kiếp sau hãy làm một trạng nguyên lang nhé.”
Tia sáng trắng lại chạm nhẹ vào đầu ngón tay nàng, tựa hồ như đang gật đầu, sau đó tung mình lên không trung, biến mất không còn dấu vết.
Những tia sáng khác cũng lần lượt biến mất, màn đêm dần trở lại tĩnh lặng. Lý Doanh ngẩng đầu, ánh mắt hướng về Thôi Tuần đang lặng yên trước mặt.
Bên cổ Thôi Tuần, vết thương đã được rắc thuốc, máu tạm thời ngừng chảy, nhưng mỗi khi nói chuyện vẫn còn nhói đau. Hắng nắm dây cương ngựa Khang Cư, giọng khàn khàn: “Lên ngựa chứ?”
Lý Doanh mím môi, cúi đầu nhỏ giọng đáp: “Ta vẫn nên cưỡi ngựa giấy thì hơn.”
Hai người, ai nấy đều mang tâm sự, chẳng ai dám mở lời. Cả hai chỉ lặng lẽ cưỡi ngựa đi qua con đường mòn, bóng đêm bao trùm lấy từng bước chân trầm mặc.
Sương mù dày đặc bao phủ thôn Ngưu Gia đã hoàn toàn tan biến. Con đường dẫn lên núi Vạn Hác giờ đây thông thoáng, không chút trở ngại. Dãy núi Vạn Hác hiểm trở đến cùng cực, chỉ có đoạn đường ở thôn Ngưu Gia là miễn cưỡng có thể đi qua. Qua khỏi núi Vạn Hác, chính là thành Củng Châu.
Khi hai người đặt chân đến chân núi Củng Châu, hai người đã leo núi suốt một ngày một đêm. Dù có ngựa làm phương tiện, cơ thể vẫn mỏi mệt rã rời. Thôi Tuần có chứng hàn thâm sâu, lại bị gió đêm lạnh lẽo quét qua, toàn thân như bị đâm nhói, đau đớn đến mức tứ chi như bị nghiền nát, sức lực cạn kiệt, ngay cả việc dắt ngựa cũng trở nên khó nhọc.
Hắn lần tay vào trong tay áo, nơi cất giữ bình thuốc nhỏ bằng bạch ngọc, đựng những viên thuốc đỏ như máu.
Nhưng ngay khi đầu ngón tay vừa siết chặt lấy bình thuốc, ánh mắt Lý Doanh đã lướt tới. Thôi Tuần lập tức thả lỏng tay, vờ như không có chuyện gì. Lý Doanh mím môi, không nói thêm lời nào, nhẹ giọng nói: “Thập Thất lang, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.”
–
Trong khu rừng hoang, một cỗ kiệu được che kín bởi vải lụa dày nặng đang dừng lại trên thảm lá khô. Bên trong bộ liễn, lư hương chạm họa tiết phượng hoàng đang cháy âm ỉ, tỏa ra hơi ấm dễ chịu. Thôi Tuần nằm đó, thần trí mơ hồ, hơi thở yếu ớt. Lý Doanh cúi người, chạm tay lên trán hắn kiểm tra, quả nhiên nóng rẫy như lửa. Nàng nhíu mày, sắc một chén thuốc giải hàn, từng thìa từng thìa cẩn thận đút cho hắn uống.
Thôi Tuần tuy mơ màng, nhưng vẫn vô thức phối hợp. Uống hết một chén thuốc, ý thức hắn vẫn còn đang mơ màng. Hắn định mở miệng nói, nhưng vết thương ở cổ bị kéo ra, cơn đau thắt khiến hàng mày hắn hơi chau lại. Thấy thế, Lý Doanh lập tức ngăn cản: “Đừng nói gì cả.”
Nàng nói tiếp, giọng nói trầm lắng nhưng không kém phần kiên định: “Ta biết chàng muốn nói gì, nhưng ta không muốn nghe.”
Thôi Tuần nghe xong, chầm chậm nhắm mắt lại, không nói thêm lời nào. Lý Doanh cũng im lặng, chỉ chăm chú dùng khăn lau từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán hắn. Lặp đi lặp lại nhiều lần, đến khi nhiệt độ giảm dần, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Thôi Tuần dường như đã chìm sâu vào giấc ngủ, nàng kéo tấm áo hồ ly trắng phủ lên người hắn, rồi cũng nằm xuống bên cạnh, nghiêng người lặng lẽ nhìn hắn.
Trong khoảnh khắc mơ hồ ấy, nàng nhớ lại lần đầu gặp hắn tại hồ sen bỏ hoang trong cung. Khi đó, nàng ở dưới đáy hồ, còn hắn đứng trên bờ.
Nàng vẫn không hiểu, rõ ràng hắn rất ghét sen, cớ sao lại đến hồ sen một mình uống rượu? Có lẽ, vì hồ sen đã bỏ hoang, không còn đóa sen nào nở rộ, chỉ còn lại những cành khô mục nát. Hoặc, cũng có thể bởi đêm trừ tịch, khắp hoàng cung đều ồn ào náo nhiệt, chỉ có nơi ấy là yên tĩnh. Hoặc giả, hắn đang trốn tránh chính mình, không muốn thấy những đóa sen rực rỡ, mà chỉ muốn đối diện với những cành sen khô héo. Tất cả những điều này, nàng không rõ, chỉ có thể suy đoán.
Nhưng dù nguyên do là gì, điều quan trọng nhất chính là, nàng đã gặp được hắn.
Lần đầu nhìn thấy hắn, hình bóng ấy vẫn còn khắc sâu trong tâm trí nàng: đôi mày thanh thoát, ánh mắt thâm trầm, dung mạo đẹp đến mức khiến ráng chiều đỏ rực cũng phải lu mờ, làm người đối diện không khỏi ngẩn ngơ kinh ngạc. Nhưng dung mạo rực rỡ ấy lại đi cùng một sắc mặt tái nhợt và biểu cảm lạnh lùng, băng giá. Khoác trên người chiếc áo choàng hồ ly trắng, hắn ngồi bên hồ uống rượu, cả thân hình tựa như ảo ảnh, chỉ sợ chạm nhẹ vào là sẽ tan biến ngay.
Ngón tay Lý Doanh chạm nhẹ lên gương mặt Thôi Tuần. Sau khi ngừng dược hổ lang, sắc mặt hắn càng trở nên tái nhợt. Nàng cảm thấy như đang quay trở về hồ sen ngày ấy, nỗi sợ hắn đột ngột biến mất lại trỗi dậy trong lòng.
Nàng thất thần, ngón tay lần theo vết thương trên cổ hắn. Vết thương khá sâu, nếu Linh Hư Sơn Nhân cứa thêm một phân nữa, có lẽ hắn đã thật sự biến mất khỏi thế gian.
Lý Doanh sợ hãi. Sau sự sợ hãi là cảm giác hối hận và lo lắng đan xen. Nàng nhìn hắn, ánh mắt không chút buồn ngủ. Thôi Tuần vẫn nhắm nghiền mắt, miệng lẩm bẩm: “Minh Nguyệt Châu…”
Lý Doanh cúi đầu, nói nhỏ: “Đừng nói gì cả.”
Nàng chạm nhẹ vào vết thương nơi cổ hắn, giọng nói pha chút tức giận: “Chàng không đau sao?”
Thôi Tuần không trả lời câu hỏi ấy. Hắn chỉ khàn khàn nói: “Minh Nguyệt Châu, nàng biết mà, ta không gượng nổi đến tận Lĩnh Nam.”
Lý Doanh cắn môi, hỏi: “Đi Lĩnh Nam, đối với chàng quan trọng đến vậy sao?”
Thôi Tuần im lặng một lúc, rồi khẽ đáp: “Ừm, rất quan trọng.”
“Vì sao chàng không để người khác đi thay? Trong triều chẳng phải có rất nhiều quan viên, dưới trướng chàng cũng có không ít ám thám. Sao chàng cứ phải mang theo một thân bệnh tật mà đi?”
“Ta không thể tin tưởng người khác.” Mỗi lời Thôi Tuần thốt ra đều làm vết thương trên cổ bị động. Hắn nhíu mày vì đau, nhưng vẫn nghiêm túc giải thích với Lý Doanh, giọng hắn khàn đặc, từng chữ như mắc lại trong cổ: “Ngoài ta ra, còn ai sẽ để tâm đến oan khuất của năm vạn người ấy?”
Lý Doanh lặng người. Đúng vậy, ngoài hắn, ai sẽ để tâm đây?
Mọi người đều chỉ biết nhìn về phía trước, duy chỉ có hắn vẫn cố chấp với quá khứ.
Vẻ ngoài hắn như ngọc rạng nước biếc, đủ sức mê hoặc lòng người. Nhưng thực ra, hắn chỉ là một kẻ bị trói buộc bởi cố chấp, mắc kẹt trong quá khứ, một kẻ si tình không hợp thời mà thôi.
Thôi Tuần nói tiếp: “Minh Nguyệt Châu, trong lòng nàng và ta, đều có những thứ còn quan trọng hơn cả tình yêu.”
Bàn tay Lý Doanh đặt lên ngực hắn. Cơ thể bệnh tật khiến nhịp tim của hắn yếu ớt hơn người thường, nhưng vẫn từng nhịp, từng nhịp, không ngừng nghỉ. “Vì sao, nhất định phải như vậy?”
Chưa kịp để hắn trả lời, nàng đã tự giễu: “Nhưng, ta cũng không có tư cách trách chàng.”
Đêm qua, nàng cũng không chọn tình yêu.
”Minh Nguyệt Châu.” Thôi Tuần cất giọng nhẹ nhàng: “Giữa ta và dân chúng, nàng đã chọn dân chúng. Nàng không cần phải áy náy, vì ta chưa từng trách nàng, dù chỉ một lần.”
Lý Doanh ngẩn người, muốn hỏi hắn, liệu có thật là không trách nàng, hay chỉ nói vậy để an ủi nàng?
Trên đời này, có ai bị từ bỏ mà không cảm thấy đau lòng?
Ví như nàng, đã từng bị phụ thân từ bỏ.
Thôi Tuần định mở lời, nhưng đột nhiên lồng n.gực nhói đau. Đó là vết thương do đèn mượn mệnh gây ra, dù Linh Hư Sơn Nhân đã chết, nhưng thương tổn ấy không dễ mà lành. Hắn ho kịch liệt, khiến Lý Doanh hoảng hốt, vội vàng đặt tay lên ngực hắn xoa dịu: “Đêm qua ở đàn tế Vân Trạch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao khi ta và Linh Hư Sơn Nhân đến nơi, chàng đã bị thương rồi? Có phải đạo sĩ của đạo quán Tử Vân đã làm chàng bị thương không?”
Thôi Tuần cố gắng ngừng ho, lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy ai đã làm chàng bị thương?”
“Đèn mượn mệnh.”
“Đèn mượn mệnh?”
“Linh Hư Sơn Nhân đã đặt ba chướng ngại trên đèn mượn mệnh: tai chướng, ma chướng, nghiệp chướng. Chỉ khi vượt qua cả ba chướng ngại này mới có thể rút được bấc đèn, nhưng ta không vượt qua được.”
“Ba chướng ngại sao?” Lý Doanh nghi hoặc: “Vậy tại sao ta lại không gặp phải?”
Thôi Tuần mỉm cười nhạt: “Bởi vì nàng là người có trái tim lưu ly. Trái tim lưu ly, trong ngoài sáng tỏ, thuần khiết không tì vết. Nên ba chướng ngại ấy, vốn dĩ vô dụng với nàng.”
Lý Doanh thì thầm: “Thật vậy sao?”
Thôi Tuần gật đầu: “Thật vậy.”
Hắn dừng lại giây lát, rồi mới nói tiếp: “Minh Nguyệt Châu, không phải vì muốn an ủi nàng nên ta nói rằng ta không trách nàng vì đã từ bỏ ta. Cả đời này, ta có được sự ưu ái của trái tim lưu ly đã là may mắn vô cùng. Làm sao ta có thể trách nàng được? Dù nàng lựa chọn thế nào, ta cũng không oán trách.”
Hốc mắt Lý Doanh đỏ hoe: “Nhưng, ta lại trách chàng.”
Nàng quay người đi: “Trách chàng không bàn bạc với ta, tùy tiện uống thứ thuốc đó. Dù nó có thể giúp chàng tạm thời khỏe mạnh, nhưng lâu dài sẽ tổn thương căn nguyên. Đến lúc đó, đúng như Linh Hư Sơn Nhân nói, mười năm sẽ hóa thành năm năm.”
Thôi Tuần trầm mặc một lúc, rồi đáp: “Sau khi từ Lĩnh Nam trở về Trường An, ta sẽ không uống nữa.”
”Chàng còn định uống sao?” Lý Doanh bật ngồi dậy, vừa tức giận vừa lo lắng: “Chàng thật sự không muốn sống nữa sao?”
Thôi Tuần đưa tay lên cổ họng, gắng sức ngồi dậy, tựa vào cột cỗ kiệu. Mỗi động tác nhỏ như rút hết sức lực trong người. Hắn thở d.ốc mấy hơi, cười khổ: “Nàng cũng thấy rồi, với dáng vẻ này, ta vốn không thể đến Lĩnh Nam.”
Sắc mặt hắn phờ phạc như tờ giấy, mấy ngày liền bôn ba thuyền xe, thân thể này đã không chịu đựng nổi. Với tình trạng hiện tại, làm sao hắn vượt qua được hành trình ngàn dặm. Nhưng, như hắn đã nói, giữa hắn và nàng, còn có những việc quan trọng hơn cả tình yêu.
Lý Doanh hiểu nàng không thể ngăn cản hắn, lòng xót xa, chỉ đành im lặng cắn môi. Thấy bộ dạng ấy, Thôi Tuần cố gắng lục tìm trong đầu những lời vụng về để trấn an nàng: “Minh Nguyệt Châu, sau khi về Trường An, ta sẽ mời khắp danh y để điều dưỡng cơ thể. Dù chỉ còn năm năm, thì quãng thời gian ấy cũng đủ dài. Biết đâu trong năm năm đó, ta sẽ tìm được một danh y như dược thần Tôn Tư Mạc, có thể chữa khỏi bệnh của ta… Minh Nguyệt Châu, ta sẽ bên nàng dài lâu.”
Lý Doanh cúi đầu, im lặng thật lâu. Khi Thôi Tuần nghĩ rằng nàng vẫn chưa tha thứ, nàng bỗng nói: “Ta không cần dài lâu.”
Thôi Tuần ngẩn người.
Nàng không muốn tiếp tục bên hắn nữa sao?
Hắn đã làm tổn thương trái tim nàng rồi sao?
Trong nỗi u sầu, hắn chợt thấy nàng ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng: “Thập Thất lang, ta đã thay đổi ý định. So với dài lâu, ta càng muốn trân trọng hiện tại. Bất kể chàng còn sống được mười năm hay năm năm, ta đều trân trọng những ngày tháng tới đây. Ta sẽ giúp chàng lật lại bản án, cùng chàng chữa bệnh. Mỗi ngày còn lại, ta đều sẽ ở bên chàng.”
Nàng dừng lại một chút, rồi tiếp lời: “Thập Thất lang, chàng nói rằng, được trái tim lưu ly chiếu cố là may mắn lớn nhất của đời chàng. Còn ta, được gặp người kiên cường nhất thế gian, nhìn người ấy giữa đêm đen mịt mù, thân mang đầy thương tích, từng bước vượt qua, cũng là may mắn lớn nhất của ta.”
Nàng chầm chậm tựa vào lòng hắn: “Ta mong sao trời xanh có mắt, để thời gian chúng ta bên nhau có thể dài hơn.”
Trong khoang kiệu phủ lụa sa, ánh lửa từ bếp than bập bùng le lói, hương thơm nhè nhẹ lan tỏa. Từng lời của Lý Doanh đều chân thành, khiến cõi lòng Thôi Tuần như có dòng nước ấm chảy xuôi. Hắn muốn đưa tay ôm lấy nàng, nhưng hình ảnh về nghiệp chướng cứ lởn vởn trong đầu, trong nội tâm là cuộc chiến giằng co giữa lý trí và cảm xúc. Có lẽ do tác dụng của thuốc trị phong hàn, đầu óc hắn dần trở nên mơ hồ, và cuối cùng, cảm xúc đã lấn át lý trí. Hắn khát khao vươn tay, vòng qua thân hình nhỏ nhắn của Lý Doanh, dịu dàng ôm nàng vào lòng như báu vật.