Chiều hôm ấy, một cỗ xe tứ mã xa hoa xuất phát từ Sát Sự Thính, phía sau xe là hàng trăm vũ hầu hộ tống. Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, lặng lẽ rời khỏi thành Trường An.
Đến tối, lúc lệnh giới nghiêm bắt đầu có hiệu lực, các phố phường Trường An vắng tanh không một bóng người. Trong màn đêm đen như mực, một con ngựa Khang Cư lao ra khỏi phủ Thôi Tuần, phóng nhanh vào màn đêm tĩnh mịch.
–
Thôi Tuần và Lý Doanh cưỡi chung một con ngựa, cả hai đội trời đạp trăng, mãi đến sáng hôm sau mới dừng lại nghỉ ngơi.
Thôi Tuần buộc ngựa bên gốc cây, sau đó tự mình đi lấy nước ở khe suối. Hắn có vẻ nặng trĩu tâm tư, đặt túi da xuống dòng suối để lấy nước. Đúng lúc đó một đóa sơn trà thả hồn trôi theo dòng nước, chạm nhẹ vào cổ tay hắn. Lúc này hắn mới giật mình nhận ra, vội vàng nhấc túi nước đầy lên khỏi mặt nước.
Rốt cuộc… vẫn mang nàng theo…
Nhưng… nếu nàng biết được, chắc chắn sẽ giận hắn lắm…
Nàng sẽ không tha thứ cho hắn…
Mang theo tâm trạng lo lắng, hắn xách túi nước trở lại chỗ Lý Doanh đang ngồi dưới gốc cây sơn trà. Hắn đã đổi sang thường phục, một thân áo vải trắng, bên ngoài khoác áo lông hồ dày nặng, bên trong là áo bào màu trắng thanh thuần. So với thường phục đỏ sẫm thường ngày, bộ y phục trắng này làm giảm đi vẻ đẹp rực rỡ mê hoặc của hắn, thay vào đó tăng thêm vài phần trầm tĩnh, lãnh đạm.
Khi Thôi Tuần đưa túi da đựng nước đã lấy sẵn cho Lý Doanh đang ngồi dưới tán cây sơn trà, nàng ngẩng đầu nhìn hắn. Trước dung nhan trắng ngần như tuyết, khuôn mặt nàng bất giác ửng đỏ.
Đúng như nàng từng nói với Ngư Phù Nguy, nàng thích vẻ ngoài của Thôi Tuần, thích đến mức dù nhìn bao lâu cũng không thấy chán.
Tim nàng đập rộn ràng như nai nhỏ hoảng loạn, vội vã mở túi da, cúi đầu uống nước để che giấu những suy nghĩ mơ mộng đang trỗi dậy.
Thế nhưng, mọi tâm tư của nàng đều không qua nổi ánh mắt của Thôi Tuần. Hắn khẽ thở dài. Nàng thích gương mặt này, còn hắn thì rất ghét. Nếu không phải vì gương mặt này, hắn đã chẳng phải chịu cảnh hai năm tăm tối ở Đột Quyết. Nhưng giờ đây, hắn lại sinh ra một ý niệm hèn mọn, muốn lợi dụng dung nhan mà hắn khinh ghét này để đổi lấy một lời hứa.
Thôi Tuần ngồi xuống đất bên cạnh Lý Doanh, ánh mắt chăm chú dõi theo nàng đang cúi đầu uống nước. Đột nhiên, hắn thốt lên: “Ồ.”
Lý Doanh lập tức ngẩng đầu: “Sao thế?”
Thôi Tuần hơi nhíu mày, ánh mắt rơi trên người nàng. Hắn chậm rãi nghiêng về phía nàng, đưa tay lên gần tóc mai.
Hơi thở hắn càng lúc càng gần, đường nét dung mạo tựa như tranh vẽ càng lúc càng hiện rõ, đôi mắt đen láy hơi xếch như chứa vạn đóa đào hoa rực rỡ trong đầm biếc, hút hồn người đối diện. Tim Lý Doanh đập loạn nhịp. Hắn định làm gì? Là chạm vào tóc nàng, hay là… hôn nàng sao?
Nhưng Thôi Tuần, sao có thể chủ động hôn nàng được chứ?
Nàng căng thẳng đến mức không dám cử động. Đúng lúc ấy, một cánh hoa sơn trà từ trên cây rơi xuống, nhẹ nhàng bay lượn trước mặt nàng.
Lý Doanh chợt hiểu ra. Nàng đang ngồi dưới gốc sơn trà, hẳn là cánh hoa đã rơi xuống tóc nàng, vì vậy hắn mới đưa tay phủi đi.
Nghĩ đến đây, nàng không còn quá hồi hộp nữa, chỉ lặng lẽ đợi hắn gỡ cánh hoa khỏi tóc mình.
Thôi Tuần lại nhặt một cánh hoa từ trên vai áo nàng, nhưng đồng thời dùng cánh hoa đó chạm nhẹ vào vành tai đang nóng bừng của nàng: “Sao tai nàng đỏ thế?”
Lý Doanh ngẩn người.
Ngay sau đó, nàng lập tức nhận ra, lòng nàng vừa thẹn vừa giận.
Hóa ra hắn đang trêu chọc nàng.
Nàng liền quay lưng lại, nhặt đóa sơn trà rơi trên nền đất, bứt từng cánh như muốn xả giận. Sau lưng, tiếng cười trầm thấp của Thôi Tuần vang lên khiến nàng càng thêm xấu hổ, vừa bứt hoa vừa nói: “Ta không đi Lĩnh Nam với chàng nữa! Chàng tự đi đi, trên đường nếu bị…”
Nàng định nói “bị người ta giết”, nhưng lời đến cổ họng lại nuốt xuống, toan sửa thành “bị người ta bắt” nhưng cũng không nỡ. Rốt cuộc, giọng nàng yếu ớt, sửa thành: “Bị người ta chặn lại, ta cũng mặc kệ.”
Thôi Tuần không cười nữa. Một lúc lâu sau, hắn cũng không dỗ nàng.
Lý Doanh không khỏi hoài nghi, hay là vừa nãy nàng đã quá nặng lời?
Cũng không đến mức ấy mà?
Khi nàng còn đang hoài nghi, một con châu chấu bằng cỏ được đưa từ sau lưng đến trước mặt nàng.
Con châu chấu cỏ được bện tỉ mỉ, sống động như thật, đặc biệt đôi cánh như chỉ chực bay đi, còn tinh xảo hơn cả con nàng từng dạy hắn làm.
Lý Doanh sững lại, ngay sau đó liền tức giận nói: “Dù chàng có bện trăm con, ta cũng không đi Lĩnh Nam với chàng đâu.”
Thôi Tuần hạ giọng: “Vậy nếu ta bện nghìn con thì sao?”
Lý Doanh lập tức quay lại, không thể tin nổi: “Chàng bện nổi một nghìn con sao?”
Thôi Tuần mỉm cười nhè nhẹ: “Nếu ta bện nghìn con, nàng có hết giận ta không?”
Lý Doanh hừ một tiếng: “Chờ đến khi chàng bện đủ nghìn con rồi hãy nói!”
Thôi Tuần thở dài: “Được, vậy ta sẽ bện đủ nghìn con.”
Vừa nói xong, hắn thực sự nhổ cỏ lên, định tiếp tục bện châu chấu. Lý Doanh vội vàng lên tiếng: “Này, ta chỉ nói vu vơ thế thôi.”
Thôi Tuần lại nghiêm túc nói: “Nhưng ta thì xem là thật. Minh Nguyệt Châu, nếu lần sau ta khiến nàng tức giận, chỉ cần bện một nghìn con châu chấu thì nàng sẽ tha thứ cho ta, đúng không?”
Nhìn thấy sự nghiêm túc ấy, Lý Doanh không khỏi cảm thấy lúng túng: “Ta chỉ thuận miệng nói thế thôi, hơn nữa, chàng cũng đâu khiến ta giận.”
Thôi Tuần điềm nhiên đáp: “Nàng là công chúa, lời vàng ý ngọc, không thể tùy tiện thế được. Dù sao đi nữa ta cũng xem đó là thật rồi.”
Lý Doanh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: “Nếu chàng muốn xem là thật, thì cứ xem là thật đi.”
Nàng thực sự không hiểu, tại sao Thôi Tuần lại cố chấp đến vậy chỉ vì chuyện này.
Lời vừa dứt, khóe môi Thôi Tuần hơi nhếch lên. Hắn liếc nhìn con ngựa Khang Cư buộc dưới gốc cây, đang nằm nghỉ ngơi, rồi nói: “Chúng ta đã đi cả đêm, ngựa cũng mệt rồi. Hay là nghỉ thôi, lát nữa hẵng đi tiếp?”
Lý Doanh gật đầu. Thực tình nàng đã mỏi mệt, sức lực cũng hao hụt nhiều, nên nằm xuống dưới gốc cây sơn trà, thiếp đi ngay.
Gió thoảng qua, hoa sơn trà rụng như mưa, cánh hoa nhẹ nhàng phủ lên mái tóc và y phục của thiếu nữ đang say ngủ. Một cánh hoa năm cánh phớt hồng chầm chậm xoay tròn trong không trung rồi rơi xuống trán nàng. Thôi Tuần theo bản năng định đưa tay phủi đi, nhưng khi tay gần chạm đến vầng trán mịn màng như ngọc, hắn lại rụt về, tựa hồ cảm thấy mình không xứng.
Mục đích đã đạt được, hắn không còn lý do gì để chạm vào nàng thêm nữa.
Không thể làm nàng bị vấy bẩn thêm…
Thiếu nữ làn da trắng hơn tuyết, nét đẹp dịu dàng như mây. Cánh hoa rơi trên trán nàng tựa như một nét trang điểm diễm lệ, mộng ảo như tiên, khiến người ta nín thở ngắm nhìn.
Thôi Tuần không thể rời mắt. Khoảnh khắc này, trong lòng hắn dường như mọi oán khí đều tan biến, chỉ còn lại sự tĩnh lặng và thanh thản. Hắn mơ hồ nghĩ, nếu có thể như thế này mãi, thì tốt biết bao…
Hắn chăm chú nhìn Lý Doanh, thân mình không dám động đậy, sợ làm nàng thức giấc. Nhưng bất chợt, cổ họng hắn ngứa rát, hắn vội đưa tay đè trước ngực, cố nén cơn ho trào lên, sau đó mới lấy từ trong tay áo ra một vật.
Đó là một bình sứ trắng ngà bằng ngọc.
Hắn nhìn Lý Doanh đang say ngủ, ánh mắt thoáng dao động, rồi cúi đầu, mở nắp bình, đổ ra một viên đan dược màu đỏ, đưa vào miệng nuốt.
Đan dược vừa vào, hàn khí chèn ép nơi lồng ng.ực tựa như tan đi phần nào, chiếc áo choàng hồ ly trắng khoác trên người bỗng trở nên oi bức. Sắc mặt hắn bình tĩnh, đưa tay nhét bình sứ trở lại trong tay áo, sau đó tháo chiếc áo choàng trắng muốt xuống, nhẹ nhàng phủ lên người Lý Doanh.
Ánh mắt hắn chăm chú dừng lại nơi nàng, rồi tựa lưng vào thân cây sơn trà. Chỉ đến khi chắc chắn nàng yên giấc, hắn mới khép hờ mắt lại, giấc ngủ của hắn cũng chẳng an ổn, miên man bất định.
–
Sau khi nghỉ ngơi, hai người lại tiếp tục thúc ngựa chạy thêm một quãng đường dài. Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, họ mới tìm được một khách xá để nghỉ tạm.
Chủ khách xá tròn mắt nhìn một thanh niên dung mạo tựa minh châu mỹ ngọc bước vào, nói: “Ta muốn thuê trọ.”
Vẻ ngoài như vậy khiến chủ quán không khỏi liếc nhìn thêm vài lần. Nhưng khi thấy y vận trang phục vải trắng thường dân, ông ta đoán chắc y chỉ là hạng áo vải, bèn nói: “Phòng số hai ở dãy Địa vẫn còn trống, khách quan có muốn không?”
Thanh niên lắc đầu: “Ta không muốn một phòng, ta muốn cả một tầng.”
Chủ quán thoáng sửng sốt, ánh mắt đảo qua y từ trên xuống dưới. Thanh niên khí độ bất phàm, cử chỉ ung dung, toát lên phong thái cao quý của một công tử thế gia. Nhưng nghĩ lại, sau huyết án Thái Xương, biết bao gia tộc lớn sa cơ thất thế, dù thế gia suy tàn vẫn còn hơn kẻ thường. Những công tử thế gia như vậy, tay vẫn thoáng, lại thường kén chọn, không muốn ở chung với hạng dân nghèo, thuê cả tầng hay thậm chí cả khách xá cũng chẳng có gì là lạ. Chủ quán từng gặp không ít hạng người này, nên chẳng hỏi thêm, chỉ đáp: “Toàn bộ dãy Thiên vẫn còn trống, khách quan thấy thế nào?”
Thanh niên liền gật đầu: “Được.”
–
Khi đến trước phòng số một dãy Thiên, Thôi Tuần bảo người hầu dẫn đường lui xuống, dặn không cần quấy rầy vào ban đêm, sau đó khép cửa lại.
Toàn bộ dãy Thiên đã bị hắn bao trọn, không gian tĩnh lặng đến lạ thường. Lúc cánh cửa gỗ khép lại, Lý Doanh đã đứng trong phòng, đưa mắt quan sát xung quanh, nhẹ nhàng nói: “Nơi này cũng xem như sạch sẽ.”
Thôi Tuần đáp: “Dãy Thiên là hạng phòng tốt nhất của khách xá, tất nhiên phải sạch sẽ rồi.”
Lý Doanh gật đầu, ánh mắt dừng trên bộ y phục màu trắng giản dị của Thôi Tuần, lo lắng nói: “Hôm nay chàng đi đường lại cố không mặc áo choàng lông, đừng để ngã bệnh ra đấy.”
Thôi Tuần nhàn nhạt nói: “Thời tiết này, mặc áo lông dễ khiến người ta nghi ngờ, không mặc vẫn tốt hơn.”
“Nhưng chứng hàn của chàng đã nhập cốt, không mặc chẳng lẽ không lạnh sao?”
Hắn khẽ lắc đầu: “Mỗi ngày nàng đều sắc cho ta một chén nước gừng cam thảo, hiện giờ chứng hàn đã giảm đi rất nhiều.”
“Thật vậy sao?” Lý Doanh nửa tin nửa ngờ, liền kéo tay Thôi Tuần. Hắn vốn đã quen với hành động này của nàng, nhưng vẫn không khỏi khựng lại một chút. Lý Doanh rất thích nghịch tay hắn, nói rằng tay hắn đẹp vô cùng, nàng chưa từng thấy ai có bàn tay nào đẹp hơn. Cũng bởi thói quen này, mỗi sáng sớm, Thôi Tuần đều rửa tay sạch sẽ bằng lan chỉ, chỉ sợ làm nàng vấy bẩn. Nhưng kể từ khi rời khỏi Trường An, điều kiện liền không cho phép.
Sáng nay, hắn chưa dùng lan chỉ…
Lý Doanh giả vờ không để ý sự ngượng ngập của hắn, chạm vào lòng bàn tay kiểm tra nhiệt độ. Quả nhiên, không còn lạnh lẽo như trước, thậm chí còn ấm áp hơn cả thân thể vốn đã lạnh giá của một linh hồn như nàng. Lý Doanh nói: “Nước gừng cam thảo thực sự hữu hiệu đến vậy sao? Trước khi rời Trường An, đâu thấy chứng hàn của chàng thuyên giảm chút nào.”
Thôi Tuần mỉm cười nhạt: “Tích tiểu thành đại, ngày nào cũng uống, uống mấy tháng trời, hẳn đã có tác dụng.”
Lý Doanh nghĩ ngợi, cảm thấy cũng có lý, ánh mắt lại liếc qua chiếc bàn gỗ trong phòng, thấy trên đó đặt một chiếc bình gốm, liền nói: “Vậy tối nay chàng cũng phải uống đấy.”
Lý Doanh thu dọn hành trang, nàng đặc biệt mang theo mấy vị dược liệu trong đơn thuốc. Nhưng nàng dường như vẫn còn chút bực bội với sự cứng nhắc của Thôi Tuần khi nãy, nên dù đang sắc thuốc, nàng vẫn nắm lấy tay hắn không buông. Vừa nghịch ngợm mấy ngón tay hắn, nàng vừa ngẩng đầu, chăm chú nhìn nồi thuốc trên lò than đang sôi sùng sục. Nàng nói: “Lần này đi xa đến Lĩnh Nam, ta còn lo chàng vất vả dọc đường, sợ không chịu nổi. Nhưng xem ra, cũng không tệ lắm.”
Thôi Tuần thở dài một hơi: “Nàng ngày ngày trông chừng ta uống thuốc, ngoài nước gừng cam thảo, còn sắc thêm đủ loại thuốc bổ cho ta. Nếu ta chẳng khỏe hơn chút nào so với trước đây, chẳng phải sẽ phụ công bao nhiêu thứ thuốc đã uống sao?”
Lý Doanh bật cười khúc khích, nói: “Chàng trách ta sắc nhiều thuốc quá đúng không?”
Thôi Tuần lắc đầu: “Không dám trách công chúa.”
Nghe vậy, Lý Doanh càng cười tươi, nụ cười như hoa nở đầu xuân: “Ta cũng chỉ muốn bên chàng dài lâu, nên mới cố công sưu tầm đủ loại phương thuốc.”
Nàng cúi đầu, tiếp tục nghịch ngón tay hắn, giọng nói dần trở nên mềm mại: “Thập Thất lang, trước đây ta luôn nghĩ người và quỷ khác đường, nhưng giờ lại cảm thấy, một người một quỷ như chúng ta, ngược lại có thể bên nhau lâu hơn. Nếu ta thành người, thì sẽ phải đầu thai chuyển thế. Nhưng sau khi chuyển thế, liệu ta còn là ta không? Không còn ký ức về Minh Nguyệt Châu bên chàng, thì ta cũng chẳng còn là Minh Nguyệt Châu nữa. Còn nếu chàng thành quỷ, xuống địa ngục, ta vẫn có thể cầu xin Tần Quảng Vương cho ta theo cùng. Nhưng nếu Tần Quảng Vương phán chàng chuyển thế, vậy chàng cũng chẳng còn là chàng. Trời cao đất rộng, ta còn biết tìm Thập Thất lang của ta ở đâu? Ta không muốn như vậy, nên ta chỉ hy vọng chàng sống lâu một chút, ở bên ta lâu một chút.”
Lời nàng chân thành, khiến mắt Thôi Tuần nóng lên. Hắn vội cúi đầu, điều chỉnh lại tâm trạng, rồi thì thầm: “Ta… cũng mong có thể bên nàng lâu một chút…”
Không nhất thiết là ở bên nhau, chỉ cần ở gần nàng, vậy là đủ rồi.
Nhưng, thế sự vốn không chiều lòng người.
Hắn cúi đầu, trên hàng mi đen như lông quạ đã đọng lại vài giọt trong suốt. Hắn chớp mắt, bật cười khổ: “Mệnh số trời định, chỉ có thể làm hết sức mình mà thôi.”
Lý Doanh còn chưa kịp suy ngẫm lời hắn, Thôi Tuần đã nói: “Thuốc sắc xong rồi.”
Hắn cúi mắt xuống, Lý Doanh vẫn nắm chặt tay hắn không chịu buông. Hắn nhẹ giọng: “Cứ thế này sao ta uống được thuốc?”
Hắn chủ động muốn uống thuốc, Lý Doanh đúng là cầu còn không được. Nàng buông tay, thấy hắn đã mở nắp nồi, múc ra một chén. Hương cay nồng của gừng lan tỏa, nếu là ngày thường, Thôi Tuần sẽ chờ nguội bớt rồi mới miễn cưỡng uống, nhưng hôm nay, hắn lại uống từng muỗng, rất nhanh đã cạn chén.
Chờ hắn uống xong, Lý Doanh mới an tâm trở về phòng. Sau khi nàng rời đi, Thôi Tuần ngồi thẫn thờ rất lâu, rồi bất chợt đứng dậy, bước đến bên cửa sổ.
Cánh cửa gỗ vốn đã hé mở một khe nhỏ. Hắn đẩy rộng ra, ánh trăng ngoài kia cũng ùa vào.
Trăng tròn như chiếc đĩa ngọc, treo lơ lửng giữa màn đêm thăm thẳm. Ánh trăng sáng trong như nước, êm dịu rải khắp nhân gian. Thôi Tuần nhìn đến ngây dại.
Tay hắn thò vào tay áo, lấy ra một bình sứ màu ngọc bích. Hắn nắm chặt nó, từ từ đưa ra ngoài cửa sổ. Chỉ cần buông tay, bình sứ sẽ rơi xuống, vỡ tan tành.
Thôi Tuần nhìn ánh trăng, ngón tay dần nới lỏng. Nhưng ngay lúc ấy, màn máu đỏ ngầu và những thi thể chất chồng khắp đồi núi chợt hiện lên trước mắt hắn.
Hắn giật mình, ngón tay lập tức siết chặt lại, rồi từ từ buông xuống cánh tay tái nhợt.
Cuối cùng, hắn khép lại cánh cửa gỗ.
–
Sáng hôm sau, khi canh năm vừa điểm, Thôi Tuần cùng Lý Doanh đã lên đường tiếp tục hành trình. Nàng lén nhìn hắn vài lần, thấy thần sắc hắn vẫn còn tỉnh táo, không hề có dấu hiệu mệt mỏi, trong lòng liền yên tâm phần nào.
Thôi Tuần thanh toán tiền trọ với chủ khách xá, sau đó hỏi: “Từ đây đến thành Củng Châu có đường tắt nào không?”
Chủ khách xá ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “Có, nếu đi đường tắt, có thể tiết kiệm được năm sáu ngày. Nhưng khách quan này, tốt hơn hết đừng chọn lối đi ấy.”
“Vì sao?”
“Vì con đường đó phải băng qua một nơi gọi là Quỷ thôn.”