Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong cung Bồng Lai, ánh đèn cung đình lay động, hương trầm lan tỏa khắp không gian. Sau bức rèm châu, Thái hậu tựa người trên trường kỷ, lắng nghe Hoàng môn thị lang bẩm báo: “Thủ cấp của Quách Cần Uy đã được mang về Trường An.”

Thái hậu chậm rãi nhắm mắt: “Biết rồi.”

Hoàng môn thị lang dò hỏi: “Thủ cấp của ông ta hiện đang ở Đại Lý Tự. Thái hậu có muốn để Lư Hoài trình lên hay không?”

Ai cũng biết, Quách Cần Uy là vị tướng do Thái hậu một tay nâng đỡ. Nếu không có sự hỗ trợ từ bà, ông ta sẽ chẳng thể nào lập nên Thiên Uy quân, càng không thể ngồi vào vị trí Phó đô hộ phủ An Tây. Có thể nói, Quách Cần Uy là một biểu tượng lẫy lừng của Đại Chu, đồng thời cũng là minh chứng rõ nét cho công trạng của Thái hậu.

Thời Quách Cần Uy còn trấn giữ Quan Nội Đạo, Thái hậu hết mực tín nhiệm ông ta, cần tiền có tiền, cần binh có binh. Nay Quách Cần Uy chết thảm, thân đầu lìa nhau suốt sáu năm. Vì thế, Hoàng môn thị lang cho rằng Thái hậu hẳn sẽ đau buồn, sẽ nể tình cũ và muốn nhìn lại hài cốt của Quách Cần Uy.

Nhưng Thái hậu thậm chí còn không buồn mở mắt, chỉ lạnh nhạt nói: “Hạng vô dụng đó, có gì đáng để xem?”

Hoàng môn thị lang giật mình sợ hãi. Bỗng nhiên hắn nhớ lại, ngoài việc là tâm phúc của Thái hậu, Quách Cần Uy còn là nguyên nhân chính buộc bà phải trả lại quyền lực. Nếu không có trận Lạc Nhạn Lĩnh vào sáu năm trước, triều đình hiện tại vẫn sẽ nằm gọn trong tay bà, chứ không phải là nơi để Lư Dụ Dân và bè phái của ông ta hô gió gọi mưa.

Chợt nhận ra bản thân đã đoán sai ý Thái hậu, Hoàng môn thị lang run rẩy nói: “Thần không nên nhắc đến viên bại tướng Quách Cần Uy này. Thần có tội.”

Câu nói này lại chọc giận Thái hậu. Bà lạnh giọng: “Có phải ngươi cho rằng ngô rất căm ghét Quách Cần Uy?”

Hoàng môn thị lang ngẩn người, nhỏ giọng đáp: “Chẳng lẽ không phải sao ạ?”

Nếu không, thì sao lại mắng Quách Cần Uy là hạng vô dụng?

Thái hậu chẳng buồn giải thích, nhắm mắt không nói thêm lời nào. Từ ngày bà rời khỏi Phật đường, tính tình càng trở nên tệ hơn. Hoàng môn thị lang thấy Thái hậu không vui, trong lòng càng thêm hoảng hốt.

Bất chợt, hắn nghĩ tới việc thủ cấp của Quách Cần Uy được đưa về Trường An nghĩa là án phản quốc của Thôi Tuần sắp được thẩm xét lại. Mấy ngày trước, một sủng nô của Thái hậu từng kích động bà xử tử Thôi Tuần, nhưng lại bị bà nổi giận đánh chết. Hoàng môn thị lang nghĩ, có lẽ Thái hậu đang bận tâm về Thôi Tuần, nên mấy ngày nay tâm trạng bà mới sa sút đến vậy.

Hắn liền nói: “Thái hậu, Thôi Thiếu khanh vẫn bị giam lỏng tại phủ, Lư đảng rõ ràng muốn dồn hắn vào chỗ chết. Mong Thái hậu cho phép thần đến phủ Thôi tướng công để bàn cách giải cứu.”

“Giải cứu?” Thái hậu bật cười chế nhạo: “Nếu ngay cả bản thân hắn cũng không tự cứu nổi, thì loại phế vật đó, giữ làm gì?”

Hoàng môn thị lang nghe xong, đầu óc càng thêm rối rắm. Xem ra Thái hậu không hề muốn cứu Thôi Tuần. Nhưng chẳng phải nói Thôi Tuần là sủng thần được Thái hậu yêu mến nhất sao? Rốt cuộc là chuyện gì đây?

Như đoán được thắc mắc trong lòng hắn, Thái hậu chậm rãi mở mắt, ánh nhìn lạnh lẽo xuyên qua bức rèm châu. Nhìn Hoàng môn thị lang tuổi trẻ thật thà, bà bất giác thở dài: “Lương Bình, ngươi làm việc cẩn thận, chu đáo, nhưng việc đoán ý trên dưới, không phải sở trường của ngươi. Chức Hoàng môn thị lang này không hợp với ngươi. Ngươi đến bộ Hộ làm việc đi, nơi đó mới thích hợp với ngươi.”

Lương Bình sững người một thoáng, hai mắt lập tức đỏ hoe, nước mắt như chực trào ra. Quả thực, hắn không giỏi đoán ý bề trên. Dù hắn phải khó khăn lắm mới giành được chức Hoàng môn thị lang này nhưng từ ngày nhậm chức đã luôn cảm thấy khổ sở. Bộ Hộ tuy không thường xuyên diện kiến thánh nhan nhưng dường như lại hợp với hắn hơn. Hắn xúc động nói: “Tạ ơn Thái hậu.”

Thái hậu vừa thưởng vừa phạt khiến Lương Bình cảm kích vô cùng. Sau khi hắn cảm tạ, Thái hậu lại nói: “Án phản quốc của Thôi Tuần định thẩm vấn thế nào?”

Lương Bình đáp: “Nghe nói đang chuẩn bị gông cùm áp giải vào xe tù, đưa đến Đại Lý Tự để thẩm tra. Nhưng Lư Hoài không đồng ý, cho rằng bị cáo chưa định tội, không thể làm như vậy.”

Thái hậu mỉm cười: “Lư Hoài này, quả là một chính thần ngay thẳng.”

Lương Bình nói: “Lư Hoài tính tình cương trực, công tư phân minh, nhưng một mình hắn, cũng khó chống lại đảng phái Lư gia.”

Hắn còn một câu, nhưng không dám nói.

Một mình Lư Hoài, càng không lay chuyển được Thánh nhân.

Thái hậu lại khép hờ đôi mắt, trầm mặc hồi lâu, mãi sau mới chậm rãi nói: “Trút giận một tháng cũng đủ rồi, còn muốn làm nhục hắn tới chết mới thỏa mãn hay sao?”

Câu nói ấy, thoạt nghe như mang ý muốn bảo vệ Thôi Tuần, nhưng người mà bà ám chỉ là ai, Lương Bình ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Giờ hắn chỉ mong được lập tức rời khỏi đây, chuyển sang nhận chức ở Hộ Bộ.

Hương thơm thanh nhã từ túi hương chạm trổ trong tay Thái hậu phảng phất trong không khí, quyện cùng mùi đàn hương trong điện, khiến tâm trí bà cũng dần bình ổn. Sau một hồi trầm ngâm, cuối cùng bà mới lên tiếng: “Lương Bình, ngươi hãy truyền lệnh của ngô, để Thôi Tuần mặc quan phục lên công đường. Trước khi vụ án sáng tỏ, bất kỳ ai cũng không được phép sỉ nhục hắn thêm nữa.”

Lương Bình thoáng ngạc nhiên, Thái hậu không cứu Thôi Tuần, nhưng cũng không để ai xúc phạm hắn. Thật sự hắn không đoán nổi ý bà, chỉ có thể cúi đầu đáp: “Tuân lệnh.”

Sau khi Lương Bình lui ra, hương thơm thảo mộc trong túi hương hòa cùng hương đàn trở nên nồng nàn hơn, mang lại cảm giác dễ chịu trong không gian tĩnh lặng. Thái hậu khẽ thở dài, ánh mắt xa xăm.

Lương Bình cho rằng bà ghét bỏ Quách Cần Uy, nhưng kỳ thực không phải vậy. Bà chỉ tiếc cho ông ta, vì tin nhầm người mà dẫn đến kết cục bi thảm này.

Thiên Uy quân tan rã, oan khuất chất chồng, lẽ nào bà không biết? Suốt ba năm qua, Thôi Tuần dốc sức tìm cách lật lại vụ án, bà cũng thấu tỏ. Nhưng cục diện đã định, sáu châu Quan Nội Đạo vẫn nằm trong tay Đột Quyết. Bà không thể bất chấp cơn giận dữ của dân chúng để minh oan cho Thiên Uy quân.

Không chỉ mình bà, mà cả Thôi Tụng Thanh – kẻ mang danh “Bạch Y Khanh Tướng” – cũng chọn cách làm ngơ trước danh tiết và sinh mạng của năm vạn binh sĩ, dồn toàn bộ tâm huyết vào những lý tưởng cao xa hơn.

Không ai ngoái nhìn quá khứ.

Chỉ có Thôi Tuần.

Cho dù bà không ưa hắn, không ưa một người là con cháu họ Thôi ở Bác Lăng, không ưa bản tính hèn mọn, không ưa cách hắn xu nịnh, không ưa thủ đoạn của hắn, nhưng đôi lúc, chính bà cũng phải thừa nhận rằng, hắn không thiếu sự can đảm và lòng trung nghĩa.

Ít nhất, hắn không phụ lòng Quách Cần Uy.

Tại phủ riêng của Thôi Tuần ở phường Tuyên Dương, ngục tốt của Đại Lý Tự đang tháo bỏ xiềng xích trên tay chân Thôi Tuần, đó là những gông cùm đã hành hạ hắn suốt một tháng qua. Ngục tốt nói: “Thái hậu có chỉ, lệnh cho Thôi Thiếu khanh mặc quan phục lên công đường.”

Thôi Tuần lặng lẽ gật đầu, trong lòng dâng lên chút nghi hoặc. Hắn biết, bởi vì những lời đồn đại liên quan đến mình và Thái hậu, Thánh nhân rất chán ghét hắn. Cảnh xiềng xích trói buộc cả tháng nay chắc hẳn là ý của Thánh nhân. Hắn đã đoán trước, ngày lên công đường, hắn sẽ phải chịu nhục nhã, ngồi trong cỗ xe tù.

Nhưng kể cả là vậy, hắn cũng không có thể diện để đánh mất. Thái hậu cũng cho là vậy. Nhưng lần này, bà lại rủ lòng từ bi, không ngại mâu thuẫn với Thánh nhân, chỉ để bảo toàn chút thể diện cho hắn.

Ba năm qua, hắn vốn quen với việc suy đoán thánh ý, tâm tư của Thái hậu, hắn luôn có thể đoán ra bảy tám phần. Nhưng riêng thái độ của Thái hậu đối với mình, hắn thật sự không thể nào đoán nổi.

Nếu đã không thể đoán, thì không đoán nữa. Trước mắt, còn việc quan trọng hơn phải làm.

Thôi Tuần thay bộ áo tù bằng áo vải thô cứng, khoác lên mình quan phục màu đỏ tía, buộc thêm đai lưng, chuẩn bị rời phủ lên công đường ở Đại Lý Tự.

Nhưng bước chân hắn bỗng khựng lại, vì Lý Doanh đã bước qua cánh cửa gỗ khép chặt, lặng lẽ đứng trước mặt hắn.

Trên gương mặt Lý Doanh ngập tràn lo lắng, nhưng nàng vẫn cố giữ bình tĩnh. Nàng nói: “Vẫn là bộ quan phục này hợp với chàng nhất.”

Thôi Tuần không khỏi bật cười, Lý Doanh nói tiếp: “Ta sẽ đem đốt áo tù ngay, không muốn nhìn thấy nó thêm lần nào nữa.”

Thôi Tuần khẽ “Ừm” một tiếng. Trên cổ tay và mắt cá chân hắn không hề để lại dấu vết của xiềng xích. Thời gian qua, đồ ăn thiu hỏng mà ngục tốt mang đến đều bị Lý Doanh lặng lẽ thay bằng những món điểm tâm thanh đạm, tinh tế. Bởi vậy, ngoài việc bị hạn chế tự do, hắn thực sự không phải chịu quá nhiều khổ cực. Hắn nói: “Cảm ơn công chúa đã chăm sóc cả tháng qua.”

Lý Doanh khẽ thở dài: “Ta thà không có cơ hội để chăm sóc chàng.”

Nàng nói những lời ấy, thẳng thắn đến đáng yêu, khiến Thôi Tuần lòng hắn bất giác ấm lại. Hắn nhìn khuôn mặt tươi sáng của nàng, bỗng ngẩn người tự hỏi, rốt cuộc hắn có tài đức gì mà lại được nàng ưu ái đến vậy.

Sau những băn khoăn ấy, hắn lại thấy hổ thẹn. Nàng đẹp đẽ và trong sáng như vậy, vốn không nên chịu cảnh làm cô hồn phiêu dạt. Hắn làm sao có thể vì tham luyến sự dịu dàng của nàng mà dẫn dụ nàng ở lại nhân gian?

Thôi Tuần khẽ mím môi, sau một thoáng do dự, vẫn quyết định nói: “Sau khi qua được phiên thẩm vấn này, ta sẽ tìm cách điều tra chân tướng về cái chết của công chúa từ Kim Di.”

Nghe vậy, Lý Doanh lại chau mày: “Ta không muốn điều tra, chàng không cần phí tâm nữa.”

Thôi Tuần thoáng ngỡ ngàng, Lý Doanh tiếp lời: “Điều tra rồi, ta sẽ phải đầu thai. Ta không muốn đầu thai.”

Vì sao nàng không muốn đầu thai, nàng không nói, nhưng Thôi Tuần cũng tự hiểu.

Hắn nuốt khan, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài: “Hà tất phải vậy?”

Lý Doanh chăm chú nhìn hắn: “Chàng đừng bận tâm đến chuyện ta có đầu thai hay không. Bây giờ, chẳng phải chàng sắp phải ra công đường sao?”

“Phải.”

“Ai sẽ chủ thẩm?”

“Lư Hoài.”

“Lư Hoài là người cương trực không thiên vị, nhưng sau lưng hắn là thúc phụ. Liệu hắn có thực sự công bằng không?” Lý Doanh tỏ vẻ không tin tưởng.

Nếu thực sự công minh, thì kẻ sai khiến đám thiếu niên quấy phá phủ đệ của Thôi Tuần, vì sao Lư Hoài không xử lý?

Ngư Phù Nguy đã kể hết với nàng. Hắn nói rằng Hà Thập Tam từng thừa nhận với Lư Hoài về kẻ chủ mưu đứng đằng sau nhưng đến nay vẫn không có động tĩnh gì. Lư Hoài vì nể thúc phụ nên chắc rằng đã bỏ qua mọi chuyện.

Vậy nên, Lý Doanh không dám tin tưởng Lư Hoài.

Thôi Tuần lại bình thản nói: “Không sao đâu.”

Dù hắn đã chuẩn bị đâu vào đó thì nàng vẫn lo lắng khôn cùng. Chuyến đi lần này nguy hiểm khôn lường. Nếu thất bại, hắn sẽ chẳng bao giờ trở về được nữa.

Nàng cắn nhẹ môi, bất chợt tháo xuống túi gấm ngũ sắc thêu hoa sen đang treo bên hông, nhét vào tay Thôi Tuần: “Trong này có nút tóc của ta, chàng hãy mang theo khi ra công đường.”

Nàng nói: “Cho dù chàng luôn từ chối ta, vừa rồi còn mong ta chuyển kiếp, nhưng ta vẫn không thay đổi ý định của mình. Ta từng nói, ta sẽ luôn ở bên chàng. Lần này chàng ra công đường, ta không thể đi cùng, chỉ có thể dùng nút tóc này thay ta. Nút tóc còn, cũng như ta còn.”

Thôi Tuần lặng người nhìn túi gấm trong tay. Túi thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ ngũ sắc, từng mũi chỉ tinh tế, hoa văn tỉ mỉ. Lý Doanh lại mỉm cười nhẹ nhàng, như thể chẳng có gì phải bận tâm: “Nút tóc này là vật mà ta trân quý nhất. Chàng nhất định phải sống trở về trả lại cho ta, nếu không, ta sẽ buồn lắm đấy.”

Thôi Tuần ngẩng đầu, ánh mắt thiếu nữ ngập tràn nỗi lưu luyến sâu đậm, là tâm trạng lo lắng cho sự an nguy của hắn. Hắn chậm rãi nắm chặt túi gấm trong tay, nhẹ giọng đáp: “Được.”

Thôi Tuần rời khỏi phủ, lên xe ngựa, hướng về Đại Lý Tự.

Đại Lý Tự cùng Sát Sự Thính đều nằm tại phường Nghĩa Ninh, thành Trường An. Xe ngựa lao đi rất nhanh, người điều khiển là ngục tốt của Đại Lý Tự. Hai bên xe ngựa có đội ngục tốt cưỡi ngựa hộ tống. Nói là hộ tống, nhưng chỉ là giữ thể diện trên danh nghĩa, còn thực chất, chính là áp giải.

Túi gấm trong lòng bàn tay tựa như vẫn còn vương hơi ấm của Lý Doanh. Suốt quãng đường, Thôi Tuần không rời tay khỏi túi gấm, ánh mắt đăm chiêu, không rõ trong lòng đang nghĩ những gì. Chỉ đến khi xe ngựa dừng lại trước Đại Lý Tự, hắn mới cúi đầu, cẩn thận đặt túi gấm vào tay áo.

Xuống xe, hắn theo ngục tốt bước vào đại đường. Vừa vào, hắn đã sững người.

Bởi trên đại đường, ngoài chủ thẩm là Lư Hoài ra thì còn có cả Thái hậu cùng Long Hưng Đế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK