Lý Nhi nói rằng cha mẹ của cậu đang làm việc ngoài đồng.
Cậu bé dường như rất mến Thôi Tuần và Lý Doanh. Cậu nói chưa từng thấy ai đẹp như hai người, giống như thần tiên hạ phàm.
Thôi Tuần thoáng nghiêng đầu, hỏi: “Em có biết thần tiên trông thế nào không?”
Lý Nhi cắn một miếng bánh hồ to, nhồm nhoàm đáp: “Biết chứ, tiên trưởng từng vẽ cho chúng em xem.”
“Tiên trưởng?”
“Đó cũng là một vị thần tiên, chuyên xuống trần gian để giúp đỡ người phàm như chúng em. Ngài thường kể cho chúng em nghe về thiên cung. Ngài bảo ở đó có bánh hồ ăn mãi không hết, y phục mặc mãi không sờn, nhà cửa rộng lớn, ai nấy đều trẻ mãi không già, cũng không chết đi. Nhưng chỉ những ai hay làm việc thiện, sau khi chết mới lên được thiên cung.”
Thôi Tuần trầm tư một lúc rồi hỏi: “Mọi người hay gặp vị tiên trưởng đó lắm à?”
Lý Nhi gật đầu: “Vâng, ngài hay đến thôn này lắm.”
Nghe vậy, đôi mày của Thôi Tuần hơi nhíu lại. Lý Doanh cũng cảm nhận được điều bất thường từ lời nói của Lý Nhi. Nàng liếc mắt nhìn Thôi Tuần, thấy sắc mặt hắn không có gì thay đổi, chỉ lẳng lặng theo chân Lý Nhi tìm cha mẹ nó.
Trên đường, họ gặp không ít phụ nữ đang bế trẻ con. Lý Nhi vui vẻ chào hỏi từng người. Một trong số đó cười, hỏi: “Lý Nhi, họ là ai vậy?”
Lý Nhi hồn nhiên đáp: “Là a huynh và a tỷ đến nhà con xin nước.”
Khi Lý Nhi dừng lại trò chuyện cùng các phụ nhân, Lý Doanh cũng dừng bước. Ánh mắt nàng lướt qua những phụ nữ này, nhận ra trên người họ không hề toát ra chút sinh khí. Đứa trẻ mà họ ôm trong lòng cũng không khóc không cười, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng với đôi mắt vô hồn.
Lý Doanh cố nén nỗi sợ, khẽ cười với một phụ nhân: “Đứa bé này ngoan quá, cho ta bế thử có được không?”
Người mẹ vui vẻ trao đứa trẻ cho Lý Doanh. Nàng đón lấy đứa trẻ, nhân cơ hội chạm vào bàn tay nhỏ bé của nó, liền cảm nhận rõ ràng cái lạnh buốt như băng giá. Đứa trẻ này, rõ ràng chính là một quỷ nhi.
Người mẹ tiếp tục trò chuyện với Lý Nhi. Lý Doanh chăm chú quan sát đứa trẻ trong lòng mình. Đột nhiên, nó nhe răng cười, nụ cười ghê rợn khiến nàng giật mình suýt nữa thì buông tay. Nhưng Thôi Tuần đã kịp đón lấy, ôm quỷ nhi vào lòng.
Quỷ nhi tiếp tục nở nụ cười ma quái, dường như muốn hù dọa Thôi Tuần. Nhưng hắn chỉ cười nhạt, tay chậm rãi siết lấy cổ của nó. Đôi mắt của quỷ nhi hiện lên vẻ kinh hãi, nó quơ quào tay chân van xin, nhưng hình như nó nhận ra không thể cầu xin Thôi Tuần, liền quay sang nhìn Lý Doanh, ánh mắt đầy vẻ van nài.
Thấy vậy, Thôi Tuần liền buông tay, trả quỷ nhi lại cho người mẹ.
Lý Doanh: … Quả nhiên, quỷ sợ ác nhân.
Quỷ nhi không dám gây sự nữa, thậm chí không dám nhìn Thôi Tuần lấy một lần.
Lý Nhi ngoan ngoãn nói với mẹ của quỷ nhi: “Thẩm nương ơi, con dẫn a huynh và a tỷ đi trước nhé.”
Cậu bé lại vẫy tay về phía Thôi Tuần và Lý Doanh, ra hiệu cho họ theo mình, tung tăng đi trước dẫn đường.
Lý Doanh nói nhỏ với Thôi Tuần: “Đứa trẻ đó chắc chắn là một quỷ thai.”
Quỷ thai chính là những đứa trẻ chưa sinh ra đã chết trong bụng mẹ, âm khí nặng nề và vô cùng hung dữ.
Thôi Tuần gật đầu: “Thẩm nương của Lý Nhi có lẽ đã chết khi đang mang thai, vì thế đứa trẻ này vừa sinh ra đã hóa thành quỷ.”
Lý Doanh chau mày: “Họ bị giết sao?”
Bằng không, khó mà tưởng tượng được một phụ nữ mang thai lại từ bỏ sinh mạng của mình, từ bỏ cả bỏ đứa con trong bụng, cam nguyện chết đi.
Thôi Tuần không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ nói: “Chúng ta đến gặp cha mẹ của Lý Nhi, có lẽ sẽ biết rõ hơn.”
–
Thôi Tuần châm lửa vào hỏa thạch, men theo bước chân nhảy nhót của Lý Nhi để tìm đến cha mẹ của cậu bé. Dọc đường, hắn cũng thử dò hỏi Lý Nhi về chuyện xảy ra vào cậu bé qua đời, nhưng Lý Nhi còn quá nhỏ, hoàn toàn không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, thậm chí, cậu còn chẳng ý thức được rằng mình đã chết.
Vì vậy, ánh mắt của hắn đành phải hướng về phía cha mẹ Lý Nhi, những người đang cặm cụi làm việc ngoài ruộng.
Lúc này, thôn Ngưu Gia chỉ còn là một mảnh đất hoang vu. Cả lớp đất cũng bốc lên mùi hôi thối của sự mục rữa. Đồng ruộng thì cỏ dại mọc tràn, nơi nơi toàn cành khô lá úa. Ấy vậy mà cha mẹ của Lý Nhi vẫn mướt mồ hôi, dùng cuốc cày xới mặt đất. Điều kỳ lạ là lưỡi cuốc của họ chẳng thể chạm vào lòng đất, chỉ lặng lẽ nện xuống từng nhát, nhưng dáng vẻ của họ lại vô cùng nghiêm túc, như thể trong mắt họ, họ đang thực sự làm đồng.
Giống hệt như trong mắt Lý Nhi, đống cỏ ấy đang bốc cháy ngùn ngụt.
Cha mẹ Lý Nhi lau mồ hôi, bước khỏi ruộng nghỉ ngơi. Khi trông thấy Lý Doanh và hắn, họ thoáng sững sờ. Đợi Lý Nhi vui vẻ giới thiệu hai người xong, đôi vợ chồng chất phác mới cười nói: “Hóa ra là khách qua đường ghé xin nước uống.”
Thôi Tuần nói: “Vừa nãy Lý Nhi đã cho chúng ta uống một ngụm nước, nên chúng ta đến để cảm tạ hai vị, cũng là để cảm ơn hai vị đã dạy dỗ được một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy.”
Cha của Lý Nhi gãi đầu: “Chỉ là một ngụm nước, không cần phải khách sáo như vậy.”
“Đó là điều nên làm.” Lý Doanh cũng phụ họa theo.
Thôi Tuần liếc nhìn cánh đồng cằn cỗi: “Lúa mạch này lên tốt thật đấy.”
“Lúa mạch?” Cha của Lý Nhi bật cười: “Đây là lúa nước mà.”
Thôi Tuần như chợt tỉnh ngộ: “Thì ra là lúa nước.”
“Có lẽ lang quân xuất thân từ nhà quyền quý, nên mới không phân biệt được lúa nước với lúa mạch.”
Hắn mỉm cười: “Ta thấy nay là tháng ba, nên mới nghĩ là lúa mạch.”
“Tháng ba?” Mẹ của Lý Nhi cũng lấy làm lạ: “Rõ ràng là tháng tám mà.”
Thôi Tuần giả vờ không hiểu: “Tháng tám? Hôm nay chẳng phải ngày mùng hai tháng ba năm Thái Xương thứ hai mươi sao?”
Mẹ của Lý Nhi liền sửa lại: “Hôm nay là mùng sáu tháng tám năm Thái Xương thứ hai mươi mốt.”
Lý Doanh vội vàng làm dịu bầu không khí: “Xin lỗi, lang quân của ta tối qua uống chút rượu, còn chưa hết say nên mới nhầm lẫn ngày tháng.”
Cha mẹ Lý Nhi nghe vậy liền không nghi ngờ thêm, vui vẻ nói với nàng: “Chút nữa để Lý Nhi nấu ít giá đỗ cho lang quân, giải rượu sẽ rất hiệu quả.”
Cặp vợ chồng này tuy nghèo rớt mồng tơi, nhà cửa trống hoác, nhưng vẫn nhiệt tình mời mọc người lạ, khiến lòng Lý Doanh cảm thấy khó chịu. Nàng nghĩ, những con người tốt như họ lại qua đời một cách kỳ lạ cách đây ba mươi năm, quả thật khiến người ta không khỏi chua xót. Nàng bèn hỏi thêm: “À, vừa nãy Lý Nhi có nói rằng có một vị tiên trưởng thường ghé qua thôn của hai vị. Ta và lang quân cũng muốn gặp người ấy, không biết gần đây tiên trưởng có ghé qua không?”
“Lâu lắm rồi không thấy.”
Lý Doanh cố ý tỏ vẻ thất vọng: “Lần cuối tiên trưởng ghé qua là khi nào vậy?”
“Năm ngoái, ngày mười bốn tháng ba.”
Ánh mắt Lý Doanh và Thôi Tuần chạm nhau. Ngày mười bốn tháng Ba? Ngày mười lăm tháng ba chính là ngày cả thôn Ngưu Gia đột ngột qua đời. Tiên trưởng ấy đến vào ngày mười bốn tháng ba, trùng hợp đến mức đáng ngờ.
Thôi Tuần tiếp lời: “Ồ, vậy không biết lúc đến đây tiên trưởng có để lại lời giáo huấn nào không?”
“Có chứ.”
Cha mẹ Lý Nhi lập tức thao thao bất tuyệt kể về những lời dạy bảo của vị tiên trưởng. Lý Doanh và Thôi Tuần lắng nghe, chỉ toàn là những lời khuyên làm việc thiện, tích đức, chết rồi sẽ được đầu thai vào gia đình giàu có. Người làm nhiều việc thiện, linh hồn còn có thể lên thiên cung hưởng phúc. Những điều đó nghe qua chẳng có gì bất thường.
Lý Nhi A Gia mỉm cười: “Tiên trưởng nói, chỉ cần chúng ta làm nhiều việc thiện, kiếp sau của Lý Nhi còn có thể làm quan nữa đấy.”
Lý Doanh không khỏi ngạc nhiên: “Làm quan?”
Lý Nhi và tôn tử của Nghiêm Tam nương, Hổ Nô, tuổi tác xấp xỉ, đều có dáng vẻ hoạt bát, tinh nghịch. Hổ Nô được Thôi Tuần viết một phong bái thiếp gửi đến Thôi Tụng Thanh để theo học. Nghe nói Hổ Nô rất thông minh, được Thôi Tụng Thanh vô cùng yêu mến. Nếu không có gì bất trắc, Hổ Nô chắc chắn có thể thi đỗ từ khi còn trẻ, bước vào triều đình làm quan.
Lý Doanh vô thức liên hệ giữa Hổ Nô và Lý Nhi, nàng lẩm bẩm: “Chẳng phải Lý Nhi mới có sáu tuổi sao? Tại sao lại phải đợi đến kiếp sau mới làm quan, chẳng lẽ kiếp này là không thể?”
Cha của Lý Nhi bật cười: “Chúng ta là nhà nông, nó cũng sẽ làm nông cả đời, sao có thể làm quan được chứ?”
Lúc này Lý Doanh mới bừng tỉnh. Nơi này thật quá đỗi kỳ quái, đến mức nàng quên rằng những người này đã qua đời vào tháng ba, năm Thái Xương thứ hai mươi. Khi ấy, tân chính vẫn chưa được thực thi, chế độ khoa cử chưa được thiết lập. Không thể nào có chuyện “chiều làm ruộng, sáng lên triều” như về sau.
Dù Lý Nhi có thông minh đến đâu thì xuất thân ban đầu cũng đã định sẵn vận mệnh của nó.
Nếu Lý Nhi có thể sống đến năm sau, đợi tân chính được thi hành, nó sẽ có hy vọng thay đổi vận mệnh. Đáng tiếc, sinh mệnh của nó đã mãi mãi dừng lại ở tuổi lên sáu.
Thôi Tuần lại hỏi: “Vậy mỗi lần tiên trưởng đến đây, có để lại thánh vật gì không?”
Cha của Lý Nhi đáp: “Có. Mỗi lần đều cho chúng tôi một bát thánh thủy, uống vào bệnh gì cũng khỏi, linh nghiệm lắm.”
Thôi Tuần chưởng quản hình ngục suốt ba năm, nghe đến đây trong lòng đã lờ mờ hiểu rõ. Hắn chắp tay với cha mẹ Lý Nhi: “Nếu gần đây tiên nhân không đến, vậy chúng ta cũng không đợi nữa. Trời đã không còn sớm, chúng ta phải lên đường đây, hẹn ngày tái ngộ.”
Cha mẹ Lý Nhi cười ha hả gật đầu. Lý Nhi đang chơi đùa dưới ruộng, thấy Thôi Tuần và Lý Doanh sắp đi liền vội vàng chạy tới: “A huynh, a tỷ sắp đi rồi sao?”
Dù đã hóa thành quỷ, nhưng Lý Nhi vẫn giữ được bản tính thơ ngây. Vì không nỡ chia tay, nó bĩu môi, vẻ mặt buồn bã. Thôi Tuần nhìn nó, mỉm cười: “Ừ, lần sau gặp lại nhé.”
–
Thôi Tuần cùng Lý Doanh rời khỏi cánh đồng, nhưng trong lòng hắn vẫn lưu tâm đến lời của chủ khách xá sáng nay. Chủ khách xá nói rằng từ trấn Đào Viên đến thành Củng Châu mất khoảng bảy tám ngày, nhưng nếu vượt qua núi Vạn Hác, thời gian sẽ được rút ngắn chỉ còn một ngày. Thôn Ngưu Gia chính là con đường duy nhất dẫn lên núi Vạn Hác, vì vậy, hắn quyết định đi theo hướng núi. Thế nhưng, càng đến gần núi Vạn Hác, sương mù càng dày đặc, đến mức không thể thấy rõ bàn tay trước mặt. May mắn nhờ có Lý Doanh nhóm quỷ hỏa để dẫn đường, cả hai mới thoát ra khỏi làn sương dày.
Vừa ra khỏi màn sương, hai người mới phát hiện họ đã quay lại điểm xuất phát ban đầu. Hiển nhiên, lớp sương mù này là một trận pháp, hơn nữa còn không dễ phá giải.
Không còn cách nào khác, Thôi Tuần đành cùng Lý Doanh quay lại con đường cũ, trở về đầu thôn rồi mới tính tiếp. Trên đường quay lại, hai người lại gặp không ít thôn dân, không có ngoại lệ, tất cả đều là hồn ma xác quỷ. Khi bước qua cổng thôn, Thôi Tuần quay đầu nhìn lại những nấm mồ dày đặc, sau đó mím môi, rời đi mà không nói một lời.
Con ngựa Khang Cư buộc trên cây trước đó đã nằm ngủ say trên bãi cỏ. Thôi Tuần và Lý Doanh ngồi xuống đất nghỉ ngơi. Tuy đang là mùa hạ, nhưng gió đêm vẫn mang theo cái lạnh cắt da, nhất là ở Quỷ thôn tà khí dày đặc này, gió từ trong thôn thổi ra mang theo cái lạnh âm u đến rợn người. Lý Doanh muốn tìm áo choàng hồ ly trong hành lý, đặt trên lưng ngựa để khoác cho Thôi Tuần, nhưng hắn ngăn lại: “Không cần đâu.”
Nàng lo lắng hỏi: “Chàng không lạnh sao?”
Rõ ràng chứng hàn của hắn rất nặng cơ mà.
Thôi Tuần lắc đầu, nhưng Lý Doanh không tin. Nàng vươn tay nắm lấy tay hắn, quả nhiên thấy cơ thể hắn cứng lại. Nàng ngước mắt, có chút hờn dỗi siết tay hắn chặt hơn. Hắn không dám nhúc nhích, toàn thân cứng đờ. May mà hôm nay nàng không muốn so đo với hắn, chỉ hơi siết tay. Đôi tay của hắn rõ ràng vô cùng ấm áp, nàng lên tiếng hỏi: “Tối nay chàng chưa uống thuốc mà? Sao tay lại ấm thế này?”
Ngược lại, đôi tay nàng lạnh ngắt như băng.
Thôi Tuần mơ hồ đáp: “Không có gì đáng lo đâu.”
Lý Doanh thầm nghĩ, vì sao vừa ra khỏi Trường An thì chứng hàn của hắn liền đỡ hơn hẳn so với trước? Nhưng nghĩ lại, nàng cũng cảm thấy có lẽ như hắn nói, tích tiểu thành đại, uống thuốc mấy tháng nên giờ đã có hiệu quả. Nàng nở nụ cười rạng rỡ: “Ừ, không sao là tốt rồi.”
Nụ cười của nàng tự nhiên, chân thành, khiến hắn thoáng cúi đầu, không dám nhìn thẳng. Hắn trầm ngâm một lúc rồi chuyển chủ đề: “Ta đã đoán ra nguyên nhân cái chết của Lý Nhi và những người khác rồi.”
“Nguyên nhân gì?”
Trong đầu Thôi Tuần dần xâu chuỗi mọi manh mối, từ những ngôi mộ hắn nhìn thấy đến lời kể của cha mẹ Lý Nhi. Hắn trầm ngâm một lúc, rồi chậm rãi nói: “Chắc là tiên trưởng mà Lý Nhi nhắc đến, ba mươi năm trước đã dụ họ uống thánh thủy có chứa kịch độc, khiến hai trăm hai mươi thôn dân của thôn Ngưu Gia chết bất đắc kỳ tử chỉ trong một đêm. Sau đó, vị tiên trưởng ấy lại dùng trận pháp vô cùng độc ác đặt lên những ngôi mộ, giam giữ hồn phách của họ, khiến họ nghĩ rằng mình vẫn còn sống.”
Lý Doanh kinh hãi: “Vậy nên họ mới tưởng ban đêm là ban ngày, đêm ngủ, ngày đi lại?”
Thôi Tuần gật đầu. Lý Doanh hỏi tiếp: “Vì sao tiên trưởng đó phải làm vậy? Vì sao lão phải giết hai trăm người nông dân? Làm vậy có ích lợi gì cho lão?”
Thôi Tuần cân nhắc một lúc mới đáp: “Nếu ta đoán không sai, chắc là để kéo dài tuổi thọ.”
“Kéo dài tuổi thọ?”
Thôi Tuần gật đầu: “Trước đây ta từng điều tra một vụ án, dân chúng ở đất phong của Tề vương tố cáo Tề vương xem thường tính mạng người khác. Sau khi điều tra, phát hiện cáo trạng là thật. Tề vương mắc bệnh hiểm nghèo, để kéo dài mạng sống, đã nghe lời yêu đạo, bắt dân lành vô tội về giết hại, hòng chuyển dương thọ của họ sang mình. Sự việc ở thôn Ngưu Gia rất giống với vụ án năm đó của Tề vương. Nông dân ở thôn Ngưu Gia cơm không đủ ăn, áo chẳng đủ mặc, giết họ thì có lợi gì? Trừ phi họ sở hữu một thứ gì đó quý giá. Nhưng thứ quý giá này là gì, đủ để khiến tiên trưởng kia sinh lòng tà ác? Ngoài dương thọ ra, ta không nghĩ ra được lý do nào khác.”
Lý Doanh nghe mà tim đập thình thịch: “Đúng vậy, chẳng trách ta vừa đến gần những nấm mồ kia liền cảm thấy khó chịu khắp người, thì ra nơi đó đã bị đặt cấm chế đối với hồn phách. Hơn nữa, hồn phách của họ bị phong tỏa, sổ sinh tử ở âm phủ chắc chắn không ghi chép năm họ mất. Số dương thọ còn lại rất có thể đã bị tiên trưởng kia làm phép chuyển đi.”
Trong lòng nàng bỗng dâng lên niềm cảm thương sâu sắc với Lý Nhi và những người khác. Họ không chỉ chết một cách oan uổng mà hồn phách còn bị giam cầm vĩnh viễn ở thôn Ngưu Gia. Họ từng nghĩ làm việc thiện sẽ đổi được một kiếp sau đầu thai làm người tốt, nào ngờ ngay cả cơ hội đầu thai cũng chẳng còn.
Lý Doanh xót xa, nàng hỏi Thôi Tuần: “Thập Thất lang, có cách nào cứu họ không?”
Thôi Tuần đáp: “Nếu tiên trưởng kia muốn mượn mạng sống của người dân thôn Ngưu Gia thì hẳn lão sẽ không đi xa. Chỉ cần tìm được lão thì sẽ cứu được Lý Nhi cùng mọi người.”
“Vậy chúng ta mau đi tìm…”
Lời nói của Lý Doanh đến miệng bỗng nhiên nghẹn lại, nàng cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, ngón tay chậm rãi siết lấy vạt váy: “Thập Thất lang, ta biết chàng đang gấp rút đến Lĩnh Nam, bởi hy vọng giải oan cho Thiên Uy quân đều nằm ở lần này. Nếu chúng ta đi tìm tiên trưởng đó, có lẽ… sẽ làm chậm trễ hành trình của chàng đến Lĩnh Nam…”
Nàng nói đến đây, cũng chẳng biết làm sao để tiếp tục. Nàng hiểu rõ, vì muốn Thiên Uy quân được giải oan, Thôi Tuần đã phải chịu biết bao đau khổ. Trên con đường này, hắn dần trở thành một ác quỷ bước đi trong cõi Tu La. Trái tim hắn cũng từ đó mà ngày càng băng lạnh. Nếu lần này hắn lựa chọn đến Lĩnh Nam thay vì cứu nhóm Lý Nhi, nàng cũng chẳng ngạc nhiên.
Nhưng Thôi Tuần bất ngờ lên tiếng: “Đi tìm tiên trưởng kia thôi.”
Lý Doanh kinh ngạc ngẩng đầu, Thôi Tuần điềm nhiên nói: “Sẽ không trì hoãn gì đâu.”
Nàng lặng lẽ nhìn hắn, rồi bất chợt nở nụ cười rạng rỡ tựa hoa xuân, gật đầu thật mạnh: “Được.”